Chương 1
Trương Nhược Dư
13/06/2023
1.
Tối ngày thứ ba sau khi tôi và Chu Duật Xuyên đính hôn, chị dâu anh vỡ ối.
Anh trai anh ở nước ngoài, buổi tối khi nhận được điện thoại của mẹ Chu, Chu Duật Xuyên lạnh nhạt nói: “Thật phiền phức.”
Cuối cùng là tôi nhẫn nại khuyên anh vài câu, anh mới miễn cưỡng đứng dậy thay quần áo đến bệnh viện.
Nhưng bình thuờng anh ấy không như thế.
Chu Duật Xuyên xuất thân trong gia đình giàu có, lịch thiệp lãng mạn, trong xương cốt không có sự kiêu căng ngạo mạn của những thiếu gia con nhà giàu, anh luôn đối xử nhẹ nhàng mềm mỏng với mọi người.
Duy chỉ đối xử với chị dâu là lúc nào cũng một bộ mặt lạnh lùng.
Không ai biết vì sao.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tiết Uyển đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Khi những cơn co thắt ập đến, cô ấy nhắm chặt mắt vì đau, cắn môi đến trắng bệch cũng không rên thành tiếng.
Chu Duật Xuyên đứng bên cạnh giường, cau mày nhìn cô, giọng lạnh tanh: “Đau thì rên lên, vờ vịt cái gì.”
Tiết Uyển mở mắt nhìn anh, vẫn không lên tiếng.
Nhưng tôi lại chú ý đến bàn tay thõng bên hông Chu Duật Xuyên không biết tự khi nào đã âm thầm nắm chặt lại. Vì dùng sức quá nhiều nên mu bàn tay hằn những đường gân xanh rõ nét.
Tối ngày thứ ba sau khi tôi và Chu Duật Xuyên đính hôn, chị dâu anh vỡ ối.
Anh trai anh ở nước ngoài, buổi tối khi nhận được điện thoại của mẹ Chu, Chu Duật Xuyên lạnh nhạt nói: “Thật phiền phức.”
Cuối cùng là tôi nhẫn nại khuyên anh vài câu, anh mới miễn cưỡng đứng dậy thay quần áo đến bệnh viện.
Nhưng bình thuờng anh ấy không như thế.
Chu Duật Xuyên xuất thân trong gia đình giàu có, lịch thiệp lãng mạn, trong xương cốt không có sự kiêu căng ngạo mạn của những thiếu gia con nhà giàu, anh luôn đối xử nhẹ nhàng mềm mỏng với mọi người.
Duy chỉ đối xử với chị dâu là lúc nào cũng một bộ mặt lạnh lùng.
Không ai biết vì sao.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tiết Uyển đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Khi những cơn co thắt ập đến, cô ấy nhắm chặt mắt vì đau, cắn môi đến trắng bệch cũng không rên thành tiếng.
Chu Duật Xuyên đứng bên cạnh giường, cau mày nhìn cô, giọng lạnh tanh: “Đau thì rên lên, vờ vịt cái gì.”
Tiết Uyển mở mắt nhìn anh, vẫn không lên tiếng.
Nhưng tôi lại chú ý đến bàn tay thõng bên hông Chu Duật Xuyên không biết tự khi nào đã âm thầm nắm chặt lại. Vì dùng sức quá nhiều nên mu bàn tay hằn những đường gân xanh rõ nét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.