Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 22
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
27/04/2022
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Nguyên Dịch cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi anh quay đầu lại, phát hiện người phỏng vấn cảnh sát phòng cháy chữa cháy chính là Nhan Khê, vốn định bước chân về phía xe lại cong sang bên cạnh, đi về phía Nhan Khê.
Mọi người đang tiễn Nguyên Dịch thấy Nguyên Dịch bỗng nhiên đổi hướng, lại nhìn phương hướng nhị thiếu đổng đi, chẳng lẽ là hắn lại định đuổi phóng viên đi? Bởi vì vừa rồi tổng giám đốc chi nhánh mới bị mắng qua, những người khác không dám mở miệng, thành thành thật thật đi theo phía sau Nguyên Dịch.
Nhan Khê tắt micro, xoay người liền nhìn thấy Nguyên Dịch đứng ở phía sau mình, phía sau anh còn có một nhóm giám đốc điều hành công ty, cô ôm micro lui về phía sau một bước: "Tôi phỏng vấn cán bộ, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy."
Không nói nửa câu bôi xấu công ty của anh.
"Đầu của cô có thể suy nghĩ tốt hơn được không?" Nguyên Dịch xoay người nói với các giám đốc điều hành phía sau: "Đây là bạn của tôi."
Các giám đốc điều hành thấy Nguyên Dịch nói chuyện gì đó với nữ phóng viên này, đều rất thức thời tản ra bốn phía, không quấy rầy bọn họ nói chuyện. Nam nhân không có việc gì chủ động tìm một nữ nhân nói chuyện, luôn có vài phần tâm tư, bọn họ hiểu.
Triệu Bằng nhận ra Nguyên Dịch chính là người đàn ông lần trước dẫn Nhan Khê đi khám chân bị thương, không nghĩ tới các giám đốc điều hành chi nhánh Trường Phong đối với hắn tôn kính như vậy, chẳng lẽ người này là nhân viên quản lý trụ sở chính?
Anh còn đang bận suy nghĩ thân phận của Nguyên Dịch, Nhan Khê nhìn ra Nguyên Dịch không phản đối việc phỏng vấn của cô, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Vậy thì, bây giờ anh có bận hay không?"
"Ừ?" Nguyên Dịch cao lãnh nhướng mày nhìn cô.
"Nếu không bận, tiếp nhận một cuộc phỏng vấn của tôi đi." Nhan Khê vươn tay trái ra, mở năm ngón tay, "Năm phút là đủ rồi."
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn cân xứng của cô không nói lời nào.
"Nguyên đại soái ca, xin giúp tôi." Nhan Khê không muốn lấy nhảy lầu làm điểm tin tức quan trọng, chỉ cần làm nổi bật công việc cảnh sát cứu hỏa, tin tức này không nhất định được duyệt qua, nhưng nếu được quản lý cấp cao Trường Phong tiếp nhận phỏng vấn, vậy 100% sẽ được duyệt.
Cô quay đầu nhìn lính cứu hỏa phía sau đã thu thập đủ loại công cụ cứu hộ, tiến về phía Nguyên Dịch vài bước, "Tôi muốn làm một chương trình liên quan đến lính cứu hỏa, nhưng tôi sợ trong đài không thẩm vấn, nếu anh tiếp nhận phỏng vấn, khen bọn họ vài câu, liền trăm phần trăm không thành vấn đề."
"Này, có chuyện liền nói, đột nhiên dựa vào gần như vậy, làm tôi giật cả mình." Nguyên Dịch lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn thấy một lính cứu hỏa ước chừng hai mươi tuổi mồ hôi đầy đầu ôm đệm khí lên xe, trên giày còn dính một lớp tro. Cằm hắn khẽ nâng lên, "Được rồi, tôi sẽ cho cô năm phút."
"Vậy anh nhất định phải khen chân thành một chút, cảm động một chút." Nhan Khê cười đến lấy lòng, "Được không?"
Nguyên Dịch chưa từng nhận lời mời phỏng vấn của chương trình đài quốc gia nào, đối mặt với gương mặt đáng thương trước mắt này, khuôn mặt đỏ bừng do mặt trời lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Khen, bảo đảm với cô khen đến mức hoa cũng nở."
Sự thật chứng minh, thời điểm Nguyên Dịch nghiêm túc khen ngợi người khác, vẫn rất đáng tin cậy. Hắn không dùng từ quá mức giả tạo, ở trong miệng hắn, những lính cứu hỏa này đáng yêu lại đáng kính, rõ ràng hắn một chữ cảm ơn cũng không nói, nhưng mỗi một câu đều là cảm kích.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Nhan Khê lén nhìn thời gian, mất gần mười lăm phút lố mất mười phút của anh. Trong nháy mắt, cô cảm thấy nhạt được món hời lớn, cảm thấy Nguyên Dịch so với mười lăm phút trước thuận mắt gấp đôi.
"Cảm ơn Nguyên tiên sinh có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi." Nhan Khê hướng Nguyên Dịch cảm ơn, "Lần này anh thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Ngoài miệng nói cảm ơn không tính là cảm ơn" Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ ăn tối rồi."
Nhan Khê cảm thấy mình có chút thấy mình mắt mù, Nguyên nhị thiếu y như mười lăm phút trước không đáng yêu chút nào, "Nguyên tiên sinh, có câu nói thi ân không cầu báo đáp..."
"Cái gì, câu này không phải là kêu báo đáp ân tình sao?" Nguyên Dịch hai tay đút túi, thấy Nhan Khê mở to hai mắt nhìn mình, thiếu chút nữa lấy tay sờ ngực, hắn hoài nghi trong quần áo có sâu bò, sao lại ngứa ngày như vậy?
Nhan khê hít sâu một hơi, đưa micro cho Triệu Bằng, "Anh Triệu, anh và tài xế trở về đài trước, đỗ xe của em ở bãi đỗ xe trong đài là được rồi."
"Được rồi" Triệu Bằng đáp ứng rất sảng khoái, Tiểu Nhan hai mươi mấy tuổi, có thanh niên trẻ tuổi nhiều tiền hẹn cô, tiền bối như hắn không thể trì hoãn chuyện tốt, "Em yên tâm đi, không thành vấn đề."
Nhan Khê nhìn biểu tình của anh, liền biết anh hiểu lầm cái gì, bất đắc dĩ nói: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là bạn bè bình thường."
"Anh hiểu."
Cặp vợ chồng nào không phải là bạn bè bình thường lúc đầu?
Bình thường, liền trở nên đặc biệt, hắn là người từng trải, chiếu cũ.
Nhan Khê lười giải thích, cô đi tới trước mặt Nguyên Dịch: "Đi thôi."
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Khi hai người đi đến cạnh xe, tài xế đã mở cửa xe cho họ, Nguyên Dịch chuẩn bị khom lưng ngồi vào đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn Nhan Khê phía sau, làm một động tác mời.
"Cám ơn." Nhan Khê không chút do dự ngồi vào.
Nguyên Dịch ho khan một tiếng, đi theo cô ngồi vào trong xe, cởϊ áσ khoác âu phục trên người thắt dây an toàn cho mình.
Thức ăn buổi tối không nên có hương vị quá nặng, Nhan Khê cùng Nguyên Dịch cuối cùng dùng bữa tối tại một nhà hàng cũ. Dùng xong bữa ăn, Nhan Khê uyển chuyển nói với Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, lần trước anh nói mời tôi ăn cơm, không bằng lần này..."
"Lần này là cô mời tôi, lần sau là tôi mời cô, có vấn gì vậy?" Nguyên Dịch lau khóe miệng, nghiêm túc nhìn Nhan Khê.
Có vấn đề gì vậy?
Đó hẳn là ... không vấn đề gì.
"Nguyên tiên sinh, anh kết giao với phụ nữ, bọn họ đánh giá anh như thế nào?"
Nhan Khê thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Dịch, nhịn không được thốt lên những lời trong lòng
"Cô lời này có ý tứ gì?" Nguyên Dịch giương mắt nhìn Nhan Khê.
Nghĩ đến bạn trai cũ cặn bã của mình, Nhan Khê cảm thấy vấn đề này có chút đau lòng, theo bản năng ngược lại hỏi: "Anh là một người đàn ông nghiêm túc, nghiêm túc nói nguyên tắc như vậy, nói lời chia tay, bạn gái anh chắc chắn sẽ rất đau lòng đi?"
Thôi nào, đừng tổn thương lẫn nhau!
"Không có" Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi, nhìn vẻ mặt tò mò Nhan Khê, "Phụ nữ quá phiền phức, tôi chưa từng có bạn gái." Phụ nữ chính là thích hỏi thăm bát quái, nếu như là người phụ nữ khác hỏi thăm anh như vậy, anh đã sớm lười phản ứng, nhưng bây giờ người hỏi anh là Nhan Khê.
Có câu nói "Mật ngọt chết ruồi", trước kia hắn không cảm nhận được, hiện tại mới cảm thấy lời này có đạo lý, hắn luôn cảm thấy nếu mình không mở miệng trả lời đối phương, trong lòng sẽ nghẹn đến hoảng.
Có vẻ như anh cần ăn cơm nhanh nhanh còn kịp về, nếu không sẽ bị nghẹn tức.
Nhan Khê trầm mặc một lát, ha hả cười nói: "Vậy bình thường anh nhất định rất lạnh."
Nam Nhân không biết cách ăn nói trước mặt nữ nhân, chính là thiếu kỹ năng.
Nam nhân nói chuyện không có EQ, tật xấu hơi nhiều, hơn phân nửa nói chuyện theo thói quen, thu thập vài lần liền sẽ tốt lên. Điều tốt duy nhất là người đàn ông này không cần cô đến dọn dẹp.
"Tôi thấy cô không giống như người từng có bạn trai." Nguyên Dịch cảm thấy mình giống như bị trào phúng, biểu hiện và lời nói của nữ nhân này không đồng nhất, đàn ông nào chịu được cô?
"Chậc" Nhan Khê nâng cằm lên, "Mỹ nữ như tôi, sẽ không có bạn trai cũ sao?"
"Bạn trai cũ cũng không phải bạn trai, cô chính là cẩu độc thân, độc thân lại còn kiêu ngạo?" Nguyên Dịch cảm thấy trong lòng mình càng khó chịu hơn, phiền não khó chịu, cũng không biết có phải là bệnh dạ dày tái phát hay không.
"Nguyên Dịch, anh bảo tôi mời cơm, chính là muốn gây khó dễ với tôi?" Nhan Khê nhướng mày, rốt cục không thể nhịn được tính khí trong người, lột xuống!
"Có tin tôi nhét chén canh vào trong bụng anh không, làm bụng anh căng đến mức nói không nổi?"
Nguyên Dịch trầm mặc, hắn nghe anh trai nói qua, khi một phụ nữ nổi giận, cách nói và hành động sẽ không có logic. Tỷ như nửa chén canh còn lại, chỉ cần hắn không muốn, cô khẳng định không nhét vào bụng hắn được, cho nên loại uy hiếp này đối với hắn hoàn toàn không có hiệu quả.
Nhưng không biết vì cái gì, hắn hết lần này tới lần khác cảm thấy chột dạ thở dốc, đúng là một câu cũng nói không nên lời.
Đi ra khỏi nhà hàng, Nhan Khê nghiêng mắt nhìn Nguyên Dịch, làm cho giọng điệu của mình tận lực nghe không có sát khí đằng đằng nữa, "Nể tình anh đã giúp tôi, tôi nghĩ rằng nên nói cho anh một điều nho nhỏ. Đó chính là sau này nếu như anh có muốn theo đuổi người trong lòng, nhớ nói ít làm việc nhiều, không có việc gì thi đừng cãi nhau với cô ấy, cho dù cãi thắng, anh cũng là người gặp xui xẻo"
Nguyên Dịch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói một câu: "Phụ nữ muốn gả cho tôi còn rất nhiều, ta không cần tốn thời gian với loại chuyện này."
"Anh rất đắc ý?" Nhan Khê hai tay khoanh ngực: "Vậy anh nói xem, các cô ấy coi trọng mặt của anh, dáng người của anh hay tính cách của anh?"
Nguyên Dịch: hắn cũng không phải là phụ nữ, làm sao hắn biết?
Nhưng hắn không dám nói ra lời này, thật sự là tà môn loạn ngữ, hắn như thế lại bị một nữ nhân giáo huấn còn không dám nói lại, đêm nay bữa cơm này ăn không đúng lắm.
"Nói không nên lời đi?" Nhan Khê thấy anh không nói lời nào, hài lòng gật đầu: "Thật ra bản tính anh rất tốt, chính là có một chút tật xấu như vậy." Cô điểm hơn móng tay mình một khoảng, "Chỉ một chút như vậy."
Một người đàn ông coi trọng nhân viên, sẽ bởi vì nhân viên cấp dưới tự sát không sợ tin đồn chạy tới hiện trường, quyên góp tiền cho viện phúc lợi, lái xe rất tuân thủ luật lệ giao thông, khẳng định sẽ không xấu.
Chỉ có một số tật xấu lại bốc mùi khó ở, thiếu dạy dỗ.
Nguyên Dịch: Anh không được chào đón đến vậy sao?
"Cái gì vậy." Nhan Khê cảm thấy mình nói hơi nhiều, giữa bạn bè bình thường, kiêng kị nhất chính là nói lời nông cạn, cô và Nguyên Dịch chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không tính, những lời này đã vượt qua phạm vi quan hệ của bọn họ, "Những lời vừa rồi tôi nói đều là đùa giỡn, anh đừng để ở trong lòng. Anh là người anh tuấn lại nhiều tiền, gia thế hiển hách, tâm địa thiện lương, người thích anh có thể xếp hàng từ Đế Đô đến Hải Thành."
Nguyên Dịch nhìn cô lộ ra nụ cười lấy lòng với mình, nội tâm không hề dao động, thậm chí có chút muốn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt thoạt nhìn rất mềm mại của cô. Anh nhét tay vào túi quần, tỏ ra vô cùng rộng lượng: "Rất nhiều phụ nữ thích cằn nhằn, tôi sẽ không để lời nói của cô trong lòng. Lên xe, tôi đưa cô về."
Nhan Khê:...
Cô cảm thấy tất cả những gì cô vừa nói đều vô ích.
Vài ngày sau, Nguyên Dịch vừa về nhà, chợt nghe thấy dì lý vui mừng gọi anh lại: "Nhị thiếu, con mau xem 《 Chuyện quanh ta 》!"
Loại chương trình này không có mấy khán giả, có gì đáng xem?
Nguyên Dịch đi tới sofa ngồi xuống, quả nhiên nhìn thấy mình trên màn hình, tổ tiết mục ghi thông tin của anh là Nguyên tiên sinh quản lý cấp cao Trường Phong.
"Nhị thiếu, sao con không đổi giày rồi vào nhà!" lúc này dì Lý mới chú ý tới trên chân Nguyên Dịch còn mang giày da, vội vàng đi lấy dép lê tới.
....
....
Nguyên Dịch cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi anh quay đầu lại, phát hiện người phỏng vấn cảnh sát phòng cháy chữa cháy chính là Nhan Khê, vốn định bước chân về phía xe lại cong sang bên cạnh, đi về phía Nhan Khê.
Mọi người đang tiễn Nguyên Dịch thấy Nguyên Dịch bỗng nhiên đổi hướng, lại nhìn phương hướng nhị thiếu đổng đi, chẳng lẽ là hắn lại định đuổi phóng viên đi? Bởi vì vừa rồi tổng giám đốc chi nhánh mới bị mắng qua, những người khác không dám mở miệng, thành thành thật thật đi theo phía sau Nguyên Dịch.
Nhan Khê tắt micro, xoay người liền nhìn thấy Nguyên Dịch đứng ở phía sau mình, phía sau anh còn có một nhóm giám đốc điều hành công ty, cô ôm micro lui về phía sau một bước: "Tôi phỏng vấn cán bộ, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy."
Không nói nửa câu bôi xấu công ty của anh.
"Đầu của cô có thể suy nghĩ tốt hơn được không?" Nguyên Dịch xoay người nói với các giám đốc điều hành phía sau: "Đây là bạn của tôi."
Các giám đốc điều hành thấy Nguyên Dịch nói chuyện gì đó với nữ phóng viên này, đều rất thức thời tản ra bốn phía, không quấy rầy bọn họ nói chuyện. Nam nhân không có việc gì chủ động tìm một nữ nhân nói chuyện, luôn có vài phần tâm tư, bọn họ hiểu.
Triệu Bằng nhận ra Nguyên Dịch chính là người đàn ông lần trước dẫn Nhan Khê đi khám chân bị thương, không nghĩ tới các giám đốc điều hành chi nhánh Trường Phong đối với hắn tôn kính như vậy, chẳng lẽ người này là nhân viên quản lý trụ sở chính?
Anh còn đang bận suy nghĩ thân phận của Nguyên Dịch, Nhan Khê nhìn ra Nguyên Dịch không phản đối việc phỏng vấn của cô, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Vậy thì, bây giờ anh có bận hay không?"
"Ừ?" Nguyên Dịch cao lãnh nhướng mày nhìn cô.
"Nếu không bận, tiếp nhận một cuộc phỏng vấn của tôi đi." Nhan Khê vươn tay trái ra, mở năm ngón tay, "Năm phút là đủ rồi."
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn cân xứng của cô không nói lời nào.
"Nguyên đại soái ca, xin giúp tôi." Nhan Khê không muốn lấy nhảy lầu làm điểm tin tức quan trọng, chỉ cần làm nổi bật công việc cảnh sát cứu hỏa, tin tức này không nhất định được duyệt qua, nhưng nếu được quản lý cấp cao Trường Phong tiếp nhận phỏng vấn, vậy 100% sẽ được duyệt.
Cô quay đầu nhìn lính cứu hỏa phía sau đã thu thập đủ loại công cụ cứu hộ, tiến về phía Nguyên Dịch vài bước, "Tôi muốn làm một chương trình liên quan đến lính cứu hỏa, nhưng tôi sợ trong đài không thẩm vấn, nếu anh tiếp nhận phỏng vấn, khen bọn họ vài câu, liền trăm phần trăm không thành vấn đề."
"Này, có chuyện liền nói, đột nhiên dựa vào gần như vậy, làm tôi giật cả mình." Nguyên Dịch lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn thấy một lính cứu hỏa ước chừng hai mươi tuổi mồ hôi đầy đầu ôm đệm khí lên xe, trên giày còn dính một lớp tro. Cằm hắn khẽ nâng lên, "Được rồi, tôi sẽ cho cô năm phút."
"Vậy anh nhất định phải khen chân thành một chút, cảm động một chút." Nhan Khê cười đến lấy lòng, "Được không?"
Nguyên Dịch chưa từng nhận lời mời phỏng vấn của chương trình đài quốc gia nào, đối mặt với gương mặt đáng thương trước mắt này, khuôn mặt đỏ bừng do mặt trời lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Khen, bảo đảm với cô khen đến mức hoa cũng nở."
Sự thật chứng minh, thời điểm Nguyên Dịch nghiêm túc khen ngợi người khác, vẫn rất đáng tin cậy. Hắn không dùng từ quá mức giả tạo, ở trong miệng hắn, những lính cứu hỏa này đáng yêu lại đáng kính, rõ ràng hắn một chữ cảm ơn cũng không nói, nhưng mỗi một câu đều là cảm kích.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Nhan Khê lén nhìn thời gian, mất gần mười lăm phút lố mất mười phút của anh. Trong nháy mắt, cô cảm thấy nhạt được món hời lớn, cảm thấy Nguyên Dịch so với mười lăm phút trước thuận mắt gấp đôi.
"Cảm ơn Nguyên tiên sinh có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi." Nhan Khê hướng Nguyên Dịch cảm ơn, "Lần này anh thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Ngoài miệng nói cảm ơn không tính là cảm ơn" Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ ăn tối rồi."
Nhan Khê cảm thấy mình có chút thấy mình mắt mù, Nguyên nhị thiếu y như mười lăm phút trước không đáng yêu chút nào, "Nguyên tiên sinh, có câu nói thi ân không cầu báo đáp..."
"Cái gì, câu này không phải là kêu báo đáp ân tình sao?" Nguyên Dịch hai tay đút túi, thấy Nhan Khê mở to hai mắt nhìn mình, thiếu chút nữa lấy tay sờ ngực, hắn hoài nghi trong quần áo có sâu bò, sao lại ngứa ngày như vậy?
Nhan khê hít sâu một hơi, đưa micro cho Triệu Bằng, "Anh Triệu, anh và tài xế trở về đài trước, đỗ xe của em ở bãi đỗ xe trong đài là được rồi."
"Được rồi" Triệu Bằng đáp ứng rất sảng khoái, Tiểu Nhan hai mươi mấy tuổi, có thanh niên trẻ tuổi nhiều tiền hẹn cô, tiền bối như hắn không thể trì hoãn chuyện tốt, "Em yên tâm đi, không thành vấn đề."
Nhan Khê nhìn biểu tình của anh, liền biết anh hiểu lầm cái gì, bất đắc dĩ nói: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là bạn bè bình thường."
"Anh hiểu."
Cặp vợ chồng nào không phải là bạn bè bình thường lúc đầu?
Bình thường, liền trở nên đặc biệt, hắn là người từng trải, chiếu cũ.
Nhan Khê lười giải thích, cô đi tới trước mặt Nguyên Dịch: "Đi thôi."
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Khi hai người đi đến cạnh xe, tài xế đã mở cửa xe cho họ, Nguyên Dịch chuẩn bị khom lưng ngồi vào đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn Nhan Khê phía sau, làm một động tác mời.
"Cám ơn." Nhan Khê không chút do dự ngồi vào.
Nguyên Dịch ho khan một tiếng, đi theo cô ngồi vào trong xe, cởϊ áσ khoác âu phục trên người thắt dây an toàn cho mình.
Thức ăn buổi tối không nên có hương vị quá nặng, Nhan Khê cùng Nguyên Dịch cuối cùng dùng bữa tối tại một nhà hàng cũ. Dùng xong bữa ăn, Nhan Khê uyển chuyển nói với Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, lần trước anh nói mời tôi ăn cơm, không bằng lần này..."
"Lần này là cô mời tôi, lần sau là tôi mời cô, có vấn gì vậy?" Nguyên Dịch lau khóe miệng, nghiêm túc nhìn Nhan Khê.
Có vấn đề gì vậy?
Đó hẳn là ... không vấn đề gì.
"Nguyên tiên sinh, anh kết giao với phụ nữ, bọn họ đánh giá anh như thế nào?"
Nhan Khê thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Dịch, nhịn không được thốt lên những lời trong lòng
"Cô lời này có ý tứ gì?" Nguyên Dịch giương mắt nhìn Nhan Khê.
Nghĩ đến bạn trai cũ cặn bã của mình, Nhan Khê cảm thấy vấn đề này có chút đau lòng, theo bản năng ngược lại hỏi: "Anh là một người đàn ông nghiêm túc, nghiêm túc nói nguyên tắc như vậy, nói lời chia tay, bạn gái anh chắc chắn sẽ rất đau lòng đi?"
Thôi nào, đừng tổn thương lẫn nhau!
"Không có" Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi, nhìn vẻ mặt tò mò Nhan Khê, "Phụ nữ quá phiền phức, tôi chưa từng có bạn gái." Phụ nữ chính là thích hỏi thăm bát quái, nếu như là người phụ nữ khác hỏi thăm anh như vậy, anh đã sớm lười phản ứng, nhưng bây giờ người hỏi anh là Nhan Khê.
Có câu nói "Mật ngọt chết ruồi", trước kia hắn không cảm nhận được, hiện tại mới cảm thấy lời này có đạo lý, hắn luôn cảm thấy nếu mình không mở miệng trả lời đối phương, trong lòng sẽ nghẹn đến hoảng.
Có vẻ như anh cần ăn cơm nhanh nhanh còn kịp về, nếu không sẽ bị nghẹn tức.
Nhan Khê trầm mặc một lát, ha hả cười nói: "Vậy bình thường anh nhất định rất lạnh."
Nam Nhân không biết cách ăn nói trước mặt nữ nhân, chính là thiếu kỹ năng.
Nam nhân nói chuyện không có EQ, tật xấu hơi nhiều, hơn phân nửa nói chuyện theo thói quen, thu thập vài lần liền sẽ tốt lên. Điều tốt duy nhất là người đàn ông này không cần cô đến dọn dẹp.
"Tôi thấy cô không giống như người từng có bạn trai." Nguyên Dịch cảm thấy mình giống như bị trào phúng, biểu hiện và lời nói của nữ nhân này không đồng nhất, đàn ông nào chịu được cô?
"Chậc" Nhan Khê nâng cằm lên, "Mỹ nữ như tôi, sẽ không có bạn trai cũ sao?"
"Bạn trai cũ cũng không phải bạn trai, cô chính là cẩu độc thân, độc thân lại còn kiêu ngạo?" Nguyên Dịch cảm thấy trong lòng mình càng khó chịu hơn, phiền não khó chịu, cũng không biết có phải là bệnh dạ dày tái phát hay không.
"Nguyên Dịch, anh bảo tôi mời cơm, chính là muốn gây khó dễ với tôi?" Nhan Khê nhướng mày, rốt cục không thể nhịn được tính khí trong người, lột xuống!
"Có tin tôi nhét chén canh vào trong bụng anh không, làm bụng anh căng đến mức nói không nổi?"
Nguyên Dịch trầm mặc, hắn nghe anh trai nói qua, khi một phụ nữ nổi giận, cách nói và hành động sẽ không có logic. Tỷ như nửa chén canh còn lại, chỉ cần hắn không muốn, cô khẳng định không nhét vào bụng hắn được, cho nên loại uy hiếp này đối với hắn hoàn toàn không có hiệu quả.
Nhưng không biết vì cái gì, hắn hết lần này tới lần khác cảm thấy chột dạ thở dốc, đúng là một câu cũng nói không nên lời.
Đi ra khỏi nhà hàng, Nhan Khê nghiêng mắt nhìn Nguyên Dịch, làm cho giọng điệu của mình tận lực nghe không có sát khí đằng đằng nữa, "Nể tình anh đã giúp tôi, tôi nghĩ rằng nên nói cho anh một điều nho nhỏ. Đó chính là sau này nếu như anh có muốn theo đuổi người trong lòng, nhớ nói ít làm việc nhiều, không có việc gì thi đừng cãi nhau với cô ấy, cho dù cãi thắng, anh cũng là người gặp xui xẻo"
Nguyên Dịch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói một câu: "Phụ nữ muốn gả cho tôi còn rất nhiều, ta không cần tốn thời gian với loại chuyện này."
"Anh rất đắc ý?" Nhan Khê hai tay khoanh ngực: "Vậy anh nói xem, các cô ấy coi trọng mặt của anh, dáng người của anh hay tính cách của anh?"
Nguyên Dịch: hắn cũng không phải là phụ nữ, làm sao hắn biết?
Nhưng hắn không dám nói ra lời này, thật sự là tà môn loạn ngữ, hắn như thế lại bị một nữ nhân giáo huấn còn không dám nói lại, đêm nay bữa cơm này ăn không đúng lắm.
"Nói không nên lời đi?" Nhan Khê thấy anh không nói lời nào, hài lòng gật đầu: "Thật ra bản tính anh rất tốt, chính là có một chút tật xấu như vậy." Cô điểm hơn móng tay mình một khoảng, "Chỉ một chút như vậy."
Một người đàn ông coi trọng nhân viên, sẽ bởi vì nhân viên cấp dưới tự sát không sợ tin đồn chạy tới hiện trường, quyên góp tiền cho viện phúc lợi, lái xe rất tuân thủ luật lệ giao thông, khẳng định sẽ không xấu.
Chỉ có một số tật xấu lại bốc mùi khó ở, thiếu dạy dỗ.
Nguyên Dịch: Anh không được chào đón đến vậy sao?
"Cái gì vậy." Nhan Khê cảm thấy mình nói hơi nhiều, giữa bạn bè bình thường, kiêng kị nhất chính là nói lời nông cạn, cô và Nguyên Dịch chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không tính, những lời này đã vượt qua phạm vi quan hệ của bọn họ, "Những lời vừa rồi tôi nói đều là đùa giỡn, anh đừng để ở trong lòng. Anh là người anh tuấn lại nhiều tiền, gia thế hiển hách, tâm địa thiện lương, người thích anh có thể xếp hàng từ Đế Đô đến Hải Thành."
Nguyên Dịch nhìn cô lộ ra nụ cười lấy lòng với mình, nội tâm không hề dao động, thậm chí có chút muốn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt thoạt nhìn rất mềm mại của cô. Anh nhét tay vào túi quần, tỏ ra vô cùng rộng lượng: "Rất nhiều phụ nữ thích cằn nhằn, tôi sẽ không để lời nói của cô trong lòng. Lên xe, tôi đưa cô về."
Nhan Khê:...
Cô cảm thấy tất cả những gì cô vừa nói đều vô ích.
Vài ngày sau, Nguyên Dịch vừa về nhà, chợt nghe thấy dì lý vui mừng gọi anh lại: "Nhị thiếu, con mau xem 《 Chuyện quanh ta 》!"
Loại chương trình này không có mấy khán giả, có gì đáng xem?
Nguyên Dịch đi tới sofa ngồi xuống, quả nhiên nhìn thấy mình trên màn hình, tổ tiết mục ghi thông tin của anh là Nguyên tiên sinh quản lý cấp cao Trường Phong.
"Nhị thiếu, sao con không đổi giày rồi vào nhà!" lúc này dì Lý mới chú ý tới trên chân Nguyên Dịch còn mang giày da, vội vàng đi lấy dép lê tới.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.