Chương 11
Tạ Lạp Các Đích Tuyết
09/11/2022
Tần Diệp cuối cùng cũng biết chuyện về cái chết của Tần Nhàn, hắn đã kháng chỉ hồi kinh trước thời hạn, thậm chí còn bất chấp sự ngăn cản của thị vệ, cầm đao đột nhập vào hoàng cung.
Vào sáng sớm ngày hôm đó, Dung Trạch dường như đã dự liệu được chuyện gì đó nên đã tới Trường Lạc điện tìm ta.
Từ sau khi ta sinh non, một bước hắn cũng không thể bước vào đây, nhưng hôm nay ta đã cho hắn vào. Ta đang ngồi trước gương trang điểm. Hắn bước vào, đi đến phía sau ta giúp ta vấn tóc.
Ta giận hắn nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên ta nhìn vào trong gương, cười với hắn: “Bệ hạ không cần thượng triều sáng nay sao?”
Những ngón tay thon dài của hắn lướt qua mái tóc đen tuyền của ta.
“Hôm nay đưa nàng đến một nơi.” Hắn không trả lời, mà cũng nhìn vào trong gương cười với ta.
Kỳ lạ thật, giữa hai chúng ta đột nhiên hoà hợp tới mức dường như không có chút ân oán gì, như thể là một đôi phu thê rất đỗi bình thường.
Dung Trạch ép ta mặc chiếc áo long bào mà hắn tặng, búi tóc cho ta theo kiểu nam tử, cuối cùng lại đưa ta đến điện Kim Loan.
Nơi đáng lẽ ra nên tổ chức thượng triều buổi sáng nay vậy mà lại chẳng có một bóng người.
“Bệ hạ đây là?”
“Sắt Sắt, nàng có muốn ta chết không?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt hiện rõ vẻ nghiêm túc.
Đây đã là lần thứ hai hắn hỏi ta câu này rồi. Ta nhớ lần đầu khi hắn hỏi ta, ta nói đương nhiên là ta muốn hắn chết. Nhưng lần này, ta cười nói: “Bệ hạ sống chết, liên quan gì đến ta?”
Lông mi hắn khẽ run lên: “Liên quan gì đến nàng, liên quan gì đến ta…”
Hắn cười nhạt, “Nàng luôn nói chúng ta không liên quan gì tới nhau, nhưng chúng ta lại có rất nhiều chuyện liên quan tới nhau. Nàng chứng kiến ta diệt quốc của nàng, diệt tộc của nàng, còn giam lỏng nàng tại nơi đây. Ta rõ ràng nợ nàng nhiều như thế, chúng ta làm sao có thể không liên quan? “
Ta vừa kiên định vừa nhẹ nhàng kéo tay hắn ra: “Cứ cho là có liên quan, thì sau này cũng không cần nữa rồi. Ngươi nợ ta nhiều, nhưng ta cũng nợ ngươi không ít. Lúc nhỏ ta lăng mạ đánh đập ngươi, bây giờ lại giết hoàng hậu của ngươi, làm cho hậu cung trở nên náo loạn, làm cho ngươi trở thành một hôn quân. Giữa hai chúng ta vốn đã không tính rõ ràng, Dung Trạch, nếu đã như vậy, thì cứ để như vậy đi.”
Đây là lần đầu tiên, trong lúc cả hai đều không thể bình tĩnh, chúng ta đã đem những ân oán trong quá khứ ra để nói chuyện với nhau.
Đôi mắt đen nhánh của Dung Trạch nhìn chằm chằm vào ta: “Kể từ ngày đó, càng ngày nàng càng trở nên mềm yếu. Nàng trước đây, nhai tí tất báo*."
Chú thích: ý là chỉ cần bị trừng mắt cũng phải báo thù.
Hắn đang nói về cái ngày mà ta sinh non.
Cũng kể từ ngày đó, ta đã không muốn tranh đoạt bất cứ một cái gì cả, ta chỉ muốn kết thúc tất cả mọi thứ, cho dù kết cục có như thế nào.
“Cũng không hẳn là ta mềm yếu, ta hiện tại bây giờ vẫn tính toán chi li, bằng không cũng không đến lãnh cung bức chết hoàng hậu của ngươi. Đó là thù hận giữa ta và Tần Nhàn, đã kết thúc rồi. Còn ta và ngươi, không thể tính rõ, vậy thì cứ bỏ qua đi.”
“Cho nên nàng muốn rời xa ta sao?” Dung Trạch ngước nhìn ngai vàng cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn ta: “Nàng quên ta nói gì rồi sao? Cả đời này nàng đừng nghĩ tới việc thoát khỏi ta.”
Nói rồi, hắn túm lấy tay ta, sải bước về phía ngai vàng, sau đó ấn ta ngồi xuống.
Hắn dùng lực rất mạnh, nhất thời làm ta không thể kháng cự nổi.
“Ngươi…”
“Suỵt!”
Hắn bóp mạnh vai ta, trên mặt lại nở một nụ cười ấm áp: “Cao Trường Phong cũng không hoàn toàn là phế vật. Dưới hắn còn có những thuộc hạ vẫn rất trung thành báo tin cho ngoài tiền tuyến. Sắt Sắt, nàng giết Tần Nhàn, làm rất tốt. Còn hôm nay, nàng đoán xem, ta và Tần Diệp, ai có thể sống tiếp?”
Lời vừa dứt thì ta nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét thất thanh, sau đó một người mặc áo giáp, tay cầm thanh kiếm dài, đẩy cửa bước vào.
Ta bỗng chốc nhớ ra, trong ngày đại hôn của mình, Dung Trạch cũng như vậy, từng bước từng bước dẫm lên máu bước tới.
Hôm nay, người đó lại là Tần Diệp.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần trong đại điện rộng lớn, vắng lặng. Mỗi tiếng bước chân vang lên lại ai oán như một hồi chuông báo tử.
Còn Dung Trạch đã không biết từ lúc nào đã trói ta vào ngai vàng, hắn không hề quay đầu lại, chỉ ghé sát tai ta và cười:
“Cao Nhược Vân, những gì ta nợ nàng, hôm nay trả lại nàng.”
Ta vô cùng sửng sốt, lại nhìn hắn dứt khoát đứng dậy, toàn thân đối mặt với Tần Diệp đang tràn đầy sát khí. Bộ giáp của hắn ta trên đó vẫn còn dính lại máu đang nhỏ giọt, còn Dung Trạch chỉ duy nhất một chiếc áo choàng xanh nhạt, bóng lưng giống như một vầng trăng cô đơn trong đêm tịch mịch.
“Rõ ràng ngươi đã hứa sẽ thay ta chăm sóc nàng ấy”, Tần Diệp nghiến răng nghiến lợi, “Sao ngươi dám…?”
Dung Trạch bình thản đáp lại: “Nàng ta khi quân phạm thượng, đương nhiên đáng chết. Tướng quân nếu như muốn báo thù, nhắm vào mình ta là được.”
Dung Trạch địch không lại Tần Diệp, huống hồ hiện tại trong tay hắn bây giờ không một tấc sắt.
Còn ta ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo, đột nhiên nhận ra rằng, hôm nay hắn đến đây là để tìm cái chết.
Đại điện tại sao không một bóng người, tại sao.
Hắn thậm chí còn không giao tranh, thanh kiếm kia cứ thế nhẹ nhàng đâm xuyên qua ngực hắn. Lưỡi kiếm chĩa về phía ta, phản chiếu những tia sáng yếu ớt, từng giọt máu trên đó cứ từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống.
Vào đúng thời khắc đó, ngoài điện lại vọng vào tiếng hét lanh lảnh: “Tần tướng quân giết vua rồi.”
Những việc tiếp theo xảy ra dường như đã được chuẩn bị từ trước, rất đông thị vệ từ bên ngoài tràn vào bao vây Tần Diệp, còn tên thái giám bên cạnh Dung Trạch tay run run cởi trói cho ta, sau đó quỳ xuống:
“Công chúa.”
Ta đẩy hắn ra, hớt ha hớt hải chạy xuống bậc thềm. Sau vài bước loạng choạng, cuối cùng cũng có thể chạm vào Dung Trạch đang nằm trên vũng máu. Những thị vệ xung quanh không ai dám bước tới, bọn họ đang áp sát tới gần Tần Diệp sớm đã mặt mày tái mét đứng ở một bên.
“Thái y đâu? Thái y.” Ta đỡ hắn dậy, máu của hắn đã sớm nhuộm đỏ long bào trên người ta, ta có thể cảm nhận được rõ hơi ấm từ những giọt máu tươi kia, “Còn không mau gọi thái y.”
Tên thái giám khi nãy lại quỳ xuống bên cạnh ta lần nữa: “Công chúa, bệ hạ có chỉ, để người kế thừa hoàng vị.”
“Kế thừa cái gì.” Ta đã không còn nghe rõ hắn nói gì nữa, tức giận ngắt lời hắn:
“Đám nô tài các ngươi phản hết rồi sao? Còn không mau đi gọi thái y, mau đi đi! Có phải muốn bị chặt đầu hết rồi không?”
Ta đã hét khản cả cổ, nhưng không ai đáp lời ta. Chỉ có người đang nằm trong vòng tay ta, đưa tay lên vuốt ve mặt ta: “Đây là lần đầu ta thấy nàng khóc.”
“Bệ hạ đừng nói gì nữa, bây giờ ta đưa bệ hạ đi tìm thái y.” Ta không biết bản thân đang nói gì, cũng không biết rằng mình đang làm gì nữa. Ta cố hết sức kéo hắn đi, đỡ hắn đứng dậy, nhưng lại ngã xuống:
“Ta đưa bệ hạ đi tìm thái y…”
“Không cần nữa." Khuôn mặt hắn trắng bệch, vậy mà vẫn cười với ta như không có chuyện gì xảy ra: “Đám người này, đều là thuộc hạ của Thuỵ quốc nàng...”
“Cao Nhược Vân, ta muốn nàng ngồi lên vị trí của ta, cả đời này bị ta quấn lấy…”
Lời vừa dứt, tay hắn cũng nặng nề buông thõng xuống.
Tần Diệp cười lớn, trong miệng nhắc đi nhắc lại tên của Tần Nhàn.
Ta thất thần ngồi ở đó, nghe tên thái giám bên cạnh nói từng câu từng chữ, đều là do Dung Trạch đã sớm sắp xếp.
Thị vệ đứng thành hai hàng, lộ ra cửa đại điện. Bên ngoài có thể nhìn thấy vào con chim én bay vụt qua, rồi khuất dần sau mái hiên đại điện.
Khai xuân rồi.
Vào sáng sớm ngày hôm đó, Dung Trạch dường như đã dự liệu được chuyện gì đó nên đã tới Trường Lạc điện tìm ta.
Từ sau khi ta sinh non, một bước hắn cũng không thể bước vào đây, nhưng hôm nay ta đã cho hắn vào. Ta đang ngồi trước gương trang điểm. Hắn bước vào, đi đến phía sau ta giúp ta vấn tóc.
Ta giận hắn nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên ta nhìn vào trong gương, cười với hắn: “Bệ hạ không cần thượng triều sáng nay sao?”
Những ngón tay thon dài của hắn lướt qua mái tóc đen tuyền của ta.
“Hôm nay đưa nàng đến một nơi.” Hắn không trả lời, mà cũng nhìn vào trong gương cười với ta.
Kỳ lạ thật, giữa hai chúng ta đột nhiên hoà hợp tới mức dường như không có chút ân oán gì, như thể là một đôi phu thê rất đỗi bình thường.
Dung Trạch ép ta mặc chiếc áo long bào mà hắn tặng, búi tóc cho ta theo kiểu nam tử, cuối cùng lại đưa ta đến điện Kim Loan.
Nơi đáng lẽ ra nên tổ chức thượng triều buổi sáng nay vậy mà lại chẳng có một bóng người.
“Bệ hạ đây là?”
“Sắt Sắt, nàng có muốn ta chết không?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt hiện rõ vẻ nghiêm túc.
Đây đã là lần thứ hai hắn hỏi ta câu này rồi. Ta nhớ lần đầu khi hắn hỏi ta, ta nói đương nhiên là ta muốn hắn chết. Nhưng lần này, ta cười nói: “Bệ hạ sống chết, liên quan gì đến ta?”
Lông mi hắn khẽ run lên: “Liên quan gì đến nàng, liên quan gì đến ta…”
Hắn cười nhạt, “Nàng luôn nói chúng ta không liên quan gì tới nhau, nhưng chúng ta lại có rất nhiều chuyện liên quan tới nhau. Nàng chứng kiến ta diệt quốc của nàng, diệt tộc của nàng, còn giam lỏng nàng tại nơi đây. Ta rõ ràng nợ nàng nhiều như thế, chúng ta làm sao có thể không liên quan? “
Ta vừa kiên định vừa nhẹ nhàng kéo tay hắn ra: “Cứ cho là có liên quan, thì sau này cũng không cần nữa rồi. Ngươi nợ ta nhiều, nhưng ta cũng nợ ngươi không ít. Lúc nhỏ ta lăng mạ đánh đập ngươi, bây giờ lại giết hoàng hậu của ngươi, làm cho hậu cung trở nên náo loạn, làm cho ngươi trở thành một hôn quân. Giữa hai chúng ta vốn đã không tính rõ ràng, Dung Trạch, nếu đã như vậy, thì cứ để như vậy đi.”
Đây là lần đầu tiên, trong lúc cả hai đều không thể bình tĩnh, chúng ta đã đem những ân oán trong quá khứ ra để nói chuyện với nhau.
Đôi mắt đen nhánh của Dung Trạch nhìn chằm chằm vào ta: “Kể từ ngày đó, càng ngày nàng càng trở nên mềm yếu. Nàng trước đây, nhai tí tất báo*."
Chú thích: ý là chỉ cần bị trừng mắt cũng phải báo thù.
Hắn đang nói về cái ngày mà ta sinh non.
Cũng kể từ ngày đó, ta đã không muốn tranh đoạt bất cứ một cái gì cả, ta chỉ muốn kết thúc tất cả mọi thứ, cho dù kết cục có như thế nào.
“Cũng không hẳn là ta mềm yếu, ta hiện tại bây giờ vẫn tính toán chi li, bằng không cũng không đến lãnh cung bức chết hoàng hậu của ngươi. Đó là thù hận giữa ta và Tần Nhàn, đã kết thúc rồi. Còn ta và ngươi, không thể tính rõ, vậy thì cứ bỏ qua đi.”
“Cho nên nàng muốn rời xa ta sao?” Dung Trạch ngước nhìn ngai vàng cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn ta: “Nàng quên ta nói gì rồi sao? Cả đời này nàng đừng nghĩ tới việc thoát khỏi ta.”
Nói rồi, hắn túm lấy tay ta, sải bước về phía ngai vàng, sau đó ấn ta ngồi xuống.
Hắn dùng lực rất mạnh, nhất thời làm ta không thể kháng cự nổi.
“Ngươi…”
“Suỵt!”
Hắn bóp mạnh vai ta, trên mặt lại nở một nụ cười ấm áp: “Cao Trường Phong cũng không hoàn toàn là phế vật. Dưới hắn còn có những thuộc hạ vẫn rất trung thành báo tin cho ngoài tiền tuyến. Sắt Sắt, nàng giết Tần Nhàn, làm rất tốt. Còn hôm nay, nàng đoán xem, ta và Tần Diệp, ai có thể sống tiếp?”
Lời vừa dứt thì ta nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét thất thanh, sau đó một người mặc áo giáp, tay cầm thanh kiếm dài, đẩy cửa bước vào.
Ta bỗng chốc nhớ ra, trong ngày đại hôn của mình, Dung Trạch cũng như vậy, từng bước từng bước dẫm lên máu bước tới.
Hôm nay, người đó lại là Tần Diệp.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần trong đại điện rộng lớn, vắng lặng. Mỗi tiếng bước chân vang lên lại ai oán như một hồi chuông báo tử.
Còn Dung Trạch đã không biết từ lúc nào đã trói ta vào ngai vàng, hắn không hề quay đầu lại, chỉ ghé sát tai ta và cười:
“Cao Nhược Vân, những gì ta nợ nàng, hôm nay trả lại nàng.”
Ta vô cùng sửng sốt, lại nhìn hắn dứt khoát đứng dậy, toàn thân đối mặt với Tần Diệp đang tràn đầy sát khí. Bộ giáp của hắn ta trên đó vẫn còn dính lại máu đang nhỏ giọt, còn Dung Trạch chỉ duy nhất một chiếc áo choàng xanh nhạt, bóng lưng giống như một vầng trăng cô đơn trong đêm tịch mịch.
“Rõ ràng ngươi đã hứa sẽ thay ta chăm sóc nàng ấy”, Tần Diệp nghiến răng nghiến lợi, “Sao ngươi dám…?”
Dung Trạch bình thản đáp lại: “Nàng ta khi quân phạm thượng, đương nhiên đáng chết. Tướng quân nếu như muốn báo thù, nhắm vào mình ta là được.”
Dung Trạch địch không lại Tần Diệp, huống hồ hiện tại trong tay hắn bây giờ không một tấc sắt.
Còn ta ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo, đột nhiên nhận ra rằng, hôm nay hắn đến đây là để tìm cái chết.
Đại điện tại sao không một bóng người, tại sao.
Hắn thậm chí còn không giao tranh, thanh kiếm kia cứ thế nhẹ nhàng đâm xuyên qua ngực hắn. Lưỡi kiếm chĩa về phía ta, phản chiếu những tia sáng yếu ớt, từng giọt máu trên đó cứ từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống.
Vào đúng thời khắc đó, ngoài điện lại vọng vào tiếng hét lanh lảnh: “Tần tướng quân giết vua rồi.”
Những việc tiếp theo xảy ra dường như đã được chuẩn bị từ trước, rất đông thị vệ từ bên ngoài tràn vào bao vây Tần Diệp, còn tên thái giám bên cạnh Dung Trạch tay run run cởi trói cho ta, sau đó quỳ xuống:
“Công chúa.”
Ta đẩy hắn ra, hớt ha hớt hải chạy xuống bậc thềm. Sau vài bước loạng choạng, cuối cùng cũng có thể chạm vào Dung Trạch đang nằm trên vũng máu. Những thị vệ xung quanh không ai dám bước tới, bọn họ đang áp sát tới gần Tần Diệp sớm đã mặt mày tái mét đứng ở một bên.
“Thái y đâu? Thái y.” Ta đỡ hắn dậy, máu của hắn đã sớm nhuộm đỏ long bào trên người ta, ta có thể cảm nhận được rõ hơi ấm từ những giọt máu tươi kia, “Còn không mau gọi thái y.”
Tên thái giám khi nãy lại quỳ xuống bên cạnh ta lần nữa: “Công chúa, bệ hạ có chỉ, để người kế thừa hoàng vị.”
“Kế thừa cái gì.” Ta đã không còn nghe rõ hắn nói gì nữa, tức giận ngắt lời hắn:
“Đám nô tài các ngươi phản hết rồi sao? Còn không mau đi gọi thái y, mau đi đi! Có phải muốn bị chặt đầu hết rồi không?”
Ta đã hét khản cả cổ, nhưng không ai đáp lời ta. Chỉ có người đang nằm trong vòng tay ta, đưa tay lên vuốt ve mặt ta: “Đây là lần đầu ta thấy nàng khóc.”
“Bệ hạ đừng nói gì nữa, bây giờ ta đưa bệ hạ đi tìm thái y.” Ta không biết bản thân đang nói gì, cũng không biết rằng mình đang làm gì nữa. Ta cố hết sức kéo hắn đi, đỡ hắn đứng dậy, nhưng lại ngã xuống:
“Ta đưa bệ hạ đi tìm thái y…”
“Không cần nữa." Khuôn mặt hắn trắng bệch, vậy mà vẫn cười với ta như không có chuyện gì xảy ra: “Đám người này, đều là thuộc hạ của Thuỵ quốc nàng...”
“Cao Nhược Vân, ta muốn nàng ngồi lên vị trí của ta, cả đời này bị ta quấn lấy…”
Lời vừa dứt, tay hắn cũng nặng nề buông thõng xuống.
Tần Diệp cười lớn, trong miệng nhắc đi nhắc lại tên của Tần Nhàn.
Ta thất thần ngồi ở đó, nghe tên thái giám bên cạnh nói từng câu từng chữ, đều là do Dung Trạch đã sớm sắp xếp.
Thị vệ đứng thành hai hàng, lộ ra cửa đại điện. Bên ngoài có thể nhìn thấy vào con chim én bay vụt qua, rồi khuất dần sau mái hiên đại điện.
Khai xuân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.