Chương 22: “Không biết,” Câu trả lời của Liên Xuyên rất có tính xây dựng, “Tự cậu ngộ ra đi.”
Vu Triết
11/11/2020
Liên Xuyên kiểm tra từng góc trong nửa hang động này, không hề tìm được nơi nào có thể đi ra ngoài hoặc là có khả năng phá được.
Hắn ngồi xuống mặt đất, cầm lấy cốc gì đó Ninh Cốc đưa cho hắn, uống một ngụm.
“Anh có bình tĩnh quá không đấy?” Ninh Cốc ngồi xổm xuống trước mặt hắn, “Chúng ta đã bị nhốt ở đây rồi đấy anh biết không? Lão mù kia có lẽ là muốn đưa chúng ta tới giao dịch với thi nhân.”
“Vừa khéo.” Liên Xuyên nói.
“Vừa khéo thế nào?” Ninh Cốc nhìn hắn.
“Chúng ta đỡ phải đi tìm thi nhân.” Liên Xuyên nói.
“Anh tìm thi nhân làm gì?” Ninh Cốc cũng ngồi xuống, duỗi tay muốn cầm cốc lên uống, lại phát hiện một cốc nước ngọt đã bị mình làm đổ sạch, vì thế liền thuận tay cầm lấy cái cốc Liên Xuyên mới vừa thả xuống lên uống một ngụm.
“Tôi tưởng cốc này là của tôi.” Liên Xuyên nói.
“Ngại quá, đúng là của anh.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên cầm lấy một cốc khác.
“Cốc đó cũng là của tôi,” Ninh Cốc nói, “Và tôi cũng có trách nhiệm báo trước cho anh, khó uống lắm.”
Liên Xuyên mất hứng thú uống, nhích người ra sau, nhìn Ninh Cốc: “Tôi hỏi cậu.”
“Hỏi đi.” Ninh Cốc hất cằm.
“Lúc tôi ngất xỉu, cậu có cảm giác gì không?” Liên Xuyên hỏi.
“Không có,” Ninh Cốc nói, “Tôi không lừa anh, người gọi là thi nhân này, tôi đã gặp hai lần rồi, Lý Hướng nói, lúc ông ta xuất hiện sẽ không có ánh sáng, người nghe thấy ông ta nói sẽ bị điên.”
“Cậu đã nghe thấy ông ta nói.” Liên Xuyên nói.
“Ừ, hỏi tôi là ai.” Ninh Cốc gật đầu.
Đổi là trước đây, cậu sẽ không ngoan ngoãn trả lời Liên Xuyên, trao đổi tin tức với linh cẩu… à không, không phải trao đổi, là cung cấp tin tức cho linh cẩu một cách vô điều kiện như vậy, kẻ lữ hành tuyệt đối sẽ không thể nào làm vậy.
Nhưng ở tình huống hiện tại, rõ ràng đã có liên quan tới thi nhân, mà nếu như cậu đơn độc đối mặt với thi nhân, chỉ e sẽ có đúng một con đường chết, mà thêm Liên Xuyên thì vẫn còn có hi vọng, dù sao theo lời Mũ dạ nói, Liên Xuyên vẫn là vạn người chọn một.
“Cậu là ai…” Liên Xuyên thấp giọng lặp lại một lần.
Ninh Cốc lập tức trả lời: “Tôi là quỷ thành…”
“Vũ khí cậu mang tới là ai đưa cho cậu?” Liên Xuyên ngắt lời cậu.
“Vũ khí bị anh cướp đi ấy hả?” Ninh Cốc nhìn hắn, “Địa Vương, lão gian thương ở quỷ thành, có thể kiếm được bất cứ thứ gì, nghe nói ông ta còn từng gặp Betelgeuse…Chuyện này chắc không đúng nhỉ…”
“Từng có bốn Betelgeuse,” Liên Xuyên nói, “Cưỡng ép phù hợp, xác suất xảy ra lỗi tử vong rất cao.”
“Giờ chỉ còn có một mình anh, chỉ có anh mới có thể phù hợp,” Ninh Cốc cảm giác sống lưng lạnh rùng mình, “Những người khác đều đã chết?”
“Ừ.” Liên Xuyên trả lời.
“Chết một vạn người rồi?” Ninh Cốc hỏi.
Liên Xuyên không nói gì nữa.
Ninh Cốc phát hiện ra lúc nói chuyện, Liên Xuyên gần như sẽ không có động tác nào thừa thãi, ngoại trừ thi thoảng xoay đầu rồi ngước mắt ra thì, rất ít khi có những ngôn ngữ hình thể khác, hầu như không thể nào đoán ra được tính chân thật và cảm xúc của hắn từ những phương diện khác.
“Vũ khí tự hủy kia là của Tề Hàng,” Liên Xuyên nói, “Trong cơ sở dữ liệu có tư liệu về ông ta, trong thông tin công khai thì không có điểm gì đặc biệt cả, chỉ biết ông ta đã mất tích…”
“Tự hủy?” Ninh Cốc sửng sốt, “Ấn xuống là ông ta sẽ chết?”
“Nếu cậu khởi động được, cậu cũng có thể sẽ chết.” Liên Xuyên nói.
“Anh hối hận đúng không, ngày đó đừng đá tôi là tốt rồi,” Ninh Cốc nói, “Để cho tôi ấn xuống chưa biết chừng đã không phiền phức như vậy.”
Liên Xuyên nhìn cậu: “Đúng.”
“Vậy thì nói đi, rốt cuộc là phiền phức gì,” Ninh Cốc nằm xuống đất, giãn thắt lưng, “Nếu như anh nói rõ ràng cho tôi, tôi cũng dễ biết phải giúp anh như thế nào.”
Giúp anh.
Từ này làm cho Liên Xuyên không được dễ chịu lắm, cho dù hắn có thể phán đoán ra được, loại người tuy rằng cẩn thận, nhưng về cơ bản vẫn là kiểu người tính cách phóng khoáng không đâu vào đâu như Ninh Cốc, câu nói này đúng là một lời nói thật thông thường.
Nhưng là cái từ này, trong trí nhớ của Liên Xuyên, chỉ có đau khổ.
Tôi tới giúp cậu.
Chúng tôi tới để giúp cậu, chỉ cần cậu có thể…
Cậu phải biết rằng, chỉ có đúng biện pháp này có thể giúp cậu.
“Cậu có thể nhìn thấy ký ức của tôi, tư tưởng của tôi.” Liên Xuyên nói.
“Tôi còn cảm nhận được nữa, đau đớn của anh,…đau đớn của anh,…” Ninh Cốc dùng phép lặp cấu trúc thất bại, thở dài, “…đau đớn của anh, anh tốt xấu gì cũng là con linh cẩu đỉnh nhất chủ thành, thế mà còn sống thảm hơn cả mấy kẻ lữ hành sống dưới tầng hầm không ai buồn quan tâm của quỷ thành nữa, không có ký ức nào là không đau.”
“Ký ức của tôi không hoàn chỉnh,” Liên Xuyên không có phản ứng gì với tổng kết của cậu, còn không hề lạc khỏi chủ đề, “Cho nên tôi cần biết cậu đã nhìn thấy từng nào, cảm nhận được bao nhiêu.”
“Giúp anh tìm lại ký ức?” Ninh Cốc ngồi dậy, phát hiện ra Liên Xuyên vẫn đang giữ tư thế trước đó, chưa hề xê dịch một li, định lực như vậy, chỉ e linh cẩu khác cũng khó mà có được.
“Giúp tôi giữ bí mật.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc ngây người.
Liên Xuyên cũng không nói gì nữa.
Cùng nhau im lặng không biết đã bao lâu, Ninh Cốc cảm giác mông bị mặt đất cộm cho hơi đau, mới dịch người đổi sang chỗ nào đó bằng phẳng hơn, rồi hỏi một câu: “Bí mật gì?”
“Tôi vẫn chưa chắc cậu đã biết hay chưa.” Liên Xuyên nói.
“…Thôi được rồi, nếu tôi không giữ kín bí mật này thì sao?” Ninh Cốc nói, “Anh có thể giết tôi, nhưng nhiệm vụ anh nhận được lại là phải bắt sống tôi, nếu như tôi chết, chỉ e sẽ dẫn tới kết cục gần giống như bí mật của anh không giữ được.”
Liên Xuyên không nói gì.
“Đúng không?” Ninh Cốc đắc ý nhướng mày.
“Đúng vậy.” Liên Xuyên nói.
“Cho nên giờ anh định làm sao?” Ninh Cốc càng đắc ý hơn, cục diện tréo ngoeo như vậy, cậu rất mong chờ được thấy biểu cảm trên mặt Liên Xuyên.
“Cho nên tôi cần phải có con đường thứ hai.” Liên Xuyên nói.
“Thế nào?” Ninh Cốc nhích lại gần trước mặt hắn, nhìn chăm chú lên mặt hắn.
“Gặp mặt thi nhân,” Liên Xuyên thật ra lại không hề giấu giếm chuyện này, “Có lẽ sẽ tìm được phương pháp tự bảo vệ mình.”
“Gặp như thế nào? Chờ lão mù kia dẫn thi nhân tới? Nếu thực sự có giao dịch gì đó, chỉ e anh còn chẳng có cơ hội mở miệng ra, tôi khuyên anh nên thận trọng.” Ninh Cốc chỗ nào cần cẩn thận thì vẫn sẽ cẩn thận, cho dù là con đường thứ hai này sẽ làm mình mất đi lợi thế để áp chế Liên Xuyên đi nữa, nhưng Liên Xuyên còn sống tức là vẫn còn hi vọng, cậu cũng vẫn phải nỗ lực để mình có thể sống sót tới bây giờ.
Chưa biết gì cả, sao có thể chết được.
“Cậu,” Liên Xuyên cuối cùng cũng cử động, quay đầu sang nhìn cậu, “Cậu có thể gọi ông ta tới.”
“Tôi?” Ninh Cốc chỉ vào chính mình, “Gọi thế nào?”
“Không biết,” Câu trả lời của Liên Xuyên rất có tính xây dựng, “Tự cậu ngộ ra đi.”
•
Vào những ngày gió ở quỷ thành “mạnh lạ thường”, kẻ lữ hành đều không hay ra ngoài, trú trong căn phòng nhỏ của mình, chờ đến khi gió “mạnh”, mới có thể ra ngoài.
Nhất là sau khi mới trở về từ chủ thành, đại đa số kẻ lữ hành đều sẽ ngủ một giấc thật đã, hồi tưởng lại dư vị của ánh nắng chủ thành, hồi tưởng lại dư vị mê ly của Thung lũng lạc lối, rồi kiểm kê lại những thứ hay ho mình mang được về, quan trọng nhất, ai đã uống rượu thì cần phải xua bớt mùi cồn đi.
Trừ phi có ẩu đả tập thể giữa các khu công sự, còn đâu vào những ngày tháng như này, quỷ thành sẽ chính là một toà thành đến quỷ cũng không có.
Tình cảnh mọi kẻ lữ hành bị chặn lại trên đường trở về khu công sự vào một ngày đoàn tàu vừa tới như hôm nay, mới xảy ra lần đầu tiên.
Người chặn bọn họ lại giữa đường là trưởng đoàn và Lý Hướng, cùng với Lâm Phàm đứng trong bóng tối phía sau trưởng đoàn, ba người đại diện cho những chỉ thị tối cao của quỷ thành.
“Ninh Cốc đâu.” Trưởng đoàn hỏi.
Không có ai trả lời, có vài người là đang mờ mịt, có vài người là đang hoảng loạn.
Câu này của trưởng đoàn cũng không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định báo hiệu cho cái chết, ai đáp cũng chết ai không đáp cũng sẽ phải chết.
Gió cuốn lấy sương mù, tỏa thành từng làn sóng đen xung quanh trưởng đoàn, mọi kẻ lữ hành đều cúi đầu, người duy nhất có thể khiến mọi người đều phải khuất phục chính là trưởng đoàn.
“Có ai từng thấy Ninh Cốc ở chủ thành không?” Lý Hướng hỏi một câu.
Câu này là câu hỏi, đã vậy cũng khá ôn hòa.
“Tôi từng thấy,” Chị Kỳ ngẩng đầu, “Trước cửa quán rượu hang động đứng Ngâm Tụng trong Thung lũng lạc lối.”
Lý Hướng hơi nghiêng đầu, ý chỉ cô ta lại gần nói.
Lúc chị Kỳ lại gần, những kẻ lữ hành đang cúi đầu như thể cùng lúc nhận được tín hiệu, đột nhiên chạy tứ tán về bốn phía.
Trưởng đoàn không để ý đến, chỉ nhìn vào chị Kỳ, chờ cô ta lại gần rồi mới hỏi một câu: “Nó đang ở với ai?”
“Linh cẩu.” Chị Kỳ nói.
Trưởng đoàn và Lý Hướng đều hơi ngạc nhiên, Lâm Phàm phía sau cũng hơi ngẩng đầu lên.
“Linh cẩu vào Thung lũng lạc lối?” Lý Hướng cau mày, “Sao có thể thế được? Kể cả không bị lạc, Cửu Dực sao có thể mặc kệ cho linh cẩu đi lại trên địa bàn của Con dơi?”
“Chắc chắn là linh cẩu,” Chị Kỳ cũng nhíu mày, “Tuy không mặc đồng phục, nhưng sát khí như vậy, thật sự quá dễ nhận ra.”
“Nhận ra được là ai không?” Trưởng đoàn hỏi.
“Liên Xuyên,” Chị Kỳ không chần chừ dù chỉ một giây, “Tôi thật sự không biết hắn ta trông thế nào, nhưng tốc độ như vậy, tôi còn chưa có cả cơ hội dùng năng lực nữa, chỉ mình Liên Xuyên có được.”
“Sao không mang nó trở về!” Trưởng đoàn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ quát một câu.
Chị Kỳ lùi ra sau vài mét trong nháy mắt, tay đã giơ lên chuẩn bị kích phát năng lực tự bảo vệ mình, thấy trưởng đoàn không có động tác kế tiếp, cô ta mới giơ tay rồi cũng hô to: “Nói có lý đi được không! Tôi dẫn nó về thế nào được! Đó là Liên Xuyên đấy! Nếu không phải ở Thung lũng lạc lối, chắc tôi đã chết ở xó nào đấy không biết rồi! Kể cả chỉ có mình thằng ranh con Ninh Cốc kia, nó giỏi chuồn thế nào ai ở quỷ thành chẳng biết, tháp đồng hồ còn chẳng nhốt được nó, tôi dẫn nó về thế nào được!”
Tháp đồng hồ còn không nhốt nổi nó.
Trưởng đoàn phất tay về phía chị Kỳ, chị Kỳ chạy như bay theo một hàng đèn lồng đỏ.
Trưởng đoàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phàm: “Tháp đồng hồ cũng không nhốt nổi nó.”
Lâm Phàm thở dài, nói không nhanh không chậm: “Nó tranh thủ chạy lúc tàu đến, vừa khéo lúc đó thủ vệ đang hỗn……”
“Cửa chắc cũng không tự mở được chứ?” Ý trong lời của Lý Hướng là, cửa bị khóa bằng năng lực của trưởng đoàn, chỉ có trưởng đoàn mới mở được.
“Vậy thì không biết,” Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về màn sương đen trống rỗng trên không trung, “Lần trước năng lực của trưởng đoàn bị mất hiệu lực là khi nào nhỉ? Là lần thể thí nghiệm chủ thành đưa tới chạy trốn? Hay là lần lão điên kia vào kho ngầm…”
“Anh đừng nói nữa!” Trưởng đoàn nhìn gã.
Lâm Phàm không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi xoay người đi trở về: “Giờ cứ chăm chăm xem nó chạy thế nào, sao lại chạy, đều không có ý nghĩa gì nữa, những việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, kể từ ngày mấy người biết Tề Hàng vẫn còn tàn lưu, đã nên hiểu rằng, thời gian sẽ chỉ chạy về phía trước, mọi chuyện đều sẽ đi về phía trước, không đi ngược lại.”
“Có phải Lâm Phàm thả cho chạy không cũng không phải vấn đề,” Lý Hướng thấp giọng nói, “Phiền phức hiện giờ chính là Ninh Cốc đang ở cạnh Liên Xuyên, chúng ta vẫn chưa rõ Liên Xuyên đang có ý đồ gì.”
“Có phải anh cũng cảm thấy,” trưởng đoàn nhìn gã, “Thi nhân thật sự……”
“Thi nhân đã sống rất lâu, từ ngày có Thung lũng lạc lối đã có thi nhân,” Lý Hướng nghĩ ngợi, “Nhưng hình thái của thi nhân đã định sẵn gã sẽ bị thẩm thấu và ô nhiễm, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, cho nên… khó mà nói được.”
“Chúng ta phải bắt đầu trước,” trưởng đoàn nói, “Chủ thành sẽ không nói thật với chúng ta, cũng sẽ không thật sự hợp tác với chúng ta, đối với bọn họ, quỷ thành chẳng qua chỉ là một cái kho nguyên liệu mà thôi.”
“Hàng mẫu bên kho ngầm đã đủ rồi,” Lý Hướng nói, “Giờ muốn bắt đầu cũng được, nhưng chỉ có thể phục chế đơn giản.”
“Vậy là đủ rồi.” Trưởng đoàn nói.
•
Ninh Cốc nằm trên mặt đất, đã ngủ khò khò được một tiếng.
Liên Xuyên nhìn chăm chú vào cậu, nhận ra cậu ta đang ngủ thật.
Không biết là tố chất tâm lý quá mạnh mẽ, hay là đầu óc thật sự quá đơn giản, trước đó Ninh Cốc nói mơ thấy Betelgeuse, hắn còn không tin lắm…
Hắn cầm lấy cái cốc gõ xuống đất, keng.
Ninh Cốc hừ một tiếng, giơ tay lên gãi gãi mặt, rồi lại bất động.
Keng keng.
Keng keng keng.
Giờ thì tin rồi.
Sau khi kết hợp với Betelgeuse, Betelgeuse và Liên Xuyên có thể xem như cùng một người, một phần Ninh Cốc có thể cảm ứng được là Betelgeuse cũng hợp lý.
Như vậy xem ra, năng lực của Ninh Cốc còn khoa trương hơn cả hắn tưởng, Betelgeuse có thể xem như tinh thần lực rất mạnh mẽ, thậm chí còn rất khó để phù hợp, Ninh Cốc lại có thể nhìn thấy trong mơ.
Liên Xuyên cảm giác suy đoán của mình có gì đó quá lý tưởng hóa, có lẽ vì đã trải qua ngày rồi lại ngày, mỗi một suy đoán của hắn đều vượt ra ngoài phạm vi mình nỗ lực khống chế, một khi những ý nghĩ đó bị đọc được, hắn có lẽ sẽ không có nổi một phần triệu hi vọng sống sót.
Nếu năng lực hoàn toàn được kích phát, Ninh Cốc có lẽ…
“A!” Ninh Cốc đột nhiên hô to một tiếng, giật bắn dậy khỏi mặt đất.
Liên Xuyên nhìn cậu nhảy dựng lên rồi trở về mặt đất, nếu không phải hắn vẫn luôn để ý bốn phía, biết rằng không có bất cứ dị thường gì, thì hành động này của Ninh Cốc có thể sẽ khiến hắn nhảy thẳng được từ cửa động này sang cửa động đối diện.
“Anh nghe thấy gì không?” Ninh Cốc ngồi dưới đất nhìn hắn, trên mặt vẫn còn vẻ mờ mịt.
“Không,” Liên Xuyên nói, “Cậu nghe thấy gì?”
“Có người gọi tôi.” Ninh Cốc dụi mắt, rồi nhéo giữa hai hàng lông mày, “Tôi tưởng anh gọi tôi.”
“Thi nhân.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc cau mày trầm tư vài giây, rồi bất chợt nhảy dựng dậy, đi đến cửa động, hô to thật lớn vào hang động đứng chính giữa: “A ——”
Liên Xuyên bị giật mình bởi tiếng động cậu tạo ra, ở bên cạnh giống loài có kết cấu thần kinh não bộ không bình thường như kẻ lữ hành quả đúng là tổn thọ.
“Cậu làm gì đấy?” Liên Xuyên nhìn cậu.
“Đáp lại ông ta,” Ninh Cốc liếc mắt nhìn hắn, “Anh nói là ông ta gọi tôi, giờ tôi không được đáp lại à.”
Liên Xuyên cũng không muốn nhiều lời: “Cậu đáp…”
“A —— Thi nhân ——” Ninh Cốc lại hô to.
Liên Xuyên cầm lấy một cái cốc nện lên đầu cậu: “Ngậm miệng.”
“Liên Xuyên,” Ninh Cốc che đầu, “Anh cũng chỉ ngông cuồng được bây giờ thôi, chỉ cần ra khỏi Thung lũng lạc lối…”
“Ở chủ thành tôi sẽ chỉ càng ngông cuồng hơn.” Liên Xuyên nói.
“Một khi tôi kích phát được năng lực,” Ninh Cốc chỉ vào hắn, “Kẻ đầu tiên tôi đánh sẽ chính là anh, anh chờ đấy!”
“Tôi giúp cậu.”
Lúc giọng nói này vang lên, Ninh Cốc bỗng đổ người về phía trước, đột nhiên có cảm giác không thở nổi.
Liên Xuyên vẫn luôn ngồi dựa vào tường đã chặn lại trước mặt cậu từ bao giờ, Ninh Cốc không thấy rõ, chỉ biết Liên Xuyên đẩy cậu về sau một cái: “Đừng tới gần cửa động.”
Ninh Cốc lấy lại tinh thần, lùi về phía sau hai bước, cậu không thể nào đoán được giọng nói này vọng tới từ đâu, chỉ có thể chắc chắn đây không phải giọng Liên Xuyên, cũng không phải Mũ dạ, thậm chí cũng không phải giọng của câu “Cậu là ai” đó.
Mà lúc này, từ trong hang động đứng vẫn luôn yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy mọi âm thanh ồn ào xa xôi vọng tới từ đủ mọi ngóc ngách của Thung lũng lạc lối, giờ lại đột nhiên xuất hiện thay đổi.
Trên không trung xuất hiện vô số những đốm sáng nhỏ màu vàng, như thể bị gió thổi, lại cũng giống như bị thứ gì đó kích thích, bay múa hỗn loạn giữa không trung.
Hắn ngồi xuống mặt đất, cầm lấy cốc gì đó Ninh Cốc đưa cho hắn, uống một ngụm.
“Anh có bình tĩnh quá không đấy?” Ninh Cốc ngồi xổm xuống trước mặt hắn, “Chúng ta đã bị nhốt ở đây rồi đấy anh biết không? Lão mù kia có lẽ là muốn đưa chúng ta tới giao dịch với thi nhân.”
“Vừa khéo.” Liên Xuyên nói.
“Vừa khéo thế nào?” Ninh Cốc nhìn hắn.
“Chúng ta đỡ phải đi tìm thi nhân.” Liên Xuyên nói.
“Anh tìm thi nhân làm gì?” Ninh Cốc cũng ngồi xuống, duỗi tay muốn cầm cốc lên uống, lại phát hiện một cốc nước ngọt đã bị mình làm đổ sạch, vì thế liền thuận tay cầm lấy cái cốc Liên Xuyên mới vừa thả xuống lên uống một ngụm.
“Tôi tưởng cốc này là của tôi.” Liên Xuyên nói.
“Ngại quá, đúng là của anh.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên cầm lấy một cốc khác.
“Cốc đó cũng là của tôi,” Ninh Cốc nói, “Và tôi cũng có trách nhiệm báo trước cho anh, khó uống lắm.”
Liên Xuyên mất hứng thú uống, nhích người ra sau, nhìn Ninh Cốc: “Tôi hỏi cậu.”
“Hỏi đi.” Ninh Cốc hất cằm.
“Lúc tôi ngất xỉu, cậu có cảm giác gì không?” Liên Xuyên hỏi.
“Không có,” Ninh Cốc nói, “Tôi không lừa anh, người gọi là thi nhân này, tôi đã gặp hai lần rồi, Lý Hướng nói, lúc ông ta xuất hiện sẽ không có ánh sáng, người nghe thấy ông ta nói sẽ bị điên.”
“Cậu đã nghe thấy ông ta nói.” Liên Xuyên nói.
“Ừ, hỏi tôi là ai.” Ninh Cốc gật đầu.
Đổi là trước đây, cậu sẽ không ngoan ngoãn trả lời Liên Xuyên, trao đổi tin tức với linh cẩu… à không, không phải trao đổi, là cung cấp tin tức cho linh cẩu một cách vô điều kiện như vậy, kẻ lữ hành tuyệt đối sẽ không thể nào làm vậy.
Nhưng ở tình huống hiện tại, rõ ràng đã có liên quan tới thi nhân, mà nếu như cậu đơn độc đối mặt với thi nhân, chỉ e sẽ có đúng một con đường chết, mà thêm Liên Xuyên thì vẫn còn có hi vọng, dù sao theo lời Mũ dạ nói, Liên Xuyên vẫn là vạn người chọn một.
“Cậu là ai…” Liên Xuyên thấp giọng lặp lại một lần.
Ninh Cốc lập tức trả lời: “Tôi là quỷ thành…”
“Vũ khí cậu mang tới là ai đưa cho cậu?” Liên Xuyên ngắt lời cậu.
“Vũ khí bị anh cướp đi ấy hả?” Ninh Cốc nhìn hắn, “Địa Vương, lão gian thương ở quỷ thành, có thể kiếm được bất cứ thứ gì, nghe nói ông ta còn từng gặp Betelgeuse…Chuyện này chắc không đúng nhỉ…”
“Từng có bốn Betelgeuse,” Liên Xuyên nói, “Cưỡng ép phù hợp, xác suất xảy ra lỗi tử vong rất cao.”
“Giờ chỉ còn có một mình anh, chỉ có anh mới có thể phù hợp,” Ninh Cốc cảm giác sống lưng lạnh rùng mình, “Những người khác đều đã chết?”
“Ừ.” Liên Xuyên trả lời.
“Chết một vạn người rồi?” Ninh Cốc hỏi.
Liên Xuyên không nói gì nữa.
Ninh Cốc phát hiện ra lúc nói chuyện, Liên Xuyên gần như sẽ không có động tác nào thừa thãi, ngoại trừ thi thoảng xoay đầu rồi ngước mắt ra thì, rất ít khi có những ngôn ngữ hình thể khác, hầu như không thể nào đoán ra được tính chân thật và cảm xúc của hắn từ những phương diện khác.
“Vũ khí tự hủy kia là của Tề Hàng,” Liên Xuyên nói, “Trong cơ sở dữ liệu có tư liệu về ông ta, trong thông tin công khai thì không có điểm gì đặc biệt cả, chỉ biết ông ta đã mất tích…”
“Tự hủy?” Ninh Cốc sửng sốt, “Ấn xuống là ông ta sẽ chết?”
“Nếu cậu khởi động được, cậu cũng có thể sẽ chết.” Liên Xuyên nói.
“Anh hối hận đúng không, ngày đó đừng đá tôi là tốt rồi,” Ninh Cốc nói, “Để cho tôi ấn xuống chưa biết chừng đã không phiền phức như vậy.”
Liên Xuyên nhìn cậu: “Đúng.”
“Vậy thì nói đi, rốt cuộc là phiền phức gì,” Ninh Cốc nằm xuống đất, giãn thắt lưng, “Nếu như anh nói rõ ràng cho tôi, tôi cũng dễ biết phải giúp anh như thế nào.”
Giúp anh.
Từ này làm cho Liên Xuyên không được dễ chịu lắm, cho dù hắn có thể phán đoán ra được, loại người tuy rằng cẩn thận, nhưng về cơ bản vẫn là kiểu người tính cách phóng khoáng không đâu vào đâu như Ninh Cốc, câu nói này đúng là một lời nói thật thông thường.
Nhưng là cái từ này, trong trí nhớ của Liên Xuyên, chỉ có đau khổ.
Tôi tới giúp cậu.
Chúng tôi tới để giúp cậu, chỉ cần cậu có thể…
Cậu phải biết rằng, chỉ có đúng biện pháp này có thể giúp cậu.
“Cậu có thể nhìn thấy ký ức của tôi, tư tưởng của tôi.” Liên Xuyên nói.
“Tôi còn cảm nhận được nữa, đau đớn của anh,…đau đớn của anh,…” Ninh Cốc dùng phép lặp cấu trúc thất bại, thở dài, “…đau đớn của anh, anh tốt xấu gì cũng là con linh cẩu đỉnh nhất chủ thành, thế mà còn sống thảm hơn cả mấy kẻ lữ hành sống dưới tầng hầm không ai buồn quan tâm của quỷ thành nữa, không có ký ức nào là không đau.”
“Ký ức của tôi không hoàn chỉnh,” Liên Xuyên không có phản ứng gì với tổng kết của cậu, còn không hề lạc khỏi chủ đề, “Cho nên tôi cần biết cậu đã nhìn thấy từng nào, cảm nhận được bao nhiêu.”
“Giúp anh tìm lại ký ức?” Ninh Cốc ngồi dậy, phát hiện ra Liên Xuyên vẫn đang giữ tư thế trước đó, chưa hề xê dịch một li, định lực như vậy, chỉ e linh cẩu khác cũng khó mà có được.
“Giúp tôi giữ bí mật.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc ngây người.
Liên Xuyên cũng không nói gì nữa.
Cùng nhau im lặng không biết đã bao lâu, Ninh Cốc cảm giác mông bị mặt đất cộm cho hơi đau, mới dịch người đổi sang chỗ nào đó bằng phẳng hơn, rồi hỏi một câu: “Bí mật gì?”
“Tôi vẫn chưa chắc cậu đã biết hay chưa.” Liên Xuyên nói.
“…Thôi được rồi, nếu tôi không giữ kín bí mật này thì sao?” Ninh Cốc nói, “Anh có thể giết tôi, nhưng nhiệm vụ anh nhận được lại là phải bắt sống tôi, nếu như tôi chết, chỉ e sẽ dẫn tới kết cục gần giống như bí mật của anh không giữ được.”
Liên Xuyên không nói gì.
“Đúng không?” Ninh Cốc đắc ý nhướng mày.
“Đúng vậy.” Liên Xuyên nói.
“Cho nên giờ anh định làm sao?” Ninh Cốc càng đắc ý hơn, cục diện tréo ngoeo như vậy, cậu rất mong chờ được thấy biểu cảm trên mặt Liên Xuyên.
“Cho nên tôi cần phải có con đường thứ hai.” Liên Xuyên nói.
“Thế nào?” Ninh Cốc nhích lại gần trước mặt hắn, nhìn chăm chú lên mặt hắn.
“Gặp mặt thi nhân,” Liên Xuyên thật ra lại không hề giấu giếm chuyện này, “Có lẽ sẽ tìm được phương pháp tự bảo vệ mình.”
“Gặp như thế nào? Chờ lão mù kia dẫn thi nhân tới? Nếu thực sự có giao dịch gì đó, chỉ e anh còn chẳng có cơ hội mở miệng ra, tôi khuyên anh nên thận trọng.” Ninh Cốc chỗ nào cần cẩn thận thì vẫn sẽ cẩn thận, cho dù là con đường thứ hai này sẽ làm mình mất đi lợi thế để áp chế Liên Xuyên đi nữa, nhưng Liên Xuyên còn sống tức là vẫn còn hi vọng, cậu cũng vẫn phải nỗ lực để mình có thể sống sót tới bây giờ.
Chưa biết gì cả, sao có thể chết được.
“Cậu,” Liên Xuyên cuối cùng cũng cử động, quay đầu sang nhìn cậu, “Cậu có thể gọi ông ta tới.”
“Tôi?” Ninh Cốc chỉ vào chính mình, “Gọi thế nào?”
“Không biết,” Câu trả lời của Liên Xuyên rất có tính xây dựng, “Tự cậu ngộ ra đi.”
•
Vào những ngày gió ở quỷ thành “mạnh lạ thường”, kẻ lữ hành đều không hay ra ngoài, trú trong căn phòng nhỏ của mình, chờ đến khi gió “mạnh”, mới có thể ra ngoài.
Nhất là sau khi mới trở về từ chủ thành, đại đa số kẻ lữ hành đều sẽ ngủ một giấc thật đã, hồi tưởng lại dư vị của ánh nắng chủ thành, hồi tưởng lại dư vị mê ly của Thung lũng lạc lối, rồi kiểm kê lại những thứ hay ho mình mang được về, quan trọng nhất, ai đã uống rượu thì cần phải xua bớt mùi cồn đi.
Trừ phi có ẩu đả tập thể giữa các khu công sự, còn đâu vào những ngày tháng như này, quỷ thành sẽ chính là một toà thành đến quỷ cũng không có.
Tình cảnh mọi kẻ lữ hành bị chặn lại trên đường trở về khu công sự vào một ngày đoàn tàu vừa tới như hôm nay, mới xảy ra lần đầu tiên.
Người chặn bọn họ lại giữa đường là trưởng đoàn và Lý Hướng, cùng với Lâm Phàm đứng trong bóng tối phía sau trưởng đoàn, ba người đại diện cho những chỉ thị tối cao của quỷ thành.
“Ninh Cốc đâu.” Trưởng đoàn hỏi.
Không có ai trả lời, có vài người là đang mờ mịt, có vài người là đang hoảng loạn.
Câu này của trưởng đoàn cũng không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định báo hiệu cho cái chết, ai đáp cũng chết ai không đáp cũng sẽ phải chết.
Gió cuốn lấy sương mù, tỏa thành từng làn sóng đen xung quanh trưởng đoàn, mọi kẻ lữ hành đều cúi đầu, người duy nhất có thể khiến mọi người đều phải khuất phục chính là trưởng đoàn.
“Có ai từng thấy Ninh Cốc ở chủ thành không?” Lý Hướng hỏi một câu.
Câu này là câu hỏi, đã vậy cũng khá ôn hòa.
“Tôi từng thấy,” Chị Kỳ ngẩng đầu, “Trước cửa quán rượu hang động đứng Ngâm Tụng trong Thung lũng lạc lối.”
Lý Hướng hơi nghiêng đầu, ý chỉ cô ta lại gần nói.
Lúc chị Kỳ lại gần, những kẻ lữ hành đang cúi đầu như thể cùng lúc nhận được tín hiệu, đột nhiên chạy tứ tán về bốn phía.
Trưởng đoàn không để ý đến, chỉ nhìn vào chị Kỳ, chờ cô ta lại gần rồi mới hỏi một câu: “Nó đang ở với ai?”
“Linh cẩu.” Chị Kỳ nói.
Trưởng đoàn và Lý Hướng đều hơi ngạc nhiên, Lâm Phàm phía sau cũng hơi ngẩng đầu lên.
“Linh cẩu vào Thung lũng lạc lối?” Lý Hướng cau mày, “Sao có thể thế được? Kể cả không bị lạc, Cửu Dực sao có thể mặc kệ cho linh cẩu đi lại trên địa bàn của Con dơi?”
“Chắc chắn là linh cẩu,” Chị Kỳ cũng nhíu mày, “Tuy không mặc đồng phục, nhưng sát khí như vậy, thật sự quá dễ nhận ra.”
“Nhận ra được là ai không?” Trưởng đoàn hỏi.
“Liên Xuyên,” Chị Kỳ không chần chừ dù chỉ một giây, “Tôi thật sự không biết hắn ta trông thế nào, nhưng tốc độ như vậy, tôi còn chưa có cả cơ hội dùng năng lực nữa, chỉ mình Liên Xuyên có được.”
“Sao không mang nó trở về!” Trưởng đoàn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ quát một câu.
Chị Kỳ lùi ra sau vài mét trong nháy mắt, tay đã giơ lên chuẩn bị kích phát năng lực tự bảo vệ mình, thấy trưởng đoàn không có động tác kế tiếp, cô ta mới giơ tay rồi cũng hô to: “Nói có lý đi được không! Tôi dẫn nó về thế nào được! Đó là Liên Xuyên đấy! Nếu không phải ở Thung lũng lạc lối, chắc tôi đã chết ở xó nào đấy không biết rồi! Kể cả chỉ có mình thằng ranh con Ninh Cốc kia, nó giỏi chuồn thế nào ai ở quỷ thành chẳng biết, tháp đồng hồ còn chẳng nhốt được nó, tôi dẫn nó về thế nào được!”
Tháp đồng hồ còn không nhốt nổi nó.
Trưởng đoàn phất tay về phía chị Kỳ, chị Kỳ chạy như bay theo một hàng đèn lồng đỏ.
Trưởng đoàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phàm: “Tháp đồng hồ cũng không nhốt nổi nó.”
Lâm Phàm thở dài, nói không nhanh không chậm: “Nó tranh thủ chạy lúc tàu đến, vừa khéo lúc đó thủ vệ đang hỗn……”
“Cửa chắc cũng không tự mở được chứ?” Ý trong lời của Lý Hướng là, cửa bị khóa bằng năng lực của trưởng đoàn, chỉ có trưởng đoàn mới mở được.
“Vậy thì không biết,” Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về màn sương đen trống rỗng trên không trung, “Lần trước năng lực của trưởng đoàn bị mất hiệu lực là khi nào nhỉ? Là lần thể thí nghiệm chủ thành đưa tới chạy trốn? Hay là lần lão điên kia vào kho ngầm…”
“Anh đừng nói nữa!” Trưởng đoàn nhìn gã.
Lâm Phàm không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi xoay người đi trở về: “Giờ cứ chăm chăm xem nó chạy thế nào, sao lại chạy, đều không có ý nghĩa gì nữa, những việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, kể từ ngày mấy người biết Tề Hàng vẫn còn tàn lưu, đã nên hiểu rằng, thời gian sẽ chỉ chạy về phía trước, mọi chuyện đều sẽ đi về phía trước, không đi ngược lại.”
“Có phải Lâm Phàm thả cho chạy không cũng không phải vấn đề,” Lý Hướng thấp giọng nói, “Phiền phức hiện giờ chính là Ninh Cốc đang ở cạnh Liên Xuyên, chúng ta vẫn chưa rõ Liên Xuyên đang có ý đồ gì.”
“Có phải anh cũng cảm thấy,” trưởng đoàn nhìn gã, “Thi nhân thật sự……”
“Thi nhân đã sống rất lâu, từ ngày có Thung lũng lạc lối đã có thi nhân,” Lý Hướng nghĩ ngợi, “Nhưng hình thái của thi nhân đã định sẵn gã sẽ bị thẩm thấu và ô nhiễm, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, cho nên… khó mà nói được.”
“Chúng ta phải bắt đầu trước,” trưởng đoàn nói, “Chủ thành sẽ không nói thật với chúng ta, cũng sẽ không thật sự hợp tác với chúng ta, đối với bọn họ, quỷ thành chẳng qua chỉ là một cái kho nguyên liệu mà thôi.”
“Hàng mẫu bên kho ngầm đã đủ rồi,” Lý Hướng nói, “Giờ muốn bắt đầu cũng được, nhưng chỉ có thể phục chế đơn giản.”
“Vậy là đủ rồi.” Trưởng đoàn nói.
•
Ninh Cốc nằm trên mặt đất, đã ngủ khò khò được một tiếng.
Liên Xuyên nhìn chăm chú vào cậu, nhận ra cậu ta đang ngủ thật.
Không biết là tố chất tâm lý quá mạnh mẽ, hay là đầu óc thật sự quá đơn giản, trước đó Ninh Cốc nói mơ thấy Betelgeuse, hắn còn không tin lắm…
Hắn cầm lấy cái cốc gõ xuống đất, keng.
Ninh Cốc hừ một tiếng, giơ tay lên gãi gãi mặt, rồi lại bất động.
Keng keng.
Keng keng keng.
Giờ thì tin rồi.
Sau khi kết hợp với Betelgeuse, Betelgeuse và Liên Xuyên có thể xem như cùng một người, một phần Ninh Cốc có thể cảm ứng được là Betelgeuse cũng hợp lý.
Như vậy xem ra, năng lực của Ninh Cốc còn khoa trương hơn cả hắn tưởng, Betelgeuse có thể xem như tinh thần lực rất mạnh mẽ, thậm chí còn rất khó để phù hợp, Ninh Cốc lại có thể nhìn thấy trong mơ.
Liên Xuyên cảm giác suy đoán của mình có gì đó quá lý tưởng hóa, có lẽ vì đã trải qua ngày rồi lại ngày, mỗi một suy đoán của hắn đều vượt ra ngoài phạm vi mình nỗ lực khống chế, một khi những ý nghĩ đó bị đọc được, hắn có lẽ sẽ không có nổi một phần triệu hi vọng sống sót.
Nếu năng lực hoàn toàn được kích phát, Ninh Cốc có lẽ…
“A!” Ninh Cốc đột nhiên hô to một tiếng, giật bắn dậy khỏi mặt đất.
Liên Xuyên nhìn cậu nhảy dựng lên rồi trở về mặt đất, nếu không phải hắn vẫn luôn để ý bốn phía, biết rằng không có bất cứ dị thường gì, thì hành động này của Ninh Cốc có thể sẽ khiến hắn nhảy thẳng được từ cửa động này sang cửa động đối diện.
“Anh nghe thấy gì không?” Ninh Cốc ngồi dưới đất nhìn hắn, trên mặt vẫn còn vẻ mờ mịt.
“Không,” Liên Xuyên nói, “Cậu nghe thấy gì?”
“Có người gọi tôi.” Ninh Cốc dụi mắt, rồi nhéo giữa hai hàng lông mày, “Tôi tưởng anh gọi tôi.”
“Thi nhân.” Liên Xuyên nói.
Ninh Cốc cau mày trầm tư vài giây, rồi bất chợt nhảy dựng dậy, đi đến cửa động, hô to thật lớn vào hang động đứng chính giữa: “A ——”
Liên Xuyên bị giật mình bởi tiếng động cậu tạo ra, ở bên cạnh giống loài có kết cấu thần kinh não bộ không bình thường như kẻ lữ hành quả đúng là tổn thọ.
“Cậu làm gì đấy?” Liên Xuyên nhìn cậu.
“Đáp lại ông ta,” Ninh Cốc liếc mắt nhìn hắn, “Anh nói là ông ta gọi tôi, giờ tôi không được đáp lại à.”
Liên Xuyên cũng không muốn nhiều lời: “Cậu đáp…”
“A —— Thi nhân ——” Ninh Cốc lại hô to.
Liên Xuyên cầm lấy một cái cốc nện lên đầu cậu: “Ngậm miệng.”
“Liên Xuyên,” Ninh Cốc che đầu, “Anh cũng chỉ ngông cuồng được bây giờ thôi, chỉ cần ra khỏi Thung lũng lạc lối…”
“Ở chủ thành tôi sẽ chỉ càng ngông cuồng hơn.” Liên Xuyên nói.
“Một khi tôi kích phát được năng lực,” Ninh Cốc chỉ vào hắn, “Kẻ đầu tiên tôi đánh sẽ chính là anh, anh chờ đấy!”
“Tôi giúp cậu.”
Lúc giọng nói này vang lên, Ninh Cốc bỗng đổ người về phía trước, đột nhiên có cảm giác không thở nổi.
Liên Xuyên vẫn luôn ngồi dựa vào tường đã chặn lại trước mặt cậu từ bao giờ, Ninh Cốc không thấy rõ, chỉ biết Liên Xuyên đẩy cậu về sau một cái: “Đừng tới gần cửa động.”
Ninh Cốc lấy lại tinh thần, lùi về phía sau hai bước, cậu không thể nào đoán được giọng nói này vọng tới từ đâu, chỉ có thể chắc chắn đây không phải giọng Liên Xuyên, cũng không phải Mũ dạ, thậm chí cũng không phải giọng của câu “Cậu là ai” đó.
Mà lúc này, từ trong hang động đứng vẫn luôn yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy mọi âm thanh ồn ào xa xôi vọng tới từ đủ mọi ngóc ngách của Thung lũng lạc lối, giờ lại đột nhiên xuất hiện thay đổi.
Trên không trung xuất hiện vô số những đốm sáng nhỏ màu vàng, như thể bị gió thổi, lại cũng giống như bị thứ gì đó kích thích, bay múa hỗn loạn giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.