Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 128: Phiên ngoại 1: Từ giờ chúng ta sẽ là người một nhà

Lộ Hồi Thanh Dã

29/10/2023

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sát dất của khách sạn, ánh sáng rực rỡ chiếu lên toàn bộ chiếc giường lớn.

Cho dù máy điều hòa trong phòng vẫn hoạt động liên tục nhưng Tả Đào vẫn tỉnh dậy vì nóng.

Một chiếc chăn mỏng khoác hờ lên người cậu và Tống Thời Hàn. Mà cậu thì bị Tống Thời Hàn ôm từ phía sau, khóa chặt trong lồng ngực anh, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào một bên cổ, hai tay đặt ngang eo,

Tả Đào khẽ cử động, cảm thấy có chút khó chịu, không khỏi hít vào một hơi.

"Xuýt"

Tất cả động tác trong phút chốc cứng đờ, Tả Đào cố gắng chịu đựng thật lâu. Sau đó cũng không kiên trì nữa, cuối cùng vẫn lựa chọn mở mắt nằm liệt trở về.

Phía sau truyền đến một tiếng xột xoạt.

Tả đào thoáng thấy ngón tay thon dài của người đàn ông kéo chiếc chăn mỏng lên che bụng mình.

Thấy thế, Tả đào im lặng không lên giờ chân đá chăn ra.

"Sao vậy?"

Tống Thời Hàn hé nửa mí mắt, trong giọng nói có chút khàn khàn đặc trưng của nam nhân khi mới tỉnh lại, như thể là do bản năng chiếm hữu nguyên thủy gây ra, anh theo thói quen ôm chặt cậu từ phía sau.

Sao vậy?

Người này lại còn không biết xấu hổ hỏi cậu sao vậy?

"Em nóng."

Nhịn xuống không đi nhớ lại những chuyện không có chút tiết chế nào tối hôm qua, Tả đào đỏ vành tai, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng đưa tay đẩy bắp đùi đang gác lên người cậu của Tống lúc Hàn, nói sang chuyện khác: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Tống lúc Hàn nhíu mày, có chút buồn cười mà nửa chống thân thể dậy, từ trên tủ đầu giường tìm thấy điện thoại di động.

"Mười giờ rưỡi."

"Cái gì, đã mười giờ rưỡi rồi?!"

Tả đào giật mình, vội vàng quay lại nhìn Tống lúc Hàn: "Sao đã giờ này rồi, không phải em đã đặt báo thức rồi sao?"

"Ừ."

Tống Thời Hàn đáp một tiếng. Anh ở trần từ thắt lưng trở lên, chiếc chăn mỏng từ trên người trượt xuống, phía dưới chỉ mặc một cái quần boxer màu đen: "Anh tắt rồi."

Tống Thời Hàn vừa nói, vừa đưa tay xoa xoa mái tóc hồng vừa mới nhuộm lại mấy ngày trước của Tả Đào.

"Sao anh lại tắt đi?" Tả Đào sửng sốt một chút, sau đó lo lắng ngồi dậy khỏi giường nói: "Không phải hôm nay chúng ta về gặp mặt bố mẹ sao?"

Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu, sau đó mỉm cười đẩy cậu trở về: "Đừng lo lắng."

"Em......"

Chú ý tới ý cười dưới khóe mắt của Tống Thời Hàn, Tả Đào ho nhẹ một tiếng, nói: "Đây không phải là vấn đề vội hay không vội, em..... Ý của em là, cho dù bây giờ chúng ta xuất phát ngay cũng phải mất hơn 1 tiếng, hơn nữa đây là lần đầu em qua nhà anh, nếu để quá muộn......"

Nếu để quá muộn..., không khỏi quá kỳ cục rồi. Làm gì có chuyện vãn bối đến gặp trưởng bối, mà ngủ thẳng cẳng đến hơn mười giờ mới chuẩn bị đi ra cửa?

Tả đào thật sự rất xấu hổ nếu nói ra lời này, cậu lại cố gắng đứng dậy lần nữa. Lúc đứng dậy được rồi đập vào mắt chính là một căn phòng hỗn độn, quần áo rải tứ tung khắp nơi, những bộ ngày hôm qua có nhiều nếp nhăn ở trên hiển nhiên là không thể mặc nữa mặc, quần áo mới còn đang trong rương hành lý, lần đầu tiên ăn mặc chỉnh tề vẫn tốt hơn, có lẽ tốt nhất là nên mặc áo sơ mi trắng.

Chỉ mới mấy chục giây ngắn ngủi, Tả Đào đã bắt đầu tính toán các loại chi tiết trong đầu, tuy nhiên, cậu còn chưa kịp ngồi dậy, Tống Thời Hàn lại đem đẩy cậu về giường, trong giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Không muộn, em nghỉ ngơi tiếp đi."

"Em ngủ đủ rồi." Mới là lạ.

Tối hôm qua đầu tiên là cùng mấy người Vương Thu đi chơi đến hơn 11 giờ, lúc trở lại khách sạn lại abc xyz đến 3 giờ sáng, nếu có thể, hiện tại Tả đào quả thực hận không được ngủ đến thiên hoang địa lão.



Tống Thời Hàn nhìn thấy vẻ mặt hỗn loạn của cậu, mỉm cười: "Hôm qua anh gọi điện về nhà, nói tối nay mới về."

Vừa nói, anh vừa đứng dậy rời khỏi giường, kéo tấm rèm gạc trước cửa sổ, rồi mới đi vệ sinh, đồng thời nói: "Vừa lúc bọn họ nói sáng hôm nay có chuyện, cũng phải đến đêm mới về."

Nghe đến đó, Tả Đào dừng toàn bộ động tác trên tay lại một lần nữa nằm xuống, liếc nhìn tấm lưng thẳng tắp rắn chắc của Tống Thời Hàn, oán giận một câu: "Vậy sao tối hôm qua anh không nói sớm một chút?"

Tống Thời Hàn lời ít mà ý nhiều: "Ừ, chưa kịp."

Tả đào: "......"

Thôi, coi như là cậu chưa hỏi đi.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi kết thúc giải mùa hè. Sau khi giành chức vô địch ngày hôm đó, chờ phỏng vấn với làm một số việc vặt vãnh xong, Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền đã có việc rời đi trước, cũng chưa có kịp tới gặp mặt chào hỏi, chẳng qua là hẹn khi trở lại Phong thị, thì về nhà ăn cơm một chuyến.

Về phần đám người Vương Thu, hiếm khi được Khương Minh cho nghỉ dài hạn. Vừa kết thúc trận đấu ngay buổi tối ngày hôm ấy Tư Tranh liền mang theo bạn gái bay ra nước ngoài nghỉ phép, mà Vương Thu và Cat thì trở về làm bạn với người nhà.

Khương Minh cũng mượn cơ hội này tính toán cải tạo lại căn cứ, cho dù bên phía trên không muốn quản cũng không thèm để tâm, trực tiếp đuổi hai người Tả đào và Tống Thời Hàn đi ra kiếm khách sạn mà ngủ.

Tả Đào đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, vẫn bình thường nên làm gì thì làm.

Nên phát sóng trực tiếp thì phát sóng trực tiếp, nên huấn luyện thì huấn luyện, cuộc sống trôi qua cũng rất phong phú. Nhưng nói lại, cậu và Tống Thời Hàn ở Phong thị đều có nhà, nhưng lúc rời căn cứ đều không hẹn mà cùng nhau ở khách sạn, trong không gian rộng lớn như vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Về cái chữ "Nhà" này, trong khoảng thời gian làm bạn bên cạnh Tống Thời Hàn, mơ hồ hình thành nên dáng vẻ.

Tất cả những chuyện ngọt ngào cũng không thể sánh bằng.

Sau khi tắm rửa một lát, Tống Thời Hàn lại từ phòng tắm bước ra. Lúc không có người ngoài trông Tống Thời Hàn sẽ tùy ý hơn rất nhiều, anh vẫn không vội mặc quần áo vào, mang dép lê đi tới bình nước nóng, rót mộc cốc nước ấm rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tầm mắt Tả Đào cứ theo động tác của anh mà du động. TTừ đôi lông mày lạnh lùng của người đàn ông, đến đường quai hàm sắc sảo và mịn màng, rồi đi xuống là hầu kết đang lăn lộn,các cơ ở phần thân trên của anh ta đều săn chắc và đầy đặn. Phía dưới, một đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ, giống như dã thú vừa mới ngủ say tỉnh lại, vô cùng căng chặt.

Nhìn lại lần, Tả đào cho ra kết luận,

Cậu cảm thán, người đẹp trai cho dù có ngửa đầu uống nước cũng đẹp trai.

Mà người này lại là của cậu.

"Nhìn cái gì?"

Một giây sau, chú ý tới ánh mắt của Tả Đào, Tống Thời Hàn bưng chén nước quay đầu lại nhìn.

Tả đào đang định nói gì đó thì Tống Thời Hàn quay người đối mặt với cậu, liếc mắt nhìn thấy vùng thắt lưng và tuyến nhân ngư của đối phương có mấy vết đỏ thẫm mơ hồ.

Ý thức được điều gì, Tống Thời Hàn cúi đầu nhìn, sau đó lại nhìn vào mắt Tả Đào, thản nhiên nói: "Do em làm."

"......" Tả Đào đang vô cùng thưởng thức mà nhìn thêm vài lần, kết quả bị ba chữ này của anh làm cho ho sặc sụa, cậu theo bản năng dơ tay lên bưng kín mặt, nói: "Trong rương hành lý có đồ, anh tìm mặc đi."

Dừng một chút, lại nói thêm: " Nhân tiện lấy cho em một bộ áo sơ mi màu trắng với"

Tống lúc cười cười, không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, từ trong rương hành lý tìm thấy đồ mặc lên người, mới hỏi thêm: "Quần thì sao?"

"Tùy tiện." Tả đào nói: "Quần đùi đen cũng được."

Tống Thời Hàn đáp ứng.

Anh mang một bộ quần áo cho Tả Đào thay, ngồi xuống bên giường nói: "Không ngủ thêm một lát sao?"

"Thực sự là không ngủ được nữa."

Tả đào ngáp một cái, chống giường đứng dậy, trong lòng nghĩ nghĩ rồi nói: "Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, không thể chậm trễ thời gian nữa, cũng đã muộn lắm rồi."



Nói xong, lại nhịn không được cảm thấy lo lắng khẩn trương: "Đúng rồi, hồi nữa chúng ta có nên ghé siêu thị mua ít đồ không?"

Nghe vậy, Tống Thời Hàn có chút bất đắc dĩ giơ bắp chân Tả đào lên, vừa giúp cậu đi tất vừa nói: "Không phải em đã mua quà rồi sao?"

Sau khi biết mình sắp đến thăm bố mẹ Tống Thời Hàn, Tả đào đã sớm bắt đầu tự hỏi nên mua quà gì. Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Tô Nguyệt Yểu là "tặng con gái một chiếc túi là một ý tưởng hay", cậu liền mua cho Vạn Thu Huyền một cái túi đắt tiền, về phần Tống Hoằng, Tả đào sợ tặng nhầm quà nên đã đặt làm một cái cần câu, giá cả đều ở mức sáu con số, nhưng gộp lại vẫn không bằng một nửa số quà mà hai người đưa trong phòng phát sóng trực tiếp.

Mà lo lắng thì là do có chút khẩn trương sợ món quà của mình không được trưởng bối yêu thích.

Sau khi biết được những chuyện của gia đình Tả đào, lúc này Tống Thời Hàn ccungx đoán được trong lòng Tả Đào nghĩ cái gì. Anh vừa thấy bất đắc dĩ nhưng càng thấy đau lòng nhiều hơn, anh vỗ nhẹ vào bắp chân của trái của Tả Đào rồi nhẹ nhàng hạ xuống, nghiêm túc nói: "Không cần khẩn trương. Em cũng biết, bọn họ rất thích em."

Tả đào liếm môi dưới, nhìn Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn không nhanh không chậm nói: "Cái khác anh không biết. Hôm nay cha mẹ anh có nhắn trong nhóm gia tộc là sẽ đi ra mắt với con dâu, đối với họ mà nói, hoàn toàn không cần quà, chuyện em sắp tới thăm nhà như này đã đủ cho bọn họ cao hứng thật lâu rồi."

"A?" Tả đào sửng sốt hạ: "Bọn họ đang khoe em...... Sao?"

TốngThời Hàn không có trả lời ngay, chẳng qua là nhìn Tả đào rồi cười: "Em thật sự muốn biết?"

Tả đào gật đầu.

"Nhấc chân." Tống Thời Hàn cúi đầu mặc quần đùi vào cho cậu, sau đó nói tiếp: "Cái gì cũng khen. Cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới, họ đều con nhà mình tuổi còn nhỏ mà học giỏi như thế nào, rồi còn lấy được giải quán quân trong nước, bọn họ còn nói mình tìm được một người con dâu rất tốt."

Chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng như bị ép xuống.

"Làm sao, không tin?"

Tống Thời Hàn nghiêng người hôn lên trán Tả đào: "Đợi lát nữa anh kéo em vào nhóm, vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện."

Tả Đào vội vàng lắc đầu: "Không phải, em tin! Em chính là......"

Chỉ là cậu cảm thấy mũi có chút chua, không giải thích được, từ lúc Tống Thời Hàn nói câu "giống như tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới", trong lòng lại bắt đầu mềm rối tinh rối mù.

Lại đang nghĩ, người nên khoe khoang, có lẽ là cậu.

"Từ giờ trở đi chúng ta sẽ là người một nhà." Tống Thời Hàn nói.

Sau khi ăn cơm trưa xong đã hơn một giờ.

Thấy thời gian còn sớm, hai người lại ngủ ở khách sạn thêm một lát.

Bốn giờ chiều.

Trước khi khởi hành, Tả đào đã dành thời gian đăng nhập vào weibo. Mấy ngày nay cậu phát sóng trực tiếp liên tục từ 3 đến 4 giờ chiều, dự đoán hôm nay không thể phát sóng nên đã đăng weibo xin nghỉ phép.

Mới đăng lên không lâu, khu bình luận trực tiếp nổ tung.

【 Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy, đã bốn giờ rồi, quần tôi cũng đã cởi rồi, nhóc lại nói nhóc không phát sóng!! 】

【 a a a Con trai tôi đâu rồi / Bọ sát màu đen vặn vẹo. jpg】

【 Không được, hai ngày nay cứ đúng xế chiều là sẽ phát sóng, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! 】

【Này, coi như là yêu đương thì cũng nên login hôn một cái cho mọi người xem đi chứ? 】

【 Mau online mau online Hh hu hu!!! 】

【 Có chuyện gì quan trọng hơn so với các mẹ internet này sao?! 】

Tả đào suy nghĩ một hồi, ấn trả lời bình luận cuối cùng.

【 Về nhà. 】!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook