Chương 8
Trương Nhược Dư
14/06/2023
8.
Tôi nói chiếu lệ vài câu với Tiết Uyển, rời khỏi phòng đi tìm Chu Duật Xuyên. So sánh hai bên thì tôi cần lời giải thích của Chu Duật Xuyên hơn.
Chu Duật Xuyên đang ở trong phòng. Đương nhiên anh cũng biết tôi sẽ đến hỏi nên vừa thấy đã kéo tôi ngồi lên đùi. “An An.”
Không để tôi hỏi, anh đã chủ động giải thích, “Ban nãy cửa phòng không đóng kín, tay anh mới chạm vào tay nắm cửa chưa kịp gõ là cửa đã mở, anh không kịp phản ứng nữa.”
Nói rồi anh đè giữa hai chân mày, “Đêm qua thức để giải quyết công việc nên hôm nay tinh thần không tốt lắm, phản ứng chậm hơn bình thường.”
Tôi ngước nhìn anh.
Hôm nay quả thực anh có vẻ rất mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, người luôn luôn thích sạch sẽ mà hôm nay trên cằm thậm chí còn xuất hiện một lớp râu mờ mờ.
Tôi đã suy nghĩ kỹ lại nhưng thực sự không thể nhớ liệu cánh cửa đã được đóng chặt hay chưa.
Không lâu sau, điện thoại Chu Duật Xuyên reo lên. Anh bắt máy, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho tôi, “Anh cả muốn nói với em mấy câu.”
Tôi phân vân nhưng cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm dễ nghe, “Gần đây anh không thể về nước, chuyện trong nhà làm phiền em với Duật Xuyên. Chuyện ban nãy Duật Xuyên có nói với anh, chỉ là hiểu lầm thôi. Anh cứ nhờ Duật Xuyên chăm sóc hai mẹ con, Duật Xuyên mềm lòng nên việc đã hứa với anh thì sẽ cố gắng thực hiện.”
Trong điện thoại, anh cả giải thích thay Chu Duật Xuyên. Tôi không nói gì, chỉ ậm ừ là hiểu lầm nhưng trong lòng vẫn thấy lấn cấn. Tuy mấy việc này Chu Duật Xuyên luôn tìm ra lời giải thích hợp lý nhưng tôi vẫn cảm giác như không đơn giản như vậy.
Thế nhưng giờ phút này tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này.
Hai ngày trước trưởng khoa mới điện thoại cho tôi nói, có cơ hội học tập nghiên cứu ở thành phố bên, khoa phụ sản của bệnh viện đó đứng nhất nhì cả nước. Cơ hội thế này dĩ nhiên là tôi cầu còn không được. Thời điểm thế này tôi không muốn lãng phí thời gian để đối đầu tranh cãi với Chu Duật Xuyên.
Anh giải thích, tôi tạm thời tin tưởng.
Dù sao thời gian ở cữ của Tiết Uyển chỉ còn mấy ngày, tôi nhận tiền rời đi cũng chẳng thèm quản tới đống hỗn độn này nữa.
Tôi nói chiếu lệ vài câu với Tiết Uyển, rời khỏi phòng đi tìm Chu Duật Xuyên. So sánh hai bên thì tôi cần lời giải thích của Chu Duật Xuyên hơn.
Chu Duật Xuyên đang ở trong phòng. Đương nhiên anh cũng biết tôi sẽ đến hỏi nên vừa thấy đã kéo tôi ngồi lên đùi. “An An.”
Không để tôi hỏi, anh đã chủ động giải thích, “Ban nãy cửa phòng không đóng kín, tay anh mới chạm vào tay nắm cửa chưa kịp gõ là cửa đã mở, anh không kịp phản ứng nữa.”
Nói rồi anh đè giữa hai chân mày, “Đêm qua thức để giải quyết công việc nên hôm nay tinh thần không tốt lắm, phản ứng chậm hơn bình thường.”
Tôi ngước nhìn anh.
Hôm nay quả thực anh có vẻ rất mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, người luôn luôn thích sạch sẽ mà hôm nay trên cằm thậm chí còn xuất hiện một lớp râu mờ mờ.
Tôi đã suy nghĩ kỹ lại nhưng thực sự không thể nhớ liệu cánh cửa đã được đóng chặt hay chưa.
Không lâu sau, điện thoại Chu Duật Xuyên reo lên. Anh bắt máy, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho tôi, “Anh cả muốn nói với em mấy câu.”
Tôi phân vân nhưng cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm dễ nghe, “Gần đây anh không thể về nước, chuyện trong nhà làm phiền em với Duật Xuyên. Chuyện ban nãy Duật Xuyên có nói với anh, chỉ là hiểu lầm thôi. Anh cứ nhờ Duật Xuyên chăm sóc hai mẹ con, Duật Xuyên mềm lòng nên việc đã hứa với anh thì sẽ cố gắng thực hiện.”
Trong điện thoại, anh cả giải thích thay Chu Duật Xuyên. Tôi không nói gì, chỉ ậm ừ là hiểu lầm nhưng trong lòng vẫn thấy lấn cấn. Tuy mấy việc này Chu Duật Xuyên luôn tìm ra lời giải thích hợp lý nhưng tôi vẫn cảm giác như không đơn giản như vậy.
Thế nhưng giờ phút này tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này.
Hai ngày trước trưởng khoa mới điện thoại cho tôi nói, có cơ hội học tập nghiên cứu ở thành phố bên, khoa phụ sản của bệnh viện đó đứng nhất nhì cả nước. Cơ hội thế này dĩ nhiên là tôi cầu còn không được. Thời điểm thế này tôi không muốn lãng phí thời gian để đối đầu tranh cãi với Chu Duật Xuyên.
Anh giải thích, tôi tạm thời tin tưởng.
Dù sao thời gian ở cữ của Tiết Uyển chỉ còn mấy ngày, tôi nhận tiền rời đi cũng chẳng thèm quản tới đống hỗn độn này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.