Chương 48: Em Yêu Anh Thật Không?
Huỳnh Thiên Kỳ
21/11/2024
Lạc Yến Dung ra về ngay sau đó, đến nhà thấy chiếc xe ô tô của Quách Quân Hựu sáng nay sử dụng đi làm được đỗ ở sân mà khiến cô đôi chút dễ chịu trong lòng.
Chỉ là lúc nãy Yến Dung vừa ra khỏi cổng thì Quách Hạ Đan đã gọi cho Quách Quân Hựu 'mắng vốn', chẳng hề để tâm đến những lời cô nói.
"Em tắm đi rồi xuống ăn cơm."
Quách Quân Hựu nói vậy, nhưng ánh mắt không hề nhìn Lạc Yến Dung, cứ đăm đắm nơi đâu, vốn đang khó chịu về việc cô đến nhà.
Lạc Yến Dung lặng thinh không đáp, sau đó lên phòng tắm rửa, ba mươi phút sau thì đi xuống và vào thẳng phòng bếp.
Cả hai cứ thế lằng lặng ăn tối, không ai nói với ai câu gì. Và rồi, khi đã ăn tối xong, Yến Dung định thu dọn rửa bát thì Quách Quân Hựu ngăn lại, nói:
"Anh làm cho."
" บ้."
Vẫn như hôm qua, Quách Quân Hựu từ bếp vào thẳng phòng làm việc, để Lạc Yến Dung một mình trong phòng chờ đợi. Tám giờ rồi đến chín giờ, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, và lần này cô không chịu nổi nữa, dù có cãi nhau ' long trời lở đất' cũng phải làm rõ
Cánh cửa phòng làm việc dứt khoát mở ra, chỉ là hôm nay anh không uống rượu hay hút thuốc, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế da làm việc, hiện tại còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó với nét mặt rất căng thẳng và nghiêm túc.
Và rồi anh đưa mắt nhìn cô, cả hai nhìn nhau, sau đó anh mất tự nhiên nhìn xuống mặt bàn, lên tiếng trả lời với người đầu dây bên kia:
" Ừ, em biết rồi, anh cứ tiếp tục điều tra đi, có gì báo em."
Nghe thế, Quách Triền Hoằng hỏi lại:
" Hai vợ chồng em sao rồi? Mấy nay bà lo lắng lắm đấy."
" Gây nhau chút thôi, vậy nhé, mai em lên tập đoàn rồi mình nói sau."
Cuộc gọi tắt đi, Quách Quân Hựu buông điện thoại rồi nhìn sang Lạc Yến Dung, lên tiếng:
"Sao vậy? Việc gì?"
" Tối nay anh có định về phòng ngủ không?
Nhận thấy được ánh mắt, sắc mặt và giọng điệu vô cùng gây gắt của Yến Dung, Quách Quân Hựu bất giác sợ sệt nhíu mày lãng tránh, lên tiếng:
"Anh xem xong mấy vụ kiện rồi anh về, em cứ ngủ trước đi."
Lồng ngực Lạc Yến Dung phập phồng tức giận, lạnh giọng hỏi:
" Nếu năm phút nữa anh không về phòng thì anh ở đây làm đơn ly hôn luôn đi. "
Vừa dứt câu, Yến Dung lập tức xoay người mở ra cánh cửa, dứt khoát bỏ đi về phòng. Và rồi, chưa được năm phút,
Quách Quân Hựu đã quay về, vốn dĩ bước theo sau cô.
Cô thở hắt ra một hơi, chủ động lên tiếng:
" Mình nói rõ với nhau đi."
"Anh thấy không có gì để nói cả."
" Vậy anh muốn chúng ta cứ như vậy đến bao giờ?"
Quách Quân Hựu nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt không dám đối diện với cô, chính là anh không dám đối diện với sự thật, anh sợ hai chữ ' kết thúc' lẫn sợ những câu nói phũ phàng, rằng cô chỉ đang lợi dụng...
" Anh da ngu vdi em bao nhieu lan roi? "
Quách Quân Hựu có chút bất ngờ trước câu hỏi ấy, xoay lại nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc và dò xét.
Cô lại nói tiếp, bằng giọng điệu nghèn nghẹn:
" Phải, em thừa nhận lúc đầu mình tiếp cận với anh là có mục đích, chính là vì mẹ của em, nhưng hiện tại em vẫn ở đây là vì em yêu anh, đồ ngốc anh có hiểu không?
Em bảo không chịu sinh con khi nào? Đúng, em vẫn chưa tin tưởng vào tình yêu của anh, em sợ vài năm nữa anh sẽ thay đổi, khi đó hai mẹ con em phải làm sao đây? Em muốn đảm bảo tương lai, như thế là em sai hả?Về chuyện của chị anh, em thực sự không có làm, em chỉ thuê người theo dõi Trịnh Khiêm chứ không hề thuêVãn Khả quyến rũ anh ta. Em biết luật nhân quả mà, em làm như vậy, sau này chắc chắn sẽ có người quyến rũ chồng em..."
Lồng ngực Quách Quân Hựu nhẽ nhõm như vừa trút được một tảng đá vô hình đề ép, bước tới nắm lấy cánh tay thon thả của Yến Dung, dè dặt hỏi lại:
"Em yêu anh thật không?"
Lạc Yến Dung liếc lấy một cái, quay ngoắc sang một bên với đôi mắt rưng rưng nước mắt, tủi hờn trả lời:
" Anh là đồ ngốc, không yêu anh chẳng lẽ yêu chồng nhà xóm hả?"
Sau đó, Yến Dung vùng vằng vung tay, nói tiếp:
"Mấy hôm nay anh lạnh nhạt với em hơi nhiều rồi đấy, chắc phải tăng thêm thời gian để thử thách tình yêu của anh. "
Quách Quân Hựu khẽ cười, dang tay ôm chặt Lạc Yến Dung giữ trong lồng ngực, lên tiếng:
"Xin lỗi, tại anh thấy khó chịu trong người, sợ anh nóng lên mất kiểm soát lời nói làm em tổn thương. "
"Anh không về phòng ngủ, anh nghĩ em không tổn thương à? Muốn ly thân lắm hả, ly thân thì ly thân, đừng có
dung cham vao ngudi em. "
Lạc Yến Dung đặt tay lên ngực Quách Quân Hựu xổ đẩy, nhưng có vẻ như không quyết tâm lắm, sức đẩy cứ như phủi bụi trên áo anh, và rồi chỉ một nụ hôn nồng nàn làm cô xao lãng quên mất sự cự tuyệt.
"Xin lỗi, Yến Dung!"
"Sau này em không gây chuyện với mẹ và chị anh nữa đâu, em cũng mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn bình yên bên anh thôi ~"
Quách Quân Hựu vuốt ve vào da mặt của Lạc Yến Dung, ánh mắt nhìn cô vô cùng ngọt ngào, lên tiếng:
" Ba mẹ anh thực sự đã rất sai...anh xin lỗi! "
"Anh biết từ khi nào? Ai nói với anh?"
"Biết lâu rồi, vào hôm định tỏ tình với em đấy, là bà đã nói với anh."
Mi mắt Lạc Yến Dung nhíu lại, mơ hồ nhớ đến chuyện của hơn một năm về trước, trước giai đoạn Quách Quân Hựu bỗng dưng thờ ơ với cô, sau đó hỏi lại:
" Là hôm chúng ta đi xem phim và anh nắm tay em á hả? Lúc ở trong phòng ăn có người gọi điện cho anh, là bà sao?"
" Ừ..."
Chỉ là lúc nãy Yến Dung vừa ra khỏi cổng thì Quách Hạ Đan đã gọi cho Quách Quân Hựu 'mắng vốn', chẳng hề để tâm đến những lời cô nói.
"Em tắm đi rồi xuống ăn cơm."
Quách Quân Hựu nói vậy, nhưng ánh mắt không hề nhìn Lạc Yến Dung, cứ đăm đắm nơi đâu, vốn đang khó chịu về việc cô đến nhà.
Lạc Yến Dung lặng thinh không đáp, sau đó lên phòng tắm rửa, ba mươi phút sau thì đi xuống và vào thẳng phòng bếp.
Cả hai cứ thế lằng lặng ăn tối, không ai nói với ai câu gì. Và rồi, khi đã ăn tối xong, Yến Dung định thu dọn rửa bát thì Quách Quân Hựu ngăn lại, nói:
"Anh làm cho."
" บ้."
Vẫn như hôm qua, Quách Quân Hựu từ bếp vào thẳng phòng làm việc, để Lạc Yến Dung một mình trong phòng chờ đợi. Tám giờ rồi đến chín giờ, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, và lần này cô không chịu nổi nữa, dù có cãi nhau ' long trời lở đất' cũng phải làm rõ
Cánh cửa phòng làm việc dứt khoát mở ra, chỉ là hôm nay anh không uống rượu hay hút thuốc, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế da làm việc, hiện tại còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó với nét mặt rất căng thẳng và nghiêm túc.
Và rồi anh đưa mắt nhìn cô, cả hai nhìn nhau, sau đó anh mất tự nhiên nhìn xuống mặt bàn, lên tiếng trả lời với người đầu dây bên kia:
" Ừ, em biết rồi, anh cứ tiếp tục điều tra đi, có gì báo em."
Nghe thế, Quách Triền Hoằng hỏi lại:
" Hai vợ chồng em sao rồi? Mấy nay bà lo lắng lắm đấy."
" Gây nhau chút thôi, vậy nhé, mai em lên tập đoàn rồi mình nói sau."
Cuộc gọi tắt đi, Quách Quân Hựu buông điện thoại rồi nhìn sang Lạc Yến Dung, lên tiếng:
"Sao vậy? Việc gì?"
" Tối nay anh có định về phòng ngủ không?
Nhận thấy được ánh mắt, sắc mặt và giọng điệu vô cùng gây gắt của Yến Dung, Quách Quân Hựu bất giác sợ sệt nhíu mày lãng tránh, lên tiếng:
"Anh xem xong mấy vụ kiện rồi anh về, em cứ ngủ trước đi."
Lồng ngực Lạc Yến Dung phập phồng tức giận, lạnh giọng hỏi:
" Nếu năm phút nữa anh không về phòng thì anh ở đây làm đơn ly hôn luôn đi. "
Vừa dứt câu, Yến Dung lập tức xoay người mở ra cánh cửa, dứt khoát bỏ đi về phòng. Và rồi, chưa được năm phút,
Quách Quân Hựu đã quay về, vốn dĩ bước theo sau cô.
Cô thở hắt ra một hơi, chủ động lên tiếng:
" Mình nói rõ với nhau đi."
"Anh thấy không có gì để nói cả."
" Vậy anh muốn chúng ta cứ như vậy đến bao giờ?"
Quách Quân Hựu nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt không dám đối diện với cô, chính là anh không dám đối diện với sự thật, anh sợ hai chữ ' kết thúc' lẫn sợ những câu nói phũ phàng, rằng cô chỉ đang lợi dụng...
" Anh da ngu vdi em bao nhieu lan roi? "
Quách Quân Hựu có chút bất ngờ trước câu hỏi ấy, xoay lại nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc và dò xét.
Cô lại nói tiếp, bằng giọng điệu nghèn nghẹn:
" Phải, em thừa nhận lúc đầu mình tiếp cận với anh là có mục đích, chính là vì mẹ của em, nhưng hiện tại em vẫn ở đây là vì em yêu anh, đồ ngốc anh có hiểu không?
Em bảo không chịu sinh con khi nào? Đúng, em vẫn chưa tin tưởng vào tình yêu của anh, em sợ vài năm nữa anh sẽ thay đổi, khi đó hai mẹ con em phải làm sao đây? Em muốn đảm bảo tương lai, như thế là em sai hả?Về chuyện của chị anh, em thực sự không có làm, em chỉ thuê người theo dõi Trịnh Khiêm chứ không hề thuêVãn Khả quyến rũ anh ta. Em biết luật nhân quả mà, em làm như vậy, sau này chắc chắn sẽ có người quyến rũ chồng em..."
Lồng ngực Quách Quân Hựu nhẽ nhõm như vừa trút được một tảng đá vô hình đề ép, bước tới nắm lấy cánh tay thon thả của Yến Dung, dè dặt hỏi lại:
"Em yêu anh thật không?"
Lạc Yến Dung liếc lấy một cái, quay ngoắc sang một bên với đôi mắt rưng rưng nước mắt, tủi hờn trả lời:
" Anh là đồ ngốc, không yêu anh chẳng lẽ yêu chồng nhà xóm hả?"
Sau đó, Yến Dung vùng vằng vung tay, nói tiếp:
"Mấy hôm nay anh lạnh nhạt với em hơi nhiều rồi đấy, chắc phải tăng thêm thời gian để thử thách tình yêu của anh. "
Quách Quân Hựu khẽ cười, dang tay ôm chặt Lạc Yến Dung giữ trong lồng ngực, lên tiếng:
"Xin lỗi, tại anh thấy khó chịu trong người, sợ anh nóng lên mất kiểm soát lời nói làm em tổn thương. "
"Anh không về phòng ngủ, anh nghĩ em không tổn thương à? Muốn ly thân lắm hả, ly thân thì ly thân, đừng có
dung cham vao ngudi em. "
Lạc Yến Dung đặt tay lên ngực Quách Quân Hựu xổ đẩy, nhưng có vẻ như không quyết tâm lắm, sức đẩy cứ như phủi bụi trên áo anh, và rồi chỉ một nụ hôn nồng nàn làm cô xao lãng quên mất sự cự tuyệt.
"Xin lỗi, Yến Dung!"
"Sau này em không gây chuyện với mẹ và chị anh nữa đâu, em cũng mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn bình yên bên anh thôi ~"
Quách Quân Hựu vuốt ve vào da mặt của Lạc Yến Dung, ánh mắt nhìn cô vô cùng ngọt ngào, lên tiếng:
" Ba mẹ anh thực sự đã rất sai...anh xin lỗi! "
"Anh biết từ khi nào? Ai nói với anh?"
"Biết lâu rồi, vào hôm định tỏ tình với em đấy, là bà đã nói với anh."
Mi mắt Lạc Yến Dung nhíu lại, mơ hồ nhớ đến chuyện của hơn một năm về trước, trước giai đoạn Quách Quân Hựu bỗng dưng thờ ơ với cô, sau đó hỏi lại:
" Là hôm chúng ta đi xem phim và anh nắm tay em á hả? Lúc ở trong phòng ăn có người gọi điện cho anh, là bà sao?"
" Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.