Chương 6: Chương 2.2
seal heart
12/01/2016
- Di nương, di nương, nhìn tiểu Băng mặc bộ váy này có đẹp không?
Một cô bé tầm năm tuổi mặc một bộ hồng y đến khoe người phụ nữ trung niên. Vâng đó không ai khác ngoài Bảo Tri, người ôm Băng nhi đến nơi này để lánh nạn. Đến nơi đây mọi thứ đề khác lạ với bà, có thứ chạy mà không cần đến tuấn mã kéo. Ở đây người ta còn cưỡi lên một đại cục sắt thay cho cưỡi ngựa. Mới đầu đến đây bà cũng rất vất vả nhưng Bảo Tri cũng rất nhanh thích ứng. Lấy vàng vụn ra đổi một ngôi nhà lớn mà Bà nhìn trúng. Trang hoàng cho ngôi nhà rồi cô mở một võ quán dạy võ. tính đến bây giờ đã là năm năm rồi, không biết Hoàng thái hậu , công chúa và hai hoàng tử như thế nào rồi, họ có được an toàn không?
- Di nương, di nương...- cô bé quơ quơ tay trước mặt di nương của mình, bà chẳng để ý đến bé gì cả
- a... tiểu Băng đẹp lắm, bộ này ai tặng tiểu Băng đáng yêu của di nương nào?- Bà ôm cô bé vào lòng, hỏi cô bé
- Chú đằng kia kìa - Băng Băng chỉ vào người nam nhân trung niên mặc vest đang đứng khoanh tay ngoài cửa, khuôn mặt ông nở nụ cười toả nắng, trong mắt ông nhìn về nơi này toàn nhu tình. Người đàn ông này rất là tuấn tú.
Bảo Tri biết ông. Người đàn ông này tên Tuấn là người ra tay giúp bà để mở ra cái võ quán này, ông cũng chính là người giúp bà tìm nơi để giáo dục Băng nhi. Vài năm qua chung đụng, bà cũng biết người đàn ông này thích mình nhưng sẽ có ngày bà trở về nơi đó,Bảo Tri không muốn người đàn ông này buồn. Đứng dạy đi đến bên cạnh người đàn ông đó, nở nụ cười
- Anh đến rồi sao
- Đến rồi, em hôm nay dạy có mệt không- Người đàn ông lấy khăn tay trong túi lau đi giọt mồ hôi trên trán bà. Bảo Tri đỏ mặt tránh né, cánh tay của ông ngại ngùn vươn ở nơi đó một lúc rồi ngại ngùng rụt tay lại.
- Di nương, chú đồng ý đưa tiểu Băng và di nương đi khu vui chơi đó, di nương có thích không?- Băng Băng nắm tay di nương cười nói
- Tiểu Băng thích thì di nương cũng thích- Bảo Tri ngồi xuống cười với Băng Băng
- Chú ơi Tiểu Băng đã kéo được di nương đi cùng chúng ta rồi, tí chú phải cho tiểu Băng ăn kem như đã hứa nha
- Được thôi - Người đàn ông nở nụ cười nói sủng nịnh. Ông năm nay cũng ngoài bốn mươi rồi, ông cũng có một người vợ nhưng cô ấy bị mắc bệnh tim mất cách đây mười năm. Năm năm trước, ông tình cờ gặp được Bảo Tri, mới đầu chỉ là giúp đỡ như một người bạn bình thường nhưng lâu dần trái tim ông đã bị Bảo Tri đáng cắp lúc nào không hay. Nhiều lần cố ý bày tỏ với bà nhưng bà toàn uyển chuyển chối từ.
///////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách buổi tối////////////////////////
" cốc cốc cốc"
- Vào đi- nghe thấy tiếng gõ cửa, Bảo Tri lên tiếng. Cả ngày nay dạy học sinh xong lại đi chơi cùng Băng nhi. Hôm nay cả người bà cảm thấy không phải của mình nữa rồi. Định đi ngủ sớm thì thấy có người gõ cửa. Nhìn hình bóng xuất hiện sau cánh cửa bà nở một nụ cười hiền từ, dang tay ý bảo bé con đến đây.
Băng Băng ôm gối xà vào lòng bà làm nũng
- Di nương, Hôm nay Tiểu Băng học gần xong quyển sách dạy võ mà di nương đưa rùi, tiểu Băng giỏi không a- Ngày nào bé cũng chăm chỉ luyện võ sau giờ học ở ngọn núi sau nhà
- Ngoan quá, thế học chữ đến đâu rồi? - bẹo má Băng Băng, bà cười hỏi. Đến đây hai năm bà phát hiện chữ ở nơi đó giống y hệt chữ cổ ở nơi này.
- Tiểu Băng học hết rùi, chú đẹp trai còn khen tiểu Băng viết chữ cổ cũng rất là đẹp- Băng Băng cười híp mắt để lộ hàm răng sún đi vài chiếc, nhìn trông rất là đáng yêu. Băng Băng bây giờ đã sáu tuổi, khuôn mặt trắng hồng phúng phình nhìn mà muốn véo phát. Nhìn bây giờ đã như vậy, đến khi cô bé trưởng thành ắc hẳn là một mĩ nhân khuynh quốc quynh thành.
- Ngoan quá, muộn rồi, Tiểu Băng phải ngủ sớm để mai đi học đúng không. Nào ngủ thôi- Bảo Tri cười ôm Băng Băng tiến vào giấc ngủ.
//////////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách năm năm sau//////////////////
- Di nương, di nương, di...- Băng Băng năm nay đã 11 tuổi, khuôn mặt bớt đi vài nét trẻ con. Đôi mắt to tròn hút hồn, đôi môi nhỏ nhắn như trái nho nhìn mà chỉ muốn hái. Trên khuôn mặt cô bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé đã học thành thạo hết tất cả võ công mà di nương đưa cho bé. Băng Băng muốn khoe với di nương, bé muốn nhìn thấy di nương cười. Nhưng nụ cười của bé tắt khi mở cửa phòng. Trong phòng tập xác những học sinh học võ nằm la liệt, trên cổ họ đề có vết cắt sâu, sâu đến nỗi máu vẫn chưa ngừng chảy. Một nỗi bất an hiện hữu trong tâm can bé, chạy một mạch lên phòng di nương. Đến khi mở cửa ra, bé kinh hãi nhìn thấy chú đẹp trai nằm cạnh giường, chú có vẻ bị thương rât nặng, mặt chú tái nhợt, đôi môi mím chặt không còn thấy vẻ hiền từ hằng ngày.
Kiếm tìm hình bóng di nương, thấy bà cũng bị thương bặng không kém chú đẹp trai. Trước mặt bà là hắc y nhân, tay trái hắn cầm thanh bảo kiếm. Máu từ thanh bảo kiếm đó nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất như những cánh hoa vô tình rơi. Bé cảm thấy sợ hãi, sợ di nương sẽ bỏ mình như phụ thân , mẫu thân. Chạy tới chắn trước mặt di nương, khuôn mặt hiện lên vẻ quật cường.
- Người xấu, không được làm hại di nương của ta
- Bảo Tri cô nương, đây là tiểu quận chúa sao, thật là đẹp. Mai sao trưởng thành chắc hẳn làm siêu lòng nhiều công tử lắm đây. Nhưng thật là đáng tiếc mà... chậc chậc- Hắc y nhân phát ra hai tiếng chậc chậc như thể hiện sự tiếc nuối nhưng ánh mắt và giọng điệu hắn rất ư là lạnh lùng.
- Ngươi bớt sàm ngôn đi, có chết ta cũng phải bảo vệ tiểu Băng- Nói xong bà ôm lấy Băng Băng , hai người mờ dần trong đám khói xanh. Hắc y nhân thấy vậy vội chạy đến chỗ khói đó. Cả ba cùng biến mất để một người đàn ông ánh mắt đau khổ nhìn mãi nơi ba người biến mất.
Một cô bé tầm năm tuổi mặc một bộ hồng y đến khoe người phụ nữ trung niên. Vâng đó không ai khác ngoài Bảo Tri, người ôm Băng nhi đến nơi này để lánh nạn. Đến nơi đây mọi thứ đề khác lạ với bà, có thứ chạy mà không cần đến tuấn mã kéo. Ở đây người ta còn cưỡi lên một đại cục sắt thay cho cưỡi ngựa. Mới đầu đến đây bà cũng rất vất vả nhưng Bảo Tri cũng rất nhanh thích ứng. Lấy vàng vụn ra đổi một ngôi nhà lớn mà Bà nhìn trúng. Trang hoàng cho ngôi nhà rồi cô mở một võ quán dạy võ. tính đến bây giờ đã là năm năm rồi, không biết Hoàng thái hậu , công chúa và hai hoàng tử như thế nào rồi, họ có được an toàn không?
- Di nương, di nương...- cô bé quơ quơ tay trước mặt di nương của mình, bà chẳng để ý đến bé gì cả
- a... tiểu Băng đẹp lắm, bộ này ai tặng tiểu Băng đáng yêu của di nương nào?- Bà ôm cô bé vào lòng, hỏi cô bé
- Chú đằng kia kìa - Băng Băng chỉ vào người nam nhân trung niên mặc vest đang đứng khoanh tay ngoài cửa, khuôn mặt ông nở nụ cười toả nắng, trong mắt ông nhìn về nơi này toàn nhu tình. Người đàn ông này rất là tuấn tú.
Bảo Tri biết ông. Người đàn ông này tên Tuấn là người ra tay giúp bà để mở ra cái võ quán này, ông cũng chính là người giúp bà tìm nơi để giáo dục Băng nhi. Vài năm qua chung đụng, bà cũng biết người đàn ông này thích mình nhưng sẽ có ngày bà trở về nơi đó,Bảo Tri không muốn người đàn ông này buồn. Đứng dạy đi đến bên cạnh người đàn ông đó, nở nụ cười
- Anh đến rồi sao
- Đến rồi, em hôm nay dạy có mệt không- Người đàn ông lấy khăn tay trong túi lau đi giọt mồ hôi trên trán bà. Bảo Tri đỏ mặt tránh né, cánh tay của ông ngại ngùn vươn ở nơi đó một lúc rồi ngại ngùng rụt tay lại.
- Di nương, chú đồng ý đưa tiểu Băng và di nương đi khu vui chơi đó, di nương có thích không?- Băng Băng nắm tay di nương cười nói
- Tiểu Băng thích thì di nương cũng thích- Bảo Tri ngồi xuống cười với Băng Băng
- Chú ơi Tiểu Băng đã kéo được di nương đi cùng chúng ta rồi, tí chú phải cho tiểu Băng ăn kem như đã hứa nha
- Được thôi - Người đàn ông nở nụ cười nói sủng nịnh. Ông năm nay cũng ngoài bốn mươi rồi, ông cũng có một người vợ nhưng cô ấy bị mắc bệnh tim mất cách đây mười năm. Năm năm trước, ông tình cờ gặp được Bảo Tri, mới đầu chỉ là giúp đỡ như một người bạn bình thường nhưng lâu dần trái tim ông đã bị Bảo Tri đáng cắp lúc nào không hay. Nhiều lần cố ý bày tỏ với bà nhưng bà toàn uyển chuyển chối từ.
///////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách buổi tối////////////////////////
" cốc cốc cốc"
- Vào đi- nghe thấy tiếng gõ cửa, Bảo Tri lên tiếng. Cả ngày nay dạy học sinh xong lại đi chơi cùng Băng nhi. Hôm nay cả người bà cảm thấy không phải của mình nữa rồi. Định đi ngủ sớm thì thấy có người gõ cửa. Nhìn hình bóng xuất hiện sau cánh cửa bà nở một nụ cười hiền từ, dang tay ý bảo bé con đến đây.
Băng Băng ôm gối xà vào lòng bà làm nũng
- Di nương, Hôm nay Tiểu Băng học gần xong quyển sách dạy võ mà di nương đưa rùi, tiểu Băng giỏi không a- Ngày nào bé cũng chăm chỉ luyện võ sau giờ học ở ngọn núi sau nhà
- Ngoan quá, thế học chữ đến đâu rồi? - bẹo má Băng Băng, bà cười hỏi. Đến đây hai năm bà phát hiện chữ ở nơi đó giống y hệt chữ cổ ở nơi này.
- Tiểu Băng học hết rùi, chú đẹp trai còn khen tiểu Băng viết chữ cổ cũng rất là đẹp- Băng Băng cười híp mắt để lộ hàm răng sún đi vài chiếc, nhìn trông rất là đáng yêu. Băng Băng bây giờ đã sáu tuổi, khuôn mặt trắng hồng phúng phình nhìn mà muốn véo phát. Nhìn bây giờ đã như vậy, đến khi cô bé trưởng thành ắc hẳn là một mĩ nhân khuynh quốc quynh thành.
- Ngoan quá, muộn rồi, Tiểu Băng phải ngủ sớm để mai đi học đúng không. Nào ngủ thôi- Bảo Tri cười ôm Băng Băng tiến vào giấc ngủ.
//////////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách năm năm sau//////////////////
- Di nương, di nương, di...- Băng Băng năm nay đã 11 tuổi, khuôn mặt bớt đi vài nét trẻ con. Đôi mắt to tròn hút hồn, đôi môi nhỏ nhắn như trái nho nhìn mà chỉ muốn hái. Trên khuôn mặt cô bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé đã học thành thạo hết tất cả võ công mà di nương đưa cho bé. Băng Băng muốn khoe với di nương, bé muốn nhìn thấy di nương cười. Nhưng nụ cười của bé tắt khi mở cửa phòng. Trong phòng tập xác những học sinh học võ nằm la liệt, trên cổ họ đề có vết cắt sâu, sâu đến nỗi máu vẫn chưa ngừng chảy. Một nỗi bất an hiện hữu trong tâm can bé, chạy một mạch lên phòng di nương. Đến khi mở cửa ra, bé kinh hãi nhìn thấy chú đẹp trai nằm cạnh giường, chú có vẻ bị thương rât nặng, mặt chú tái nhợt, đôi môi mím chặt không còn thấy vẻ hiền từ hằng ngày.
Kiếm tìm hình bóng di nương, thấy bà cũng bị thương bặng không kém chú đẹp trai. Trước mặt bà là hắc y nhân, tay trái hắn cầm thanh bảo kiếm. Máu từ thanh bảo kiếm đó nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất như những cánh hoa vô tình rơi. Bé cảm thấy sợ hãi, sợ di nương sẽ bỏ mình như phụ thân , mẫu thân. Chạy tới chắn trước mặt di nương, khuôn mặt hiện lên vẻ quật cường.
- Người xấu, không được làm hại di nương của ta
- Bảo Tri cô nương, đây là tiểu quận chúa sao, thật là đẹp. Mai sao trưởng thành chắc hẳn làm siêu lòng nhiều công tử lắm đây. Nhưng thật là đáng tiếc mà... chậc chậc- Hắc y nhân phát ra hai tiếng chậc chậc như thể hiện sự tiếc nuối nhưng ánh mắt và giọng điệu hắn rất ư là lạnh lùng.
- Ngươi bớt sàm ngôn đi, có chết ta cũng phải bảo vệ tiểu Băng- Nói xong bà ôm lấy Băng Băng , hai người mờ dần trong đám khói xanh. Hắc y nhân thấy vậy vội chạy đến chỗ khói đó. Cả ba cùng biến mất để một người đàn ông ánh mắt đau khổ nhìn mãi nơi ba người biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.