Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta Hot Lên
Chương 28
Dung Yên
20/01/2023
Mùa thu ở Ninh Giang khí hậu thay đổi trong chớp mắt, chốc lát đã mưa.
Tiếng mưa rào rạt trên nóc nhà, song sắt, khắp nơi đều mờ tối.
Mọi thứ đúng như dự tính của Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm rời nhà vừa đúng lúc.
Chỉ là tìm ô hơi mất chút thời gian.
Cô đánh xe thẳng tới trường của A Lễ.
Đã đến đây một lần nên cũng tính là xe nhẹ chạy đường quen.
Lúc Lâm Nhiễm tới thì vừa đúng lúc các bậc phụ huynh đang đón con, như bình thường mà nói thì giờ này chắc hẳn không đông lắm, nhưng hôm nay trời mưa, phụ huynh đều cầm ô đứng đợi, mấy đứa nhỏ chen chúc đi ra, âm thanh huyên náo, người đông nghịt.
Lâm Nhiễm tìm một vòng cũng không thấy A Lễ đâu, nghĩ chốc nữa đến phòng làm việc của giáo viên tìm, liền đứng đợi người tản ra bớt.
Mưa ngày càng lớn, có đứa nhỏ nhảy lên lưng của ba mình, ngân nga suốt dọc đường.
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng họ dần xa, từng đôi từng đôi, cực kỳ ấm áp.
Mười phút sau người mới tản dần đi.
Lâm Nhiễm cầm ô đi vào trường, đi thẳng tới lầu dạy học.
Chưa tới nơi thì thấy chiếc váy dài của Khương Tiểu Ngư. Cô đứng tại hành lang, cùng với giáo viên trò chuyện vui vẻ, bên cạnh còn có A Lễ.
A Lễ luôn cúi đầu, nhìn qua có vẻ mất mác.
Lâm Nhiễm không bước về phía trước nữa.
Cô mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, nội dung hình như là chuyện học tập sinh hoạt của A Lê, khung cảnh hệt như một vị phụ huynh lâu ngày không tới trường học đang áy náy với giáo viên.
Khương Tiểu Ngư vẫn như trước, mái tóc đen dài tới thắt lưng, âm thanh dịu dàng cảm ơn giáo viên:"Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu không thì A Lễ sẽ không tiến bộ nhanh đến vậy"
"Làm gì có." Giáo viên nói:" Vẫn là nhờ A Lễ thông minh."
"A Lễ nhà chúng tôi bình thường không thích nói chuyện cho lắm, chắc hẳn quan hệ với bạn học không tốt lắm nhỉ?" Khương Tiểu Ngư sờ đầu A Lễ, hơi tiếc nuối nói "Hy vọng cô có thể cổ vũ mọi người khoan dung với A Lễ một chút, quen thuộc rồi thì sẽ phát hiện A Lễ là một người bạn tốt"
Giáo viên cứng đờ, chắc hẳn là vừa tốt nghiệp không lâu, không có kinh nghiệm ứng phó với phụ huynh, ăn nói không khôn khéo cho lắm.
Vài giây sau cô liền cười nói:"Đây là khúc mắc trong lòng A Lễ, phải đợi em từ từ bước ra, sự giúp đỡ của bạn học cũng chỉ là một phần, mấy đứa nhỏ ở tuổi này thường không đủ kiên nhẫn, tâm tư của A Lễ cũng tinh tế hơn rất nhiều, rất dễ bị tổn thương...."
"Ý của cô là A Lễ bị bạn bè cô lập?"
Cô giáo chưa nói xong thì bị Khương Tiểu Ngư mạnh mẽ cắt ngang, trong nháy mắt trở nên bực bội, ý cười trên mặt cũng không còn"Chúng tôi đưa A Lễ đến trường chính vì muốn nó kết giao bạn bè, giao lưu với nhiều người, không ngờ cô giáo lại nghĩ như vậy.Bọn trẻ còn nhỏ, cô lập A Lễ nhà tôi chỉ vì thằng bé không thích nói chuyện sao, vì sao không kiên nhẫn một chút, cô vậy mà là cô giáo sao?"
"Không phải....." Cô giáo nhất thời luống cuống, cô đỡ kính mắt hai tay chà xát trước người nhiều lần, tay chân luống cuống ánh mắt mờ hồ, tai đều đỏ hết lên, "Phụ huynh A Lễ, tôi không phải ý đó"
"Vậy cô có ý gì?" Khương Tiểu Ngư từ trên nhìn xuống, " Thân là giáo viên, không quan tâm giúp đỡ những đứa trẻ yếu, mà lại đi để bạn học cùng cô lập người khác, hành vi này của cô có biết sẽ gây tổn thương rất lớn đến người khác không, điều này sẽ để lại ám ảnh cả đời cho nó, lương tâm của cô ở đâu?"
"Tôi không có....." cô giáo luống cuống, trong mắt ngập nước, "Tôi không có nghĩ như vậy"
"Thế cô nghĩ thế nào?" Khương Tiểu Ngư hung hăng dọa người, "Tôi bình thường là một người rất dễ tính, cô đối xử sao cũng được hết, nhưng cô dám đổi xử với thằng bé như vậy không thể tha thứ được mà, A Lễ là cục cưng chúng tôi nâng niu trong tay, gửi nó đến trường chúng tôi hy vọng nó có thể được đối xử công bằng chứ không phải bị bạn học cô lập"
"Tôi hy vọng cô hiểu, bệnh tự kỷ không có sai...."
"Đúng là không sai" một âm thanh đanh thép truyền đến, "Nhưng cũng không phải là lý do để bắt cóc người khác"
Ánh mắt mọi người cùng nhìn lại.
Lâm Nhiễm đứng trong mưa, tay cầm một chiếc dù trong suốt màu trắng, giọt mưa chảy xuống theo mép ô.
Tí tách, tí tách
Từng giọt rơi trên mặt đất tạo thành một đóa hoa.
Khương Tiểu Ngư từ đầu luôn nhìn Lâm Nhiễm từ trong mưa bước tới, ngây ra hồi lâu.
Cô biết Từ Tư Niên sẽ có bạn gái, nhưng cô khẳng định cô gái đó không đẹp bằng mình, cũng không có khí chất, A Niên sẽ không nhìn trúng người khác, ai cũng đều là khách qua đường mà thôi, cô mới là bạch nguyệt quang của A Niên.
Nhưng mà cô bất kể thế nào cũng không ngờ tới bạn gái của A Niên vậy mà là..............Lâm Nhiễm.
Vợ cũ của Triệu Trác Thành.
Là người làm mưa làm gió ở Ninh Giang, vung tiền như nước vì Triệu Trác Thành, ép cô phải tha hương đất khách.
Khương Tiểu Ngư bất giác nắm chặt đấm tay.
"A....." A Lễ bỗng chau mày, thấp giọng nói một câu, "Đau quá..."
Cô lập tức buông tay, khẩn trương cúi đầu hỏi A Lễ: "Không sao chứ?"
A Lễ nhìn cô, đem tay giấu ở sau lưng, lưỡng lự lắc đầu: "Không sao."
"A Lễ." Lâm Nhiễm gọi cậu, "Đến phòng học làm bài tập thôi"
Ánh mắt A Lễ đều rơi trên người Lâm Nhiễm, còn mang theo chút nước, lùi về sau một bước, nhút nhát gọi: "Chị dâu."
Tiếng gọi này làm tim Lâm Nhiễm đều muốn tan chảy.
Cô bước tới chỗ A Lễ, ngồi xổm xuống bế cậu, "Chị đây"
"Chị cùng cô giáo và chị Tiểu Khương bàn bạc chút chuyện, em về phòng làm bài tập có được không?" Lâm Nhiễm nói nhỏ bên tai cậu, "Đợi bàn xong chị đón em về nhà có được không?"
Cuối cùng A Lễ gật đầu, đưa tay kéo Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm thấy mu bàn tay cậu ửng hồng.
Chính là vừa nãy bị Khương Tiểu Ngư bóp.
Cô không nhịn được mà quay đầu trừng Khương Tiểu Ngư một cái.
Phòng học cách nơi này không xa.
Lâm Nhiễm thu xếp ổn thỏa A Lễ liền quay lại rất nhanh.
Hành lang chỉ còn lại cô giáo cùng Khương Tiểu Ngư, không khí có chút xấu hổ, mưa rơi tí ta tí tách từng nhịp, hai người không ai mở miệng, sắc mặt Khương Tiểu Ngư có chút không tốt lắm.
"Cô giáo", Lâm Nhiễm mở miệng, "Những lời vừa rồi mong cô đừng để bụng"
"A........." Cô giáo sửng sốt hai giây khi bị gọi, sau đó xấu hổ cười nói:"Không sao hết"
"Giả vờ làm người tốt gì chứ", Khương Tiểu Ngư quái gở mở miệng,"Không biết còn tưởng rằng cô với A Lễ rất thân đấy"
"Thú thật cũng tàm tạm", Lâm Nhiễm bình thản từ từ nói:"Thằng bé gọi tôi một tiếng chị dâu cô nói xem tôi có nên quản không?"
Khương Tiểu Ngư trừng mắt "Cô!"
"Tôi thì được." Lâm Nhiễm nói:"Những lời vừa rồi tôi không hy vọng cô lại nhắc tới trước mặt A Lễ nữa, xin cô Khương ăn nói có chừng mực."
"Cô đây là đang dạy dỗ tôi?", Khương Tiểu Ngư nhăn mày thành một đường thẳng, "Những lời đó dựa vào đâu tôi không được nói, giáo viên dạy bọn nhỏ cô lập A Lễ thì được tôi đưa ra ý kiến thì không, A Lễ vốn mắc bệnh tự kỷ, đưa thằng bé đến trường là để kết bạn, để cho bệnh tình chuyển biến tốt, kết quả được giáo viên dạy thành thế này, khiến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, phương pháp giáo dục như vậy lẽ nào không đáng để khiển trách sao?"
Cô giáo đáng thương ở bên cạnh, "Cô Khương, tôi không có ý để bạn học cô lập A Lễ."
"Những lời cô vừa nói còn không đủ rõ ràng sao." Khương Tiểu Ngư lí lẽ hùng hồn "Cô chính là ý đó."
Cô giáo bình thường cũng quen liên hệ với bọn trẻ, phụ huynh đa số đều là hỏi về thành tích, tình huống của A Lễ đây là lần đầu cô gặp.
Anh trai của A Lễ là một người rất ôn hòa, mặc dù không thích nói chuyện lắm nhưng mỗi lần đón A Lễ đều sẽ nói một tiếng cảm ơn, thỉnh thoảng sẽ gửi tới một ít hoa quả, sữa hay đồ ăn vặt, A Lễ cũng rất lịch sự nên mỗi ngày cô mới để A Lễ ở chỗ cô đợi đến tối muộn.
Cô rất để tâm quá trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ, nhưng tình huống của A Lễ không giống, nếu như giáo viên cưỡng ép bạn học cùng cậu kết bạn giao lưu kết quả thu được sẽ hoàn toàn trái ngược.
Cô trong lòng hiểu rõ, cũng tự nhận nói rất rõ ràng, nhưng cô Khương đem lời này đưa tới một mức độ khác.
Quả thật là có miệng mà khó giải thích.
Vài lần muốn giãi bày nhưng lời tới bên miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Khương Tiểu Ngư chiếm ưu thế, cô giễu cợt một tiếng:"Để loại cô giáo như này dạy A Lễ khiến quá trình trưởng thành của thằng bé không tốt"
Giọng nói chậm dần để lại một khoảng không trầm mặc.
Cô giáo cùng Lâm Nhiễm đều nhìn về phía Khương Tiểu Ngư, gió thu thổi bay tà váy dài của cô, tóc cô dài, gương mặt rất xinh đẹp, ánh mắt thì trong suốt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Một kiểu rét không nói nên lời.
Hồi lâu sau Lâm Nhiễm chầm chậm mở lời, "Nếu như tôi nhớ không lầm thì ý của cô giáo là bọn trẻ ở tuổi này không biết chừng mực, không đủ kiên nhẫn kết bạn với A Lễ, đối với A Lễ không tốt, nhưng không có hạn chế A Lễ kết bạn."
Cô giáo liều mạng gật đầu.
"Còn nữa, tôi hy vọng cô không nhắc ba từ bệnh trầm cảm trước mặt A Lễ nữa." Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: "Thằng bé tâm tư tỉ mỉ, mẫn cảm hơn rất nhiều, ba từ này đối với nó là một kiểu tổn thương."
Khương Tiểu Ngư:" Lẽ nào không cho người ta nói sự thật?"
"Người thật sự thương thằng bé sẽ không nói như vậy."
"Hơn nữa, thằng bé không phải bị trầm cảm." Lâm Nhiễm liếc Khương Tiểu Ngư một cái, "Nó chỉ là chưa học được cách cùng thế giới này chung sống mà thôi."
Khương Tiểu Ngư sững sờ tại chỗ.
Lâm Nhiễm cũng cô giáo nói đôi ba câu, sau đó cô giáo lên tầng hai còn Lâm Nhiễm đi thẳng tới phòng học đón A Lễ.
A Lễ thấy cô đến rất vui vẻ, mang balo kéo tay cô, "Chị dâu."
Lâm Nhiễm xoa xoa đầu cậu, "Đi, về nhà nào."
"Vâng."
Hai người bước ra ngoài, Khương Tiểu Ngư đứng cách đó không xa.
Cô mỉm cười với A Lễ, A Lễ cẩn thận chào hỏi cô,:"Chị Tiểu Ngư."
"Đi cùng với chị Tiểu Ngư đi." Khương Tiểu Ngư cười nói,:"Chị Tiểu Ngư dẫn em đi chơi."
A Lễ lùi về phía sau Lâm Nhiễm, thấp giọng nói:"Anh bảo em về nhà cùng với chị dâu."
Sắc mặt Khương Tiểu Ngư khẽ thay đổi.
Lâm Nhiễm kéo A Lễ đi ngang qua cô.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc nhỏ, Lâm Nhiễm nghe được Khương Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nói:"Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu."
Lâm Nhiễm bước chân nhỏ lại,:"Hử?"
"Trước kia cô không thắng được tôi." Khương Tiểu Ngư bình tĩnh nói:"Sau này cũng sẽ không."
"Ồ?" Lâm Nhiễm cười nhẹ, "Vậy thì chờ xem."
Cơn gió mùa thu đem đến một cảm giác mát lạnh, Lâm Nhiễm trước khi tới đem cho A Lễ một cái áo khoác, đã mặc lên ở hành lang, sau đó cô đi tới trụ hàng lang lấy ô của mình, mở ra, cùng A Lễ đi vào trong mưa.
Cô nghe thấy phía sau vang lên âm thanh làm nũng mềm yếu, có vài phần nghẹn ngào: "Không sao hết, chẳng qua gặp phải...........bỏ đi, không nói nữa, không sao cả."
"Dù sao là tôi phá hoại tình cảm của hai người, tôi là một tội nhân, cô nói tôi như thế nào cũng được cả......."
Những lời phía sau đều bị tiếng mưa nuốt lấy.
Trời mưa gọi xe rất khó, Lâm Nhiễm cũng A Lễ chặn vài chiếc xe taxi ở cổng trường nhưng đều quá tải, còn app trên điện thoại thì đang xếp hàng.
Vài phút sau một chiếc xe Bentley đen chậm rãi dừng trước cửa trường học.
A Lễ thấp giọng hỏi:"Chị dâu là xe chị đặt sao?"
Lâm Nhiễm lắc đầu:"Sẽ không có tài xế nào lái chiếc này cả"
A Lễ:"Rất đắt sao?"
Lâm Nhiễm:"Cực kỳ đắt."
A Lễ:"Vậy đợi sau này em kiếm tiền mua cho chị dâu"
Lâm Nhiễm xoa đầu thằng bé, không nhẫn tâm nói cho nó biết ga ra Lâm gia có hai chiếc, thậm chí có một chiếc là hàng giới hạn.
Cô chỉ nói được, không nỡ hủy ước mơ đẹp đẽ của thằng bé.
Trong lúc xe dừng lại, Lâm Nhiễm liền tắt đặt xe, gửi tin nhắn cho Lâm Diễm: Đang đâu đó?
- ----Giang hồ khẩn cấp
- -----Lái xe tới đón chị, tại cửa trường tiểu học XX
Lâm Diễm: Mắc mưa rồi?
Lâm Nhiễm: Gặp được chồng cũ đưa vợ mới giàu sang, chị không thể thua.
Lâm Diễm:.......
- ------Đợi đó.
- ------Năm phút.
Lâm Nhiễm bỏ điện thoại vào túi, câu được câu không nói chuyện phiếm với A Lễ.
"Anh em đi bao lâu?" A Lễ hỏi.
"Một tháng?" Lâm Nhiễm cũng không chắc, "Nhanh thì nửa tháng trở về. "
"Em cùng chị dâu ở với nhau trong lúc này sao?"
"Ừm, em phải ngoan nha."
"Vâng." A Lễ dừng một chút, "Nửa tháng này em có thể ăn KFC không?"
"Xem biểu hiện của em, Nhưng mà......" Lâm Nhiễm đùa cậu, "Chị nghe người nào đó từng nói không thể ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho sức khỏe."
"Là anh hai nói." A Lễ lí lẽ hùng hồn, "Nhưng mà anh hai không ở đây, em ăn thì sẽ không ảnh hưởng sức khỏe."
Lâm Nhiễm đẩy đầu thằng bé, "Thật tinh ranh"
Chiếc Bentley mở ra, đầu tiên là trợ lý ở ghế phụ xuống mở ô, sau là mở cốp xe, đầu tiên là một đôi chân thẳng dài, sau là Triệu Trác Thành đồ vest giày da xuống xe.
Không ngoài dự đoán của Lâm Nhiễm.
Triệu Trác Thành đưa mắt nhìn Lâm Nhiễm sau đó nhìn sang A Lễ, anh nhíu mày.
Lâm Nhiễm làm bộ không nhìn thấy, hay tay tùy ý để ở đầu A Lễ, vuốt mấy cọng tóc ngắn ngủn cứng rắn, cảm giác không tệ lắm.
Triệu Trác Thành cầm ô đi tới trường học.
A Lễ thấp giọng hỏi Lâm Nhiễm:"Đây là ai vậy? Anh ta nhìn chị nãy giờ."
Lâm Nhiễm nói:"Không biết nữa, có lẽ vì chị xinh đẹp đi."
A Lễ nhíu mày suy nghĩ "Hình như cũng đúng"
Lâm Nhiễm bật cười, này cũng quá là nể mặt mình rồi.
"Anh ta đi đón chị Tiểu Ngư sao?" A Lễ hỏi
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta đang đợi ai"
"Em trai chị."
"Chị dâu còn có em trai sao?"
"Ừm, chị còn có một em gái."
Hai người trong màn mưa trò chuyện.
Lâm Nhiễm đối với A Lễ là có hỏi liền đáp, hơn nữa rất bình đẳng ngang hàng, không phải vì đây là một cậu bé mà không tận tâm.
Triệu Trác Thành cùng Khương Tiểu Ngư che một chiếc ô từ trường học đi ra.
Một chiếc ô đen lớn, Khương Tiểu Ngư nép sát vào người Triệu Trác Thành, trên người khoác áo vest của anh ta, còn một bên của Triệu Trác Thành đều ướt cả, cơ bắp rắn chắc lộ ra bên trong chiếc áo sơ mi trắng.
Sẽ đẹp như một bức tranh sơn thủy.
Nếu họ không đi về phía mình.
"A Lễ " Khương Tiểu Ngư bước qua "Có muốn đi về cùng chị không?"
A Lễ do dự, nhìn Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chỉ nhìn nó cười, hai tay nhẹ nhàng ngắt lòng bàn tay thằng bé, không nói gì cả.
Đối với A Lễ là một sự khuyến khích thầm lặng.
A Lễ lắc đầu với Khương Tiểu Ngư, "Không cần đâu chị Tiểu Ngư."
"Đi thôi." Triệu Trác Thành ở bên cạnh nói,:"Em thân thể yếu, chốc nữa cảm lạnh giờ."
Khương Tiểu Ngư xấu hổ muộn phiền nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói:"Em nhìn A Lễ lớn lên, không thể không quản đi?"
"Không phải không cho em quản" Triệu Trác Thành bất đắc dĩ nói, "Không phải bây giờ có người quản rồi sao?"
Nói xong liếc Lâm Nhiễm một cái, cười khinh nhẹ.
Lâm Nhiễm vẫn đang đợi Lâm Diễm tới cứu cánh, lười để ý Triệu Trác Thành.
Khương Tiểu Ngư không được A Lễ đồng ý, cứ cảm thấy mất mặt, vẫn đang nhỏ giọng thuyết phục A Lễ.
Lâm Nhiễm nghe đến phiền, ôn hòa nói: "Cô Khương tốt xấu gì cũng là người đọc sách đi, sao mà nói mãi không chịu hiểu thế?"
"Cô!" Khương Tiểu Ngư trừng cô, trong mắt có một tầng nước, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Triệu Trác Thành lập tức bảo vệ, lạnh lùng nói:"Lâm Nhiễm, cô đừng có mà quá đáng"
"Ồ?" Lâm Nhiễm nhích mày, bỗng nhiên cười, "Tôi nói chuyện bình thường, làm việc bình thường, sao lại là quá đáng rồi?"
"Đừng nói nữa." Khương Tiểu Ngư kéo áo Triệu Trác Thành, thấp giọng nói:" A Thành, chúng ta đi."
Nói xong thì nước mắt cũng rơi xuống.
Lâm Nhiễm xem thế là đủ.
"Lâm Nhiễm, Cô quá đáng rồi." Triệu Trác Thành hừ lạnh nói,:"Tôi biết cô ly hôn xong sống không tốt, nhưng cũng không thể đem những bực tức đều trút lên người Tiểu Ngư chứ"
"Có sao?" Lâm Nhiễm không hề gì nhún nhún vai.
"Cô đừng quên rằng ban đầu là ai liều mạng cũng phải gả đến Triệu gia." Triệu Trác Thành ngữ khí lạnh lẽo, ánh mắt cũng vậy, "Cũng là cô làm cho tôi và Tiểu Ngư chia xa"
"Ồ" Lâm Nhiễm không quá để tâm đáp lại một tiếng.
"Cô mãi mãi nợ cô ấy" Triệu Trác Thành nói.
"Ừm."
Lâm Nhiễm không hề gợn sóng, đến một nét mặt nhỏ cũng không biểu hiện cho Triệu Trác Thành, luôn nhìn giao lộ.
Triệu Trác Thành nổi giận.
Anh ta trước giờ đều là tiêu điểm trong chúng người, chưa từng bị ai khinh thường như thế.
"Cô đây là thái độ gì?"
Lâm Nhiễm nhìn anh ta một cái, đưa tay che lấy tai A Lễ, "Chính là biết rồi"
Triệu Trác Thành vẫn còn muốn nói gì đó, Lâm Nhiễm sắc bén nói: "Còn có được rồi, đủ rồi, tôi nghe mấy lời này đến ngán rồi."
Vừa dứt lời, một chiếc Maybach đen bay nhanh đến, dừng sát phía sau chiếc Bentley, bắn đầy nước lên nó, tỏ rõ ý khiêu khích.
Lâm Diễm hạ cửa xe xuống, hướng Lâm Nhiễm huýt sáo,"Lên xe."
"Đến đây" Lâm Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó kéo A Lễ đi tới, ngang qua Triệu Trác Thành còn cố ý xoay cán ô, nước bắn tung ra văng hết vào mặt, vai Triệu Trác Thành, làm ướt anh ta một cách dứt khoát.
Triệu Trác Thành tức tối:"Cô!"
"A?" mắt Lâm Nhiễm hơi co lại, thoáng một phát, tán ô lại xoay một vòng tròn, vừa đúng rơi hết trên người Triệu Trác Thành, cô chẹp một tiếng, "Thật ngại quá, trượt tay, không cẩn thận."
Triệu Trác Thành tức điên, Lâm Nhiễm vỗ vỗ đầu A Lễ, "A Lễ chào tạm biệt chị Tiểu Ngư đi."
A Lễ cực kỳ ngoan ngoãn, cúi đầu với bọn họ, "Tạm biệt chị Tiểu Ngư."
Sau đó dừng lại vài giây, nhìn sắc mặt Triệu Trác Thành nói:" Anh.....anh rể tạm biệt."
Mọi lời muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra.
Lâm Nhiễm cùng A Lễ lên xe Lâm Diễm.
*
"Nhặt từ đâu về đấy?" Lâm Diễm nhìn kỹ A Lễ, "Thằng nhóc cũng được đấy."
Lâm Nhiễm lấy cái áo vest của Lâm Diệm khoác cho A Lễ, đem cả người thằng bé buộc lại chặt chẽ kỹ càng, "Em trai của bạn, chăm sóc vài ngày."
"Chị còn có bạn?" Lâm Diệm cười, sau đó tự mình trả lời: "Thang Hân Dịch cũng không có em trai"
"Đối diện" Lâm Nhiễm không vui vẻ nói:"Tập trung lái xe đi."
A Lễ ở hoàn cảnh xa lạ không hề thích ứng, đứng ngồi không yên trong xe, gắt gao dựa sát vào người Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hỏi cậu một vài chuyện ở trường học, cậu nói ngày càng ít, dường như đều là một từ rồi một từ.
Cô trấn an cậu, khuyên cậu nên nghỉ ngơi một chút đi.
A Lễ dựa vào vai Lâm Nhiễm, bỗng nhiên cậu chồm lên, tỏ ý Lâm Nhiễm cúi đầu.
Lâm Nhiễm hoài nghi cúi xuống, chỉ nghe A Lễ thấp giọng nói:"Chị dâu, xe này rất quý."
Lâm Nhiễm: "Hả?"
A Lễ nói chắc nịch:"Chị dâu rất có tiền"
Lâm Nhiễm:"............."
"Làm sao em biết được?" Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ nói:" Cái này so với cái chị nói lúc trước chất liệu tốt hơn, âm thanh hai chiếc cũng không giống nhau, em nói không ra, nhưng mà........trực giác."
Vừa nói vừa nhăn mày, Lâm Nhiễm không nhịn được mà xoa đầu cậu, "Trực giác khá chuẩn."
Lâm Diễm rẽ qua một khúc cua mới nhớ tới hỏi "Nó gọi chị là gì?"
Trong xe yên lặng vài giây.
A Lễ yếu ớt nói:"Chị dâu"
Lâm Diệm đánh xe một cái, dừng lại bên đường.
Anh ta liếc nhìn Lâm Nhiễm cùng A Lễ, âm u nói:"Giải thích một chút?"
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Quốc Khánh cùng Trung Thu ở bên nhau rồi, mọi người có muốn ở bên tôi không?
Hahaha, chúc mọi người đón sóng lễ vui vẻ.
Tiếng mưa rào rạt trên nóc nhà, song sắt, khắp nơi đều mờ tối.
Mọi thứ đúng như dự tính của Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm rời nhà vừa đúng lúc.
Chỉ là tìm ô hơi mất chút thời gian.
Cô đánh xe thẳng tới trường của A Lễ.
Đã đến đây một lần nên cũng tính là xe nhẹ chạy đường quen.
Lúc Lâm Nhiễm tới thì vừa đúng lúc các bậc phụ huynh đang đón con, như bình thường mà nói thì giờ này chắc hẳn không đông lắm, nhưng hôm nay trời mưa, phụ huynh đều cầm ô đứng đợi, mấy đứa nhỏ chen chúc đi ra, âm thanh huyên náo, người đông nghịt.
Lâm Nhiễm tìm một vòng cũng không thấy A Lễ đâu, nghĩ chốc nữa đến phòng làm việc của giáo viên tìm, liền đứng đợi người tản ra bớt.
Mưa ngày càng lớn, có đứa nhỏ nhảy lên lưng của ba mình, ngân nga suốt dọc đường.
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng họ dần xa, từng đôi từng đôi, cực kỳ ấm áp.
Mười phút sau người mới tản dần đi.
Lâm Nhiễm cầm ô đi vào trường, đi thẳng tới lầu dạy học.
Chưa tới nơi thì thấy chiếc váy dài của Khương Tiểu Ngư. Cô đứng tại hành lang, cùng với giáo viên trò chuyện vui vẻ, bên cạnh còn có A Lễ.
A Lễ luôn cúi đầu, nhìn qua có vẻ mất mác.
Lâm Nhiễm không bước về phía trước nữa.
Cô mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, nội dung hình như là chuyện học tập sinh hoạt của A Lê, khung cảnh hệt như một vị phụ huynh lâu ngày không tới trường học đang áy náy với giáo viên.
Khương Tiểu Ngư vẫn như trước, mái tóc đen dài tới thắt lưng, âm thanh dịu dàng cảm ơn giáo viên:"Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu không thì A Lễ sẽ không tiến bộ nhanh đến vậy"
"Làm gì có." Giáo viên nói:" Vẫn là nhờ A Lễ thông minh."
"A Lễ nhà chúng tôi bình thường không thích nói chuyện cho lắm, chắc hẳn quan hệ với bạn học không tốt lắm nhỉ?" Khương Tiểu Ngư sờ đầu A Lễ, hơi tiếc nuối nói "Hy vọng cô có thể cổ vũ mọi người khoan dung với A Lễ một chút, quen thuộc rồi thì sẽ phát hiện A Lễ là một người bạn tốt"
Giáo viên cứng đờ, chắc hẳn là vừa tốt nghiệp không lâu, không có kinh nghiệm ứng phó với phụ huynh, ăn nói không khôn khéo cho lắm.
Vài giây sau cô liền cười nói:"Đây là khúc mắc trong lòng A Lễ, phải đợi em từ từ bước ra, sự giúp đỡ của bạn học cũng chỉ là một phần, mấy đứa nhỏ ở tuổi này thường không đủ kiên nhẫn, tâm tư của A Lễ cũng tinh tế hơn rất nhiều, rất dễ bị tổn thương...."
"Ý của cô là A Lễ bị bạn bè cô lập?"
Cô giáo chưa nói xong thì bị Khương Tiểu Ngư mạnh mẽ cắt ngang, trong nháy mắt trở nên bực bội, ý cười trên mặt cũng không còn"Chúng tôi đưa A Lễ đến trường chính vì muốn nó kết giao bạn bè, giao lưu với nhiều người, không ngờ cô giáo lại nghĩ như vậy.Bọn trẻ còn nhỏ, cô lập A Lễ nhà tôi chỉ vì thằng bé không thích nói chuyện sao, vì sao không kiên nhẫn một chút, cô vậy mà là cô giáo sao?"
"Không phải....." Cô giáo nhất thời luống cuống, cô đỡ kính mắt hai tay chà xát trước người nhiều lần, tay chân luống cuống ánh mắt mờ hồ, tai đều đỏ hết lên, "Phụ huynh A Lễ, tôi không phải ý đó"
"Vậy cô có ý gì?" Khương Tiểu Ngư từ trên nhìn xuống, " Thân là giáo viên, không quan tâm giúp đỡ những đứa trẻ yếu, mà lại đi để bạn học cùng cô lập người khác, hành vi này của cô có biết sẽ gây tổn thương rất lớn đến người khác không, điều này sẽ để lại ám ảnh cả đời cho nó, lương tâm của cô ở đâu?"
"Tôi không có....." cô giáo luống cuống, trong mắt ngập nước, "Tôi không có nghĩ như vậy"
"Thế cô nghĩ thế nào?" Khương Tiểu Ngư hung hăng dọa người, "Tôi bình thường là một người rất dễ tính, cô đối xử sao cũng được hết, nhưng cô dám đổi xử với thằng bé như vậy không thể tha thứ được mà, A Lễ là cục cưng chúng tôi nâng niu trong tay, gửi nó đến trường chúng tôi hy vọng nó có thể được đối xử công bằng chứ không phải bị bạn học cô lập"
"Tôi hy vọng cô hiểu, bệnh tự kỷ không có sai...."
"Đúng là không sai" một âm thanh đanh thép truyền đến, "Nhưng cũng không phải là lý do để bắt cóc người khác"
Ánh mắt mọi người cùng nhìn lại.
Lâm Nhiễm đứng trong mưa, tay cầm một chiếc dù trong suốt màu trắng, giọt mưa chảy xuống theo mép ô.
Tí tách, tí tách
Từng giọt rơi trên mặt đất tạo thành một đóa hoa.
Khương Tiểu Ngư từ đầu luôn nhìn Lâm Nhiễm từ trong mưa bước tới, ngây ra hồi lâu.
Cô biết Từ Tư Niên sẽ có bạn gái, nhưng cô khẳng định cô gái đó không đẹp bằng mình, cũng không có khí chất, A Niên sẽ không nhìn trúng người khác, ai cũng đều là khách qua đường mà thôi, cô mới là bạch nguyệt quang của A Niên.
Nhưng mà cô bất kể thế nào cũng không ngờ tới bạn gái của A Niên vậy mà là..............Lâm Nhiễm.
Vợ cũ của Triệu Trác Thành.
Là người làm mưa làm gió ở Ninh Giang, vung tiền như nước vì Triệu Trác Thành, ép cô phải tha hương đất khách.
Khương Tiểu Ngư bất giác nắm chặt đấm tay.
"A....." A Lễ bỗng chau mày, thấp giọng nói một câu, "Đau quá..."
Cô lập tức buông tay, khẩn trương cúi đầu hỏi A Lễ: "Không sao chứ?"
A Lễ nhìn cô, đem tay giấu ở sau lưng, lưỡng lự lắc đầu: "Không sao."
"A Lễ." Lâm Nhiễm gọi cậu, "Đến phòng học làm bài tập thôi"
Ánh mắt A Lễ đều rơi trên người Lâm Nhiễm, còn mang theo chút nước, lùi về sau một bước, nhút nhát gọi: "Chị dâu."
Tiếng gọi này làm tim Lâm Nhiễm đều muốn tan chảy.
Cô bước tới chỗ A Lễ, ngồi xổm xuống bế cậu, "Chị đây"
"Chị cùng cô giáo và chị Tiểu Khương bàn bạc chút chuyện, em về phòng làm bài tập có được không?" Lâm Nhiễm nói nhỏ bên tai cậu, "Đợi bàn xong chị đón em về nhà có được không?"
Cuối cùng A Lễ gật đầu, đưa tay kéo Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm thấy mu bàn tay cậu ửng hồng.
Chính là vừa nãy bị Khương Tiểu Ngư bóp.
Cô không nhịn được mà quay đầu trừng Khương Tiểu Ngư một cái.
Phòng học cách nơi này không xa.
Lâm Nhiễm thu xếp ổn thỏa A Lễ liền quay lại rất nhanh.
Hành lang chỉ còn lại cô giáo cùng Khương Tiểu Ngư, không khí có chút xấu hổ, mưa rơi tí ta tí tách từng nhịp, hai người không ai mở miệng, sắc mặt Khương Tiểu Ngư có chút không tốt lắm.
"Cô giáo", Lâm Nhiễm mở miệng, "Những lời vừa rồi mong cô đừng để bụng"
"A........." Cô giáo sửng sốt hai giây khi bị gọi, sau đó xấu hổ cười nói:"Không sao hết"
"Giả vờ làm người tốt gì chứ", Khương Tiểu Ngư quái gở mở miệng,"Không biết còn tưởng rằng cô với A Lễ rất thân đấy"
"Thú thật cũng tàm tạm", Lâm Nhiễm bình thản từ từ nói:"Thằng bé gọi tôi một tiếng chị dâu cô nói xem tôi có nên quản không?"
Khương Tiểu Ngư trừng mắt "Cô!"
"Tôi thì được." Lâm Nhiễm nói:"Những lời vừa rồi tôi không hy vọng cô lại nhắc tới trước mặt A Lễ nữa, xin cô Khương ăn nói có chừng mực."
"Cô đây là đang dạy dỗ tôi?", Khương Tiểu Ngư nhăn mày thành một đường thẳng, "Những lời đó dựa vào đâu tôi không được nói, giáo viên dạy bọn nhỏ cô lập A Lễ thì được tôi đưa ra ý kiến thì không, A Lễ vốn mắc bệnh tự kỷ, đưa thằng bé đến trường là để kết bạn, để cho bệnh tình chuyển biến tốt, kết quả được giáo viên dạy thành thế này, khiến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, phương pháp giáo dục như vậy lẽ nào không đáng để khiển trách sao?"
Cô giáo đáng thương ở bên cạnh, "Cô Khương, tôi không có ý để bạn học cô lập A Lễ."
"Những lời cô vừa nói còn không đủ rõ ràng sao." Khương Tiểu Ngư lí lẽ hùng hồn "Cô chính là ý đó."
Cô giáo bình thường cũng quen liên hệ với bọn trẻ, phụ huynh đa số đều là hỏi về thành tích, tình huống của A Lễ đây là lần đầu cô gặp.
Anh trai của A Lễ là một người rất ôn hòa, mặc dù không thích nói chuyện lắm nhưng mỗi lần đón A Lễ đều sẽ nói một tiếng cảm ơn, thỉnh thoảng sẽ gửi tới một ít hoa quả, sữa hay đồ ăn vặt, A Lễ cũng rất lịch sự nên mỗi ngày cô mới để A Lễ ở chỗ cô đợi đến tối muộn.
Cô rất để tâm quá trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ, nhưng tình huống của A Lễ không giống, nếu như giáo viên cưỡng ép bạn học cùng cậu kết bạn giao lưu kết quả thu được sẽ hoàn toàn trái ngược.
Cô trong lòng hiểu rõ, cũng tự nhận nói rất rõ ràng, nhưng cô Khương đem lời này đưa tới một mức độ khác.
Quả thật là có miệng mà khó giải thích.
Vài lần muốn giãi bày nhưng lời tới bên miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Khương Tiểu Ngư chiếm ưu thế, cô giễu cợt một tiếng:"Để loại cô giáo như này dạy A Lễ khiến quá trình trưởng thành của thằng bé không tốt"
Giọng nói chậm dần để lại một khoảng không trầm mặc.
Cô giáo cùng Lâm Nhiễm đều nhìn về phía Khương Tiểu Ngư, gió thu thổi bay tà váy dài của cô, tóc cô dài, gương mặt rất xinh đẹp, ánh mắt thì trong suốt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Một kiểu rét không nói nên lời.
Hồi lâu sau Lâm Nhiễm chầm chậm mở lời, "Nếu như tôi nhớ không lầm thì ý của cô giáo là bọn trẻ ở tuổi này không biết chừng mực, không đủ kiên nhẫn kết bạn với A Lễ, đối với A Lễ không tốt, nhưng không có hạn chế A Lễ kết bạn."
Cô giáo liều mạng gật đầu.
"Còn nữa, tôi hy vọng cô không nhắc ba từ bệnh trầm cảm trước mặt A Lễ nữa." Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: "Thằng bé tâm tư tỉ mỉ, mẫn cảm hơn rất nhiều, ba từ này đối với nó là một kiểu tổn thương."
Khương Tiểu Ngư:" Lẽ nào không cho người ta nói sự thật?"
"Người thật sự thương thằng bé sẽ không nói như vậy."
"Hơn nữa, thằng bé không phải bị trầm cảm." Lâm Nhiễm liếc Khương Tiểu Ngư một cái, "Nó chỉ là chưa học được cách cùng thế giới này chung sống mà thôi."
Khương Tiểu Ngư sững sờ tại chỗ.
Lâm Nhiễm cũng cô giáo nói đôi ba câu, sau đó cô giáo lên tầng hai còn Lâm Nhiễm đi thẳng tới phòng học đón A Lễ.
A Lễ thấy cô đến rất vui vẻ, mang balo kéo tay cô, "Chị dâu."
Lâm Nhiễm xoa xoa đầu cậu, "Đi, về nhà nào."
"Vâng."
Hai người bước ra ngoài, Khương Tiểu Ngư đứng cách đó không xa.
Cô mỉm cười với A Lễ, A Lễ cẩn thận chào hỏi cô,:"Chị Tiểu Ngư."
"Đi cùng với chị Tiểu Ngư đi." Khương Tiểu Ngư cười nói,:"Chị Tiểu Ngư dẫn em đi chơi."
A Lễ lùi về phía sau Lâm Nhiễm, thấp giọng nói:"Anh bảo em về nhà cùng với chị dâu."
Sắc mặt Khương Tiểu Ngư khẽ thay đổi.
Lâm Nhiễm kéo A Lễ đi ngang qua cô.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc nhỏ, Lâm Nhiễm nghe được Khương Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nói:"Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu."
Lâm Nhiễm bước chân nhỏ lại,:"Hử?"
"Trước kia cô không thắng được tôi." Khương Tiểu Ngư bình tĩnh nói:"Sau này cũng sẽ không."
"Ồ?" Lâm Nhiễm cười nhẹ, "Vậy thì chờ xem."
Cơn gió mùa thu đem đến một cảm giác mát lạnh, Lâm Nhiễm trước khi tới đem cho A Lễ một cái áo khoác, đã mặc lên ở hành lang, sau đó cô đi tới trụ hàng lang lấy ô của mình, mở ra, cùng A Lễ đi vào trong mưa.
Cô nghe thấy phía sau vang lên âm thanh làm nũng mềm yếu, có vài phần nghẹn ngào: "Không sao hết, chẳng qua gặp phải...........bỏ đi, không nói nữa, không sao cả."
"Dù sao là tôi phá hoại tình cảm của hai người, tôi là một tội nhân, cô nói tôi như thế nào cũng được cả......."
Những lời phía sau đều bị tiếng mưa nuốt lấy.
Trời mưa gọi xe rất khó, Lâm Nhiễm cũng A Lễ chặn vài chiếc xe taxi ở cổng trường nhưng đều quá tải, còn app trên điện thoại thì đang xếp hàng.
Vài phút sau một chiếc xe Bentley đen chậm rãi dừng trước cửa trường học.
A Lễ thấp giọng hỏi:"Chị dâu là xe chị đặt sao?"
Lâm Nhiễm lắc đầu:"Sẽ không có tài xế nào lái chiếc này cả"
A Lễ:"Rất đắt sao?"
Lâm Nhiễm:"Cực kỳ đắt."
A Lễ:"Vậy đợi sau này em kiếm tiền mua cho chị dâu"
Lâm Nhiễm xoa đầu thằng bé, không nhẫn tâm nói cho nó biết ga ra Lâm gia có hai chiếc, thậm chí có một chiếc là hàng giới hạn.
Cô chỉ nói được, không nỡ hủy ước mơ đẹp đẽ của thằng bé.
Trong lúc xe dừng lại, Lâm Nhiễm liền tắt đặt xe, gửi tin nhắn cho Lâm Diễm: Đang đâu đó?
- ----Giang hồ khẩn cấp
- -----Lái xe tới đón chị, tại cửa trường tiểu học XX
Lâm Diễm: Mắc mưa rồi?
Lâm Nhiễm: Gặp được chồng cũ đưa vợ mới giàu sang, chị không thể thua.
Lâm Diễm:.......
- ------Đợi đó.
- ------Năm phút.
Lâm Nhiễm bỏ điện thoại vào túi, câu được câu không nói chuyện phiếm với A Lễ.
"Anh em đi bao lâu?" A Lễ hỏi.
"Một tháng?" Lâm Nhiễm cũng không chắc, "Nhanh thì nửa tháng trở về. "
"Em cùng chị dâu ở với nhau trong lúc này sao?"
"Ừm, em phải ngoan nha."
"Vâng." A Lễ dừng một chút, "Nửa tháng này em có thể ăn KFC không?"
"Xem biểu hiện của em, Nhưng mà......" Lâm Nhiễm đùa cậu, "Chị nghe người nào đó từng nói không thể ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho sức khỏe."
"Là anh hai nói." A Lễ lí lẽ hùng hồn, "Nhưng mà anh hai không ở đây, em ăn thì sẽ không ảnh hưởng sức khỏe."
Lâm Nhiễm đẩy đầu thằng bé, "Thật tinh ranh"
Chiếc Bentley mở ra, đầu tiên là trợ lý ở ghế phụ xuống mở ô, sau là mở cốp xe, đầu tiên là một đôi chân thẳng dài, sau là Triệu Trác Thành đồ vest giày da xuống xe.
Không ngoài dự đoán của Lâm Nhiễm.
Triệu Trác Thành đưa mắt nhìn Lâm Nhiễm sau đó nhìn sang A Lễ, anh nhíu mày.
Lâm Nhiễm làm bộ không nhìn thấy, hay tay tùy ý để ở đầu A Lễ, vuốt mấy cọng tóc ngắn ngủn cứng rắn, cảm giác không tệ lắm.
Triệu Trác Thành cầm ô đi tới trường học.
A Lễ thấp giọng hỏi Lâm Nhiễm:"Đây là ai vậy? Anh ta nhìn chị nãy giờ."
Lâm Nhiễm nói:"Không biết nữa, có lẽ vì chị xinh đẹp đi."
A Lễ nhíu mày suy nghĩ "Hình như cũng đúng"
Lâm Nhiễm bật cười, này cũng quá là nể mặt mình rồi.
"Anh ta đi đón chị Tiểu Ngư sao?" A Lễ hỏi
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta đang đợi ai"
"Em trai chị."
"Chị dâu còn có em trai sao?"
"Ừm, chị còn có một em gái."
Hai người trong màn mưa trò chuyện.
Lâm Nhiễm đối với A Lễ là có hỏi liền đáp, hơn nữa rất bình đẳng ngang hàng, không phải vì đây là một cậu bé mà không tận tâm.
Triệu Trác Thành cùng Khương Tiểu Ngư che một chiếc ô từ trường học đi ra.
Một chiếc ô đen lớn, Khương Tiểu Ngư nép sát vào người Triệu Trác Thành, trên người khoác áo vest của anh ta, còn một bên của Triệu Trác Thành đều ướt cả, cơ bắp rắn chắc lộ ra bên trong chiếc áo sơ mi trắng.
Sẽ đẹp như một bức tranh sơn thủy.
Nếu họ không đi về phía mình.
"A Lễ " Khương Tiểu Ngư bước qua "Có muốn đi về cùng chị không?"
A Lễ do dự, nhìn Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chỉ nhìn nó cười, hai tay nhẹ nhàng ngắt lòng bàn tay thằng bé, không nói gì cả.
Đối với A Lễ là một sự khuyến khích thầm lặng.
A Lễ lắc đầu với Khương Tiểu Ngư, "Không cần đâu chị Tiểu Ngư."
"Đi thôi." Triệu Trác Thành ở bên cạnh nói,:"Em thân thể yếu, chốc nữa cảm lạnh giờ."
Khương Tiểu Ngư xấu hổ muộn phiền nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói:"Em nhìn A Lễ lớn lên, không thể không quản đi?"
"Không phải không cho em quản" Triệu Trác Thành bất đắc dĩ nói, "Không phải bây giờ có người quản rồi sao?"
Nói xong liếc Lâm Nhiễm một cái, cười khinh nhẹ.
Lâm Nhiễm vẫn đang đợi Lâm Diễm tới cứu cánh, lười để ý Triệu Trác Thành.
Khương Tiểu Ngư không được A Lễ đồng ý, cứ cảm thấy mất mặt, vẫn đang nhỏ giọng thuyết phục A Lễ.
Lâm Nhiễm nghe đến phiền, ôn hòa nói: "Cô Khương tốt xấu gì cũng là người đọc sách đi, sao mà nói mãi không chịu hiểu thế?"
"Cô!" Khương Tiểu Ngư trừng cô, trong mắt có một tầng nước, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Triệu Trác Thành lập tức bảo vệ, lạnh lùng nói:"Lâm Nhiễm, cô đừng có mà quá đáng"
"Ồ?" Lâm Nhiễm nhích mày, bỗng nhiên cười, "Tôi nói chuyện bình thường, làm việc bình thường, sao lại là quá đáng rồi?"
"Đừng nói nữa." Khương Tiểu Ngư kéo áo Triệu Trác Thành, thấp giọng nói:" A Thành, chúng ta đi."
Nói xong thì nước mắt cũng rơi xuống.
Lâm Nhiễm xem thế là đủ.
"Lâm Nhiễm, Cô quá đáng rồi." Triệu Trác Thành hừ lạnh nói,:"Tôi biết cô ly hôn xong sống không tốt, nhưng cũng không thể đem những bực tức đều trút lên người Tiểu Ngư chứ"
"Có sao?" Lâm Nhiễm không hề gì nhún nhún vai.
"Cô đừng quên rằng ban đầu là ai liều mạng cũng phải gả đến Triệu gia." Triệu Trác Thành ngữ khí lạnh lẽo, ánh mắt cũng vậy, "Cũng là cô làm cho tôi và Tiểu Ngư chia xa"
"Ồ" Lâm Nhiễm không quá để tâm đáp lại một tiếng.
"Cô mãi mãi nợ cô ấy" Triệu Trác Thành nói.
"Ừm."
Lâm Nhiễm không hề gợn sóng, đến một nét mặt nhỏ cũng không biểu hiện cho Triệu Trác Thành, luôn nhìn giao lộ.
Triệu Trác Thành nổi giận.
Anh ta trước giờ đều là tiêu điểm trong chúng người, chưa từng bị ai khinh thường như thế.
"Cô đây là thái độ gì?"
Lâm Nhiễm nhìn anh ta một cái, đưa tay che lấy tai A Lễ, "Chính là biết rồi"
Triệu Trác Thành vẫn còn muốn nói gì đó, Lâm Nhiễm sắc bén nói: "Còn có được rồi, đủ rồi, tôi nghe mấy lời này đến ngán rồi."
Vừa dứt lời, một chiếc Maybach đen bay nhanh đến, dừng sát phía sau chiếc Bentley, bắn đầy nước lên nó, tỏ rõ ý khiêu khích.
Lâm Diễm hạ cửa xe xuống, hướng Lâm Nhiễm huýt sáo,"Lên xe."
"Đến đây" Lâm Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó kéo A Lễ đi tới, ngang qua Triệu Trác Thành còn cố ý xoay cán ô, nước bắn tung ra văng hết vào mặt, vai Triệu Trác Thành, làm ướt anh ta một cách dứt khoát.
Triệu Trác Thành tức tối:"Cô!"
"A?" mắt Lâm Nhiễm hơi co lại, thoáng một phát, tán ô lại xoay một vòng tròn, vừa đúng rơi hết trên người Triệu Trác Thành, cô chẹp một tiếng, "Thật ngại quá, trượt tay, không cẩn thận."
Triệu Trác Thành tức điên, Lâm Nhiễm vỗ vỗ đầu A Lễ, "A Lễ chào tạm biệt chị Tiểu Ngư đi."
A Lễ cực kỳ ngoan ngoãn, cúi đầu với bọn họ, "Tạm biệt chị Tiểu Ngư."
Sau đó dừng lại vài giây, nhìn sắc mặt Triệu Trác Thành nói:" Anh.....anh rể tạm biệt."
Mọi lời muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra.
Lâm Nhiễm cùng A Lễ lên xe Lâm Diễm.
*
"Nhặt từ đâu về đấy?" Lâm Diễm nhìn kỹ A Lễ, "Thằng nhóc cũng được đấy."
Lâm Nhiễm lấy cái áo vest của Lâm Diệm khoác cho A Lễ, đem cả người thằng bé buộc lại chặt chẽ kỹ càng, "Em trai của bạn, chăm sóc vài ngày."
"Chị còn có bạn?" Lâm Diệm cười, sau đó tự mình trả lời: "Thang Hân Dịch cũng không có em trai"
"Đối diện" Lâm Nhiễm không vui vẻ nói:"Tập trung lái xe đi."
A Lễ ở hoàn cảnh xa lạ không hề thích ứng, đứng ngồi không yên trong xe, gắt gao dựa sát vào người Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hỏi cậu một vài chuyện ở trường học, cậu nói ngày càng ít, dường như đều là một từ rồi một từ.
Cô trấn an cậu, khuyên cậu nên nghỉ ngơi một chút đi.
A Lễ dựa vào vai Lâm Nhiễm, bỗng nhiên cậu chồm lên, tỏ ý Lâm Nhiễm cúi đầu.
Lâm Nhiễm hoài nghi cúi xuống, chỉ nghe A Lễ thấp giọng nói:"Chị dâu, xe này rất quý."
Lâm Nhiễm: "Hả?"
A Lễ nói chắc nịch:"Chị dâu rất có tiền"
Lâm Nhiễm:"............."
"Làm sao em biết được?" Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ nói:" Cái này so với cái chị nói lúc trước chất liệu tốt hơn, âm thanh hai chiếc cũng không giống nhau, em nói không ra, nhưng mà........trực giác."
Vừa nói vừa nhăn mày, Lâm Nhiễm không nhịn được mà xoa đầu cậu, "Trực giác khá chuẩn."
Lâm Diễm rẽ qua một khúc cua mới nhớ tới hỏi "Nó gọi chị là gì?"
Trong xe yên lặng vài giây.
A Lễ yếu ớt nói:"Chị dâu"
Lâm Diệm đánh xe một cái, dừng lại bên đường.
Anh ta liếc nhìn Lâm Nhiễm cùng A Lễ, âm u nói:"Giải thích một chút?"
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Quốc Khánh cùng Trung Thu ở bên nhau rồi, mọi người có muốn ở bên tôi không?
Hahaha, chúc mọi người đón sóng lễ vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.