Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 9

Lộ Hồi Thanh Dã

23/05/2023

Lúc Tống Thời Hàn nói chuyện đứng cách cậu rất gần, Tả Đào cảm thấy lỗ tai mình đang đỏ lên, còn có chút phản ứng không kịp: "Sửa ID của em ạ?"

"Chứ không chẳng lẽ của tôi?"

Trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, Tống Thời Hàn dựa vào mép bàn nhìn Tả Đào, từ túi lấy ra hộp thuốc, gõ ra một cây, thấy Tả Đào nhìn chằm chằm mình liền hỏi: "Em muốn sao?"

Nói thật, Tả Đào rất muốn, nhưng cậu không thể.

"Không cần đâu ạ." Lúc nói chuyện, Tả Đào theo bản năng sờ soạng túi mình, xác định đã kéo khoá, mới yên tâm tiếp tục nói: "Em sẽ không hút thuốc."

Tống Thời Hàn ' Ừ ' một tiếng, liếc mắt nhìn Tả Đào một cái, mới cười như không cười mà mở miệng: "Sẽ không tốt. Biết hút thuốc cũng không phải là chuyện tốt."

Anh hơi cúi dùng bật lửa châm điều thuốc: "Trước tiên cứa sửa ID lại đã, sau đó rồi đem chứng minh thư đưa qua cho Khương ca, chờ lát nữa hệ thống sửa chữa xong, liền có thể đăng ký báo danh."

Tả Đào đang suy nghĩ nên đặt tên ID là gì, có một mùi thuốc lá nhàn nhạt bay qua chóp mũi: "Cái gì?" Nghe đến đó, cậu theo bản năng ngẩng đầu: "Sửa chữa hệ thống?"

Có lẽ là bởi vì trong miệng ngậm khói, thanh âm của Tống Thời Hàn so với ngày thường nặng nề hơn một ít: "Ừ. Nghe nói là hệ thống bị công kích, cho nên vẫn luôn không có cách nào báo danh thi đấu."

Thì ra tình hướng mà Khương Minh nói lúc chiều là chỉ chuyện này?

Không có nửa điểm quan hệ nào tới Tống Thời Hàn?

Thật là mẹ nó......

Trái tim treo lơ lửng cả ngày nay rơi mạnh xuống, Tả Đào hơi ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế, cảm thấy chính mình cả một buổi chiều nay chính là một quả trứng thành tinh ngu ngốc.

Cậu cắn chặt răng, không thể nhịn nổi nữa lập tức bật thốt lên nói: "Mình cũng say thật rồi, cái server này cũng quá......" Nói một nửa, nhạy bén mà nhận thấy được tầm mắt của Tống Thời Hàn chuyển tới ——

Trong phút chốc, bộ não đang đuổi sát cái miệng cũng chạy tới, cậu vội vàng ngưng giọng, đem câu ' mẹ nó rác rưởi ' nuốt về trong bụng.

"Quá cái gì?" Tống Thời Hàn hỏi cậu.

Trời mới biết Tả Đào làm cách nào mà phản ứng lại, cậu cảm thấy từ khi đẻ cho đến nay, cậu chưa bao giờ có phản ứng nhanh nhạy đến vậy.

"Khụ khụ ——" cơ hồ là trong nháy mắt, cậu che miệng mà ho khan kịch liệt: "Em muốn nói server này quá...... Quá yếu ớt, khụ khụ......" Cậu suy yếu mà nhìn về phía điếu thuốc lá đang kẹp giữa hai tay Tống Thời Hàn, ho xong thở hổn hển: "Xin lỗi đội trưởng......"

Nghĩ lại, lại bổ sung thêm hai câu: "Đội trưởng ca ca, em vừa mới...... Khụ khụ, bị sặc khói thuốc."

Vì để biểu diễn thêm tính chân thật, cậu vừa nói vừa đi lấy nước cho mình.

"Không có việc gì chứ?" Tống Thời Hàn hơi hơi nhíu mày, đem điếu thuốc ra xa một chút.

Tả Đào làm bộ ho đến không nói nên lời, trong lòng lại vì sự cơ trí của mình mà mừng thầm, căn cứ theo nguyên tắc diễn đúng chỗ, đầu tiên cậu rót cho mình một cốc nước, chờ cảm thấy không sai biệt lắm, cậu liền bắt đầu thong thả thu diễn, một trận ho khan liền bị thu lại, ngụm nước ấm trong miệng cũng trượt xuống.

Một loại dự cảm không tốt đến từ tâm.

"Khụ khụ khụ khụ ——"

Lần này Tả Đào thật sự là bị sắc nước, toàn bộ phòng huấn luyện đều là tiếng ho đến tê tâm liệt phế của cậu, đến cả ly nước cũng không thể cầm chắc, cố tình nước trong ly còn rất đầy, sau mỗi tiếng ho thì nước trong ly lại run rẩy rớt ra ngoài, cứ thế một bên ho một bên run.

Kết quả liền run lên một chân của Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn: "......"

Nếu linh hồn có thể hiển ra nói chuyện, vậy thì hiện tại linh hồn của Tả Đào nhất định đang điên cuồng hét chói tai.

"A...... Thực xin lỗi!"



Cái gọi là vui quá hóa buồn có lẽ chính là ý tứ này, nhưng Tả Đào hoàn toàn ngăn không cơn ho của mình, cũng không biết là do gấp hay là ho mà vành mắt dần dần đỏ lên, bắt đầu tiết ra nước mắt sinh lý.

Sau đó cậu liền nghe thấy Tống Thời Hàn nhẹ nhàng ' Chậc ' một tiếng, nói: "Yếu đuối." Lại đem điếu thuốc mới châm khâu lâu dập lên gạt tàn.

Tống Thời Hàn nhíu mi, hắn đem ly nước mà Tả Đào đang cầm đặt sang một bên, dùng chân xoay ghế kéo tiến lên, duỗi tay vỗ nhẹ lên sau lưng Tả Đào.

Bởi vì hai chữ yếu đuối, mà Tả Đào ho càng mãnh liệt hơn.

Lỗ tai cũng yên lặng đỏ lên.

Cuối cùng Tả Đào chọn 'Pink' đặt làm tên ID trò chơi.

Không thể không nói, màu hồng nhạt là một màu vô cùng tuyệt vời, vừa nhìn liền thấy được sự đáng yêu và thanh xuân, hơn nữa màu hồng nhạt thường tương ứng với những thứ mềm mềm lại dễ thương, thực phù hợp với màu tóc hồng nhạt của cậu.

Có câu nói như thế này?

Tóc càng hồng, giết càng tàn nhẫn.

Cậu tin tưởng mang theo ID như vậy, nhất định có thể cùng Tống Thời Hàn trở thành cặp song trùng, đem cup quán quân vòng bảng này mang về căn cứ.

"Đội trưởng ca ca."

So với lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, hiện tại Tả Đào đã không hề có chút áp lực mà gọi Tống Thời Hàn như vậy, cuối cùng còn hỏi ý kiến của đối phương: "Em có thể dùng cái ID này không?"

Tống Thời Hàn liếc mắt nhìn màn hình máy tính của Tả Đào, gật đầu: "Có thể."

Tả Đào nở nụ cười.

Khi cậu cười rộ lên, lông mày và đôi mắt sẽ hơi nhướng lên, mang theo chút đặc trương của một thiếu niên, trong sáng như ánh nắng ban mai, giống như sẽ không vì bất kể chuyện gì mà sầu lo phiền muộn.

Quyết đoán xác nhận đổi tên, nhìn ID 'Wildfire-Pink', chút phiền muộn chiều nay trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

"Lát nữa em đem tiền sửa tên chuyển lại cho anh." Lấy cái cớ này, Tả Đào đánh chủ ý khác: "Chuyển WeChat được không ạ?"

Tống Thời Hàn đứng lên: "Không cần." Anh rũ mắt nhìn cặp mắt có chút ửng đỏ của Tả Đào, khoanh tay lại: "Ngày thường ít lướt Weibo huấn luyện nhiều thêm chút. Cũng không cần quá chú ý đến lời nói của cư dân mạng."

Tống Thời Hàn nói lời này là vì suy xét đến Tả Đào, hiện tại mấy đồng đội của Wildfire đều đã thi đấu không ít trận, có một lượng fans nhất định. Chỉ riêng Tả Đào là một tờ giấy trắng tinh, lần thi đấu bảng này, mọi nhất cử nhất động của cậu sẽ bị phóng đại lên. Có thể là tốt, cũng có thể là không tốt.

Nhưng mặc kệ như thế nào, quá mức chú ý tới lời nói của cư dân mạng, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình.

Thường ngày Tống Thời Hàn rất ít khi lên Weibo, biết đến mấy cái hot search hôm nay kia, đều là do bạn bè gọi đến nói cho anh.

Lúc trước chưa bao giờ trả lời, là vì cảm thấy cơ dân mạng nhàn rỗi không có việc gì làm liền chế ra chuyện xưa, cũng cảm thấy quá nhàm chán, cho nên cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay tới xem, trong cuộc sống hiện thực này vẫn thật sự có đứa nhỏ ngốc nghếch tin vào những cái đó.

Quả nhiên khả năng vẫn là có chút hoài nghi, Tống Thời Hàn vừa mới nói xong, dường như là vì xác định cái gì, Tả Đào đánh giá biểu tình trên mặt Tống Thời Hàn, thử hỏi: "Cho nên...... Những chuyện trên mạng đều là giả ạ?"

"Em đang nói đến cái nào?" Tống Thời Hàn đứng dậy, cúi đầu nhìn vệt nước trên quần, chỗ gần đầu gối bị ướt một chút nhưng cũng không ảnh hưởng.

Anh lạnh nhạt hỏi: "Tôi rời khỏi Wildfire, gia nhập Reborn?"

Nghĩ đến vừa rồi trên mặt Tống Thời Hàn không vui, Tả Đào vội vàng lắc đầu, sửa lời: "Không phải, em lướt thấy cư dân mạng nói anh với Tiêu Sính lúc trước từng là quan hệ yêu đương?"

Những gì cậu nói vô cùng tự nhiên, giống như trong lòng đã sớm coi chuyện này là sự thật.

Nhưng rất nhanh Tả Đào đã thấy có chút hối hận vì câu hỏi này, thật sự quá mạo phạm, nghiêm khắc mà nói, hai người cũng mới quen chưa lâu.

Lại còn, cậu mới thấy Tống Thời Hàn cười, là kiểu cười vì tức.



Tả Đào có chút thấp thỏm.

"Em có phải bị ngốc đúng không?"

Tống Thời Hàn đem cổ tay áo sơ mi của mình cuốn lên vài vòng, lộ ra cánh tay tràn đầy cơ bắp, anh nhấc mắt lên nhìn Tả Đào, trong đáy mắt lại không có ý cười.

Tả Đào yên lặng xịch về phía sau.

Nếu là ngày thường, nếu ai dám mắng cậu ngốc, cậu đã sớm nhảy dựng lên đánh người. Nhưng giờ phút này dưới cái nhìn chăm chú của Tống Thời Hàn, trong lòng Tả Đào bỗng nhiên có chút chột dạ, cậu mấp máy môi: "Có lẽ...... có lẽ là có một chút."

Tống Thời Hàn có chút cạn lời: "......"

Phòng huấn luyện to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, không khí phá lệ an tĩnh. Bên ngoài không biết đã mưa từ khi nào, sột sột soạt soạt, tất cả đều là thanh âm nước mưa đọng lại trên lá cây.

"Đội trưởng, anh không tức giận chứ?" Tả Đào bắt đầu nỗ lực cứu lại, cậu buông xuống con mắt, tận khả năng khiến cho thanh âm mình nhẹ hơn, vì chính mình mà biện giải: "Không phải em nói, em chính là thấy ở trên mạng, thật sự!"

Quả thực là có chút dở khóc dở cười, Tống Thời Hàn cúi đầu nhìn Tả Đào, hình như thiếu niên nhận thấy được sai lầm của mình nên hơi cúi đầu, trên mặt đều là chân thành xin lỗi, thoạt nhìn vừa tội lại ngoan. Hơn nữa trong cặp mắt trong trẻo kia còn hơi phiếm hồng, khiến cho cả người cậu bỗng như đang chịu uỷ khuất to lớn.

Thật giống như đang nói —— nếu anh dám hung dữ với em, em liền lập tức khóc cho anh xem.

Có người không có biện pháp nào với đứa nhỏ tóc hồng này, Tống Thời Hàn giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng lạnh lùng mà phun ra hai chữ: "Giả đó." Dứt lời, giống như để trừng phạt mà xoa loạn tóc Tả Đào.

"Cho nên cả buổi trưa hôm nay, em liền suy nghĩ những việc này?"

Nhớ tới những lời Khương Minh nói trong văn phòng, Tống Thời Hàn hỏi cậu.

"A?" Tả Đào có chút khó hiểu.

"Nghe nói cả chiều này cảm xúc không tốt lắm." Tống Thời Hàn nói: "Huấn luyện viên bên GGF còn trực tiếp gọi điện tới hỏi anh Khương, nói là Star bị em giết đến tự bế."

"Mới không có!"

Tả Đào nắm lấy dúm tóc bị Tống Thời Hàn gõ kia: "Là anh ta nói em trước."

Tống Thời Hàn: "Ừ." Ý bảo cậu cứ tiếp tục nói.

"Lúc mới bắt đầu trận, anh ta nói muốn ở trong trò chơi bạo sát em, em cũng không thể đứng im cho anh ta giết được, quá mất mặt, hơn nữa......" Nói tới đây, Tả Đào ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt nhìn Tống Thời Hàn một cái, lại rất nhanh cúi đầu: "Anh ta còn nói......"

Tống Thời Hàn: "Còn nói cái gì?"

Thanh âm Tả Đào ngày càng nhỏ, mang theo một chút ý tứ lên án: "Anh ta còn nói, AD nhà cậu không cần cậu."

Tống Thời Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cảm thấy buồn cười: "Chỉ vì việc này?"

"Dạ."

Sống mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Tả Đào lén cáo trạng, cảm xúc thẹn thùng cơ hồ tràn ngập mỗi tế bào trên người, độ ấm trên mặt cũng dần dần tăng cao.

Tống Thời Hàn hỏi cậu: "Tả Đào, em là bạn nhỏ sao?"

"Đúng ạ."

Tả Đào cảm thấy mình giờ phút này cực kỳ giống như cún trà sữa* hay được nhắc trên mạng, là loại em trai vừa có sữa có trà.

Nhưng em trai liền em trai đi.

Tả Đào nhỏ giọng mà bổ sung: "Em còn kém một chút mới đủ 18 tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook