Chương 46: Bất Tỉnh
Huỳnh Thiên Kỳ
20/11/2024
"Em không chịu tổ chức hôn lễ, không chịu sinh con với anh, rõ ràng em chẳng muốn giữa chúng ta có sự ràng buộc. "
Lồng ngực Lạc Yến Dung đột nhiên nhói lên cơn đau khiến cô tê tái, hốc mắt vì thế đỏ hoe trông thấy, giọng điệu nhè nhẹ như chắng có chút sức lực vang lên:
" Anh nói gì vậy Quân Hựu... "
Quách Quân Hựu thở hắt ra một hơi, trốn tránh đôi mắt to tròn long lanh của Yến Dung, dường như cơn nóng đã hoàn toàn biến mất mà sự chua xót bẽ bàng lên ngôi.
"Anh ra ngoài chẳng biết khi nào về, em ăn tối và ngủ trước đi, đừng chờ anh."
Chỉ là khi Quách Quân Hựu vừa lướt ngang bỏ đi, Lạc Yến Dung đã gấp gáp nắm lấy cánh tay của anh giữ lại, hỏi:
" Tại sao anh biết về chuyện năm xưa nhưng anh không nói với em?"
" Nói ra không phải sẽ khó xử hơn sao? Thà là cứ như thằng ngốc giả vờ chẳng biết, giả vờ tin khi em bảo muốn làm ' người đặc biệt'. "
Lồng ngực Lạc Yến Dung nhảy thóp từng lần, ánh mắt tha thiết chăm chăm nhìn Quách Quân Hựu. Và rồi cánh tay không đủ sức giữ được người đã muốn đi, đứng bất động dõi theo anh rời đi.
Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn tăn rơi xuống khuôn mặt, Yến Dung lặng người một lúc thật lâu, trong đầu vang vọng câu nói ' là chính anh đã cố chấp yêu em, cho rằng tình cảm của mình có thể thay đổi được lòng em ', '
Em không chịu tổ chức hôn lễ, không chịu sinh con với anh, rõ ràng em chẳng muốn giữa chúng ta có sự ràng buộc.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Yến Dung đứng bên ngoài ban công chờ đợi Quách Quân Hựu trở về. Thế nhưng, mười một giờ đến mười hai giờ khuya vẫn chưa thấy anh về, và đây là lần đầu tiên sau kết hôn anh về trễ như thế, làm cô vừa lo lắng vừa khó chịu.
" Sao đến giờ này Quân Hựu còn chưa chịu về?"
Lạc Yến Dung vừa lầm bầm vừa nâng lên chiếc điện thoại trên tay, bấm gọi cho Quách Quân Hựu. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy, nhưng không phải giọng nói của anh.
"Chị dâu, là em Thiên Trụ. Anh Quân Hựu say lắm rồi, anh Triển Hoằng đang định đưa anh ấy về. "
Lúc tối Vạn Y Quỳnh có gọi điện đến cho Yến Dung rằng anh đến đó cùng với chồng cô ấy và Quách Triển Hoằng uống rượu, nên cô cũng không ngạc nhiên.
Nghe thế, cô vội vàng đáp lời:
" Vậy phiền anh họ, để chị bắt taxi đến đó đón anh ấy về. "
"Anh Quân Hựu bất tỉnh rồi, chị không nhấc nổi anh ấy đâu."
Chẳng biết tâm trạng hôm nay của Quách Quân Hựu thế nào, nhưng anh uống đến vượt mức giới hạn, thậm chí biết mình đã say vẫn cứ uống mặc kệ kết quả ra sao, sự chuẩn mực vốn có hiện tại chẳng còn tồn tại.
Hai mươi phút sau, Quách Triển Hoằng lái xe của Quách Quân Hựu đưa về anh về, tài xế thì lái theo sau hai người, khỏi phiền La Thiên Trụ.
" Để anh đưa Quân Hựu lên phòng. "
" Cảm ơn anh họ!"
Lạc Yến Dung gật đầu, theo sau Quách Triển Hoằng và tài xế đang dìu Quách Quân Hựu lên phòng ngủ. Từ sau khi cô và anh đăng ký kết hôn, tâm tư của anh ấy dành cho cô cũng được dẹp bỏ, thật tâm chúc phúc.
Tiễn Quách Triển Hoằng ra cổng, Yến Dung gấp gáp vào bếp pha một ly trà giải rượu mang lên phòng ngủ. Giờ đây, Quách Quân Hựu nằm ngủ như đã chết rồi, chẳng biết đang xảy ra việc gì.
Đặt ly trà xuống bàn, Lạc Yến Dung nhíu mày ngồi xuống bên giường, đưa tay tháo giày và tất cho Quách Quân Hựu, sau đó tiến lên mở từng khuy áo sơ mi khó khăn cởi ra khỏi người.
"Uống gì mà uống dữ vậy chứ..."
Vừa xót vừa thương, Yến Dung đưa tay mân mê khuôn mặt của Quách Quân Hựu, đôi mắt đỏ hoe rươm rướm ánh nước nhìn anh, nói tiếp:
"Người ta chưa muốn sinh con bây giờ, chứ có phải là không chịu sinh con với anh đâu, ngốc! "
Bảy giờ sáng, Quách Quân Hựu thức giấc, mở mắt ra điều đầu tiên anh làm chính là quan sát nơi đây là đâu, xác định phòng ngủ của mình nên anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, do hiện tại cơ thể đang rất mệt.
Đây chính là lần đầu tiên anh uống nhiều tới như vậy, một cách mất kiểm soát lẫn nhận thức,...
Buồn vì sự việc hôm qua, đau lòng vì tình cảm của Lạc Yến Dung cô không dành cho mình, tổn thương vì những câu nói của chị gái,...quá nhiều thứ gom góp lại trong lòng anh, áp lực mệt mỏi đến muốn buông xuôi.
Và lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra, Yến Dung chầm chậm bước vào, đứng nhìn Quách Quân Hựu đang năm trên giường một lát rồi vào phòng tắm thay đồ chuẩn bị đi làm.
Lúc trở ra, Quách Quân Hựu cũng không giả vờ ngủ nữa, đang ngồi xoa xoa hai bên thái dương, vốn chờ để tới phiên mình sử dụng phòng tắm.
"Em đã ăn sáng, có nấu cháo cho anh, anh vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới ăn đi. "
Thái độ của Quách Quân Hựu khác hẳn ngày thường, vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt, chỉ 'ừ' nhẹ một tiếng bằng giọng mũi rồi sải bước vào phòng tăm.
Ba mươi phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với trang phục chỉnh tề đi làm, vừa đi vừa thắt caravat, sau đó nhàn nhạt lên tiếng khi thấy cô đang ngồi chờ anh để đi làm chung.
"Em lái xe đi làm đi, tối nay có thể anh sẽ về muộn. "
Đôi mắt Lạc Yến Dung dao động nhìn anh quan sát, nghiêm túc cất lời:
" Anh không có tin em phải không?"
"Chuyện ngày hôm qua thì ngày hôm nay không nên nhắc lại, vốn đã giải quyết xong, anh không thích cứ nhắc lại chuyện cũ. "
Lạc Yến Dung đứng dậy từ ghế sofa, sau đó bước tới đối diện với Quách Quân Hựu, nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi tiếp:
" Giải quyết là anh xin lỗi đó hả? Em làm sai cái gì? Nếu em có làm thì em sẽ nhận, em chẳng sợ một ai mà phải trốn tránh. "
Quách Quân Hựu nhắm mắt xoay mặt sang nơi khác, tâm trạng vừa nặng nề vừa khó chịu, sau đó mất kiểm soát mà có chút lớn giọng, nói:
" Anh đã mệt lắm rồi, chúng ta đừng tiếp tục đôi co nữa! "
Hai dòng nước mắt bỗng dưng tuôn xuống trên khuôn mặt đầy sự ấm ức tủi thân, vừa nhìn thấy trái tim Quách Quân Hựu như bị bóp chặt, sắc mặt lập tức thay đổi.
Yến Dung rất ít khi khóc, chỉ lúc nhắc tới mẹ mình, ngoài ra cô chưa từng rơi lệ vì bất kỳ điều gì,... nên khiến anh vô cùng hoảng hốt.
Và rồi, Quách Quân Hựu chưa kịp phản ứng, thì Lạc Yến Dung đã dứt khoát cầm lên túi xách lạnh lùng bỏ đi, nhưng may mắn anh nhanh tay giữ được.
" Yến Dung..."
"Em phải đi làm, trễ giờ rồi.
Lồng ngực Lạc Yến Dung đột nhiên nhói lên cơn đau khiến cô tê tái, hốc mắt vì thế đỏ hoe trông thấy, giọng điệu nhè nhẹ như chắng có chút sức lực vang lên:
" Anh nói gì vậy Quân Hựu... "
Quách Quân Hựu thở hắt ra một hơi, trốn tránh đôi mắt to tròn long lanh của Yến Dung, dường như cơn nóng đã hoàn toàn biến mất mà sự chua xót bẽ bàng lên ngôi.
"Anh ra ngoài chẳng biết khi nào về, em ăn tối và ngủ trước đi, đừng chờ anh."
Chỉ là khi Quách Quân Hựu vừa lướt ngang bỏ đi, Lạc Yến Dung đã gấp gáp nắm lấy cánh tay của anh giữ lại, hỏi:
" Tại sao anh biết về chuyện năm xưa nhưng anh không nói với em?"
" Nói ra không phải sẽ khó xử hơn sao? Thà là cứ như thằng ngốc giả vờ chẳng biết, giả vờ tin khi em bảo muốn làm ' người đặc biệt'. "
Lồng ngực Lạc Yến Dung nhảy thóp từng lần, ánh mắt tha thiết chăm chăm nhìn Quách Quân Hựu. Và rồi cánh tay không đủ sức giữ được người đã muốn đi, đứng bất động dõi theo anh rời đi.
Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn tăn rơi xuống khuôn mặt, Yến Dung lặng người một lúc thật lâu, trong đầu vang vọng câu nói ' là chính anh đã cố chấp yêu em, cho rằng tình cảm của mình có thể thay đổi được lòng em ', '
Em không chịu tổ chức hôn lễ, không chịu sinh con với anh, rõ ràng em chẳng muốn giữa chúng ta có sự ràng buộc.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Yến Dung đứng bên ngoài ban công chờ đợi Quách Quân Hựu trở về. Thế nhưng, mười một giờ đến mười hai giờ khuya vẫn chưa thấy anh về, và đây là lần đầu tiên sau kết hôn anh về trễ như thế, làm cô vừa lo lắng vừa khó chịu.
" Sao đến giờ này Quân Hựu còn chưa chịu về?"
Lạc Yến Dung vừa lầm bầm vừa nâng lên chiếc điện thoại trên tay, bấm gọi cho Quách Quân Hựu. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy, nhưng không phải giọng nói của anh.
"Chị dâu, là em Thiên Trụ. Anh Quân Hựu say lắm rồi, anh Triển Hoằng đang định đưa anh ấy về. "
Lúc tối Vạn Y Quỳnh có gọi điện đến cho Yến Dung rằng anh đến đó cùng với chồng cô ấy và Quách Triển Hoằng uống rượu, nên cô cũng không ngạc nhiên.
Nghe thế, cô vội vàng đáp lời:
" Vậy phiền anh họ, để chị bắt taxi đến đó đón anh ấy về. "
"Anh Quân Hựu bất tỉnh rồi, chị không nhấc nổi anh ấy đâu."
Chẳng biết tâm trạng hôm nay của Quách Quân Hựu thế nào, nhưng anh uống đến vượt mức giới hạn, thậm chí biết mình đã say vẫn cứ uống mặc kệ kết quả ra sao, sự chuẩn mực vốn có hiện tại chẳng còn tồn tại.
Hai mươi phút sau, Quách Triển Hoằng lái xe của Quách Quân Hựu đưa về anh về, tài xế thì lái theo sau hai người, khỏi phiền La Thiên Trụ.
" Để anh đưa Quân Hựu lên phòng. "
" Cảm ơn anh họ!"
Lạc Yến Dung gật đầu, theo sau Quách Triển Hoằng và tài xế đang dìu Quách Quân Hựu lên phòng ngủ. Từ sau khi cô và anh đăng ký kết hôn, tâm tư của anh ấy dành cho cô cũng được dẹp bỏ, thật tâm chúc phúc.
Tiễn Quách Triển Hoằng ra cổng, Yến Dung gấp gáp vào bếp pha một ly trà giải rượu mang lên phòng ngủ. Giờ đây, Quách Quân Hựu nằm ngủ như đã chết rồi, chẳng biết đang xảy ra việc gì.
Đặt ly trà xuống bàn, Lạc Yến Dung nhíu mày ngồi xuống bên giường, đưa tay tháo giày và tất cho Quách Quân Hựu, sau đó tiến lên mở từng khuy áo sơ mi khó khăn cởi ra khỏi người.
"Uống gì mà uống dữ vậy chứ..."
Vừa xót vừa thương, Yến Dung đưa tay mân mê khuôn mặt của Quách Quân Hựu, đôi mắt đỏ hoe rươm rướm ánh nước nhìn anh, nói tiếp:
"Người ta chưa muốn sinh con bây giờ, chứ có phải là không chịu sinh con với anh đâu, ngốc! "
Bảy giờ sáng, Quách Quân Hựu thức giấc, mở mắt ra điều đầu tiên anh làm chính là quan sát nơi đây là đâu, xác định phòng ngủ của mình nên anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, do hiện tại cơ thể đang rất mệt.
Đây chính là lần đầu tiên anh uống nhiều tới như vậy, một cách mất kiểm soát lẫn nhận thức,...
Buồn vì sự việc hôm qua, đau lòng vì tình cảm của Lạc Yến Dung cô không dành cho mình, tổn thương vì những câu nói của chị gái,...quá nhiều thứ gom góp lại trong lòng anh, áp lực mệt mỏi đến muốn buông xuôi.
Và lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra, Yến Dung chầm chậm bước vào, đứng nhìn Quách Quân Hựu đang năm trên giường một lát rồi vào phòng tắm thay đồ chuẩn bị đi làm.
Lúc trở ra, Quách Quân Hựu cũng không giả vờ ngủ nữa, đang ngồi xoa xoa hai bên thái dương, vốn chờ để tới phiên mình sử dụng phòng tắm.
"Em đã ăn sáng, có nấu cháo cho anh, anh vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới ăn đi. "
Thái độ của Quách Quân Hựu khác hẳn ngày thường, vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt, chỉ 'ừ' nhẹ một tiếng bằng giọng mũi rồi sải bước vào phòng tăm.
Ba mươi phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với trang phục chỉnh tề đi làm, vừa đi vừa thắt caravat, sau đó nhàn nhạt lên tiếng khi thấy cô đang ngồi chờ anh để đi làm chung.
"Em lái xe đi làm đi, tối nay có thể anh sẽ về muộn. "
Đôi mắt Lạc Yến Dung dao động nhìn anh quan sát, nghiêm túc cất lời:
" Anh không có tin em phải không?"
"Chuyện ngày hôm qua thì ngày hôm nay không nên nhắc lại, vốn đã giải quyết xong, anh không thích cứ nhắc lại chuyện cũ. "
Lạc Yến Dung đứng dậy từ ghế sofa, sau đó bước tới đối diện với Quách Quân Hựu, nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi tiếp:
" Giải quyết là anh xin lỗi đó hả? Em làm sai cái gì? Nếu em có làm thì em sẽ nhận, em chẳng sợ một ai mà phải trốn tránh. "
Quách Quân Hựu nhắm mắt xoay mặt sang nơi khác, tâm trạng vừa nặng nề vừa khó chịu, sau đó mất kiểm soát mà có chút lớn giọng, nói:
" Anh đã mệt lắm rồi, chúng ta đừng tiếp tục đôi co nữa! "
Hai dòng nước mắt bỗng dưng tuôn xuống trên khuôn mặt đầy sự ấm ức tủi thân, vừa nhìn thấy trái tim Quách Quân Hựu như bị bóp chặt, sắc mặt lập tức thay đổi.
Yến Dung rất ít khi khóc, chỉ lúc nhắc tới mẹ mình, ngoài ra cô chưa từng rơi lệ vì bất kỳ điều gì,... nên khiến anh vô cùng hoảng hốt.
Và rồi, Quách Quân Hựu chưa kịp phản ứng, thì Lạc Yến Dung đã dứt khoát cầm lên túi xách lạnh lùng bỏ đi, nhưng may mắn anh nhanh tay giữ được.
" Yến Dung..."
"Em phải đi làm, trễ giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.