Chương 61: Quán net
Quy Hồng Lạc Tuyết
10/07/2023
Thời tiết dần ấm hơn, kỳ thi giữa kỳ cũng đến đúng hẹn.
Dịch Trần Lương và Vân Phương không chung phòng thi, thầy Phương có việc nên trước thi đã mở họp lớp nên học sinh lớp mười thi xong không cần về lớp. Vì thế họ quyết định chọn cổng trường làm nơi gặp nhau.
Nắng hơi nóng, Dịch Trần Lương đang đứng dưới bóng cây chơi điện thoại thì chợt nghe có người gọi tên mình.
"Em trai Lương Lương!"
Dịch Trần Lương nghe thấy, trán liền đầy sọc đen, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Tề Hoạch hai mắt lấp lánh chạy đến chỗ cậu.
"Đã lâu không gặp!" Tề Hoạch nhiệt tình ôm vai cậu, ỷ vào ưu thế dáng cao nhìn xuống, "Em trai Vân Phương của anh đâu rồi? Sao lại để em ở đây phòng đơn gối chiếc thế?"
Dịch Trần Lương không có thói quen thân cận với người khác, bứt cái tay trên vai mình ra nói: "Tôi đang đợi cậu ấy."
"Shhh, sức mạnh ghê ta." Tề Hoạch bị cậu bẻ cổ tay hơi đau nhưng cũng không để ý, "Ò ò, oa, có điện thoại nè!"
"Ừm." Dịch Trần Lương hắng giọng nói, trong giọng mang theo sự kiêu ngạo ngầm, "Vân Phương mua cho tôi."
"Em trai Vân Phương của anh chiều em ghê." Tề Hoạch tấm tắc hai tiếng: "Anh nhìn mà muốn cướp làm bạn trai."
Dịch Trần Lương cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Tề Hoạch bị phản ứng bảo vệ thức ăn này chọc cho vui vẻ, cười khà khà, "Tiếc quá anh đây có vợ rồi."
Tề Hoạch kiêu ngạo chỉ vào khuôn mặt như khối băng của Thường Tử Kỳ trên bức tường vinh dự, không biết xấu hổ mà khoe khoang với Dịch Trần Lương, "Đẹp trai chưa?"
Dịch Trần Lương bày ra bộ mặt hờ hững, "Vân Phương đẹp trai hơn."
"Tuy em trai Vân Phương cũng không kém nhưng Thường Tử Kỳ vẫn đẹp trai hơn chút xíu." Tề Hoạch đắc ý thưởng thức ảnh chụp trên bức tường vinh dự, "Mạnh mẽ!"
Dịch Trần Lương: "……"
"Đến, đến, thêm bạn tốt thêm số điện thoại nào." Tề Hoạch móc điện thoại ra, "Anh dạy em chơi game."
"Vân Phương không cho tôi chơi game." Dịch Trần Lương nói: "Cậu ấy nói chúng làm ta mê muội mất ý chí."
"Đàn ông sao có thể sợ vợ được!" Tề Hoạch đoạt lấy điện thoại của cậu, lưu loát dứt khoát thêm mình làm bạn tốt, thành công trở thành người thứ hai kế Vân Phương trong danh sách liên lạc.
"Vân Phương là bạn trai tôi, không phải vợ." Dịch Trần Lương sửa lại cho đúng: "Bọn tôi còn chưa có kết hôn."
Tề Hoạch: "... Vãi, nhóc còn muốn lâu dài cơ đấy."
Dịch Trần Lương nói: "Sau này bọn tôi nhất định sẽ cưới nhau."
"Vậy anh đây chúc cho hai đứa tân hôn vui vẻ trước." Tề Hoạch cười hì hì nói: "Đến lúc đó nhớ mời anh uống rượu mừng nhe, anh trai cho hai đứa hai cái bao lì xì bự."
"Cảm ơn." Dịch Trần Lương nghiêm trang nói cảm ơn: "Chờ anh với Thường Tử Kỳ kết hôn tôi cố gắng hết sức tặng hai người phong bao lì xì."
Tề Hoạch nghe xong dở khóc dở cười, không biết phản bác từ chỗ nào, sờ mũi nói: "Haizz, anh với ẻm chưa chắc sẽ kết hôn đâu, cả hai bọn anh chỉ chơi chơi thôi."
Dịch Trần Lương nhìn anh ta như đang nhìn một thằng khốn nạn.
Tề Hoạch bị nhìn chằm chằm muốn nổ đầu, đưa điện thoại cho cậu: "Đi net không? Anh dạy em chơi game!"
"Không đi." Dịch Trần Lương vô tình từ chối hắn, "Tối còn phải đến trông cửa hàng."
Tề Hoạch hận sắt không thành thép nói: "Em với Vân Phương, hai đứa một thằng kiêu ngạo(*) một đứa không thú vị! Đi đây!"
(*) 俩人一个赛
Dịch Trần Lương nhìn hắn như một trận gió lốc cõng cặp phi nhanh ra cổng, sau đó cúi đầu xem điện thoại.
Tề Hoạch kéo cậu vào một nhóm chat.
【 Group anh em tương thân tương ái, số người (4) online 4】
Thường Phản: @Thương cẩu mây bay có gặp Tề Hoạch không?
Thương cẩu mây bay: Không.
Dịch Trần Lương: Ổng nói muốn đến quán net chơi game @Thường phản.
Thường phản: Cảm ơn.
Thương cẩu mây bay: @Dịch Trần Lương Tề Hoạch kéo cậu vào à?
Dịch Trần Lương: @ Thương cẩu mây bay Ừ
Thương cẩu mây bay: Ăn xúc xích nướng không? @Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương: Ăn. @ Thương cẩu mây bay.
Thường phản:……..
***
Bởi vì chị Triệu ở cữ nên trong khoảng thời gian này cửa hàng được Hoàng Sơ trông giúp, hai người thi xong liền đến thẳng cửa hàng.
Thời điểm họ đến cửa hàng không có khách, Hoàng Sơ đang vừa đọc sách vừa xem TV trên tường.
Dịch Trần Lương rất tò mò, "Anh Hoàng, anh xem như vậy đọc chữ vào nổi không?"
Hoàng Sơ nói: "Có chứ, từ hồi bé anh đã có thói quen vừa làm bài vừa xem TV rồi, hiệu suất cao lắm."
Trên TV còn đang phát tin tức về các vụ án giết người thời gian gần đây.
".... Qua điều tra từ phía cảnh sát, bắt giữ nghi phạm tình nghi Cát mỗ, 30 tuổi, là người gây án bỏ trốn khỏi hiện trường. Trước đây đối tượng từng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt cùng nhiều vụ bắt cóc… Mong các đông đảo người dân đồng bào…" Âm thanh của người dẫn chương trình vang vọng khắp cửa hàng.
"Má ơi tên hung thủ này lớn sao nhìn hung hãn quá vậy?" Hoàng Sơ đột nhiên bị ảnh chụp nhảy ra khiếp sợ, "Mặt mũi bặm trợn."
Dịch Trần Lương đáp lại Hoàng Sơ câu gì đó nhưng Vân Phương không thể nghe rõ.
Tầm mắt anh đăm đăm khoá trên tấm ảnh chụp trên màn hình.
Người đó là Cát Tam.
Cát Tam thời chưa chạy ra nước ngoài lập thế lực riêng.
Sắc trời dần tối, Dịch Trần Lương mở đèn trong cửa hàng lên, TV cũng đã đổi sang tin tức khác nhưng Vân Phương còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Dịch Trần Lương thấy sắc mặt anh rất khó coi, "Thấy trong người không khỏe hả?"
"Không sao." Vân Phương lắc đầu.
Trước đây lúc anh đi theo Cát Tam là vào mười năm sau, lúc ấy chỉ nghe người ta ngẫu nhiên nói qua rằng Cát Tam ở Trung Quốc từng phạm án tử nghiêm trọng, vụ án tử cuối cùng của gã phạm phải là bắt trói một thiếu gia nhà giàu, hơn nữa còn suýt hại chết người ta. Mà trong nhà tiểu thiếu gia kia có quan hệ chặt chẽ với người ở trên, nhất quyết dùng hết sức lực nhất định phải giết chết được Cát Tam, bởi vì trong nước không sống được nên gã mới chạy ra nước ngoài.
Ngẫm lại kỹ càng thì đúng là vào khoảng thời gian này.
Chỉ là anh không ngờ rằng Vương Hữu Vi vậy mà chết trong tay Cát Tam.
——
Tề Hoạch đang ở tiệm net giết lên trời xuống đất, điện thoại vang lên hồi lâu không ai bắt máy.
"** má! Thằng ngu từ đâu ra cướp vũ khí của bố!" Tề Hoạch rống giận một câu, giơ tay chém xuống trảm tên kia một nhát, lúc này mới để ý bắt máy, "Alo?!"
Giọng nói lạnh nhạt của Thường Tử Kỳ vọng ra từ điện thoại, "Ở đâu?"
Gần đây Tề Hoạch bị cậu quản thấy phiền, Thường Tử Kỳ người này cái gì cũng tốt, nhìn từ trên xuống chính là một tên siêu cấp đẹp trai, nói chuyện yêu đương cũng hăng hái nhưng mà mấu chốt là thích quản hắn quá, không cho làm cái không cho làm cái kia, so với mẹ hắn còn phiền hơn.
"Thi xong thì ở nhà chơi game!" Tề Hoạch cao giọng quát xong liền muốn cúp máy.
"Quán net nào?" Thường Tử Kỳ hỏi.
"Đệt mẹ!" Tề Hoạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thất thần một cái liền bị người chém chết, tức giận đến mức tóc dựng cả lên, phẫn nộ nói: "Mày quản bố mày ở đâu làm gì!"
Không đợi bên kia trả lời liền nhanh chóng treo điện thoại.
Chơi game chém giết một lúc sau, Tề Hoạch bất giác phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm điện thoại nuốt nước miếng.
Hồi nãy mình có hơi dữ quá không ta?
Mình cúp điện thoại có làm Thường Tử Kỳ giận không ta?
Hay là… gọi lại dỗ cậu ấy?
Tề Hoạch nhìn chằm chằm điện thoại rối rắm một lát rồi nhanh chóng bị trò chơi thu hút lực chú ý lần nữa, quay đầu liền ném chuyện này ra sau đầu.
Ở trước tòa nhà thực nghiệm nọ, Thường Tử Kỳ mặt lạnh nhìn chằm chằm cuộc điện thoại bị cắt đứt, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai gọi lại, đang chuẩn bị đi học thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Chưa xem qua tên người gọi đã vội bấm nhận, lạnh lùng nói: "Còn biết gọi về?"
Đối phương trầm mặc một lúc lâu sau đó không biết đã trải qua giãy dụa tình cảm như nào mà trong giọng nói mang nồng đậm áy náy, "Tử Kỳ, ba không biết con nhớ ba nhiều đến vậy."
Thường Tử Kỳ: "…………"
—-----++++++------+++++---++++
Thương cẩu mây bay: Ăn xúc xích nướng không? @Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương: Ăn @ Thương cẩu mây bay.
Chuyển thoại một xíu:
Vân Phương: Ăn xúc xích không Dịch Trần Lương?
Dịch Trần Lương: Ăn Vân Phương.
=))) Khà khà
Đừng nói gì… chính là ý đó đó.. hê hê
Đoạn sau anh Kỳ: … chắc là ảnh nghĩ gì đó á:D
Dịch Trần Lương và Vân Phương không chung phòng thi, thầy Phương có việc nên trước thi đã mở họp lớp nên học sinh lớp mười thi xong không cần về lớp. Vì thế họ quyết định chọn cổng trường làm nơi gặp nhau.
Nắng hơi nóng, Dịch Trần Lương đang đứng dưới bóng cây chơi điện thoại thì chợt nghe có người gọi tên mình.
"Em trai Lương Lương!"
Dịch Trần Lương nghe thấy, trán liền đầy sọc đen, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Tề Hoạch hai mắt lấp lánh chạy đến chỗ cậu.
"Đã lâu không gặp!" Tề Hoạch nhiệt tình ôm vai cậu, ỷ vào ưu thế dáng cao nhìn xuống, "Em trai Vân Phương của anh đâu rồi? Sao lại để em ở đây phòng đơn gối chiếc thế?"
Dịch Trần Lương không có thói quen thân cận với người khác, bứt cái tay trên vai mình ra nói: "Tôi đang đợi cậu ấy."
"Shhh, sức mạnh ghê ta." Tề Hoạch bị cậu bẻ cổ tay hơi đau nhưng cũng không để ý, "Ò ò, oa, có điện thoại nè!"
"Ừm." Dịch Trần Lương hắng giọng nói, trong giọng mang theo sự kiêu ngạo ngầm, "Vân Phương mua cho tôi."
"Em trai Vân Phương của anh chiều em ghê." Tề Hoạch tấm tắc hai tiếng: "Anh nhìn mà muốn cướp làm bạn trai."
Dịch Trần Lương cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Tề Hoạch bị phản ứng bảo vệ thức ăn này chọc cho vui vẻ, cười khà khà, "Tiếc quá anh đây có vợ rồi."
Tề Hoạch kiêu ngạo chỉ vào khuôn mặt như khối băng của Thường Tử Kỳ trên bức tường vinh dự, không biết xấu hổ mà khoe khoang với Dịch Trần Lương, "Đẹp trai chưa?"
Dịch Trần Lương bày ra bộ mặt hờ hững, "Vân Phương đẹp trai hơn."
"Tuy em trai Vân Phương cũng không kém nhưng Thường Tử Kỳ vẫn đẹp trai hơn chút xíu." Tề Hoạch đắc ý thưởng thức ảnh chụp trên bức tường vinh dự, "Mạnh mẽ!"
Dịch Trần Lương: "……"
"Đến, đến, thêm bạn tốt thêm số điện thoại nào." Tề Hoạch móc điện thoại ra, "Anh dạy em chơi game."
"Vân Phương không cho tôi chơi game." Dịch Trần Lương nói: "Cậu ấy nói chúng làm ta mê muội mất ý chí."
"Đàn ông sao có thể sợ vợ được!" Tề Hoạch đoạt lấy điện thoại của cậu, lưu loát dứt khoát thêm mình làm bạn tốt, thành công trở thành người thứ hai kế Vân Phương trong danh sách liên lạc.
"Vân Phương là bạn trai tôi, không phải vợ." Dịch Trần Lương sửa lại cho đúng: "Bọn tôi còn chưa có kết hôn."
Tề Hoạch: "... Vãi, nhóc còn muốn lâu dài cơ đấy."
Dịch Trần Lương nói: "Sau này bọn tôi nhất định sẽ cưới nhau."
"Vậy anh đây chúc cho hai đứa tân hôn vui vẻ trước." Tề Hoạch cười hì hì nói: "Đến lúc đó nhớ mời anh uống rượu mừng nhe, anh trai cho hai đứa hai cái bao lì xì bự."
"Cảm ơn." Dịch Trần Lương nghiêm trang nói cảm ơn: "Chờ anh với Thường Tử Kỳ kết hôn tôi cố gắng hết sức tặng hai người phong bao lì xì."
Tề Hoạch nghe xong dở khóc dở cười, không biết phản bác từ chỗ nào, sờ mũi nói: "Haizz, anh với ẻm chưa chắc sẽ kết hôn đâu, cả hai bọn anh chỉ chơi chơi thôi."
Dịch Trần Lương nhìn anh ta như đang nhìn một thằng khốn nạn.
Tề Hoạch bị nhìn chằm chằm muốn nổ đầu, đưa điện thoại cho cậu: "Đi net không? Anh dạy em chơi game!"
"Không đi." Dịch Trần Lương vô tình từ chối hắn, "Tối còn phải đến trông cửa hàng."
Tề Hoạch hận sắt không thành thép nói: "Em với Vân Phương, hai đứa một thằng kiêu ngạo(*) một đứa không thú vị! Đi đây!"
(*) 俩人一个赛
Dịch Trần Lương nhìn hắn như một trận gió lốc cõng cặp phi nhanh ra cổng, sau đó cúi đầu xem điện thoại.
Tề Hoạch kéo cậu vào một nhóm chat.
【 Group anh em tương thân tương ái, số người (4) online 4】
Thường Phản: @Thương cẩu mây bay có gặp Tề Hoạch không?
Thương cẩu mây bay: Không.
Dịch Trần Lương: Ổng nói muốn đến quán net chơi game @Thường phản.
Thường phản: Cảm ơn.
Thương cẩu mây bay: @Dịch Trần Lương Tề Hoạch kéo cậu vào à?
Dịch Trần Lương: @ Thương cẩu mây bay Ừ
Thương cẩu mây bay: Ăn xúc xích nướng không? @Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương: Ăn. @ Thương cẩu mây bay.
Thường phản:……..
***
Bởi vì chị Triệu ở cữ nên trong khoảng thời gian này cửa hàng được Hoàng Sơ trông giúp, hai người thi xong liền đến thẳng cửa hàng.
Thời điểm họ đến cửa hàng không có khách, Hoàng Sơ đang vừa đọc sách vừa xem TV trên tường.
Dịch Trần Lương rất tò mò, "Anh Hoàng, anh xem như vậy đọc chữ vào nổi không?"
Hoàng Sơ nói: "Có chứ, từ hồi bé anh đã có thói quen vừa làm bài vừa xem TV rồi, hiệu suất cao lắm."
Trên TV còn đang phát tin tức về các vụ án giết người thời gian gần đây.
".... Qua điều tra từ phía cảnh sát, bắt giữ nghi phạm tình nghi Cát mỗ, 30 tuổi, là người gây án bỏ trốn khỏi hiện trường. Trước đây đối tượng từng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt cùng nhiều vụ bắt cóc… Mong các đông đảo người dân đồng bào…" Âm thanh của người dẫn chương trình vang vọng khắp cửa hàng.
"Má ơi tên hung thủ này lớn sao nhìn hung hãn quá vậy?" Hoàng Sơ đột nhiên bị ảnh chụp nhảy ra khiếp sợ, "Mặt mũi bặm trợn."
Dịch Trần Lương đáp lại Hoàng Sơ câu gì đó nhưng Vân Phương không thể nghe rõ.
Tầm mắt anh đăm đăm khoá trên tấm ảnh chụp trên màn hình.
Người đó là Cát Tam.
Cát Tam thời chưa chạy ra nước ngoài lập thế lực riêng.
Sắc trời dần tối, Dịch Trần Lương mở đèn trong cửa hàng lên, TV cũng đã đổi sang tin tức khác nhưng Vân Phương còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Dịch Trần Lương thấy sắc mặt anh rất khó coi, "Thấy trong người không khỏe hả?"
"Không sao." Vân Phương lắc đầu.
Trước đây lúc anh đi theo Cát Tam là vào mười năm sau, lúc ấy chỉ nghe người ta ngẫu nhiên nói qua rằng Cát Tam ở Trung Quốc từng phạm án tử nghiêm trọng, vụ án tử cuối cùng của gã phạm phải là bắt trói một thiếu gia nhà giàu, hơn nữa còn suýt hại chết người ta. Mà trong nhà tiểu thiếu gia kia có quan hệ chặt chẽ với người ở trên, nhất quyết dùng hết sức lực nhất định phải giết chết được Cát Tam, bởi vì trong nước không sống được nên gã mới chạy ra nước ngoài.
Ngẫm lại kỹ càng thì đúng là vào khoảng thời gian này.
Chỉ là anh không ngờ rằng Vương Hữu Vi vậy mà chết trong tay Cát Tam.
——
Tề Hoạch đang ở tiệm net giết lên trời xuống đất, điện thoại vang lên hồi lâu không ai bắt máy.
"** má! Thằng ngu từ đâu ra cướp vũ khí của bố!" Tề Hoạch rống giận một câu, giơ tay chém xuống trảm tên kia một nhát, lúc này mới để ý bắt máy, "Alo?!"
Giọng nói lạnh nhạt của Thường Tử Kỳ vọng ra từ điện thoại, "Ở đâu?"
Gần đây Tề Hoạch bị cậu quản thấy phiền, Thường Tử Kỳ người này cái gì cũng tốt, nhìn từ trên xuống chính là một tên siêu cấp đẹp trai, nói chuyện yêu đương cũng hăng hái nhưng mà mấu chốt là thích quản hắn quá, không cho làm cái không cho làm cái kia, so với mẹ hắn còn phiền hơn.
"Thi xong thì ở nhà chơi game!" Tề Hoạch cao giọng quát xong liền muốn cúp máy.
"Quán net nào?" Thường Tử Kỳ hỏi.
"Đệt mẹ!" Tề Hoạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thất thần một cái liền bị người chém chết, tức giận đến mức tóc dựng cả lên, phẫn nộ nói: "Mày quản bố mày ở đâu làm gì!"
Không đợi bên kia trả lời liền nhanh chóng treo điện thoại.
Chơi game chém giết một lúc sau, Tề Hoạch bất giác phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm điện thoại nuốt nước miếng.
Hồi nãy mình có hơi dữ quá không ta?
Mình cúp điện thoại có làm Thường Tử Kỳ giận không ta?
Hay là… gọi lại dỗ cậu ấy?
Tề Hoạch nhìn chằm chằm điện thoại rối rắm một lát rồi nhanh chóng bị trò chơi thu hút lực chú ý lần nữa, quay đầu liền ném chuyện này ra sau đầu.
Ở trước tòa nhà thực nghiệm nọ, Thường Tử Kỳ mặt lạnh nhìn chằm chằm cuộc điện thoại bị cắt đứt, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai gọi lại, đang chuẩn bị đi học thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Chưa xem qua tên người gọi đã vội bấm nhận, lạnh lùng nói: "Còn biết gọi về?"
Đối phương trầm mặc một lúc lâu sau đó không biết đã trải qua giãy dụa tình cảm như nào mà trong giọng nói mang nồng đậm áy náy, "Tử Kỳ, ba không biết con nhớ ba nhiều đến vậy."
Thường Tử Kỳ: "…………"
—-----++++++------+++++---++++
Thương cẩu mây bay: Ăn xúc xích nướng không? @Dịch Trần Lương.
Dịch Trần Lương: Ăn @ Thương cẩu mây bay.
Chuyển thoại một xíu:
Vân Phương: Ăn xúc xích không Dịch Trần Lương?
Dịch Trần Lương: Ăn Vân Phương.
=))) Khà khà
Đừng nói gì… chính là ý đó đó.. hê hê
Đoạn sau anh Kỳ: … chắc là ảnh nghĩ gì đó á:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.