Chương 78: Cùng nhau
Quy Hồng Lạc Tuyết
05/05/2024
Dịch Trần Lương không nhớ mình thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh dậy liền lập tức từ trên giường nhảy lên.
Vân Phương bị cậu dọa cho tỉnh, trong giọng nói còn mang theo mớ ngủ: “Sao vậy?”
“Giờ nào rồi?” Dịch Trần Lương muốn tìm điện thoại xem giờ, sau một lúc mới nhớ điện thoại mình hỏng rồi.
“7 giờ rưỡi.” Vân Phương mở điện thoại mình lên, híp mắt nhìn.
“Anh còn phải về thi nữa đấy.” Dịch Trần Lương cần vội hơn cả anh: “Đặt vé chưa?”
“Rồi, chuyến 9 giờ.” Vân Phương ngáp một cái, kéo người về ôm lấy: “Ngủ thêm một chút nữa.”
“Không ngủ, để em đi nấu bữa sáng cho anh.” Dịch Trần Lương hôn một cái lên trán anh.
Vân Phương nhắm mắt cười: “Em đâu biết nấu nướng.”
“Nhưng em biết nấu mì tôm.” Dịch Trần Lương nói: “Em sẽ chiên cho anh hai quả trứng để anh thi được 100 điểm.”
Vân Phương vỗ một cái lên eo cậu: “Vậy em nấu đi.”
Dịch Trần Lương vô cùng phấn kích rời giường làm bữa sáng. Vân Phương nghe tiếng động nho nhỏ trong bếp được vài phút thì không ngủ được nữa, đối mắt cùng trần nhà chốc lát mới lười biếng rời giường đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc anh vào bếp thì Dịch Trần Lương đang luống ca luống cuống chiên trứng gà, dầu bắn làm cậu suýt chút nhảy cẫng lên.
Vân Phương khoanh tay tựa người dựa trên cửa bếp nhìn cậu.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ló từ cửa sổ chen vào làm cho nửa căn bếp đều được tắm trong sắc cam sáng ngời. Các lọ, hũ gia vị hơi lộn xộn đặt cạnh cửa sổ, chai nước tương kế bên chỉ còn đến đáy.
Dịch Trần Lương lật trứng xong mới nhớ mình chưa cho muối, vội vã nhòm đến lấy lọ thủy tinh đựng muối rắc một ít lên, rắc xong thấy chưa đủ nên lén rắc thêm chút nữa.
Dịch Trần Lương rất vất vả mới chiên xong hai quả trứng, sau đó vớt mì gói trong nồi ra, ngay lúc vừa quay người lại liền thấy Vân Phương đang tựa người bên khung cửa nhìn mình, trên môi còn mang nét cười.
“Làm em sợ hết hồn.” Dịch Trần Lương bưng bát để lên bàn trà, gác đũa lên, thúc giục Vân Phương: “Ăn đi.”
Vừa nãy Vân Phương rửa mặt xong chưa đeo kính, đang muốn đi ngang qua Dịch Trần Lương vào phòng ngủ lấy kính thì bị cậu chợt túm lại: “Shhh— anh có thấy gì khác không?”
“Hửm?” Tầm nhìn của Vân Phương hơi mơ hồ, có ý muốn ghẹo cậu: “Khác chỗ nào?”
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh hai giây: “Má ơi, anh không đeo kính trông— đẹp trai vãi nồi!”
Vân Phương nheo mắt vui vẻ cười rộ lên: “Vậy hôn một cái?”
“Ài mới sáng sớm.” Tuy miệng Dịch Trần Lương nói thế nhưng mắt không ngừng nhìn lên môi anh, yết hầu chuyển động: “Không tốt lắm.”
“Vậy thôi.” Vân Phương xoay người bỏ đi, ngay lập tức bị người phía sau nhào đến quàng tay qua cổ.
“Hôn!” Dịch Trần Lương ôm lấy cổ, nhảy lên người anh: “Hun một cái thật bự luôn!”
Vân Phương bị cậu đâm lảo đảo bước vài bước, đưa tay nâng người lên, cõng cậu đi hai bước, cười nói: “Đã muộn, quá giờ không chờ.”
Hai tay Dịch Trần Lương vòng qua người anh, nghiêng đầu hôn một cái lên cổ anh, sau đó ghé bên tai thì thầm: “Anh ơi, hôn một cái được không.”
Lỗ tai Dịch Trần Lương nóng lên, khụ một tiếng: “Đừng làm nũng, xuống đi.”
Dịch Trần Lương được anh cõng không chịu xuống, tiếp tục nghiêng đầu cắn tai anh, Vân Phương bị cậu cắn đến mức da đầu tê dại, đưa tay đè trán cậu lại, nghiêm túc nói: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa.”
Dịch Trần Lương nghiến răng miễn cưỡng tha cho anh, khi nhảy xuống vì động tác quá mạnh nên chân đá vào chân bàn, đau đến mức oai oái la lên, nhảy cà thọt một chân khắp phòng khách.
Vân Phương thấy cậu đau chảy cả nước mắt, đi đến đỡ người ngồi xuống sô pha: “Lớn tướng rồi mà sao lại giống khỉ con quá vậy?”
“Vấp ngón chân.” Dịch Trần Lương đau đớn hít khí.
Tối qua bị thương nặng hơn còn không thấy cậu ừ hử một tiếng, vậy mà sang hôm nay chỉ vấp ngón chân đã đau đến chảy nước mắt.
Dịch Trần Lương nhìn thấu suy nghĩ trong mắt anh, tức giận nói: “Hai cái này mà giống nhau chắc?”
Vân Phương bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu: “Anh đã nói gì đâu.”
“Trên mặt viết lù lù kìa!” Dịch Trần Lương hung dữ nhìn chằm chằm Vân Phương: “Anh mau đến chịu trách nhiệm đi.”
“Anh thổi thổi cho em nhé?” Vân Phương trêu ghẹo nói.
“Không cần, hôn mấy miếng là được.” Dịch Trần Lương nói với giọng điệu gian thương, liếm liếm môi mình.
Vân Phương mỉm cười búng một cái lên trán cậu, đè người xuống sô pha hôn xuống.
Sau một hồi lâu, Vân Phương thì đang ngồi trên sô pha ăn mì còn Dịch Trần ngồi xếp bằng bên cạnh với vẻ mặt ai oán.
Vân Phương bình tĩnh cắn một miếng trứng chiên, giáo dục cậu: “Trên người em còn vết thương, không thể làm bậy.”
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh y như sói con nhìn thấy thịt mỡ, vô cùng cuồng vọng buông lời hung hăng: “Sớm muốn gì em cũng khiến anh khóc lóc cầu xin em làm anh!”
Vân Phương vừa mới húp một ngụm nước lèo, nghe vậy suýt chút nữa phun hết ra.
Dịch Trần Lương đưa giấy ăn sang.
Vân Phương nhận lấy, hơi khó hiểu: “Trong đầu em toàn nghĩ đến thứ gì không vậy hả?”
Không phải giam cầm cũng là máu chó ép buộc yêu, cả đầu đều là mấy suy nghĩ đồi trụy.
Dịch Trần Lương bày ra vẻ mặt chính đáng đối diện với anh: “Em trẻ tuổi.”
“....” Vân Phương: “Sau này ít xem điện thoại lại.”
Dịch Trần Lương ngồi cạnh bên, tiện tay thoang thoắt sờ mó bụng anh nhưng chưa gì đã bị Vân Phương nắm lấy cánh tay kéo ra khỏi áo thun của mình: “Ngoan ngoãn chút nào.”
Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “8 giờ 5 rồi.”
Rõ ràng cả hai mới gặp nhau chưa được bao lâu mà Vân Phương đã phải đi rồi.
Cảm giác này quá đỗi xa lạ với Dịch Trần Lương, biết rằng không quá hai ngày nữa anh sẽ về nhưng vẫn không muốn anh đi chút nào.
Lúc Vân Phương ăn xong bát mì chính là khi họ phải chia ly, Dịch Trần Lương buồn bã nghĩ.
“Đi xếp ít đồ đi.” Vân Phương vỗ một cái lên lưng cậu: “Mang theo mấy bộ quần áo với đồ vệ sinh cá nhân.”
Giữa cả hai thường mặc quần áo của nhau nên Dịch Trần Lương nghĩ Vân Phương muốn cậu lấy cho anh, hỏi: “Anh muốn mặc bộ nào?”
“Lấy cho em.” Vân Phương húp xong miếng cuối cùng, ngẩng đầu nói: “Em đi cùng anh.”
“Ah?” Dịch Trần Lương bất ngờ: “Em cũng đi á?”
“Chiều nay anh thi, mai được nghỉ.” Vân Phương bưng bát vào bếp rửa, nói vọng ra: “Nhanh dọn đồ đi.”
Vân Phương bị cậu dọa cho tỉnh, trong giọng nói còn mang theo mớ ngủ: “Sao vậy?”
“Giờ nào rồi?” Dịch Trần Lương muốn tìm điện thoại xem giờ, sau một lúc mới nhớ điện thoại mình hỏng rồi.
“7 giờ rưỡi.” Vân Phương mở điện thoại mình lên, híp mắt nhìn.
“Anh còn phải về thi nữa đấy.” Dịch Trần Lương cần vội hơn cả anh: “Đặt vé chưa?”
“Rồi, chuyến 9 giờ.” Vân Phương ngáp một cái, kéo người về ôm lấy: “Ngủ thêm một chút nữa.”
“Không ngủ, để em đi nấu bữa sáng cho anh.” Dịch Trần Lương hôn một cái lên trán anh.
Vân Phương nhắm mắt cười: “Em đâu biết nấu nướng.”
“Nhưng em biết nấu mì tôm.” Dịch Trần Lương nói: “Em sẽ chiên cho anh hai quả trứng để anh thi được 100 điểm.”
Vân Phương vỗ một cái lên eo cậu: “Vậy em nấu đi.”
Dịch Trần Lương vô cùng phấn kích rời giường làm bữa sáng. Vân Phương nghe tiếng động nho nhỏ trong bếp được vài phút thì không ngủ được nữa, đối mắt cùng trần nhà chốc lát mới lười biếng rời giường đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc anh vào bếp thì Dịch Trần Lương đang luống ca luống cuống chiên trứng gà, dầu bắn làm cậu suýt chút nhảy cẫng lên.
Vân Phương khoanh tay tựa người dựa trên cửa bếp nhìn cậu.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ló từ cửa sổ chen vào làm cho nửa căn bếp đều được tắm trong sắc cam sáng ngời. Các lọ, hũ gia vị hơi lộn xộn đặt cạnh cửa sổ, chai nước tương kế bên chỉ còn đến đáy.
Dịch Trần Lương lật trứng xong mới nhớ mình chưa cho muối, vội vã nhòm đến lấy lọ thủy tinh đựng muối rắc một ít lên, rắc xong thấy chưa đủ nên lén rắc thêm chút nữa.
Dịch Trần Lương rất vất vả mới chiên xong hai quả trứng, sau đó vớt mì gói trong nồi ra, ngay lúc vừa quay người lại liền thấy Vân Phương đang tựa người bên khung cửa nhìn mình, trên môi còn mang nét cười.
“Làm em sợ hết hồn.” Dịch Trần Lương bưng bát để lên bàn trà, gác đũa lên, thúc giục Vân Phương: “Ăn đi.”
Vừa nãy Vân Phương rửa mặt xong chưa đeo kính, đang muốn đi ngang qua Dịch Trần Lương vào phòng ngủ lấy kính thì bị cậu chợt túm lại: “Shhh— anh có thấy gì khác không?”
“Hửm?” Tầm nhìn của Vân Phương hơi mơ hồ, có ý muốn ghẹo cậu: “Khác chỗ nào?”
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh hai giây: “Má ơi, anh không đeo kính trông— đẹp trai vãi nồi!”
Vân Phương nheo mắt vui vẻ cười rộ lên: “Vậy hôn một cái?”
“Ài mới sáng sớm.” Tuy miệng Dịch Trần Lương nói thế nhưng mắt không ngừng nhìn lên môi anh, yết hầu chuyển động: “Không tốt lắm.”
“Vậy thôi.” Vân Phương xoay người bỏ đi, ngay lập tức bị người phía sau nhào đến quàng tay qua cổ.
“Hôn!” Dịch Trần Lương ôm lấy cổ, nhảy lên người anh: “Hun một cái thật bự luôn!”
Vân Phương bị cậu đâm lảo đảo bước vài bước, đưa tay nâng người lên, cõng cậu đi hai bước, cười nói: “Đã muộn, quá giờ không chờ.”
Hai tay Dịch Trần Lương vòng qua người anh, nghiêng đầu hôn một cái lên cổ anh, sau đó ghé bên tai thì thầm: “Anh ơi, hôn một cái được không.”
Lỗ tai Dịch Trần Lương nóng lên, khụ một tiếng: “Đừng làm nũng, xuống đi.”
Dịch Trần Lương được anh cõng không chịu xuống, tiếp tục nghiêng đầu cắn tai anh, Vân Phương bị cậu cắn đến mức da đầu tê dại, đưa tay đè trán cậu lại, nghiêm túc nói: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa.”
Dịch Trần Lương nghiến răng miễn cưỡng tha cho anh, khi nhảy xuống vì động tác quá mạnh nên chân đá vào chân bàn, đau đến mức oai oái la lên, nhảy cà thọt một chân khắp phòng khách.
Vân Phương thấy cậu đau chảy cả nước mắt, đi đến đỡ người ngồi xuống sô pha: “Lớn tướng rồi mà sao lại giống khỉ con quá vậy?”
“Vấp ngón chân.” Dịch Trần Lương đau đớn hít khí.
Tối qua bị thương nặng hơn còn không thấy cậu ừ hử một tiếng, vậy mà sang hôm nay chỉ vấp ngón chân đã đau đến chảy nước mắt.
Dịch Trần Lương nhìn thấu suy nghĩ trong mắt anh, tức giận nói: “Hai cái này mà giống nhau chắc?”
Vân Phương bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu: “Anh đã nói gì đâu.”
“Trên mặt viết lù lù kìa!” Dịch Trần Lương hung dữ nhìn chằm chằm Vân Phương: “Anh mau đến chịu trách nhiệm đi.”
“Anh thổi thổi cho em nhé?” Vân Phương trêu ghẹo nói.
“Không cần, hôn mấy miếng là được.” Dịch Trần Lương nói với giọng điệu gian thương, liếm liếm môi mình.
Vân Phương mỉm cười búng một cái lên trán cậu, đè người xuống sô pha hôn xuống.
Sau một hồi lâu, Vân Phương thì đang ngồi trên sô pha ăn mì còn Dịch Trần ngồi xếp bằng bên cạnh với vẻ mặt ai oán.
Vân Phương bình tĩnh cắn một miếng trứng chiên, giáo dục cậu: “Trên người em còn vết thương, không thể làm bậy.”
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh y như sói con nhìn thấy thịt mỡ, vô cùng cuồng vọng buông lời hung hăng: “Sớm muốn gì em cũng khiến anh khóc lóc cầu xin em làm anh!”
Vân Phương vừa mới húp một ngụm nước lèo, nghe vậy suýt chút nữa phun hết ra.
Dịch Trần Lương đưa giấy ăn sang.
Vân Phương nhận lấy, hơi khó hiểu: “Trong đầu em toàn nghĩ đến thứ gì không vậy hả?”
Không phải giam cầm cũng là máu chó ép buộc yêu, cả đầu đều là mấy suy nghĩ đồi trụy.
Dịch Trần Lương bày ra vẻ mặt chính đáng đối diện với anh: “Em trẻ tuổi.”
“....” Vân Phương: “Sau này ít xem điện thoại lại.”
Dịch Trần Lương ngồi cạnh bên, tiện tay thoang thoắt sờ mó bụng anh nhưng chưa gì đã bị Vân Phương nắm lấy cánh tay kéo ra khỏi áo thun của mình: “Ngoan ngoãn chút nào.”
Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “8 giờ 5 rồi.”
Rõ ràng cả hai mới gặp nhau chưa được bao lâu mà Vân Phương đã phải đi rồi.
Cảm giác này quá đỗi xa lạ với Dịch Trần Lương, biết rằng không quá hai ngày nữa anh sẽ về nhưng vẫn không muốn anh đi chút nào.
Lúc Vân Phương ăn xong bát mì chính là khi họ phải chia ly, Dịch Trần Lương buồn bã nghĩ.
“Đi xếp ít đồ đi.” Vân Phương vỗ một cái lên lưng cậu: “Mang theo mấy bộ quần áo với đồ vệ sinh cá nhân.”
Giữa cả hai thường mặc quần áo của nhau nên Dịch Trần Lương nghĩ Vân Phương muốn cậu lấy cho anh, hỏi: “Anh muốn mặc bộ nào?”
“Lấy cho em.” Vân Phương húp xong miếng cuối cùng, ngẩng đầu nói: “Em đi cùng anh.”
“Ah?” Dịch Trần Lương bất ngờ: “Em cũng đi á?”
“Chiều nay anh thi, mai được nghỉ.” Vân Phương bưng bát vào bếp rửa, nói vọng ra: “Nhanh dọn đồ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.