Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 61: Được, tôi sẽ thử lần nữa

Tì bà phiêu bạc

19/12/2019

Nghe hoàn cảnh cô như vậy, Jone không thể nào kiềm được lòng mình, ông ấy đứng dậy:"Được, tôi sẽ thử lần nữa"

Song Thuần chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói kia thì cô đã thấy ông Jone đi lấy một cái hộp, bên trong có rất nhiều kim châm, và thuốc, Jone lấy ra từng thứ đặt lên bàn, nói:"Cô nằm xuống đi, đây là phương pháp cổ truyền mà nhiều đời của tôi truyền lại, có thể nói trong y học không ai biết đến phương pháp này, năm đó, do tôi bất cẩn làm sai sót một bước nên đã khiến người đó mãi mãi tàn tật không thể đi lại được. Dù tôi đã cố chữ trị nhiều lần, kết quả vẫn là điều tôi không muốn"

Vừa nói, ông Jone vừa dùng các kim châm đâm vào chân cô, trải dài từ đùi đến bàn chân. Rất đau. Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cô nhất định phải đi lại được. Cô chán sống trong cái cảnh tàn phế này rồi. Nó khiến cô rất khó khăn.

Sau hai tiếng đồng hồ. Jone đã thực hiện xong phương pháp kia, ông cất các dụng cụ của mình:"Cô nằm khoảng 24 giờ,tuyệt đối không được cử động nhiều, như vậy sẽ không thành công, và quan trọng còn thể sẽ giống người trước kia tôi đã chữa trị".

Song Thuần vừa vui mừng, vừa sợ hãi, cô ước chân cô có thể cử động lại như trước. Cô cố gắng nằm, về đêm, hai mắt cô như chống cự không nổi nữa, cũng đành nhắm lại. Nhà ông Jone chỉ có một cái giường, giờ cô đã nằm rồi nên ông đành ra ghế dựa mà thôi.

Vừa nhắm mắt lại, ông Jone mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Người trong giấc mơ chính là ông nội của ông ấy, ông nội nói cô gái mà ông cứu, thì con của cô gái đó chính là truyền nhân thứ một trăm của gia tộc họ Jone, và rồi ông Jone giựt mình tỉnh dậy, nhìn cô một lượt tổng thể , suy nghĩ sâu một lúc:"Chẳng lẽ những gì ông nội nói là sự thật, con của cô gái này sẽ là người nối giổi hay sao? Cũng có thể là như vậy, bởi vì ông thậm chí con cái cũng không có , làm sao có thể để ai nối giổi, mà cô gái này lại xuất hiện bất ngờ, để được ông chữ trị, còn đang mang thai".

Đợi khi nào cô gái này sinh con, dù không biết là con trai hay là con gái, ông cũng sẽ dạy dỗ nên người, truyền lại phương pháp làm bác sĩ kia.

----

Sáng hôm sau, đã đủ thời gian hai mươi bốn giờ, mà Song Thuần đã thức từ lâu, cô nằm yên trên giường, không nói tiếng bào, vì cô không muốn làm phiền giấc ngủ của ông Jone, và lúc này ông ấy đã tỉnh giấc rồi, đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi vào xem chân cho cô, ông ấy cẩn thận lấy từng cây kim châm ra, cô kiềm nén nỗi đau kia, cắn chặt môi, vừa nôn nóng vừa bỡ ngỡ.

Ông Jone, đưa cho cô một viên thuốc có nhiều màu, cô uống vào, chỉ sau mấy phút cô có cảm giấc rất kì lạ bên trong có thể, tựa như có ai đó bên trong trêu đùa bụng cô.

Rồi một sự đau đớn truyền đến, Song Thuần la lên:"A...."



Một tiếng, ông Jone đặt tay lên chân cô, gõ gõ nhiều lần:"Có cảm thấy đau không?"

Song Thuần kinh ngạc đến lạ:"Có, tôi cảm giác được".

Jone vui mừng, co cũng vui vẻ:"Vậy là tốt rồi, chân cô hoàn toàn đi lại được rồi đó"

"Thật sao?"

Thấy được lời nói chắc nịch của Jone, Song Thuần vội ngồi dậy, chân cô đặt dưới đất, quả thật có cảm giác, cô bỡ ngỡ, nắm thanh giường đứng dậy, đi vào vòng quanh nhà, dường như không muốn ngừng đi nữa.

Song Thuần cười tít mắt nói:"Cảm ơn ông rất nhiều, tôi không biết phải làm gì để báo đáp ông?"

Jone lên tiếng:"Tôi chỉ cần cô báo đáp tôi một việc mà thôi*.

"Ông nói đi".

"Sau này khi con của cô sinh ra hãy để nó nối giỗi phương pháp chữ trị chân này, cô thấy có được không?"

"Quá tốt rồi, tôi còn sợ ông đưa ra việc mà tôi không thể làm".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Sợ, Có Anh Đây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook