Chương 5
Tạ Lạp Các Đích Tuyết
09/11/2022
Dung Trạch sẽ lảng tránh những câu hỏi mà hắn không muốn trả lời.
Bây giờ cũng vậy, hắn cụp mắt xuống không nói gì, ngón tay linh hoạt luồn một mạch vào trong váy ta, mân mê bắp chân ta. Ta cười, hắn hít một hơi thật sâu rồi kéo eo ta lại, đè xuống gường. Hắn vừa hôn ta, vừa kéo y phục của ta xuống. Kết quả là khi hắn vừa luồn tay xuống dưới đã khựng đứng lại vì chạm phải đai nguyệt sự.
Ta dán chặt vào môi hắn cười khúc khích: “Bệ hạ, thật trùng hợp quá, tháng này lại đến sớm hơn mấy ngày rồi.”
Y phục của cả ta và hắn đều đã cởi ra một nửa, thứ kia của hắn dưới đũng quần cũng đã nhe nanh múa vuốt trong tư thế sẵn sàng. Ta cố ý dùng đầu gối cọ cọ vào chỗ đó, hắn bắt đầu thở dốc liền giữ lấy cái chân đang không yên phận của ta, giận dỗi cắn lên vai ta một cái.
“Cao Nhược Vân.” giọng hắn khàn khàn, trong lời nói có chút ấm ức: “Nàng đã quen bắt nạt ta.”
Ta tự nhiên cảm thấy mình vô cùng giỏi ức hiếp hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2. Đối Tượng Thầm Yêu Chính Là...
3. [Đam Mỹ] Mùi Hương
4. Lá Thư Từ Ánh Trăng
=====================================
Năm đó, lúc Dung Nô vừa mới tới, mấy huynh đệ đang còn khoẻ mạnh của ta hành hạ, đánh đập hắn đến bầm tím. Bọn họ còn bắt hắn làm bia đỡ trên sân bắn, cố tình làm mũi tên lệch đi một chút, doạ hắn toát hết cả mồ hôi, còn không thì tìm một lỗi sai vô cớ nào đó để đánh đập hắn, khiến cả người hắn nằm úp mặt xuống sân cát.
Ta thấy bứt rứt không chịu được bèn bắn cung tên vào chân mấy tên đần độn đó.
Cao Trường Phong nhảy dựng lên đầu tiên, “Cao Nhược Vân, muội điên rồi sao?”
Ta kéo dây cung nhắm chuẩn hắn: “Huynh nói xem.”
Dung Nô cứ như vậy trở thành “người của ta.” Ít ra thì bọn họ đều truyền tai nhau như vậy, nói ta vì cứu hắn mà không tiếc hi sinh tính mạnh của hoang huynh.
Việc giết Cao Trường Phong đúng thực ta đã từng nghĩ tới, nhưng cứu Dung Nô thì thật vốn không nằm trong ý định của ta, ta chỉ là không muốn Cao Trường Phong được sống hạnh phúc như hắn muốn.
Dung Nô cũng hiểu nhầm ý của ta, vào ngày sinh thần của ta còn tặng ta một con dế được bện từ cỏ đuôi cáo, thật sự quá “mộc mạc” rồi.
Ta chỉ đành ném đi, nói ta không cần thứ này.
Cho nên sau này, lúc ở điện Kim Loan hắn đã hỏi ta, rằng ta muốn gì.
Nhưng liên quan gì tới hắn chứ?
Dung Trạch bị ta trêu trọc đến mức phát điên, ép ta dùng tay để giúp hắn giải quyết. Ta không tình nguyện, hắn bèn muốn dùng chân của ta.
Ta chán ghét đến mức buồn nôn, dùng chân đạp vào ngực hắn, “Cút, ta chê Người bẩn.”
Lời nói này đã chạm đến điểm nào đó trong hắn, dục vọng trong mắt đã giảm đi vài phần.
“Nàng nói ta bẩn?” Hắn nhéo cổ chân ta, nghiến răng nghiến lợi, “Ta từ đầu tới cuối chỉ động vào người nàng.”
“Vậy thì đã sao?” Ta bị nhéo đau nhói, cơn tức giận lại trỗi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, “Người bẩn thỉu thì mãi mãi bẩn thỉu.”
Sau đó, cả tẩm cung rơi vào tĩnh lặng.
Đây là lần đầu tiên Dung Trạch nổi giận trước mặt ta, nổi cơn thịnh nộ.
Lúc hắn thật sự tức giận sẽ như lúc này, không nói không rằng nhặt long bào rơi từ dưới đất lên, không nói không rằng khoác lên người, không nói không rằng rời đi.
Hắn là do cha hắn cùng một nữ tử thanh lâu sinh ra, cho nên hắn ghét nhất là người khác nói hắn bẩn.
Còn tại sao, thì ta không biết.
Nhưng tóm lại, ta thất sủng rồi.
Mười ngày tiếp sau đó, hắn không hề đến tìm ta, hắn còn cố tình chỉ thị cung nhân hầu cận Dao mỹ nhân trước đây tới chỗ ta để làm ta chán ghét.
Một vài cung nữ, còn thêm một thái giám. Tên thái giám là một tên què, lưng thì còng, trên mặt còn có một vết sẹo rất gớm ghiếc.
Nhìn qua thì không giống với kiểu người nghiêm túc, sau vài ngày đến chỗ ta đã thật sự lộ rõ bản chất, ban đêm còn dám xông vào trèo lên giường ta.
Một lúc sau, ta đã khống chế được hắn, liền rút con dao găm dưới gối ra kề lên cổ họng hắn.
Vừa mới dùng chút lực đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Cao Nhược Vân, chiêu thức của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn thâm độc như vậy.”
Ta lại dùng lực ép con dao xuống mạnh hơn: “Ta đã đánh rất nhiều người, ngươi là ai?”
Hắn bị doạ đến mức thở hổn hển: “Ca ca muội.”
“Oái, Cao Trường Phong, hoá ra huynh vẫn chưa chết à.”
Ta buông dao ra, lúc hắn đang thờ phào nhẹ nhõm thì ta lại lấy dao đè lên hắn: “Vậy thì tối nay chết đi.”
Bây giờ cũng vậy, hắn cụp mắt xuống không nói gì, ngón tay linh hoạt luồn một mạch vào trong váy ta, mân mê bắp chân ta. Ta cười, hắn hít một hơi thật sâu rồi kéo eo ta lại, đè xuống gường. Hắn vừa hôn ta, vừa kéo y phục của ta xuống. Kết quả là khi hắn vừa luồn tay xuống dưới đã khựng đứng lại vì chạm phải đai nguyệt sự.
Ta dán chặt vào môi hắn cười khúc khích: “Bệ hạ, thật trùng hợp quá, tháng này lại đến sớm hơn mấy ngày rồi.”
Y phục của cả ta và hắn đều đã cởi ra một nửa, thứ kia của hắn dưới đũng quần cũng đã nhe nanh múa vuốt trong tư thế sẵn sàng. Ta cố ý dùng đầu gối cọ cọ vào chỗ đó, hắn bắt đầu thở dốc liền giữ lấy cái chân đang không yên phận của ta, giận dỗi cắn lên vai ta một cái.
“Cao Nhược Vân.” giọng hắn khàn khàn, trong lời nói có chút ấm ức: “Nàng đã quen bắt nạt ta.”
Ta tự nhiên cảm thấy mình vô cùng giỏi ức hiếp hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2. Đối Tượng Thầm Yêu Chính Là...
3. [Đam Mỹ] Mùi Hương
4. Lá Thư Từ Ánh Trăng
=====================================
Năm đó, lúc Dung Nô vừa mới tới, mấy huynh đệ đang còn khoẻ mạnh của ta hành hạ, đánh đập hắn đến bầm tím. Bọn họ còn bắt hắn làm bia đỡ trên sân bắn, cố tình làm mũi tên lệch đi một chút, doạ hắn toát hết cả mồ hôi, còn không thì tìm một lỗi sai vô cớ nào đó để đánh đập hắn, khiến cả người hắn nằm úp mặt xuống sân cát.
Ta thấy bứt rứt không chịu được bèn bắn cung tên vào chân mấy tên đần độn đó.
Cao Trường Phong nhảy dựng lên đầu tiên, “Cao Nhược Vân, muội điên rồi sao?”
Ta kéo dây cung nhắm chuẩn hắn: “Huynh nói xem.”
Dung Nô cứ như vậy trở thành “người của ta.” Ít ra thì bọn họ đều truyền tai nhau như vậy, nói ta vì cứu hắn mà không tiếc hi sinh tính mạnh của hoang huynh.
Việc giết Cao Trường Phong đúng thực ta đã từng nghĩ tới, nhưng cứu Dung Nô thì thật vốn không nằm trong ý định của ta, ta chỉ là không muốn Cao Trường Phong được sống hạnh phúc như hắn muốn.
Dung Nô cũng hiểu nhầm ý của ta, vào ngày sinh thần của ta còn tặng ta một con dế được bện từ cỏ đuôi cáo, thật sự quá “mộc mạc” rồi.
Ta chỉ đành ném đi, nói ta không cần thứ này.
Cho nên sau này, lúc ở điện Kim Loan hắn đã hỏi ta, rằng ta muốn gì.
Nhưng liên quan gì tới hắn chứ?
Dung Trạch bị ta trêu trọc đến mức phát điên, ép ta dùng tay để giúp hắn giải quyết. Ta không tình nguyện, hắn bèn muốn dùng chân của ta.
Ta chán ghét đến mức buồn nôn, dùng chân đạp vào ngực hắn, “Cút, ta chê Người bẩn.”
Lời nói này đã chạm đến điểm nào đó trong hắn, dục vọng trong mắt đã giảm đi vài phần.
“Nàng nói ta bẩn?” Hắn nhéo cổ chân ta, nghiến răng nghiến lợi, “Ta từ đầu tới cuối chỉ động vào người nàng.”
“Vậy thì đã sao?” Ta bị nhéo đau nhói, cơn tức giận lại trỗi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, “Người bẩn thỉu thì mãi mãi bẩn thỉu.”
Sau đó, cả tẩm cung rơi vào tĩnh lặng.
Đây là lần đầu tiên Dung Trạch nổi giận trước mặt ta, nổi cơn thịnh nộ.
Lúc hắn thật sự tức giận sẽ như lúc này, không nói không rằng nhặt long bào rơi từ dưới đất lên, không nói không rằng khoác lên người, không nói không rằng rời đi.
Hắn là do cha hắn cùng một nữ tử thanh lâu sinh ra, cho nên hắn ghét nhất là người khác nói hắn bẩn.
Còn tại sao, thì ta không biết.
Nhưng tóm lại, ta thất sủng rồi.
Mười ngày tiếp sau đó, hắn không hề đến tìm ta, hắn còn cố tình chỉ thị cung nhân hầu cận Dao mỹ nhân trước đây tới chỗ ta để làm ta chán ghét.
Một vài cung nữ, còn thêm một thái giám. Tên thái giám là một tên què, lưng thì còng, trên mặt còn có một vết sẹo rất gớm ghiếc.
Nhìn qua thì không giống với kiểu người nghiêm túc, sau vài ngày đến chỗ ta đã thật sự lộ rõ bản chất, ban đêm còn dám xông vào trèo lên giường ta.
Một lúc sau, ta đã khống chế được hắn, liền rút con dao găm dưới gối ra kề lên cổ họng hắn.
Vừa mới dùng chút lực đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Cao Nhược Vân, chiêu thức của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn thâm độc như vậy.”
Ta lại dùng lực ép con dao xuống mạnh hơn: “Ta đã đánh rất nhiều người, ngươi là ai?”
Hắn bị doạ đến mức thở hổn hển: “Ca ca muội.”
“Oái, Cao Trường Phong, hoá ra huynh vẫn chưa chết à.”
Ta buông dao ra, lúc hắn đang thờ phào nhẹ nhõm thì ta lại lấy dao đè lên hắn: “Vậy thì tối nay chết đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.