Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 43: Tôi xin cậu đấy
NganDo456
21/05/2017
Không nằm
ngoài dự đoán của Khắc Huy, sự ồn ào và chật chội bên trong "hiện thực"
hơn rất nhiều so với chỉ từ bên ngoài nhìn vào.
Hắn cảm giác như mình đang lạc vào thế giới khác. Một vài hàng hải sản khô thậm chí còn bố trí quầy ngay sát lề đường, tiếng gà tiếng vịt quàng quạt không ngừng nghỉ, những quả táo đỏ hồng và những quả cam sành trĩu nặng rải dọc lối đi,...
Hắn để ý, tuy trời lúc này đã tối nhưng tiếng cười nói mặc cả của họ vẫn khá sôi nổi, rôm rả.
Đi lướt qua từng quầy từng quầy một, hàng tôm cá cua tươi rói đang nhảy loi choi trong những chiếc chậu nhựa chứa nước to như bồn tắm là lựa chọn đầu tiên của Kim Trúc.
-"Đây, của nhỏ một trăm tất cả."
-"Chẵn một trăm ngàn đồng đây ạ."
-"Hỏi tý, hình như nhỏ và tên đứng lóng nga lóng ngóng đằng kia đi cùng nhau đúng không? Là ai mà dì chưa từng nghe nhắc đến bao giờ vậy? Có trai đẹp giấu kỹ quá nha nhỏ."
Nhỏ cười trừ, đoạn bà chủ quầy hải sản tươi sống cầm nguyên con cá đang vẫy đuôi giơ lên trước mặt Khắc Huy khi anh chàng đang định bước tới xách phụ đồ.
-"Tặng cưng một con mang về hầm ăn cho bổ! Thấy tươi không cưng? Mới bắt ngoài biển sáng nay luôn đó!"
-"C...con nhìn thấy rồi, dì không...cần thiết phải giơ nó lên cao vậy đâu..."
Có đứa đẩy cái đứa ngờ nghệch kia qua một bên, tươi cười bảo.
-"Phiền dì gói lại giúp tụi con, cảm ơn dì trước."
Một khi bạn gái đã lên tiếng thì xung quanh chỉ có nước im phăng phắc!
-"Thế vẫn lấy con cá hả?"
Khắc Huy hỏi vọng lên ngay sau khi cả hai rời khỏi quầy hàng.
-"Lấy chứ, lộc không lấy thì phí lắm."
-"Em như biến thành một người khác ấy."
Hắn vô thức nhận xét.
-"Anh...nghĩ vậy sao?"
-"Nhưng theo cách tốt hơn..."
Xung quanh, ai nấy cũng đều bận rộn với hai túi nilon lớn, có những người vô gia cư chật vật tìm chỗ ngủ qua đêm, cũng có vài em nhỏ lang thang tay cầm xấp vé số dày cộm, và có một số người đàn ông trên vai đeo một cái hộp gỗ đựng đồ nghề hớt tóc, trên tay là một mớ chong chóng đủ màu,...
Sự nhếch nhác, luộm thuộm trong suy nghĩ của hắn mỗi khi nhắc đến chợ giờ đây ít nhiều cũng được thay thế bằng hình ảnh một cuộc sống mưu sinh rất đáng trân trọng của người dân nơi đây nói riêng và khắp nơi nói chung.
-"Coi chừng nước phía sau!!"
-"Em sớm nói không phải tốt hơn sao?"
Đợi hắn ướt như chuột lột rồi, bạn gái hắn mới cảnh báo. Trời tối gió se se lạnh, cả lưng lại ướt nhẹp. Không khỏi bực bội, hắn hít một hơi sâu rồi chầm chậm thở ra, đoạn hùng hổ xoay người lại.
-"Rốt cuộc là ai có mắt như mù, đi trên đường mà đầu óc để trên mây h..."
-"Ơ kìa...sao hai người hôm nay lại bày bán ở đây?"
Sau khi Kim Trúc cất tiếng hỏi xong, Khắc Huy ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thoáng chút thay đổi.
Một cặp đôi cỡ tuổi trung niên đứng đối diện, ngoài biểu cảm hiện đang rất áy náy ra thì dáng vẻ chất phác, mộc mạc của họ đã đập vào mắt hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kế cạnh họ là mớ rau xanh non mơn mởn bàn đầy trên sạp, vài cọng ớt tươi đỏ rực, điểm vào đấy là màu trắng của tỏi.
....
Dẫu biết là sai, dẫu biết điều cả hai đang thực hiện ngay lúc này hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, nhưng mà chẳng hiểu sao, Dương Uyển Nhi vẫn rất yếu mềm.
Gương mặt, ánh mắt, đôi môi và cả giọng nói của Trần Chấn Phong, cộng thêm những va chạm gợi tình, và những động tác đung đưa dễ khiến con người ta mê muội đến thần hồn điên đảo, lý trí như mất dần.
Cô chịu thua, cô không thể nào kháng cự được, cô thích tất cả, cũng không muốn chống cự chút nào.
Loảng xoảng!
Cơ hồ như ông trời không nỡ xuống tay trừng phạt hai thanh thiếu niên quá sớm, ông cho cả hai một cơ hội nữa.
Tiếng chùm chìa khoá nặng trĩu bất thình lình rớt mạnh xuống nền nhà. Dù chưa rõ chiếc chìa đó thuộc về ông Hùng hay bà Hồng, dù chưa rõ là ai đã bất cẩn đánh rơi, nhưng nó tuyệt nhiên đã cứu cô một bàn thua trông thấy.
Lúc này Uyển Nhi nhất thời bừng tỉnh, mới vội vàng đẩy tay Chấn Phong ra.
Vốn dĩ cô chỉ định ngăn cậu lại bằng cách đẩy nhẹ thôi, ai mà ngờ được trong lúc luống cuống quá, sức lực đôi tay cũng vô tình tăng theo cấp số nhân. Đến mức, người ngoài nhìn vào mà không nghĩ cô đang đánh đuổi cậu mới lạ.
Cậu gần như giật mình luôn mà, song không phải không nhận ra trong lòng cô đang thấp thỏm điều gì, vẫn hiển nhiên nhào tới ôm cô vào lòng, rồi ra sức siết chặt không buông.
-"Cô có biết tôi rụt rè chờ đợi biết bao nhiêu lâu rồi mới có được khoảnh khắc này không? Cho tôi được gần gũi với cô...chỉ năm phút nữa thôi... Sẽ không sao đâu, tôi hứa... Dù gì đi nữa, đã có bao giờ hai người họ lên phòng cô ngay tức khắc khi họ vừa mới về đến nhà đâu..."
Cậu thì cố chấp không chịu rời đi, còn tiếng bước chân lẫn tiếng trò chuyện giữa ông Hùng và bà Hồng phía dưới lầu cứ tiếp tục vang lên sôi nổi, lại càng lúc càng thử thách mức độ kiên nhẫn của cô.
Cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi vòng tay rắn chắc kia. Tức nước vỡ bờ, cô chỉ còn biết run rẩy gục đầu vào ngực cậu.
-"Phong...tôi xin cậu đấy, rời khỏi phòng đi... Cậu có thể không sợ nhưng tôi thì không...tôi chưa thực sự sẵn sàng để đối mặt thử thách này... Chấn Phong, tôi nói cậu mau đi đi trước khi quá trễ..."
Toàn thân cô như mềm nhũn dựa ở trước ngực cậu, chất giọng cũng có mấy phần lạc đi.
Đáy mắt hiện một mảnh âm trầm, cậu khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô rồi hạ giọng nói.
-"Cực kỳ ngốc, có chút chuyện bé mà xé ra cho to, chỉ cần tôi đi là được thôi phải không?"
Cậu đứng dậy, duỗi tay duỗi chân vài cái rồi bước nhanh về phía mà cô chắc chắn không phải phía cửa phòng.
-"C...cậu đang định làm gì vậy? Này, ở đây là lầu hai đó!"
-"Lát nữa nhớ đi xuống nhà dưới nhờ mẹ cô làm cho chút gì đó để bỏ bụng, lười nhác như cô nãy giờ nằm lì xem phim đã ăn uống gì đâu... Sẵn tiện cô thông báo luôn với ba tôi con trai ông đi tụ tập cùng bạn bè chưa về nhà, vậy nha?"
-"Chấn Phong...cậu bình tĩnh, đừng doạ tôi tội nghiệp...!"
Vụt mất Chấn Phong đúng vỏn vẹn hai giây. Dù đôi chân của Uyển Nhi chạy nhanh thế nào cũng không thắng được vận tốc của trái đất. Còn lại mắt cô chỉ bắt kịp loáng thoáng bóng lưng cậu rơi xuống từ cửa sổ với một tốc độ kinh hoàng.
Trái tim cô nhờ vậy như rớt mạnh xuống, nhanh không kém cạnh. Đoạn chưa kịp định thần lại thì thấy kẻ xấu đó đã tiếp đất an toàn từ đời nào rồi, còn lấy ngón tay ra dấu cho cô nhìn vào điện thoại nữa.
Cô dò xét xung quanh phòng cố nhớ xem mình đã để điện thoại di động ở chỗ nào. Sau khi tìm được cô cấp tốc nhìn vào màn hình, quả thật là tin nhắn của cậu.
"Lại sợ cái gì chứ, cơ thể tôi đặc biệt dẻo dai đấy, cô đã quên Chấn Phong tôi là dân thể thao rồi hả?"
Thì đã sao... Đồ khó ưa, nếu cậu dám đùa với tử thần thêm một lần nào nữa xem?
Tham lam đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối thì bóng dáng của gã khó ưa ấy sớm đã mất dạng. Trời tối thế này, cũng không biết gã ta muốn đi đâu.
Sự căng thẳng vơi đi rất nhiều khi chỉ còn lại một mình Uyển Nhi trong căn phòng. Cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cơ mà trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn.
Có một cô gái rất yêu một chàng trai, và chàng trai cũng rất yêu cô gái đó. Nhưng câu chuyện tình yêu của họ thật không đơn giản như mọi người thường nghĩ.
....
Đúng vậy, cặp đôi cỡ tuổi trung niên nhìn nhầm Đặng Khắc Huy với mớ rau cải bó xôi mà tha hồ "tưới nước" đích thị là thân phụ và thân mẫu của Nguyễn Thị Kim Trúc.
Ôi, ấn tượng ban đầu với ba mẹ người yêu quả thật chẳng tốt đẹp tí nào.
-"Cố gắng ghi điểm giúp em hãnh diện trước ba mẹ nha anh."
Còn ghi điểm khỉ khô gì cơ chứ, mém chút nữa là hắn buột miệng chửi thề luôn nữa là đằng khác.
Nói gì thì nói, còn nước còn tát, hiện tại hắn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh sạp rau chỉ vì ý kiến sẽ thu hút khách hàng hiệu quả hơn từ mẹ của Kim Trúc.
Mà thân mẫu dễ thương lắm, luôn miệng hỏi hắn có muốn mang rau củ quả gì về nhà không mãi thôi, rồi cũng có ý định mời hắn uống thử nước mía siêu sạch ở gian hàng bên kia nữa.
Hắn chỉ lịch sự từ chối. Eo, ai mà biết nước mía siêu sạch hay là siêu bẩn đây?
Thân phụ thì trông có vẻ hơi khó tính một chút, cứ ngồi yên quan sát nhất cử nhất động hắn một lúc lâu ấy.
-"Đã nghe kể qua, hóa ra nhóc con chính là chàng trai có số hưởng đó hả?"
-"Có lẽ là vậy ạ..."
Bác trai lườm lườm, sống lưng hắn bỗng dưng lành lạnh tập hai.
-"Cũng đã nghe kể qua, mi đã khiến con gái cưng ta khóc rất nhiều lần..."
-"A..."
-"Mi có từng nghĩ đến cảm giác của con gái ta khi phải tốn cả lít nước mắt chỉ vì muốn theo đuổi một thằng như mi không?"
-"Con..."
-"Để ta giảng cho mi hiểu..."
Một luồng sát khí nặng nề bao phủ khắp xung quanh. Không chỉ hắn, mà cả Kim Trúc và bác gái đều có thể cảm nhận được.
-"Nói chớ muốn làm gì thì làm, chuyện đó rất thú vị. Mà nhớ là đừng có làm gì quá đáng nhé..."
Cả ba ngây ra, rồi sực hiểu, cùng phá lên cười lớn. Sau đó, hai người đàn ông đập tay nhau một cái. Không khí trở nên rất tốt, mọi người nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn.
Quầy rau họ từ lúc nào đã nườm nượp khách ghé thăm. Sinh hoạt tập thể dưới bóng đèn điện quang nhỏ một mình cân cả màn đêm mênh mông bận rộn là thế, vẫn không mất đi tiếng cười vui vẻ.
Song cuộc đời, là một chuỗi những hội ngộ đầy bất ngờ.
Ngoài kia, có một người đàn ông và một người phụ nữ, từ đầu đến chân đều dát hàng hiệu, đã đứng lặng lẽ quan sát họ từ ban nãy đến giờ, nét mặt không có chút gì gọi là hài lòng.
Hắn cảm giác như mình đang lạc vào thế giới khác. Một vài hàng hải sản khô thậm chí còn bố trí quầy ngay sát lề đường, tiếng gà tiếng vịt quàng quạt không ngừng nghỉ, những quả táo đỏ hồng và những quả cam sành trĩu nặng rải dọc lối đi,...
Hắn để ý, tuy trời lúc này đã tối nhưng tiếng cười nói mặc cả của họ vẫn khá sôi nổi, rôm rả.
Đi lướt qua từng quầy từng quầy một, hàng tôm cá cua tươi rói đang nhảy loi choi trong những chiếc chậu nhựa chứa nước to như bồn tắm là lựa chọn đầu tiên của Kim Trúc.
-"Đây, của nhỏ một trăm tất cả."
-"Chẵn một trăm ngàn đồng đây ạ."
-"Hỏi tý, hình như nhỏ và tên đứng lóng nga lóng ngóng đằng kia đi cùng nhau đúng không? Là ai mà dì chưa từng nghe nhắc đến bao giờ vậy? Có trai đẹp giấu kỹ quá nha nhỏ."
Nhỏ cười trừ, đoạn bà chủ quầy hải sản tươi sống cầm nguyên con cá đang vẫy đuôi giơ lên trước mặt Khắc Huy khi anh chàng đang định bước tới xách phụ đồ.
-"Tặng cưng một con mang về hầm ăn cho bổ! Thấy tươi không cưng? Mới bắt ngoài biển sáng nay luôn đó!"
-"C...con nhìn thấy rồi, dì không...cần thiết phải giơ nó lên cao vậy đâu..."
Có đứa đẩy cái đứa ngờ nghệch kia qua một bên, tươi cười bảo.
-"Phiền dì gói lại giúp tụi con, cảm ơn dì trước."
Một khi bạn gái đã lên tiếng thì xung quanh chỉ có nước im phăng phắc!
-"Thế vẫn lấy con cá hả?"
Khắc Huy hỏi vọng lên ngay sau khi cả hai rời khỏi quầy hàng.
-"Lấy chứ, lộc không lấy thì phí lắm."
-"Em như biến thành một người khác ấy."
Hắn vô thức nhận xét.
-"Anh...nghĩ vậy sao?"
-"Nhưng theo cách tốt hơn..."
Xung quanh, ai nấy cũng đều bận rộn với hai túi nilon lớn, có những người vô gia cư chật vật tìm chỗ ngủ qua đêm, cũng có vài em nhỏ lang thang tay cầm xấp vé số dày cộm, và có một số người đàn ông trên vai đeo một cái hộp gỗ đựng đồ nghề hớt tóc, trên tay là một mớ chong chóng đủ màu,...
Sự nhếch nhác, luộm thuộm trong suy nghĩ của hắn mỗi khi nhắc đến chợ giờ đây ít nhiều cũng được thay thế bằng hình ảnh một cuộc sống mưu sinh rất đáng trân trọng của người dân nơi đây nói riêng và khắp nơi nói chung.
-"Coi chừng nước phía sau!!"
-"Em sớm nói không phải tốt hơn sao?"
Đợi hắn ướt như chuột lột rồi, bạn gái hắn mới cảnh báo. Trời tối gió se se lạnh, cả lưng lại ướt nhẹp. Không khỏi bực bội, hắn hít một hơi sâu rồi chầm chậm thở ra, đoạn hùng hổ xoay người lại.
-"Rốt cuộc là ai có mắt như mù, đi trên đường mà đầu óc để trên mây h..."
-"Ơ kìa...sao hai người hôm nay lại bày bán ở đây?"
Sau khi Kim Trúc cất tiếng hỏi xong, Khắc Huy ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thoáng chút thay đổi.
Một cặp đôi cỡ tuổi trung niên đứng đối diện, ngoài biểu cảm hiện đang rất áy náy ra thì dáng vẻ chất phác, mộc mạc của họ đã đập vào mắt hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kế cạnh họ là mớ rau xanh non mơn mởn bàn đầy trên sạp, vài cọng ớt tươi đỏ rực, điểm vào đấy là màu trắng của tỏi.
....
Dẫu biết là sai, dẫu biết điều cả hai đang thực hiện ngay lúc này hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, nhưng mà chẳng hiểu sao, Dương Uyển Nhi vẫn rất yếu mềm.
Gương mặt, ánh mắt, đôi môi và cả giọng nói của Trần Chấn Phong, cộng thêm những va chạm gợi tình, và những động tác đung đưa dễ khiến con người ta mê muội đến thần hồn điên đảo, lý trí như mất dần.
Cô chịu thua, cô không thể nào kháng cự được, cô thích tất cả, cũng không muốn chống cự chút nào.
Loảng xoảng!
Cơ hồ như ông trời không nỡ xuống tay trừng phạt hai thanh thiếu niên quá sớm, ông cho cả hai một cơ hội nữa.
Tiếng chùm chìa khoá nặng trĩu bất thình lình rớt mạnh xuống nền nhà. Dù chưa rõ chiếc chìa đó thuộc về ông Hùng hay bà Hồng, dù chưa rõ là ai đã bất cẩn đánh rơi, nhưng nó tuyệt nhiên đã cứu cô một bàn thua trông thấy.
Lúc này Uyển Nhi nhất thời bừng tỉnh, mới vội vàng đẩy tay Chấn Phong ra.
Vốn dĩ cô chỉ định ngăn cậu lại bằng cách đẩy nhẹ thôi, ai mà ngờ được trong lúc luống cuống quá, sức lực đôi tay cũng vô tình tăng theo cấp số nhân. Đến mức, người ngoài nhìn vào mà không nghĩ cô đang đánh đuổi cậu mới lạ.
Cậu gần như giật mình luôn mà, song không phải không nhận ra trong lòng cô đang thấp thỏm điều gì, vẫn hiển nhiên nhào tới ôm cô vào lòng, rồi ra sức siết chặt không buông.
-"Cô có biết tôi rụt rè chờ đợi biết bao nhiêu lâu rồi mới có được khoảnh khắc này không? Cho tôi được gần gũi với cô...chỉ năm phút nữa thôi... Sẽ không sao đâu, tôi hứa... Dù gì đi nữa, đã có bao giờ hai người họ lên phòng cô ngay tức khắc khi họ vừa mới về đến nhà đâu..."
Cậu thì cố chấp không chịu rời đi, còn tiếng bước chân lẫn tiếng trò chuyện giữa ông Hùng và bà Hồng phía dưới lầu cứ tiếp tục vang lên sôi nổi, lại càng lúc càng thử thách mức độ kiên nhẫn của cô.
Cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi vòng tay rắn chắc kia. Tức nước vỡ bờ, cô chỉ còn biết run rẩy gục đầu vào ngực cậu.
-"Phong...tôi xin cậu đấy, rời khỏi phòng đi... Cậu có thể không sợ nhưng tôi thì không...tôi chưa thực sự sẵn sàng để đối mặt thử thách này... Chấn Phong, tôi nói cậu mau đi đi trước khi quá trễ..."
Toàn thân cô như mềm nhũn dựa ở trước ngực cậu, chất giọng cũng có mấy phần lạc đi.
Đáy mắt hiện một mảnh âm trầm, cậu khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô rồi hạ giọng nói.
-"Cực kỳ ngốc, có chút chuyện bé mà xé ra cho to, chỉ cần tôi đi là được thôi phải không?"
Cậu đứng dậy, duỗi tay duỗi chân vài cái rồi bước nhanh về phía mà cô chắc chắn không phải phía cửa phòng.
-"C...cậu đang định làm gì vậy? Này, ở đây là lầu hai đó!"
-"Lát nữa nhớ đi xuống nhà dưới nhờ mẹ cô làm cho chút gì đó để bỏ bụng, lười nhác như cô nãy giờ nằm lì xem phim đã ăn uống gì đâu... Sẵn tiện cô thông báo luôn với ba tôi con trai ông đi tụ tập cùng bạn bè chưa về nhà, vậy nha?"
-"Chấn Phong...cậu bình tĩnh, đừng doạ tôi tội nghiệp...!"
Vụt mất Chấn Phong đúng vỏn vẹn hai giây. Dù đôi chân của Uyển Nhi chạy nhanh thế nào cũng không thắng được vận tốc của trái đất. Còn lại mắt cô chỉ bắt kịp loáng thoáng bóng lưng cậu rơi xuống từ cửa sổ với một tốc độ kinh hoàng.
Trái tim cô nhờ vậy như rớt mạnh xuống, nhanh không kém cạnh. Đoạn chưa kịp định thần lại thì thấy kẻ xấu đó đã tiếp đất an toàn từ đời nào rồi, còn lấy ngón tay ra dấu cho cô nhìn vào điện thoại nữa.
Cô dò xét xung quanh phòng cố nhớ xem mình đã để điện thoại di động ở chỗ nào. Sau khi tìm được cô cấp tốc nhìn vào màn hình, quả thật là tin nhắn của cậu.
"Lại sợ cái gì chứ, cơ thể tôi đặc biệt dẻo dai đấy, cô đã quên Chấn Phong tôi là dân thể thao rồi hả?"
Thì đã sao... Đồ khó ưa, nếu cậu dám đùa với tử thần thêm một lần nào nữa xem?
Tham lam đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối thì bóng dáng của gã khó ưa ấy sớm đã mất dạng. Trời tối thế này, cũng không biết gã ta muốn đi đâu.
Sự căng thẳng vơi đi rất nhiều khi chỉ còn lại một mình Uyển Nhi trong căn phòng. Cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cơ mà trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn.
Có một cô gái rất yêu một chàng trai, và chàng trai cũng rất yêu cô gái đó. Nhưng câu chuyện tình yêu của họ thật không đơn giản như mọi người thường nghĩ.
....
Đúng vậy, cặp đôi cỡ tuổi trung niên nhìn nhầm Đặng Khắc Huy với mớ rau cải bó xôi mà tha hồ "tưới nước" đích thị là thân phụ và thân mẫu của Nguyễn Thị Kim Trúc.
Ôi, ấn tượng ban đầu với ba mẹ người yêu quả thật chẳng tốt đẹp tí nào.
-"Cố gắng ghi điểm giúp em hãnh diện trước ba mẹ nha anh."
Còn ghi điểm khỉ khô gì cơ chứ, mém chút nữa là hắn buột miệng chửi thề luôn nữa là đằng khác.
Nói gì thì nói, còn nước còn tát, hiện tại hắn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh sạp rau chỉ vì ý kiến sẽ thu hút khách hàng hiệu quả hơn từ mẹ của Kim Trúc.
Mà thân mẫu dễ thương lắm, luôn miệng hỏi hắn có muốn mang rau củ quả gì về nhà không mãi thôi, rồi cũng có ý định mời hắn uống thử nước mía siêu sạch ở gian hàng bên kia nữa.
Hắn chỉ lịch sự từ chối. Eo, ai mà biết nước mía siêu sạch hay là siêu bẩn đây?
Thân phụ thì trông có vẻ hơi khó tính một chút, cứ ngồi yên quan sát nhất cử nhất động hắn một lúc lâu ấy.
-"Đã nghe kể qua, hóa ra nhóc con chính là chàng trai có số hưởng đó hả?"
-"Có lẽ là vậy ạ..."
Bác trai lườm lườm, sống lưng hắn bỗng dưng lành lạnh tập hai.
-"Cũng đã nghe kể qua, mi đã khiến con gái cưng ta khóc rất nhiều lần..."
-"A..."
-"Mi có từng nghĩ đến cảm giác của con gái ta khi phải tốn cả lít nước mắt chỉ vì muốn theo đuổi một thằng như mi không?"
-"Con..."
-"Để ta giảng cho mi hiểu..."
Một luồng sát khí nặng nề bao phủ khắp xung quanh. Không chỉ hắn, mà cả Kim Trúc và bác gái đều có thể cảm nhận được.
-"Nói chớ muốn làm gì thì làm, chuyện đó rất thú vị. Mà nhớ là đừng có làm gì quá đáng nhé..."
Cả ba ngây ra, rồi sực hiểu, cùng phá lên cười lớn. Sau đó, hai người đàn ông đập tay nhau một cái. Không khí trở nên rất tốt, mọi người nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn.
Quầy rau họ từ lúc nào đã nườm nượp khách ghé thăm. Sinh hoạt tập thể dưới bóng đèn điện quang nhỏ một mình cân cả màn đêm mênh mông bận rộn là thế, vẫn không mất đi tiếng cười vui vẻ.
Song cuộc đời, là một chuỗi những hội ngộ đầy bất ngờ.
Ngoài kia, có một người đàn ông và một người phụ nữ, từ đầu đến chân đều dát hàng hiệu, đã đứng lặng lẽ quan sát họ từ ban nãy đến giờ, nét mặt không có chút gì gọi là hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.