Chương 1
Mễ Kỳ
13/03/2013
Anh am hiểu cách dùng thị giác mẫn cảm cùng khứu giác thưởng thức nữ nhân.
Anh cũng giỏi về cách trồng giống hoa lan đặc biệt, càng giấu kĩ hậu thế hoa lan quý giá này.
Anh muốn tìm kiếm nữ nhân như hoa lan cả đời làm tình nhân của anh, anh sẽ dùng yêu thương với hoa lan để đối đãi cô.
Mà anh rút cục phát hiện nữ nhân này.
Cô có khí chất kiều diễm lãnh ngạo như hoa lan, quyến rũ lại không dễ chọc hai mắt, người đẹp loại nhung tơ , eo nhỏ nhắn mông đẹp, dáng vẻ uyển chuyển, toàn thân phát ra hương thơm mê người, quả thực là … Sắc đẹp uy hiếp người.
Anh là Long Kình Vũ , chức vị chính là Phó tổng tài tập đoàn tài chính Long Thị, nghề phụ là -ENCHANTEDORCHID – chủ nhân hoa lan viên
Nữ nhân mà anh coi trọng, là muội tử thân của lão bà anh trai anh , tên là Sở Tiểu Tinh.
Kinh coong!
Hôm nay người khác đang ở trước cửa nhà Sở Tiểu Tinh cô , khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ cười mê người, nhấn chuông cửa nhà cô.
Chuyện này đều rất cảm tạ anh trai Long Tuấn Lỗi luôn xuất nhĩ phản nhĩ( nói một đằng làm một nẻo), đâu có cưới vợ, tự mình chạy ra nước ngoài, tạm thời muốn anh thay mặt tiếp đón chị dâu Sở Mặc Vũ.
Ngay tại lúc anh trai anh xuất chinh cưới chị dâu, gặp Sở Tiểu Tinh làm phù dâu , cô giống như đóa hoa hiếm thấy mềm mại trân quý như hoa lan, là nữ nhân đặc biệt quý giá, phóng ra siêu cấp mị lực đến anh.
Anh dùng thị giác thưởng thức cô, dùng khứu giác cảm thụ cô, chỉ kém không có thể xử dụng xúc giác. . . . . .Săn bắt vẻ đẹp của cô.
Anh muốn dùng ngón tay khẽ vuốt ve da thịt, dùng môi mỏng phi lễ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ấm áp.
Tóm lại, anh đối với cô nhất kiến chung tình(vừa thấy đã yêu ) kìm lòng không nổi đối với cô có cảm giác đặc biệt.
Mà hiện tại anh trai lại vừa giao chuyện tốt cho anh, muốn anh đến đây hỏi một chút Sở Tiểu Tinh, bởi vì cô xung phong nhận điện thoại di động nói muốn thay chị dâu xử lý tiệc cưới, không biết hiện tại tiến độ là như thế nào?
Anh tâm tình phấn khởi , bởi vì anh lại có cơ hội gần gũi nhìn thấy Sở Tiểu Tinh.
Lúc trước anh còn tự mình tuyển những giống hoa lan hiếm có trong vườn, ………“SHE” , sai người đưa tới cho cô.
SHE này đây cánh hoa trắng mịn là chính, giống như nhụy hoa nhuộm tím, kim mang gắn bên, ngay cả Nhật Bản muốn hạ đơn đặt hàng cũng không tới được trân bảo, anh đặc biệt để lại một chậu tặng cô.
Lần này anh tự mình tiến đến, đương nhiên cũng không có đi tay không đến, anh mang theo hoa lan vô địch tự hào nhất …ersaille…..tới tặng cô , thuận tay còn viết card nhỏ muốn hỏi thăm cô.
Hoa lan đại biểu lòng.
Long Kình Vũ .
Cô nếu được thiên phú, mới có thể xem hiểu tâm ý của anh sao !
“Người nào a……” Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm Sở Tiểu Tinh.
“Tôi , Long Kình Vũ”. Nội tâm anh mừng rỡ
Sở Tiểu Tinh mặt nhăn nhíu, nghĩ thầm rằng Long Kình Vũ tới làm cái gì?
Ở nơi này yên lặng hoàng hôn, cô vừa mới Tan tầm. Về đến nhà cặp công văn mới để xuống, nghĩ muốn lên lầu một chút an tĩnh tắm rửa nghỉ ngơi, công ty quảng cáo của cô bận rộn cả ngày đều mệt muốn chết rồi.
Cô đi ra phòng ngoài, một lần nữa đi giày cao gót, đi về phía sân , liếc mắt một cái Long Kình Vũ lúc trước có mời chuyên gia đưa hoa lan tới, hiện đều đã khô héo xếp chồng chất tại sân bên cạnh, xem ra giống một đống cỏ dại, đôi mắt cô bất đắc dĩ quay mở , không biết nên xử lý như thế nào, hoa của anh làm cho tâm tình của cô phiền thấu.
Cô mở cửa sân ra, người cao lớn liền đứng ở trước cửa , trên ánh mắt suất tung bay, khuôn mặt tươi cười tiếp đón người, mắt cười sâu và đen phát ra mị lực mê người.
Long kình vũ chống lại đôi mắt mang theo lạnh lùng của cô, nhịn không được cũng hướng trên người cô nhìn lướt qua , cô một thân là cách ăn mặc trang phục văn phòng, lại hoàn toàn hiện ra vẻ xinh đẹp tinh tế lại có chăm sóc dáng người, trước ngực rất tròn, eo nhỏ nhắn , cái mông đầy đặn, chân dài …. Cực độ mê người.
“Em….” vốn là nghĩ muốn thoải mái chào hỏi cô , nhưng thật bất hạnh, tầm mắt anh rơi vào dưới chân cô, đột nhiên ngắm đến cạnh cửa trên sân cỏ tựa như có đống hư hư thực thực hài cốt hoa lan khô héo.
Anh không nhìn lầm sao! Lúc trước anh sai người đưa tới hoa lan trân quý, lại bị xếp chồng trong đống cỏ, biến thành phế vật vứt đi, con ngươi sắc nhọn yên lặng nhìn xuống nghiên cứu một chút, quả đúng chính là.
Hai mắt hắn nhanh chóng ngược lại tối xuống, cô cư nhiên không có hảo hảo chiếu cố hoa lan anh tặng , đây đối vớianh mà nói thật là tình thiên phích lịch a! (sấm sét giữa trời quang- chuyện xảy ra ngoài dự đoán)
Trên trán anh toát ra gân xanh, bộ ngực như có trống sôi sùng sục nhiệt khí hướng tới đỉnh đầu. Kỳ thật tính tình anh cũng không tốt, anh rất muốn nổi bão, chẳng lẽ cô một chút cũng chưa phát hiện, hoa lan này anh không phải tùy tiện tặng , đó là cô mới có đãi ngộ đặc biệt?
“Tôi cái gì…” Sở Tiểu Tinh đạm thanh hỏi, nhìn thấy lông mày anh thật chặt nhăn thành một hàng, nghĩ cũng biết anh nhất định là nhìn thấy cô không có hảo hảo đối đãi hoa anh tặng.
Kỳ thực cô không phải không hiểu anh ân cần, mà là không muốn tiếp nhận anh, cô cũng biết anh giá thị trường tốt lắm, là phó tổng tài tập đoàn tài chính Long thị, thắt lưng quấn bạc triệu, lớn lên lại càng anh tuấn tiêu sái, mị lực bắn ra bốn phía, là nữ nhân gì gặp thấy cũng đều tim đập thình thịch trước loại nam nhân này ….Nam nhân , nhưng trong lòng cô đã sớm có người khác, không hề có nửa phòng trống để lại cho anh.
Giờ phút này cô thấy anh trên tay lại đang cầm một chậu hoa lan đến, sợ rằng lại muốn đưa cho cô, mà cô căn bản cũng không biết làm sao chiếu cố những thứ này, chiều chuộng hoa lan, càng không muốn tiếp nhận tâm ý của anh.
Trong lòng cô sợ, kháng cự, rồi lại không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình, không thể làm gì khác hơn là cải trang mang cái vẻ mặt lãnh đạm này, không để cho anh có không gian tưởng tượng.
“Em hảo” Long Kình Vũ nặn ra âm thanh , nội tâm là vừa thống khổ vừa miễn cưỡng, nhưng anh thu lại cảm xúc của mình, cuối cùng cũng không ở trước mặt cô bùng nổ, cũng không có đem thất vọng biểu lộ ra.
Anh cho rằng nên kiểm điểm chính mình không đủ chu đáo, là anh không đúng, lúc tặng hoa nên thuận tiện sai người chỉ cho cô chăm sóc hoa trân quý này như thế nào, bình thường người ngoài nghề sẽ không hiểu được hoa lan, sẽ không chiếu cố, chúng dĩ nhiên sẽ tự sanh tự diệt.
“Đến” anh đổi khách làm chủ, chân dài nhảy qua vào trong cửa, đá lên cửa sân, bàn tay to chế trụ cánh tay của cô, lôi kéo cô vào trong sân.
“Anh, anh muốn làm cái gì…” Sở Tiểu Tinh hoảng sợ , thoáng cái phản ứng không kịp, tâm loạn rừng rực, anh sẽ không phải vì cái thứ hoa lan khô héo mà muốn đánh người chứ! Sắc mặt xanh mét của anh kì lạ đáng sợ.
Long Kình Vũ đem cô kéo đến căn nhà lớn dưới mái hiên, đem hoa lan đặt ở bên cạnh cửa trước, phát huy cực độ kiên nhẫn nói : “Em sẽ không trồng hoa có đúng hay không? Tôi nói cho em hoa lan phải nuôi ở dưới mái hiên râm mát, nếu cỏ trên chậu không cứng rắn , một tuần có chừng phải tưới hai lần nước, em không cần lo lắng, cũng có thể không cần hiểu hao danh của nó, chỉ cần hiểu thưởng thức cái đẹp của nó, nó chính là hoa kỳ, có thể duy trì 3 tháng, làm theo tôi nói, sang năm nó lại có thể nở hoa.”
Sở Tiểu Tinh ngăn không được tim đập chạy như điên , thật lâu mới lấy lại được tinh thần, cô ra vẻ điềm tĩnh khép lại vẻ rối loạn, lãnh đạm nhìn anh hỏi: “Anh đây là đang ở trường học chỉ dạy?”
“Em nói chính là được” Long Kình Vũ miễn cưỡng cười một tiếng.
“Tôi không cần hoa của anh” Cô trực tiếp nói cho anh biết.
“Ân…” Anh như điện giật, hai mắt rùng mình.
“Anh lấy về đi, tôi….” Cô cơ hồ không nói được, bởi vì cặp mắt thâm thúy kia đột nhiên lại tràn đầy xơ xác tiêu điều, cô ngửi được mùi nguy hiểm “Tôi không nên” Cô kiềm chế trong lòng đầy bất ổn, vẫn nói.
Long Kình Vũ thật lâu không nói, không biết nên như thế nào mới có thể không nể mặt đến, cô cự tuyệt rất rõ ràng, làm người khó chịu.
“Đều là trong nhà, đừng khách khí với tôi” Hắn thay chính mình giải vây.
“Anh…”Sở Tiểu Tinh kinh ngạc mở ra cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày nói không nên lời đến một chữ. Cô cùng anh là quan hệ thông gia không sai, nhưng cái này coi là người trong nhà sao? Nhất định là cô biểu hiện không được đủ lãnh đạm, phải để cho anh biết đến cô không thu lý do mới được.
“Tiến độ tiệc cưới của anh trai tôi làm đến đâu rồi?” Long Vũ Kình không để cho cô cơ hội mở miệng cự tuyệt, mùi vị khó chịu đã nếm qua một lần, hai lần là đủ rồi, tới một lần nữa là quá nhiều.
Sở Tiểu Tinh thấy anh mang vẻ mặt làm bộ muốn trở về chuyện chính, không phải bộ dáng vô nghĩa, lời nói của cô phải nuốt trở về.
“Sân bãi đều an bài tốt lắm, ở tầng hai mươi khách sạn Lệ Thủy tổ chức tiệc cưới lớn, thời gian cũng đã định rồi, thiệp cũng ấn tốt lắm, tôi đang định ngày mai báo cho chị tôi cùng anh rể.”
“Tôi tới đây thật đúng thời điểm”
“Anh rốt cuộc là tới làm chi?” Cô muốn mau làm rõ mục đích không rõ ràng của anh.
“Chị dâu điện thoại nói muốn tôi tới hỏi em tiến độ tiệc cưới” Anh tựa lại trên cây cột liếc về phía cô.
“Theo lời tôi nói như vậy, anh trở về, nhớ nói rõ cùng anh rể là phải làm danh sách khách mời , gửi bản fax đến công ty của tôi cho tôi” Sở Tiểu Tinh bị nhìn thấy rất không được tự nhiên , yếu ớt mở rộng ánh mắt, không muốn cùng ánh mắt đen sáng ngời đối diện, có thể nghĩ, anh tới thừa cơ đến gần cô, đưa cô hoa, cô thật hy vọng anh đi mau, đừng ở lâu.
Long Kình Vũ nhìn chằm chằm dáng vẻ ngiêm túc của cô, cô kiều diễm ngũ quan hợp với tóc dài búi lên, chiếc cổ trắng nhỏ lộ ra ở cổ áo ngoài, bộ dáng loạn mê người, đáng tiếc cô trương ra cái miệng nhỏ nhắn, lời nói ra đủ để tức chết người, anh cũng chưa nói điều anh muốn, cô ngay tại lời nói đề nghị anh, muốn anh trở về đi.
Cô ngay cả mời anh vào trong nhà ngồi cũng không có, nữ nhân này thật quá lạnh lùng rồi, hết lần này tới lần khác anh lại bị chính chỗ này của cô hấp dẫn, có bản lãnh làm cho hai mắt của anh chỉ muốn tập trung trên người cô,
“Ai biết được dãy số fax công ty em?” Anh chính là muốn trách móc một chút.
“Anh chờ tôi một chút” Sở Tiểu Tinh không có liếc anh một cái, xoay người đi thẳng vào trong nhà, từ trong cặp công văn cầm lấy danh thiếp, đi ra trước cửa phòng ngoài, đem danh thiếp giao cho anh, chỉ cầu anh đi mau, “Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại cùng dãy số fax”
Long Kình Vũ đem danh thiếp của cô giữ trên tay, tiếp nhận lấy ánh nhìn, cô tuổi còn trẻ lại là người phụ trách thiết kế quảng cáo hoàng gia?
“Em bao nhiêu tuổi? Làm sao còn trẻ như vậy lại bắt đầu mở công ty làm chủ quản” Anh rất có hứng thú biết.
“Tôi không muốn nói cho anh biết” Sở Tiểu Tinh lần này là thực không muốn nói, anh đã hỏi tới tâm sự đau nhất của cô.
Long Kình Vũ lần nữa thất bại, cảm giác này thật sự kém cỏi.
“Tùy ý em” anh cũng không muốn giao trái tim cô đơn để cho cô biết, nếu cô không hoan nghênh anh như vậy, anh cần gì phải ở lại chỗ này?
Anh đem danh thiếp bỏ vào túi áo khoác tây trang, xoay người rời đi.
Sở Tiểu Tinh kinh ngạc đưa mắt lên, anh cứ như vậy đi, thực lạnh lùng.
Nhìn thấy bóng dáng anh cao thẳng rời đi, cô có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
“Anh phải đi?” Cô ra vẻ có lịch sự hỏi.
Long Kình Vũ vung tay lên làm như trả lời, không có quay đầu lại.
Bả vai căng thẳng của Sở Tiểu Tinh thoáng nới lỏng rũ xuống, không lịch sự nhìn thoáng qua hoa lan anh để trên mặt đất, phía trên giống như có tấm thiếp mở ra, cầm lấy đến xem, bên trên cư nhiên viết,
Hoa lan đại biểu lòng
…….Long Kình Vũ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên hồng, lập tức đỏ bừng, ý tứ của anh cũng rất rõ ràng rồi, nhưng cô có thể hại anh đối với cô có mong đợi, cô phải dao sắc chặt đay rối (nhanh chóng giải quyết mọi việc) cho dù cảm kích cũng muốn làm như không biết chuyện gì xảy ra.
Nàng cất giọng hỏi: “Long Kình Vũ – tấm thiệp của anh viết sai rồi, hẳn là trăng sáng đại biểu lòng, đó là một thủ lão ca (Ca khúc xưa cũ)”.
Nhếch mép! Long Kình Vũ cước bộ dừng một chút, lần này không chỉ thất bại còn cộng thêm tàn niệm, thất vọng đến phá vỡ bề ngoài.
“Tùy ý em” Anh ảo não gầm nhẹ một câu, mở cửa sân, đi ra ngoài, ấn khóa xe xuống, lên xe, khởi động động cơ máy rời đi, một đường trách móc: “Thật là một nữ nhân khó hiểu.”
Anh cũng giỏi về cách trồng giống hoa lan đặc biệt, càng giấu kĩ hậu thế hoa lan quý giá này.
Anh muốn tìm kiếm nữ nhân như hoa lan cả đời làm tình nhân của anh, anh sẽ dùng yêu thương với hoa lan để đối đãi cô.
Mà anh rút cục phát hiện nữ nhân này.
Cô có khí chất kiều diễm lãnh ngạo như hoa lan, quyến rũ lại không dễ chọc hai mắt, người đẹp loại nhung tơ , eo nhỏ nhắn mông đẹp, dáng vẻ uyển chuyển, toàn thân phát ra hương thơm mê người, quả thực là … Sắc đẹp uy hiếp người.
Anh là Long Kình Vũ , chức vị chính là Phó tổng tài tập đoàn tài chính Long Thị, nghề phụ là -ENCHANTEDORCHID – chủ nhân hoa lan viên
Nữ nhân mà anh coi trọng, là muội tử thân của lão bà anh trai anh , tên là Sở Tiểu Tinh.
Kinh coong!
Hôm nay người khác đang ở trước cửa nhà Sở Tiểu Tinh cô , khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ cười mê người, nhấn chuông cửa nhà cô.
Chuyện này đều rất cảm tạ anh trai Long Tuấn Lỗi luôn xuất nhĩ phản nhĩ( nói một đằng làm một nẻo), đâu có cưới vợ, tự mình chạy ra nước ngoài, tạm thời muốn anh thay mặt tiếp đón chị dâu Sở Mặc Vũ.
Ngay tại lúc anh trai anh xuất chinh cưới chị dâu, gặp Sở Tiểu Tinh làm phù dâu , cô giống như đóa hoa hiếm thấy mềm mại trân quý như hoa lan, là nữ nhân đặc biệt quý giá, phóng ra siêu cấp mị lực đến anh.
Anh dùng thị giác thưởng thức cô, dùng khứu giác cảm thụ cô, chỉ kém không có thể xử dụng xúc giác. . . . . .Săn bắt vẻ đẹp của cô.
Anh muốn dùng ngón tay khẽ vuốt ve da thịt, dùng môi mỏng phi lễ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ấm áp.
Tóm lại, anh đối với cô nhất kiến chung tình(vừa thấy đã yêu ) kìm lòng không nổi đối với cô có cảm giác đặc biệt.
Mà hiện tại anh trai lại vừa giao chuyện tốt cho anh, muốn anh đến đây hỏi một chút Sở Tiểu Tinh, bởi vì cô xung phong nhận điện thoại di động nói muốn thay chị dâu xử lý tiệc cưới, không biết hiện tại tiến độ là như thế nào?
Anh tâm tình phấn khởi , bởi vì anh lại có cơ hội gần gũi nhìn thấy Sở Tiểu Tinh.
Lúc trước anh còn tự mình tuyển những giống hoa lan hiếm có trong vườn, ………“SHE” , sai người đưa tới cho cô.
SHE này đây cánh hoa trắng mịn là chính, giống như nhụy hoa nhuộm tím, kim mang gắn bên, ngay cả Nhật Bản muốn hạ đơn đặt hàng cũng không tới được trân bảo, anh đặc biệt để lại một chậu tặng cô.
Lần này anh tự mình tiến đến, đương nhiên cũng không có đi tay không đến, anh mang theo hoa lan vô địch tự hào nhất …ersaille…..tới tặng cô , thuận tay còn viết card nhỏ muốn hỏi thăm cô.
Hoa lan đại biểu lòng.
Long Kình Vũ .
Cô nếu được thiên phú, mới có thể xem hiểu tâm ý của anh sao !
“Người nào a……” Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm Sở Tiểu Tinh.
“Tôi , Long Kình Vũ”. Nội tâm anh mừng rỡ
Sở Tiểu Tinh mặt nhăn nhíu, nghĩ thầm rằng Long Kình Vũ tới làm cái gì?
Ở nơi này yên lặng hoàng hôn, cô vừa mới Tan tầm. Về đến nhà cặp công văn mới để xuống, nghĩ muốn lên lầu một chút an tĩnh tắm rửa nghỉ ngơi, công ty quảng cáo của cô bận rộn cả ngày đều mệt muốn chết rồi.
Cô đi ra phòng ngoài, một lần nữa đi giày cao gót, đi về phía sân , liếc mắt một cái Long Kình Vũ lúc trước có mời chuyên gia đưa hoa lan tới, hiện đều đã khô héo xếp chồng chất tại sân bên cạnh, xem ra giống một đống cỏ dại, đôi mắt cô bất đắc dĩ quay mở , không biết nên xử lý như thế nào, hoa của anh làm cho tâm tình của cô phiền thấu.
Cô mở cửa sân ra, người cao lớn liền đứng ở trước cửa , trên ánh mắt suất tung bay, khuôn mặt tươi cười tiếp đón người, mắt cười sâu và đen phát ra mị lực mê người.
Long kình vũ chống lại đôi mắt mang theo lạnh lùng của cô, nhịn không được cũng hướng trên người cô nhìn lướt qua , cô một thân là cách ăn mặc trang phục văn phòng, lại hoàn toàn hiện ra vẻ xinh đẹp tinh tế lại có chăm sóc dáng người, trước ngực rất tròn, eo nhỏ nhắn , cái mông đầy đặn, chân dài …. Cực độ mê người.
“Em….” vốn là nghĩ muốn thoải mái chào hỏi cô , nhưng thật bất hạnh, tầm mắt anh rơi vào dưới chân cô, đột nhiên ngắm đến cạnh cửa trên sân cỏ tựa như có đống hư hư thực thực hài cốt hoa lan khô héo.
Anh không nhìn lầm sao! Lúc trước anh sai người đưa tới hoa lan trân quý, lại bị xếp chồng trong đống cỏ, biến thành phế vật vứt đi, con ngươi sắc nhọn yên lặng nhìn xuống nghiên cứu một chút, quả đúng chính là.
Hai mắt hắn nhanh chóng ngược lại tối xuống, cô cư nhiên không có hảo hảo chiếu cố hoa lan anh tặng , đây đối vớianh mà nói thật là tình thiên phích lịch a! (sấm sét giữa trời quang- chuyện xảy ra ngoài dự đoán)
Trên trán anh toát ra gân xanh, bộ ngực như có trống sôi sùng sục nhiệt khí hướng tới đỉnh đầu. Kỳ thật tính tình anh cũng không tốt, anh rất muốn nổi bão, chẳng lẽ cô một chút cũng chưa phát hiện, hoa lan này anh không phải tùy tiện tặng , đó là cô mới có đãi ngộ đặc biệt?
“Tôi cái gì…” Sở Tiểu Tinh đạm thanh hỏi, nhìn thấy lông mày anh thật chặt nhăn thành một hàng, nghĩ cũng biết anh nhất định là nhìn thấy cô không có hảo hảo đối đãi hoa anh tặng.
Kỳ thực cô không phải không hiểu anh ân cần, mà là không muốn tiếp nhận anh, cô cũng biết anh giá thị trường tốt lắm, là phó tổng tài tập đoàn tài chính Long thị, thắt lưng quấn bạc triệu, lớn lên lại càng anh tuấn tiêu sái, mị lực bắn ra bốn phía, là nữ nhân gì gặp thấy cũng đều tim đập thình thịch trước loại nam nhân này ….Nam nhân , nhưng trong lòng cô đã sớm có người khác, không hề có nửa phòng trống để lại cho anh.
Giờ phút này cô thấy anh trên tay lại đang cầm một chậu hoa lan đến, sợ rằng lại muốn đưa cho cô, mà cô căn bản cũng không biết làm sao chiếu cố những thứ này, chiều chuộng hoa lan, càng không muốn tiếp nhận tâm ý của anh.
Trong lòng cô sợ, kháng cự, rồi lại không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình, không thể làm gì khác hơn là cải trang mang cái vẻ mặt lãnh đạm này, không để cho anh có không gian tưởng tượng.
“Em hảo” Long Kình Vũ nặn ra âm thanh , nội tâm là vừa thống khổ vừa miễn cưỡng, nhưng anh thu lại cảm xúc của mình, cuối cùng cũng không ở trước mặt cô bùng nổ, cũng không có đem thất vọng biểu lộ ra.
Anh cho rằng nên kiểm điểm chính mình không đủ chu đáo, là anh không đúng, lúc tặng hoa nên thuận tiện sai người chỉ cho cô chăm sóc hoa trân quý này như thế nào, bình thường người ngoài nghề sẽ không hiểu được hoa lan, sẽ không chiếu cố, chúng dĩ nhiên sẽ tự sanh tự diệt.
“Đến” anh đổi khách làm chủ, chân dài nhảy qua vào trong cửa, đá lên cửa sân, bàn tay to chế trụ cánh tay của cô, lôi kéo cô vào trong sân.
“Anh, anh muốn làm cái gì…” Sở Tiểu Tinh hoảng sợ , thoáng cái phản ứng không kịp, tâm loạn rừng rực, anh sẽ không phải vì cái thứ hoa lan khô héo mà muốn đánh người chứ! Sắc mặt xanh mét của anh kì lạ đáng sợ.
Long Kình Vũ đem cô kéo đến căn nhà lớn dưới mái hiên, đem hoa lan đặt ở bên cạnh cửa trước, phát huy cực độ kiên nhẫn nói : “Em sẽ không trồng hoa có đúng hay không? Tôi nói cho em hoa lan phải nuôi ở dưới mái hiên râm mát, nếu cỏ trên chậu không cứng rắn , một tuần có chừng phải tưới hai lần nước, em không cần lo lắng, cũng có thể không cần hiểu hao danh của nó, chỉ cần hiểu thưởng thức cái đẹp của nó, nó chính là hoa kỳ, có thể duy trì 3 tháng, làm theo tôi nói, sang năm nó lại có thể nở hoa.”
Sở Tiểu Tinh ngăn không được tim đập chạy như điên , thật lâu mới lấy lại được tinh thần, cô ra vẻ điềm tĩnh khép lại vẻ rối loạn, lãnh đạm nhìn anh hỏi: “Anh đây là đang ở trường học chỉ dạy?”
“Em nói chính là được” Long Kình Vũ miễn cưỡng cười một tiếng.
“Tôi không cần hoa của anh” Cô trực tiếp nói cho anh biết.
“Ân…” Anh như điện giật, hai mắt rùng mình.
“Anh lấy về đi, tôi….” Cô cơ hồ không nói được, bởi vì cặp mắt thâm thúy kia đột nhiên lại tràn đầy xơ xác tiêu điều, cô ngửi được mùi nguy hiểm “Tôi không nên” Cô kiềm chế trong lòng đầy bất ổn, vẫn nói.
Long Kình Vũ thật lâu không nói, không biết nên như thế nào mới có thể không nể mặt đến, cô cự tuyệt rất rõ ràng, làm người khó chịu.
“Đều là trong nhà, đừng khách khí với tôi” Hắn thay chính mình giải vây.
“Anh…”Sở Tiểu Tinh kinh ngạc mở ra cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày nói không nên lời đến một chữ. Cô cùng anh là quan hệ thông gia không sai, nhưng cái này coi là người trong nhà sao? Nhất định là cô biểu hiện không được đủ lãnh đạm, phải để cho anh biết đến cô không thu lý do mới được.
“Tiến độ tiệc cưới của anh trai tôi làm đến đâu rồi?” Long Vũ Kình không để cho cô cơ hội mở miệng cự tuyệt, mùi vị khó chịu đã nếm qua một lần, hai lần là đủ rồi, tới một lần nữa là quá nhiều.
Sở Tiểu Tinh thấy anh mang vẻ mặt làm bộ muốn trở về chuyện chính, không phải bộ dáng vô nghĩa, lời nói của cô phải nuốt trở về.
“Sân bãi đều an bài tốt lắm, ở tầng hai mươi khách sạn Lệ Thủy tổ chức tiệc cưới lớn, thời gian cũng đã định rồi, thiệp cũng ấn tốt lắm, tôi đang định ngày mai báo cho chị tôi cùng anh rể.”
“Tôi tới đây thật đúng thời điểm”
“Anh rốt cuộc là tới làm chi?” Cô muốn mau làm rõ mục đích không rõ ràng của anh.
“Chị dâu điện thoại nói muốn tôi tới hỏi em tiến độ tiệc cưới” Anh tựa lại trên cây cột liếc về phía cô.
“Theo lời tôi nói như vậy, anh trở về, nhớ nói rõ cùng anh rể là phải làm danh sách khách mời , gửi bản fax đến công ty của tôi cho tôi” Sở Tiểu Tinh bị nhìn thấy rất không được tự nhiên , yếu ớt mở rộng ánh mắt, không muốn cùng ánh mắt đen sáng ngời đối diện, có thể nghĩ, anh tới thừa cơ đến gần cô, đưa cô hoa, cô thật hy vọng anh đi mau, đừng ở lâu.
Long Kình Vũ nhìn chằm chằm dáng vẻ ngiêm túc của cô, cô kiều diễm ngũ quan hợp với tóc dài búi lên, chiếc cổ trắng nhỏ lộ ra ở cổ áo ngoài, bộ dáng loạn mê người, đáng tiếc cô trương ra cái miệng nhỏ nhắn, lời nói ra đủ để tức chết người, anh cũng chưa nói điều anh muốn, cô ngay tại lời nói đề nghị anh, muốn anh trở về đi.
Cô ngay cả mời anh vào trong nhà ngồi cũng không có, nữ nhân này thật quá lạnh lùng rồi, hết lần này tới lần khác anh lại bị chính chỗ này của cô hấp dẫn, có bản lãnh làm cho hai mắt của anh chỉ muốn tập trung trên người cô,
“Ai biết được dãy số fax công ty em?” Anh chính là muốn trách móc một chút.
“Anh chờ tôi một chút” Sở Tiểu Tinh không có liếc anh một cái, xoay người đi thẳng vào trong nhà, từ trong cặp công văn cầm lấy danh thiếp, đi ra trước cửa phòng ngoài, đem danh thiếp giao cho anh, chỉ cầu anh đi mau, “Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại cùng dãy số fax”
Long Kình Vũ đem danh thiếp của cô giữ trên tay, tiếp nhận lấy ánh nhìn, cô tuổi còn trẻ lại là người phụ trách thiết kế quảng cáo hoàng gia?
“Em bao nhiêu tuổi? Làm sao còn trẻ như vậy lại bắt đầu mở công ty làm chủ quản” Anh rất có hứng thú biết.
“Tôi không muốn nói cho anh biết” Sở Tiểu Tinh lần này là thực không muốn nói, anh đã hỏi tới tâm sự đau nhất của cô.
Long Kình Vũ lần nữa thất bại, cảm giác này thật sự kém cỏi.
“Tùy ý em” anh cũng không muốn giao trái tim cô đơn để cho cô biết, nếu cô không hoan nghênh anh như vậy, anh cần gì phải ở lại chỗ này?
Anh đem danh thiếp bỏ vào túi áo khoác tây trang, xoay người rời đi.
Sở Tiểu Tinh kinh ngạc đưa mắt lên, anh cứ như vậy đi, thực lạnh lùng.
Nhìn thấy bóng dáng anh cao thẳng rời đi, cô có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
“Anh phải đi?” Cô ra vẻ có lịch sự hỏi.
Long Kình Vũ vung tay lên làm như trả lời, không có quay đầu lại.
Bả vai căng thẳng của Sở Tiểu Tinh thoáng nới lỏng rũ xuống, không lịch sự nhìn thoáng qua hoa lan anh để trên mặt đất, phía trên giống như có tấm thiếp mở ra, cầm lấy đến xem, bên trên cư nhiên viết,
Hoa lan đại biểu lòng
…….Long Kình Vũ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên hồng, lập tức đỏ bừng, ý tứ của anh cũng rất rõ ràng rồi, nhưng cô có thể hại anh đối với cô có mong đợi, cô phải dao sắc chặt đay rối (nhanh chóng giải quyết mọi việc) cho dù cảm kích cũng muốn làm như không biết chuyện gì xảy ra.
Nàng cất giọng hỏi: “Long Kình Vũ – tấm thiệp của anh viết sai rồi, hẳn là trăng sáng đại biểu lòng, đó là một thủ lão ca (Ca khúc xưa cũ)”.
Nhếch mép! Long Kình Vũ cước bộ dừng một chút, lần này không chỉ thất bại còn cộng thêm tàn niệm, thất vọng đến phá vỡ bề ngoài.
“Tùy ý em” Anh ảo não gầm nhẹ một câu, mở cửa sân, đi ra ngoài, ấn khóa xe xuống, lên xe, khởi động động cơ máy rời đi, một đường trách móc: “Thật là một nữ nhân khó hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.