Chương 1: Ngày chia tay năm ấy
Sasaki
05/06/2023
Tháng tư,
Trời mưa như trút nước. Tiết trời lúc nào cũng mang một màu sắc ảm đạm và tăm tối, hệt như lòng người ta khi đó.
- Tụi mình chia tay đi.
Giây phút đó, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Nhìn vẻ bình thản khi nói ra câu nói kia của người đối diện khiến cô không thể nào chịu nổi, chỉ muốn hét lên thật lớn. Hạ Anh nghẹn ngào cất giọng:
- Lí do là gì chứ?
Người đó nhìn cô, đôi mắt có phần lạnh lùng:
- Tớ không muốn nói ra điều này, nhưng cậu có hiểu câu: "Gió tầng nào thì gặp..."
À. Ra là vậy. Lí do gì mà quá sức "kiêu ngạo" thế này? Cậu không biết tớ cũng vốn không hề tầm thường à?
Có người đáp lại mà không cần suy nghĩ, chưa để cho Thái Khang nói hết câu.
- Tớ hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa. Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng mà, ai là tầng mây cao hơn thì vẫn chưa biết được đâu.
- Ừ, chúc cậu sau này sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Cô nhếch mép:
- Tất nhiên rồi.
Chưa để Thái Khang nói thêm câu nào nữa, Hạ Anh đã lạnh nhạt bỏ về trước, bởi lúc ấy cô đã rõ cái lí do mà người ta muốn chia tay cô, cho dù có cố níu giữ cũng chỉ vô ích. Cậu ta nói chỉ thích người học giỏi, có người thấy buồn cười hơn là buồn lòng. Ừ thì cô "không xứng", đành chấp nhận thế thôi. Thế nhưng hai tuần sau đó là những chuỗi ngày chết tiệt đối với Hạ Anh, tối nào cũng có người lấy những bức ảnh, từng dòng tin nhắn cũ của cả hai ra xem, nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ bên cậu ấy. Đáng tiếc, những điều đó bây giờ chỉ còn là quá khứ, đêm nào cũng nằm trong chăn khóc sướt mướt dù ban ngày lúc nào cũng tỏ ra là mình ổn.
Instagram 22:50
@sakisaki đã đăng một bài viết mới:
"Cậu ấy đã bỏ tớ vì cậu ta cho rằng tớ không xứng...Năm nay lại là năm cuối của cấp hai, tớ nghĩ mình sẽ nộp đơn thi tuyển vào trường cấp ba quốc tế để quên đi chuyện vốn trẻ con này."
Bình luận:
"Người ta đã muốn rời đi thì tìm lí do à, bỏ đi."
"Gì? Cậu mà không xứng á? Thiên tài hội họa vậy mà."
"Bỏ đi chị ơi."
"Thi vào quốc tế Á Âu đi, thể nào chả đậu <(")"
"Bà đậu là cái chắc."
...
- Cái gì? Hạ Anh lớp mình đăng kí vào trường quốc tế hả? Thật hay đùa vậy?
- Thật mà, hồi sáng tớ vô tình nghe thầy chủ nhiệm nói. Cậu ấy sẽ thi vào Á Âu đấy.
- Không thể tin được luôn. Mà này, tớ nghe nói Thái Khang chia tay Hạ Anh để quen nhỏ nào trong khối mình đấy, nghe đâu nhỏ đó giỏi hơn Hạ Anh thì phải. Các cậu có nghĩ đây là lý do khiến cậu ấy có quyết định vậy không?
- Hả? Thái Khang chia tay Hạ Anh á? Cậu ta mất trí rồi hay gì vậy? Hạ Anh tốt với cậu ấy như vậy mà. Quen nhau gần hai năm nói bỏ là bỏ dễ vậy sao?
- Tại cậu không biết chứ Thái Khang cậu ta sĩ diện lắm, trước đây hẹn hò với Hạ Anh là vì cậu ấy giỏi thôi, bây giờ tìm được người khác giỏi hơn thì đá Hạ Anh ra chuồng gà là phải rồi.
- Ai giỏi hơn thì cũng chưa biết được đâu à, nhỏ Hạ Anh đó bình thường hay im lặng vậy mà thành tích ghê gớm lắm đó.
- Thật á?
- Ừ, thì nó được ba lần giải nhất học sinh giỏi toán rồi còn gì, nghe nói hồi lớp 7, điểm IELTS của nó đã là 7.0 rồi đấy, năm sáu tuổi đã được huy chương vàng HIPPO nữa mà.
- Ghê vậy!
- Vậy mà có người chê, đúng là có mắt như mù haha...
Hai tháng sau.
Quán cà phê lúc năm giờ chiều tương đối vắng khách, Hạ Anh đã ngồi đây hơn hai tiếng đồng hồ, cô muốn hoàn thành nốt cho xong bức tranh rồi mới về nhà. Dù sao về bây giờ ở nhà cũng không có ai, ba mẹ đi đến nhà một người bà con xa còn hai ngày nữa mới về, ở một mình cũng cô đơn, mà cô lại không thích cảm giác đó chút nào. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng ra quán quen này, bởi cảm giác có người qua lại khiến cô cảm thấy vui hơn, nhân viên và ông chủ ở đây ai mà chẳng quen thuộc với sự xuất hiện của Hạ Anh và mấy bản vẽ luôn mang kè kè bên mình. Miệt mài mấy tiếng, cuối cùng cũng có được thành quả như ý, cô ngồi nhìn bức tranh trước mặt với vẻ hài lòng.
- Đẹp đấy, ước gì mai mốt Hạ Anh của chúng ta sẽ vẽ tặng quán mình một bức "gì và này nọ nhỉ", anh nói đúng không mấy đứa?
Giọng ông chủ nói lớn vang cả quán, cũng may là bây giờ không có ai, chứ không mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý về cô mất. Hạ Anh bật cười:
- Nếu có voucher uống nước miễn phí một năm chắc em sẽ suy nghĩ thêm về việc đó đấy!
- Thế thì bọn anh sẽ sớm dẹp quán mất thôi. Mà này, có người đã đậu vào Á Âu rồi, phải khao gì đó nhỉ. Em nên nhớ là mấy tháng em ôn thi anh đã giảm 50% tiền nước để khích lệ tinh thần rồi còn gì.
Hạ Anh phì cười trước lí lẽ này, thật ra cô đang vẽ một bức sơn dầu và định tặng nó cho anh Bách - chủ quán - nhưng vì chưa hoàn thành nên không mang tới được, vậy mà anh ấy đã lên tiếng trước.
- Bí mật của em rốt cuộc cũng bị anh biết tỏng rồi.
- Mà này, đúng là "học bá" có khác. Em thi kiểu gì mà đứng trong top ba luôn thế, ngưỡng mộ thật đó.
Cô cười:
- Học bá gì chứ, em đứng thứ ba mà, có phải thủ khoa hay á khoa gì đâu.
Anh Bách mỉa mai:
- "Chỉ đứng thứ ba" thôi đấy, nghe nhẹ nhàng ghê.
- Em nói thật mà.
Chợt tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang, là Dạ Anh, chị hai cô. Hạ Anh vội vàng bắt máy.
- Chị hả, em nghe nè.
- Là em đây. Em và chị hai đang trên đường về, chị ấy bảo lát nữa cả ba sẽ cùng ra ngoài ăn tối nên nói chị chuẩn bị trước.
- Ủa Đăng Anh hả? Em với chị hai về rồi à? Kết quả thi của em thế nào rồi?
- Giải nhất.
Nghe thằng bé nói hai từ "giải nhất" một cách nhẹ tênh, Hạ Anh phì cười. Nhà có ba chị em, nó nhỏ hơn cô một tuổi, luôn là đứa kiệm lời nhất, nhưng mà Đăng Anh có vẻ giống cô về khoản này, ít khi nào nó tỏ ra bên ngoài cái vẻ vui mừng trước những thành tích mà mình đạt được.
- Cuối cùng cũng có người về. Hai người có biết mấy hôm nay ở nhà không có ai em buồn và chán lắm không?
Có tiếng chị hai chen vào:
- Chị biết mà, nên vừa xong là chị với thằng bé về liền đấy. Thế nhé, em sửa soạn đi, chị cũng sắp về tới rồi.
- Vâng ạ.
- Đăng Anh thi sao rồi? – Anh Bách hỏi.
- Nó được giải nhất.
- Chị em nhà này toàn học bá nhỉ? Anh nhớ hồi đó con Dạ Anh nó học cũng ghê gớm lắm, toàn đứng nhất.
- Anh quá khen rồi, anh cũng đâu phải dạng vừa.
Anh Bách và chị hai của Hạ Anh là bạn học, họ từng học chung hai năm cấp hai và cấp ba. Hồi đó nghe nói hai người họ cũng "cạnh tranh" ghê gớm lắm, người đứng nhất thì kẻ kia cũng nhì. Mà kể cũng lạ, anh Bách học giỏi vậy mà lại quyết định không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ở nhà tiếp quản một trong số quán cà phê mà bố để lại.
Nghe chị hai và em trai sắp về, Hạ Anh vui vẻ hẳn lên. Cô vào thanh toán và ra chuẩn bị gom đồ về. Trong lúc đang đứng loay hoay sắp xếp lại màu vẽ và bút chì thì đột nhiên có hai cô gái đi vào và một trong hai người họ đã vô tình va phải cô, khiến mọi thứ rơi ra sàn nhà, cả màu vẽ cũng bị đổ ra sàn một ít.
- Cậu có sao không? Xin lỗi, xin lỗi, tôi vô ý quá. Xin lỗi cậu nhé.
Vừa nói, cô gái kia vừa nhặt đồ lên và lấy khăn giấy ra lau màu giúp cô, người bạn đi bên cạnh cô thấy vậy cũng lại giúp một tay.
- À không sao đâu, cứ để tôi.
Hạ Anh đáp, nhưng cô bạn kia vẫn cứ áy náy, một tay cầm tờ khăn giấy lau màu bị đổ.
- Bất cẩn quá, xin lỗi cậu nhiều nhé, màu bị lem ra bức tranh rồi, hay tôi đền tiền cho cậu có được không?
- À à không cần đâu mà.
- Thế thì cho tôi xin lỗi một lần nữa nhé, thật ngại quá.
Hạ Anh bây giờ mới có thời gian để ý hai cô bạn trước mặt, trông họ xinh đẹp và có vẻ giàu có, bởi những bộ quần áo và túi xách trên người họ đều là hàng hiệu đắt tiền. Nếu người khác, chắc họ sẽ nhân cơ hội này "làm tiền" hai cô bạn kia mất, bởi lọ màu bị đổ ra của Hạ Anh là lọ màu không hề rẻ trong đóng đồ vẽ của cô.
- À à không có gì đâu, tôi có việc phải đi trước, cậu không cần phải bồi thường hay gì đâu nhé.
Nói rồi, Hạ Anh vội vã bước ra khỏi quán, cô phải tranh thủ về nhà tắm rửa để còn đi ăn tối nữa, với cả cô cũng không muốn dây dưa với hai cô bạn kia làm gì cho phức tạp mọi chuyện. Trong này, có người cứ mãi nhìn theo.
- Cậu nhìn gì dữ vậy? Người ta chưa làm ầm lên là may rồi đấy, cậu làm màu đổ lên hết tranh của cậu ấy rồi dính lên áo nữa, lần sau đi đứng chú ý một chút dùm cái.
- Tớ biết rồi, tại tớ thấy tóc của cậu ấy có màu nâu tự nhiên rất đẹp, đẹp hơn hẳn cái màu năm trước cậu nhuộm nữa ấy chứ.
- Cậu nói cái quái gì vậy? – Uyển Ân lườm một cái.
- Tớ đùa chút thôi mà. Tớ đi gọi nước, cậu uống gì?
- Gì cũng được.
Nguyên An cười lớn rồi ra quầy gọi nước cho cả hai, mỗi lần chọc Uyển Ân, cậu ấy lại phản ứng có phần thái quá khiến cô không khỏi buồn cười, cô vào quầy pha chế, gọi hai cốc americano.
- Này, khi nãy cậu có để ý không, cái cậu đó vẽ rất đẹp.
Uyển Ân bĩu môi mỉa mai:
- Và nó bị cậu vô tình phá hỏng.
- Tớ đâu cố ý đâu.
Nguyên An chợt đổi chủ đề:
- Này, hôm họp mặt nhóm cậu định mặc gì?
- Chắc cũng bình thường thôi. Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa tối với các cậu ấy thôi mà. Tụi mình có xa lạ gì đâu mà khách sáo.
- Nhưng cũng phải trang trọng nhỉ? Có cả phụ huynh của chúng ta mà.
- À tớ quên mất, có người cũng lâu rồi mới được gặp "mẹ chồng" nên hồi hợp là phải rồi. Này, để hôm đó tớ đích thân sửa soạn cho cậu nhé, để còn ra mắt nữa chứ.
Nguyên An đỏ bừng mặt, cô trợn mắt lườm Uyển Ân:
- Cậu đang nói cái khỉ gì vậy? Tớ đã nói với cậu là đừng nói như thế nữa rồi mà, lỡ cô ấy nghe rồi hiểu lầm thì sao?
- Tớ nói thật mà! Mà chẳng phải gia đình đó cũng thích cậu lắm sao?
Uyển Ân cười lớn, mặc cho Nguyên An bên này như thể muốn ném cả ly nước vào người cô. Có chuông điện thoại reo, thật đúng lúc. Uyển Ân bắt máy, giọng mỉa mai:
- Tớ tưởng cậu quên bọn này luôn rồi chứ, bây giờ mới gọi tới à?
Bên đầu kia có tiếng trả lời:"Tớ vừa chụp ảnh xong, sáng giờ tớ thay và make up năm kiểu khác nhau rồi đấy. Nên hôm nay cho tớ xin khất một bữa, nhé. Mà các cậu đang ở ngoại ô thành phố à, tớ thấy trên định vị."
- Ừ đúng. Mà này cảm ơn cậu vì đã gọi đúng lúc, chứ không là tớ bị tiểu thư nhà họ Lý đây ăn tươi nuốt sống mất rồi, cậu ta đang lườm tớ ghê lắm.
"Có chuyện gì à?"
- Cũng không có gì, bọn tớ chỉ đang nói về buổi họp mặt nhóm thôi.
"À, thế à. Mà sao hôm nay các cậu ra ngoại ô xa thế, sao không ở trung tâm cho tiện?"
Uyển Ân cười:
- Lâu lâu con dâu nhà họ Đàm muốn đổi gió tí ấy mà, bảo là muốn yên tĩnh một chút nên cậu ta cứ nằng nặc đòi, tớ cũng đành chịu.
"Con dâu nhà họ Đàm sao? Há há nghe hay đấy, có biệt danh mới cho Nguyên An nhà mình rồi. Thế nhé, tớ chụp nốt mẫu cuối."
- Ừ.
Cúp máy của Nhã Thanh xong, Uyển Ân lại nhận cái cái lườm "chết chóc" của Nguyên An:
- Này, cậu muốn bị xóa ra khỏi nhóm à?
- Này này tớ chọc cho vui thôi mà, vui vẻ lên bạn ơi! Hơi tí là dọa.
- Con nhỏ chết tiệt này, cậu được lắm!
***
- Sao người em lại dính màu thế?
Vừa về tới nhà, Dạ Anh thấy trên tay và chân của Hạ Anh dính vài vết màu đỏ trong thật buồn cười và xém dọa cho người ta hết hồn.
- Vẫn chưa ra hết à, em rửa nãy giờ rồi đấy! Khi nãy ở quán cà phê có hai bạn kia vô tình va phải, thành ra lại thế này.
- Cũng chỉ có một ít, chắc sẽ mau phai thôi. Ta đi ăn lẩu nhé, chị muốn ăn thứ gì đó nóng nóng, mấy hôm nay trời có vẻ lạnh quá.
- Vâng, sao cũng được. Mà Đăng Anh đâu?
- Nó bảo sẽ chờ ở ngoài xe.
Bảy giờ tối, ba chị em đang ở một quán lẩu khá nổi tiếng trong thị trấn, do hôm nay là thứ bảy cuối tuần nên quán có phần khá đông đúc. Mấy ngày thu, nên người ta cũng muốn ăn chút gì ấm nóng cho dễ chịu.
- Hai đứa muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay chị đãi.
Hạ Anh phì cười:
- Chị không đãi thì em và Đăng Anh cũng sẽ ở đây rửa bát thôi. Mà sao chị đột nhiên hôm nay chị dịu dàng với tụi em như thế, có chuyện gì cần giúp phải không?
Hạ Anh nhìn Dạ Anh với vẻ mặt đầy nghi hoặc, bình thường chị gái cô ít khi nào ngọt ngào như thế này, chị em cô toàn như chó với mèo, suốt ngày móc mỉa nhau, đột nhiên hôm nay chị ấy lại "dễ thương" thế này khiến cô có phần không quen. Đăng Anh không nói gì, cậu chỉ ngồi nghe hai bà chị của mình nói chuyện, thi thoảng cười "từ thiện" góp vui. Dạ Anh cười lớn:
- Sao lúc nào em cũng nghĩ xấu cho chị như vậy chứ, chẳng qua là chị mới lãnh tiền thưởng ở công ty, với chị đã hứa là sẽ đãi ngộ em nếu em thi đậu mà. Cả giải nhất của Đăng Anh nữa.
Hạ Anh nghe vậy bĩu môi một cái thật dài:
- Chị thưởng cho em "nóng" thật đấy, người ta đã có kết quả trúng tuyển gần một tháng nay rồi. Đúng là không công bằng mà. Này chị nói có phải không Đăng Anh?
Đăng Anh cười:
- Chị nhỏ nhen quá đấy.
- Chỉ là muộn tí thôi.
Dạ Anh cười lớn đáp lời em gái. Năm nay 25 tuổi, tuy đã đi làm được bốn năm nhưng cô vẫn sống cùng với gia đình nên về khoảng tiền bạc khá thoải mái, cộng thêm việc ba mẹ của ba chị em cô là chủ một tiệm bánh lớn nên cuộc sống của gia đình cũng gọi là khá giả.
- Vậy chúng ta ăn lẩu yosenabe và thịt ba chỉ nướng nhé?
Hạ Anh đề nghị.
- Ừ, sao cũng được. Em gọi đi
Nói đoạn, Dạ Anh lấy ra một cái giỏ, bên trong là món quà mà cô đã chuẩn bị cho em gái, một chiếc vòng pandora.
- Tặng em này.
- Trời ạ, cái vòng này em thích lâu lắm rồi. Em bỏ nó vào giỏ hàng trên web được hơn một tháng rồi đấy nhưng vẫn phân vân không biết có nên mua không.
Hạ Anh lại nũng nịu:
- Chị hai tốt bụng quá. Sau này ai lấy được chị sẽ tốt phước lắm đây.
- Đừng có nịnh chị mày. Thế mà khi nãy có đứa vừa trách chị cơ đấy.
- Ơ mà chị không mua quà cho Đăng Anh à?
- Chị hỏi nó thích gì thì nó bảo không cần.
- Hôm lễ nhập học em sẽ đeo cái này. À nhắc mới nhớ, còn hai tuần nữa là vào học rồi đấy. Hôm đó sẽ có lễ nhập học, em nghe nói là nó lớn lắm.
- Ừ hôm đó chị sẽ đưa em đi.
Mới đó mà đã sắp kết thúc kì nghỉ hè, Hạ Anh có cảm giác như mình chưa được nghỉ nhiều lắm, lại phải bắt đầu năm học. Năm học mới này, thay đổi môi trường 360 độ như vậy, cô thực sự không biết nó sẽ như thế nào nữa đây? Hồi mới biết kết quả trúng tuyển, cả nhà ai cũng vui mừng vì có đứa con gái đậu vào một ngôi trường danh giá bậc nhất như vậy, lại còn xếp thứ ba, chỉ sau thủ khoa và á khoa nữa, quả là niềm tự hào.
Ăn tối xong cũng đã muộn nên cả ba về nhà luôn chứ không ghé đâu nữa, vừa về đến nhà, mở điện thoại lên cô đã nhận được một loạt thông báo mới. Uầy, lại tăng người theo dõi trên instagram, mấy bức vẽ mới đăng và cả những bức cũ cũng tăng lượt thích. Tài khoản này được Hạ Anh tạo lúc cô học lớp bảy để đăng tải tranh vẽ. Những bức tranh của "Saki" hầu như không có chủ đề nhất định, khi thì là phong cảnh bằng sáp dầu, lúc thì vẽ fanart cho nhân vật hoạt hình và game yêu thích, nói chung là họa sĩ này thuộc dạng "thập cẩm", mà kể cũng lạ, dù không đi theo một hình tượng riêng, nhưng số lượng người theo dõi và tương tác cứ tăng liên tục, thành ra có người không "thất nghiệp", cứ tầm vài tuần là lại đăng tranh vẽ cho các fan ngắm.
- Chị cứ cười cái gì mãi đấy?
Tiếng của Đăng Anh vang lên làm Hạ Anh giật mình, do mãi mê xem mọi người bình luận quá mà cô quên khuấy mình đang ở bồn súc miệng chứ không phải ở trong phòng.
- À có gì đâu, đang bận làm người nổi tiếng ấy mà, hehe.
- Đúng là điên.
- Cái thằng này, muốn chết hả? Sao này lỡ chị mày nổi tiếng thì đừng có xin chữ kí nhé.
- Thôi em không dám, ai mà đi thích chị chắc cũng có vấn đề.
- ...
- Mà chị xong chưa? Em còn đánh răng nữa, sao đứng đó hoài vậy?
- Ờ nhỉ, xong rồi.
- Haizz, đúng là...À mà này, dạo này chị quên chuyện cũ rồi hả? Không thấy khóc lóc mỗi tối nữa.
Có người giật bắn mình trước câu nói của thằng em. Chuyện cô thất tình hồi mấy tháng trước, chỉ có Đăng Anh biết. Nó luôn nhìn chị ba với cái vẻ ngán ngẫm mỗi khi cô sướt mướt vì nhớ cái người con trai kia, và luôn miệng bảo bà chị của mình bỏ đi. Thấy mặt Đăng Anh cười nham hiểm khi nói ra câu nói kia, cô đáp:
- Tất nhiên rồi, ai mà thèm nhớ nữa. Đánh răng đi, đừng có nhiều chuyện. Lát nhớ thả tim ảnh mới đăng của chị đấy.
- Biết rồi.
Trời mưa như trút nước. Tiết trời lúc nào cũng mang một màu sắc ảm đạm và tăm tối, hệt như lòng người ta khi đó.
- Tụi mình chia tay đi.
Giây phút đó, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Nhìn vẻ bình thản khi nói ra câu nói kia của người đối diện khiến cô không thể nào chịu nổi, chỉ muốn hét lên thật lớn. Hạ Anh nghẹn ngào cất giọng:
- Lí do là gì chứ?
Người đó nhìn cô, đôi mắt có phần lạnh lùng:
- Tớ không muốn nói ra điều này, nhưng cậu có hiểu câu: "Gió tầng nào thì gặp..."
À. Ra là vậy. Lí do gì mà quá sức "kiêu ngạo" thế này? Cậu không biết tớ cũng vốn không hề tầm thường à?
Có người đáp lại mà không cần suy nghĩ, chưa để cho Thái Khang nói hết câu.
- Tớ hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa. Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng mà, ai là tầng mây cao hơn thì vẫn chưa biết được đâu.
- Ừ, chúc cậu sau này sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Cô nhếch mép:
- Tất nhiên rồi.
Chưa để Thái Khang nói thêm câu nào nữa, Hạ Anh đã lạnh nhạt bỏ về trước, bởi lúc ấy cô đã rõ cái lí do mà người ta muốn chia tay cô, cho dù có cố níu giữ cũng chỉ vô ích. Cậu ta nói chỉ thích người học giỏi, có người thấy buồn cười hơn là buồn lòng. Ừ thì cô "không xứng", đành chấp nhận thế thôi. Thế nhưng hai tuần sau đó là những chuỗi ngày chết tiệt đối với Hạ Anh, tối nào cũng có người lấy những bức ảnh, từng dòng tin nhắn cũ của cả hai ra xem, nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ bên cậu ấy. Đáng tiếc, những điều đó bây giờ chỉ còn là quá khứ, đêm nào cũng nằm trong chăn khóc sướt mướt dù ban ngày lúc nào cũng tỏ ra là mình ổn.
Instagram 22:50
@sakisaki đã đăng một bài viết mới:
"Cậu ấy đã bỏ tớ vì cậu ta cho rằng tớ không xứng...Năm nay lại là năm cuối của cấp hai, tớ nghĩ mình sẽ nộp đơn thi tuyển vào trường cấp ba quốc tế để quên đi chuyện vốn trẻ con này."
Bình luận:
"Người ta đã muốn rời đi thì tìm lí do à, bỏ đi."
"Gì? Cậu mà không xứng á? Thiên tài hội họa vậy mà."
"Bỏ đi chị ơi."
"Thi vào quốc tế Á Âu đi, thể nào chả đậu <(")"
"Bà đậu là cái chắc."
...
- Cái gì? Hạ Anh lớp mình đăng kí vào trường quốc tế hả? Thật hay đùa vậy?
- Thật mà, hồi sáng tớ vô tình nghe thầy chủ nhiệm nói. Cậu ấy sẽ thi vào Á Âu đấy.
- Không thể tin được luôn. Mà này, tớ nghe nói Thái Khang chia tay Hạ Anh để quen nhỏ nào trong khối mình đấy, nghe đâu nhỏ đó giỏi hơn Hạ Anh thì phải. Các cậu có nghĩ đây là lý do khiến cậu ấy có quyết định vậy không?
- Hả? Thái Khang chia tay Hạ Anh á? Cậu ta mất trí rồi hay gì vậy? Hạ Anh tốt với cậu ấy như vậy mà. Quen nhau gần hai năm nói bỏ là bỏ dễ vậy sao?
- Tại cậu không biết chứ Thái Khang cậu ta sĩ diện lắm, trước đây hẹn hò với Hạ Anh là vì cậu ấy giỏi thôi, bây giờ tìm được người khác giỏi hơn thì đá Hạ Anh ra chuồng gà là phải rồi.
- Ai giỏi hơn thì cũng chưa biết được đâu à, nhỏ Hạ Anh đó bình thường hay im lặng vậy mà thành tích ghê gớm lắm đó.
- Thật á?
- Ừ, thì nó được ba lần giải nhất học sinh giỏi toán rồi còn gì, nghe nói hồi lớp 7, điểm IELTS của nó đã là 7.0 rồi đấy, năm sáu tuổi đã được huy chương vàng HIPPO nữa mà.
- Ghê vậy!
- Vậy mà có người chê, đúng là có mắt như mù haha...
Hai tháng sau.
Quán cà phê lúc năm giờ chiều tương đối vắng khách, Hạ Anh đã ngồi đây hơn hai tiếng đồng hồ, cô muốn hoàn thành nốt cho xong bức tranh rồi mới về nhà. Dù sao về bây giờ ở nhà cũng không có ai, ba mẹ đi đến nhà một người bà con xa còn hai ngày nữa mới về, ở một mình cũng cô đơn, mà cô lại không thích cảm giác đó chút nào. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng ra quán quen này, bởi cảm giác có người qua lại khiến cô cảm thấy vui hơn, nhân viên và ông chủ ở đây ai mà chẳng quen thuộc với sự xuất hiện của Hạ Anh và mấy bản vẽ luôn mang kè kè bên mình. Miệt mài mấy tiếng, cuối cùng cũng có được thành quả như ý, cô ngồi nhìn bức tranh trước mặt với vẻ hài lòng.
- Đẹp đấy, ước gì mai mốt Hạ Anh của chúng ta sẽ vẽ tặng quán mình một bức "gì và này nọ nhỉ", anh nói đúng không mấy đứa?
Giọng ông chủ nói lớn vang cả quán, cũng may là bây giờ không có ai, chứ không mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý về cô mất. Hạ Anh bật cười:
- Nếu có voucher uống nước miễn phí một năm chắc em sẽ suy nghĩ thêm về việc đó đấy!
- Thế thì bọn anh sẽ sớm dẹp quán mất thôi. Mà này, có người đã đậu vào Á Âu rồi, phải khao gì đó nhỉ. Em nên nhớ là mấy tháng em ôn thi anh đã giảm 50% tiền nước để khích lệ tinh thần rồi còn gì.
Hạ Anh phì cười trước lí lẽ này, thật ra cô đang vẽ một bức sơn dầu và định tặng nó cho anh Bách - chủ quán - nhưng vì chưa hoàn thành nên không mang tới được, vậy mà anh ấy đã lên tiếng trước.
- Bí mật của em rốt cuộc cũng bị anh biết tỏng rồi.
- Mà này, đúng là "học bá" có khác. Em thi kiểu gì mà đứng trong top ba luôn thế, ngưỡng mộ thật đó.
Cô cười:
- Học bá gì chứ, em đứng thứ ba mà, có phải thủ khoa hay á khoa gì đâu.
Anh Bách mỉa mai:
- "Chỉ đứng thứ ba" thôi đấy, nghe nhẹ nhàng ghê.
- Em nói thật mà.
Chợt tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang, là Dạ Anh, chị hai cô. Hạ Anh vội vàng bắt máy.
- Chị hả, em nghe nè.
- Là em đây. Em và chị hai đang trên đường về, chị ấy bảo lát nữa cả ba sẽ cùng ra ngoài ăn tối nên nói chị chuẩn bị trước.
- Ủa Đăng Anh hả? Em với chị hai về rồi à? Kết quả thi của em thế nào rồi?
- Giải nhất.
Nghe thằng bé nói hai từ "giải nhất" một cách nhẹ tênh, Hạ Anh phì cười. Nhà có ba chị em, nó nhỏ hơn cô một tuổi, luôn là đứa kiệm lời nhất, nhưng mà Đăng Anh có vẻ giống cô về khoản này, ít khi nào nó tỏ ra bên ngoài cái vẻ vui mừng trước những thành tích mà mình đạt được.
- Cuối cùng cũng có người về. Hai người có biết mấy hôm nay ở nhà không có ai em buồn và chán lắm không?
Có tiếng chị hai chen vào:
- Chị biết mà, nên vừa xong là chị với thằng bé về liền đấy. Thế nhé, em sửa soạn đi, chị cũng sắp về tới rồi.
- Vâng ạ.
- Đăng Anh thi sao rồi? – Anh Bách hỏi.
- Nó được giải nhất.
- Chị em nhà này toàn học bá nhỉ? Anh nhớ hồi đó con Dạ Anh nó học cũng ghê gớm lắm, toàn đứng nhất.
- Anh quá khen rồi, anh cũng đâu phải dạng vừa.
Anh Bách và chị hai của Hạ Anh là bạn học, họ từng học chung hai năm cấp hai và cấp ba. Hồi đó nghe nói hai người họ cũng "cạnh tranh" ghê gớm lắm, người đứng nhất thì kẻ kia cũng nhì. Mà kể cũng lạ, anh Bách học giỏi vậy mà lại quyết định không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ở nhà tiếp quản một trong số quán cà phê mà bố để lại.
Nghe chị hai và em trai sắp về, Hạ Anh vui vẻ hẳn lên. Cô vào thanh toán và ra chuẩn bị gom đồ về. Trong lúc đang đứng loay hoay sắp xếp lại màu vẽ và bút chì thì đột nhiên có hai cô gái đi vào và một trong hai người họ đã vô tình va phải cô, khiến mọi thứ rơi ra sàn nhà, cả màu vẽ cũng bị đổ ra sàn một ít.
- Cậu có sao không? Xin lỗi, xin lỗi, tôi vô ý quá. Xin lỗi cậu nhé.
Vừa nói, cô gái kia vừa nhặt đồ lên và lấy khăn giấy ra lau màu giúp cô, người bạn đi bên cạnh cô thấy vậy cũng lại giúp một tay.
- À không sao đâu, cứ để tôi.
Hạ Anh đáp, nhưng cô bạn kia vẫn cứ áy náy, một tay cầm tờ khăn giấy lau màu bị đổ.
- Bất cẩn quá, xin lỗi cậu nhiều nhé, màu bị lem ra bức tranh rồi, hay tôi đền tiền cho cậu có được không?
- À à không cần đâu mà.
- Thế thì cho tôi xin lỗi một lần nữa nhé, thật ngại quá.
Hạ Anh bây giờ mới có thời gian để ý hai cô bạn trước mặt, trông họ xinh đẹp và có vẻ giàu có, bởi những bộ quần áo và túi xách trên người họ đều là hàng hiệu đắt tiền. Nếu người khác, chắc họ sẽ nhân cơ hội này "làm tiền" hai cô bạn kia mất, bởi lọ màu bị đổ ra của Hạ Anh là lọ màu không hề rẻ trong đóng đồ vẽ của cô.
- À à không có gì đâu, tôi có việc phải đi trước, cậu không cần phải bồi thường hay gì đâu nhé.
Nói rồi, Hạ Anh vội vã bước ra khỏi quán, cô phải tranh thủ về nhà tắm rửa để còn đi ăn tối nữa, với cả cô cũng không muốn dây dưa với hai cô bạn kia làm gì cho phức tạp mọi chuyện. Trong này, có người cứ mãi nhìn theo.
- Cậu nhìn gì dữ vậy? Người ta chưa làm ầm lên là may rồi đấy, cậu làm màu đổ lên hết tranh của cậu ấy rồi dính lên áo nữa, lần sau đi đứng chú ý một chút dùm cái.
- Tớ biết rồi, tại tớ thấy tóc của cậu ấy có màu nâu tự nhiên rất đẹp, đẹp hơn hẳn cái màu năm trước cậu nhuộm nữa ấy chứ.
- Cậu nói cái quái gì vậy? – Uyển Ân lườm một cái.
- Tớ đùa chút thôi mà. Tớ đi gọi nước, cậu uống gì?
- Gì cũng được.
Nguyên An cười lớn rồi ra quầy gọi nước cho cả hai, mỗi lần chọc Uyển Ân, cậu ấy lại phản ứng có phần thái quá khiến cô không khỏi buồn cười, cô vào quầy pha chế, gọi hai cốc americano.
- Này, khi nãy cậu có để ý không, cái cậu đó vẽ rất đẹp.
Uyển Ân bĩu môi mỉa mai:
- Và nó bị cậu vô tình phá hỏng.
- Tớ đâu cố ý đâu.
Nguyên An chợt đổi chủ đề:
- Này, hôm họp mặt nhóm cậu định mặc gì?
- Chắc cũng bình thường thôi. Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa tối với các cậu ấy thôi mà. Tụi mình có xa lạ gì đâu mà khách sáo.
- Nhưng cũng phải trang trọng nhỉ? Có cả phụ huynh của chúng ta mà.
- À tớ quên mất, có người cũng lâu rồi mới được gặp "mẹ chồng" nên hồi hợp là phải rồi. Này, để hôm đó tớ đích thân sửa soạn cho cậu nhé, để còn ra mắt nữa chứ.
Nguyên An đỏ bừng mặt, cô trợn mắt lườm Uyển Ân:
- Cậu đang nói cái khỉ gì vậy? Tớ đã nói với cậu là đừng nói như thế nữa rồi mà, lỡ cô ấy nghe rồi hiểu lầm thì sao?
- Tớ nói thật mà! Mà chẳng phải gia đình đó cũng thích cậu lắm sao?
Uyển Ân cười lớn, mặc cho Nguyên An bên này như thể muốn ném cả ly nước vào người cô. Có chuông điện thoại reo, thật đúng lúc. Uyển Ân bắt máy, giọng mỉa mai:
- Tớ tưởng cậu quên bọn này luôn rồi chứ, bây giờ mới gọi tới à?
Bên đầu kia có tiếng trả lời:"Tớ vừa chụp ảnh xong, sáng giờ tớ thay và make up năm kiểu khác nhau rồi đấy. Nên hôm nay cho tớ xin khất một bữa, nhé. Mà các cậu đang ở ngoại ô thành phố à, tớ thấy trên định vị."
- Ừ đúng. Mà này cảm ơn cậu vì đã gọi đúng lúc, chứ không là tớ bị tiểu thư nhà họ Lý đây ăn tươi nuốt sống mất rồi, cậu ta đang lườm tớ ghê lắm.
"Có chuyện gì à?"
- Cũng không có gì, bọn tớ chỉ đang nói về buổi họp mặt nhóm thôi.
"À, thế à. Mà sao hôm nay các cậu ra ngoại ô xa thế, sao không ở trung tâm cho tiện?"
Uyển Ân cười:
- Lâu lâu con dâu nhà họ Đàm muốn đổi gió tí ấy mà, bảo là muốn yên tĩnh một chút nên cậu ta cứ nằng nặc đòi, tớ cũng đành chịu.
"Con dâu nhà họ Đàm sao? Há há nghe hay đấy, có biệt danh mới cho Nguyên An nhà mình rồi. Thế nhé, tớ chụp nốt mẫu cuối."
- Ừ.
Cúp máy của Nhã Thanh xong, Uyển Ân lại nhận cái cái lườm "chết chóc" của Nguyên An:
- Này, cậu muốn bị xóa ra khỏi nhóm à?
- Này này tớ chọc cho vui thôi mà, vui vẻ lên bạn ơi! Hơi tí là dọa.
- Con nhỏ chết tiệt này, cậu được lắm!
***
- Sao người em lại dính màu thế?
Vừa về tới nhà, Dạ Anh thấy trên tay và chân của Hạ Anh dính vài vết màu đỏ trong thật buồn cười và xém dọa cho người ta hết hồn.
- Vẫn chưa ra hết à, em rửa nãy giờ rồi đấy! Khi nãy ở quán cà phê có hai bạn kia vô tình va phải, thành ra lại thế này.
- Cũng chỉ có một ít, chắc sẽ mau phai thôi. Ta đi ăn lẩu nhé, chị muốn ăn thứ gì đó nóng nóng, mấy hôm nay trời có vẻ lạnh quá.
- Vâng, sao cũng được. Mà Đăng Anh đâu?
- Nó bảo sẽ chờ ở ngoài xe.
Bảy giờ tối, ba chị em đang ở một quán lẩu khá nổi tiếng trong thị trấn, do hôm nay là thứ bảy cuối tuần nên quán có phần khá đông đúc. Mấy ngày thu, nên người ta cũng muốn ăn chút gì ấm nóng cho dễ chịu.
- Hai đứa muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay chị đãi.
Hạ Anh phì cười:
- Chị không đãi thì em và Đăng Anh cũng sẽ ở đây rửa bát thôi. Mà sao chị đột nhiên hôm nay chị dịu dàng với tụi em như thế, có chuyện gì cần giúp phải không?
Hạ Anh nhìn Dạ Anh với vẻ mặt đầy nghi hoặc, bình thường chị gái cô ít khi nào ngọt ngào như thế này, chị em cô toàn như chó với mèo, suốt ngày móc mỉa nhau, đột nhiên hôm nay chị ấy lại "dễ thương" thế này khiến cô có phần không quen. Đăng Anh không nói gì, cậu chỉ ngồi nghe hai bà chị của mình nói chuyện, thi thoảng cười "từ thiện" góp vui. Dạ Anh cười lớn:
- Sao lúc nào em cũng nghĩ xấu cho chị như vậy chứ, chẳng qua là chị mới lãnh tiền thưởng ở công ty, với chị đã hứa là sẽ đãi ngộ em nếu em thi đậu mà. Cả giải nhất của Đăng Anh nữa.
Hạ Anh nghe vậy bĩu môi một cái thật dài:
- Chị thưởng cho em "nóng" thật đấy, người ta đã có kết quả trúng tuyển gần một tháng nay rồi. Đúng là không công bằng mà. Này chị nói có phải không Đăng Anh?
Đăng Anh cười:
- Chị nhỏ nhen quá đấy.
- Chỉ là muộn tí thôi.
Dạ Anh cười lớn đáp lời em gái. Năm nay 25 tuổi, tuy đã đi làm được bốn năm nhưng cô vẫn sống cùng với gia đình nên về khoảng tiền bạc khá thoải mái, cộng thêm việc ba mẹ của ba chị em cô là chủ một tiệm bánh lớn nên cuộc sống của gia đình cũng gọi là khá giả.
- Vậy chúng ta ăn lẩu yosenabe và thịt ba chỉ nướng nhé?
Hạ Anh đề nghị.
- Ừ, sao cũng được. Em gọi đi
Nói đoạn, Dạ Anh lấy ra một cái giỏ, bên trong là món quà mà cô đã chuẩn bị cho em gái, một chiếc vòng pandora.
- Tặng em này.
- Trời ạ, cái vòng này em thích lâu lắm rồi. Em bỏ nó vào giỏ hàng trên web được hơn một tháng rồi đấy nhưng vẫn phân vân không biết có nên mua không.
Hạ Anh lại nũng nịu:
- Chị hai tốt bụng quá. Sau này ai lấy được chị sẽ tốt phước lắm đây.
- Đừng có nịnh chị mày. Thế mà khi nãy có đứa vừa trách chị cơ đấy.
- Ơ mà chị không mua quà cho Đăng Anh à?
- Chị hỏi nó thích gì thì nó bảo không cần.
- Hôm lễ nhập học em sẽ đeo cái này. À nhắc mới nhớ, còn hai tuần nữa là vào học rồi đấy. Hôm đó sẽ có lễ nhập học, em nghe nói là nó lớn lắm.
- Ừ hôm đó chị sẽ đưa em đi.
Mới đó mà đã sắp kết thúc kì nghỉ hè, Hạ Anh có cảm giác như mình chưa được nghỉ nhiều lắm, lại phải bắt đầu năm học. Năm học mới này, thay đổi môi trường 360 độ như vậy, cô thực sự không biết nó sẽ như thế nào nữa đây? Hồi mới biết kết quả trúng tuyển, cả nhà ai cũng vui mừng vì có đứa con gái đậu vào một ngôi trường danh giá bậc nhất như vậy, lại còn xếp thứ ba, chỉ sau thủ khoa và á khoa nữa, quả là niềm tự hào.
Ăn tối xong cũng đã muộn nên cả ba về nhà luôn chứ không ghé đâu nữa, vừa về đến nhà, mở điện thoại lên cô đã nhận được một loạt thông báo mới. Uầy, lại tăng người theo dõi trên instagram, mấy bức vẽ mới đăng và cả những bức cũ cũng tăng lượt thích. Tài khoản này được Hạ Anh tạo lúc cô học lớp bảy để đăng tải tranh vẽ. Những bức tranh của "Saki" hầu như không có chủ đề nhất định, khi thì là phong cảnh bằng sáp dầu, lúc thì vẽ fanart cho nhân vật hoạt hình và game yêu thích, nói chung là họa sĩ này thuộc dạng "thập cẩm", mà kể cũng lạ, dù không đi theo một hình tượng riêng, nhưng số lượng người theo dõi và tương tác cứ tăng liên tục, thành ra có người không "thất nghiệp", cứ tầm vài tuần là lại đăng tranh vẽ cho các fan ngắm.
- Chị cứ cười cái gì mãi đấy?
Tiếng của Đăng Anh vang lên làm Hạ Anh giật mình, do mãi mê xem mọi người bình luận quá mà cô quên khuấy mình đang ở bồn súc miệng chứ không phải ở trong phòng.
- À có gì đâu, đang bận làm người nổi tiếng ấy mà, hehe.
- Đúng là điên.
- Cái thằng này, muốn chết hả? Sao này lỡ chị mày nổi tiếng thì đừng có xin chữ kí nhé.
- Thôi em không dám, ai mà đi thích chị chắc cũng có vấn đề.
- ...
- Mà chị xong chưa? Em còn đánh răng nữa, sao đứng đó hoài vậy?
- Ờ nhỉ, xong rồi.
- Haizz, đúng là...À mà này, dạo này chị quên chuyện cũ rồi hả? Không thấy khóc lóc mỗi tối nữa.
Có người giật bắn mình trước câu nói của thằng em. Chuyện cô thất tình hồi mấy tháng trước, chỉ có Đăng Anh biết. Nó luôn nhìn chị ba với cái vẻ ngán ngẫm mỗi khi cô sướt mướt vì nhớ cái người con trai kia, và luôn miệng bảo bà chị của mình bỏ đi. Thấy mặt Đăng Anh cười nham hiểm khi nói ra câu nói kia, cô đáp:
- Tất nhiên rồi, ai mà thèm nhớ nữa. Đánh răng đi, đừng có nhiều chuyện. Lát nhớ thả tim ảnh mới đăng của chị đấy.
- Biết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.