Chương 45: Tàn nhẫn (1)
Tì bà phiêu bạc
24/11/2019
Cho đến hai mươi phút sau đó, Địch Sơ Khai đã tìn ra khoảng bốn cô gái có tên Mao Mị. Đem đến Sở gia, tất cả bốn người
đều đứng đó nhìn anh.
Sở Ngôn Hàm đứng dậy, nói:"Trong mấy người các cô, ai chính là cô gái đã gọi điện và nhắn tin cho gọi?"
Cả bốn người đều im lặng vì sợ hãi, Song Thuần vừa nhìn anh rồi nhìn họ!
Và tất cả đều chìm vào im lặng, chỉ còn quẩn quanh tiếng chim hót và tiếng động của gió làm cây rung rinh rung.
Lúc này, Địch Sơ Khai nói:"Các người đứng cứng miệng như vậy, mau nói đi. Nếu không hậu quả khó lường".
Mộc Tiêu ngồi cạnh cô, nhìn bốn người đó.
Sở Ngôn Hàm mất đi sự kiên nhẫn. Anh đi vào nhà lấy ra một cây roi điện, nếu đánh vào người vừa đau rát vừa bị giựt điện, nếu là đàn ông thì sẽ lâu chết, còn là phụ nữ khả năng chết rất cao.
Lúc này, bốn người mới nhốn nháo sợ hãi, chân lùi về phía sau, có một cô gái lên tiếng:"Tôi, tôi không phải, tôi còn không biết anh là thì sao có thể nhắn tin cho, gọi điện cho anh?"
Tiếp tục một cô khác lên tiếng:"Tôi cũng đồng ý kiến với cô kia, tôi chỉ là một cô gái nghèo, sống ở quên, tự dưng bị bắt lên đây? Ở nhà tôi còn mẹ già, còn em thơ, xin anh hãy thả tôi về"
Chỉ còn hai người kia, Song Thuần quan sát thật kĩ càng, cô có cảm giác hai cô gái còn lại rất đáng nghi, nhất là cô gái có hình săm con bướm trên cổ, nhìn cô ta chẳng khác gì bọn giang hồ. Vả lại, từ đầu chí cuối. Cô quan sát nét mặt của cô ta, hình như đang dấu diếm gì đó, cũng có phần sợ hãi.
"Cô có hình săm con bướm, nhìn lên cho tôi?"
Song Thuần lên tiếng, cô gái đó ngẩng mặt lên, nhìn cô bằng đôi mắt nham hiểm:"Cô gọi tôi?"
Giọng nói này? Đúng, chính là giọng nói đã điện thoại cho anh. Rất đúng:"Ba người kia đi đi, còn cô ở lại?"
"Tôi tại sao lại phải ở lại? Tôi sẽ báo cảnh sát vì cô bắt giữ người trái phép".
"Tôi cho cô gọi, tôi thách cô dám bước ra khỏi đây?".
Song Thuần giận dữ,hai mắt trừng to, cô nhờ Mộc Tiêu đỡ cô lên xe lăn, cô lăn bánh đến gần cô ta:"Mau nói. Là ai đã thuê cô gọi điện cho chồng của tôi? Nếu như không thành thật! Thì đừng trách tôi?"
Sở Ngôn Hàm đứng dậy, nói:"Trong mấy người các cô, ai chính là cô gái đã gọi điện và nhắn tin cho gọi?"
Cả bốn người đều im lặng vì sợ hãi, Song Thuần vừa nhìn anh rồi nhìn họ!
Và tất cả đều chìm vào im lặng, chỉ còn quẩn quanh tiếng chim hót và tiếng động của gió làm cây rung rinh rung.
Lúc này, Địch Sơ Khai nói:"Các người đứng cứng miệng như vậy, mau nói đi. Nếu không hậu quả khó lường".
Mộc Tiêu ngồi cạnh cô, nhìn bốn người đó.
Sở Ngôn Hàm mất đi sự kiên nhẫn. Anh đi vào nhà lấy ra một cây roi điện, nếu đánh vào người vừa đau rát vừa bị giựt điện, nếu là đàn ông thì sẽ lâu chết, còn là phụ nữ khả năng chết rất cao.
Lúc này, bốn người mới nhốn nháo sợ hãi, chân lùi về phía sau, có một cô gái lên tiếng:"Tôi, tôi không phải, tôi còn không biết anh là thì sao có thể nhắn tin cho, gọi điện cho anh?"
Tiếp tục một cô khác lên tiếng:"Tôi cũng đồng ý kiến với cô kia, tôi chỉ là một cô gái nghèo, sống ở quên, tự dưng bị bắt lên đây? Ở nhà tôi còn mẹ già, còn em thơ, xin anh hãy thả tôi về"
Chỉ còn hai người kia, Song Thuần quan sát thật kĩ càng, cô có cảm giác hai cô gái còn lại rất đáng nghi, nhất là cô gái có hình săm con bướm trên cổ, nhìn cô ta chẳng khác gì bọn giang hồ. Vả lại, từ đầu chí cuối. Cô quan sát nét mặt của cô ta, hình như đang dấu diếm gì đó, cũng có phần sợ hãi.
"Cô có hình săm con bướm, nhìn lên cho tôi?"
Song Thuần lên tiếng, cô gái đó ngẩng mặt lên, nhìn cô bằng đôi mắt nham hiểm:"Cô gọi tôi?"
Giọng nói này? Đúng, chính là giọng nói đã điện thoại cho anh. Rất đúng:"Ba người kia đi đi, còn cô ở lại?"
"Tôi tại sao lại phải ở lại? Tôi sẽ báo cảnh sát vì cô bắt giữ người trái phép".
"Tôi cho cô gọi, tôi thách cô dám bước ra khỏi đây?".
Song Thuần giận dữ,hai mắt trừng to, cô nhờ Mộc Tiêu đỡ cô lên xe lăn, cô lăn bánh đến gần cô ta:"Mau nói. Là ai đã thuê cô gọi điện cho chồng của tôi? Nếu như không thành thật! Thì đừng trách tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.