Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 26: “VÌ UYỂN NHI CHUYỆN GÌ TAO CŨNG SẼ LÀM!”
NganDo456
30/12/2015
-“Cuối cùng mày cũng lên kế hoạch xử thằng Chấn Phong. Tại lâu rồi
thấy mày im lặng quá, cứ tưởng mày quên béng chuyện đó luôn chứ!”
-“Đúng rồi, kể từ khi anh nói tiếp cận chị thằng Phong, anh im lặng hẳn ra, không biết có chuyện gì làm anh phân tâm sao?”
Chuyện làm Khắc Huy phân tâm…
-“Không có chuyện gì hết!”
-“Vậy thì tốt, mà kế hoạch này sẽ làm thằng Phong từ bỏ chức đại ca, mày chắc chứ?”
-“Sao lại không chắc”
Khắc Huy nhếch mép, lần này hắn đã lên 1 kế hoạch rất hoàn hảo.
….
Giờ ra chơi ở trường LTT, Uyển Nhi cùng Thiên Minh đi dạo.
Có thể nói, kể từ khi cậu tỏ tình với cô, 2 người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng nhiều.
-“Chị không cần phải hồi hộp đến thế đâu, cứ bình thường như mọi ngày được rồi!”
Thiên Minh bật cười.
-“Hả? Chị đâu có hồi hộp!”
-“Xạo, mỗi lần hồi hộp là chị không chịu nhìn vào mắt đối phương, như bây giờ nè”
Cậu bẹo má Uyển Nhi 1 cái.
-“Ui…ui…au á!”
-“Hehe”
-“Mà chị nghĩ mãi, không hiểu sao em lại thích chị, chị đâu có gì tốt, tại sao thế?”
1 câu hỏi khó xử, Thiên Minh đỏ mặt, cậu gãi gãi đầu.
-“Thì…thích…là thích thôi…”
-“Nhưng thích cái gì mới được?”
Có đứa vẫn không chịu buông tha, mặt Thiên Minh lại càng đỏ.
-“Thích 1 người cần phải có lý do sao? Chị chỉ cần biết em đã thích chị từ hồi nhỏ rồi”
-“Lúc nào cơ?”
-“Lúc…em giả tên bắt cóc hù chị ở công viên, 8 năm trước ấy…”
Uyển Nhi dùng hết IQ trong đầu để nhớ ra chuyện 8 năm trước…
-“Aa!! Em là cái tên bắt cóc mà cầm dao hù chị, rồi bị chị cho 1 cú ngay chỗ đó có phải không??”
Chậc, có cần phải la lớn đến thế không? Ai đi ngang qua cũng đều cười rất đê tiện. Có cái lỗ nào không cho Thiên Minh chui xuống với…
-“Ừm…”
-“Uầy! Lúc đó em làm chị khóc sướt mướt luôn, em là đồ xấu xa!”
-“Tại thằng Phong đấy, chứ em là người hiền lành mà”
-“Haha, rồi từ đó em thích chị luôn à?”
-“Ừm…”
-“Em dễ thương ghê”
-“Hì”
-“À chị còn muốn hỏi…”
-“Thôi em đi mua nước, đợi em ở đây nha!”
Thiên Minh kiếm cớ bỏ đi, chứ còn ở đây thêm 1 giây phút nào nữa là mặt cậu thành trái cà chua mất thôi.
-“Ơ ơ, mình chưa kịp hỏi xong mà!?”
Để lại Uyển Nhi chã hiểu mô tê chi.
Trong lúc đợi Thiên Minh quay lại thì cô đi vòng vòng sân trường, vừa đi vừa ngắm khí trời, tâm trạng rất ư là thoải mái.
Cô đi xuống cầu thang, đến chỗ Thiên Minh kêu đợi.
-“Chào Uyển Nhi”
1 cô bạn chung lớp mỉm cười.
-“Chào Ngọc”
-“Hì”
Ngọc quay đi thì Nhi cũng tiếp tục bước xuống bậc cầu thang.
Bỗng…
Cơ thể như bị rơi từ trên không xuống…
1 cách rất nhanh chóng…
Nhưng lại không thấy đau…
Uyển Nhi nhanh chóng định hình lại, nhìn kỹ thì lúc nãy cô đang đứng ở bậc cầu thang kia, giờ thì đang nằm dưới mặt đất…
Cô bị ngã, nhưng tại sao cơ thể lại không có va đập nào, rất bình thường…
Và, hình như cô đang nằm trên cái gì đó mềm mềm…
-“Thiên Minh!!!!”
-“Thiên Minh!!!! Em có sao không????”
-“Thiên Minh!!!! Em tỉnh lại đi!!!!”
….
Tại bệnh viện.
-“Đầu bị chấn thương do va đập mạnh nên tạm thời bất tỉnh, xương ở cánh tay trái bị gãy, còn lại không sao. Điều trị 1 thời gian sẽ có chuyển biến tốt”
-“Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ”
Chấn Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu quay sang Uyển Nhi.
-“Cô không bị sao chứ?”
-“Thiên Minh…vì đỡ tôi…nên cậu ấy bị thương…tôi…huhu…lỗi tại tôi…”
Giọng Uyển Nhi bị đứt quãng, sau đó là những giọt nước mắt.
-“Không sao, không phải lỗi của cô, bác sĩ nói cậu ta điều trị 1 thời gian sẽ khỏi thôi mà, đừng khóc nữa”
Chấn Phong ôm Uyển Nhi vào lòng, cậu chầm chậm vỗ lưng cô.
-“Huhuhu…nếu biết thế tôi…tôi sẽ không đi đâu đâu…tôi sẽ đứng đợi cậu ấy…vậy thì tôi cũng không bị ngã…cậu ấy cũng không vì tôi mà bị thương…lỗi tại tôi…huhuhu”
Cô bật khóc nức nở trong lòng cậu.
-“Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi mà, do xui xẻo thôi, không phải lỗi tại cô”
-“Huhu…”
-“Ổn rồi…”
-“Mời người nhà bệnh nhân Hoàng Thiên Minh đến quầy đăng ký”
Tiếng loa thông báo vang lên.
-“Tôi phải đi làm mấy cái thủ tục, cô đứng ở đây đi”
Chấn Phong dùng ngón tay quệt đi mấy giọt nước mắt kia, xoa đầu kẹo dẻo 1 cái rồi mới yên tâm quay đi.
Nhìn vào phòng bệnh, Uyển Nhi lại cảm thấy đau. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực, hối hận như lúc này.
Lúc đó, Thiên Minh đỏ bừng mặt khi phải giải thích vì sao lại thích Uyển Nhi. Rồi xấu hổ chạy đi khi cô cứ gặng hỏi mãi. Khi thấy cô sắp ngã, dù biết rằng mình sẽ bị thương, nhưng cậu vẫn xông vào đỡ. Cứu cô 1 bàn thua trông thấy.
Cậu thích cô nhiều đến vậy, 1 người như cô, liệu có đáng khi cậu phải làm thế không?
Cũng may là cậu không bị quá nặng, nếu không cô sẽ phải cắn rứt lương tâm cả đời.
Cô tự hứa với lòng mình là sẽ bù đắp cho cậu hơn nữa.
….
Vài ngày sau đó, Thiên Minh đã nhanh chóng hồi phục, đầu và tay được băng bó kỹ lưỡng. Bác sĩ dặn cậu nên ở đây thêm 1, 2 ngày cho khoẻ hẳn rồi hãy về.
Người thân, bạn bè đều đến bệnh viện thăm cậu. Đặc biệt là Uyển Nhi, cô luôn túc trực ở đây 24/24, khi cậu đói và khát, liền có đồ ăn ngon, thức uống mát lành do cô mua, khiến cậu cảm thấy ở bệnh viện còn sung sướng hơn ở nhà nữa.
Nhắc tới đây, lòng Thiên Minh cảm thấy ấm áp, người con gái này, khiến cậu không nghĩ ngợi gì mà lao thân mình ra bảo vệ, cũng may là cô không sao, là cậu yên tâm rồi.
-“Mặt chị hốc hác như bà già rồi kia kìa”
-“Vì lo cho em đó”
Uyển Nhi vào thẳng vấn đề, làm Thiên Minh bật cười sảng khoái.
-“Em còn cười, ai kêu em xông vào đỡ chị chứ?”
-“Thế để chị bị ngã à?”
-“Ờ thì…”
Uyển Nhi chưa biết nói gì, cậu nói tiếp:
-“Ngốc nghếch, đó là việc nam tử hán đại trượng phu cần làm, là do em muốn bảo vệ chị, nên chị đừng cảm thấy áy náy nữa!”
Nước mắt khẽ rơi, những lời nói ấy, sao mà ấm áp đến thế.
-“Cảm ơn em nhiều lắm”
-“Chị vừa khóc vừa cười nhìn hài ghê”
Thiên Minh trêu chọc.
-“Xì, chị mới mua gà rán nè, có muốn ăn không?”
-“Bụng em không bao giờ biết từ chối!”
Cậu nghĩ, dù bị thương, nhưng nhờ đó mới nhận được sự quan tâm lo lắng của ai kia, cậu sướng rơn.
Thiên Minh nhe răng cười gian.
….
Tối, chỉ còn lại Chấn Phong ở viện, cậu mới nghi ngờ hỏi Thiên Minh:
-“Là do cô ta tự ngã, hay…”
-“Đúng vậy, tao thấy có người đẩy!”
Chấn Phong tức điên.
-“Trước giờ cô ta đâu sinh sự với ai, là thằng Khắc Huy phải không?! Thằng khốn đó!!”
Thiên Minh lắc đầu.
-“Không phải con trai, là con gái!”
-“Cái…cái gì?”
….
-“Là mày đẩy con Uyển Nhi?”
-“Đúng vậy, nhưng thằng Thiên Minh lại đỡ dùm nó, em đang tức điên lên đây!”
Khắc Huy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở lại bình thường, hắn chầm chậm nói:
-“Nếu em gái muốn trả thù Uyển Nhi đến vậy thì anh trai sẽ tạo cho 1 cơ hội”
Mắt Diệu Huyền sáng rực.
-“Cơ hội sao? Vậy thì em muốn cho con đó 1 trận nhớ đời!”
Khắc Huy nhếch mép, tường tận chỉ dạy kế hoạch cho cô em gái.
….
Thiên Minh cũng đã xuất viện, mọi thứ đều trở lại như bình thường.
Hôm nay là ngày kế hoạch của 2 anh em nhà họ Đặng sẽ được diễn ra.
….
*Chuông điện thoại reo*
-“Đợi tý, có ai gọi cho tao nè”
-“A lô?”
-“Là Diệu Huyền đây”
-“À, có chuyện gì không Huyền?”
-“Câu…có thể đến địa chỉ này được không?”
-“Được chứ, nhưng sao vậy?”
-“Bạn tớ đến trả đồ đột xuất, tớ thì bận không đến được, nên tớ muốn cậu lấy thay đó mà”
-“Vậy tớ sẽ rủ Kim Trúc đi cùng nhé!”
-“Không, chỉ mình cậu thôi”
-“Hả? Tại sao?”
-“Tớ chỉ nói là có 1 mình cậu đi thôi, nên cậu đừng rủ Trúc theo chi cho phiền, nha!”
-“À, được rồi”
Uyển Nhi cúp điện thoại, suy nghĩ 1 chút, nhưng vẫn nghe lời Huyền chạy xe đạp đến đó 1 mình.
…
Đến nơi, đây là 1 chỗ khá vắng vẻ, có 2 đứa con gái đứng đó.
-“Mình là bạn của Diệu Huyền, đến lấy đồ dùm…ưm”
-“Đem nó lên xe”
…
Lúc Uyển Nhi tỉnh dậy thì thấy cả người đang bị trói. Trước mặt là 1 đám con gái xăm xổ đầy mình.
1 con nhỏ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ầm à ầm ừ 1 hồi rồi tắt máy.
-“Xin lỗi cưng nha, mấy chị không muốn làm vậy đâu”
-“Mấy chị…định làm gì?”
-“Ỷ đông hiếp yếu chứ làm gì?”
Đám con gái xăn tay áo lên, nở 1 nụ cười đầy nham hiểm.
…
Chấn Phong đang ngồi ở nhà, điện thoại cậu rung lên có tin nhắn.
Là 1 bức ảnh Uyển Nhi bị cấu nhéo trầy trụa hết cả người.
Tiếp theo đó là 1 tin nhắn:
“Nếu mày còn không mau đến đây là tao không biết sẽ làm gì người mày yêu đâu nha”
Cậu bình tĩnh bấm gọi cho số máy đó.
-“Địa chỉ?”
-“Là khu bỏ hoang lần trước, mày biết rồi mà”
Là giọng thằng ch* Khắc Huy.
Nhưng giờ không phải là lúc để cãi lộn lộn, Chấn Phong nhanh chóng dập máy, phi như điên đến khu bỏ hoang.
…
Ở khu bỏ hoang, Khắc Huy lẫn đám đàn em đều có mặt đông đủ.
-“Người mà tụi bây cần xử đã đến, còn không mau thả người?”
Chấn Phong chầm chậm thốt ra từng chữ.
-“Không dễ vậy đâu, nếu muốn thả người thì mày phải làm cho tao 2 việc”
Khắc Huy nhàn nhạt.
-“Nói!”
-“Rời bỏ chức vụ đại ca”
Chấn Phong thở mạnh ra.
-“Được, còn việc thứ 2?”
Khắc Huy vừa nói việc thứ 2 vừa nhếch mép.
-“Và…ngoan ngoãn cho tụi tao đánh!”
-“Hèn vậy?”
Chấn Phong cũng nhếch mép theo.
-“Vì tao biết mày hoàn toàn có thể hạ được đám tụi tao, nên ngu gì không sử dụng chiêu này”
Khắc Huy nói tiếp:
-“Nhưng nếu là vì cô ta, sao mày dám không làm chứ? Đúng không?”
-“Mày nói đúng, vì Uyển Nhi chuyện gì tao cũng sẽ làm!”
-“Cảm động ghê”
-“Vậy thả cô ta ra đi, rồi tụi bây làm gì tao cũng được”
Khắc Huy bật cười khanh khách.
-“Tụi tao đâu có ngu, thả người rồi mày để yên cho tụi tao đánh à?”
Chấn Phong nghiến răng, bàn tay nắm chặt lại, tên Khắc Huy này, quả thật cậu đã quá xem thường.
-“Vậy đánh xong thì nhất định phải thả người”
-“Ok, tao sẽ không thất hứa”
Cả đám con trai mỗi đứa móc ra cây gậy, thủ thế sẵn để đánh người.
Khi Khắc Huy ra hiệu, thì cả đám nhào lên đánh Chấn Phong như những con sư tử đói đớp mồi.
Đám rùi nhặn này, nếu là bình thường thì chấp cả dòng họ tụi nó lên luôn, cũng không là gì so với cậu. Nhưng nghĩ đến Uyển Nhi, cậu đành ngậm ngùi để yên cho những cú đánh, đấm liên tiếp lên người mình.
Máu…cũng chảy xuống…từng giọt…từng giọt…
Đau lắm, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn, không hề ra tay.
Ở 1 góc của khu bỏ hoang, Diệu Huyền sợ sệt bấm điện thoại gọi cho Khắc Huy.
-“Anh nói là sẽ giúp em xử con Uyển Nhi!! Nhưng anh không hề nói là lấy nhỏ đó đe doạ và cho Chấn Phong 1 trận?? Sao anh lại làm thế với người em yêu chứ?!”
-“Xin lỗi nha, đành phải lợi dụng mày rồi”
-“Anh…anh!! Đừng đánh nữa!! Cậu ấy sắp chịu không nổi rồi!!”
-“Tao vẫn chưa hả dạ”
-“Em chưa lần nào cầu xin anh, nhưng lần này…em xin anh…hãy tha cho cậu ấy đi!”
Khắc Huy giật mình, đứa em gái của hắn, cũng có lúc như thế này ư?
-“Mày…yêu cậu ta lắm à?”
-“Em…đau lắm!”
Diệu Huyền bất lực nhìn Chấn Phong, giây phút này, nhỏ cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, như có hàng ngàn cây kim đâm vào người.
Dù rất muốn ra mặt để cứu cậu, nhưng nhỏ không thể làm vậy được, cậu sẽ biết nhỏ là người đứng sau chuyện này mất.
Nên nhỏ chỉ còn cách nài nỉ van xin anh trai.
-“Đúng rồi, kể từ khi anh nói tiếp cận chị thằng Phong, anh im lặng hẳn ra, không biết có chuyện gì làm anh phân tâm sao?”
Chuyện làm Khắc Huy phân tâm…
-“Không có chuyện gì hết!”
-“Vậy thì tốt, mà kế hoạch này sẽ làm thằng Phong từ bỏ chức đại ca, mày chắc chứ?”
-“Sao lại không chắc”
Khắc Huy nhếch mép, lần này hắn đã lên 1 kế hoạch rất hoàn hảo.
….
Giờ ra chơi ở trường LTT, Uyển Nhi cùng Thiên Minh đi dạo.
Có thể nói, kể từ khi cậu tỏ tình với cô, 2 người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng nhiều.
-“Chị không cần phải hồi hộp đến thế đâu, cứ bình thường như mọi ngày được rồi!”
Thiên Minh bật cười.
-“Hả? Chị đâu có hồi hộp!”
-“Xạo, mỗi lần hồi hộp là chị không chịu nhìn vào mắt đối phương, như bây giờ nè”
Cậu bẹo má Uyển Nhi 1 cái.
-“Ui…ui…au á!”
-“Hehe”
-“Mà chị nghĩ mãi, không hiểu sao em lại thích chị, chị đâu có gì tốt, tại sao thế?”
1 câu hỏi khó xử, Thiên Minh đỏ mặt, cậu gãi gãi đầu.
-“Thì…thích…là thích thôi…”
-“Nhưng thích cái gì mới được?”
Có đứa vẫn không chịu buông tha, mặt Thiên Minh lại càng đỏ.
-“Thích 1 người cần phải có lý do sao? Chị chỉ cần biết em đã thích chị từ hồi nhỏ rồi”
-“Lúc nào cơ?”
-“Lúc…em giả tên bắt cóc hù chị ở công viên, 8 năm trước ấy…”
Uyển Nhi dùng hết IQ trong đầu để nhớ ra chuyện 8 năm trước…
-“Aa!! Em là cái tên bắt cóc mà cầm dao hù chị, rồi bị chị cho 1 cú ngay chỗ đó có phải không??”
Chậc, có cần phải la lớn đến thế không? Ai đi ngang qua cũng đều cười rất đê tiện. Có cái lỗ nào không cho Thiên Minh chui xuống với…
-“Ừm…”
-“Uầy! Lúc đó em làm chị khóc sướt mướt luôn, em là đồ xấu xa!”
-“Tại thằng Phong đấy, chứ em là người hiền lành mà”
-“Haha, rồi từ đó em thích chị luôn à?”
-“Ừm…”
-“Em dễ thương ghê”
-“Hì”
-“À chị còn muốn hỏi…”
-“Thôi em đi mua nước, đợi em ở đây nha!”
Thiên Minh kiếm cớ bỏ đi, chứ còn ở đây thêm 1 giây phút nào nữa là mặt cậu thành trái cà chua mất thôi.
-“Ơ ơ, mình chưa kịp hỏi xong mà!?”
Để lại Uyển Nhi chã hiểu mô tê chi.
Trong lúc đợi Thiên Minh quay lại thì cô đi vòng vòng sân trường, vừa đi vừa ngắm khí trời, tâm trạng rất ư là thoải mái.
Cô đi xuống cầu thang, đến chỗ Thiên Minh kêu đợi.
-“Chào Uyển Nhi”
1 cô bạn chung lớp mỉm cười.
-“Chào Ngọc”
-“Hì”
Ngọc quay đi thì Nhi cũng tiếp tục bước xuống bậc cầu thang.
Bỗng…
Cơ thể như bị rơi từ trên không xuống…
1 cách rất nhanh chóng…
Nhưng lại không thấy đau…
Uyển Nhi nhanh chóng định hình lại, nhìn kỹ thì lúc nãy cô đang đứng ở bậc cầu thang kia, giờ thì đang nằm dưới mặt đất…
Cô bị ngã, nhưng tại sao cơ thể lại không có va đập nào, rất bình thường…
Và, hình như cô đang nằm trên cái gì đó mềm mềm…
-“Thiên Minh!!!!”
-“Thiên Minh!!!! Em có sao không????”
-“Thiên Minh!!!! Em tỉnh lại đi!!!!”
….
Tại bệnh viện.
-“Đầu bị chấn thương do va đập mạnh nên tạm thời bất tỉnh, xương ở cánh tay trái bị gãy, còn lại không sao. Điều trị 1 thời gian sẽ có chuyển biến tốt”
-“Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ”
Chấn Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu quay sang Uyển Nhi.
-“Cô không bị sao chứ?”
-“Thiên Minh…vì đỡ tôi…nên cậu ấy bị thương…tôi…huhu…lỗi tại tôi…”
Giọng Uyển Nhi bị đứt quãng, sau đó là những giọt nước mắt.
-“Không sao, không phải lỗi của cô, bác sĩ nói cậu ta điều trị 1 thời gian sẽ khỏi thôi mà, đừng khóc nữa”
Chấn Phong ôm Uyển Nhi vào lòng, cậu chầm chậm vỗ lưng cô.
-“Huhuhu…nếu biết thế tôi…tôi sẽ không đi đâu đâu…tôi sẽ đứng đợi cậu ấy…vậy thì tôi cũng không bị ngã…cậu ấy cũng không vì tôi mà bị thương…lỗi tại tôi…huhuhu”
Cô bật khóc nức nở trong lòng cậu.
-“Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi mà, do xui xẻo thôi, không phải lỗi tại cô”
-“Huhu…”
-“Ổn rồi…”
-“Mời người nhà bệnh nhân Hoàng Thiên Minh đến quầy đăng ký”
Tiếng loa thông báo vang lên.
-“Tôi phải đi làm mấy cái thủ tục, cô đứng ở đây đi”
Chấn Phong dùng ngón tay quệt đi mấy giọt nước mắt kia, xoa đầu kẹo dẻo 1 cái rồi mới yên tâm quay đi.
Nhìn vào phòng bệnh, Uyển Nhi lại cảm thấy đau. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực, hối hận như lúc này.
Lúc đó, Thiên Minh đỏ bừng mặt khi phải giải thích vì sao lại thích Uyển Nhi. Rồi xấu hổ chạy đi khi cô cứ gặng hỏi mãi. Khi thấy cô sắp ngã, dù biết rằng mình sẽ bị thương, nhưng cậu vẫn xông vào đỡ. Cứu cô 1 bàn thua trông thấy.
Cậu thích cô nhiều đến vậy, 1 người như cô, liệu có đáng khi cậu phải làm thế không?
Cũng may là cậu không bị quá nặng, nếu không cô sẽ phải cắn rứt lương tâm cả đời.
Cô tự hứa với lòng mình là sẽ bù đắp cho cậu hơn nữa.
….
Vài ngày sau đó, Thiên Minh đã nhanh chóng hồi phục, đầu và tay được băng bó kỹ lưỡng. Bác sĩ dặn cậu nên ở đây thêm 1, 2 ngày cho khoẻ hẳn rồi hãy về.
Người thân, bạn bè đều đến bệnh viện thăm cậu. Đặc biệt là Uyển Nhi, cô luôn túc trực ở đây 24/24, khi cậu đói và khát, liền có đồ ăn ngon, thức uống mát lành do cô mua, khiến cậu cảm thấy ở bệnh viện còn sung sướng hơn ở nhà nữa.
Nhắc tới đây, lòng Thiên Minh cảm thấy ấm áp, người con gái này, khiến cậu không nghĩ ngợi gì mà lao thân mình ra bảo vệ, cũng may là cô không sao, là cậu yên tâm rồi.
-“Mặt chị hốc hác như bà già rồi kia kìa”
-“Vì lo cho em đó”
Uyển Nhi vào thẳng vấn đề, làm Thiên Minh bật cười sảng khoái.
-“Em còn cười, ai kêu em xông vào đỡ chị chứ?”
-“Thế để chị bị ngã à?”
-“Ờ thì…”
Uyển Nhi chưa biết nói gì, cậu nói tiếp:
-“Ngốc nghếch, đó là việc nam tử hán đại trượng phu cần làm, là do em muốn bảo vệ chị, nên chị đừng cảm thấy áy náy nữa!”
Nước mắt khẽ rơi, những lời nói ấy, sao mà ấm áp đến thế.
-“Cảm ơn em nhiều lắm”
-“Chị vừa khóc vừa cười nhìn hài ghê”
Thiên Minh trêu chọc.
-“Xì, chị mới mua gà rán nè, có muốn ăn không?”
-“Bụng em không bao giờ biết từ chối!”
Cậu nghĩ, dù bị thương, nhưng nhờ đó mới nhận được sự quan tâm lo lắng của ai kia, cậu sướng rơn.
Thiên Minh nhe răng cười gian.
….
Tối, chỉ còn lại Chấn Phong ở viện, cậu mới nghi ngờ hỏi Thiên Minh:
-“Là do cô ta tự ngã, hay…”
-“Đúng vậy, tao thấy có người đẩy!”
Chấn Phong tức điên.
-“Trước giờ cô ta đâu sinh sự với ai, là thằng Khắc Huy phải không?! Thằng khốn đó!!”
Thiên Minh lắc đầu.
-“Không phải con trai, là con gái!”
-“Cái…cái gì?”
….
-“Là mày đẩy con Uyển Nhi?”
-“Đúng vậy, nhưng thằng Thiên Minh lại đỡ dùm nó, em đang tức điên lên đây!”
Khắc Huy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở lại bình thường, hắn chầm chậm nói:
-“Nếu em gái muốn trả thù Uyển Nhi đến vậy thì anh trai sẽ tạo cho 1 cơ hội”
Mắt Diệu Huyền sáng rực.
-“Cơ hội sao? Vậy thì em muốn cho con đó 1 trận nhớ đời!”
Khắc Huy nhếch mép, tường tận chỉ dạy kế hoạch cho cô em gái.
….
Thiên Minh cũng đã xuất viện, mọi thứ đều trở lại như bình thường.
Hôm nay là ngày kế hoạch của 2 anh em nhà họ Đặng sẽ được diễn ra.
….
*Chuông điện thoại reo*
-“Đợi tý, có ai gọi cho tao nè”
-“A lô?”
-“Là Diệu Huyền đây”
-“À, có chuyện gì không Huyền?”
-“Câu…có thể đến địa chỉ này được không?”
-“Được chứ, nhưng sao vậy?”
-“Bạn tớ đến trả đồ đột xuất, tớ thì bận không đến được, nên tớ muốn cậu lấy thay đó mà”
-“Vậy tớ sẽ rủ Kim Trúc đi cùng nhé!”
-“Không, chỉ mình cậu thôi”
-“Hả? Tại sao?”
-“Tớ chỉ nói là có 1 mình cậu đi thôi, nên cậu đừng rủ Trúc theo chi cho phiền, nha!”
-“À, được rồi”
Uyển Nhi cúp điện thoại, suy nghĩ 1 chút, nhưng vẫn nghe lời Huyền chạy xe đạp đến đó 1 mình.
…
Đến nơi, đây là 1 chỗ khá vắng vẻ, có 2 đứa con gái đứng đó.
-“Mình là bạn của Diệu Huyền, đến lấy đồ dùm…ưm”
-“Đem nó lên xe”
…
Lúc Uyển Nhi tỉnh dậy thì thấy cả người đang bị trói. Trước mặt là 1 đám con gái xăm xổ đầy mình.
1 con nhỏ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ầm à ầm ừ 1 hồi rồi tắt máy.
-“Xin lỗi cưng nha, mấy chị không muốn làm vậy đâu”
-“Mấy chị…định làm gì?”
-“Ỷ đông hiếp yếu chứ làm gì?”
Đám con gái xăn tay áo lên, nở 1 nụ cười đầy nham hiểm.
…
Chấn Phong đang ngồi ở nhà, điện thoại cậu rung lên có tin nhắn.
Là 1 bức ảnh Uyển Nhi bị cấu nhéo trầy trụa hết cả người.
Tiếp theo đó là 1 tin nhắn:
“Nếu mày còn không mau đến đây là tao không biết sẽ làm gì người mày yêu đâu nha”
Cậu bình tĩnh bấm gọi cho số máy đó.
-“Địa chỉ?”
-“Là khu bỏ hoang lần trước, mày biết rồi mà”
Là giọng thằng ch* Khắc Huy.
Nhưng giờ không phải là lúc để cãi lộn lộn, Chấn Phong nhanh chóng dập máy, phi như điên đến khu bỏ hoang.
…
Ở khu bỏ hoang, Khắc Huy lẫn đám đàn em đều có mặt đông đủ.
-“Người mà tụi bây cần xử đã đến, còn không mau thả người?”
Chấn Phong chầm chậm thốt ra từng chữ.
-“Không dễ vậy đâu, nếu muốn thả người thì mày phải làm cho tao 2 việc”
Khắc Huy nhàn nhạt.
-“Nói!”
-“Rời bỏ chức vụ đại ca”
Chấn Phong thở mạnh ra.
-“Được, còn việc thứ 2?”
Khắc Huy vừa nói việc thứ 2 vừa nhếch mép.
-“Và…ngoan ngoãn cho tụi tao đánh!”
-“Hèn vậy?”
Chấn Phong cũng nhếch mép theo.
-“Vì tao biết mày hoàn toàn có thể hạ được đám tụi tao, nên ngu gì không sử dụng chiêu này”
Khắc Huy nói tiếp:
-“Nhưng nếu là vì cô ta, sao mày dám không làm chứ? Đúng không?”
-“Mày nói đúng, vì Uyển Nhi chuyện gì tao cũng sẽ làm!”
-“Cảm động ghê”
-“Vậy thả cô ta ra đi, rồi tụi bây làm gì tao cũng được”
Khắc Huy bật cười khanh khách.
-“Tụi tao đâu có ngu, thả người rồi mày để yên cho tụi tao đánh à?”
Chấn Phong nghiến răng, bàn tay nắm chặt lại, tên Khắc Huy này, quả thật cậu đã quá xem thường.
-“Vậy đánh xong thì nhất định phải thả người”
-“Ok, tao sẽ không thất hứa”
Cả đám con trai mỗi đứa móc ra cây gậy, thủ thế sẵn để đánh người.
Khi Khắc Huy ra hiệu, thì cả đám nhào lên đánh Chấn Phong như những con sư tử đói đớp mồi.
Đám rùi nhặn này, nếu là bình thường thì chấp cả dòng họ tụi nó lên luôn, cũng không là gì so với cậu. Nhưng nghĩ đến Uyển Nhi, cậu đành ngậm ngùi để yên cho những cú đánh, đấm liên tiếp lên người mình.
Máu…cũng chảy xuống…từng giọt…từng giọt…
Đau lắm, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn, không hề ra tay.
Ở 1 góc của khu bỏ hoang, Diệu Huyền sợ sệt bấm điện thoại gọi cho Khắc Huy.
-“Anh nói là sẽ giúp em xử con Uyển Nhi!! Nhưng anh không hề nói là lấy nhỏ đó đe doạ và cho Chấn Phong 1 trận?? Sao anh lại làm thế với người em yêu chứ?!”
-“Xin lỗi nha, đành phải lợi dụng mày rồi”
-“Anh…anh!! Đừng đánh nữa!! Cậu ấy sắp chịu không nổi rồi!!”
-“Tao vẫn chưa hả dạ”
-“Em chưa lần nào cầu xin anh, nhưng lần này…em xin anh…hãy tha cho cậu ấy đi!”
Khắc Huy giật mình, đứa em gái của hắn, cũng có lúc như thế này ư?
-“Mày…yêu cậu ta lắm à?”
-“Em…đau lắm!”
Diệu Huyền bất lực nhìn Chấn Phong, giây phút này, nhỏ cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, như có hàng ngàn cây kim đâm vào người.
Dù rất muốn ra mặt để cứu cậu, nhưng nhỏ không thể làm vậy được, cậu sẽ biết nhỏ là người đứng sau chuyện này mất.
Nên nhỏ chỉ còn cách nài nỉ van xin anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.