Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 17: XUI XẺO
NganDo456
30/12/2015
Tại nhà họ Đặng…
-“Làm gì mà mặt mày hầm hầm thế kia? Không cua được thằng Chấn Phong à?”
Khắc Huy đang chỉnh trang lại trang phục.
-“Ai nói không cua được?! Đợi thêm 1 thời gian là hắn chết mê chết mệt em luôn”
-“Hy vọng là mày được việc, nhưng mày không được thích nó đấy, nó là kẻ thù không đội trời chung của tao, em gái thì không nên phản bội anh trai đúng không?”
-“Hắn phải thích em chứ em đời nào đi thích hắn!”
-“Thế thì tốt, tao đi luyện tập đây”
………
Ở trường LTT, vào giờ ra chơi.
-“Mày xém bị tai nạn hả ??? Sao mày không cẩn thận gì hết vậy?!”
Kim Trúc nghe Uyển Nhi kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
-“Tao không sao rồi mà, cũng nhờ có Thiên Minh hết, thằng bé tốt lắm”
-“Cũng may số mày hên, cơ mà Diệu Huyền hẹn hò với em mày luôn, đúng là bất ngờ mà”
-“Nhắc tới thằng đó là thấy ghét!! Thấy tao xém bị tai nạn không quan tâm thì thôi đi còn chửi tao nữa!! Thật là tức chết mà”
-“Tao không biết nói gì hơn, nhưng cũng may là mày không sao, thời gian này kiểm tra nhiều môn lắm, phải giữ gìn sức khoẻ biết không hả con quỹ”
-“Cảm động quá em ơi!! Anh yêu em!!”
-“Cảm ơn anh, em cũng yêu em lắm!”
-“Con quỹ này, hahaha”
-“Uyển Nhi, vụ tai nạn hôm qua, mình đứng ở xa nên không kịp ngăn cậu lại, xin lỗi cậu!”
Diệu Huyền vừa đi đâu đó nãy giờ, giờ mới đi lại chỗ tụi Nhi.
-“Tớ rất ổn luôn đó, không có gì đâu Diệu Huyền, cậu lo lắng cho tớ làm tớ vui lắm”
-“Hi hi, tớ rất quý cậu, cậu và Trúc là những người bạn đầu tiên của tớ, tất nhiên là tớ lo cho cậu rồi” – Diệu Huyền giọng ngọt xớt.
-“Ôi…Diệu Huyền!”
Cả 3 cô gái cùng ôm nhau thắm thiết, nhân lúc không ai chú ý, Diệu Huyền lén bỏ vào túi áo của Nhi một vật gì đó.
Trên đường đi tới lớp.
-“Au!! Đau quá” – Uyển Nhi thốt lên.
-“A!! Xin lỗi cậu, tại chiếc nhẫn của tớ bén quá, tay cậu đau lắm hả?” – Diệu Huyền cuống quít.
-“Ưm, không sao đâu”
-“Băng cá nhân nè, cậu dán vào đi”
Tại lớp 11A
-“Sao lại thế này??
-“Chuyện gì vậy má??” – Kim Trúc bị Uyển Nhi làm cho giật cả mình.
-“Sách vở của tao bị ướt hết cả rồi, nắp chai nước bị hở ra làm đổ hết nước vào cặp tao”
-“Uống xong phải đậy kỹ nắp lại chứ, mày để ra ngoài cho nó khô đi”
-“Quái lạ, tao nhớ là khi uống xong tao đậy chặt lắm rồi mà, sao lại bị hở ra được”
-“Chắc mày không để ý đó thôi”
-“Học sinh nghiêm”
Tiếng lớp trưởng vang lên, Uyển Nhi và Kim Trúc đành quay lại vị trí ngồi.
Tiết này là tiết của bà cô dạy vật lý, nổi tiếng hung dữ nhất trường, cả lớp đứng lên chào cô.
-“Ngồi xuống hết đi, em Dương Uyển Nhi đâu đứng lên cho tôi hỏi 1 chút”
Mọi sự chú ý của lớp đổ dồn vào Uyển Nhi.
-“Dạ?”
-“Trước giờ ra chơi em có đi đến phòng vật lý phải không?”
-“Tiết trước em có để quên đồ nên em có đi đến phòng đó lấy lại đồ, có chuyện gì sao cô?”
-“Tôi bị mất cái usb, trong đó có chứa tất cả các đề kiểm tra sắp tới, tôi để nó trong phòng vật lý, và chỉ có em là đi đến phòng đó thôi”
Hiểu ra ý cô định tra hỏi là gì, Uyển Nhi phủ định.
-“Ý cô định nói là em lấy usb của cô? Em không có thấy cái usb nào và em cũng không có lấy nó, em chỉ vào lấy quyển vở của em thôi!!”
-“Đúng rồi cô, cô đừng vu oan cho Uyển Nhi, bạn ấy học giỏi vậy cần gì phải làm chuyện đó!!” – Kim Trúc bênh bạn
-“Uyển Nhi chăm chỉ hiền lành vậy sao mà ăn cắp được chứ, không tin thì cô cứ kiểm tra chỗ bạn ấy thử xem, em chắc chắn rằng bạn ấy không có lấy đâu” – Diệu Huyền lên tiếng
-“Vậy thì phải kiểm tra thì mới biết được”
Xong cô giáo đi xuống chỗ Uyển Nhi kiểm tra hết cặp và hộp bàn, không thấy gì.
Cô giáo định quay đi, nhưng nhìn lại bỗng thấy gì đó.
-“Em lấy vật gì đang nằm trong túi áo của em ra cho tôi xem coi”
-“Vật gì chứ, em không…”
Chiếc usb nằm nhỏ gọn trong túi áo của cô.
Cả lớp được 1 phen xì xào bàn tán.
-“Uyển Nhi ăn trộm usb thật kìa , không thể tin được”
-“Xinh xắn vậy mà không ngờ chơi hèn quá” -Tiếng các học sinh khác xỉa xói.
-“Xem kìa, vậy mà em còn không chịu nhận, chối cãi ghê lắm”
-“Em hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại nằm trong túi em, em chỉ lấy lại cuốn vở của mình rồi đi ra thôi! Em thật sự không có ăn trộm usb mà!!”
Uyển Nhi bất lực giải thích.
Cô Vật Lý liếc nhìn đống tập vở, rồi tặc lưỡi.
-“Sách vở thì ướt nhẹp, em xem việc học này là thú vui hả?”
-“Em đi xuống văn phòng giám thị với tôi để chuẩn bị ăn roi mây, và tôi phạt em chép câu em xin hứa sẽ không ăn trộm đề kiểm tra ra 200 tờ giấy đôi!! Đi xuống liền!!”
-“Cô!! Uyển Nhi đang bị đau tay, giảm hình phạt xuống lại có được không, với lại lớn rồi mà còn…”
-“Không phải chuyện của em, còn không mau đi theo??”
Tiếng bà cô cắt ngang lời Kim Trúc.
Thế là Uyển Nhi bị dẫn đi, trong lớp chỉ còn lại những tiếng xì xầm bàn tán , Kim Trúc lo cho cô bạn thân mà mắt đỏ quét, còn ai kia thì dửng dưng ngồi nhịp giò.
Trường LTT giờ ra về…
-“Ê Phong, nghe nói chị mày ăn cắp usb để lấy đề kiểm tra, giờ bị bắt lên phòng giám thị rồi kìa!”
Ở phòng giám thị, Uyển Nhi nằm sấp trên bàn, bà cô vật lý thì đang dùng roi mây đánh rất mạnh.
-“Cho chừa này! Cho chừa này!”
*Tách* (Tiếng máy chụp hình kêu)
-“Em kia, em đang chụp cái gì thế hả?”
Bà cô dừng tay lại.
-“Cấp 3 rồi mà vẫn còn xài cái chiêu này để phạt học sinh, trong khi vẫn chưa điều tra kĩ mà đã phạt rồi, tôi chỉ muốn post lên mạng về câu chuyện này, kèm theo tấm hình mới chụp, để xem người ta có suy nghĩ gì thôi mà” – Chấn Phong nhàn nhạt trả lời.
-“Em…em mau xoá tấm hình đó ngay cho tôi!!”
-“Chà, không biết lúc post lên mạng thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc được lên trang nhất của báo luôn, vụ này có vẻ vui lắm đây”
-“Được rồi, Uyển Nhi em về chép phạt tiếp cho tôi, viết đủ 300 trang, ngày mai phải có nộp cho tôi liền, với hạnh kiểm em sẽ bị hạ”
-“Chỉ cho cô ta chép phạt thôi đừng hạ hành kiểm, nếu không là tôi post lên ngay bây giờ đó”
-“Rồi rồi, chỉ cần chép phạt thôi”
Bà cô liếc xéo Chấn Phong 1 cái rồi nhanh chóng bỏ đi.
Còn lại Chấn Phong và Uyển Nhi ở trong phòng, cậu đứng, còn cô thì đang trong tư thế nằm sấp, đang cố gắng quay người để ngồi dậy.
-“Có đau lắm không?” – Cậu đỡ cô dậy.
Uyển Nhi không nói gì, khoé mắt đỏ hoe, ai đó cũng biết là đừng hỏi gì nữa.
-“Giờ đi về thôi, tôi đưa cô về”
Trên đường, có 1 cậu con trai dìu người con gái từng bước nhẹ nhàng để cô gái không bị ngã.
-“Tôi không có ăn trộm usb”
Uyển Nhi không ngước mặt lên, phần tóc che hết gương mặt, lí nhí nói.
-“Tôi biết, nhát gan như cô làm sao mà dám làm mấy chuyện này, tôi tin cô”
Ai đó ngước mặt lên, nhìn cậu chằm chằm , trong lòng dâng tràn 1 cảm xúc đặc biệt, cô mỉm cười, 1 nụ cười hạnh phúc, xinh đẹp biết bao…
………
-“Đưa tôi mấy tờ giấy đó đi”
-“Tôi đang chép phạt mà?”
*Đi lại dựt lấy*
-“Cậu??”
-“Làm gì thì làm đi, tôi đi 1 lát rồi quay về, bảo đảm là bài chép phạt của cô sẽ đầy đủ”
Cậu đóng cửa phòng, nhanh chóng xách xe ra ngoài.
Tại địa bàn mà tụi Chấn Phong hay tụ tập lại bàn bạc, cậu nhắn tin hẹn hết lũ bạn ra gặp nói chuyện, ai cũng có mặt đầy đủ.
-“Đại ca, có chuyện gì quan trọng lắm à? Tụi xóm bên cạnh lại cho cái hẹn đánh nhau phải không?” – Cả đám hỏi.
-“Không, lý do tao hẹn tụi bây ra là vì chuyện khác, chuyện này còn quan trọng hơn”
-“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?” – Cả đám nín thở.
-“Chuyện là tụi bây mỗi thằng chép 3 tờ giấy câu em xin hứa sẽ không lấy trộm đề kiểm tra nữa, ra liền cho tao, nhanh lên!”
Cả đám như muốn bật ngửa.
-“Quát đờ hêu?? Chuyện quan trọng của mày là chuyện này đó hả??”
-“Có làm liền không?”
-“Tại sao tụi tao lại phải làm chứ?? Tưởng chuyện gì quan trọng lắm ai ngờ lại là chuyện tào lao mía lao gì đâu không”
Tụi nó bức xúc lên tiếng.
-“Giờ tụi bây muốn nhẹ nhàng chép hay là muốn bị tao cho 1 trận?”
Chấn Phong giọng đều đều, nhưng mức độ cực kỳ nguy hiểm.
Cả đám bị doạ nổi hết cả da gà, đành phải ngậm ngùi ngồi chép, không dám ý kiến gì hơn, sao mà dám chống lại đại ca chứ.
Chỉ trong 45 phút trôi qua, 200 trang giấy chép phạt đã được hoàn thành rất nhanh gọn và đầy đủ – tất nhiên rằng cậu và Uyển Nhi không cần phải tốn sức gì hết.
Trần Chấn Phong rất là thông minh đó nha!
-“Làm gì mà mặt mày hầm hầm thế kia? Không cua được thằng Chấn Phong à?”
Khắc Huy đang chỉnh trang lại trang phục.
-“Ai nói không cua được?! Đợi thêm 1 thời gian là hắn chết mê chết mệt em luôn”
-“Hy vọng là mày được việc, nhưng mày không được thích nó đấy, nó là kẻ thù không đội trời chung của tao, em gái thì không nên phản bội anh trai đúng không?”
-“Hắn phải thích em chứ em đời nào đi thích hắn!”
-“Thế thì tốt, tao đi luyện tập đây”
………
Ở trường LTT, vào giờ ra chơi.
-“Mày xém bị tai nạn hả ??? Sao mày không cẩn thận gì hết vậy?!”
Kim Trúc nghe Uyển Nhi kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
-“Tao không sao rồi mà, cũng nhờ có Thiên Minh hết, thằng bé tốt lắm”
-“Cũng may số mày hên, cơ mà Diệu Huyền hẹn hò với em mày luôn, đúng là bất ngờ mà”
-“Nhắc tới thằng đó là thấy ghét!! Thấy tao xém bị tai nạn không quan tâm thì thôi đi còn chửi tao nữa!! Thật là tức chết mà”
-“Tao không biết nói gì hơn, nhưng cũng may là mày không sao, thời gian này kiểm tra nhiều môn lắm, phải giữ gìn sức khoẻ biết không hả con quỹ”
-“Cảm động quá em ơi!! Anh yêu em!!”
-“Cảm ơn anh, em cũng yêu em lắm!”
-“Con quỹ này, hahaha”
-“Uyển Nhi, vụ tai nạn hôm qua, mình đứng ở xa nên không kịp ngăn cậu lại, xin lỗi cậu!”
Diệu Huyền vừa đi đâu đó nãy giờ, giờ mới đi lại chỗ tụi Nhi.
-“Tớ rất ổn luôn đó, không có gì đâu Diệu Huyền, cậu lo lắng cho tớ làm tớ vui lắm”
-“Hi hi, tớ rất quý cậu, cậu và Trúc là những người bạn đầu tiên của tớ, tất nhiên là tớ lo cho cậu rồi” – Diệu Huyền giọng ngọt xớt.
-“Ôi…Diệu Huyền!”
Cả 3 cô gái cùng ôm nhau thắm thiết, nhân lúc không ai chú ý, Diệu Huyền lén bỏ vào túi áo của Nhi một vật gì đó.
Trên đường đi tới lớp.
-“Au!! Đau quá” – Uyển Nhi thốt lên.
-“A!! Xin lỗi cậu, tại chiếc nhẫn của tớ bén quá, tay cậu đau lắm hả?” – Diệu Huyền cuống quít.
-“Ưm, không sao đâu”
-“Băng cá nhân nè, cậu dán vào đi”
Tại lớp 11A
-“Sao lại thế này??
-“Chuyện gì vậy má??” – Kim Trúc bị Uyển Nhi làm cho giật cả mình.
-“Sách vở của tao bị ướt hết cả rồi, nắp chai nước bị hở ra làm đổ hết nước vào cặp tao”
-“Uống xong phải đậy kỹ nắp lại chứ, mày để ra ngoài cho nó khô đi”
-“Quái lạ, tao nhớ là khi uống xong tao đậy chặt lắm rồi mà, sao lại bị hở ra được”
-“Chắc mày không để ý đó thôi”
-“Học sinh nghiêm”
Tiếng lớp trưởng vang lên, Uyển Nhi và Kim Trúc đành quay lại vị trí ngồi.
Tiết này là tiết của bà cô dạy vật lý, nổi tiếng hung dữ nhất trường, cả lớp đứng lên chào cô.
-“Ngồi xuống hết đi, em Dương Uyển Nhi đâu đứng lên cho tôi hỏi 1 chút”
Mọi sự chú ý của lớp đổ dồn vào Uyển Nhi.
-“Dạ?”
-“Trước giờ ra chơi em có đi đến phòng vật lý phải không?”
-“Tiết trước em có để quên đồ nên em có đi đến phòng đó lấy lại đồ, có chuyện gì sao cô?”
-“Tôi bị mất cái usb, trong đó có chứa tất cả các đề kiểm tra sắp tới, tôi để nó trong phòng vật lý, và chỉ có em là đi đến phòng đó thôi”
Hiểu ra ý cô định tra hỏi là gì, Uyển Nhi phủ định.
-“Ý cô định nói là em lấy usb của cô? Em không có thấy cái usb nào và em cũng không có lấy nó, em chỉ vào lấy quyển vở của em thôi!!”
-“Đúng rồi cô, cô đừng vu oan cho Uyển Nhi, bạn ấy học giỏi vậy cần gì phải làm chuyện đó!!” – Kim Trúc bênh bạn
-“Uyển Nhi chăm chỉ hiền lành vậy sao mà ăn cắp được chứ, không tin thì cô cứ kiểm tra chỗ bạn ấy thử xem, em chắc chắn rằng bạn ấy không có lấy đâu” – Diệu Huyền lên tiếng
-“Vậy thì phải kiểm tra thì mới biết được”
Xong cô giáo đi xuống chỗ Uyển Nhi kiểm tra hết cặp và hộp bàn, không thấy gì.
Cô giáo định quay đi, nhưng nhìn lại bỗng thấy gì đó.
-“Em lấy vật gì đang nằm trong túi áo của em ra cho tôi xem coi”
-“Vật gì chứ, em không…”
Chiếc usb nằm nhỏ gọn trong túi áo của cô.
Cả lớp được 1 phen xì xào bàn tán.
-“Uyển Nhi ăn trộm usb thật kìa , không thể tin được”
-“Xinh xắn vậy mà không ngờ chơi hèn quá” -Tiếng các học sinh khác xỉa xói.
-“Xem kìa, vậy mà em còn không chịu nhận, chối cãi ghê lắm”
-“Em hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại nằm trong túi em, em chỉ lấy lại cuốn vở của mình rồi đi ra thôi! Em thật sự không có ăn trộm usb mà!!”
Uyển Nhi bất lực giải thích.
Cô Vật Lý liếc nhìn đống tập vở, rồi tặc lưỡi.
-“Sách vở thì ướt nhẹp, em xem việc học này là thú vui hả?”
-“Em đi xuống văn phòng giám thị với tôi để chuẩn bị ăn roi mây, và tôi phạt em chép câu em xin hứa sẽ không ăn trộm đề kiểm tra ra 200 tờ giấy đôi!! Đi xuống liền!!”
-“Cô!! Uyển Nhi đang bị đau tay, giảm hình phạt xuống lại có được không, với lại lớn rồi mà còn…”
-“Không phải chuyện của em, còn không mau đi theo??”
Tiếng bà cô cắt ngang lời Kim Trúc.
Thế là Uyển Nhi bị dẫn đi, trong lớp chỉ còn lại những tiếng xì xầm bàn tán , Kim Trúc lo cho cô bạn thân mà mắt đỏ quét, còn ai kia thì dửng dưng ngồi nhịp giò.
Trường LTT giờ ra về…
-“Ê Phong, nghe nói chị mày ăn cắp usb để lấy đề kiểm tra, giờ bị bắt lên phòng giám thị rồi kìa!”
Ở phòng giám thị, Uyển Nhi nằm sấp trên bàn, bà cô vật lý thì đang dùng roi mây đánh rất mạnh.
-“Cho chừa này! Cho chừa này!”
*Tách* (Tiếng máy chụp hình kêu)
-“Em kia, em đang chụp cái gì thế hả?”
Bà cô dừng tay lại.
-“Cấp 3 rồi mà vẫn còn xài cái chiêu này để phạt học sinh, trong khi vẫn chưa điều tra kĩ mà đã phạt rồi, tôi chỉ muốn post lên mạng về câu chuyện này, kèm theo tấm hình mới chụp, để xem người ta có suy nghĩ gì thôi mà” – Chấn Phong nhàn nhạt trả lời.
-“Em…em mau xoá tấm hình đó ngay cho tôi!!”
-“Chà, không biết lúc post lên mạng thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc được lên trang nhất của báo luôn, vụ này có vẻ vui lắm đây”
-“Được rồi, Uyển Nhi em về chép phạt tiếp cho tôi, viết đủ 300 trang, ngày mai phải có nộp cho tôi liền, với hạnh kiểm em sẽ bị hạ”
-“Chỉ cho cô ta chép phạt thôi đừng hạ hành kiểm, nếu không là tôi post lên ngay bây giờ đó”
-“Rồi rồi, chỉ cần chép phạt thôi”
Bà cô liếc xéo Chấn Phong 1 cái rồi nhanh chóng bỏ đi.
Còn lại Chấn Phong và Uyển Nhi ở trong phòng, cậu đứng, còn cô thì đang trong tư thế nằm sấp, đang cố gắng quay người để ngồi dậy.
-“Có đau lắm không?” – Cậu đỡ cô dậy.
Uyển Nhi không nói gì, khoé mắt đỏ hoe, ai đó cũng biết là đừng hỏi gì nữa.
-“Giờ đi về thôi, tôi đưa cô về”
Trên đường, có 1 cậu con trai dìu người con gái từng bước nhẹ nhàng để cô gái không bị ngã.
-“Tôi không có ăn trộm usb”
Uyển Nhi không ngước mặt lên, phần tóc che hết gương mặt, lí nhí nói.
-“Tôi biết, nhát gan như cô làm sao mà dám làm mấy chuyện này, tôi tin cô”
Ai đó ngước mặt lên, nhìn cậu chằm chằm , trong lòng dâng tràn 1 cảm xúc đặc biệt, cô mỉm cười, 1 nụ cười hạnh phúc, xinh đẹp biết bao…
………
-“Đưa tôi mấy tờ giấy đó đi”
-“Tôi đang chép phạt mà?”
*Đi lại dựt lấy*
-“Cậu??”
-“Làm gì thì làm đi, tôi đi 1 lát rồi quay về, bảo đảm là bài chép phạt của cô sẽ đầy đủ”
Cậu đóng cửa phòng, nhanh chóng xách xe ra ngoài.
Tại địa bàn mà tụi Chấn Phong hay tụ tập lại bàn bạc, cậu nhắn tin hẹn hết lũ bạn ra gặp nói chuyện, ai cũng có mặt đầy đủ.
-“Đại ca, có chuyện gì quan trọng lắm à? Tụi xóm bên cạnh lại cho cái hẹn đánh nhau phải không?” – Cả đám hỏi.
-“Không, lý do tao hẹn tụi bây ra là vì chuyện khác, chuyện này còn quan trọng hơn”
-“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?” – Cả đám nín thở.
-“Chuyện là tụi bây mỗi thằng chép 3 tờ giấy câu em xin hứa sẽ không lấy trộm đề kiểm tra nữa, ra liền cho tao, nhanh lên!”
Cả đám như muốn bật ngửa.
-“Quát đờ hêu?? Chuyện quan trọng của mày là chuyện này đó hả??”
-“Có làm liền không?”
-“Tại sao tụi tao lại phải làm chứ?? Tưởng chuyện gì quan trọng lắm ai ngờ lại là chuyện tào lao mía lao gì đâu không”
Tụi nó bức xúc lên tiếng.
-“Giờ tụi bây muốn nhẹ nhàng chép hay là muốn bị tao cho 1 trận?”
Chấn Phong giọng đều đều, nhưng mức độ cực kỳ nguy hiểm.
Cả đám bị doạ nổi hết cả da gà, đành phải ngậm ngùi ngồi chép, không dám ý kiến gì hơn, sao mà dám chống lại đại ca chứ.
Chỉ trong 45 phút trôi qua, 200 trang giấy chép phạt đã được hoàn thành rất nhanh gọn và đầy đủ – tất nhiên rằng cậu và Uyển Nhi không cần phải tốn sức gì hết.
Trần Chấn Phong rất là thông minh đó nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.