Chương 39: Vì sao anh thích tôi?
Tì bà phiêu bạc
21/11/2019
Thiên Mẫn câm nín nhìn Trình Lãm, cô cũng không biết phải nói gì. Là cô sai! Cô nhận.
"Cơ mà, tôi vẫn chưa biết tại sao chân em lại bị thương, hay là đi đứng không cẩn thận rồi?"
Thiên Mẫn ỉu xìu đáp:"Không phải, hôm nay ở công ty của tôi có tổ chức một sự kiện thời trang, nhưng người mẫu chính đã lật kèo không đến, tối buộc phải thay vào vị trí đó, do lần đầu tiên diễn đi catwalk cho nên mới xảy ra cớ sự như vậy?*
Trình Lãm mở to mắt:"Em biểu diễn thời trang sao? Ừm. Nếu như tôi biết tôi sẽ xem em diễn rồi!"
"Ừm"
"Chân em tạm thời không thể cử động mạnh một thời gian, nếu như lúc nãy đụng vào cạnh bàn hay cạnh ghế thì chân em càng nặng hơn"
Thiên Mẫn gật gì đáp:"Được, tôi biết rồi".
Thiên Mẫn lấy điện thoại định gọi cho Trình Tranh đến đón cô, nhưng Trình Lãm không cho, hắn nói:"Em muốn đến nhà hàng gì đó đúng không? Tôi đưa em đi, có được không?"
Thiên Mẫn nhìn hắn lưỡng lự một lát, thôi thì như vậy đi! Cô cũng không có ý định đến nhà hàng mà đi tìm gặp cô người mẫu chính kia làm rõ sự việc. Dám hủy hợp đồng đột xuất như vậy?
Cô cũng đang nghĩ. Có lẽ Trình Tranh đang ăn hay vui chơi gì đó, nếu để em ấy đến đón thì mất vui.
"Được, vậy đi thôi!"
Trình Lãm khụy gối xuống, Thiên Mẫn vừa khó hiểu. Nhưng cũng ngớ ngớ ra gì đó:"Anh muốn cổng tôi?"
"Đúng cậy, không lẽ em định tự mình đi ra xe?"
"Tôi...?"
"Mau leo lên lưng tôi, rất an toàn, tôi đảm bảo"
Thiên Mẫn:"Tôi tin anh mà".
"Vậy sao vừa rồi lại không tin tôi!"
"Vừa rồi....?'
Thiên Mẫn ngẫm nghĩ. Chắc điều mà hắn nói là việc hắn và cô y tá. Cô không tin hắn mà đã mắng giết ngay.
Thiên Mẫn gạt bỏ suy nghĩ, leo lên lưng hắn, gương mặt nhăn nhó:"Có nặng không? Chắc nặng lắm đúng không? Hay là anh để tôi xuống đi"
"Em im lặng một chút nào! Tôi có than thở gì đâu , em rất nhẹ, về nhà phải ăn tẩm bổ nhiều vào"
"....".
"Có nghe không?"
"Nghe rồi!"
Ra tới xe, Thiên Mẫn được hắn đặt ngồi cẩn thận ở ghế trước, rồi Trình Lãm ngồi vào ghế chính, hắn cẩn thận nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hai gương mặt gần chạm lấy nhau, hơi thở hòa vào làm một, trên xe vốn có bậc máy điều hòa vậy mà lại trở nên nóng bỏng làm sao?
Thiên Mẫn đưa tay lên ngúc trái, trấn an lòng mình. Cô sợ tim cô đập mạnh quá đến nỗi Trình Lãm sẽ nghe.
Trình Lãm hỏi:"Xin hỏi tiểu thư muốn đi đâu?"
"Anh đưa tôi đến khách sạn K đi!"
"Em đến đó làm gì?"
Trình Lãm vừa nghe lọt tai hai chữ khách sạn, thì gương mặt trên nên bí xị, cô muốn đến đó làm gì?
Hẹn hò hay sao?
"Cơ mà, tôi vẫn chưa biết tại sao chân em lại bị thương, hay là đi đứng không cẩn thận rồi?"
Thiên Mẫn ỉu xìu đáp:"Không phải, hôm nay ở công ty của tôi có tổ chức một sự kiện thời trang, nhưng người mẫu chính đã lật kèo không đến, tối buộc phải thay vào vị trí đó, do lần đầu tiên diễn đi catwalk cho nên mới xảy ra cớ sự như vậy?*
Trình Lãm mở to mắt:"Em biểu diễn thời trang sao? Ừm. Nếu như tôi biết tôi sẽ xem em diễn rồi!"
"Ừm"
"Chân em tạm thời không thể cử động mạnh một thời gian, nếu như lúc nãy đụng vào cạnh bàn hay cạnh ghế thì chân em càng nặng hơn"
Thiên Mẫn gật gì đáp:"Được, tôi biết rồi".
Thiên Mẫn lấy điện thoại định gọi cho Trình Tranh đến đón cô, nhưng Trình Lãm không cho, hắn nói:"Em muốn đến nhà hàng gì đó đúng không? Tôi đưa em đi, có được không?"
Thiên Mẫn nhìn hắn lưỡng lự một lát, thôi thì như vậy đi! Cô cũng không có ý định đến nhà hàng mà đi tìm gặp cô người mẫu chính kia làm rõ sự việc. Dám hủy hợp đồng đột xuất như vậy?
Cô cũng đang nghĩ. Có lẽ Trình Tranh đang ăn hay vui chơi gì đó, nếu để em ấy đến đón thì mất vui.
"Được, vậy đi thôi!"
Trình Lãm khụy gối xuống, Thiên Mẫn vừa khó hiểu. Nhưng cũng ngớ ngớ ra gì đó:"Anh muốn cổng tôi?"
"Đúng cậy, không lẽ em định tự mình đi ra xe?"
"Tôi...?"
"Mau leo lên lưng tôi, rất an toàn, tôi đảm bảo"
Thiên Mẫn:"Tôi tin anh mà".
"Vậy sao vừa rồi lại không tin tôi!"
"Vừa rồi....?'
Thiên Mẫn ngẫm nghĩ. Chắc điều mà hắn nói là việc hắn và cô y tá. Cô không tin hắn mà đã mắng giết ngay.
Thiên Mẫn gạt bỏ suy nghĩ, leo lên lưng hắn, gương mặt nhăn nhó:"Có nặng không? Chắc nặng lắm đúng không? Hay là anh để tôi xuống đi"
"Em im lặng một chút nào! Tôi có than thở gì đâu , em rất nhẹ, về nhà phải ăn tẩm bổ nhiều vào"
"....".
"Có nghe không?"
"Nghe rồi!"
Ra tới xe, Thiên Mẫn được hắn đặt ngồi cẩn thận ở ghế trước, rồi Trình Lãm ngồi vào ghế chính, hắn cẩn thận nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hai gương mặt gần chạm lấy nhau, hơi thở hòa vào làm một, trên xe vốn có bậc máy điều hòa vậy mà lại trở nên nóng bỏng làm sao?
Thiên Mẫn đưa tay lên ngúc trái, trấn an lòng mình. Cô sợ tim cô đập mạnh quá đến nỗi Trình Lãm sẽ nghe.
Trình Lãm hỏi:"Xin hỏi tiểu thư muốn đi đâu?"
"Anh đưa tôi đến khách sạn K đi!"
"Em đến đó làm gì?"
Trình Lãm vừa nghe lọt tai hai chữ khách sạn, thì gương mặt trên nên bí xị, cô muốn đến đó làm gì?
Hẹn hò hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.