Chương 109
Lộ Hồi Thanh Dã
08/10/2023
Từ khi tự hiểu chuyện, về sau Tả Đào liền biết Tả Trí Dũng là người cực
kỳ sĩ diện. Hôm nay đối phương có thể một mình xông tới căn cứ, nói thật là nằm ngoài dự liệu của cậu.
Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, Tô Nguyệt Yểu biết rõ Tả Trí Dũng sợ nhất nghe thấy cái gì, mà một câu cuối cùng mà cô nói, không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh lẽo, tưới dập tắt hết toàn bộ khí thế của Tả Trí Dũng.
Trước khi the Tống Thời Hàn lên lầu, Tả Đào biết Tả Trí Dũng không có khả năng tiếp tục được nữa.
Còn về lúc sau Tô Nguyệt Yểu lại đơn độc nói gì với Tả Trí Dũng cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ việc như thế, cậu vẫn không thể tránh khỏi việc nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Cẩn thận nghĩ lại, mặc kệ là cậu hay là Tô Nguyệt Đào, tại trong mắt Tả Trí Dũng họ đều thuộc dạng khó nói, ông ta sẽ thời thời khắc khắc đem tư tưởng của chính mình áp đặt lên người họ, mọi việc đều phải nghe theo ông ta hơn nữa còn luôn mồm nói "Vì tốt cho ngươi", khi còn nhỏ Tả Đào chỉ luôn cảm thấy nhà bọn họ rất kỳ quái, rõ ràng ba mẹ của các bạn học khác đều không phải như vậy.
Thậm chí trước khi 10 tuổi, Tả Đào vẫn luôn đem mọi vấn đề quy kết lên người mình. Cậu lúc trước luôn rất ngu xuẩn mà cho rằng, nếu cậu lại có thể hiểu chuyện một chút, rồi nghe lời một chút, tốt nhất giống như con búp bê ngồi ở trên ghế sô pha vậy, thì có lẽ những chuyện không tốt kia sẽ không bao giờ xảy ra.
Tả Đào tắm nước ấm gần nửa giờ, sau mới từ phòng tắm di ra, cả người cậu giống như bị đào rỗng. Sau khi nằm ở trên giường, lang thang không có mục tiêu lướt di động, nhưng người thì vẫn luôn xuất thần.
Vào đúng lúc này di động hơi chấn động một chút.
Có lẽ là đoán Tả Đào sẽ không nhận điện thoại, Tả Trí Dũng chỉ gửi tin nhắn tới.
【 Tả Đào, đêm nay con tự mình bình tĩnh một chút. Hai ngày nay ba đều ở Phong Thị, chờ con suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể tùy thời rời đi. 】
【 Ba là ba của con, ba sẽ không hại con. 】
Vốn dĩ Tả Đào không muốn trả lời lại, nhưng trong lòng lại bị hai tin nhắn này đâm vào, lại nhớ tới cảnh hôm nay mọi người đều đứng ra bảo vệ cậu, chờ đến khi phản ứng lại, ngón tay đã đặt trên bàn phím ——
【 Ông vẫn là tới hại tôi đi. 】
【 Nếu có thể lựa chọn, tôi thật sự hy vọng ông không phải là ba tôi. 】
Bên kia điện thoại, Tả Trí Dũng hiếm khi vẫn luôn chờ tin tức.
Lúc đó ông ta vừa mới về đến nhà, cả người chật vật đến quần áo cũng không kịp thay. Sau khi nhìn thấy hai tin tức này, đầu tiên lỗ tai ông ù đi, máu trong người giống như đọng lại.
Khi rời khỏi căn cứ, ông ta cảm thấy có chút bất an, luôn cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Từ trước tới nay ông ta vẫn luôn đợi Tả Đào hiểu chuyện, mãi đến lần này rốt cuộc cảm thấy chính mình sắp không bắt được cái gì đó, mới theo bản năng mua vé máy bay trở lại Phong thị.
Ông ta cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành như bây giờ.
Mãi đến giờ phút này, ông ta mới bừng tỉnh phát hiện rốt cuộc là có cái gì thay đổi.
Đứa nhỏ đang chạy tới trong trí nhớ kia, giống như đã rời khỏi ông, càng đi càng xa. Chờ đến lúc ông ta quay đầu nhìn lại, đến một chút thân ảnh cũng không còn nhìn thấy.
Đứng đó một lúc lâu, Tả Trí Dũng dường như già đi vài tuổi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đầy bụi bặm, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy bức ảnh bức ảnh của vợ ông đặt ở dưới quầy TV.
Đó là bức ảnh chụp hai người ở bãi biển vào năm đầu tiên kết hôn, Tô Nguyệt Đào cười cũng không vui vẻ.
Tả Trí Dũng theo bản năng mà nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến giờ phút này ông ta mới nhận ra cái nhà này trống vắng đến như vậy. Lúc Tả Đào còn rất nhỏ, mỗi ngày tan học về nhà đều sẽ gọi điện hỏi ông ta khi nào mới về, lúc ấy ông ta trả lời thế nào đã sắp không nhớ rõ nữa rồi.
Hiện tại con ông ta rời đi cái nhà này liền trống rỗng, mà bây giờ ông ta đã trở lại.
Gần như ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Tả Đào nhìn thấy trên hộp thoại hiển thị dòng chữ "Đối phương đang gõ...", nhưng hồi lâu vẫn không có phản hồi.
Sau đó, ngay cả dòng nhắc "Đối phương đang gõ..." cũng biến mất.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh..
Tả Đào cũng không quan tâm. Có lẽ là do từ khi còn nhỏ cậu đã có một sự chấp nhất khó tả với hai chữ "gia đình", cậu đã từng vì thế mà liều mạng cố gắng duy trì, nhưng theo ngày tháng qua đi, khi cậu lớn lên lại có vô số lần khắc khẩu với Tả Trí Dũng. Mà cho dù có cãi vã kịch liệt đến đâu, cậu cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, nhưng hôm nay, cậu không thể giải thích được tại sao, khi gửi tin nhắn này đi cậu cảm thấy rất bình tĩnh.
Giống như đem một gánh nặng nào đó hoàn toàn buông bỏ, từ trong đó vùng vẫy thoát ra, liền cứ vậy không một chút tức giận hay ý muốn trả thù, chỉ đơn thuần buông bỏ, chỉ là đơn thuần buông bỏ.
Thậm chí có một loại cảm giác nhẹ nhàng vui sướng.
Có lẽ là trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất trung học, cậu đã đọc một cuốn sách.
Nội dung cụ thể thế nào cậu đã nhớ không rõ, nhưng mở ra trang đầu tiên, bên trên có một câu cậu nhớ mãi không quên —— trái tim con người rất rộng lớn và có thể chứa đựng mọi thứ chúng ta thích. Khi bạn ngừng thích một ai đó, họ sẽ dần chết đi trong trái tim bạn. ( ghi chú)
Bất kể ý nghĩa sâu xa là gì, ít nhất là theo nghĩa đen bên ngoài, khiến Tả Đào đột nhiên hiểu ra.
Lăn mẹ ngươi đi, ông đây hoàn toàn không coi trọng ngươi.
"Tả Đào, anh có thể vào không?"
Hai tiếng gõ cửa vang lên, là thanh âm Tống Thời Hàn.
Nghe vậy, Tả Đào từ trên giường ngồi dậy, cậu hạ thấp giọng, cố gắng khiến thanh âm mình có vẻ không quá mệt mỏi: "Có thể ạ."
Giây tiếp theo, cửa bị người đẩy ra.
Liền thấy Tống Thời Hàn mang theo một túi đá đi vào, anh nhìn thoáng qua nụ cười cương cứng trên mặt Tả Đào, liền ngồ ở mép giường, không nhắc lại chuyện lúc nãy, nói: "Ngồi lại đây."
Tả Đào thấy túi đá trên tay Tống Thời Hàn, liền biết anh muốn làm cái gì, "Ò" một tiếng, chậm rì rì mà dịch qua.
"Kỳ thật cũng không cần phải chườm đá, đã không có cảm giác gì."
Tống Thời Hàn không có trả lời, anh hạ mi mắt, nhét khối băng vào trong một miếng gạc rồi bọc lại, khi ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Tả Đào còn rõ ràng vết ngón tay, anh không khỏi cau mày, đáy mắt dần dần hiện ra một mảnh hung ác.
Nếu sớm một chút biết những chuyện đó, đêm nay anh liền không cư xử tôn trọng với Tả Trí Dũng đến như vậy.
Tả Đào cảm thấy tâm trạng anh không được tốt. Đang xuất thần suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để cho qua chuyện đêm nay, lúc túi chườm đá đắp lên mặt, cậu theo bản năng mà "Tê" một tiếng.
Động tác trên tay Tống Thời Hàn hơi dừng lại: "Đau sao?"
"Không phải. Là," Tả Đào lắc lắc đầu, không tìm ra lời để nói: "Em hôm nay...... Rất mất mặt đúng không?"
Dứt lời, Tống Thời Hàn lại cười nhẹ một tiếng.
Tả Đào nhìn anh: "Anh cười cái gì?"
Tống Thời Hàn thay cậu dịch góc chăn, tiếp tục đắp cho cậu: "Anh cười em và Tô Bá ở một phương diện nào đó thật sự rất giống nhau."
Tả Đào sửng sốt: "A?"
Tống Thời Hàn nói: "Dì ấy cũng nói với anh như vậy."
"Phải không?"
Tả Đào đoán cũng biết Tống Thời Hàn vừa mới xuống lầu tiễn Tô Nguyệt Yểu ra cửa, ngước mắt liếc nhìn Tống Thời Hàn cậu hơi mấp máy môi, có chút tò mò hỏi: "Dì ấy còn nói với anh gì nữa?"
Ý cười trên mặt Tống Thời Hàn dần dần tiêu tán.
Tả Đào đánh giá biểu tình của Tống Thời Hàn, hồ nghi nói: "Dì nhỏ em...... Hẳn là sẽ không nói bậy cái gì đấy chứ?"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Ừ, nói."
Biểu tình trên mặt Tả Đào trong nháy mắt vỡ ra: "A?"
Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào thật sâu, một trận đau lòng, anh thấp giọng nói: "Dì nói bé Tả Đào của chúng ta quá thiện lương, luôn vì người khác mà suy nghĩ, cho dù là làm chuyện mà bé không thích, cũng muốn nỗ lực để lấy lòng người ta. Còn nói trên cái vai nho nhỏ ấy, gánh quá nhiều gánh nặng. Kỳ thật bé nhỏ không biết rằng, cho dù bé có là một tiểu ác bá không tim không phổi, cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích."
Tả Đào vừa nghe Tống Thời Hàn nói như vậy, liền đoán được Tô Nguyệt Yểu hẳn là nhắc tới chuyện năm đó.
Trầm mặc một lúc sau, cậu cười gượng một tiếng: "Em......" Lại không biết muốn nói gì.
"Kỳ thật khi còn nhỏ em đúng là rất nghịch ngợm, hơn nữa...... Kỳ thật thành tích không hề tốt chút napf."
"Ai điểm này...... Nói như thế nào đây." Nói tới đây, Tả Đào tựa hồ cười để làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn: "Ha ha ha, Tả Trí Dũng có phần hữu dụng trong việc ép người ta học. Nếu không có ông ta thì em bây giờ cũng......"
Tống Thời Hàn biết trong lòng cậu nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nên cũng không thúc giục mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên, dưới cái nhìn kiên nhẫn của Tống Thời Hàn, Tả Đào chưa kịp nói xong đã đột nhiên không kìm được tiếng nức nở.
"Không phải."
"Kỳ thật em......" Trong phút chốc, Tả Đào không chút do dự nhào vào vòng tay của Tống Thời Hàn, đầu óc cậu dường như đột nhiên bị đóng băng, liền cứ như vậy mà khóc thật to: "Kỳ thật khi còn nhỏ em không muốn học tập chút nào, mọi người đều ra ngoài đi chơi, chỉ có mình em không thể, em......"
Tống Thời Hàn chỉ từng chút một vỗ lên lưng Tả Đào, không nhịn được mà hôn lên khóe mắt cậu.
Tả Đào đứt quãng nói:
"Lúc mẹ em rời đi, em sợ hãi...... Em nghĩ, có phải là thật sự bị em làm tức......"
"Không phải." Tống Thời Hàn thở dài, nghiêm túc mà đánh gãy lời cậu: "Mẹ em chỉ là sinh bệnh, bà ấy thực yêu em."
Tả Đào liều mạng gật đầu: "Dạ...... Em biết, mẹ chỉ là sinh bệnh."
Kỳ thật sau này khi cậu chậm rãi cẩn thận suy nghĩ. Trong trí nhớ, Tô Nguyệt Đào đối với cậu luôn tràn ngập yêu thương, lúc Tả Trí Dũng không ở nhà, bà sẽ luôn mang cậu ra ngoài chơi, ăn những món ăn vặt mà cậu thích, đến mùa hè sẽ thay cậu quạt đuổi muỗi, ôm lấy cậu trong vòng tay ấm áp.
Nhưng lúc ấy, lúc mẹ đột ngột qua đời đã khiến cậu bị bóng ma bao phủ một đoạn thời gian rất dài.
Cho nên cậu mới có thể luôn sợ hãi, rồi tự trách đến như vậy.
Bằng không mẹ yêu cậu như vậy, sao có thể để cậu lại một mình đây?
Tống Thời Hàn cúi đầu hôn lên trán Tả Đào, không có nửa điểm ái muội, chỉ ôn nhu và đau lòng thay cậu.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tả Đào cũng dần dần bình phục. Cậu nằm ở đầu vai Tống Thời Hàn, nhìn quần áo bị mình khóc ướt một tảng lớn, có chút thẹn thùng.
Biết cậu ngượng ngùng, Tống Thời Hàn cười cho cậu một cái bậc thang: "Còn đang suy nghĩ cái gì?"
"Em vẫn cảm thấy chính mình hôm nay rất mất mặt." Tả Đào bắt lấy một cánh tay khác của Tống Thời Hàn, chút có chút không cầm lấy thưởng thức, có chút thẹn thùng nói sang chuyện khác: "Gây thèm phiền toái cho mọi người rồi."
Cậu vừa nói xong, đang loay hoay không biết ngày mai dùng biểu cảm gì để gặp mọi người, điện thoại bên gối lại rung lên.
Đó là tin tức từ nhóm nội bộ của họ và có người trong đó @ cậu.
【 Mùa Thu Không Trở Lại: [ hình ảnh ] Quả Đào, tới xem cái này @Pink】
Trong lòng Tả Đào có chút khẩn trương, theo bản năng ấn vào.
Đó là ảnh chụp màn hình weibo. Là bên phía Liên Minh vừa gửi tới, bên trên ra thông báo xử phạt phân biệt là @ Wildfire-Fire, @ Wildfire - Cat, @ Wildfire-SZ, nó đề cập ngắn gọn và toàn diện về hành vi treo máy của của người trong bảng xếp hạng, cho thấy hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự liên minh. Theo lệnh này, một thông báo công khai sẽ được ban hành và hình phạt bằng tiền mặt sẽ được áp dụng.
Để chuẩn hóa hành vi, giải đấu có những hạn chế mạnh mẽ đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Một người treo máy thì không sao, nhưng nếu ba người cùng treo máy trong cùng một trò chơi thì sẽ gây ảnh hưởng tới toàn bộ giới thể thao điện tử.
【Pink:......】
【Pink: Thực xin lỗi / Mèo con che mặt.jpg】
【SZ: Không có việc gì, vấn đề nhỏ. 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Nhưng vấn đề nhỏ cũng là vấn đề đúng không? Hãy để tôi nói một câu công bằng, ừm... Ý anh là, khoản tiền phạt này để em trả, ừm, hiểu chứ? 】
【Pink: Hiểu rõ, em sẽ trả cho mọi người! 】
Ngay khi Tả Đào chuẩn bị chuyển tiền, giây tiếp theo, điện thoại của cậu lại rung lên vài lần.
Hệ thống nhắc nhở ——
【Fire đã chuyển 10.000 nhân dân tệ cho SZ.】
【Fire đã chuyển 10.000 nhân dân tệ cho Cat. 】
Tả Đào sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn sang Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn chuyển tiền xong liền đặt điện thoại sang một bên, biểu tình trên mặt như chuyện này là thiên kinh địa nghĩa.
Vương Thu nhanh chóng thu tiền và vẫn đang cười đùa trong nhóm.
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Ha ha ha ha, em trả không nổi thì để chồng em trả cũng giống nhau thôi. 】
【SZ: +1. 】
【Cat: +1. 】
Sau khi lấy được tiền, mọi người bắt đầu công khai mắng mỏ Tả Trí Dũng trong nhóm, hoàn toàn không có ý kiêng dè, mọi người đều có chung một mối hận, ngay cả Cat cũng nói vài câu.
Mọi người đều quá tự nhiên, giống như không hề để chuyện này vào lòng, như thể đó chỉ là chuyện bình thường nhất trong cuộc đời của nhau. Lật qua trang này, bọn họ vẫn là những đồng đối tốt cùng nhau đi thi đấu.
Cuối cùng vẫn là Khương Minh nhảy ra nói.
【 Khương Minh: Mẹ nó, đều đã 12 giờ, còn không ngủ!! Đừng quên ngày mai còn phải dậy sớm lên sân bay!!! 】
"Được." Tống Thời Hàn lấy đi điện thoại di động của Tả Đào: "Đi nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe xong lời này, Tả Đào theo bản năng mà nắm lấy tay Tống Thời Hàn: "Em......"
Tống Thời Hàn nhướng mày, sau đó hạ ánh mắt xuống, để Tả Đào nắm cổ tay mình, nhưng giọng nói lại trở về giọng điệu trêu chọc thường ngày, chậm rãi nói: "Sao vậy, một mình không ngủ được?."
Anh mỉm cười khi nói, và giọng điệu của anh giống như đang hỏi một đứa bé.
Nhưng trong nụ cười nhạt này, tim Tả Đàolại vô cớ đập nhanh.
Kỳ thực cậu cũng không biết mình muốn nói cái gì, nhưng khi nghe Tống Thời Hàn hỏi như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút xúc động, cậu gật đầu: "Dạ."
Vừa đáp lại, cậu đã nhanh chóng vùi mặt vào chăn nhưng tay thì vẫn luôn nắm chặt không thả.
Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà đứng ở mép giường một hồi.
Sau một lúc lâu, thấy Tả Đào vẫn không có ý định buông tay. Anh nhìn ngón tay thon dài trên cổ tay mình, cười nói: "Em phải để anh tắm trước chứ?"
Tả Đào nhanh chóng buông tay ra, mặt càng đỏ hơn.
Muốn mạng......
Cậu rốt cuộc đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Tả Đào liếm môi, lại vùi sâu vào trong ổ chăn.
Tống Thời Hàn tắm rửa xong liền đi ra tắt đèn, anh vừa định đi tới mép giường, bỗng nhiên nhớ lại những lời Tô Nguyệt Yểu nói, lại xoay người bặt đèn ngủ lên.
Tả Đào căng thẳng đến mức không chú ý đến động tác của Tống Thời Hàn. Thẳng đến phía bên kia chăn được nhấc lên, tấm nệm mềm mại hơi lún xuống.
Tại một thời điểm nào đó, dường như ngay cả âm thanh của nhịp tim cũng được khuếch đại lên nhiều lần.
Tả Đào lúc đầu không buồn ngủ, bây giờ càng tỉnh táo hơn. Cùng với âm thanh của nhịp tim, mọi giác quan đều được khuếch đại. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Tống Thời Hà, ngửi thấy mùi sữa tắm cùng hương thơm chanh bưởi thoang thoảng trên người anh, hơi nóng từ cơ thể không ngừng truyền tới.
Cái giường của cậu kỳ thực không lớn lắm, bình thường một người còn tốt, hai người con trai ngủ chung liền muốn xoay người một chút cũng khó khăn.
Không biết bao nhiêu lần đụng vào tay hoặc chân của Tống Thời Hàn, lúc ấy Tả Đào cảm thấy sớm hay muộn cậu cũng sẽ nổi điên mất, liền tự nhận là tạo ra động tĩnh rất nhỏ mà dịch sang bên cạnh.
"Em đang làm gì?"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của Tống Thời Hàn.
"Em......" Nghĩ rằng mình đã quấy rầy đối phương, Tả Đào sửng sốt một chút rồi mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có chút mất ngủ thôi."
Lại có chút ảo não mà nói thêm một câu: "Hay là em đi ra ngoài ngủ đi."
Tống Thời Hàn nghe vậy trầm mặc một hồi. Dừng một hồi, anh phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tả Đào chưa kịp nói, cậu đã cảm nhận rõ ràng Tống Thời Hàn đang tiến lại gần. Cậu vô thức nắm chặt ga trải giường, đúng lúc này, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên từ dưới thắt lưng của cậu vươn ra, sau đó chỉ với một cái móc nhẹ, cậu đã dễ dàng bị anh một tay ôm chặt tới giữa giường.
Trong bóng đêm, hơi thở thuộc về Tống Thời Hàn gần trong gang tấc.
Tả Đào nuốt nước miếng, mới nói: "Có phải em làm phiền đến anh không?"
Tống Thời Hàn: "Không có, anh đang đợi em ngủ trước."
Tả Đào có chút khó hiểu: "A?"
"Anh kể cho em một câu chuyện xưa đi."
"Cái gì?"
Tả Đào bị cương cứng không dám cử động. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như chạm vào nhau, bàn tay đang ôm eo cậu không hề buông ra.
Tống Thời Hàn hơi hơi nghiêng người, dùng cằm nhẹ nhàng cọ thái dương Tả Đào, thấp giọng kể: "Thế giới của chúng ta giống như một sever khổng lồ.. Cũng giống như việc ghép đôi thông thường, nếu số lượng người trong cùng một sever quá tải, chỉ có đám người rời khỏi, thì mới có thể tiến vào."
Tả Đào chớp mắt.
Tống Thời Hàn kiên nhẫn nói, tựa như đang kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ: "Ngủ cũng vậy. Em không phải mất ngủ, chỉ là đêm nay ngủ quá muộn, chỉ cần kiên nhẫn chờ một lại, rất nhanh là có thể ngủ rồi."
"Cho nên em ngủ trước, một lát nữa anh sẽ tới tìm em."
Đây là một so sánh rất hoang đường, nhưng nhịp tim của Tả Đào không khỏi đập nhanh hơn. Rõ ràng biết rõ lời này của Tống Thời Hàn giống như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, nhưng cậu lại thích thú, rồi không ngừng động tâm.
Một lát, cậu thò lại gần hôn môi Tống Thời Hàn.
"Ngủ ngon."
Trong hoàn cảnh tối tăm, thanh âm trầm thấp của Tống Thời Hàn, mang theo nồng đậm từ tính.
"Ừ ngủ ngon, đứa bé ngoan của anh."
Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, Tô Nguyệt Yểu biết rõ Tả Trí Dũng sợ nhất nghe thấy cái gì, mà một câu cuối cùng mà cô nói, không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh lẽo, tưới dập tắt hết toàn bộ khí thế của Tả Trí Dũng.
Trước khi the Tống Thời Hàn lên lầu, Tả Đào biết Tả Trí Dũng không có khả năng tiếp tục được nữa.
Còn về lúc sau Tô Nguyệt Yểu lại đơn độc nói gì với Tả Trí Dũng cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ việc như thế, cậu vẫn không thể tránh khỏi việc nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Cẩn thận nghĩ lại, mặc kệ là cậu hay là Tô Nguyệt Đào, tại trong mắt Tả Trí Dũng họ đều thuộc dạng khó nói, ông ta sẽ thời thời khắc khắc đem tư tưởng của chính mình áp đặt lên người họ, mọi việc đều phải nghe theo ông ta hơn nữa còn luôn mồm nói "Vì tốt cho ngươi", khi còn nhỏ Tả Đào chỉ luôn cảm thấy nhà bọn họ rất kỳ quái, rõ ràng ba mẹ của các bạn học khác đều không phải như vậy.
Thậm chí trước khi 10 tuổi, Tả Đào vẫn luôn đem mọi vấn đề quy kết lên người mình. Cậu lúc trước luôn rất ngu xuẩn mà cho rằng, nếu cậu lại có thể hiểu chuyện một chút, rồi nghe lời một chút, tốt nhất giống như con búp bê ngồi ở trên ghế sô pha vậy, thì có lẽ những chuyện không tốt kia sẽ không bao giờ xảy ra.
Tả Đào tắm nước ấm gần nửa giờ, sau mới từ phòng tắm di ra, cả người cậu giống như bị đào rỗng. Sau khi nằm ở trên giường, lang thang không có mục tiêu lướt di động, nhưng người thì vẫn luôn xuất thần.
Vào đúng lúc này di động hơi chấn động một chút.
Có lẽ là đoán Tả Đào sẽ không nhận điện thoại, Tả Trí Dũng chỉ gửi tin nhắn tới.
【 Tả Đào, đêm nay con tự mình bình tĩnh một chút. Hai ngày nay ba đều ở Phong Thị, chờ con suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể tùy thời rời đi. 】
【 Ba là ba của con, ba sẽ không hại con. 】
Vốn dĩ Tả Đào không muốn trả lời lại, nhưng trong lòng lại bị hai tin nhắn này đâm vào, lại nhớ tới cảnh hôm nay mọi người đều đứng ra bảo vệ cậu, chờ đến khi phản ứng lại, ngón tay đã đặt trên bàn phím ——
【 Ông vẫn là tới hại tôi đi. 】
【 Nếu có thể lựa chọn, tôi thật sự hy vọng ông không phải là ba tôi. 】
Bên kia điện thoại, Tả Trí Dũng hiếm khi vẫn luôn chờ tin tức.
Lúc đó ông ta vừa mới về đến nhà, cả người chật vật đến quần áo cũng không kịp thay. Sau khi nhìn thấy hai tin tức này, đầu tiên lỗ tai ông ù đi, máu trong người giống như đọng lại.
Khi rời khỏi căn cứ, ông ta cảm thấy có chút bất an, luôn cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Từ trước tới nay ông ta vẫn luôn đợi Tả Đào hiểu chuyện, mãi đến lần này rốt cuộc cảm thấy chính mình sắp không bắt được cái gì đó, mới theo bản năng mua vé máy bay trở lại Phong thị.
Ông ta cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành như bây giờ.
Mãi đến giờ phút này, ông ta mới bừng tỉnh phát hiện rốt cuộc là có cái gì thay đổi.
Đứa nhỏ đang chạy tới trong trí nhớ kia, giống như đã rời khỏi ông, càng đi càng xa. Chờ đến lúc ông ta quay đầu nhìn lại, đến một chút thân ảnh cũng không còn nhìn thấy.
Đứng đó một lúc lâu, Tả Trí Dũng dường như già đi vài tuổi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đầy bụi bặm, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy bức ảnh bức ảnh của vợ ông đặt ở dưới quầy TV.
Đó là bức ảnh chụp hai người ở bãi biển vào năm đầu tiên kết hôn, Tô Nguyệt Đào cười cũng không vui vẻ.
Tả Trí Dũng theo bản năng mà nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến giờ phút này ông ta mới nhận ra cái nhà này trống vắng đến như vậy. Lúc Tả Đào còn rất nhỏ, mỗi ngày tan học về nhà đều sẽ gọi điện hỏi ông ta khi nào mới về, lúc ấy ông ta trả lời thế nào đã sắp không nhớ rõ nữa rồi.
Hiện tại con ông ta rời đi cái nhà này liền trống rỗng, mà bây giờ ông ta đã trở lại.
Gần như ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Tả Đào nhìn thấy trên hộp thoại hiển thị dòng chữ "Đối phương đang gõ...", nhưng hồi lâu vẫn không có phản hồi.
Sau đó, ngay cả dòng nhắc "Đối phương đang gõ..." cũng biến mất.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh..
Tả Đào cũng không quan tâm. Có lẽ là do từ khi còn nhỏ cậu đã có một sự chấp nhất khó tả với hai chữ "gia đình", cậu đã từng vì thế mà liều mạng cố gắng duy trì, nhưng theo ngày tháng qua đi, khi cậu lớn lên lại có vô số lần khắc khẩu với Tả Trí Dũng. Mà cho dù có cãi vã kịch liệt đến đâu, cậu cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, nhưng hôm nay, cậu không thể giải thích được tại sao, khi gửi tin nhắn này đi cậu cảm thấy rất bình tĩnh.
Giống như đem một gánh nặng nào đó hoàn toàn buông bỏ, từ trong đó vùng vẫy thoát ra, liền cứ vậy không một chút tức giận hay ý muốn trả thù, chỉ đơn thuần buông bỏ, chỉ là đơn thuần buông bỏ.
Thậm chí có một loại cảm giác nhẹ nhàng vui sướng.
Có lẽ là trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất trung học, cậu đã đọc một cuốn sách.
Nội dung cụ thể thế nào cậu đã nhớ không rõ, nhưng mở ra trang đầu tiên, bên trên có một câu cậu nhớ mãi không quên —— trái tim con người rất rộng lớn và có thể chứa đựng mọi thứ chúng ta thích. Khi bạn ngừng thích một ai đó, họ sẽ dần chết đi trong trái tim bạn. ( ghi chú)
Bất kể ý nghĩa sâu xa là gì, ít nhất là theo nghĩa đen bên ngoài, khiến Tả Đào đột nhiên hiểu ra.
Lăn mẹ ngươi đi, ông đây hoàn toàn không coi trọng ngươi.
"Tả Đào, anh có thể vào không?"
Hai tiếng gõ cửa vang lên, là thanh âm Tống Thời Hàn.
Nghe vậy, Tả Đào từ trên giường ngồi dậy, cậu hạ thấp giọng, cố gắng khiến thanh âm mình có vẻ không quá mệt mỏi: "Có thể ạ."
Giây tiếp theo, cửa bị người đẩy ra.
Liền thấy Tống Thời Hàn mang theo một túi đá đi vào, anh nhìn thoáng qua nụ cười cương cứng trên mặt Tả Đào, liền ngồ ở mép giường, không nhắc lại chuyện lúc nãy, nói: "Ngồi lại đây."
Tả Đào thấy túi đá trên tay Tống Thời Hàn, liền biết anh muốn làm cái gì, "Ò" một tiếng, chậm rì rì mà dịch qua.
"Kỳ thật cũng không cần phải chườm đá, đã không có cảm giác gì."
Tống Thời Hàn không có trả lời, anh hạ mi mắt, nhét khối băng vào trong một miếng gạc rồi bọc lại, khi ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Tả Đào còn rõ ràng vết ngón tay, anh không khỏi cau mày, đáy mắt dần dần hiện ra một mảnh hung ác.
Nếu sớm một chút biết những chuyện đó, đêm nay anh liền không cư xử tôn trọng với Tả Trí Dũng đến như vậy.
Tả Đào cảm thấy tâm trạng anh không được tốt. Đang xuất thần suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để cho qua chuyện đêm nay, lúc túi chườm đá đắp lên mặt, cậu theo bản năng mà "Tê" một tiếng.
Động tác trên tay Tống Thời Hàn hơi dừng lại: "Đau sao?"
"Không phải. Là," Tả Đào lắc lắc đầu, không tìm ra lời để nói: "Em hôm nay...... Rất mất mặt đúng không?"
Dứt lời, Tống Thời Hàn lại cười nhẹ một tiếng.
Tả Đào nhìn anh: "Anh cười cái gì?"
Tống Thời Hàn thay cậu dịch góc chăn, tiếp tục đắp cho cậu: "Anh cười em và Tô Bá ở một phương diện nào đó thật sự rất giống nhau."
Tả Đào sửng sốt: "A?"
Tống Thời Hàn nói: "Dì ấy cũng nói với anh như vậy."
"Phải không?"
Tả Đào đoán cũng biết Tống Thời Hàn vừa mới xuống lầu tiễn Tô Nguyệt Yểu ra cửa, ngước mắt liếc nhìn Tống Thời Hàn cậu hơi mấp máy môi, có chút tò mò hỏi: "Dì ấy còn nói với anh gì nữa?"
Ý cười trên mặt Tống Thời Hàn dần dần tiêu tán.
Tả Đào đánh giá biểu tình của Tống Thời Hàn, hồ nghi nói: "Dì nhỏ em...... Hẳn là sẽ không nói bậy cái gì đấy chứ?"
Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Ừ, nói."
Biểu tình trên mặt Tả Đào trong nháy mắt vỡ ra: "A?"
Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào thật sâu, một trận đau lòng, anh thấp giọng nói: "Dì nói bé Tả Đào của chúng ta quá thiện lương, luôn vì người khác mà suy nghĩ, cho dù là làm chuyện mà bé không thích, cũng muốn nỗ lực để lấy lòng người ta. Còn nói trên cái vai nho nhỏ ấy, gánh quá nhiều gánh nặng. Kỳ thật bé nhỏ không biết rằng, cho dù bé có là một tiểu ác bá không tim không phổi, cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích."
Tả Đào vừa nghe Tống Thời Hàn nói như vậy, liền đoán được Tô Nguyệt Yểu hẳn là nhắc tới chuyện năm đó.
Trầm mặc một lúc sau, cậu cười gượng một tiếng: "Em......" Lại không biết muốn nói gì.
"Kỳ thật khi còn nhỏ em đúng là rất nghịch ngợm, hơn nữa...... Kỳ thật thành tích không hề tốt chút napf."
"Ai điểm này...... Nói như thế nào đây." Nói tới đây, Tả Đào tựa hồ cười để làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn: "Ha ha ha, Tả Trí Dũng có phần hữu dụng trong việc ép người ta học. Nếu không có ông ta thì em bây giờ cũng......"
Tống Thời Hàn biết trong lòng cậu nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nên cũng không thúc giục mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Tuy nhiên, dưới cái nhìn kiên nhẫn của Tống Thời Hàn, Tả Đào chưa kịp nói xong đã đột nhiên không kìm được tiếng nức nở.
"Không phải."
"Kỳ thật em......" Trong phút chốc, Tả Đào không chút do dự nhào vào vòng tay của Tống Thời Hàn, đầu óc cậu dường như đột nhiên bị đóng băng, liền cứ như vậy mà khóc thật to: "Kỳ thật khi còn nhỏ em không muốn học tập chút nào, mọi người đều ra ngoài đi chơi, chỉ có mình em không thể, em......"
Tống Thời Hàn chỉ từng chút một vỗ lên lưng Tả Đào, không nhịn được mà hôn lên khóe mắt cậu.
Tả Đào đứt quãng nói:
"Lúc mẹ em rời đi, em sợ hãi...... Em nghĩ, có phải là thật sự bị em làm tức......"
"Không phải." Tống Thời Hàn thở dài, nghiêm túc mà đánh gãy lời cậu: "Mẹ em chỉ là sinh bệnh, bà ấy thực yêu em."
Tả Đào liều mạng gật đầu: "Dạ...... Em biết, mẹ chỉ là sinh bệnh."
Kỳ thật sau này khi cậu chậm rãi cẩn thận suy nghĩ. Trong trí nhớ, Tô Nguyệt Đào đối với cậu luôn tràn ngập yêu thương, lúc Tả Trí Dũng không ở nhà, bà sẽ luôn mang cậu ra ngoài chơi, ăn những món ăn vặt mà cậu thích, đến mùa hè sẽ thay cậu quạt đuổi muỗi, ôm lấy cậu trong vòng tay ấm áp.
Nhưng lúc ấy, lúc mẹ đột ngột qua đời đã khiến cậu bị bóng ma bao phủ một đoạn thời gian rất dài.
Cho nên cậu mới có thể luôn sợ hãi, rồi tự trách đến như vậy.
Bằng không mẹ yêu cậu như vậy, sao có thể để cậu lại một mình đây?
Tống Thời Hàn cúi đầu hôn lên trán Tả Đào, không có nửa điểm ái muội, chỉ ôn nhu và đau lòng thay cậu.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tả Đào cũng dần dần bình phục. Cậu nằm ở đầu vai Tống Thời Hàn, nhìn quần áo bị mình khóc ướt một tảng lớn, có chút thẹn thùng.
Biết cậu ngượng ngùng, Tống Thời Hàn cười cho cậu một cái bậc thang: "Còn đang suy nghĩ cái gì?"
"Em vẫn cảm thấy chính mình hôm nay rất mất mặt." Tả Đào bắt lấy một cánh tay khác của Tống Thời Hàn, chút có chút không cầm lấy thưởng thức, có chút thẹn thùng nói sang chuyện khác: "Gây thèm phiền toái cho mọi người rồi."
Cậu vừa nói xong, đang loay hoay không biết ngày mai dùng biểu cảm gì để gặp mọi người, điện thoại bên gối lại rung lên.
Đó là tin tức từ nhóm nội bộ của họ và có người trong đó @ cậu.
【 Mùa Thu Không Trở Lại: [ hình ảnh ] Quả Đào, tới xem cái này @Pink】
Trong lòng Tả Đào có chút khẩn trương, theo bản năng ấn vào.
Đó là ảnh chụp màn hình weibo. Là bên phía Liên Minh vừa gửi tới, bên trên ra thông báo xử phạt phân biệt là @ Wildfire-Fire, @ Wildfire - Cat, @ Wildfire-SZ, nó đề cập ngắn gọn và toàn diện về hành vi treo máy của của người trong bảng xếp hạng, cho thấy hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự liên minh. Theo lệnh này, một thông báo công khai sẽ được ban hành và hình phạt bằng tiền mặt sẽ được áp dụng.
Để chuẩn hóa hành vi, giải đấu có những hạn chế mạnh mẽ đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Một người treo máy thì không sao, nhưng nếu ba người cùng treo máy trong cùng một trò chơi thì sẽ gây ảnh hưởng tới toàn bộ giới thể thao điện tử.
【Pink:......】
【Pink: Thực xin lỗi / Mèo con che mặt.jpg】
【SZ: Không có việc gì, vấn đề nhỏ. 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Nhưng vấn đề nhỏ cũng là vấn đề đúng không? Hãy để tôi nói một câu công bằng, ừm... Ý anh là, khoản tiền phạt này để em trả, ừm, hiểu chứ? 】
【Pink: Hiểu rõ, em sẽ trả cho mọi người! 】
Ngay khi Tả Đào chuẩn bị chuyển tiền, giây tiếp theo, điện thoại của cậu lại rung lên vài lần.
Hệ thống nhắc nhở ——
【Fire đã chuyển 10.000 nhân dân tệ cho SZ.】
【Fire đã chuyển 10.000 nhân dân tệ cho Cat. 】
Tả Đào sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn sang Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn chuyển tiền xong liền đặt điện thoại sang một bên, biểu tình trên mặt như chuyện này là thiên kinh địa nghĩa.
Vương Thu nhanh chóng thu tiền và vẫn đang cười đùa trong nhóm.
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Ha ha ha ha, em trả không nổi thì để chồng em trả cũng giống nhau thôi. 】
【SZ: +1. 】
【Cat: +1. 】
Sau khi lấy được tiền, mọi người bắt đầu công khai mắng mỏ Tả Trí Dũng trong nhóm, hoàn toàn không có ý kiêng dè, mọi người đều có chung một mối hận, ngay cả Cat cũng nói vài câu.
Mọi người đều quá tự nhiên, giống như không hề để chuyện này vào lòng, như thể đó chỉ là chuyện bình thường nhất trong cuộc đời của nhau. Lật qua trang này, bọn họ vẫn là những đồng đối tốt cùng nhau đi thi đấu.
Cuối cùng vẫn là Khương Minh nhảy ra nói.
【 Khương Minh: Mẹ nó, đều đã 12 giờ, còn không ngủ!! Đừng quên ngày mai còn phải dậy sớm lên sân bay!!! 】
"Được." Tống Thời Hàn lấy đi điện thoại di động của Tả Đào: "Đi nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe xong lời này, Tả Đào theo bản năng mà nắm lấy tay Tống Thời Hàn: "Em......"
Tống Thời Hàn nhướng mày, sau đó hạ ánh mắt xuống, để Tả Đào nắm cổ tay mình, nhưng giọng nói lại trở về giọng điệu trêu chọc thường ngày, chậm rãi nói: "Sao vậy, một mình không ngủ được?."
Anh mỉm cười khi nói, và giọng điệu của anh giống như đang hỏi một đứa bé.
Nhưng trong nụ cười nhạt này, tim Tả Đàolại vô cớ đập nhanh.
Kỳ thực cậu cũng không biết mình muốn nói cái gì, nhưng khi nghe Tống Thời Hàn hỏi như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút xúc động, cậu gật đầu: "Dạ."
Vừa đáp lại, cậu đã nhanh chóng vùi mặt vào chăn nhưng tay thì vẫn luôn nắm chặt không thả.
Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà đứng ở mép giường một hồi.
Sau một lúc lâu, thấy Tả Đào vẫn không có ý định buông tay. Anh nhìn ngón tay thon dài trên cổ tay mình, cười nói: "Em phải để anh tắm trước chứ?"
Tả Đào nhanh chóng buông tay ra, mặt càng đỏ hơn.
Muốn mạng......
Cậu rốt cuộc đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Tả Đào liếm môi, lại vùi sâu vào trong ổ chăn.
Tống Thời Hàn tắm rửa xong liền đi ra tắt đèn, anh vừa định đi tới mép giường, bỗng nhiên nhớ lại những lời Tô Nguyệt Yểu nói, lại xoay người bặt đèn ngủ lên.
Tả Đào căng thẳng đến mức không chú ý đến động tác của Tống Thời Hàn. Thẳng đến phía bên kia chăn được nhấc lên, tấm nệm mềm mại hơi lún xuống.
Tại một thời điểm nào đó, dường như ngay cả âm thanh của nhịp tim cũng được khuếch đại lên nhiều lần.
Tả Đào lúc đầu không buồn ngủ, bây giờ càng tỉnh táo hơn. Cùng với âm thanh của nhịp tim, mọi giác quan đều được khuếch đại. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Tống Thời Hà, ngửi thấy mùi sữa tắm cùng hương thơm chanh bưởi thoang thoảng trên người anh, hơi nóng từ cơ thể không ngừng truyền tới.
Cái giường của cậu kỳ thực không lớn lắm, bình thường một người còn tốt, hai người con trai ngủ chung liền muốn xoay người một chút cũng khó khăn.
Không biết bao nhiêu lần đụng vào tay hoặc chân của Tống Thời Hàn, lúc ấy Tả Đào cảm thấy sớm hay muộn cậu cũng sẽ nổi điên mất, liền tự nhận là tạo ra động tĩnh rất nhỏ mà dịch sang bên cạnh.
"Em đang làm gì?"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của Tống Thời Hàn.
"Em......" Nghĩ rằng mình đã quấy rầy đối phương, Tả Đào sửng sốt một chút rồi mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có chút mất ngủ thôi."
Lại có chút ảo não mà nói thêm một câu: "Hay là em đi ra ngoài ngủ đi."
Tống Thời Hàn nghe vậy trầm mặc một hồi. Dừng một hồi, anh phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tả Đào chưa kịp nói, cậu đã cảm nhận rõ ràng Tống Thời Hàn đang tiến lại gần. Cậu vô thức nắm chặt ga trải giường, đúng lúc này, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên từ dưới thắt lưng của cậu vươn ra, sau đó chỉ với một cái móc nhẹ, cậu đã dễ dàng bị anh một tay ôm chặt tới giữa giường.
Trong bóng đêm, hơi thở thuộc về Tống Thời Hàn gần trong gang tấc.
Tả Đào nuốt nước miếng, mới nói: "Có phải em làm phiền đến anh không?"
Tống Thời Hàn: "Không có, anh đang đợi em ngủ trước."
Tả Đào có chút khó hiểu: "A?"
"Anh kể cho em một câu chuyện xưa đi."
"Cái gì?"
Tả Đào bị cương cứng không dám cử động. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như chạm vào nhau, bàn tay đang ôm eo cậu không hề buông ra.
Tống Thời Hàn hơi hơi nghiêng người, dùng cằm nhẹ nhàng cọ thái dương Tả Đào, thấp giọng kể: "Thế giới của chúng ta giống như một sever khổng lồ.. Cũng giống như việc ghép đôi thông thường, nếu số lượng người trong cùng một sever quá tải, chỉ có đám người rời khỏi, thì mới có thể tiến vào."
Tả Đào chớp mắt.
Tống Thời Hàn kiên nhẫn nói, tựa như đang kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ: "Ngủ cũng vậy. Em không phải mất ngủ, chỉ là đêm nay ngủ quá muộn, chỉ cần kiên nhẫn chờ một lại, rất nhanh là có thể ngủ rồi."
"Cho nên em ngủ trước, một lát nữa anh sẽ tới tìm em."
Đây là một so sánh rất hoang đường, nhưng nhịp tim của Tả Đào không khỏi đập nhanh hơn. Rõ ràng biết rõ lời này của Tống Thời Hàn giống như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, nhưng cậu lại thích thú, rồi không ngừng động tâm.
Một lát, cậu thò lại gần hôn môi Tống Thời Hàn.
"Ngủ ngon."
Trong hoàn cảnh tối tăm, thanh âm trầm thấp của Tống Thời Hàn, mang theo nồng đậm từ tính.
"Ừ ngủ ngon, đứa bé ngoan của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.