Chương 51: Oaoaoaoaoaoa…Băng Băng bị lạc…
seal heart
23/02/2018
Trong phòng, dù Minh Nhật đang truyền nội lực cho Băng Băng nhưng vẫn
chú ý động tĩnh ở ngoài. Xác định được những người đến không phải là
địch, hắn mới yên tâm. Có một nguồn chân khí khác ngăn cản nội lực của
Minh Nhật. Hắn cảm nhận được, nguồn lực này cũng không làm hại cơ thể
Băng Băng, giống như đang bảo vệ nàng, tự động không cho bất kì nguồn
chân khí khác xâm nhập. Nếu muốn chữa nội thương cho Băng Băng thì phải
dung hợp nguồn chân khí đó. Khoan, bảo vệ Băng Băng? Nếu hắn không đoán
nhầm, đó chính là ý thức của Tiểu Bạch. Nếu vậy thì dễ dàng rồi.
Xác định được rồi, Minh Nhật vẫn không dừng việc truyền nội lực, hắn mở miệng nói “Tiểu Bạch, nếu ngươi không muốn Băng Nhi chết, ngươi nên cho bổn vương chữa cho nàng”.
Vừa dứt lời, Minh Nhật liền cảm nhận được lực đó yếu dần đi nhưng vẫn ngăn cản hắn. Hắn đoán là Tiểu Bạch đang do dự. Vì vậy, hắn lại nói tiếp “Chẳng lẽ ngươi muốn Băng Nhi chết? Ngươi có chữa được cho nàng không? Nếu không thì đừng ngăn cản ta.”
Như đã quyết định, nguồn lực kia biến mất. Lúc này, Minh Nhật mới dễ dàng chữa nội thương cho Băng Băng.
Chỗ Tiểu Bạch, từ khi về đến đây, Hoang Mãnh thú liền cắp gáy Tiểu Bạch bay lên trên bàn trà nằm. Vốn dĩ nó đang dùng linh cảm giữa hai bọn nó để truyền cho Tiểu Bạch sức mạnh. Dù không thích nữ nhân kia thật, nhưng Tiểu Bạch này lại là anh em sinh đôi của nó, nó không thể làm ngơ. Lúc này, đột nhiên thấy Minh Nhật nói cái gì mà chết với sống, nó không hiểu gì hết. Đến khi cảm nhận được Tiểu Bạch thu hồi sức mạnh của nó, Hoang Mãnh thú liền hiểu ra. Chả trách vì sao Bạch Miêu đáng ghét này lại không thể duy trì ý thứ. Thì ra…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là rất rất lâu sau, Minh Nhật mới nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt do kiệt sức, hắn thu tay lại, đỡ Băng Băng nằm xuống giường, đắp chăn lên ngang ngực nàng rồi chắp tay ra đằng sau đi ra ngoài.. Cuối cùng cũng thành công, Băng Nhi của hắn không sao rồi.
////////////////////Ta là dải ngân hà ngăn cách dân mù đường, ahihi…///////////////////
Lại ba ngày nữa trôi qua kể từ cái hôm Minh Nhật thành công chữa nội thương cho Băng Băng. Minh Nhật không biết hắn đã ở cùng Băng Băng bao lâu, hỏi ra mới biết hắn đã ở trong đó một ngày một đêm. Lúc này, Tử Mặc nhìn hắn, bắt mạch xong rồi nghiêm mặt bắt hắn phải đi nghỉ ngơi. Hắn tiêu hao hết nước bọt chỉ để nói với cái tên thần y đó là hắn khỏe. Nhưng dù hắn có hết nước bọt cũng không thể lay chuyển được y. Đúng lúc này, Minh Nhật liền nhớ đến trong phòng Băng Băng có một chiếc ghế dựa, vì vậy không nói gì nữa, hắn vào phòng Băng Băng nghỉ ngơi trên chiếc ghế đó. Cứ như thế, trôi qua ba ngày, Băng Băng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Tất cả mọi người ai cũng lo lắng, ai cũng nhìn Minh Nhật lặp lại đúng một câu hỏi duy nhất “Nội thương của nàng lành rồi phải không?”. Nghe đến ngán không thể chịu được, cuối cùng mỗi lần có người định hỏi bạn vương gia tảng băng này thì hắn đều phát ra hàn khí làm cho người ta sợ đến mức độ đông cứng lời.
Đột nhiên, lúc này, giọng nói thanh thanh chứa đựng rất nhiều lo lắng vang lên, thu hút mọi người. “Tiểu Băng Băng, tẩu sao vậy, tỉnh lại đi, đừng như vậy, tỉnh lại đi”
Mọi người xúm lại vào giường nhìn xem đang có chuyện gì. Trên giường, Băng Băng đang liều mạng lắc đầu, nước mắt lăn dài trên huyệt thái dương rồi thấm vào mái tóc đen óng của nàng. Minh Nhật sau khi đến cạnh giường, nhìn thấy nước mắt của Băng Băng, hắn liền cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Ngồi xuống mép giường, hắn cầm chiếc khăn vắt ở chậu nước để gần đó, lau đi nước mắt cho nàng. Nhưng, giọt nước này được lau đi thì lại có giọt khác chảy ra. Minh Nhật không lau nước, ôm Băng Băng vào ngực, thủ thỉ nói “Băng Nhi, đừng sợ, có ta ở đây, ta luôn bên cạnh nàng, đừng khóc, ta đau lòng lắm, mau tỉnh lại đi, Băng Nhi, nàng mau tỉnh lại đi”.
Nhìn Minh Nhật như thế này, mọi người không thể nào hình dung đây chính là vị vương gia mặt lạnh nữa. Nhìn hắn vẫn chỉ như một nam nhân bình thường, vì nữ nhân mình yêu mà khóc, vì nữ nhân mình thương mà đau lòng.
Băng Băng cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài, rất lâu. Nàng mơ, mơ thấy một nữ nhân bế nàng lên. Nữ nhân đó làm nàng cảm thấy rất ấm áp, nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt rất dịu dàng và yêu thương, và hơn thế nữa, trong đôi mắt đó có hoài niệm. Nữ nhân đó dường như đang tìm một hình bóng nào đó qua nàng. Trên người nữ nhân đó toát ra hơi thở tôn quý làm người khác kính nể. Nhưng, dù nàng nhìn có kĩ đến mấy cũng không thể nào nhìn thấy cả khuôn mặt của nữ nhân đó. Ngoại trừ đôi mắt và hình dáng thì cái gì cũng mờ nhạt. Rồi nàng mơ thấy ba tiểu hài tử, một nữ hai nam. Nàng cảm giác ba đứa trẻ này rất quen, nhưng quen như thế nào thì nàng không thể nào biết được. Nàng lại mơ thấy những kỉ niệm của nàng và di nương. Nhưng, lần này hình ảnh của di nương dường như rất mờ nhạt. Có phải là nàng đang dần dần quên đi di nương của mình. Không, không được, nàng không thể nào quên di nương được. Cuối cùng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng di nương gọi nàng, bà đang gọi nàng. Lúc này, khung cảnh đột nhiên tối thui, Băng Băng nhìn thấy di nương của nàng đứng trước mặt nàng, hai người cách nhau mấy bước chân. Bà nhìn nàng, nở một nụ cười hiền từ yêu thương. Nụ cười đó, nụ cười đó chính là nụ cười trong quá khứ, nụ cười lâu lắm rồi nàng chưa được nhìn thấy. Nàng cố gắng chạy về phía di nương, nhưng dù nàng có chạy nhanh đến mức độ nào, chạy lâu đến mấy cũng không thể nào chạy được đến bên cạnh di nương của nàng.
Ngước đôi mắt đã nhòe từ bao giờ, Băng Băng nhìn di nương của nàng, muốn mở miệng nói nhưng đột nhiên cảm thấy nàng không thể mở miệng. Di nương của nàng vẫn đứng đó, vẫn nở nụ cười đó với nàng. Đột nhiên, bên cạnh di nương xuất hiện thêm một bóng hình già nua. Đó, đó không phải là lão Sai thì là ai. Băng Băng kích động. Lão Sai dường như biết nàng định nói gì, lão nở một nụ cười thương yêu, nói “Tiểu bảo bối, ngươi mau tỉnh lại đi đừng đi theo chúng ta, mọi người rất lo cho ngươi đấy”.
Băng Băng không thể phát ra âm thanh, nàng chỉ có thể liều mạng lắc đầu. Lão Sai nhìn thấy nàng khóc như vậy, đau lòng nói “Tiểu bảo bối, đừng buồn nữa, sống thật tốt, sống luôn cho cả phần của ta. Đi đi”.
Lời lão Sai vừa dứt, một vầng sáng bao vây lấy Băng Băng. Mở mắt ra, xung quanh nàng tối thui. Băng Băng hoang mang, không biết mình nên làm gì. Lúc này, bên tai nàng văng vẳng tiếng nói thủ thỉ của một nam nhân. Hắn đang trấn an nàng, hắn đang dỗ nàng. Băng Băng liền nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, do ngủ quá lâu nên chưa quen với ánh sáng, nàng liền nheo mắt. Đến khi đã thanh tỉnh hoàn toàn, nàng mới thấy bản thân nàng đang được một người ôm lấy, má nàng áp vào y phục vải thượng hạng, rất mềm mại. Dù là tư thế ngồi dựa vào ngực của hắn, nhưng Băng Băng không hề cảm thấy khó chịu. Nàng chỉ cảm thấy vòng ngực này thật ấm áp, thật an toàn, nàng chỉ muốn dựa vào vòng ngực này mãi mãi. Nhưng, sự đời khó lường, chuyến đi này gần kết thúc rồi.
Vì Băng Băng được ôm quay mặt vào bên trong tường nên không ai phát hiện nàng đã tỉnh lại. Mãi đến khi Minh Nhật nghĩ không còn việc gì, hắn ý định cho nàng nằm xuống. Ngồi như này, nàng sẽ không thoải mái. Nhưng, vừa mới đẩy nhẹ cơ thể của Băng Băng ra, như một phản xạ có điều kiện, Băng Băng liền giơ tay lên ôm chặt lấy Minh Nhật. Bây giờ nàng rất sợ, sợ khi rời khỏi vòng ngực này thì nàng sẽ không thể nào ôm lại được nữa. Minh Nhật nhận ra điều khác thường, mà không chỉ có hắn, mọi người trong phòng ai cũng đều nhận thấy được. Băng Băng đã tỉnh lại. Nhưng, không ai lên tiếng, bọn họ ai cũng đều mang tâm trạng nhẹ nhõm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Bây giờ là thời gian cho phu thê của người ta, bọn họ không nên ở lại ngáng đường. Khi ra ngoài, bọn họ còn không quên đóng cửa lại cho đôi phu thê nào đó. Thật là hiểu nhân tình mà.
Không gỡ được cánh tay đang ôm chặt hắn, Minh Nhật đành ôm lấy Băng Băng vào ngực. Bàn tay to lớn có nhịp nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của nàng như đang an ủi nàng. Không ai nói câu nào. Qua một lúc lâu, Băng Băng là người mở lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Nàng nói “Nhật, ta mơ thấy di nương, mơ thấy lão Sai. Hai người đó không cần ta, bọn họ bỏ ta đi rồi”. Giọng của nàng rất bình thản, không hề có một chút cảm xúc gì. Nhưng, từng câu từng chữ của nàng lại như những con dao sắc bén lạnh lùng đâm vào trái tim hắn. Phải chăng trái tim của nàng đang rất đau.
Ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, Minh Nhật thâm tình nói “Bọn họ bỏ nàng, nhưng nàng còn có ta, ta mãi mãi ở bên nàng, không bao giờ lìa xa”.
“Thật sao? Chàng sẽ không bao giờ bỏ rơi ta? Thật sự không bao giờ bỏ rơi ta sao?” Băng Băng từ trong lòng của Minh Nhật ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ mong chờ và hoang mang như con thú bị lạc đường nhìn chằm chằm hắn.
“Ta hứa, dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mãi mãi bên nàng, không bao giờ lìa xa. Dù ta chết, ta cũng sẽ kéo nàng theo” Minh Nhật nở nụ cười sủng nịnh, véo mũi Băng Băng nói.
“Nhật, có chàng thật là tốt” Băng Băng lại áp mặt vào lòng Minh Nhật, nở một nụ cười gượng gạo và thê lương. Nhật, lời hứa của chàng, chàng chắc chắn thực hiện được không? Đến khi trở về hoàng cung, chắc chắn nghĩa phụ sẽ truy cứu chuyện của ta, ta có bảo toàn được tính mạng hay không thì đó là điều khó nói. Mà dù có bảo toàn được tính mạng, ta và chàng có thể ở bên nhau không? Chàng có bằng lòng vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để ở bên ta không? Ta thật sự muốn hỏi chàng, nhưng lại lo sợ câu trả lời của chàng.
Minh Nhật không nhìn thấy biểu cảm của Băng Băng nên không có biết tâm sự của nàng. Hắn chỉ là nghĩ nàng đang đau buồn vì mất đi người thân, đau buồn vì mất đi những người thân nhân mà nàng coi trọng hơn mạng sống của chính nàng.
//////////////////Ta là dải ngân hà ngăn cách…đứng hình…/////////////////////////////
“Tiểu thư, người thật sự làm cho ta và mọi người lo chết đi được. Lần sau mà còn có chuyện này nữa, Lan Nhi sẽ không để ý đến tiểu thư đâu.” Lan Nhi ngồi bên cạnh giường, nghiêm khắc giáo huấn người đang nằm trên giường. Lúc biết tiểu thư tình lại, nàng cuối cùng cũng yên tâm. Đợi đôi phu thê bọn họ tâm sự xong thì là gần trưa. Vì gần giữa trưa nên Tử Mặc dẫn mấy tên nam nhân đi săn thú. Dù gì thì y cũng ở đây năm năm, vậy tìm thú rừng không khó đối với y. Vì vậy, ở lại chỉ toàn là nữ nhân. Vừa vào trong phòng, nàng liền ngồi xuống giường nghiêm khắc nói.
“Tỷ yên tâm, chuyện này sẽ không còn xảy ra nữa đâu” Băng Băng cầm lấy tay của Lan Nhi nói.
“Tốt nhất là như vậy đi” Lan Nhi nói.
“Tiểu Băng Băng, tẩu thật làm cho Trúc Chi lo chết đi được. Tại sao tỷ đi không nói một lời nào chứ?” Trúc Chi ngồi cạnh Băng Băng nói.“Ta không có cố ý” Băng Băng nói. Nhưng, nàng vừa dứt lời, một tiếng nói làm cho nàng cứng lại, ngượng chín mặt. Người nói là Tình Nhi. Nàng từ khi vào phòng, vẫn trầm mặc. Mọi người không hề để ý, tiểu thư là dân mù đường. Nói tiểu thư đi từ chân núi lên núi, nàng còn miễn cưỡng tin tưởng. Nhưng, nếu nói tiểu thư đi từ Trần gia trang đi đến núi Tuyết Liên, chuyện này không thể tin được. Chẳng lẽ… “Tiểu thư, người có thể nhớ đường đi rồi sao?”
Băng Băng nghe Tình Nhi hỏi, cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với nàng. Nói thế nào được đây? Chẳng lẽ ôm mặt nói nàng bị lạc đường, hay là bình thản nói nàng bị lạc. Nhưng nàng đảm bảo trăm phần trăm, nàng vừa nói câu đó xong, chắc chắn nàng sẽ bị mắng cho một trận lớn. Lan Nhi, Trúc Chi đứng bên cạnh cũng à ừ ngẫm nghĩ. Lan Nhi nhìn Băng Băng, nghi ngờ cùng vui mừng hỏi “Tiểu thư, căn bệnh mù đường của người chữa khỏi rồi sao?”
“Tiểu Băng Băng, tẩu có thể tự đi xa rồi sao?” Trúc Chi vui vẻ hỏi.
Một lúc lâu sau, đáp lại tâm trạng vui vẻ của ba nữ nhân kia chính là thái độ ấp úng mập mờ của Băng Băng. Nàng e dè nhìn ba nữ nhân đó, nở một cụ cười gượng, hai ngón tay chỏ chọc chọc vào nhau. Nàng nói “Thật ra… không phải Băng Băng nhớ đường đi”.
“Không nhớ đường đi? Vậy là tiểu thư không có chữa được bệnh mù đường?” Lan Nhi nhíu mày hỏi. Vậy là sao?
“Ừm” Băng Băng đáp lại, tiếng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
“Vậy làm sao tẩu đến được núi Tuyết Liên?” Trúc Chi hiếu kì hỏi. Nếu không nhớ đường, vậy làm sao Tiểu Băng Băng đi đến được núi Tuyết Liên. Vạn nhất đừng cho nàng một đáp án là tẩu ấy đã lạc thì đi luôn, rồi đi kiểu gì lại đi đến núi Tuyết Liên nha.
“Mấy ngày trong Trần phủ ta cảm thấy ngột ngạt nên đi ra ngoài đi dạo. Ai ngờ, đi rồi lạc đường luôn. Ta không biết ta ở nơi hoang vu nào. Vì vậy, ta chọn đại một đường bất kì, cứ thế đi thẳng, tìm được ai thì hỏi đường. Cuối cùng, đi mấy ngày trời thì đến trấn Tuyết Liên…” Băng Băng nói.
Đứng hình….
Đứng hình…
Đứng hình toàn tập…
Băng Băng nhìn biểu cảm của ba người thì im lặng không nói câu gì. Đùa, nếu mà nàng dám hé ra một lời, đảm bảo nàng sẽ bị Lan Nhi Tình Nhi giáo huấn một trận nên thân. Ài chà, thật là…ông trời cho con hoàn hảo như thế này, tại sao lại cho con mắc bệnh mù đường chứ…
//////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn…cắt/////////////////////
Thấm thoát đám người Băng Băng ở trên núi Tuyết Liên đã nửa tháng. Nửa tháng này, thương thế của Băng Băng đã bình phục hoàn toàn. Vốn mọi người có thể lên đường về kinh thành, nhưng Băng Băng muốn ở lại chờ Tiểu Bạch nên tất cả mới ở lại đợi cùng. Băng Băng không biết Tiểu Bạch đã đi đâu. Sử dụng giao cảm thì nàng cảm nhận được Tiểu Bạch dường như đang ngủ một giấc ngủ rất là dài. Thật sự không biết nó đã đi đâu nữa. Băng Băng mấy ngày trước nhận được tin tức, nghĩa mẫu của nàng đã có long thai. Nàng thật mừng thay cho nghĩa mẫu. Trong thư nghĩa phụ gửi, người muốn nàng trở lại chăm sóc cho nghĩa mẫu. Người cũng nói, người không trách chuyện nàng đã lừa gạt người. Điều này làm cho gánh nặng trong lòng nàng mất đi.
Sáng ngày hôm nay, như mọi ngày, Băng Băng đều ra thác nước trên núi này để luyện công. Thác nước ở đây rất là kì lạ. Ở trên ngọn núi lạnh như thế này lại có một thác nước không bị đóng băng. Nàng cũng phát hiện được, nước của thác này cũng rất là hữu hiệu cho những người bị nội thương. Dược chữa nội thương là nàng dùng loại nước này để chế thành. Ở bên thác nước này có rất nhiều cây cổ thụ, và có thể là thác nước này rất tốt nên có rất nhiều linh thú và thần thú dường như tập trung hết ở đây. Cứ đến thời điểm mặt trời khuất sau những ngọn núi, nơi đây lại chặt ních những thần thú và linh thú. Nhưng nàng không hiểu vì sao những con thú kia không tấn công nơi ở của nàng. Nàng cảm nhận được, bọn chúng dường như sợ thứ gì đó.
Bên cạnh thác nước, một bóng trắng lên xuống, bay qua bay lại, thỉnh thoảng lại đạp lên mặt nước rồi lại bay lên. Dải lụa trắng trong tay nàng đánh đến những hình nhân gỗ được đặt ở bên bờ, dưới nước cũng có một vài hình nhân. Nước bị dải lụa đánh trúng liền bắn lên tung tóe. Nhìn nàng, người ta cứ ngỡ rằng một tiên nữ tinh nghịch xuống trần nghịch nước. Băng Băng sau khi bình phục được hai phần ba, nàng liền phát hiện nội công của nàng thâm hậu hơn. Dù không biết nguyên nhân, nhưng nàng chắc chắn đây là việc tốt. Từ đó, nàng lại tích cực tập luyện để quen hơn với tình hình hiện tại của nàng.
Đang tập luyện, đột nhiên Băng Băng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm đang đến. Nàng liền nhanh chóng tránh thoát, đứng trên đầu một hình nhân ở dưới nước, đồng thời dài lụa của nàng như được nàng rót sinh lực đánh về phía phát ra nguy hiểm. Người kia lại rất lợi hại, tránh được chiêu của nàng, đã vậy còn thành công buộc chặt một đầu dải lụa của nàng ở trên thân của một hình nhân. Nhìn người đến, Băng Băng nở nụ cười “Thật không ngờ, Độc vương gia uy phong của chúng ta lại có võ công thâm hậu như vậy, ngay cả dải lụa của ta cũng không thể làm chàng bị thương”.
“Băng Nhi, sao nàng không nghỉ ngơi tiếp, nội thương của nàng chưa khỏi hoàn toàn” Minh Nhật không vui nhìn Băng Băng. Dù đã dưỡng thương nửa tháng, nhưng hắn vẫn muốn nàng dưỡng thương thêm.
“Không có việc gì đâu, ta đã khỏi hoàn toàn rồi” Băng Băng vận khinh công đạp nước vào bờ, đứng trước mặt Minh Nhật nói.
“Nhưng nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, sức khỏe là quan trọng nhất.” Minh Nhật cầm tay áo lau giọt mồ hôi trên trán của nàng, cưng chiều nói.
“Chàng yên tâm, ta bây giờ rất là khỏe đó.” Nói xong, Băng Băng còn xoay mấy vòng chứng minh cho lời nói của nàng. Minh Nhật thấy vậy liền giữ vai của nàng lại, nói “Nàng đó, đã là thiếu nữ rồi mà vẫn bướng bỉnh như tiểu hài tử. Nàng nói thử xem sao ta có thể không lo lắng cho nàng chứ!”.
Băng Băng không nói gì, nở nụ cười thật tươi với Minh Nhật. Ánh nắng sớm của mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Băng làm Minh Nhật nhìn mà thất thần. Hắn từ từ cúi xuống, đến khi hai cánh môi mềm chạm vào nhau, chưa để Băng Băng kịp định thần, hắn lền đói khát hôn xuống. Hôn, hôn đến khi cả hai không thở được mới buông cánh môi mê người kia ra, nhưng Minh Nhật vẫn còn lưu luyến mổ vài cái vào môi của Băng Băng. Đôi mắt mê li của Băng Băng từ từ mở ra, ngại ngùng tựa vào ngực của Minh Nhật. Dù hai người đã nhận định đối phương, nhưng số lần thân mật rất ít, mà thân mật chỉ dừng lại ở ôm hôn chứ không đến bước cuối cùng. Băng Băng biết, Minh Nhật dang cho nàng tâm lý để chuẩn bị trở thành nữ nhân của hắn. Dù rất nguyện ý, nhưng dù gì nàng cũng là một nữ nhi, không thể nào chủ động như vậy được.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Băng Băng đành mở miệng phá vỡ không khí im lặng này. Nàng nói “Ngày mai, chúng ta về kinh thành đi”.
Nghe thấy lời nói của Băng Băng, Minh Nhật thoáng kinh ngạc. Không phải là nàng ở lại để chờ Tiểu Bạch sao? “Nàng không chờ Tiểu Bạch nữa à?”
“Tiểu Bạch chắc là đang có việc bận nào đó, với lại có Hoang Mãnh Thú đi cùng nó, ta cũng yên tâm hơn. Nếu nó xong việc, nó sẽ tự tìm tới ta. Lần nào cũng vậy mà” Băng Băng nhẹ nhàng nói.
“Được, mai chúng ta khởi hành về kinh thành.”
Xác định được rồi, Minh Nhật vẫn không dừng việc truyền nội lực, hắn mở miệng nói “Tiểu Bạch, nếu ngươi không muốn Băng Nhi chết, ngươi nên cho bổn vương chữa cho nàng”.
Vừa dứt lời, Minh Nhật liền cảm nhận được lực đó yếu dần đi nhưng vẫn ngăn cản hắn. Hắn đoán là Tiểu Bạch đang do dự. Vì vậy, hắn lại nói tiếp “Chẳng lẽ ngươi muốn Băng Nhi chết? Ngươi có chữa được cho nàng không? Nếu không thì đừng ngăn cản ta.”
Như đã quyết định, nguồn lực kia biến mất. Lúc này, Minh Nhật mới dễ dàng chữa nội thương cho Băng Băng.
Chỗ Tiểu Bạch, từ khi về đến đây, Hoang Mãnh thú liền cắp gáy Tiểu Bạch bay lên trên bàn trà nằm. Vốn dĩ nó đang dùng linh cảm giữa hai bọn nó để truyền cho Tiểu Bạch sức mạnh. Dù không thích nữ nhân kia thật, nhưng Tiểu Bạch này lại là anh em sinh đôi của nó, nó không thể làm ngơ. Lúc này, đột nhiên thấy Minh Nhật nói cái gì mà chết với sống, nó không hiểu gì hết. Đến khi cảm nhận được Tiểu Bạch thu hồi sức mạnh của nó, Hoang Mãnh thú liền hiểu ra. Chả trách vì sao Bạch Miêu đáng ghét này lại không thể duy trì ý thứ. Thì ra…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là rất rất lâu sau, Minh Nhật mới nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt do kiệt sức, hắn thu tay lại, đỡ Băng Băng nằm xuống giường, đắp chăn lên ngang ngực nàng rồi chắp tay ra đằng sau đi ra ngoài.. Cuối cùng cũng thành công, Băng Nhi của hắn không sao rồi.
////////////////////Ta là dải ngân hà ngăn cách dân mù đường, ahihi…///////////////////
Lại ba ngày nữa trôi qua kể từ cái hôm Minh Nhật thành công chữa nội thương cho Băng Băng. Minh Nhật không biết hắn đã ở cùng Băng Băng bao lâu, hỏi ra mới biết hắn đã ở trong đó một ngày một đêm. Lúc này, Tử Mặc nhìn hắn, bắt mạch xong rồi nghiêm mặt bắt hắn phải đi nghỉ ngơi. Hắn tiêu hao hết nước bọt chỉ để nói với cái tên thần y đó là hắn khỏe. Nhưng dù hắn có hết nước bọt cũng không thể lay chuyển được y. Đúng lúc này, Minh Nhật liền nhớ đến trong phòng Băng Băng có một chiếc ghế dựa, vì vậy không nói gì nữa, hắn vào phòng Băng Băng nghỉ ngơi trên chiếc ghế đó. Cứ như thế, trôi qua ba ngày, Băng Băng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Tất cả mọi người ai cũng lo lắng, ai cũng nhìn Minh Nhật lặp lại đúng một câu hỏi duy nhất “Nội thương của nàng lành rồi phải không?”. Nghe đến ngán không thể chịu được, cuối cùng mỗi lần có người định hỏi bạn vương gia tảng băng này thì hắn đều phát ra hàn khí làm cho người ta sợ đến mức độ đông cứng lời.
Đột nhiên, lúc này, giọng nói thanh thanh chứa đựng rất nhiều lo lắng vang lên, thu hút mọi người. “Tiểu Băng Băng, tẩu sao vậy, tỉnh lại đi, đừng như vậy, tỉnh lại đi”
Mọi người xúm lại vào giường nhìn xem đang có chuyện gì. Trên giường, Băng Băng đang liều mạng lắc đầu, nước mắt lăn dài trên huyệt thái dương rồi thấm vào mái tóc đen óng của nàng. Minh Nhật sau khi đến cạnh giường, nhìn thấy nước mắt của Băng Băng, hắn liền cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Ngồi xuống mép giường, hắn cầm chiếc khăn vắt ở chậu nước để gần đó, lau đi nước mắt cho nàng. Nhưng, giọt nước này được lau đi thì lại có giọt khác chảy ra. Minh Nhật không lau nước, ôm Băng Băng vào ngực, thủ thỉ nói “Băng Nhi, đừng sợ, có ta ở đây, ta luôn bên cạnh nàng, đừng khóc, ta đau lòng lắm, mau tỉnh lại đi, Băng Nhi, nàng mau tỉnh lại đi”.
Nhìn Minh Nhật như thế này, mọi người không thể nào hình dung đây chính là vị vương gia mặt lạnh nữa. Nhìn hắn vẫn chỉ như một nam nhân bình thường, vì nữ nhân mình yêu mà khóc, vì nữ nhân mình thương mà đau lòng.
Băng Băng cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài, rất lâu. Nàng mơ, mơ thấy một nữ nhân bế nàng lên. Nữ nhân đó làm nàng cảm thấy rất ấm áp, nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt rất dịu dàng và yêu thương, và hơn thế nữa, trong đôi mắt đó có hoài niệm. Nữ nhân đó dường như đang tìm một hình bóng nào đó qua nàng. Trên người nữ nhân đó toát ra hơi thở tôn quý làm người khác kính nể. Nhưng, dù nàng nhìn có kĩ đến mấy cũng không thể nào nhìn thấy cả khuôn mặt của nữ nhân đó. Ngoại trừ đôi mắt và hình dáng thì cái gì cũng mờ nhạt. Rồi nàng mơ thấy ba tiểu hài tử, một nữ hai nam. Nàng cảm giác ba đứa trẻ này rất quen, nhưng quen như thế nào thì nàng không thể nào biết được. Nàng lại mơ thấy những kỉ niệm của nàng và di nương. Nhưng, lần này hình ảnh của di nương dường như rất mờ nhạt. Có phải là nàng đang dần dần quên đi di nương của mình. Không, không được, nàng không thể nào quên di nương được. Cuối cùng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng di nương gọi nàng, bà đang gọi nàng. Lúc này, khung cảnh đột nhiên tối thui, Băng Băng nhìn thấy di nương của nàng đứng trước mặt nàng, hai người cách nhau mấy bước chân. Bà nhìn nàng, nở một nụ cười hiền từ yêu thương. Nụ cười đó, nụ cười đó chính là nụ cười trong quá khứ, nụ cười lâu lắm rồi nàng chưa được nhìn thấy. Nàng cố gắng chạy về phía di nương, nhưng dù nàng có chạy nhanh đến mức độ nào, chạy lâu đến mấy cũng không thể nào chạy được đến bên cạnh di nương của nàng.
Ngước đôi mắt đã nhòe từ bao giờ, Băng Băng nhìn di nương của nàng, muốn mở miệng nói nhưng đột nhiên cảm thấy nàng không thể mở miệng. Di nương của nàng vẫn đứng đó, vẫn nở nụ cười đó với nàng. Đột nhiên, bên cạnh di nương xuất hiện thêm một bóng hình già nua. Đó, đó không phải là lão Sai thì là ai. Băng Băng kích động. Lão Sai dường như biết nàng định nói gì, lão nở một nụ cười thương yêu, nói “Tiểu bảo bối, ngươi mau tỉnh lại đi đừng đi theo chúng ta, mọi người rất lo cho ngươi đấy”.
Băng Băng không thể phát ra âm thanh, nàng chỉ có thể liều mạng lắc đầu. Lão Sai nhìn thấy nàng khóc như vậy, đau lòng nói “Tiểu bảo bối, đừng buồn nữa, sống thật tốt, sống luôn cho cả phần của ta. Đi đi”.
Lời lão Sai vừa dứt, một vầng sáng bao vây lấy Băng Băng. Mở mắt ra, xung quanh nàng tối thui. Băng Băng hoang mang, không biết mình nên làm gì. Lúc này, bên tai nàng văng vẳng tiếng nói thủ thỉ của một nam nhân. Hắn đang trấn an nàng, hắn đang dỗ nàng. Băng Băng liền nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, do ngủ quá lâu nên chưa quen với ánh sáng, nàng liền nheo mắt. Đến khi đã thanh tỉnh hoàn toàn, nàng mới thấy bản thân nàng đang được một người ôm lấy, má nàng áp vào y phục vải thượng hạng, rất mềm mại. Dù là tư thế ngồi dựa vào ngực của hắn, nhưng Băng Băng không hề cảm thấy khó chịu. Nàng chỉ cảm thấy vòng ngực này thật ấm áp, thật an toàn, nàng chỉ muốn dựa vào vòng ngực này mãi mãi. Nhưng, sự đời khó lường, chuyến đi này gần kết thúc rồi.
Vì Băng Băng được ôm quay mặt vào bên trong tường nên không ai phát hiện nàng đã tỉnh lại. Mãi đến khi Minh Nhật nghĩ không còn việc gì, hắn ý định cho nàng nằm xuống. Ngồi như này, nàng sẽ không thoải mái. Nhưng, vừa mới đẩy nhẹ cơ thể của Băng Băng ra, như một phản xạ có điều kiện, Băng Băng liền giơ tay lên ôm chặt lấy Minh Nhật. Bây giờ nàng rất sợ, sợ khi rời khỏi vòng ngực này thì nàng sẽ không thể nào ôm lại được nữa. Minh Nhật nhận ra điều khác thường, mà không chỉ có hắn, mọi người trong phòng ai cũng đều nhận thấy được. Băng Băng đã tỉnh lại. Nhưng, không ai lên tiếng, bọn họ ai cũng đều mang tâm trạng nhẹ nhõm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Bây giờ là thời gian cho phu thê của người ta, bọn họ không nên ở lại ngáng đường. Khi ra ngoài, bọn họ còn không quên đóng cửa lại cho đôi phu thê nào đó. Thật là hiểu nhân tình mà.
Không gỡ được cánh tay đang ôm chặt hắn, Minh Nhật đành ôm lấy Băng Băng vào ngực. Bàn tay to lớn có nhịp nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của nàng như đang an ủi nàng. Không ai nói câu nào. Qua một lúc lâu, Băng Băng là người mở lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Nàng nói “Nhật, ta mơ thấy di nương, mơ thấy lão Sai. Hai người đó không cần ta, bọn họ bỏ ta đi rồi”. Giọng của nàng rất bình thản, không hề có một chút cảm xúc gì. Nhưng, từng câu từng chữ của nàng lại như những con dao sắc bén lạnh lùng đâm vào trái tim hắn. Phải chăng trái tim của nàng đang rất đau.
Ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, Minh Nhật thâm tình nói “Bọn họ bỏ nàng, nhưng nàng còn có ta, ta mãi mãi ở bên nàng, không bao giờ lìa xa”.
“Thật sao? Chàng sẽ không bao giờ bỏ rơi ta? Thật sự không bao giờ bỏ rơi ta sao?” Băng Băng từ trong lòng của Minh Nhật ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ mong chờ và hoang mang như con thú bị lạc đường nhìn chằm chằm hắn.
“Ta hứa, dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mãi mãi bên nàng, không bao giờ lìa xa. Dù ta chết, ta cũng sẽ kéo nàng theo” Minh Nhật nở nụ cười sủng nịnh, véo mũi Băng Băng nói.
“Nhật, có chàng thật là tốt” Băng Băng lại áp mặt vào lòng Minh Nhật, nở một nụ cười gượng gạo và thê lương. Nhật, lời hứa của chàng, chàng chắc chắn thực hiện được không? Đến khi trở về hoàng cung, chắc chắn nghĩa phụ sẽ truy cứu chuyện của ta, ta có bảo toàn được tính mạng hay không thì đó là điều khó nói. Mà dù có bảo toàn được tính mạng, ta và chàng có thể ở bên nhau không? Chàng có bằng lòng vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để ở bên ta không? Ta thật sự muốn hỏi chàng, nhưng lại lo sợ câu trả lời của chàng.
Minh Nhật không nhìn thấy biểu cảm của Băng Băng nên không có biết tâm sự của nàng. Hắn chỉ là nghĩ nàng đang đau buồn vì mất đi người thân, đau buồn vì mất đi những người thân nhân mà nàng coi trọng hơn mạng sống của chính nàng.
//////////////////Ta là dải ngân hà ngăn cách…đứng hình…/////////////////////////////
“Tiểu thư, người thật sự làm cho ta và mọi người lo chết đi được. Lần sau mà còn có chuyện này nữa, Lan Nhi sẽ không để ý đến tiểu thư đâu.” Lan Nhi ngồi bên cạnh giường, nghiêm khắc giáo huấn người đang nằm trên giường. Lúc biết tiểu thư tình lại, nàng cuối cùng cũng yên tâm. Đợi đôi phu thê bọn họ tâm sự xong thì là gần trưa. Vì gần giữa trưa nên Tử Mặc dẫn mấy tên nam nhân đi săn thú. Dù gì thì y cũng ở đây năm năm, vậy tìm thú rừng không khó đối với y. Vì vậy, ở lại chỉ toàn là nữ nhân. Vừa vào trong phòng, nàng liền ngồi xuống giường nghiêm khắc nói.
“Tỷ yên tâm, chuyện này sẽ không còn xảy ra nữa đâu” Băng Băng cầm lấy tay của Lan Nhi nói.
“Tốt nhất là như vậy đi” Lan Nhi nói.
“Tiểu Băng Băng, tẩu thật làm cho Trúc Chi lo chết đi được. Tại sao tỷ đi không nói một lời nào chứ?” Trúc Chi ngồi cạnh Băng Băng nói.“Ta không có cố ý” Băng Băng nói. Nhưng, nàng vừa dứt lời, một tiếng nói làm cho nàng cứng lại, ngượng chín mặt. Người nói là Tình Nhi. Nàng từ khi vào phòng, vẫn trầm mặc. Mọi người không hề để ý, tiểu thư là dân mù đường. Nói tiểu thư đi từ chân núi lên núi, nàng còn miễn cưỡng tin tưởng. Nhưng, nếu nói tiểu thư đi từ Trần gia trang đi đến núi Tuyết Liên, chuyện này không thể tin được. Chẳng lẽ… “Tiểu thư, người có thể nhớ đường đi rồi sao?”
Băng Băng nghe Tình Nhi hỏi, cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với nàng. Nói thế nào được đây? Chẳng lẽ ôm mặt nói nàng bị lạc đường, hay là bình thản nói nàng bị lạc. Nhưng nàng đảm bảo trăm phần trăm, nàng vừa nói câu đó xong, chắc chắn nàng sẽ bị mắng cho một trận lớn. Lan Nhi, Trúc Chi đứng bên cạnh cũng à ừ ngẫm nghĩ. Lan Nhi nhìn Băng Băng, nghi ngờ cùng vui mừng hỏi “Tiểu thư, căn bệnh mù đường của người chữa khỏi rồi sao?”
“Tiểu Băng Băng, tẩu có thể tự đi xa rồi sao?” Trúc Chi vui vẻ hỏi.
Một lúc lâu sau, đáp lại tâm trạng vui vẻ của ba nữ nhân kia chính là thái độ ấp úng mập mờ của Băng Băng. Nàng e dè nhìn ba nữ nhân đó, nở một cụ cười gượng, hai ngón tay chỏ chọc chọc vào nhau. Nàng nói “Thật ra… không phải Băng Băng nhớ đường đi”.
“Không nhớ đường đi? Vậy là tiểu thư không có chữa được bệnh mù đường?” Lan Nhi nhíu mày hỏi. Vậy là sao?
“Ừm” Băng Băng đáp lại, tiếng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
“Vậy làm sao tẩu đến được núi Tuyết Liên?” Trúc Chi hiếu kì hỏi. Nếu không nhớ đường, vậy làm sao Tiểu Băng Băng đi đến được núi Tuyết Liên. Vạn nhất đừng cho nàng một đáp án là tẩu ấy đã lạc thì đi luôn, rồi đi kiểu gì lại đi đến núi Tuyết Liên nha.
“Mấy ngày trong Trần phủ ta cảm thấy ngột ngạt nên đi ra ngoài đi dạo. Ai ngờ, đi rồi lạc đường luôn. Ta không biết ta ở nơi hoang vu nào. Vì vậy, ta chọn đại một đường bất kì, cứ thế đi thẳng, tìm được ai thì hỏi đường. Cuối cùng, đi mấy ngày trời thì đến trấn Tuyết Liên…” Băng Băng nói.
Đứng hình….
Đứng hình…
Đứng hình toàn tập…
Băng Băng nhìn biểu cảm của ba người thì im lặng không nói câu gì. Đùa, nếu mà nàng dám hé ra một lời, đảm bảo nàng sẽ bị Lan Nhi Tình Nhi giáo huấn một trận nên thân. Ài chà, thật là…ông trời cho con hoàn hảo như thế này, tại sao lại cho con mắc bệnh mù đường chứ…
//////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn…cắt/////////////////////
Thấm thoát đám người Băng Băng ở trên núi Tuyết Liên đã nửa tháng. Nửa tháng này, thương thế của Băng Băng đã bình phục hoàn toàn. Vốn mọi người có thể lên đường về kinh thành, nhưng Băng Băng muốn ở lại chờ Tiểu Bạch nên tất cả mới ở lại đợi cùng. Băng Băng không biết Tiểu Bạch đã đi đâu. Sử dụng giao cảm thì nàng cảm nhận được Tiểu Bạch dường như đang ngủ một giấc ngủ rất là dài. Thật sự không biết nó đã đi đâu nữa. Băng Băng mấy ngày trước nhận được tin tức, nghĩa mẫu của nàng đã có long thai. Nàng thật mừng thay cho nghĩa mẫu. Trong thư nghĩa phụ gửi, người muốn nàng trở lại chăm sóc cho nghĩa mẫu. Người cũng nói, người không trách chuyện nàng đã lừa gạt người. Điều này làm cho gánh nặng trong lòng nàng mất đi.
Sáng ngày hôm nay, như mọi ngày, Băng Băng đều ra thác nước trên núi này để luyện công. Thác nước ở đây rất là kì lạ. Ở trên ngọn núi lạnh như thế này lại có một thác nước không bị đóng băng. Nàng cũng phát hiện được, nước của thác này cũng rất là hữu hiệu cho những người bị nội thương. Dược chữa nội thương là nàng dùng loại nước này để chế thành. Ở bên thác nước này có rất nhiều cây cổ thụ, và có thể là thác nước này rất tốt nên có rất nhiều linh thú và thần thú dường như tập trung hết ở đây. Cứ đến thời điểm mặt trời khuất sau những ngọn núi, nơi đây lại chặt ních những thần thú và linh thú. Nhưng nàng không hiểu vì sao những con thú kia không tấn công nơi ở của nàng. Nàng cảm nhận được, bọn chúng dường như sợ thứ gì đó.
Bên cạnh thác nước, một bóng trắng lên xuống, bay qua bay lại, thỉnh thoảng lại đạp lên mặt nước rồi lại bay lên. Dải lụa trắng trong tay nàng đánh đến những hình nhân gỗ được đặt ở bên bờ, dưới nước cũng có một vài hình nhân. Nước bị dải lụa đánh trúng liền bắn lên tung tóe. Nhìn nàng, người ta cứ ngỡ rằng một tiên nữ tinh nghịch xuống trần nghịch nước. Băng Băng sau khi bình phục được hai phần ba, nàng liền phát hiện nội công của nàng thâm hậu hơn. Dù không biết nguyên nhân, nhưng nàng chắc chắn đây là việc tốt. Từ đó, nàng lại tích cực tập luyện để quen hơn với tình hình hiện tại của nàng.
Đang tập luyện, đột nhiên Băng Băng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm đang đến. Nàng liền nhanh chóng tránh thoát, đứng trên đầu một hình nhân ở dưới nước, đồng thời dài lụa của nàng như được nàng rót sinh lực đánh về phía phát ra nguy hiểm. Người kia lại rất lợi hại, tránh được chiêu của nàng, đã vậy còn thành công buộc chặt một đầu dải lụa của nàng ở trên thân của một hình nhân. Nhìn người đến, Băng Băng nở nụ cười “Thật không ngờ, Độc vương gia uy phong của chúng ta lại có võ công thâm hậu như vậy, ngay cả dải lụa của ta cũng không thể làm chàng bị thương”.
“Băng Nhi, sao nàng không nghỉ ngơi tiếp, nội thương của nàng chưa khỏi hoàn toàn” Minh Nhật không vui nhìn Băng Băng. Dù đã dưỡng thương nửa tháng, nhưng hắn vẫn muốn nàng dưỡng thương thêm.
“Không có việc gì đâu, ta đã khỏi hoàn toàn rồi” Băng Băng vận khinh công đạp nước vào bờ, đứng trước mặt Minh Nhật nói.
“Nhưng nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, sức khỏe là quan trọng nhất.” Minh Nhật cầm tay áo lau giọt mồ hôi trên trán của nàng, cưng chiều nói.
“Chàng yên tâm, ta bây giờ rất là khỏe đó.” Nói xong, Băng Băng còn xoay mấy vòng chứng minh cho lời nói của nàng. Minh Nhật thấy vậy liền giữ vai của nàng lại, nói “Nàng đó, đã là thiếu nữ rồi mà vẫn bướng bỉnh như tiểu hài tử. Nàng nói thử xem sao ta có thể không lo lắng cho nàng chứ!”.
Băng Băng không nói gì, nở nụ cười thật tươi với Minh Nhật. Ánh nắng sớm của mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Băng làm Minh Nhật nhìn mà thất thần. Hắn từ từ cúi xuống, đến khi hai cánh môi mềm chạm vào nhau, chưa để Băng Băng kịp định thần, hắn lền đói khát hôn xuống. Hôn, hôn đến khi cả hai không thở được mới buông cánh môi mê người kia ra, nhưng Minh Nhật vẫn còn lưu luyến mổ vài cái vào môi của Băng Băng. Đôi mắt mê li của Băng Băng từ từ mở ra, ngại ngùng tựa vào ngực của Minh Nhật. Dù hai người đã nhận định đối phương, nhưng số lần thân mật rất ít, mà thân mật chỉ dừng lại ở ôm hôn chứ không đến bước cuối cùng. Băng Băng biết, Minh Nhật dang cho nàng tâm lý để chuẩn bị trở thành nữ nhân của hắn. Dù rất nguyện ý, nhưng dù gì nàng cũng là một nữ nhi, không thể nào chủ động như vậy được.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Băng Băng đành mở miệng phá vỡ không khí im lặng này. Nàng nói “Ngày mai, chúng ta về kinh thành đi”.
Nghe thấy lời nói của Băng Băng, Minh Nhật thoáng kinh ngạc. Không phải là nàng ở lại để chờ Tiểu Bạch sao? “Nàng không chờ Tiểu Bạch nữa à?”
“Tiểu Bạch chắc là đang có việc bận nào đó, với lại có Hoang Mãnh Thú đi cùng nó, ta cũng yên tâm hơn. Nếu nó xong việc, nó sẽ tự tìm tới ta. Lần nào cũng vậy mà” Băng Băng nhẹ nhàng nói.
“Được, mai chúng ta khởi hành về kinh thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.