Đúng Thời Điểm

Chương 46: Ngứa đòn

Quy Hồng Lạc Tuyết

25/12/2022

Hoàng Sơ ngồi xổm trước cửa hút trà sữa trân châu, nhìn thấy Vân Phương và Dịch Trần Lương đi đến vẫy tay với hai người họ.

"Yo, không uổng công tôi ngồi chờ ba tiếng." Hoàng Sợ nghiến răng nhai trân châu, nhìn Vân Phương nói: "Còn bò đến đây được."

Vân Phương vô ngữ nhìn hắn, "Văn phòng luật của anh ở lầu 2."

"Tôi đây không phải đang giúp cậu trông cửa hàng sao." Hoàng Sơ không chút chột dạ nói, rồi nhìn về phía Dịch Trần Lương, "Ha, đúng là một cậu nhóc đẹp trai."

Vân Phương giới thiệu cho Dịch Trần Lương, "Hoàng Sơ, luật sư giúp cậu thưa kiện."

Dịch Trần Lương nghiêm túc nhìn Hoàng Sơ gật đầu, "Chào luật sư Hoàng."

"Chào cậu chào cậu." Hoàng Sơ ôm ly trà sữa trong sự cảm động, "So với thằng anh của cậu lễ phép hơn nhiều."

Dịch Trần Lương: "??"

Vân Phương mang người vào cửa hàng, mặt tiền cửa hàng không quá lớn, ngồi tầm bảy tám khách hàng, phần lớn đều là học sinh được nghỉ. Trước quầy có một người phụ nữ hơn ba mươi đang luống cuống tay chân làm trà sữa.

"Đây là chị Triệu." Vân Phương dẫn Dịch Trần Lương đi ra phía sau, giới thiệu cho Triệu Phương, "Chị Triệu, cậu ấy chính là Dịch Trần Lương."

"Ông chủ nhỏ đã nhắc em với chị nhiều lần rồi, chào em nha Tiểu Dịch." Triệu Phương nhìn khá gầy, sắc mặt vàng như nến, mang đến cho người khác một loại cảm giác suy nhược. Nhưng bù lại cô có ngũ quan rất xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt sáng rất có thần, tóc buộc sau đầu trông rất gọn gàng nhanh nhẹn.

Dịch Trần Lương nghiêm túc nói, "Chào chị Triệu."

Triệu Phương vội vàng pha trà sữa, không rảnh phân tâm, Dịch Trần Lương thấy thế liền xắn tay áo lên, "Để em đến giúp."

"À được được." Vì Vân Phương đã nói qua đại khái, Triệu Phương một bên làm việc một bên dạy cậu, Dịch Trần Lương học rất nhanh, chưa đến một tiếng đã có thể lên tay.

Ban đầu Vân Phương cũng tính ở lại phía dưới giúp đỡ nhưng lại bị Hoàng Sơn kéo lên văn phòng trên lầu hai.

"Cậu mau nói rõ cái vụ thuê thiết bị ngoài kia coi." Hoàng Sơ lấy một chồng tiền từ ngăn kéo, "Tất cả tài sản của mấy anh em nhà tôi đều giao cho cậu, nếu mà thất bại thì tôi phải cạp đất mà ăn đấy."

"Hợp đồng." Vân Phương nói.

Hoàng Sơ lấy ra một xấp giấy A4, "Chuẩn bị xong, nhìn đi."

Vân Phương cúi đầu xem hợp đồng.

Bản thân anh không có bất cứ ký ức đặc biệt nào của hai mươi năm trước. Hầu hết những gì anh biết đều từ các trang tin tức, báo chí hoặc từ miệng của những người khác. Hai mươi năm trước xuất hiện xu hướng gì, người nào dám mạnh dạn kiếm chát số tiền lớn, vốn dĩ anh anh không để tâm mấy, chỉ vừa vặn nhớ được một hai chuyện.

Anh không nghĩ nên kiếm được bao tiền, chỉ mong có thể nuôi sống được mình cùng Dịch Trần Lương. Kiếm đủ tiền cho cả hai học xong đại học là được. Sau khi tốt nghiệp tự mỗi người tìm một công việc ổn định, thành thật, kiên trì kiếm tiền sinh hoạt.

Từ trước đến nay anh luôn có thói quen dùng mạng đổi tiền, cứ thế tiền trong tay ngày càng nhiều, gia tài đó người bình thường cả đời tích góp cũng không với tới.

Nhưng anh không hề thấy chấp nhất với nó. Tựa như một thằng hề đứng trên dây rải xuống từng tờ tiền dơ bẩn dính đầy máu tươi. Không biết khi nào sẽ ngã từ trên dây xuống, tan xương nát thịt mà chết.

Thế nên những đồng tiền Dịch Trần Lương sử dụng phải sạch sẽ nhất.

*

Vào đêm 30, cuối cùng Vân Hoà Dụ cũng từ đâu trở về mang theo cả người đầy gió tuyết.



Mấy ngày nay Đường Ý rất lo lắng, thẳng đến khi nhìn thấy Vân Hoà Dụ về mới nhẹ nhõm thở ra. Vân Hoà Dụ xách theo túi lớn túi nhỏ đựng quà nói vọng vào phòng: "Đường Đường, mau ra xem ba mua gì về cho con này!"

Người đang ngồi trong phòng liều mạng với các loại đề- Vân Phương đang chìm trong nghi ngờ không biết bản thân có bị nhược trí không, cuối cùng cũng sực tỉnh. Vừa mở cửa đã bị Vân Hoà Dụ mạnh mẽ ôm lên, "Ai da, hơn nửa tháng không gặp con trai tôi lại nặng thêm rồi!"

Vân Phương: "..."

Vân Hoà Dụ mang về cho anh một cục Rubik chín mặt làm quà, Vân Phương cầm khối Rubik nặng trĩu cười nói, "Cảm ơn ba."

"Thằng nhóc thúi, nói muốn có hai năm nay nhưng mà trong tiệm người ta đâu có bán, may sao đợt này ghé qua thành phố lớn…" Vân Hoà Dụ vỗ đầu anh, "Sau này đừng có nói ông ba này cố tình không mua cho đấy haha!"

Nói xong quay đi kéo Đường Ý đi xem chiếc váy mình mua cho bà. Đường Ý nhận được quà tâm trạng rất vui vẻ, mang về phòng mặc thử.

Vân Phương cầm khối Rubik về phòng, bỏ khối Rubik vào ngăn kéo đặt phong thư lần trước. Bên trong chỉ có vài món đồ vật riêng và phong thư của Vân Phương.

Vân Phương chạm chạm vào khối Rubik, "Ba cậu mua cho cậu này, năm mới vui vẻ nhé Vân Phương."

Khối Rubik lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, Vân Phương nhìn trong chốc lát sau đó khóa ngăn kéo lại.

"Năm nay ba mẹ sang nhà anh ba ăn tết, đợi chút nữa chúng ta dán câu đối xuân…" Ở bên ngoài Vân Hoà Dụ đang bàn bạc với Đường Ý.

Không biết Đường Ý đã nói gì, Vân Hoà Dụ ai da một tiếng: "Ổn không đấy?"

"Có gì mà không ổn?" Đường Ý im lặng vài giây sau đó đổi ngữ điệu nói, "Mà không biết người ta có chịu không nữa… lỡ như không được tự nhiên thì làm sao đây?"

"Thì đi hỏi Đường Đường trước." Vân Hoà Dụ dứt khoát giải quyết, nhìn về phòng Vân Phương lớn tiếng gọi: "Đường Đường!"

Vân Phương đi ra, "Sao thế?"

"Con đi hỏi bạn tra– ặc-" Vân Hoà Dụ nói một nửa thì ngập ngừng, "Cái bạn Tiểu Dịch kia của con có muốn tới nhà mình ăn tết không."

"?" Vân Phương mặt mày khó hiểu hỏi, "Vì sao lại muốn mời cậu ấy đến ăn tết?"

"Cái thằng bé này, có chút chuyện cũng không hiểu." Đường Ý oán trách trừng mắt nhìn anh, "Không phải lần trước con nói bạn con là cô nhi sống một mình à?"

"Cậu ấy đúng là sống một mình." Vân Phương nhíu mày, "Chỉ là –"

"Chỉ là cái gì, con chạy qua lầu đối diện hỏi người ta một tiếng là được!" Đường Ý nhanh miệng nói rồi che miệng ngại ngùng cười.

Lần này, Vân Phương càng ngạc nhiên hơn, "Sao mẹ biết —"

"Mẹ là mẹ con mà cái gì mà mẹ chả biết." Đường Ý đánh một cái lên lưng anh, "Mau đi hỏi đi! Đừng có lề mề nữa!"

Vân Phương - người bị đẩy ra khỏi cửa: "..."

Bên trong nhà, Vân Hoà Dụ mang vẻ mặt chờ mong, "Tôi còn chưa biết người trông như nào."

"Dáng người cao sêm sêm con trai mình, là một cậu nhóc siêu đẹp trai! Thân cao chân dài!" Đường Ý hứng thú kể cho ông nghe, "Hôm đó đúng là tôi phải về bên nhà mẹ, cũng không tính về lại đâu. Nhưng nghĩ lại thì không yên tâm để Đường Đường một mình đón năm mới, nên về xem sao. Ai ngờ vừa mới đến nơi đã thấy hai thằng nhóc đang ôm nhau… à mà lúc đó tuyết rơi lớn lắm, hai cái đứa ngốc này thật tình!"

Vân Hoà Dụ câm nín mà nhìn bà, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó hai đứa nó cùng nhau đi vào toà nhà đối diện chứ sao." Đường Ý bĩu môi, "Thằng nhóc thúi kia còn nói gạt là mình ăn cơm ở nhà. Tôi sinh ra chẳng lẽ không hiểu con mình. Đừng nhìn bình thường con mình ngoan ngoãn, cười cười, chậc, một bụng ý xấu đấy."



"Shh, hai đứa nó được phép làm à? Còn chưa đủ lớn đâu." Người cha già Vân Hoà Dụ ra sức lo lắng.

Đường Ý dùng sức véo ông một cái, "Sao cái hồi ông mười lăm tuổi leo vào phòng tôi bằng cửa sổ sao không thấy nói vậy!"

Vân Hoà Dụ ha hả cười không ngừng, "Tôi đây còn không phải bị mẹ vợ cầm chổi đuổi đi à…"

"Không biết xấu hổ mà còn cười." Đường Ý liếc ông, "Đúng là phường lưu manh!"

Vân Hoà Dụ bị bà nói cả mặt già đỏ lên, nhanh trí chĩa mũi dao nhằm ngay con trai mình, "Nhưng mà chúng ta đâu biết đứa bé kia phẩm chất ra sao."

"Cho nên mới nói ông đi nhìn người ta một cái." Đường Ý nói: "Ngày nào Đường Đường cũng chạy sang bên đó. Không biết đứa bé thế nào làm tôi không yên tâm chút nào. Nếu là người thật thà còn được, chứ nếu là loại chỉ giỏi thói gian dối thì coi chừng tôi đánh cho không có chân mà lết!"

"Mới nãy còn mới khen người ta đẹp trai." Vân Hoà Dụ nhại lại giọng điệu của bà, "Thân cao chân dài!"

"Đẹp trai có ích lợi gì!" Đường Ý giận dữ nói, "Năm đó tôi không nên thấy ông đẹp mà đổ!"

Vân Hoà Dụ: "... Này sao lại quay sang tôi nữa?"

——

Vân Phương giải thích lý do mình đến, đứa nhỏ Dịch Trần Lương chui rút trong chăn ngủ vẻ mặt mờ mịt, "Hở?"

Ngày hôm qua cậu cùng chị Triệu trông tiệm đến khuya. Lúc về nhà ngủ trời đã tờ mờ sáng nên bây giờ bị Vân Phương gọi dậy có chút lơ mơ.

"Có đi hay không?” Vân Phương hỏi.

"Nghe mày mà." Dịch Trần Lương ngồi dậy xoa mắt, đêm qua vì thấy nóng nên nửa người trên không hề mặc gì. Trên eo phủ lên một lớp cơ bắp mờ, nhìn vừa thon chắc, có lực lại cực kỳ xinh đẹp.

Vân Phương không nhịn được sờ một chút, mèo khen mèo dài đuôi nói, "Dáng người không tồi."

Dịch Trần Lương cúi đầu nhìn thoáng qua cơ bụng mờ mờ trên người mình, sau đó lia mắt nhìn sang người Vân Phương, "Mày có không?"

"...Đã từng." Một câu trả lời hết sức uyển chuyển.

Dịch Trần Lương nhân lúc anh không để ý dùng tốc độ sét đánh vạch áo khoác lông Vân Phương ra nhìn thoáng qua.

Trắng nõn bằng phẳng, thậm chí còn hơi mềm. Nhìn qua sờ rất đã.

Vân Phương tức giận đánh bay bộ móng vuốt kia, "Ít nhất tôi còn luyện được sáu múi, còn cậu? Bây giờ chỉ mới có mấy đường cong."

Đại khái thì, đàn ông dù cho bao nhiêu tuổi thì ở phương diện này luôn có dục vọng phân thắng bại.

"Tao mới bao lớn." Dịch Trần Lương lười biếng tựa lên đầu giường, tủm tỉm nói: "Chờ bên này trưởng thành chắc chắn được 1m9, tám múi cơ bụng cho xem. Tao thì chắc sẽ được thôi còn mày thì chưa chắc."

"Hết hy vọng đi, bất quá được sáu múi cơ, cao nhất được 1 mét 88 thôi." Vân Phương buồn buồn nói: "Bây giờ lông còn chưa mọc dài khoe khoang đếch gì."

Dịch Trần Lương đắc ý nhìn anh, "Lông tao dài hay không mày là người biết rõ nhất còn gì."

Vân Phương: "…"

Nhãi ranh tuổi dậy thì quả nhiên ngứa đòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đúng Thời Điểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook