Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 11: KHÔNG CÒN LÀ CHẤN PHONG CỦA NGÀY XƯA NỮA RỒI
NganDo456
30/12/2015
Uyển Nhi năm nay đã 17 tuổi rồi, gần đến tuổi 18, tuổi đẹp nhất của người con gái.
Uyển Nhi hồi nhỏ là 1 cô bé đáng yêu, dễ thương, bây giờ cô đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp, cô mang 1 vẻ đẹp dịu dàng, ngọt ngào của 1 cô gái mới lớn.
Chấn Phong thì mới 15 tuổi, nhưng nhìn cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Hồi nhỏ là 1 cậu bé kháu khỉnh, năng động, bây giờ cậu đã trở thành 1 chàng trai rất điển trai, cao ráo, đôi mắt hí làm cho cậu cuốn hút hơn bao giờ hết.
Đặc biệt, không còn là Chấn Phong ngây thơ ngày trước nữa, cậu ta có rất nhiều bạn gái, mỗi ngày thay 1 cô, còn hay ôm hôn nhau nữa, ba mẹ thì có tư tưởng Mỹ nên không quan tâm cho lắm.
9h tối, Uyển Nhi đang làm bài tập về nhà.
*Ngáp*
-“Cuối cùng cũng xong hết bài, ơ mới đó mà đã 9 giờ rồi nhỉ, chuẩn bị ngủ thôi”
Đi kéo rèm cửa sổ lại, thì nhìn thấy 2 người đang hôn nhau.
-“Cặp đôi nào đang hôn nhau trước nhà mình thế kia?”
-“Là thằng Chấn Phong, nó đang hôn 1 cô gái rất xinh!!”
-“Ở ngay trước nhà mà dám…đúng là đồ trơ trẽn”
-“Nhưng mà nhìn hấp dẫn quá” – Uyển Nhi nuốt nước miếng cái ực.
*Kém rèm cửa lại*
-“Ôi chao, xấu hổ quá, không thể nào nhìn tiếp nữa”
-“Trong khi mình còn chưa biết đến nụ hôn đầu đời, vậy mà nó ngày nào cũng đổi người, rồi đứng trước cổng hôn nhau, thật không thể hiểu nỗi vì lý do gì mà nó toàn kéo bạn gái đến trước cửa nhà để hôn thế kia”
-“Chậc, giờ chắc nó đang làm trò gì khác nữa, để mình ngó cái thử xem”
Uyển Nhi mặt gian, mở rèm ra coi tiếp.
-“Ơ, đâu mất tiêu rồi, mới nãy còn thấy đứng đây mà”
(Nhạc chuông điện thoại reo lên)
*I’ll be by your side, ’till the day I die
I’ll be waiting ’til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I’ll be waiting ’til I hear you say I Do*
I do -911
-“Oái!! Giật cả mình!!”
-“A lô?”
-“Mở cửa”
-“Hã? Ai thế, nói gì không nghe rõ?”
-“TAI ĐIẾC RỒI HẢ?? Xuống mở cửa mau lên!!”
-“Oái !! Thì ra là Chấn Phong!! Ôi cái lỗ tai của tôi”
Mình thật sự muốn nói như vầy:
“Bộ tui là người gác cửa hã?? Không thích!!Hôm nay đừng hòng mở cửa cho!! Một là leo tường vào, hai là phá cửa vô, ba là ngủ ngoài đường!! Muốn làm gì thì làm!!”
Muốn nói lắm, nhưng, mình sợ nó, thằng em trai hổ báo của mình đấy.
-“Rồi biết rồi, xuống liền” – Uyển Nhi đau khỗ cúp máy
Mình thật sự không hiểu nỗi thằng Chấn Phong này, lần đầu tiên gặp thì đáng ghét lắm, kể từ khi hoà giải với ba, từ đó mình và cậu ta thân thiết với nhau như chị em ruột vậy, đi đâu cũng có nhau, cậu ta lúc đó rất đáng yêu.
Cứ tưởng sẽ như vậy mãi, ai ngờ khi lớn nó lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí mức độ đáng ghét còn nhân lên gấp đôi nữa, có cơ hội là nó lại kiếm cớ bắt nạt, hành hạ mình, đúng là đồ nham hiểm độc ác mà.
Nhưng vẫn còn 1 điều cậu ta vẫn không thay đổi, đó là làm đại ca, bây giờ cậu ta đang là 1 tên có máu mặt trong trường, cứ thử đụng vào xem, sẽ biết hậu quả như thế nào…
-“Đi gì mà rùa bò vậy, không nhanh hơn được hả?”
-“Ai ở không đâu mà ngồi đó chờ mở cửa chứ”
-“Cô thử không mở xem”
-“Ôi mùi rượi, cậu lại uống rượu rồi!! Còn đang ở tuổi vị thành niên đó”
-“Thì sao chứ, chỉ uống có 1 chút thôi mà”
-“Hừ, cậu không nghe thì thôi bị gì ráng chịu, à mà trễ như vậy rồi mà còn được 1 bà chị dễ thương mở cửa cho, cậu cũng phải nên cảm ơn 1 tiếng chứ!”
-“Chị?”
Uyển Nhi sựng lại, nhớ ra cậu ta không thích xưng chị em, nhưng cô vẫn nói tiếp:
-“Đúng vậy, 8 năm rồi, cũng phải thừa nhận thôi”
-“Hay quá ta, con nhóc lùn này”
Chấn Phong xoa đầu, cười giễu Uyển Nhi
-“Cái gì?? CON NHÓC LÙN??”
-“Ừ, con nhóc bò dưới đất, sao không kết bạn với kiến”
-“Đồ…cái đồ…cái đồ!!”
Uyển Nhi quơ nắm đấm loạn xạ
-“Sao hả, giỏi thì đánh đi”
-“Tôi là người theo chủ nghĩa nhường nhịn mà, giờ thì đi vô nhà thôi”
Chấn Phong bước đi trước, vừa đi huýt sáo, Uyển Nhi đi đằng sau, nhân dịp nhìn trọn tấm lưng to lớn của cậu, suy nghĩ vớ vẩn:
“Nhớ ngày nào cậu ta còn cao bằng mình, giờ mình chỉ đứng tới cằm cậu ta thôi”
Nhớ đến nụ hôn của Chẫn Phong với cô gái kia, rất thành thạo, bỗng cô nhớ lại ngày nào đó, có 1 cậu bé thơm lén má 1 cô bé, mà mặt ửng hồng hết trơn, vậy mà giờ đây…
“Thiệt tình, sao lại thay đỗi nhanh như thế chứ…”
Uyển Nhi khẽ thở dài, xong cả hai đi lên phòng ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi học.
Uyển Nhi hồi nhỏ là 1 cô bé đáng yêu, dễ thương, bây giờ cô đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp, cô mang 1 vẻ đẹp dịu dàng, ngọt ngào của 1 cô gái mới lớn.
Chấn Phong thì mới 15 tuổi, nhưng nhìn cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Hồi nhỏ là 1 cậu bé kháu khỉnh, năng động, bây giờ cậu đã trở thành 1 chàng trai rất điển trai, cao ráo, đôi mắt hí làm cho cậu cuốn hút hơn bao giờ hết.
Đặc biệt, không còn là Chấn Phong ngây thơ ngày trước nữa, cậu ta có rất nhiều bạn gái, mỗi ngày thay 1 cô, còn hay ôm hôn nhau nữa, ba mẹ thì có tư tưởng Mỹ nên không quan tâm cho lắm.
9h tối, Uyển Nhi đang làm bài tập về nhà.
*Ngáp*
-“Cuối cùng cũng xong hết bài, ơ mới đó mà đã 9 giờ rồi nhỉ, chuẩn bị ngủ thôi”
Đi kéo rèm cửa sổ lại, thì nhìn thấy 2 người đang hôn nhau.
-“Cặp đôi nào đang hôn nhau trước nhà mình thế kia?”
-“Là thằng Chấn Phong, nó đang hôn 1 cô gái rất xinh!!”
-“Ở ngay trước nhà mà dám…đúng là đồ trơ trẽn”
-“Nhưng mà nhìn hấp dẫn quá” – Uyển Nhi nuốt nước miếng cái ực.
*Kém rèm cửa lại*
-“Ôi chao, xấu hổ quá, không thể nào nhìn tiếp nữa”
-“Trong khi mình còn chưa biết đến nụ hôn đầu đời, vậy mà nó ngày nào cũng đổi người, rồi đứng trước cổng hôn nhau, thật không thể hiểu nỗi vì lý do gì mà nó toàn kéo bạn gái đến trước cửa nhà để hôn thế kia”
-“Chậc, giờ chắc nó đang làm trò gì khác nữa, để mình ngó cái thử xem”
Uyển Nhi mặt gian, mở rèm ra coi tiếp.
-“Ơ, đâu mất tiêu rồi, mới nãy còn thấy đứng đây mà”
(Nhạc chuông điện thoại reo lên)
*I’ll be by your side, ’till the day I die
I’ll be waiting ’til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I’ll be waiting ’til I hear you say I Do*
I do -911
-“Oái!! Giật cả mình!!”
-“A lô?”
-“Mở cửa”
-“Hã? Ai thế, nói gì không nghe rõ?”
-“TAI ĐIẾC RỒI HẢ?? Xuống mở cửa mau lên!!”
-“Oái !! Thì ra là Chấn Phong!! Ôi cái lỗ tai của tôi”
Mình thật sự muốn nói như vầy:
“Bộ tui là người gác cửa hã?? Không thích!!Hôm nay đừng hòng mở cửa cho!! Một là leo tường vào, hai là phá cửa vô, ba là ngủ ngoài đường!! Muốn làm gì thì làm!!”
Muốn nói lắm, nhưng, mình sợ nó, thằng em trai hổ báo của mình đấy.
-“Rồi biết rồi, xuống liền” – Uyển Nhi đau khỗ cúp máy
Mình thật sự không hiểu nỗi thằng Chấn Phong này, lần đầu tiên gặp thì đáng ghét lắm, kể từ khi hoà giải với ba, từ đó mình và cậu ta thân thiết với nhau như chị em ruột vậy, đi đâu cũng có nhau, cậu ta lúc đó rất đáng yêu.
Cứ tưởng sẽ như vậy mãi, ai ngờ khi lớn nó lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí mức độ đáng ghét còn nhân lên gấp đôi nữa, có cơ hội là nó lại kiếm cớ bắt nạt, hành hạ mình, đúng là đồ nham hiểm độc ác mà.
Nhưng vẫn còn 1 điều cậu ta vẫn không thay đổi, đó là làm đại ca, bây giờ cậu ta đang là 1 tên có máu mặt trong trường, cứ thử đụng vào xem, sẽ biết hậu quả như thế nào…
-“Đi gì mà rùa bò vậy, không nhanh hơn được hả?”
-“Ai ở không đâu mà ngồi đó chờ mở cửa chứ”
-“Cô thử không mở xem”
-“Ôi mùi rượi, cậu lại uống rượu rồi!! Còn đang ở tuổi vị thành niên đó”
-“Thì sao chứ, chỉ uống có 1 chút thôi mà”
-“Hừ, cậu không nghe thì thôi bị gì ráng chịu, à mà trễ như vậy rồi mà còn được 1 bà chị dễ thương mở cửa cho, cậu cũng phải nên cảm ơn 1 tiếng chứ!”
-“Chị?”
Uyển Nhi sựng lại, nhớ ra cậu ta không thích xưng chị em, nhưng cô vẫn nói tiếp:
-“Đúng vậy, 8 năm rồi, cũng phải thừa nhận thôi”
-“Hay quá ta, con nhóc lùn này”
Chấn Phong xoa đầu, cười giễu Uyển Nhi
-“Cái gì?? CON NHÓC LÙN??”
-“Ừ, con nhóc bò dưới đất, sao không kết bạn với kiến”
-“Đồ…cái đồ…cái đồ!!”
Uyển Nhi quơ nắm đấm loạn xạ
-“Sao hả, giỏi thì đánh đi”
-“Tôi là người theo chủ nghĩa nhường nhịn mà, giờ thì đi vô nhà thôi”
Chấn Phong bước đi trước, vừa đi huýt sáo, Uyển Nhi đi đằng sau, nhân dịp nhìn trọn tấm lưng to lớn của cậu, suy nghĩ vớ vẩn:
“Nhớ ngày nào cậu ta còn cao bằng mình, giờ mình chỉ đứng tới cằm cậu ta thôi”
Nhớ đến nụ hôn của Chẫn Phong với cô gái kia, rất thành thạo, bỗng cô nhớ lại ngày nào đó, có 1 cậu bé thơm lén má 1 cô bé, mà mặt ửng hồng hết trơn, vậy mà giờ đây…
“Thiệt tình, sao lại thay đỗi nhanh như thế chứ…”
Uyển Nhi khẽ thở dài, xong cả hai đi lên phòng ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.