Đừng Thích Em Như Vậy

Chương 36: Yêu đương

Tiễn Ngã Mân Côi

04/09/2020

Editor: Candy

**

Bên tai Sở Mông là tiếng thở hổn hển của Tưởng Lập Hàn, phía sau dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bị giam cầm chặt chẽ ở trong lồng ngực hắn, không thể động đậy, trong mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt.

Mùi hương trên người Tưởng Lập Hàn vốn dễ ngửi, tuy nói ngoài mặt Sở Mông kháng cự hắn làm bậy, nhưng mà vẫn lặng lẽ đỏ mặt.

"Rất cứng rắn. Mông Mông có muốn sờ một cái không?" Trong tay Tưởng Lập Hàn nắm 'người anh em' không thể miêu tả của hắn, tuốt rất nhiều từ trên xuống dưới, còn không quên dán vào lỗ tai Sở Mông, hơi nóng chui vào trong lỗ tai cô, "Để cho tôi thoải mái một chút."

Sở Mông bị thanh âm của hắn làm cho toàn thân tê dại, bất quá làm sao phải nghe lời hắn, vì vậy âm thanh cứng rắn thẳng tắp, "Không sờ! Nhanh lên, nếu không tôi gọi người đến!"

Vừa dứt lời, Tưởng Lập Hàn đã xoay người Sở Mông lại, môi lưỡi vội vàng dán lên môi cô, mạnh mẽ mà gặm cắn mút vào, động tác thô bạo giống như muốn nuốt cô vào bụng, hôn môi Sở Mông đến ướt nhẹp, nhân tiện xoa loạn tóc cô, một đôi con ngươi tỏa sáng của hắn khóa chặt lấy cô, không quên lẩm bẩm, "Quỷ hẹp hòi ngọt ngào."

Tình nhân động tình nỉ non làm trong không khí nháy mắt nổ tung hương vị ngọt ngào.

Ánh mắt Sở Mông sáng lên, bắt đầu gây sự, "Cậu mới hẹp hòi!"

Tưởng Lập Hàn ân hừ một tiếng, một đôi tay tùy tiện sờ đùi Sở Mông, cách tất chân cản trở, ngón tay thon dài muốn cách quần lót chạm hoa huyệt kiều nộn nhiều nước cũng không đúng cách, "Để cho tôi sờ một cái?"

Sở Mông bị hắn xoa một lúc cơ thể đều mềm, khép chặt hai chân, đỏ mặt thở dốc không lên tiếng.

Ỡm ờ bị hắn tách chân ra, gác ở hai bên hông hắn, tất chân cản trở, nhưng mà Tưởng Lập Hàn ngược lại rất dứt khoát, ngón tay trêu chọc miệng Sở Mông, dính một ít nước bọt.

Một tiếng roẹt vang lên, giữa tất chân của Sở Mông đã bị thủng một lỗ.

Sở Mông tức giận, "Tôi vừa mới mua!"

"Tôi mua cái khác cho cậu." Tưởng Lập Hàn thở hổn hển, nghiêng người hôn lên môi Sở Mông, một tay cách áo lông nặng trĩu của cô, một tay thô bạo đẩy quần lót cô ra, công khai xâm chiếm miệng huyệt mềm mại.

Tất chân bọc lấy bắp đùi thon dài, chỗ rách bị càng kéo càng lớn, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết bên trong, Sở Mông bị hắn hôn đến hít thở không thông, "Tôi... Tôi muốn ở phía trên!"

Ngược lại Tưởng Lập Hàn đại phát từ bi, ôm Sở Mông trở mình, nhìn Sở Mông giang rộng chân ra, gian nan dùng huyệt nhỏ non mềm nhét côn thịt tím đen vào từng chút một, cô cưỡi ở trên người Tưởng Lập Hàn, chống nửa cơ thể, miễn cưỡng chỉ nuốt được một nửa, oán giận lên tiếng, "Ách... Không muốn, xót quá."

Tưởng Lập Hàn ác ý thẳng lưng hướng lên trên đâm vài cái, bị tiểu huyệt mềm mại cuốn lấy rất là sảng khoái, vén áo lông và nịt ngực của cô lên, lòng bàn tay ma sát đầu vú hồng nhạt, "Ân? Có lớn hay không? Có thoải mái hay không?"

Sở Mông bị đâm đến chịu đựng không nổi, eo nhỏ mảnh khảnh vặn vẹo, vội vàng duỗi tay vịn hông hắn, rầm rì kêu, giữa hai chân ẩm ướt một mảnh, "Đừng nhúc nhích!... Ân... Đừng... Đừng nhúc nhích..."

Phải nói là giống như cưỡi ngựa vậy, nhưng mà con ngựa dưới thân này cũng quá không chịu khống chế, quả thực đâm người đến cơ thể xụi lơ, Sở Mông thật sự chịu không nổi, hốc mắt ửng đỏ, đấm vài cái dưới thân Tưởng Lập Hàn, nũng nịu, "Muốn giết chết tôi có phải không?"



Tưởng Lập Hàn nhìn lên trên, Sở Mông ủy khuất bẹp miệng, đầu vú ửng đỏ nảy lên thoát khỏi nịt ngực như ẩn như hiện, tất chân dưới thân bị rách nát, làm người đàn ông tiềm tàng nhục dục khó mà ức chế, lập tức nhấn eo cô, lại hung hăng đụng phải mấy chục cái, Sở Mông bị đâm từ trên xuống dưới, kịch liệt đến run rẩy.

Bị hắn hung hăng phát tiết một trận, Tưởng Lập Hàn còn chưa thỏa mãn, bế Sở Mông lên đè ở trên tường, nâng một chân cô lên, lại cắm vào, động vài cái, Tưởng Lập Hàn không đã ghiền, đơn giản lại nâng một chân cô lên, để cho Sở Mông hoàn toàn treo lơ lửng trên không.

Tung cơ thể nhỏ của cô từ trên xuống dưới, côn thịt thô tráng nặng nề cắm vào tiểu huyệt cô, huyệt thịt ẩm ướt cọ xát côn thịt hắn, làm Tưởng Lập Hàn thoải mái đến da đầu tê dại, gặm cắn đầu vú run rẩy của cô, một bên làm còn một bên hỏi, "Có thoải mái không? Thao cậu có thoải mái không?"

"Ô... Chậm một chút... Cậu chậm một chút..." Sở Mông bị sự kịch liệt bất ngờ của hắn làm cho không có chủ ý, ra sức co rút lại đường đi lấy lòng hắn, cô ôm cổ Tưởng Lập Hàn, nức nở ra tiếng, "Ân... Thoải mái! Ô ô... Thoải mái..."

Tưởng Lập Hàn như có toan tính muốn thử chơi tất cả các tư thế mới bằng lòng tận hứng, giống như trúng phải thuốc kích thích tình dục vậy, đem Sở Mông ném ở trên giường, hắn đứng ở mép giường, dùng sức rút ra đưa vào tiểu huyệt kiều nộn của cô.

Mới vừa tiết ra một lát, miệng huyệt Sở Mông khó nhịn chảy ra hỗn hợp tinh dịch và nước tiểu, giọng nói đều kêu ách, hắn còn muốn tới.

Cả người Sở Mông ô ô run rẩy, lại không cho hắn rút ra, cong chân cọ xát eo hắn, chân chó lấy lòng hắn, "Thiếu gia tốt... A! Thật là lợi hại, để cho tôi nghỉ ngơi một lát được không?"

Tưởng Lập Hàn hiện tại chiến đấu hăng say niềm vui tràn trề, làm sao có thể dễ dàng dừng lại, càng đẩy bắp đùi Sở Mông ra, miệng huyệt bị đâm đến đỏ bừng, âm đế nhu nhược đáng thương run rẩy, hắn ách thanh âm, "Tôi muốn, phải ngoan ngoãn bị tôi thao, biết không?" Dứt lời, còn vỗ cái mông nhỏ của cô một cái.

Đã hiểu ám chỉ của hắn khóe mắt Sở Mông mang nước mắt, chủ động xoay người nâng mông nhỏ lên để cho Tưởng Lập Hàn xâm nhập từ phía sau, "Ô... Đã biết. Nữ người hầu ngoan ngoãn bị thiếu gia thao."

Mông nhỏ trắng như tuyết bị người đàn ông mạnh mẽ xoa nắn, Sở Mông sụp eo nhỏ để cho Tưởng Lập Hàn làm đến cả người run rẩy, chống giường đệm, quay đầu lại con ngươi như nước nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ân ha... Thật thoải mái... Thiếu gia làm hoa huyệt thật thoải mái..."

Tưởng Lập Hàn ôm eo Sở Mông, lại làm thật mạnh mấy chục cái, rốt cuộc bắn lần thứ hai.

Sở Mông mệt mỏi lại ngủ mất, tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, thế nhưng phát hiện đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Thấy Tưởng Lập Hàn ngủ bên cạnh, hoang đường đêm qua mới trở về trong đầu óc, Sở Mông duỗi tay sờ sờ mặt hắn, lông mi dài, sống mũi cao, còn có đôi môi mỏng có màu hoa anh đào, trên lỗ tai hắn có nốt ruồi nhỏ màu đen, lúc ngủ thoạt nhìn rất ngoan, thời điểm tỉnh lại rất xấu xa.

Một lát sau, Tưởng Lập Hàn có dấu hiệu tỉnh lại, Sở Mông vội vàng nhắm mắt lại làm bộ chưa tỉnh.

Có một áp lực nặng nề đè trên ngực, Sở Mông nửa nhấc mí mắt lên, không nghĩ tới người kia không biết xấu hổ, lại dựa đầu vào ngực cô.

"Cậu muốn làm gì?" Sở Mông mới vừa nói ra, thanh âm bởi vì mới vừa tỉnh hơi có vẻ khàn khàn.

"Cậu thật mềm." Tưởng Lập Hàn giương mắt, vẻ mặt thản nhiên, còn nhéo đầu vú cô một cái, "Mông Mông, sao cậu lại mềm như vậy?"

"Tránh ra, tôi muốn đứng lên." Sở Mông chuẩn bị ngồi dậy, lại bị hắn ấn một cái, bắp đùi rắn chắc áp trên chân cô, tay Tưởng Lập Hàn quấn lên eo cô, "Ngủ một lát nữa."

Sở Mông vẫn luôn không chuẩn bị tốt cùng Tưởng Lập Hàn có một kết quả mỹ mãn gì, nhưng lúc này tinh thần cô đã buông lỏng một chút, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều không tồi, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, hôn lên môi Tưởng Lập Hàn, "Ngu ngốc."

(Sau đoạn này nữ chính đã chấp nhận nam chính, đôi trẻ đã có tiến triển nên mình sẽ đổi lại xưng hô anh – em nhé.)



**

Dưới sự 'chăm sóc' sắc tình ngày đêm của thiếu gia, còn có khả năng tự thân bình phục mạnh mẽ của Sở Mông, rốt cuộc cô đã tung tăng nhảy nhót trở lại.

Sau khi tung tăng nhảy nhót, chính là ngày khai giảng phải trở về ký túc xá.

Nghe Sở Mông quyết định xong, người nào đó lập tức cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt.

"Em có thể sống chung với anh." Dưới ký túc xá, lúc Tưởng Lập Hàn nhấc cốp xe lên, lần thứ N nói ra lời này.

Sở Mông nghe lời này lỗ tai cũng muốn mọc kén, lắc đầu cự tuyệt, "Không muốn. Bạn học Tưởng, nói chuyện yêu đương không phải như vậy, khoảng cách sinh ra tình yêu đẹp."

Tưởng Lập Hàn không cho là đúng, "Em ở trong mắt anh vẫn luôn xinh đẹp vô cùng."

Trái tim Sở Mông hạnh phúc đến nở hoa, nghiêm mặt nói, "Nói tốt cũng vô dụng. Anh lúc nào cũng nghĩ đến việc khi dễ em cả không phải sao? Giống như con Teddy trúng phải thuốc kích thích tình dục."

Tưởng Lập Hàn cười đến xuân phong đắc ý, ngón tay thon dài duỗi ra xoa xoa đầu nhỏ bù xù trước mặt, "Bình thường em đều chọc anh tức giận, nên cho em một cái gương để soi, giống như một con Chihuahua hung dữ mạnh mẽ.

(*) Xuân phong đắc ý: con đường tình yêu rộng mở, thuận lợi.

Tưởng Lập Hàn xách theo rương hành lý của Sở Mông vào ký túc xá, dưới lầu ký túc dì quản lý ở cửa cầu thang ló đầu ra nhìn, sợ hắn không xuống dưới.

Lúc Tưởng Lập Hàn gần đi, kéo tay Sở Mông lại, "Ngày mai em muốn làm gì? Chúng ta có thể đi xem phim, hay là em muốn ôn tập cấp sáu."

Xem ra người nào đó tiến vào trạng hái yêu đương rất nhanh, trong lòng Sở Mông rất ngọt ngào, ôm cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn một cái, "Chỗ nào em cũng không muốn đi, thoáng lược."



Bạn học Tưởng: Quá nhanh và dữ dội.jpg nói chuyện yêu đương với anh nhanh lên một chút!

Mông ngốc nghếch: Thoáng lược, không muốn đâu.

Bạn học Tưởng: Phải làm thế nào em mới chịu nói chuyện yêu đương với anh? Đáng thương mong đợi.jpg

Mông ngốc nghếch: Chờ đến lúc anh không giống con Teddy đi.

Bạn học Tưởng: Vậy thôi đi, vẫn là bạch bạch bạch quan trọng hơn.

Mông ngốc nghếch:...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Thích Em Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook