Chương 26: Cùng tôi về nhà.
Tiễn Ngã Mân Côi
04/09/2020
Editor: Candy
**
Sở Mông nhón chân, nhét chăn đã xếp gọn gàng vào ngăn tủ trên cùng, nhà cậu cô diện tích không lớn, hiện giờ nhiều thêm cô và mẹ Sở, hơi có vẻ chật chội.
Hôm nay mẹ Sở đi ra ngoài dạo một vòng ở gần đây, cũng không có căn nhà nào phù hợp, bên ngoài mặt trời lên cao, mặt bà bị phơi đến phiếm hồng.
Mợ đang ở trong phòng bếp làm bữa tối, không có lúc nào rảnh rỗi, trẻ con trong nhà lại ở bên ngoài ngõ nhỏ vui vẻ chạy loạn, bà chỉ có thể để cho Sở Mông đến siêu thị nhỏ mua chút dầu ăn trở về.
Sở Mông đi ra ngoài, tới nơi này đã nửa tháng, điều kiện đường xá trong thôn không khác biệt lắm, kỳ thi cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, sau khi kết thúc kỳ thi Sở Mông gấp rút cùng với mẹ Sở dọn ra khỏi Tưởng gia.
Cùng lúc đó, Sở Mông tắt máy điện thoại di động rất lâu sau cũng không mở ra.
Vào khoảng thời gian này, Sở Mông thỉnh thoảng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, thỉnh thoảng giúp đỡ mợ làm những đồ thủ công nhỏ ở chỗ đầy đủ ánh sáng.
Tuy rằng Sở Mông cảm thấy mình không đủ thông minh, rất khó suy đoán tâm lý của hắn, nhưng là ở trong chuyện này cô lại có thể nhận ra được dụng ý của Tưởng phu nhân, mất tích lại mất liên lạc, đơn giản là cắt đứt toàn bộ con đường tiếp xúc của cô và Tưởng Lập Hàn, lại là nghỉ đông, sau một tháng rưỡi, đại thiếu gia hiển nhiên vừa tìm được 'món đồ chơi' khác rồi, đến lúc đó cô hiển nhiên hoàn toàn rút lui.
"Chai dầu đâu?" Dì ở quầy bán đồ ăn hỏi.
Sở Mông đưa tới, đợi trong chốc lát, chai dầu đầy bảy tám xu, cô tính tiền sau đó chậm rãi trở về.
Đột nhiên, sau lưng có người gọi cô.
Giọng nam quen thuộc.
Đã từng nói lời ân ái, có thể mê hoặc cô đến chết.
Sở Mông đứng yên, sau lưng mồ hôi mỏng không rõ ngọn nguồn rơi xuống, trước mắt là ánh nắng chiều rực rỡ, nhưng là cô như thế nào cảm giác tất cả đều là điềm báo trước của ngày tận thế.
Còn chưa xoay người, tay Sở Mông rũ ở bên người đã bị Tưởng Lập Hàn nắm lấy, cưỡng ép kéo cô đi về hướng góc tường.
"Cậu buông ra! Tôi nói! Buông ra..." Sở Mông giãy giụa cổ tay, lại càng bị siết chặt, lần đầu tiên cô bị hắn nắm đau như vậy.
Từ sau khi Tưởng Lập Hàn biết cô ở chỗ này, ngựa không dừng vó liền lái xe đến đây, dọc theo đường đi còn vượt vài cái đèn đỏ, đối với hắn tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên có loại hoảng hốt, cảm xúc nôn nóng đang giày vò hắn.
(*) Ngựa không dừng vó: đi về phía trước, không có thời gian nghỉ ngơi.
Tay Sở Mông bị hắn ấn ở trên tường, thân hình nho nhỏ dán vào thân hình cao lớn của Tưởng Lập Hàn tạo thành bóng mờ, hắn lại không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt quả thực khó coi tới cực điểm.
Sở Mông bị hắn nhìn chằm chằm đến lông tóc dựng lên, ôm chặt chai dầu trong tay, "Ai... Nói chuyện!"
Tưởng Lập Hàn trầm mặt, nắm tay mấy lần siết chặt lại buông lỏng, hắn buông cổ tay Sở Mông ra, nơi đó đã hiện một vòng hồng ấn, bất quá hắn không quản được nhiều như vậy, chỉ nói, "Cùng tôi về nhà."
Về nhà? Nào còn có nhà?
Sở Mông nhất thời cảm thấy đau thương, cô vẫn luôn là người không có nhà, cô lắc đầu, tỏ vẻ cô không muốn trở về, "Thiếu... Thiếu gia, cậu đi đi, tôi không về."
Tưởng Lập Hàn cũng không nổi giận, biết cô bất ngờ bị đuổi đi, trong lòng nhất định có chút khúc mắc, hạ thấp thanh âm, kéo tay cô, "Có tôi ở đây, không ai đuổi cậu. Hơn nữa tôi đã nói với bố mẹ tôi hết rồi chúng ta đang nói chuyện yêu đương, nếu cậu không yên tâm, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ."
Kết hôn?
Sở Mông trợn to hai mắt, trời đất chứng giám, gả cho Tưởng Lập Hàn? Cô bị khi dễ chưa đủ sao? Cô dùng dằng hất tay hắn ra, "Tôi không muốn, tôi không nghĩ đến những việc này."
Mỗi lần, có một số việc, đặc biệt là đề cập đến quan hệ phát triển trong tương lai của hai người bọn họ, Sở Mông luôn cự tuyệt, thậm chí không cần nghĩ đến thái độ, trong lòng Tưởng Lập Hàn đều hy vọng Sở Mông gật đầu đáp ứng, nhưng mà mỗi lần đều là một mảnh thất vọng.
Loại thời điểm này, đúng dịp không thành, cũng chỉ có thể dùng đến thủ đoạn.
Tưởng Lập Hàn bế Sở Mông lên liền đi về hướng đường lớn, nơi đó tài xế đang chờ hắn, Sở Mông bị hành động xảy ra bất ngờ của hắn dọa sợ, ở trong lòng ngực hắn giãy giụa mãnh liệt, tiếp theo dễ như trở bàn tay bị trấn áp.
Sở Mông thật hận.
Khép cửa xe lại, Sở Mông đã lộn xộn đến gò má phiếm hồng, tóc dài hỗn độn, cô trợn mắt nhìn Tưởng Lập Hàn, đôi mắt tròn xoe, bộ dáng như là muốn khóc, Tưởng Lập Hàn còn nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, không nghĩ tới Sở Mông nói ra đã mang theo tiếng khóc nức nở, "Cậu muốn làm gì! Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
Tưởng Lập Hàn phân phó tài xế lái xe, nắm tay cô, khí định thần nhàn gối đầu lên đùi cô, "Chúng ta đi ngủ, tôi đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc."
Sở Mông còn đang vui mừng Tưởng phu nhân thật biết nhìn người, đưa ra chiêu này không chê vào đâu được, không nghĩ tới Tưởng Lập Hàn lại tìm đến đây.
**
Sở Mông nhón chân, nhét chăn đã xếp gọn gàng vào ngăn tủ trên cùng, nhà cậu cô diện tích không lớn, hiện giờ nhiều thêm cô và mẹ Sở, hơi có vẻ chật chội.
Hôm nay mẹ Sở đi ra ngoài dạo một vòng ở gần đây, cũng không có căn nhà nào phù hợp, bên ngoài mặt trời lên cao, mặt bà bị phơi đến phiếm hồng.
Mợ đang ở trong phòng bếp làm bữa tối, không có lúc nào rảnh rỗi, trẻ con trong nhà lại ở bên ngoài ngõ nhỏ vui vẻ chạy loạn, bà chỉ có thể để cho Sở Mông đến siêu thị nhỏ mua chút dầu ăn trở về.
Sở Mông đi ra ngoài, tới nơi này đã nửa tháng, điều kiện đường xá trong thôn không khác biệt lắm, kỳ thi cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, sau khi kết thúc kỳ thi Sở Mông gấp rút cùng với mẹ Sở dọn ra khỏi Tưởng gia.
Cùng lúc đó, Sở Mông tắt máy điện thoại di động rất lâu sau cũng không mở ra.
Vào khoảng thời gian này, Sở Mông thỉnh thoảng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, thỉnh thoảng giúp đỡ mợ làm những đồ thủ công nhỏ ở chỗ đầy đủ ánh sáng.
Tuy rằng Sở Mông cảm thấy mình không đủ thông minh, rất khó suy đoán tâm lý của hắn, nhưng là ở trong chuyện này cô lại có thể nhận ra được dụng ý của Tưởng phu nhân, mất tích lại mất liên lạc, đơn giản là cắt đứt toàn bộ con đường tiếp xúc của cô và Tưởng Lập Hàn, lại là nghỉ đông, sau một tháng rưỡi, đại thiếu gia hiển nhiên vừa tìm được 'món đồ chơi' khác rồi, đến lúc đó cô hiển nhiên hoàn toàn rút lui.
"Chai dầu đâu?" Dì ở quầy bán đồ ăn hỏi.
Sở Mông đưa tới, đợi trong chốc lát, chai dầu đầy bảy tám xu, cô tính tiền sau đó chậm rãi trở về.
Đột nhiên, sau lưng có người gọi cô.
Giọng nam quen thuộc.
Đã từng nói lời ân ái, có thể mê hoặc cô đến chết.
Sở Mông đứng yên, sau lưng mồ hôi mỏng không rõ ngọn nguồn rơi xuống, trước mắt là ánh nắng chiều rực rỡ, nhưng là cô như thế nào cảm giác tất cả đều là điềm báo trước của ngày tận thế.
Còn chưa xoay người, tay Sở Mông rũ ở bên người đã bị Tưởng Lập Hàn nắm lấy, cưỡng ép kéo cô đi về hướng góc tường.
"Cậu buông ra! Tôi nói! Buông ra..." Sở Mông giãy giụa cổ tay, lại càng bị siết chặt, lần đầu tiên cô bị hắn nắm đau như vậy.
Từ sau khi Tưởng Lập Hàn biết cô ở chỗ này, ngựa không dừng vó liền lái xe đến đây, dọc theo đường đi còn vượt vài cái đèn đỏ, đối với hắn tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên có loại hoảng hốt, cảm xúc nôn nóng đang giày vò hắn.
(*) Ngựa không dừng vó: đi về phía trước, không có thời gian nghỉ ngơi.
Tay Sở Mông bị hắn ấn ở trên tường, thân hình nho nhỏ dán vào thân hình cao lớn của Tưởng Lập Hàn tạo thành bóng mờ, hắn lại không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt quả thực khó coi tới cực điểm.
Sở Mông bị hắn nhìn chằm chằm đến lông tóc dựng lên, ôm chặt chai dầu trong tay, "Ai... Nói chuyện!"
Tưởng Lập Hàn trầm mặt, nắm tay mấy lần siết chặt lại buông lỏng, hắn buông cổ tay Sở Mông ra, nơi đó đã hiện một vòng hồng ấn, bất quá hắn không quản được nhiều như vậy, chỉ nói, "Cùng tôi về nhà."
Về nhà? Nào còn có nhà?
Sở Mông nhất thời cảm thấy đau thương, cô vẫn luôn là người không có nhà, cô lắc đầu, tỏ vẻ cô không muốn trở về, "Thiếu... Thiếu gia, cậu đi đi, tôi không về."
Tưởng Lập Hàn cũng không nổi giận, biết cô bất ngờ bị đuổi đi, trong lòng nhất định có chút khúc mắc, hạ thấp thanh âm, kéo tay cô, "Có tôi ở đây, không ai đuổi cậu. Hơn nữa tôi đã nói với bố mẹ tôi hết rồi chúng ta đang nói chuyện yêu đương, nếu cậu không yên tâm, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ."
Kết hôn?
Sở Mông trợn to hai mắt, trời đất chứng giám, gả cho Tưởng Lập Hàn? Cô bị khi dễ chưa đủ sao? Cô dùng dằng hất tay hắn ra, "Tôi không muốn, tôi không nghĩ đến những việc này."
Mỗi lần, có một số việc, đặc biệt là đề cập đến quan hệ phát triển trong tương lai của hai người bọn họ, Sở Mông luôn cự tuyệt, thậm chí không cần nghĩ đến thái độ, trong lòng Tưởng Lập Hàn đều hy vọng Sở Mông gật đầu đáp ứng, nhưng mà mỗi lần đều là một mảnh thất vọng.
Loại thời điểm này, đúng dịp không thành, cũng chỉ có thể dùng đến thủ đoạn.
Tưởng Lập Hàn bế Sở Mông lên liền đi về hướng đường lớn, nơi đó tài xế đang chờ hắn, Sở Mông bị hành động xảy ra bất ngờ của hắn dọa sợ, ở trong lòng ngực hắn giãy giụa mãnh liệt, tiếp theo dễ như trở bàn tay bị trấn áp.
Sở Mông thật hận.
Khép cửa xe lại, Sở Mông đã lộn xộn đến gò má phiếm hồng, tóc dài hỗn độn, cô trợn mắt nhìn Tưởng Lập Hàn, đôi mắt tròn xoe, bộ dáng như là muốn khóc, Tưởng Lập Hàn còn nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, không nghĩ tới Sở Mông nói ra đã mang theo tiếng khóc nức nở, "Cậu muốn làm gì! Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
Tưởng Lập Hàn phân phó tài xế lái xe, nắm tay cô, khí định thần nhàn gối đầu lên đùi cô, "Chúng ta đi ngủ, tôi đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc."
Sở Mông còn đang vui mừng Tưởng phu nhân thật biết nhìn người, đưa ra chiêu này không chê vào đâu được, không nghĩ tới Tưởng Lập Hàn lại tìm đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.