Chương 52: Níu kéo
Quy Hồng Lạc Tuyết
29/04/2023
Hồi ức kết thúc, Dịch Trần Lương buông lỏng tay ra.
"Mày nói mày thích tao, tao nghe thấy hết."
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, im lặng không ai nói gì.
Qua một lúc lâu, Vân Phương mới tìm lại được giọng nói của mình, "Nhưng cậu thật sự không biết tôi là người như thế nào."
"Mày chính là tao, sao tao lại không biết được?" Dịch Trần Lương nói.
"Tôi so với cậu sống lâu hơn hai mươi năm." Vân Phương xoa đầu cậu, "Hai mươi năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đủ thời gian thay đổi hoàn toàn một con người."
Trong bóng tối, ánh mắt Vân Phương hiện rõ sự đau khổ, "Tiểu Dịch, chúng ta chỉ có chung ký ức mười lăm năm."
Những lời này đối với Dịch Trần Lương có chút tàn nhẫn, cậu mờ mịt nhìn Vân Phương muốn tìm cái cớ gì đó phản bác những lời này nhưng lại không thể mở miệng được.
"Sau khi tôi giết Vương Hữu Vi, mơ màng sống năm năm tại trại giáo dưỡng. Vừa mới vào thì bị ép ăn đất, uống nước vệ sinh, bị một đám người đánh suýt mất nửa cái mạng." Giọng nói Vân Phương rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể về quá khứ của một ai khác, "Sau đó mấy năm đổi thành tôi ép người khác ăn đất, uống nước vệ sinh, kéo người đi bắt nạt kẻ yếu, nhìn bọn họ khóc lóc quỳ xuống xin tha, chính tại nơi đó dạy tôi cách khi dễ kẻ yếu đuối."
"Ra khỏi trại giáo dưỡng trên người không tiền không bằng cấp nên chỉ có thể tìm công việc không yêu cầu học vấn. Đi chạy bàn ở quán ăn, đi dọn gạch ở công trường. Nhưng một khi bị phát hiện đã từng ngồi trại thì ngay lập tức bị đuổi việc." Vân Phương cười một tiếng, "Đến khi tôi quen biết được một tên trộm rồi theo gã đi trộm cắp. Cái ngày gã bị cảnh sát bắt, tôi trốn chạy khỏi Vu Thành, trời xui đất khiến bị người ta đưa ra nước ngoài làm việc bất hợp pháp, tiếp tục đi trên con đường lừa gạt dối người. Đấy, cậu thấy đó thật ra tôi với bọn Vương Hữu Vi, Lý Khải chẳng khác gì nhau thậm chí có khi còn đáng khinh hơn. Tôi so với bọn nó thì càng không từ thủ đoạn hơn."
Dịch Trần Lương nắm được tay anh, giọng nói trong bóng tối run nhè nhẹ, "Đừng nói nữa."
"Để tôi nói hết đi." Vân Phương rút tay ra, tự giễu nói: "Nếu không sợ khi đèn sáng, tôi không dám nói điều gì với cậu."
Dịch Trần Lương trong bóng tối ngơ ngẩn nhìn anh.
"Tôi sống ở một nơi rất loạn. Ma túy, mại dâm bán dâm, buôn người, mua bán nội tạng… những thứ ghê tởm cậu có thể nghĩ đến hay không dám nghĩ tất cả đều phổ biến tại đó cả. Sau này có vì có chút chuyện xảy ra tôi giết một tên du côn tại địa bàn của bọn nó, bị ông chủ đấu trường nhìn trúng, bảo tôi đi đánh đấu trường."
"Đấu trường là nơi thập tử nhất sinh nhưng tốt ở chỗ là kiếm được nhiều tiền. Mấy trận đầu lúc nào cũng bị người ta đánh chết dở sống dở nhưng cứ thế nhịn lại tiếp tục đánh hết trận này đến trận khác. Cứ như thế việc đánh chết người trở thành một sự việc hết sức bình thường…"
"Không bao lâu, tôi vừa mắt người ta nên được đưa đi làm vệ sĩ. Cái người đấy chính là tên trùm đứng đầu khu vực, hắn ta có thế lực riêng của mình nên việc tôi được dạy cách nổ súng, cách giết người không thèm chớp mắt là chuyện quá hiển nhiên. Tiểu Dịch," Vân Phương phát ra một tiếng cười trầm thấp trong bóng tối, một tiếng cười buốt giá, "Cậu đoán xem tôi đã giết bao nhiêu mạng người?"
Dịch Trần Lương trầm mặc không nói gì, Vân Phương cũng không muốn nghe câu trả lời của cậu, "Đó chỉ mới là những chuyện trước năm 25 tuổi."
"Tôi nói những lời này chỉ vì hy vọng cậu có thể hiểu được loại người xấu không từ thủ đoạn, tội ác chồng chất như tôi không đáng được thích." Thanh âm Vân Phương bình tĩnh một cách hờ hững, "Thậm chí ngay từ khi vừa thức tỉnh trong cơ thể này, khi gặp được cậu ở Nhất trung tôi không hề có ý định giúp cậu cản một dao kia. Với tôi mà nói tương lai cậu biến thành gì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ cần giả thành Vân Phương, từ đây về sau không còn một chút liên quan gì với người tên Dịch Trần Lương nữa. Cậu ta sống hay chết, giết người rồi ngồi tù, tất cả đều không hề dính dáng gì với tôi."
"Sở dĩ hôm đó đến hẻm Tân Nam cũng chỉ vì nhất thời sinh lòng tham." Vân Phương gần như trở nên tàn nhẫn phân tích tâm lý hoạt động, bày ra suy nghĩ chân thực nhất của chính mình khi ấy, "Tôi không hề quan tâm đến mạng sống của chính mình, càng không để ý đến một người mà đối với tôi đã biến thành một người khác. Cậu xem, tôi vừa xấu xa vừa ích kỉ."
"Nhưng mà, cuối cùng mày vẫn đến." Giọng nói của Dịch Trần Lương trở nên run run, "Sau đó, mày tốt với tao như vậy mà."
"Đó chỉ có thể xem như một chút lương tâm bộc phát nhất thời." Vân Phương không biết vì điều gì mà không nói được nhưng vẫn ráng buộc mình mở miệng, "Đối với cậu tốt như vậy chỉ vì muốn bồi thường cho quá khứ của mình. Muốn cho tâm lý của tôi có thể thấy thỏa mãn hơn mà thôi…"
"Thế nên tôi không hề xứng để cậu thích." Vân Phương nép trong bóng tối nhìn sắc mặt không rõ ràng của Dịch Trần Lương, có lẽ là chán ghét, có thể là kinh hoảng sợ hãi. Chợt anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi không bật đèn lên. Nếu bị Dịch Trần Lương dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi mà nhìn, chính anh cũng không xác định bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Dịch Trần Lương im lặng rất lâu, Vân Phương đứng dậy bật đèn lên.
Ánh đèn trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng. Ánh sáng chói mắt làm Vân Phương chợt muốn tông cửa xông ra nhưng giây tiếp theo đã bị người nhào đến ôm chặt.
Sức lực kia quá lớn làm Vân Phương lùi về sau hai bước, lưng đụng phải ván cửa.
Vân Phương toan nâng tay đẩy ra nhưng cuối cùng vẫn để cậu ôm lấy, giọng nói bình tĩnh như nước, "Loại rác rưởi như tôi không đáng đâu."
"Mày câm miệng!" Dịch Trần Lương nắm lấy cổ áo anh, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu hung hăng trừng anh. Nhìn như một con thú bị dồn đến chân tường buộc phải bùng phát, "Đm mày câm miệng!"
Vân Phương không chút để ý cong khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, "Mặc kệ cậu muốn nghe hay không thì đây chính là sự thật. Là những gì đã xảy ra."
"Cmn mày đã chết một lần rồi! Chết đã chết rồi còn cõng mấy cái thứ này làm gì! Hai mươi năm sống trên đời của mày vô nghĩa hết sao hả?!" Dịch Trần Lương nghiến răng trừng mắt nhìn anh, "Tao đéo quan tâm mày nổi lòng tham hay con mẹ nguyên nhân nào khác, tao chỉ biết mày chính là người đứng tại hẻm Tân Nam chắn dao cho tao! Lúc tao bị đánh sắp chết chính là mày cứu tao ra!"
Vân Phương không nghĩ rằng cậu sẽ phản ứng như vậy, khép mở môi nhưng lại không biết nói gì.
"Tao hỏi mày có phải lúc giao thừa mày hôn tao phải không?! Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm vào anh, không cho phép đối phương có cơ hội né tránh.
"Đúng vậy." Câu trả lời của Vân Phương không quá tự tin.
"Chữ thích có phải từ trong miệng mày nói ra?!" Khuôn mặt Dịch Trần Lương dưới ánh đèn chợt trở nên sắc bén khiến cho Vân Phương hiếm khi cảm nhận được sự áp bức.
"....Đúng." Vân Phương nhíu mày, "Nhưng mà–"
"Đéo có nhưng nhị gì hết!" Dịch Trần Lương phẫn nộ phát cáu, "Mày tốt với tao, tao thích mày! Chúng ta đã (*)"tình trong như đã mặt ngoài còn e", dựa vào cái gì không thể ở bên nhau chứ!"
*Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦
(duyệt: Yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)
Vân Phương chưa kịp suy nghĩ kĩ càng về câu nói nghe vô lý nhưng hợp lý của cậu thì đã bị câu "Tình trong như đã mặt ngoài còn e" đập cho ngu người. Chờ đến khi phục hồi tinh thần thì đã bị Dịch Trần Lương đè lên cửa hôn ngấu nghiến.
Tận tình khuyên bảo cả đêm thế mà chỉ đổi lại được một con sói nhỏ tức giận cùng với một nụ hôn bá đạo.
Dịch Trần Lương hôn anh xong tiếp tục tức giận mà trừng trừng, giọng nói khàn khàn, "Mày không thể như vậy với tao được.."
Vân Phương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như vốn dĩ không thèm để ý.
Dịch Trần Lương phẫn nộ đến cực điểm. Những ký ức và quá khứ thuộc về người trước mắt mà cậu không cách nào tiêu hoá được chút nào khiến cậu cảm thấy cực kỳ tức giận và bất lực. Mà người trước mặt dường như luôn sẵn sàng rút lui và rời đi bất cứ lúc nào. Nghĩ đến đó đôi mày cậu cau chặt, tâm trí như sắp nổ tung đến nơi nhưng vào lúc này vẫn bị cậu gắt gao đè nén. Cậu không muốn lộ cho anh thấy sự sợ hãi của chính mình.
Vân Phương chậm rãi mở miệng: “Tiểu Dịch ——”
"Mày không thể cứu tao cho đã rồi vứt bỏ tao được." Dịch Trần Lương hạ thấp âm thanh, giọng nói mang đầy vẻ uất ức, "Rõ ràng mày cũng từng bị vứt bỏ, đáng lẽ mày phải biết tao sợ hãi như thế nào"
Hầu kết Vân Phương như nghẹn lại, giơ tay lau nước bên khóe mắt cậu, "Đừng khóc."
"Ông đây còn chưa có lớn dựa vào gì mà không được khóc!" Dịch Trần Lương tức tối liếc anh, đôi mắt đỏ bừng nói, "Còn mày dựa vào cái gì mà lúc nào cũng ỷ lớn bắt nạt tao!"
Vân Phương bị lên án mà vừa muốn cười vừa đau khổ. Rốt cuộc, anh cũng không đành lòng nhìn người trước mắt khóc lóc trước mặt mình, giọng điệu anh chậm lại, "Đừng khóc mà "
"Biến m* mày đi!" Dịch Trần Lương tức giận đến tột độ, trợn mắt hừng hực nhìn anh, "Tao là người như thế nào tự tao biết, mấy lời mày vừa nói một chữ tao cũng không tin!"
Vân Phương ngạc nhiên mà nhìn hắn.
"Nếu mày thật sự là cái loại như mày nói thì làm gì có chuyện mày nói mấy cái lời chó má đó cho tao nghe, để tao cút xa mày xa ra chứ!" Đầu óc Dịch Trần Lương dường như đã quay lại, trật tự rõ ràng phản bác anh, "Không màng phế tay chắn dao, tự tao còn biết nhát dao kia nặng cỡ nào thì sao mày không biết được? Dưới tình thế nguy cấp chỉ có thể dùng tay trái nếu mày thật sự ích kỷ như mày nói thì đã không đưa tay ra rồi."
"Mày không phải loại người như mày nói! " Dịch Trần Lương uất ức nhìn anh, "Do mày không muốn làm bạn trai tao nên mới bịa đặt nói dối!"
Vân Phương theo bản năng định sờ mũi, bàn tay tiến một nửa ngay lập tức đóng băng trong không trung.
"Cho dù mấy thứ mày nói đều là thật thì tao cũng không để ý." Dịch Trần Lương tới gần, biểu cảm hung hăng nhưng nụ hôn lại dịu dàng hết thảy, lời nói thốt ra còn mang theo giọng mũi, "Mày đã nói sẽ ở bên tao đến khi trưởng thành, mày không được nuốt lời."
Vân Phương dùng ống tay áo lau mặt cho cậu, "Ừm, không đổi ý."
"Vừa nãy rõ ràng mày muốn sờ mũi." Dịch Trần Lương hung dữ trừng anh, "Không được gạt tao."
Vân Phương: ".... Ừm."
"Từ bây giờ mày chính là bạn trai tao." Giọng nói Dịch Trần Lương hơi buồn buồn.
"Ừm… Hả?" Vân Phương nhìn cậu một lúc lâu, hắng giọng nói, "Những điều lúc nãy tôi nói là sự thật, tôi thật sự là người xấu đấy."
Dịch Trần Lương nhìn sâu vào bóng hình anh, tình cảm nóng bỏng cuồn cuộn trong đáy mắt không buồn che giấu. Cậu nhẹ liếm lên môi Vân Phương rồi rời đi, trầm giọng hỏi: "Vậy mày có muốn hôn tao không?"
Vân Phương mím môi, yết hầu theo bản năng lên xuống, nhắm mắt muốn đẩy cái đầu đang lấn đến ra, nói gần nói xa, "Bây giờ cậu còn nhỏ tuổi chưa phân biệt được –"
Dịch Trần Lương đánh một cú lên ván cửa, cánh tay chắn trước mặt anh, tiến lại gần lỗ tai thổi một hơi, vừa lòng nhìn sắc đỏ mơn trớn xuống chiếc cổ trắng nõn, đè thấp âm thanh hỏi, "Tao chỉ hỏi mày bây giờ có muốn hôn tao không."
Vân Phương nghiến răng nghiến lợi phát ra câu mắng: "Con rùa ngốc này…."
Sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo cậu hôn xuống.
"Mày nói mày thích tao, tao nghe thấy hết."
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, im lặng không ai nói gì.
Qua một lúc lâu, Vân Phương mới tìm lại được giọng nói của mình, "Nhưng cậu thật sự không biết tôi là người như thế nào."
"Mày chính là tao, sao tao lại không biết được?" Dịch Trần Lương nói.
"Tôi so với cậu sống lâu hơn hai mươi năm." Vân Phương xoa đầu cậu, "Hai mươi năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đủ thời gian thay đổi hoàn toàn một con người."
Trong bóng tối, ánh mắt Vân Phương hiện rõ sự đau khổ, "Tiểu Dịch, chúng ta chỉ có chung ký ức mười lăm năm."
Những lời này đối với Dịch Trần Lương có chút tàn nhẫn, cậu mờ mịt nhìn Vân Phương muốn tìm cái cớ gì đó phản bác những lời này nhưng lại không thể mở miệng được.
"Sau khi tôi giết Vương Hữu Vi, mơ màng sống năm năm tại trại giáo dưỡng. Vừa mới vào thì bị ép ăn đất, uống nước vệ sinh, bị một đám người đánh suýt mất nửa cái mạng." Giọng nói Vân Phương rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể về quá khứ của một ai khác, "Sau đó mấy năm đổi thành tôi ép người khác ăn đất, uống nước vệ sinh, kéo người đi bắt nạt kẻ yếu, nhìn bọn họ khóc lóc quỳ xuống xin tha, chính tại nơi đó dạy tôi cách khi dễ kẻ yếu đuối."
"Ra khỏi trại giáo dưỡng trên người không tiền không bằng cấp nên chỉ có thể tìm công việc không yêu cầu học vấn. Đi chạy bàn ở quán ăn, đi dọn gạch ở công trường. Nhưng một khi bị phát hiện đã từng ngồi trại thì ngay lập tức bị đuổi việc." Vân Phương cười một tiếng, "Đến khi tôi quen biết được một tên trộm rồi theo gã đi trộm cắp. Cái ngày gã bị cảnh sát bắt, tôi trốn chạy khỏi Vu Thành, trời xui đất khiến bị người ta đưa ra nước ngoài làm việc bất hợp pháp, tiếp tục đi trên con đường lừa gạt dối người. Đấy, cậu thấy đó thật ra tôi với bọn Vương Hữu Vi, Lý Khải chẳng khác gì nhau thậm chí có khi còn đáng khinh hơn. Tôi so với bọn nó thì càng không từ thủ đoạn hơn."
Dịch Trần Lương nắm được tay anh, giọng nói trong bóng tối run nhè nhẹ, "Đừng nói nữa."
"Để tôi nói hết đi." Vân Phương rút tay ra, tự giễu nói: "Nếu không sợ khi đèn sáng, tôi không dám nói điều gì với cậu."
Dịch Trần Lương trong bóng tối ngơ ngẩn nhìn anh.
"Tôi sống ở một nơi rất loạn. Ma túy, mại dâm bán dâm, buôn người, mua bán nội tạng… những thứ ghê tởm cậu có thể nghĩ đến hay không dám nghĩ tất cả đều phổ biến tại đó cả. Sau này có vì có chút chuyện xảy ra tôi giết một tên du côn tại địa bàn của bọn nó, bị ông chủ đấu trường nhìn trúng, bảo tôi đi đánh đấu trường."
"Đấu trường là nơi thập tử nhất sinh nhưng tốt ở chỗ là kiếm được nhiều tiền. Mấy trận đầu lúc nào cũng bị người ta đánh chết dở sống dở nhưng cứ thế nhịn lại tiếp tục đánh hết trận này đến trận khác. Cứ như thế việc đánh chết người trở thành một sự việc hết sức bình thường…"
"Không bao lâu, tôi vừa mắt người ta nên được đưa đi làm vệ sĩ. Cái người đấy chính là tên trùm đứng đầu khu vực, hắn ta có thế lực riêng của mình nên việc tôi được dạy cách nổ súng, cách giết người không thèm chớp mắt là chuyện quá hiển nhiên. Tiểu Dịch," Vân Phương phát ra một tiếng cười trầm thấp trong bóng tối, một tiếng cười buốt giá, "Cậu đoán xem tôi đã giết bao nhiêu mạng người?"
Dịch Trần Lương trầm mặc không nói gì, Vân Phương cũng không muốn nghe câu trả lời của cậu, "Đó chỉ mới là những chuyện trước năm 25 tuổi."
"Tôi nói những lời này chỉ vì hy vọng cậu có thể hiểu được loại người xấu không từ thủ đoạn, tội ác chồng chất như tôi không đáng được thích." Thanh âm Vân Phương bình tĩnh một cách hờ hững, "Thậm chí ngay từ khi vừa thức tỉnh trong cơ thể này, khi gặp được cậu ở Nhất trung tôi không hề có ý định giúp cậu cản một dao kia. Với tôi mà nói tương lai cậu biến thành gì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ cần giả thành Vân Phương, từ đây về sau không còn một chút liên quan gì với người tên Dịch Trần Lương nữa. Cậu ta sống hay chết, giết người rồi ngồi tù, tất cả đều không hề dính dáng gì với tôi."
"Sở dĩ hôm đó đến hẻm Tân Nam cũng chỉ vì nhất thời sinh lòng tham." Vân Phương gần như trở nên tàn nhẫn phân tích tâm lý hoạt động, bày ra suy nghĩ chân thực nhất của chính mình khi ấy, "Tôi không hề quan tâm đến mạng sống của chính mình, càng không để ý đến một người mà đối với tôi đã biến thành một người khác. Cậu xem, tôi vừa xấu xa vừa ích kỉ."
"Nhưng mà, cuối cùng mày vẫn đến." Giọng nói của Dịch Trần Lương trở nên run run, "Sau đó, mày tốt với tao như vậy mà."
"Đó chỉ có thể xem như một chút lương tâm bộc phát nhất thời." Vân Phương không biết vì điều gì mà không nói được nhưng vẫn ráng buộc mình mở miệng, "Đối với cậu tốt như vậy chỉ vì muốn bồi thường cho quá khứ của mình. Muốn cho tâm lý của tôi có thể thấy thỏa mãn hơn mà thôi…"
"Thế nên tôi không hề xứng để cậu thích." Vân Phương nép trong bóng tối nhìn sắc mặt không rõ ràng của Dịch Trần Lương, có lẽ là chán ghét, có thể là kinh hoảng sợ hãi. Chợt anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi không bật đèn lên. Nếu bị Dịch Trần Lương dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi mà nhìn, chính anh cũng không xác định bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Dịch Trần Lương im lặng rất lâu, Vân Phương đứng dậy bật đèn lên.
Ánh đèn trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng. Ánh sáng chói mắt làm Vân Phương chợt muốn tông cửa xông ra nhưng giây tiếp theo đã bị người nhào đến ôm chặt.
Sức lực kia quá lớn làm Vân Phương lùi về sau hai bước, lưng đụng phải ván cửa.
Vân Phương toan nâng tay đẩy ra nhưng cuối cùng vẫn để cậu ôm lấy, giọng nói bình tĩnh như nước, "Loại rác rưởi như tôi không đáng đâu."
"Mày câm miệng!" Dịch Trần Lương nắm lấy cổ áo anh, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu hung hăng trừng anh. Nhìn như một con thú bị dồn đến chân tường buộc phải bùng phát, "Đm mày câm miệng!"
Vân Phương không chút để ý cong khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, "Mặc kệ cậu muốn nghe hay không thì đây chính là sự thật. Là những gì đã xảy ra."
"Cmn mày đã chết một lần rồi! Chết đã chết rồi còn cõng mấy cái thứ này làm gì! Hai mươi năm sống trên đời của mày vô nghĩa hết sao hả?!" Dịch Trần Lương nghiến răng trừng mắt nhìn anh, "Tao đéo quan tâm mày nổi lòng tham hay con mẹ nguyên nhân nào khác, tao chỉ biết mày chính là người đứng tại hẻm Tân Nam chắn dao cho tao! Lúc tao bị đánh sắp chết chính là mày cứu tao ra!"
Vân Phương không nghĩ rằng cậu sẽ phản ứng như vậy, khép mở môi nhưng lại không biết nói gì.
"Tao hỏi mày có phải lúc giao thừa mày hôn tao phải không?! Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm vào anh, không cho phép đối phương có cơ hội né tránh.
"Đúng vậy." Câu trả lời của Vân Phương không quá tự tin.
"Chữ thích có phải từ trong miệng mày nói ra?!" Khuôn mặt Dịch Trần Lương dưới ánh đèn chợt trở nên sắc bén khiến cho Vân Phương hiếm khi cảm nhận được sự áp bức.
"....Đúng." Vân Phương nhíu mày, "Nhưng mà–"
"Đéo có nhưng nhị gì hết!" Dịch Trần Lương phẫn nộ phát cáu, "Mày tốt với tao, tao thích mày! Chúng ta đã (*)"tình trong như đã mặt ngoài còn e", dựa vào cái gì không thể ở bên nhau chứ!"
*Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦
(duyệt: Yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)
Vân Phương chưa kịp suy nghĩ kĩ càng về câu nói nghe vô lý nhưng hợp lý của cậu thì đã bị câu "Tình trong như đã mặt ngoài còn e" đập cho ngu người. Chờ đến khi phục hồi tinh thần thì đã bị Dịch Trần Lương đè lên cửa hôn ngấu nghiến.
Tận tình khuyên bảo cả đêm thế mà chỉ đổi lại được một con sói nhỏ tức giận cùng với một nụ hôn bá đạo.
Dịch Trần Lương hôn anh xong tiếp tục tức giận mà trừng trừng, giọng nói khàn khàn, "Mày không thể như vậy với tao được.."
Vân Phương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như vốn dĩ không thèm để ý.
Dịch Trần Lương phẫn nộ đến cực điểm. Những ký ức và quá khứ thuộc về người trước mắt mà cậu không cách nào tiêu hoá được chút nào khiến cậu cảm thấy cực kỳ tức giận và bất lực. Mà người trước mặt dường như luôn sẵn sàng rút lui và rời đi bất cứ lúc nào. Nghĩ đến đó đôi mày cậu cau chặt, tâm trí như sắp nổ tung đến nơi nhưng vào lúc này vẫn bị cậu gắt gao đè nén. Cậu không muốn lộ cho anh thấy sự sợ hãi của chính mình.
Vân Phương chậm rãi mở miệng: “Tiểu Dịch ——”
"Mày không thể cứu tao cho đã rồi vứt bỏ tao được." Dịch Trần Lương hạ thấp âm thanh, giọng nói mang đầy vẻ uất ức, "Rõ ràng mày cũng từng bị vứt bỏ, đáng lẽ mày phải biết tao sợ hãi như thế nào"
Hầu kết Vân Phương như nghẹn lại, giơ tay lau nước bên khóe mắt cậu, "Đừng khóc."
"Ông đây còn chưa có lớn dựa vào gì mà không được khóc!" Dịch Trần Lương tức tối liếc anh, đôi mắt đỏ bừng nói, "Còn mày dựa vào cái gì mà lúc nào cũng ỷ lớn bắt nạt tao!"
Vân Phương bị lên án mà vừa muốn cười vừa đau khổ. Rốt cuộc, anh cũng không đành lòng nhìn người trước mắt khóc lóc trước mặt mình, giọng điệu anh chậm lại, "Đừng khóc mà "
"Biến m* mày đi!" Dịch Trần Lương tức giận đến tột độ, trợn mắt hừng hực nhìn anh, "Tao là người như thế nào tự tao biết, mấy lời mày vừa nói một chữ tao cũng không tin!"
Vân Phương ngạc nhiên mà nhìn hắn.
"Nếu mày thật sự là cái loại như mày nói thì làm gì có chuyện mày nói mấy cái lời chó má đó cho tao nghe, để tao cút xa mày xa ra chứ!" Đầu óc Dịch Trần Lương dường như đã quay lại, trật tự rõ ràng phản bác anh, "Không màng phế tay chắn dao, tự tao còn biết nhát dao kia nặng cỡ nào thì sao mày không biết được? Dưới tình thế nguy cấp chỉ có thể dùng tay trái nếu mày thật sự ích kỷ như mày nói thì đã không đưa tay ra rồi."
"Mày không phải loại người như mày nói! " Dịch Trần Lương uất ức nhìn anh, "Do mày không muốn làm bạn trai tao nên mới bịa đặt nói dối!"
Vân Phương theo bản năng định sờ mũi, bàn tay tiến một nửa ngay lập tức đóng băng trong không trung.
"Cho dù mấy thứ mày nói đều là thật thì tao cũng không để ý." Dịch Trần Lương tới gần, biểu cảm hung hăng nhưng nụ hôn lại dịu dàng hết thảy, lời nói thốt ra còn mang theo giọng mũi, "Mày đã nói sẽ ở bên tao đến khi trưởng thành, mày không được nuốt lời."
Vân Phương dùng ống tay áo lau mặt cho cậu, "Ừm, không đổi ý."
"Vừa nãy rõ ràng mày muốn sờ mũi." Dịch Trần Lương hung dữ trừng anh, "Không được gạt tao."
Vân Phương: ".... Ừm."
"Từ bây giờ mày chính là bạn trai tao." Giọng nói Dịch Trần Lương hơi buồn buồn.
"Ừm… Hả?" Vân Phương nhìn cậu một lúc lâu, hắng giọng nói, "Những điều lúc nãy tôi nói là sự thật, tôi thật sự là người xấu đấy."
Dịch Trần Lương nhìn sâu vào bóng hình anh, tình cảm nóng bỏng cuồn cuộn trong đáy mắt không buồn che giấu. Cậu nhẹ liếm lên môi Vân Phương rồi rời đi, trầm giọng hỏi: "Vậy mày có muốn hôn tao không?"
Vân Phương mím môi, yết hầu theo bản năng lên xuống, nhắm mắt muốn đẩy cái đầu đang lấn đến ra, nói gần nói xa, "Bây giờ cậu còn nhỏ tuổi chưa phân biệt được –"
Dịch Trần Lương đánh một cú lên ván cửa, cánh tay chắn trước mặt anh, tiến lại gần lỗ tai thổi một hơi, vừa lòng nhìn sắc đỏ mơn trớn xuống chiếc cổ trắng nõn, đè thấp âm thanh hỏi, "Tao chỉ hỏi mày bây giờ có muốn hôn tao không."
Vân Phương nghiến răng nghiến lợi phát ra câu mắng: "Con rùa ngốc này…."
Sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo cậu hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.