Chương 32: Thích Thì Chiều!
Huỳnh Thiên Kỳ
17/11/2024
Tối nay bà ngoại Lạc và Lạc Yến Dung ngủ cùng với nhau trong phòng ngủ của cả hai. Tuy là cháu nuôi, nhưng chưa bao giờ bà ấy xem cô như thế. Những ngày tháng bà Lạc Nhiễm nằm viện chữa trị, cô phải vừa học vừa chăm mẹ khiến bà ấy càng thêm cảm động. Và dù áp lực, buồn bã, mệt mỏi, kiệt sức đến ngất xỉu nhưng vẫn nhất quyết giành chăm mẹ, vì cô biết rằng sẽ không còn nhiều thời gian, sau này cũng chẳng có cơ hội.
" Bà ơi, nếu cháu lỡ thích Quân Hựu thì bà có buồn, có còn thương cháu không? "
Âm giọng của Lạc Yến Dung rất nhỏ và nhẹ, hướng mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trong cô bây giờ ngập tràn sự
* hối hận
Nghe vậy, bà ngoại Lạc giật mình lập tức nhìn sang cô, gấp gáp hỏi lại:
"Lỡ thích là sao? Cháu đang đùa hả? "
Bỗng dưng, khóe mắt Lạc Yến Dung chảy ra hai dòng nước mắt, sắc mặt cực kỳ buồn thảm và khó xử.
Thấy thế, bà ngoại Lạc lại hỏi:
" Có phải cháu đã biết rồi không, chuyện giữa mẹ cháu và ba mẹ Quân Hựu?"
" Vâng, cháu tình cờ đọc được quyển nhật ký của mẹ, sau đó cháu gặn hỏi dì Hạ và dì Hạ đã kể tất cả với cháu. "
Bà ngoại Lạc gấp gáp ngồi dậy trên giường và kéo Lạc Yến Dung ngồi theo, nhìn cô thật lâu rồi nặng nề mạnh bạo thở ra, đến mức cô có thể nghe được.
"Bà nghi là trúng hết, Yến Dung ơi là Yến Dung!"
Khi bà Lam Tử gọi sang thông báo, bà ấy đã đoán được mục đích của cô chứ không phải là sự trùng hợp.
" Bà không buồn cháu, ngược lại thấy lo hơn vì bà rất thương cháu. Quân Hựu không liên quan, chắc thằng bé cũng chẳng biết. Dung à, đừng đặt sự thù hận trong lòng vì cháu sẽ là người khổ đấy, mẹ cháu chắc chắn không muốn như vậy. Người làm trời đang nhìn, họ gây nghiệp thì họ lãnh, chúng ta đừng bận tâm đến và cứ sống cuộc đời của mình.
Bà cảm nhận hiện tại Quân Hựu thương cháu, còn tương lai thể nào thì hãy đánh một ván cược, bởi bà cũng chẳng biết người nào tốt với cháu đến hết đời để gả cháu.Bà dám chắc, ở nơi đó mẹ cháu cũng không phản đối việc cháu kết với Quân Hựu, vì rõ ràng rằng thẳng bé chẳng có lỗi gì cả, ba mẹ xấu chưa chắc con cái đã xấu và ngược lạ. "Những lời bà ngoại Lạc nói, đánh trúng vào tâm lý bộn bề rối rắm trong lòng của Yến Dung trong những ngày qua.
Sợ lỡ thích Quách Quân Hựu anh, sợ mọi người buồn phiền cô vì việc đó....
" Ba va cau khong buon chau that ha?"
" Sao lại buồn chứ? Con bé này cứ thích suy nghĩ lung tung."
Sang hom sau...
Quách gia làm một bữa tiệc chỉ bao gồm họ hàng hai bên nội và ngoại của Quách Quân Hựu. Riêng ngoại của anh chỉ có ông bà và cậu, hai người dì thì xấu hồ về việc làm năm xưa của bà Lý Trân mà không dám đến đó gặp lại người họ Lạc.
Chẳng biết đềm qua bà Lam Tử đã dùng cách nào, nhưng sáng nay bà Lý Trần và vợ chồng Quách Hạ Đan đều có mặt, tuy vậy sắc mặt của hai người họ vô cùng thậm tệ.
Lúc này, Lạc Yến Dung mỉm cười tươi rói vẫy vẫy cánh tay trước mặt của Quách Quân Hựu, khi vừa được bà Lam Tử tặng cho một chiếc vòng, và chiếc vòng ấy Vạn Y Quỳnh cũng có, căn bản cô đang chọc tức bà Lý Trân.
"Đẹp không?"
" Đẹp."
Quách Quân Hựu chẳng kìm được lòng trước một nhan sắc xinh đẹp, mỉm cười vui vẻ khi hôm nay là ngày đặc biệt của anh, lập tức cúi xuống hồn vào gò má của Yến Dung dưới sự chứng kiển của mọi người.
" Cái gì đẹp?"
Quách Quân Hựu lần nữa bật cười, nhưng sắc mặt có chút ngại ngùng, trả lời:
" Vợ đẹp!"
Bà Lam Tử cười nhẹ, sau đó hắng giọng giả vờ nghiêm khắc, lên tiếng:
"Có cái gì thì để về nhà riêng, trước mặt người lớn nha hai cháu."
La Thanh Nhã bật cười thành tiếng, ôm ấp cánh tay của chị dâu Vạn Y Quỳnh đang ngồi bên cạnh trông họ vô cùng thần thiết, nói:
" Hai anh chị ấy nôn quá rồi, chịu không có nổi đấy bà ~"
Thể là nơi đây được một trận cười vui vẻ, chúc phúc cho cả hai, chỉ có bà Lý Trân và Quách Hạ Đan là hậm hực không vui.
Nếu không phải vì bà hăm dọa sẽ không cho mánh đất thì Hạ Đan cô còn lâu mới đến!
Lúc này ở bàn tiệc, ông bà Quách lịch sự đứng dậy, cả hai cùng nâng lên ly rượu vang, ông ấy điềm đạm cất lời:
" Quân Hựu và Yến Dung, bác hai chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc nhé."
Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung lập tức đứng dậy rồi lễ phép cúi đầu, khẽ nâng lên ly rượu đối đáp, đồng thanh lên tiếng:
" Cảm ơn bác hai!"
Sau đó, ánh mắt Yến Dung âm thầm lướt qua bà Lý Trân, lập tức va chạm khi bà ta suốt cả bữa tiệc cứ nhìn cô chăm chăm. Tuy bà ngoại Lạc bảo đừng bận tâm, nhưng cô không thể bỏ qua mối hận khi bà ta không hề có một thái độ ăn năn hối lỗi.
"MẸ, có gì không ạ?"
Không khí bỗng dưng trùng xuống, sắc mặt của ai cũng thay đổi chỉ một câu nói đơn giản của Yến Dung, đặc biệt là Quách Quân Hựu.
Bà Lý Trân sững người khi bị Lạc Yến Dung khiêu khích trước mặt mọi người, nhưng cố ném lại cơn nóng nếu không người bẽ mặt cũng chỉ bản thân, lạnh nhạt nói:
" Không có gì!"
Duoc lam, muon lam con dau toi lam sao?
Thích thì chiều!
" Bà ơi, nếu cháu lỡ thích Quân Hựu thì bà có buồn, có còn thương cháu không? "
Âm giọng của Lạc Yến Dung rất nhỏ và nhẹ, hướng mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trong cô bây giờ ngập tràn sự
* hối hận
Nghe vậy, bà ngoại Lạc giật mình lập tức nhìn sang cô, gấp gáp hỏi lại:
"Lỡ thích là sao? Cháu đang đùa hả? "
Bỗng dưng, khóe mắt Lạc Yến Dung chảy ra hai dòng nước mắt, sắc mặt cực kỳ buồn thảm và khó xử.
Thấy thế, bà ngoại Lạc lại hỏi:
" Có phải cháu đã biết rồi không, chuyện giữa mẹ cháu và ba mẹ Quân Hựu?"
" Vâng, cháu tình cờ đọc được quyển nhật ký của mẹ, sau đó cháu gặn hỏi dì Hạ và dì Hạ đã kể tất cả với cháu. "
Bà ngoại Lạc gấp gáp ngồi dậy trên giường và kéo Lạc Yến Dung ngồi theo, nhìn cô thật lâu rồi nặng nề mạnh bạo thở ra, đến mức cô có thể nghe được.
"Bà nghi là trúng hết, Yến Dung ơi là Yến Dung!"
Khi bà Lam Tử gọi sang thông báo, bà ấy đã đoán được mục đích của cô chứ không phải là sự trùng hợp.
" Bà không buồn cháu, ngược lại thấy lo hơn vì bà rất thương cháu. Quân Hựu không liên quan, chắc thằng bé cũng chẳng biết. Dung à, đừng đặt sự thù hận trong lòng vì cháu sẽ là người khổ đấy, mẹ cháu chắc chắn không muốn như vậy. Người làm trời đang nhìn, họ gây nghiệp thì họ lãnh, chúng ta đừng bận tâm đến và cứ sống cuộc đời của mình.
Bà cảm nhận hiện tại Quân Hựu thương cháu, còn tương lai thể nào thì hãy đánh một ván cược, bởi bà cũng chẳng biết người nào tốt với cháu đến hết đời để gả cháu.Bà dám chắc, ở nơi đó mẹ cháu cũng không phản đối việc cháu kết với Quân Hựu, vì rõ ràng rằng thẳng bé chẳng có lỗi gì cả, ba mẹ xấu chưa chắc con cái đã xấu và ngược lạ. "Những lời bà ngoại Lạc nói, đánh trúng vào tâm lý bộn bề rối rắm trong lòng của Yến Dung trong những ngày qua.
Sợ lỡ thích Quách Quân Hựu anh, sợ mọi người buồn phiền cô vì việc đó....
" Ba va cau khong buon chau that ha?"
" Sao lại buồn chứ? Con bé này cứ thích suy nghĩ lung tung."
Sang hom sau...
Quách gia làm một bữa tiệc chỉ bao gồm họ hàng hai bên nội và ngoại của Quách Quân Hựu. Riêng ngoại của anh chỉ có ông bà và cậu, hai người dì thì xấu hồ về việc làm năm xưa của bà Lý Trân mà không dám đến đó gặp lại người họ Lạc.
Chẳng biết đềm qua bà Lam Tử đã dùng cách nào, nhưng sáng nay bà Lý Trần và vợ chồng Quách Hạ Đan đều có mặt, tuy vậy sắc mặt của hai người họ vô cùng thậm tệ.
Lúc này, Lạc Yến Dung mỉm cười tươi rói vẫy vẫy cánh tay trước mặt của Quách Quân Hựu, khi vừa được bà Lam Tử tặng cho một chiếc vòng, và chiếc vòng ấy Vạn Y Quỳnh cũng có, căn bản cô đang chọc tức bà Lý Trân.
"Đẹp không?"
" Đẹp."
Quách Quân Hựu chẳng kìm được lòng trước một nhan sắc xinh đẹp, mỉm cười vui vẻ khi hôm nay là ngày đặc biệt của anh, lập tức cúi xuống hồn vào gò má của Yến Dung dưới sự chứng kiển của mọi người.
" Cái gì đẹp?"
Quách Quân Hựu lần nữa bật cười, nhưng sắc mặt có chút ngại ngùng, trả lời:
" Vợ đẹp!"
Bà Lam Tử cười nhẹ, sau đó hắng giọng giả vờ nghiêm khắc, lên tiếng:
"Có cái gì thì để về nhà riêng, trước mặt người lớn nha hai cháu."
La Thanh Nhã bật cười thành tiếng, ôm ấp cánh tay của chị dâu Vạn Y Quỳnh đang ngồi bên cạnh trông họ vô cùng thần thiết, nói:
" Hai anh chị ấy nôn quá rồi, chịu không có nổi đấy bà ~"
Thể là nơi đây được một trận cười vui vẻ, chúc phúc cho cả hai, chỉ có bà Lý Trân và Quách Hạ Đan là hậm hực không vui.
Nếu không phải vì bà hăm dọa sẽ không cho mánh đất thì Hạ Đan cô còn lâu mới đến!
Lúc này ở bàn tiệc, ông bà Quách lịch sự đứng dậy, cả hai cùng nâng lên ly rượu vang, ông ấy điềm đạm cất lời:
" Quân Hựu và Yến Dung, bác hai chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc nhé."
Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung lập tức đứng dậy rồi lễ phép cúi đầu, khẽ nâng lên ly rượu đối đáp, đồng thanh lên tiếng:
" Cảm ơn bác hai!"
Sau đó, ánh mắt Yến Dung âm thầm lướt qua bà Lý Trân, lập tức va chạm khi bà ta suốt cả bữa tiệc cứ nhìn cô chăm chăm. Tuy bà ngoại Lạc bảo đừng bận tâm, nhưng cô không thể bỏ qua mối hận khi bà ta không hề có một thái độ ăn năn hối lỗi.
"MẸ, có gì không ạ?"
Không khí bỗng dưng trùng xuống, sắc mặt của ai cũng thay đổi chỉ một câu nói đơn giản của Yến Dung, đặc biệt là Quách Quân Hựu.
Bà Lý Trân sững người khi bị Lạc Yến Dung khiêu khích trước mặt mọi người, nhưng cố ném lại cơn nóng nếu không người bẽ mặt cũng chỉ bản thân, lạnh nhạt nói:
" Không có gì!"
Duoc lam, muon lam con dau toi lam sao?
Thích thì chiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.