Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta Hot Lên
Chương 17
Dung Yên
19/01/2023
Lâm Nhiễm tóm Thang Hân Dịch về nhà, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Sau năm phút, Thang Hân Dịch chống nạnh: "Nói mau! Có phải cậu thích anh ta không?"
Lâm Nhiễm ngồi trên ghế sofa trợn mắt: "Lẽ nào tớ biểu hiện còn chưa rõ sao?"
Thang Hân Dịch: "....."
Cô ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi!
"Ha ha." Thang Hân Dịch cười lạnh ra tiếng, liếc mắt nhìn cô, Lâm Nhiễm vẫn không quan tâm tự lướt điện thoại, không có phản ứng gì.
Thang Hân Dịch: "Chậc."
Sau năm phút, Thang Hân Dịch thở dài.
Lâm Nhiễm cũng không động đậy, cho đến khi.....
Cô đặt cơm xong, lúc này mới bỏ điện thoại xuống nhìn Thang Hân Dịch, cũng chậc lại như vậy.
"Không ngờ nha." Thang Hân Dịch hừ nhẹ: "Cậu lại thích kiểu như vậy."
"Nếu không thì sao?" Lâm Nhiễm đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy lon coca ném cho cô ấy: "Tớ phải thích kiểu như Triệu Trác Thành mãi sao?"
Kết quả Thang Hân Dịch lại để coca lên bàn: "Lượng đường quá cao! Tôi muốn uống nước." Sau đó không sơ hở tiếp lời cô: "Cũng không cần thiết phải vậy. Nhưng mà tôi rất tò mò, vô cùng muốn phỏng vấn cô Lâm một chút, xin hỏi tại sao cô lại lựa chọn lặng lẽ rời sân vào thời điểm hưng thịnh?"
Lâm Nhiễm không lấy nước cho cô ấy, bởi vì trong nhà không có, ngồi thẳng xuống bên cạnh cô ấy, mở lon nước lắc lắc trước mặt cô ấy: "Nghe thấy không?"
Thang Hân Dịch: "...........Đừng mê hoặc tớ."
"Không phải." Lâm Nhiễm đứng đắn: "Đây là tiếng nước trong đầu cậu."
Không hề ngoài ý muốn, Lâm Nhiễm bị Thang Hân Dịch đá một phát.
Thật ra cũng không dùng sức nhiều, nhưng Lâm Nhiễm nhanh chóng đá lại.
Sau đó hai người giống như hiện tượng học sinh tiểu học đánh nhau, cậu đấm mặt tôi, tôi đánh vai cậu, giằng co hơn mười phút, đánh không biết chán.
Đến khi Lâm Nhiễm sử dụng ra tuyệt chiêu cù lét, làm Thang Hân Dịch cười khanh khách, sau đó thả tay nói: "Không được rồi......... Ha ha ha...... Cậu đừng làm nữa....... Tôi chịu thua, chịu thua!"
Lâm Nhiễm lập tức ngồi dậy, nghiêm trang giải thích vấn đề của cô ấy khi nãy: "Con người đều sẽ trưởng thành."
Thang Hân Dịch: "........"
Mẹ nó ai còn nhớ khi nãy đã hỏi cậu cái gì?
"Cậu đang nói canh gà độc sao?" Thang Hân Dịch không nhịn được mê hoặc, vẫn uống coca.
Lâm Nhiễm trả lời: "Không, tôi chỉ là muốn biểu đạt tôi vốn dĩ rất thích Triệu Trác Thành, bây giờ tôi trưởng thành rồi, tôi đã không còn thích anh ta nữa."
Lúc Lâm Nhiễm mới đến đây, chỉ biết nội dung trong sách, cô rất khinh bỉ cách Lâm Nhiễm ban đầu bày tỏ tình yêu.
Kiểu thích một người thì phải liều mạng có được người đó, bất kể dùng cách gì, thậm chí mặc kệ người đó có vui không, chỉ cần có thể có được vai trò người yêu của người đó trên danh nghĩa thật khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Huống hồ, với điều kiện của cô mà nói, Triệu Trác Thành căn bản không đáng để cô làm vậy.
Cho nên Lâm Nhiễm rất xem thường cô ấy.
Nhưng sau khi trải qua giấc mơ đó, cô đột nhiên hiểu rõ chấp niệm đó của Lâm Nhiễm, mỗi một tình yêu trên thế gian này đều không phân biệt cao thấp sang hèn, cho nên cô giữ gìn tư tưởng tình cảm của Lâm Nhiễm ban đầu.
Cô ấy nỗ lực như thế, thậm chí không tiếc cướp đi cuộc đời của cô, vượt qua ngàn dặm chỉ vì một người, cho nên dấu vết của thích không nên bị hủy đi.
Mặc dù Lâm Nhiễm cũng rất muốn đánh chết cô ấy cũng đúng.
Cô ấy yêu thì yêu, cướp đi mệnh cách của người khác làm gì? Có bản lĩnh thì tự mình đến đây!
Hại cô lẻ loi hiu quạnh ở một thế giới khác lâu như vậy.
Thang Hân Dịch chỉ tùy miệng hỏi, cũng không định tìm hiểu sâu vấn đề này, cô ấy càng muốn biết thái độ của Lâm Nhiễm với Từ Tư Niên.
"Haizz!" Bàn chân trắng trẻo, mượt mà của Thang Hân Dịch chạm vào bàn chân Lâm Nhiễm: "Cậu thích Từ Tư Niên thật à?"
Lâm Nhiễm nằm trên sofa bắt đầu mệt mỏi, nhắm hờ mắt ngáp một cái rồi trả lời: "Cậu nói kiểu thích nào?"
Thang Hân Dịch trợn mắt: "Giả bộ nữa?"
Lâm Nhiễm: "..... Tớ giả vờ với cậu thì có lợi ích gì?"
Thang Hân Dịch: "..... Cũng không có thật."
"Vậy thì được rồi." Lâm Nhiễm nheo mắt rồi lườm: "Nếu nói thích, thì nhất định là thích, nhưng không phải kiểu thích mà cậu hiểu. Giống như cậu thích mặt anh ta, cậu muốn lên giường với anh ta, còn tớ thì chỉ muốn ngăn cản hai người lên giường bằng mọi kế. Tớ cảm thấy cậu không xứng với anh ta."
Bịch!
Lâm Nhiễm bị Thang Hân Dịch đạp mông, Lâm Nhiễm ngay lập tức tỉnh táo, cô mở mắt, nhìn chằm chằm Thang Hân Dịch: "Đạp tớ?"
Thang Hân Dịch hừ lạnh: "Rốt cuộc cậu có phải bạn tớ không? Chị đây có tiền có sắc, sao tớ không xứng với anh ta?"
Lâm Nhiễm trừng mắt, trừng đến nỗi mắt mỏi nhừ, mới chậm rãi nói: "Trong lòng tớ, anh ta giống như thần tiên vậy."
Nghiêm túc đến nỗi có chút nghiêm khắc.
Thang Hân Dịch tự nhiên tiếp lời: "Vậy dĩ nhiên là phải ở cùng tiên nữ tớ rồi."
Lâm Nhiễm: "........"
Thật là, nắm đấm cũng rục rịch rồi.
Lâm Nhiễm không biết nên giải thích kiểu tình cảm này thế nào với Thang Hân Dịch.
Anh từng soi sáng trong thế giới tối tăm nhất của cô, cho nên cô đi theo ánh sáng, đến thế giới này, lại nhìn thấy anh tinh thần sa sút.
Cô thích anh, thậm chí là vượt qua cái thích của tình cảm nam nữ.
Cô muốn thấy anh bình yên vô sự, bình an vui vẻ, một đời thuận lợi, chứ không phải đơn thuần muốn có được anh.
Thang Hân Dịch thấy cô hăng hái đột nhiên ảm đạm, lập tức vỗ vai cô: "Đừng mà, đến mức đó sao? Cậu đừng khóc, tớ không dỗ cậu đâu."
Lâm Nhiễm thở dài, lại nhấn mạnh: "Thật đó, tiên nữ như cậu còn chưa xứng với thần tiên như anh ta đâu, tôi khuyên cậu nên bỏ cái suy nghĩ này đi.
Sau đó chuông cửa vang lên.
Lâm Nhiễm sợ Thang Hân Dịch đánh cô, lập tức đứng dậy đi lấy đồ ăn ngoài.
"Đệch!" Thang Hân Dịch nắm chặt nắm đấm ở sau lưng cô.
Thật muốn đánh người quá.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng ăn cơm, nhìn một bàn thức ăn phong phú, Thang Hân Dịch nghĩ, còn có thể miễn cưỡng làm bạn với Lâm Nhiễm.
Lúc hai người ăn cơm vô cùng yên lặng, trong phòng khách chỉ có tiếng ăn cơm.
Sau một tiếng, hai người đều ôm bụng nằm ngửa trên ghế, phát ra một tiếng cười thở dài.
Sau đó Lâm Nhiễm đứng dậy thu dọn tàn cục, đột nhiên nói một câu: "Nếu cậu thật sự thích anh ta, vậy sau này ở bên cạnh anh ta phải đối xử tốt với anh ta."
Thang Hân Dịch mặt mông lung: "Hả?"
Lâm Nhiễm xách rác mang dép, đối lưng với Thang Hân Dịch, thấp giọng: "Con người anh ta rất trọng tình cảm, cậu thích anh ta thì không thể lừa anh ta, nếu như hai người thật sự ở bên nhau, tôi cũng chúc phúc cho hai người."
Thang Hân Dịch: "..........."
Cô ấy đang muốn nói gì đó, Lâm Nhiễm đã xách rác ra ngoài.
Vứt đi tình cảm cá nhân mà nói, Thang Hân Dịch quả thật là đối tượng yêu đương rất tốt với Từ Tư Niên.
Tướng mạo đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cũng không tệ, đều bổ sung các phương diện với Từ Tư Niên.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Từ Tư Niên yêu đương với người khác, Lâm Nhiễm sẽ cảm thấy trái tim mình rất lạnh.
Giống như cải trắng nuôi nhiều năm, rồi bị heo gặm mất vậy.
Nhưng biết là nhất định sẽ có một con heo như thế đến, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Bây giờ điều này đến cũng tốt, để cô nhìn rõ chính mình.
Cô không phải Lâm Nhiễm ban đầu, vì yêu không tiếc mọi thủ đoạn, thậm chí không quan tâm nguyện vọng của người khác, gắng gượng giữ anh lại bên mình.
Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, biết anh sống tốt là được rồi, cô thật sự rất muốn nhìn thấy Từ Tư Niên tươi cười trở lại.
Từ Tư Niên đàn dương cầm trong căn phòng cách từng tầng ánh sáng, mỉm cười dịu dàng.
Lúc Lâm Nhiễm xuống lầu vứt rác, vừa vặn nhìn thấy cửa đối diện còn chất rất nhiều rác, hai tay cô cũng còn trống thuận tiện xách đi một bị.
Nhưng không ngờ lại không xách nổi.
Cô gắng sức cũng không xách bị rác lên được, cô nghi ngờ bên trong đựng sắt.
Vào lúc cô định từ bỏ, cửa thang máy mở.
Từ Tư Niên kéo em trai đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Nhiễm đứng trước cửa nhà anh thì kinh ngạc mất một giây, còn trong tay Lâm Nhiễm xách cả túi rác nhà anh.
Lâm Nhiễm thấy anh quay lại, theo bản năng thả tay.
Bịch.
Không ngờ thả nhầm tay.
Nước non, cơm thừa canh cặn cô và Thang Hân Dịch vừa ăn xong, tất cả rớt xuống đất, nước canh màu đỏ chảy dọc trên sàn nhà bóng loáng, thấm ướt rác trước cửa nhà Từ Tư Niên.
Lâm Nhiễm:.........
Cô xấu hổ nhìn Từ Tư Niên, sau đó trong ánh mắt anh tập trung nhìn lại đây, khiếp đảm và sợ hãi phẩy tay: "Ây."
Ánh mắt Từ Tư Niên thay đổi, Lâm Nhiễm đọc được hai chữ trong ánh mắt anh: Phiền phức.
Cô lập tức chỉ rác dưới đất: "Đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Từ Tư Niên: "Ừ."
Sau đó kéo em trai vào nhà, lúc đi đến cửa Từ Tư Niên đột nhiên nói: "Để tôi dọn đi." Dừng chút rồi lại bổ sung: "Tiện thể."
Ngay lúc này, Thang Hân Dịch cũng mở cửa phòng, thấy Lâm Nhiễm còn ở đây cũng kinh ngạc: "Xuống lầu vứt rác nhanh vậy sao?"
Lâm Nhiễm: "............"
Xuống lầu vứt rác không nhanh, nhưng cô còn chưa xuống lầu!
Cô chỉ muốn học Lôi Phong làm việc tốt, giúp hàng xóm mới tới vứt rác, kết quả đổ rác của mình trước cửa nhà anh. Còn vừa vặn bị chủ nhân nhìn thấy.
Bây giờ cô xấu hổ đến nỗi ngón chân co lại sắp đào được ba phòng một sảnh.
Thang Hân Dịch còn nhắc!
Lâm Nhiễm quay đầu rất tuyệt vọng nhìn cô ấy: "Xin cậu im mồm dùm."
Sau đó kéo Thang Hân Dịch về nhà, rồi đến nhà vệ sinh tìm dụng cụ quét dọn.
Vừa mở cửa thì phát hiện cửa đối diện cũng mở, Từ Tư Niên đang dọn dẹp đồ đạc.
Từ lúc phòng đó dọn đi khá gấp, rất nhiều đồ đều lấy hết cả ra, lúc trước Từ Tư Niên quá bận, rất lâu không thu dọn đồ đạc của mình, vừa vặn nhân dịp này có thể vứt mấy thứ không có tác dụng đi.
Lâm Nhiễm bắt đầu làm vệ sinh.
Hai nhà không quấy rầy nhau, giống như thật sự không quen nhau vậy.
Ai có thể nghĩ đến, lúc trước bọn họ còn đánh nhau trong quán bar chứ, còn cùng nhau vào đồn công an.
Lâm Nhiễm làm vệ sinh rất nhanh, sau đó thấy Từ Tư Niên đứng ở đó nhìn cô muốn nói lại thôi.
Lâm Nhiễm nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai, rồi mới lễ độ hỏi anh: "Trên mặt tôi có thứ gì bẩn sao?"
"Không." Từ Tư Niên nói.
Lâm Nhiễm: "Vậy anh cần.......... giúp không?"
Từ Tư Niên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nhíu mày hơi rối rắm hỏi: "Bây giờ cô có tiện không?"
"Hả?"
"Tôi muốn dọn dẹp nhà, cô có thể để em trai tôi đến nhà cô ở chút không?" Từ Tư Niên nói rất chậm, cố gắng để giọng điệu rất khách khí.
Hai năm nay, anh đã cố gắng rất ít khi làm phiền đến người khác.
Bởi vì tất cả ân tình nợ sẽ rất khó trả.
Anh ghét kiểu hành vi vĩnh viễn nợ ân tình này, giống như tuần hoàn không kết thúc vậy.
Nhưng anh lại không thể không làm.
Nhà mới dọn đến bụi bặm rất nhiều, nếu A Lễ ở nhà nhất định sẽ hít phải nhiều bụi, không tốt cho cơ thể cậu.
Vừa vặn phòng đối diện là người quen, anh cắn răng vẫn có thể nhờ vả.
Lâm Nhiễm nhìn dáng vẻ khó chịu của anh bật cười: "Ai da, có gì đâu, để nó qua đây, chỗ tôi còn có đồ ăn vặt và game."
Từ Tư Niên vào nhà dắt A Lễ qua trước mặt Lâm Nhiễm, giới thiệu nói: "Đây là em trai tôi, Từ Tư Lễ."
A Lễ gật đầu với Lâm Nhiễm, mắt to dễ thương đảo đảo, núm lấy góc áo Từ Tư Niên thấp giọng nói: "Anh hai, chị ấy là chị dâu sao?"
Lâm Nhiễm thoáng cái đã đỏ mặt.
Sau năm phút, Thang Hân Dịch chống nạnh: "Nói mau! Có phải cậu thích anh ta không?"
Lâm Nhiễm ngồi trên ghế sofa trợn mắt: "Lẽ nào tớ biểu hiện còn chưa rõ sao?"
Thang Hân Dịch: "....."
Cô ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi!
"Ha ha." Thang Hân Dịch cười lạnh ra tiếng, liếc mắt nhìn cô, Lâm Nhiễm vẫn không quan tâm tự lướt điện thoại, không có phản ứng gì.
Thang Hân Dịch: "Chậc."
Sau năm phút, Thang Hân Dịch thở dài.
Lâm Nhiễm cũng không động đậy, cho đến khi.....
Cô đặt cơm xong, lúc này mới bỏ điện thoại xuống nhìn Thang Hân Dịch, cũng chậc lại như vậy.
"Không ngờ nha." Thang Hân Dịch hừ nhẹ: "Cậu lại thích kiểu như vậy."
"Nếu không thì sao?" Lâm Nhiễm đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy lon coca ném cho cô ấy: "Tớ phải thích kiểu như Triệu Trác Thành mãi sao?"
Kết quả Thang Hân Dịch lại để coca lên bàn: "Lượng đường quá cao! Tôi muốn uống nước." Sau đó không sơ hở tiếp lời cô: "Cũng không cần thiết phải vậy. Nhưng mà tôi rất tò mò, vô cùng muốn phỏng vấn cô Lâm một chút, xin hỏi tại sao cô lại lựa chọn lặng lẽ rời sân vào thời điểm hưng thịnh?"
Lâm Nhiễm không lấy nước cho cô ấy, bởi vì trong nhà không có, ngồi thẳng xuống bên cạnh cô ấy, mở lon nước lắc lắc trước mặt cô ấy: "Nghe thấy không?"
Thang Hân Dịch: "...........Đừng mê hoặc tớ."
"Không phải." Lâm Nhiễm đứng đắn: "Đây là tiếng nước trong đầu cậu."
Không hề ngoài ý muốn, Lâm Nhiễm bị Thang Hân Dịch đá một phát.
Thật ra cũng không dùng sức nhiều, nhưng Lâm Nhiễm nhanh chóng đá lại.
Sau đó hai người giống như hiện tượng học sinh tiểu học đánh nhau, cậu đấm mặt tôi, tôi đánh vai cậu, giằng co hơn mười phút, đánh không biết chán.
Đến khi Lâm Nhiễm sử dụng ra tuyệt chiêu cù lét, làm Thang Hân Dịch cười khanh khách, sau đó thả tay nói: "Không được rồi......... Ha ha ha...... Cậu đừng làm nữa....... Tôi chịu thua, chịu thua!"
Lâm Nhiễm lập tức ngồi dậy, nghiêm trang giải thích vấn đề của cô ấy khi nãy: "Con người đều sẽ trưởng thành."
Thang Hân Dịch: "........"
Mẹ nó ai còn nhớ khi nãy đã hỏi cậu cái gì?
"Cậu đang nói canh gà độc sao?" Thang Hân Dịch không nhịn được mê hoặc, vẫn uống coca.
Lâm Nhiễm trả lời: "Không, tôi chỉ là muốn biểu đạt tôi vốn dĩ rất thích Triệu Trác Thành, bây giờ tôi trưởng thành rồi, tôi đã không còn thích anh ta nữa."
Lúc Lâm Nhiễm mới đến đây, chỉ biết nội dung trong sách, cô rất khinh bỉ cách Lâm Nhiễm ban đầu bày tỏ tình yêu.
Kiểu thích một người thì phải liều mạng có được người đó, bất kể dùng cách gì, thậm chí mặc kệ người đó có vui không, chỉ cần có thể có được vai trò người yêu của người đó trên danh nghĩa thật khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Huống hồ, với điều kiện của cô mà nói, Triệu Trác Thành căn bản không đáng để cô làm vậy.
Cho nên Lâm Nhiễm rất xem thường cô ấy.
Nhưng sau khi trải qua giấc mơ đó, cô đột nhiên hiểu rõ chấp niệm đó của Lâm Nhiễm, mỗi một tình yêu trên thế gian này đều không phân biệt cao thấp sang hèn, cho nên cô giữ gìn tư tưởng tình cảm của Lâm Nhiễm ban đầu.
Cô ấy nỗ lực như thế, thậm chí không tiếc cướp đi cuộc đời của cô, vượt qua ngàn dặm chỉ vì một người, cho nên dấu vết của thích không nên bị hủy đi.
Mặc dù Lâm Nhiễm cũng rất muốn đánh chết cô ấy cũng đúng.
Cô ấy yêu thì yêu, cướp đi mệnh cách của người khác làm gì? Có bản lĩnh thì tự mình đến đây!
Hại cô lẻ loi hiu quạnh ở một thế giới khác lâu như vậy.
Thang Hân Dịch chỉ tùy miệng hỏi, cũng không định tìm hiểu sâu vấn đề này, cô ấy càng muốn biết thái độ của Lâm Nhiễm với Từ Tư Niên.
"Haizz!" Bàn chân trắng trẻo, mượt mà của Thang Hân Dịch chạm vào bàn chân Lâm Nhiễm: "Cậu thích Từ Tư Niên thật à?"
Lâm Nhiễm nằm trên sofa bắt đầu mệt mỏi, nhắm hờ mắt ngáp một cái rồi trả lời: "Cậu nói kiểu thích nào?"
Thang Hân Dịch trợn mắt: "Giả bộ nữa?"
Lâm Nhiễm: "..... Tớ giả vờ với cậu thì có lợi ích gì?"
Thang Hân Dịch: "..... Cũng không có thật."
"Vậy thì được rồi." Lâm Nhiễm nheo mắt rồi lườm: "Nếu nói thích, thì nhất định là thích, nhưng không phải kiểu thích mà cậu hiểu. Giống như cậu thích mặt anh ta, cậu muốn lên giường với anh ta, còn tớ thì chỉ muốn ngăn cản hai người lên giường bằng mọi kế. Tớ cảm thấy cậu không xứng với anh ta."
Bịch!
Lâm Nhiễm bị Thang Hân Dịch đạp mông, Lâm Nhiễm ngay lập tức tỉnh táo, cô mở mắt, nhìn chằm chằm Thang Hân Dịch: "Đạp tớ?"
Thang Hân Dịch hừ lạnh: "Rốt cuộc cậu có phải bạn tớ không? Chị đây có tiền có sắc, sao tớ không xứng với anh ta?"
Lâm Nhiễm trừng mắt, trừng đến nỗi mắt mỏi nhừ, mới chậm rãi nói: "Trong lòng tớ, anh ta giống như thần tiên vậy."
Nghiêm túc đến nỗi có chút nghiêm khắc.
Thang Hân Dịch tự nhiên tiếp lời: "Vậy dĩ nhiên là phải ở cùng tiên nữ tớ rồi."
Lâm Nhiễm: "........"
Thật là, nắm đấm cũng rục rịch rồi.
Lâm Nhiễm không biết nên giải thích kiểu tình cảm này thế nào với Thang Hân Dịch.
Anh từng soi sáng trong thế giới tối tăm nhất của cô, cho nên cô đi theo ánh sáng, đến thế giới này, lại nhìn thấy anh tinh thần sa sút.
Cô thích anh, thậm chí là vượt qua cái thích của tình cảm nam nữ.
Cô muốn thấy anh bình yên vô sự, bình an vui vẻ, một đời thuận lợi, chứ không phải đơn thuần muốn có được anh.
Thang Hân Dịch thấy cô hăng hái đột nhiên ảm đạm, lập tức vỗ vai cô: "Đừng mà, đến mức đó sao? Cậu đừng khóc, tớ không dỗ cậu đâu."
Lâm Nhiễm thở dài, lại nhấn mạnh: "Thật đó, tiên nữ như cậu còn chưa xứng với thần tiên như anh ta đâu, tôi khuyên cậu nên bỏ cái suy nghĩ này đi.
Sau đó chuông cửa vang lên.
Lâm Nhiễm sợ Thang Hân Dịch đánh cô, lập tức đứng dậy đi lấy đồ ăn ngoài.
"Đệch!" Thang Hân Dịch nắm chặt nắm đấm ở sau lưng cô.
Thật muốn đánh người quá.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng ăn cơm, nhìn một bàn thức ăn phong phú, Thang Hân Dịch nghĩ, còn có thể miễn cưỡng làm bạn với Lâm Nhiễm.
Lúc hai người ăn cơm vô cùng yên lặng, trong phòng khách chỉ có tiếng ăn cơm.
Sau một tiếng, hai người đều ôm bụng nằm ngửa trên ghế, phát ra một tiếng cười thở dài.
Sau đó Lâm Nhiễm đứng dậy thu dọn tàn cục, đột nhiên nói một câu: "Nếu cậu thật sự thích anh ta, vậy sau này ở bên cạnh anh ta phải đối xử tốt với anh ta."
Thang Hân Dịch mặt mông lung: "Hả?"
Lâm Nhiễm xách rác mang dép, đối lưng với Thang Hân Dịch, thấp giọng: "Con người anh ta rất trọng tình cảm, cậu thích anh ta thì không thể lừa anh ta, nếu như hai người thật sự ở bên nhau, tôi cũng chúc phúc cho hai người."
Thang Hân Dịch: "..........."
Cô ấy đang muốn nói gì đó, Lâm Nhiễm đã xách rác ra ngoài.
Vứt đi tình cảm cá nhân mà nói, Thang Hân Dịch quả thật là đối tượng yêu đương rất tốt với Từ Tư Niên.
Tướng mạo đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cũng không tệ, đều bổ sung các phương diện với Từ Tư Niên.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Từ Tư Niên yêu đương với người khác, Lâm Nhiễm sẽ cảm thấy trái tim mình rất lạnh.
Giống như cải trắng nuôi nhiều năm, rồi bị heo gặm mất vậy.
Nhưng biết là nhất định sẽ có một con heo như thế đến, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Bây giờ điều này đến cũng tốt, để cô nhìn rõ chính mình.
Cô không phải Lâm Nhiễm ban đầu, vì yêu không tiếc mọi thủ đoạn, thậm chí không quan tâm nguyện vọng của người khác, gắng gượng giữ anh lại bên mình.
Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, biết anh sống tốt là được rồi, cô thật sự rất muốn nhìn thấy Từ Tư Niên tươi cười trở lại.
Từ Tư Niên đàn dương cầm trong căn phòng cách từng tầng ánh sáng, mỉm cười dịu dàng.
Lúc Lâm Nhiễm xuống lầu vứt rác, vừa vặn nhìn thấy cửa đối diện còn chất rất nhiều rác, hai tay cô cũng còn trống thuận tiện xách đi một bị.
Nhưng không ngờ lại không xách nổi.
Cô gắng sức cũng không xách bị rác lên được, cô nghi ngờ bên trong đựng sắt.
Vào lúc cô định từ bỏ, cửa thang máy mở.
Từ Tư Niên kéo em trai đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Nhiễm đứng trước cửa nhà anh thì kinh ngạc mất một giây, còn trong tay Lâm Nhiễm xách cả túi rác nhà anh.
Lâm Nhiễm thấy anh quay lại, theo bản năng thả tay.
Bịch.
Không ngờ thả nhầm tay.
Nước non, cơm thừa canh cặn cô và Thang Hân Dịch vừa ăn xong, tất cả rớt xuống đất, nước canh màu đỏ chảy dọc trên sàn nhà bóng loáng, thấm ướt rác trước cửa nhà Từ Tư Niên.
Lâm Nhiễm:.........
Cô xấu hổ nhìn Từ Tư Niên, sau đó trong ánh mắt anh tập trung nhìn lại đây, khiếp đảm và sợ hãi phẩy tay: "Ây."
Ánh mắt Từ Tư Niên thay đổi, Lâm Nhiễm đọc được hai chữ trong ánh mắt anh: Phiền phức.
Cô lập tức chỉ rác dưới đất: "Đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Từ Tư Niên: "Ừ."
Sau đó kéo em trai vào nhà, lúc đi đến cửa Từ Tư Niên đột nhiên nói: "Để tôi dọn đi." Dừng chút rồi lại bổ sung: "Tiện thể."
Ngay lúc này, Thang Hân Dịch cũng mở cửa phòng, thấy Lâm Nhiễm còn ở đây cũng kinh ngạc: "Xuống lầu vứt rác nhanh vậy sao?"
Lâm Nhiễm: "............"
Xuống lầu vứt rác không nhanh, nhưng cô còn chưa xuống lầu!
Cô chỉ muốn học Lôi Phong làm việc tốt, giúp hàng xóm mới tới vứt rác, kết quả đổ rác của mình trước cửa nhà anh. Còn vừa vặn bị chủ nhân nhìn thấy.
Bây giờ cô xấu hổ đến nỗi ngón chân co lại sắp đào được ba phòng một sảnh.
Thang Hân Dịch còn nhắc!
Lâm Nhiễm quay đầu rất tuyệt vọng nhìn cô ấy: "Xin cậu im mồm dùm."
Sau đó kéo Thang Hân Dịch về nhà, rồi đến nhà vệ sinh tìm dụng cụ quét dọn.
Vừa mở cửa thì phát hiện cửa đối diện cũng mở, Từ Tư Niên đang dọn dẹp đồ đạc.
Từ lúc phòng đó dọn đi khá gấp, rất nhiều đồ đều lấy hết cả ra, lúc trước Từ Tư Niên quá bận, rất lâu không thu dọn đồ đạc của mình, vừa vặn nhân dịp này có thể vứt mấy thứ không có tác dụng đi.
Lâm Nhiễm bắt đầu làm vệ sinh.
Hai nhà không quấy rầy nhau, giống như thật sự không quen nhau vậy.
Ai có thể nghĩ đến, lúc trước bọn họ còn đánh nhau trong quán bar chứ, còn cùng nhau vào đồn công an.
Lâm Nhiễm làm vệ sinh rất nhanh, sau đó thấy Từ Tư Niên đứng ở đó nhìn cô muốn nói lại thôi.
Lâm Nhiễm nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai, rồi mới lễ độ hỏi anh: "Trên mặt tôi có thứ gì bẩn sao?"
"Không." Từ Tư Niên nói.
Lâm Nhiễm: "Vậy anh cần.......... giúp không?"
Từ Tư Niên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nhíu mày hơi rối rắm hỏi: "Bây giờ cô có tiện không?"
"Hả?"
"Tôi muốn dọn dẹp nhà, cô có thể để em trai tôi đến nhà cô ở chút không?" Từ Tư Niên nói rất chậm, cố gắng để giọng điệu rất khách khí.
Hai năm nay, anh đã cố gắng rất ít khi làm phiền đến người khác.
Bởi vì tất cả ân tình nợ sẽ rất khó trả.
Anh ghét kiểu hành vi vĩnh viễn nợ ân tình này, giống như tuần hoàn không kết thúc vậy.
Nhưng anh lại không thể không làm.
Nhà mới dọn đến bụi bặm rất nhiều, nếu A Lễ ở nhà nhất định sẽ hít phải nhiều bụi, không tốt cho cơ thể cậu.
Vừa vặn phòng đối diện là người quen, anh cắn răng vẫn có thể nhờ vả.
Lâm Nhiễm nhìn dáng vẻ khó chịu của anh bật cười: "Ai da, có gì đâu, để nó qua đây, chỗ tôi còn có đồ ăn vặt và game."
Từ Tư Niên vào nhà dắt A Lễ qua trước mặt Lâm Nhiễm, giới thiệu nói: "Đây là em trai tôi, Từ Tư Lễ."
A Lễ gật đầu với Lâm Nhiễm, mắt to dễ thương đảo đảo, núm lấy góc áo Từ Tư Niên thấp giọng nói: "Anh hai, chị ấy là chị dâu sao?"
Lâm Nhiễm thoáng cái đã đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.