Chương 42: À! Thì ra người chống lưng cho cô là ông ta sao?
Tì bà phiêu bạc
22/11/2019
Đúng lúc đó, cả ba người đều nhìn về phía cánh cửa khi có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên.
Thiên Mân có chút thấy buồn bực lẫn nhói lòng, cô bậc cười chua xót:"À! Thì ra người chóng lưng cho cô là ông ta?"
Tuyết Lệ thấy người đàn ông đó đến. Liền mừng rỡ chạy đến ôm cánh tay, đôi gò bồng sau lớp khăn dày nhấp nhô, đè ép lên cánh tay của ông ta:"Ừm, chính là anh ấy, cô đã thấy sợ rồi chứ?"
Thiên Mẫn bạcac cười thành tiếng:"vậy cô có biết ông ta là ai không?"
"Thì anh ấy là chủ tịch đập đoàn Thiên Tân, đồng thời cũng là chồng sắp cưới của tôi!"
Trình Lãm nắm chặt tay Thiên Mẫn, nói nhỏ:"Em bình tĩnh, cứ để tôi lo".
"Không cần anh xen vào. Chuyện này tôi tự có thể giải quyết"
Thiên Mẫn nhìn người đàn ông đó, môi nhếch lên nửa:"Ông ta chính là ba của tôi, cô cũng xem như là ngang tầm tuổi của tôi, vậy mà gọi ba tôi là 'anh' cô mặt dày mà không thấy phát tởm sao?"
Tuyết Lệ mở tráo con mắt nhìn cô rồi nhìn lại Thiên Thừa, ba cô, nếu như nhìn kĩ càng sẽ thấy hai người có nét rất giống, Tuyết Lệ thầm nghĩ. Cô ta đã làm việc với cô một thời gian nhưng không hề biết cô chính là con gái của người đàn ông hơn mình hai mươi lăm tuổi.
"Sao rồi? Đã thấy đủ xấu hổ chưa?"
Thiên Thừa tiến lên một bước, cho cô một bạt tay:"Thì ra mày là người bảo vợ của tao phải bồi thường hợp đồng hay sao?"
Cái tát này nó không hề khiến Thiên Mẫn đau thể xác, mà nó khiến cô đau ở trong lòng. Người ba này, vốn không thương yêu cô, cô từ lâu đã dọn ra khỏi Thiên gia, tự sinh sống, tự lập,bà nội có khuyên nhủ cô hãy về nhà, nhưng với cô đó không phải là nhà.
"Vợ? Sau nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa bỏ được cái tính lăng nhăng của mình, thì ra tôi đã biết tại sao năm xưa mẹ tôi chết rồi. Chỉ vì ông, mà bà ấy đau lòng dẫn đến tự tử, khốn kiếp, ông không thấy hối hận một chút nào sao?"
Trình Lãm dù không phải là cô, nhưng hắn lại cảm nhận được sự đau lòng trong tâm trí cô, có lẽ cô đã chịu nhiều đau khổ.
Thiên Thừa cười khanh khách:"Hahaha, do mẹ của mày quá ngu ngốc nên mới yêu tao, nhất quyết lấy tao, bây giờ thì đừng hối hận".
"Ông....?"
"Thiên Mẫn,hãy để tôi xử lí".
Trình Lãm đỡ cô ngồi xuống ghế, sau đó đứng đối diện với Thiên Thừa và Tuyết Lên, nói:"Nếu như không phải nể tình ông là người lớn tuổi tôi đã cho ông một đấm vào mặt rồi,".
"Trình Lãm, cậu chẳng qua chỉ là một công tử bột, ăn bám cha mẹ mình, có quyền gì mà nói chuyện với tôi?"
"Ồ! Công tử bột? Vậy để tôi cho ông biết, công tử bột tôi có quyền uy như thế nào?"
Nói rồi, Trình Lãm lấy điện thoại ra, gọi cho ba mình. Hắn cố ý mở loa lớn nói:"Ba à? Con có chuyện này muốn nói với ba".
"Con nói đi con trai?"
Âm thanh của người cha vang lên rõ ràng, thể hiện được sự cưng chiều vốn có.
"Con muốn ba giúp con một chuyện, ba hãy cho người thu mau lại tập đoàn Thiên Tân có được không?"
"Tại sao con lại muốn làm vậy, tập đoàn đó gây sự với con sao?"
"Không có".
"Vậy tại sao...?"
Ba hắn vốn không hiểu lí do hắn muốn ông thu mau tập đoàn là gì?
Trình Lãm nhìn Thiên Mẫn đang ngồi thần thừ ra đó, nhấn mạnh đáp:"Vì người nắm quyền của tập đoàn đã gây tổn thương đến vợ tương lai của con, con không thể vung thứ được?"
Trình Minh hốt hoảng:"Vợ tương lai? Là ai? Con bé thế nào, mau dẫn về ngà ra mắt cho ba?"
"Ba cứ đợi đi, sắp rồi, việc chính là ba giúp con việc con đã đưa ra đi?"
"Được, lát nữa sẽ có người xác nhận với con".
Trình Lãm cúp máy, rồi quay sang nhìn Thừa Thiên:"Ông đã nghe gì chưa? Còn nữa, đợi tin tập đoàn Thiên Tân phá sản đi, ông đụng chạm đến ai cũng được, nhưng mà đụng đến cô ấy thì ông đã sai lầm hoàn toàn rồi?"
Thiên Thừa vẫn chưa nhận ra được sự thật là bản thân mất đi tập đoàn trong vòng mấy phút, ông ta nhìn Trình Lãm cùng Thiên Mẫn rời khỏi mà không biết làm gì?
Tuyết Lệ cũng bàng hoàng không kém đuổi theo, ôm lấy chân hắn:"Thiếu gia Trình, xin anh đừng làm vậy với anh ấy, xin anh đó?".
"Giả tạo? Ghê tởm?"
Thiên Mẫn đáp lời.
Trình Lãm trực tiếp hất chân ra:"Đã nghe vợ tôi nói gì chưa? Nếu như cô muốn cầu xin thì nên cầu xin cô ấy không phải tôi".
Thiên Mân có chút thấy buồn bực lẫn nhói lòng, cô bậc cười chua xót:"À! Thì ra người chóng lưng cho cô là ông ta?"
Tuyết Lệ thấy người đàn ông đó đến. Liền mừng rỡ chạy đến ôm cánh tay, đôi gò bồng sau lớp khăn dày nhấp nhô, đè ép lên cánh tay của ông ta:"Ừm, chính là anh ấy, cô đã thấy sợ rồi chứ?"
Thiên Mẫn bạcac cười thành tiếng:"vậy cô có biết ông ta là ai không?"
"Thì anh ấy là chủ tịch đập đoàn Thiên Tân, đồng thời cũng là chồng sắp cưới của tôi!"
Trình Lãm nắm chặt tay Thiên Mẫn, nói nhỏ:"Em bình tĩnh, cứ để tôi lo".
"Không cần anh xen vào. Chuyện này tôi tự có thể giải quyết"
Thiên Mẫn nhìn người đàn ông đó, môi nhếch lên nửa:"Ông ta chính là ba của tôi, cô cũng xem như là ngang tầm tuổi của tôi, vậy mà gọi ba tôi là 'anh' cô mặt dày mà không thấy phát tởm sao?"
Tuyết Lệ mở tráo con mắt nhìn cô rồi nhìn lại Thiên Thừa, ba cô, nếu như nhìn kĩ càng sẽ thấy hai người có nét rất giống, Tuyết Lệ thầm nghĩ. Cô ta đã làm việc với cô một thời gian nhưng không hề biết cô chính là con gái của người đàn ông hơn mình hai mươi lăm tuổi.
"Sao rồi? Đã thấy đủ xấu hổ chưa?"
Thiên Thừa tiến lên một bước, cho cô một bạt tay:"Thì ra mày là người bảo vợ của tao phải bồi thường hợp đồng hay sao?"
Cái tát này nó không hề khiến Thiên Mẫn đau thể xác, mà nó khiến cô đau ở trong lòng. Người ba này, vốn không thương yêu cô, cô từ lâu đã dọn ra khỏi Thiên gia, tự sinh sống, tự lập,bà nội có khuyên nhủ cô hãy về nhà, nhưng với cô đó không phải là nhà.
"Vợ? Sau nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa bỏ được cái tính lăng nhăng của mình, thì ra tôi đã biết tại sao năm xưa mẹ tôi chết rồi. Chỉ vì ông, mà bà ấy đau lòng dẫn đến tự tử, khốn kiếp, ông không thấy hối hận một chút nào sao?"
Trình Lãm dù không phải là cô, nhưng hắn lại cảm nhận được sự đau lòng trong tâm trí cô, có lẽ cô đã chịu nhiều đau khổ.
Thiên Thừa cười khanh khách:"Hahaha, do mẹ của mày quá ngu ngốc nên mới yêu tao, nhất quyết lấy tao, bây giờ thì đừng hối hận".
"Ông....?"
"Thiên Mẫn,hãy để tôi xử lí".
Trình Lãm đỡ cô ngồi xuống ghế, sau đó đứng đối diện với Thiên Thừa và Tuyết Lên, nói:"Nếu như không phải nể tình ông là người lớn tuổi tôi đã cho ông một đấm vào mặt rồi,".
"Trình Lãm, cậu chẳng qua chỉ là một công tử bột, ăn bám cha mẹ mình, có quyền gì mà nói chuyện với tôi?"
"Ồ! Công tử bột? Vậy để tôi cho ông biết, công tử bột tôi có quyền uy như thế nào?"
Nói rồi, Trình Lãm lấy điện thoại ra, gọi cho ba mình. Hắn cố ý mở loa lớn nói:"Ba à? Con có chuyện này muốn nói với ba".
"Con nói đi con trai?"
Âm thanh của người cha vang lên rõ ràng, thể hiện được sự cưng chiều vốn có.
"Con muốn ba giúp con một chuyện, ba hãy cho người thu mau lại tập đoàn Thiên Tân có được không?"
"Tại sao con lại muốn làm vậy, tập đoàn đó gây sự với con sao?"
"Không có".
"Vậy tại sao...?"
Ba hắn vốn không hiểu lí do hắn muốn ông thu mau tập đoàn là gì?
Trình Lãm nhìn Thiên Mẫn đang ngồi thần thừ ra đó, nhấn mạnh đáp:"Vì người nắm quyền của tập đoàn đã gây tổn thương đến vợ tương lai của con, con không thể vung thứ được?"
Trình Minh hốt hoảng:"Vợ tương lai? Là ai? Con bé thế nào, mau dẫn về ngà ra mắt cho ba?"
"Ba cứ đợi đi, sắp rồi, việc chính là ba giúp con việc con đã đưa ra đi?"
"Được, lát nữa sẽ có người xác nhận với con".
Trình Lãm cúp máy, rồi quay sang nhìn Thừa Thiên:"Ông đã nghe gì chưa? Còn nữa, đợi tin tập đoàn Thiên Tân phá sản đi, ông đụng chạm đến ai cũng được, nhưng mà đụng đến cô ấy thì ông đã sai lầm hoàn toàn rồi?"
Thiên Thừa vẫn chưa nhận ra được sự thật là bản thân mất đi tập đoàn trong vòng mấy phút, ông ta nhìn Trình Lãm cùng Thiên Mẫn rời khỏi mà không biết làm gì?
Tuyết Lệ cũng bàng hoàng không kém đuổi theo, ôm lấy chân hắn:"Thiếu gia Trình, xin anh đừng làm vậy với anh ấy, xin anh đó?".
"Giả tạo? Ghê tởm?"
Thiên Mẫn đáp lời.
Trình Lãm trực tiếp hất chân ra:"Đã nghe vợ tôi nói gì chưa? Nếu như cô muốn cầu xin thì nên cầu xin cô ấy không phải tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.