Chương 24: Tình bạn
Sasaki
14/07/2023
- Tada hôm nay nhà ta ăn mừng Hạ Anh đạt giải "bự" nhá! - Chị hai lên tiếng giới thiệu.
Tối nay gia đình Hạ Anh đi ăn ở một nhà hàng khá có tiếng trong thị trấn. Khỏi phải nói ba mẹ vui cỡ nào. Đăng Anh còn mua quà tặng chị ba nữa ấy, coi có lạ không chứ. Nó bảo Hạ Anh được giải Nhất với số điểm cao như vậy, tự dưng mấy đứa trong lớp lại để ý tới nó, mặc dù đâu có liên quan gì đâu. Cũng chả hiểu sao mà mọi người lại biết họ là hai chị em nữa.
- Chắc tại cái mặt "khác" nhau quá đấy! - Chị hai cười nói - Mà này khi nào em thi quốc gia?
- Cuối tháng Tư em thi.
- Vậy cũng không lâu nữa nhỉ?
Tầm mười lăm phút sau, có thêm người nữa xuất hiện. Là anh Bách. Sự xuất hiện của anh đã khiến cho Hạ Anh vô cùng bất ngờ. Nhưng mà kì lạ hơn nữa là cả nhà hình như không giống cô lắm, họ xem như đó là chuyện rất bình thường.
- Bách tới rồi hả con? - Ba lên tiếng - Con ngồi đi.
- Con xin lỗi tại mắc một số việc nên con đến trễ.
- Anh Bách...? - Có người ngạc nhiên lắm lắm.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của Hạ Anh, mọi người đều bật cười. Và họ đã tiết lộ cho cô biết một "bí mật động trời": anh Bách và chị Dạ Anh đang hẹn hò.
- Cái gì cơ? Chuyện này ai cũng biết sao có một mình con không biết? Chơi gì mà giấu diếm lẫn nhau chứ!
- Giấu gì đâu, thì bữa nay cho em biết nè. Mấy tháng nay ai bảo học hành ôn thi áp lực, đi học trên trường về rồi cũng chả thấy mặt mũi đâu. Làm sao mà nói được.
- Xì! Đúng là lắm lí sự!
Ai cũng cười hết, nhưng cô thì lại tỏ ra rất là "bất bình". Thấy vậy anh Bách lên tiếng:
- Thôi, đừng giận nữa. Bữa nay là ngày vui của em mà. Anh nhá, có mua quà thưởng cho em gái đây!
- Tha cho anh đấy!
***
- Bố, con xin lỗi, con không được giải Nhất, cả giải Nhì cũng không. Nhưng con được chọn thi quốc gia rồi, con sẽ cố. Chỉ tại con lơ là...
Vừa đi học thêm về, Nguyên An đã ngay lập tức nức nở khóc lóc. Viện trưởng Lý thấy con gái như vậy, trong lòng có chút buồn. Buồn vì thấy nó sụp đổ không còn chút sức sống nào, cho nên lòng dạ đâu mà la nữa.
- Không sao đâu. Con ăn cơm đi rồi đi nghỉ ngơi.
- Bố không giận con ư?
- Không giận. Mà, dạo này con có chuyện gì buồn đúng không?
Đột nhiên bố hỏi vậy, Nguyên An có chút ngỡ ngàng. Đúng là con cái dù có làm gì thì cũng không thể giấu được cha mẹ. Có nên nói thật với bố về những rắc rối trong lòng dạo gần đây cô gặp phải hay không? Từ nào tới giờ, tuy hay bị bố la mắng, nhưng Nguyên An lại thân với bố hơn mẹ Nhung, nên như vậy cũng được nhỉ?
- Chuyện của con chắc cũng không có gì to tát đâu. - Cô lắp bắp.
- Kể đi.
Nghe vậy, Nguyên An nhìn bố, nói thật với ông:
- Con thích Vũ Phong. Nhưng con biết cậu ấy đang thích người khác. Mà người cậu ấy thích là một người bạn của con. Chỉ có như vậy thôi.
Ông Lý khẽ nhíu mày:
- Chỉ có như vậy thôi sao? Chỉ có như vậy thôi mà ảnh hưởng lớn đến kết quả thi cử vừa rồi của con. Sau này mà đụng chuyện lớn hơn sẽ như thế nào nữa đây? Xem ra con có vẻ sâu nặng với Vũ Phong nhỉ?
Lời viện trưởng nói, giống như là đấm vào vết thương đang rỉ máu trong lòng của con gái. Im lặng một chút, bố nói tiếp:
- Nguyên An, có đôi khi con không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình. Đặc biệt là trong chuyện tình cảm yêu đương con lại càng không nên ép buộc ai đó yêu con. Tình cảm là thứ xuất phát từ trái tim, là sự đồng điệu của hai tâm hồn. Nếu như con cố ép người ta, thì chẳng phải đó là sự miễn cưỡng sao? Vậy thì làm sao mà con hạnh phúc được?
- ...
- Vũ Phong nó thích người khác, mà người đó con nói là bạn con. Vậy nếu như con mù quáng đi theo tình cảm của mình mà hành động hồ đồ, thì chẳng phải điều đó sẽ phá tan mối quan hệ giữa ba người bọn con ư?
Nguyên An đưa khuôn mặt đầy nước mắt nhìn bố:
- Bố, nhưng con đau lòng lắm, bố biết không? Con lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy nhưng tâm của cậu ấy thì lại nghĩ đến người khác. Bố bảo con phải làm sao thì mới phải đây?
- Bố biết, nhưng con càng lúng sâu thì sau này con chỉ thêm tổn thương thôi. Người tổn thương nhất vẫn là con. Vũ Phong tuy nó không xem con là người trong lòng, nhưng bố biết nó luôn đối xử tốt với con như bạn bè thân thiết. Nếu như con suy nghĩ thiếu chín chắn mà làm điều gì đó tồi tệ, thì chẳng phải con sẽ đánh mất luôn tình bạn với nó sao?
Lời bố nói bây giờ, nghe đau đớn thật. Tuy bố nói đúng, nhưng mà sao Nguyên An không thể thấu tình dạt lí nổi.
- Con biết rồi.
- Ừ. Đi nghĩ đi. Bố sẽ bảo cô Đào nấu cháo lát nữa đem lên cho con.
- Cảm ơn bố.
Thật ra khi tan học lúc sáng, Vũ Phong ở lại có an ủi Nguyên An một chút. Điều đó làm cho cô cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng. Nếu chỉ có vậy thôi thì cô đâu có về khóc lóc với bố Lý làm gì. Chỉ là chuyện sau đó cả hai nói với nhau mới khiến tim gan cô như muốn vỡ vụn.
- Chiều mai tớ sang nhà cậu nhé?
- Chiều mai tớ có hẹn rồi.
- Hẹn gì thế? Có hủy được không?
Nghe cô nói vậy cậu có hơi bực, nhưng vẫn đáp:
- Hẹn ăn liên hoan với đội Lí.
- Vậy à? Vậy là có Hạ Anh đi nữa nhỉ?
- Ừ.
- Bài hát hôm đó, hôm Giáng sinh ấy, chắc là những gì cậu muốn nói với Hạ Anh phải không?
- Ừ.
- Ha, cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rồi à? Không giấu nữa ư?
- Ừ. Vì Hạ Anh cũng biết rồi.
- Cái gì? Thế...cậu ấy nói sao? - Nguyên An ngập ngừng.
- Cậu ấy chưa chấp nhận tớ.
"Chưa" chấp nhận chứ không phải là "không" chấp nhận.
- Vậy à? Haha, cuộc đời này đúng là hay. Kẻ muốn thì chẳng có, người có thừa thì không cần.
- Cậu đang nói gì vậy?
- Nói vậy đó, cậu tự hiểu đi. Mà này, tớ thật sự chẳng hiểu nổi, cậu hiểu cậu ấy được bao nhiêu mà lại thích cậu ấy chứ? Có bằng chúng ta biết nhau không?
Thái độ khó chịu vừa rồi của Nguyên An đã làm cho Vũ Phong có chút ngỡ ngàng. Cậu không hiểu tại sao cô lại cọc cằn đến như vậy.
- Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Nói lại một lần nữa xem?
- Cậu không thể sao?
Vũ Phong cáu:
- Không thể cái gì?
- Cậu không thể ngừng thích Hạ Anh mà thích tớ sao? Xin cậu đấy, chúng ta có thể hẹn hò mà, tại sao cậu lại không nghĩ là mình có thể quen tớ chứ?
- Cậu bị điên rồi hả? Nói năng cái kiểu gì vậy?
- Đúng rồi, tớ đang điên đây. Điên vì thích cậu đấy. Tại sao cậu còn chẳng thèm để ý đến tớ trong suốt khoảng thời gian chúng ta biết nhau. Hơn 16 năm đó, là hơn 16 năm đó Vũ Phong!
Vũ Phong thật sự á khẩu trước những lời vừa rồi. Cho đến giờ phút này, có nằm mơ cậu cũng chẳng thể tin Nguyên An có thể nói ra mấy lời lẽ kiểu như thế, hoàn toàn khác với cậu ấy lúc thường ngày. Chơi với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ cậu không hiểu hết con người của cô? Nguyên An từ nhỏ vốn là một đứa con gái hiếu thắng và đầy tham vọng. Những gì Nguyên An làm đều phải có lợi ích cá nhân cho bản thân cậu ấy thì Nguyên An mới vui vẻ chấp nhận. Vũ Phong cảm thấy hình ảnh của cô bạn thân hệt như phiên bản thứ hai của mẹ Trang cậu, rất đỗi cầu toàn và khó tính. Nên cậu biết, những người con gái như vậy nếu sánh đôi cùng nhau sẽ rất mệt mỏi. Chỉ một mình mẹ Trang thôi đã khiến Vũ Phong cảm thấy đủ ngột ngạt rồi. Cho nên đối với Nguyên An, cậu chỉ có thể xem cô là một người bạn, không hơn không kém. Chưa bao giờ cậu có ý định tiến xa hơn với cô, vậy mà Vũ Phong không thể ngờ rằng có một ngày Nguyên An nói thích mình
Còn chưa kịp lên tiếng nói thêm điều gì thì cô bạn trước mặt đã nói tiếp:
- Cậu có thể không thích tớ bây giờ nhưng trong tương lai, có gì là không thể chứ? Tớ có đủ khả năng gánh vác tất cả mọi thứ cùng cậu, tớ có tài sản, học hành. Rồi cậu sẽ cần những thứ đó mà chấp nhận tớ thôi...
- Cậu nói xong chưa? - Vũ Phong chậm rãi cất lời - Xong rồi thì nghe đây.
- Ừ.
- Thứ nhất, tớ mà thích ai rồi, thì tớ sẽ không dễ dàng từ bỏ được đâu, chỉ vì đơn giản là người tớ thích là cậu ấy. Thế thôi. Với cả cậu nói như thể tớ đang thích một người kém cỏi và thấp hèn lắm vậy. Cậu ấy vừa được giải Nhất đấy, nhưng cậu biết gì không? Cậu ấy thậm chí còn không dám thể hiện niềm vui quá trớn trước mặt mọi người vì sợ là mình không tinh ý nên sau đó mới đi ra chỗ vắng người gọi điện về cho người nhà. Còn cậu, là bạn thân nên cho phép tớ nói thẳng. Cậu vì chuyện cá nhân của mình mà từ sáng đến giờ lại không mấy vui vẻ với những người khác ở trong lớp. Ok tớ hiểu cậu đang rất buồn nên có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ cậu lại nói mấy lời này, cậu có thấy mình hơi quá đáng không?
- Tớ nói những lời này là vì ai chứ? Cậu có biết ở ngoài kia có biết bao người muốn có được tớ không? - Nguyên An rưng rưng nước mắt.
- Đừng thích tớ nữa. Tìm một người phù hợp với cậu hơn ấy.
- Cậu từ chối tớ một cách phũ phàng như vậy sao?
- Ừ. Còn nói gì nữa không? Nếu không thì đi về thôi, trễ rồi.
- Cậu về trước đi.
Khi Vũ Phong đã về được một lúc không lâu thì Nguyên An cũng dọn dẹp đồ đạc và đi ra khỏi lớp. Nhưng ra tới cửa thì cô lại gặp Gia Hưng, thấy cậu ấy, Nguyên An có hơi hoảng. Không biết là Gia Hưng đã đứng đó từ bao giờ? Khi nãy Vũ Phong đi cửa sau nên chắc không thấy cậu ấy.
- Cậu...sao cậu chưa về?
- Định vào lấy đồ thì thấy hai người đang nói chuyện căng thẳng quá nên không dám vào.
- Cậu đã nghe hết rồi sao?
- Không. Nãy giờ đeo tai nghe nên có nghe gì đâu. Mà hai người cãi nhau à?
- Không, không có gì...
Gia Hưng nhìn Nguyên An với vẻ dò xét:
- Cậu khóc sao?
Nghe Gia Hưng nói vậy, Nguyên An liền đưa tay lên lau đi khóe mi đang ướt. Thấy thế, cậu nhếch mép:
- Chuyện gì mà có thể khiến cậu rơi nước mắt được vậy?
Tự nhiên vừa nói câu đó xong, người trước mặt cậu lại òa lên nức nở. Cô tựa vào lòng Gia Hưng mà khóc một hồi rất lâu. Gia Hưng không nói gì, chỉ đứng im và nhìn cô, trong lòng chợt ngôi lên vài nỗi thống khổ. Thật ra, cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ đã bị cậu nghe thấy hết. Chỉ là cậu không muốn Nguyên An lo lắng nên mới giả vờ như vậy thôi. Với cả bây giờ đây, Gia Hưng cũng đâu có vui vẻ gì cho cam...
"Lòng cậu bây giờ đang rất đau nhưng cậu đâu có biết là tôi đã đau giống như vậy từ mấy năm nay?"
...
Chuyện ban sáng là như vậy. Trái tim của Nguyên An bây giờ như bị xé ra thành từng trăm mảnh, nó vỡ vụn và tan nát. Những lời bố nói khi nãy, thật tình có người không dám chắc là mình có thể nghe theo. Một khi ta đang mù quáng vào bất kì điều gì, thì có lẽ những thứ ngoài lề khác dường như đã không còn quan trọng. Cái gì không là của mình thì không nên cưỡng cầu ư? Tại sao mình không giành lấy lại nó chứ? Cũng chả trách ai được. Nếu như cô rõ lòng mình sớm hơn một chút, thì chuyện ngày hôm nay đâu có xảy ra. Có khi bây giờ cô và Vũ Phong cũng đang hẹn hò không chừng. Mở cặp ra định lấy vở học bài, Nguyên An thấy túi bánh hồi sáng mà Hạ Anh đưa cô. Ngắm nhìn một hồi, cô tiện tay vứt nó luôn vào cái thùng rác bên dưới.
***
- Này, sao hôm nay hai người các cậu có vẻ trầm tư quá vậy? Đang ở quán đó mấy ba, vui lên coi!
Thấy bầu không khí từ nãy đến giờ có hơi "u ám", Thế Khải mới lên tiếng để phá tan đi. "Hai người các cậu" mà Thế Khải nói, không ai khác là Gia Hưng và Vũ Phong.
- Đâu có gì đâu. - Shin khẽ đáp. Gia Hưng nghe vậy liền cười:
- Sao lại không có gì?
- Ý cậu là sao?
Lớp trưởng nhìn thắng vào mắt thằng bạn thân đáp:
- Tình bạn giữa ba người các cậu, nếu không cẩn thận coi chừng sẽ có ngày tan tành hết đi đấy. Cậu biết tớ đang nói gì mà phải không Vũ Phong?
Vũ Phong bất giác giật mình:
- Cậu đã nghe cuộc trò chuyện hôm qua?
- Xin lỗi, chỉ là vô ý thôi. Tớ không định nghe đâu nhưng mà...
Thấy hai người bọn họ cứ nói chuyện gì đó mờ ám. An Kỳ thiếu kiên nhẫn mà chen vào:
- Này này, bộ tớ bị tối cổ à?
- Cậu không cô đơn đâu em trai. - Thế Khải đáp.
Gia Hưng và Vũ Phong nhìn nhau phì cười. Sau đó khi mọi chuyện đã được kể ra, hai anh em họ nhà họ Lâm kia bất ngờ như thể mới gặp phải chuyện gì đó sốc lắm vậy.
- Tớ đang nghe drama trên truyền hình à? - An Kỳ thở dài - Rồi bây giờ tính sao đây? Nguyên An thích cậu, cậu thích Hạ Anh. Nguyên An với Hạ Anh lại chơi có vẻ khá thân với nhau nữa. Chưa kể nếu chuyện này mà Uyển Ân với Nhã Thanh biết, hai cậu ấy sẽ khó xử lắm đấy! Tại không biết nên đứng về phía ai...
Vũ Phong nghe vậy liền đáp:
- Vấn đề là tớ chưa bao giờ biết Nguyên An thích mình, ok? Trước đây Nguyên An cũng từng bảo sẽ chỉ là bạn thân. Bây giờ cậu ấy lại bất thình lình nói như vậy, sao mà đỡ được?
- Mà đó giờ cậu thật sự chưa từng để ý đến Nguyên An sao? Người ta xinh đẹp học giỏi đến như vậy mà? Hai người còn thân thiết nữa. - Thế Khải hỏi.
- Chưa. Chưa từng. Nói thật đấy. Các cậu biết gì không? Nhiều khi tớ nghĩ Nguyên An là con gái ruột của mẹ Trang ấy, vì tính cách của hai người họ rất giống nhau. Các cậu biết mẹ tớ như thế nào mà, nên làm sao tớ có thể xem Nguyên An theo kiểu khác được.
- Mà Hạ Anh chỉ mới biết chuyện cậu thích cậu ấy thôi à? Vẫn chưa biết chuyện giữa Nguyên An và cậu?
- Ừ.
- Phức tạp thật đấy. Vậy cậu tính sao?
- Tính gì? Tớ chỉ muốn có được người mình thương thôi.
- Nhưng Hạ Anh bảo cậu cho cậu ấy thời gian suy nghĩ à? Vậy là cậu ấy đã tạm thời từ chối cậu rồi còn gì?
Gia Hưng nghe An Kỳ nói vậy liền bật cười:
- Vũ Phong, cậu đang bị "quả báo" đấy! Cậu đã từng từ chối nhiều người rồi mà. Bây giờ lại bị y hệt vậy!
Vũ Phong lườm Gia Hưng một cái:
- Cậu coi chừng cái miệng cậu đó.
Im lặng một chút, Thế Khải lên tiếng:
- Bây giờ chuyện này khoan hãy nói với Nhã Thanh và Uyển Ân. Không kéo các cậu ấy lại khó xử với nhau nữa. Còn tụi mình, nên đứng về phía ai đây? Nếu ủng hộ chuyện của Vũ Phong thì bọn này cũng thấy có lỗi với Nguyên An quá.
Gia Hưng ngắt lời:
- Tất nhiên là phải về phe của Shin rồi.
- Cậu có lộ liễu quá không vậy, con trai của đại gia Gia Hoàng? - An Kỳ mỉa mai.
- Ừ. Là thế đấy. Quyết định vậy nhá. Tớ thích couple "Phong - Anh" lắm!
- Ê Gia Hưng, thật như vậy luôn à? Đừng nói với tớ là cậu... - Vũ Phong lộ vẻ nghi ngờ.
- Mấy cậu nghĩ sao thì nó là vậy đấy.
Đúng là "ruột để ngoài da". Tất nhiên, ngay từ thời khắc đó, ai cũng đã bắt đầu biết lí do tại sao mà lớp trưởng họ Hoàng lại đứng về phía bạn Đàm. Chuyện rõ ràng như vậy, không nhận ra thì đúng là đồ đại ngốc.
Tối nay gia đình Hạ Anh đi ăn ở một nhà hàng khá có tiếng trong thị trấn. Khỏi phải nói ba mẹ vui cỡ nào. Đăng Anh còn mua quà tặng chị ba nữa ấy, coi có lạ không chứ. Nó bảo Hạ Anh được giải Nhất với số điểm cao như vậy, tự dưng mấy đứa trong lớp lại để ý tới nó, mặc dù đâu có liên quan gì đâu. Cũng chả hiểu sao mà mọi người lại biết họ là hai chị em nữa.
- Chắc tại cái mặt "khác" nhau quá đấy! - Chị hai cười nói - Mà này khi nào em thi quốc gia?
- Cuối tháng Tư em thi.
- Vậy cũng không lâu nữa nhỉ?
Tầm mười lăm phút sau, có thêm người nữa xuất hiện. Là anh Bách. Sự xuất hiện của anh đã khiến cho Hạ Anh vô cùng bất ngờ. Nhưng mà kì lạ hơn nữa là cả nhà hình như không giống cô lắm, họ xem như đó là chuyện rất bình thường.
- Bách tới rồi hả con? - Ba lên tiếng - Con ngồi đi.
- Con xin lỗi tại mắc một số việc nên con đến trễ.
- Anh Bách...? - Có người ngạc nhiên lắm lắm.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của Hạ Anh, mọi người đều bật cười. Và họ đã tiết lộ cho cô biết một "bí mật động trời": anh Bách và chị Dạ Anh đang hẹn hò.
- Cái gì cơ? Chuyện này ai cũng biết sao có một mình con không biết? Chơi gì mà giấu diếm lẫn nhau chứ!
- Giấu gì đâu, thì bữa nay cho em biết nè. Mấy tháng nay ai bảo học hành ôn thi áp lực, đi học trên trường về rồi cũng chả thấy mặt mũi đâu. Làm sao mà nói được.
- Xì! Đúng là lắm lí sự!
Ai cũng cười hết, nhưng cô thì lại tỏ ra rất là "bất bình". Thấy vậy anh Bách lên tiếng:
- Thôi, đừng giận nữa. Bữa nay là ngày vui của em mà. Anh nhá, có mua quà thưởng cho em gái đây!
- Tha cho anh đấy!
***
- Bố, con xin lỗi, con không được giải Nhất, cả giải Nhì cũng không. Nhưng con được chọn thi quốc gia rồi, con sẽ cố. Chỉ tại con lơ là...
Vừa đi học thêm về, Nguyên An đã ngay lập tức nức nở khóc lóc. Viện trưởng Lý thấy con gái như vậy, trong lòng có chút buồn. Buồn vì thấy nó sụp đổ không còn chút sức sống nào, cho nên lòng dạ đâu mà la nữa.
- Không sao đâu. Con ăn cơm đi rồi đi nghỉ ngơi.
- Bố không giận con ư?
- Không giận. Mà, dạo này con có chuyện gì buồn đúng không?
Đột nhiên bố hỏi vậy, Nguyên An có chút ngỡ ngàng. Đúng là con cái dù có làm gì thì cũng không thể giấu được cha mẹ. Có nên nói thật với bố về những rắc rối trong lòng dạo gần đây cô gặp phải hay không? Từ nào tới giờ, tuy hay bị bố la mắng, nhưng Nguyên An lại thân với bố hơn mẹ Nhung, nên như vậy cũng được nhỉ?
- Chuyện của con chắc cũng không có gì to tát đâu. - Cô lắp bắp.
- Kể đi.
Nghe vậy, Nguyên An nhìn bố, nói thật với ông:
- Con thích Vũ Phong. Nhưng con biết cậu ấy đang thích người khác. Mà người cậu ấy thích là một người bạn của con. Chỉ có như vậy thôi.
Ông Lý khẽ nhíu mày:
- Chỉ có như vậy thôi sao? Chỉ có như vậy thôi mà ảnh hưởng lớn đến kết quả thi cử vừa rồi của con. Sau này mà đụng chuyện lớn hơn sẽ như thế nào nữa đây? Xem ra con có vẻ sâu nặng với Vũ Phong nhỉ?
Lời viện trưởng nói, giống như là đấm vào vết thương đang rỉ máu trong lòng của con gái. Im lặng một chút, bố nói tiếp:
- Nguyên An, có đôi khi con không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình. Đặc biệt là trong chuyện tình cảm yêu đương con lại càng không nên ép buộc ai đó yêu con. Tình cảm là thứ xuất phát từ trái tim, là sự đồng điệu của hai tâm hồn. Nếu như con cố ép người ta, thì chẳng phải đó là sự miễn cưỡng sao? Vậy thì làm sao mà con hạnh phúc được?
- ...
- Vũ Phong nó thích người khác, mà người đó con nói là bạn con. Vậy nếu như con mù quáng đi theo tình cảm của mình mà hành động hồ đồ, thì chẳng phải điều đó sẽ phá tan mối quan hệ giữa ba người bọn con ư?
Nguyên An đưa khuôn mặt đầy nước mắt nhìn bố:
- Bố, nhưng con đau lòng lắm, bố biết không? Con lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy nhưng tâm của cậu ấy thì lại nghĩ đến người khác. Bố bảo con phải làm sao thì mới phải đây?
- Bố biết, nhưng con càng lúng sâu thì sau này con chỉ thêm tổn thương thôi. Người tổn thương nhất vẫn là con. Vũ Phong tuy nó không xem con là người trong lòng, nhưng bố biết nó luôn đối xử tốt với con như bạn bè thân thiết. Nếu như con suy nghĩ thiếu chín chắn mà làm điều gì đó tồi tệ, thì chẳng phải con sẽ đánh mất luôn tình bạn với nó sao?
Lời bố nói bây giờ, nghe đau đớn thật. Tuy bố nói đúng, nhưng mà sao Nguyên An không thể thấu tình dạt lí nổi.
- Con biết rồi.
- Ừ. Đi nghĩ đi. Bố sẽ bảo cô Đào nấu cháo lát nữa đem lên cho con.
- Cảm ơn bố.
Thật ra khi tan học lúc sáng, Vũ Phong ở lại có an ủi Nguyên An một chút. Điều đó làm cho cô cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng. Nếu chỉ có vậy thôi thì cô đâu có về khóc lóc với bố Lý làm gì. Chỉ là chuyện sau đó cả hai nói với nhau mới khiến tim gan cô như muốn vỡ vụn.
- Chiều mai tớ sang nhà cậu nhé?
- Chiều mai tớ có hẹn rồi.
- Hẹn gì thế? Có hủy được không?
Nghe cô nói vậy cậu có hơi bực, nhưng vẫn đáp:
- Hẹn ăn liên hoan với đội Lí.
- Vậy à? Vậy là có Hạ Anh đi nữa nhỉ?
- Ừ.
- Bài hát hôm đó, hôm Giáng sinh ấy, chắc là những gì cậu muốn nói với Hạ Anh phải không?
- Ừ.
- Ha, cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rồi à? Không giấu nữa ư?
- Ừ. Vì Hạ Anh cũng biết rồi.
- Cái gì? Thế...cậu ấy nói sao? - Nguyên An ngập ngừng.
- Cậu ấy chưa chấp nhận tớ.
"Chưa" chấp nhận chứ không phải là "không" chấp nhận.
- Vậy à? Haha, cuộc đời này đúng là hay. Kẻ muốn thì chẳng có, người có thừa thì không cần.
- Cậu đang nói gì vậy?
- Nói vậy đó, cậu tự hiểu đi. Mà này, tớ thật sự chẳng hiểu nổi, cậu hiểu cậu ấy được bao nhiêu mà lại thích cậu ấy chứ? Có bằng chúng ta biết nhau không?
Thái độ khó chịu vừa rồi của Nguyên An đã làm cho Vũ Phong có chút ngỡ ngàng. Cậu không hiểu tại sao cô lại cọc cằn đến như vậy.
- Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Nói lại một lần nữa xem?
- Cậu không thể sao?
Vũ Phong cáu:
- Không thể cái gì?
- Cậu không thể ngừng thích Hạ Anh mà thích tớ sao? Xin cậu đấy, chúng ta có thể hẹn hò mà, tại sao cậu lại không nghĩ là mình có thể quen tớ chứ?
- Cậu bị điên rồi hả? Nói năng cái kiểu gì vậy?
- Đúng rồi, tớ đang điên đây. Điên vì thích cậu đấy. Tại sao cậu còn chẳng thèm để ý đến tớ trong suốt khoảng thời gian chúng ta biết nhau. Hơn 16 năm đó, là hơn 16 năm đó Vũ Phong!
Vũ Phong thật sự á khẩu trước những lời vừa rồi. Cho đến giờ phút này, có nằm mơ cậu cũng chẳng thể tin Nguyên An có thể nói ra mấy lời lẽ kiểu như thế, hoàn toàn khác với cậu ấy lúc thường ngày. Chơi với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ cậu không hiểu hết con người của cô? Nguyên An từ nhỏ vốn là một đứa con gái hiếu thắng và đầy tham vọng. Những gì Nguyên An làm đều phải có lợi ích cá nhân cho bản thân cậu ấy thì Nguyên An mới vui vẻ chấp nhận. Vũ Phong cảm thấy hình ảnh của cô bạn thân hệt như phiên bản thứ hai của mẹ Trang cậu, rất đỗi cầu toàn và khó tính. Nên cậu biết, những người con gái như vậy nếu sánh đôi cùng nhau sẽ rất mệt mỏi. Chỉ một mình mẹ Trang thôi đã khiến Vũ Phong cảm thấy đủ ngột ngạt rồi. Cho nên đối với Nguyên An, cậu chỉ có thể xem cô là một người bạn, không hơn không kém. Chưa bao giờ cậu có ý định tiến xa hơn với cô, vậy mà Vũ Phong không thể ngờ rằng có một ngày Nguyên An nói thích mình
Còn chưa kịp lên tiếng nói thêm điều gì thì cô bạn trước mặt đã nói tiếp:
- Cậu có thể không thích tớ bây giờ nhưng trong tương lai, có gì là không thể chứ? Tớ có đủ khả năng gánh vác tất cả mọi thứ cùng cậu, tớ có tài sản, học hành. Rồi cậu sẽ cần những thứ đó mà chấp nhận tớ thôi...
- Cậu nói xong chưa? - Vũ Phong chậm rãi cất lời - Xong rồi thì nghe đây.
- Ừ.
- Thứ nhất, tớ mà thích ai rồi, thì tớ sẽ không dễ dàng từ bỏ được đâu, chỉ vì đơn giản là người tớ thích là cậu ấy. Thế thôi. Với cả cậu nói như thể tớ đang thích một người kém cỏi và thấp hèn lắm vậy. Cậu ấy vừa được giải Nhất đấy, nhưng cậu biết gì không? Cậu ấy thậm chí còn không dám thể hiện niềm vui quá trớn trước mặt mọi người vì sợ là mình không tinh ý nên sau đó mới đi ra chỗ vắng người gọi điện về cho người nhà. Còn cậu, là bạn thân nên cho phép tớ nói thẳng. Cậu vì chuyện cá nhân của mình mà từ sáng đến giờ lại không mấy vui vẻ với những người khác ở trong lớp. Ok tớ hiểu cậu đang rất buồn nên có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ cậu lại nói mấy lời này, cậu có thấy mình hơi quá đáng không?
- Tớ nói những lời này là vì ai chứ? Cậu có biết ở ngoài kia có biết bao người muốn có được tớ không? - Nguyên An rưng rưng nước mắt.
- Đừng thích tớ nữa. Tìm một người phù hợp với cậu hơn ấy.
- Cậu từ chối tớ một cách phũ phàng như vậy sao?
- Ừ. Còn nói gì nữa không? Nếu không thì đi về thôi, trễ rồi.
- Cậu về trước đi.
Khi Vũ Phong đã về được một lúc không lâu thì Nguyên An cũng dọn dẹp đồ đạc và đi ra khỏi lớp. Nhưng ra tới cửa thì cô lại gặp Gia Hưng, thấy cậu ấy, Nguyên An có hơi hoảng. Không biết là Gia Hưng đã đứng đó từ bao giờ? Khi nãy Vũ Phong đi cửa sau nên chắc không thấy cậu ấy.
- Cậu...sao cậu chưa về?
- Định vào lấy đồ thì thấy hai người đang nói chuyện căng thẳng quá nên không dám vào.
- Cậu đã nghe hết rồi sao?
- Không. Nãy giờ đeo tai nghe nên có nghe gì đâu. Mà hai người cãi nhau à?
- Không, không có gì...
Gia Hưng nhìn Nguyên An với vẻ dò xét:
- Cậu khóc sao?
Nghe Gia Hưng nói vậy, Nguyên An liền đưa tay lên lau đi khóe mi đang ướt. Thấy thế, cậu nhếch mép:
- Chuyện gì mà có thể khiến cậu rơi nước mắt được vậy?
Tự nhiên vừa nói câu đó xong, người trước mặt cậu lại òa lên nức nở. Cô tựa vào lòng Gia Hưng mà khóc một hồi rất lâu. Gia Hưng không nói gì, chỉ đứng im và nhìn cô, trong lòng chợt ngôi lên vài nỗi thống khổ. Thật ra, cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ đã bị cậu nghe thấy hết. Chỉ là cậu không muốn Nguyên An lo lắng nên mới giả vờ như vậy thôi. Với cả bây giờ đây, Gia Hưng cũng đâu có vui vẻ gì cho cam...
"Lòng cậu bây giờ đang rất đau nhưng cậu đâu có biết là tôi đã đau giống như vậy từ mấy năm nay?"
...
Chuyện ban sáng là như vậy. Trái tim của Nguyên An bây giờ như bị xé ra thành từng trăm mảnh, nó vỡ vụn và tan nát. Những lời bố nói khi nãy, thật tình có người không dám chắc là mình có thể nghe theo. Một khi ta đang mù quáng vào bất kì điều gì, thì có lẽ những thứ ngoài lề khác dường như đã không còn quan trọng. Cái gì không là của mình thì không nên cưỡng cầu ư? Tại sao mình không giành lấy lại nó chứ? Cũng chả trách ai được. Nếu như cô rõ lòng mình sớm hơn một chút, thì chuyện ngày hôm nay đâu có xảy ra. Có khi bây giờ cô và Vũ Phong cũng đang hẹn hò không chừng. Mở cặp ra định lấy vở học bài, Nguyên An thấy túi bánh hồi sáng mà Hạ Anh đưa cô. Ngắm nhìn một hồi, cô tiện tay vứt nó luôn vào cái thùng rác bên dưới.
***
- Này, sao hôm nay hai người các cậu có vẻ trầm tư quá vậy? Đang ở quán đó mấy ba, vui lên coi!
Thấy bầu không khí từ nãy đến giờ có hơi "u ám", Thế Khải mới lên tiếng để phá tan đi. "Hai người các cậu" mà Thế Khải nói, không ai khác là Gia Hưng và Vũ Phong.
- Đâu có gì đâu. - Shin khẽ đáp. Gia Hưng nghe vậy liền cười:
- Sao lại không có gì?
- Ý cậu là sao?
Lớp trưởng nhìn thắng vào mắt thằng bạn thân đáp:
- Tình bạn giữa ba người các cậu, nếu không cẩn thận coi chừng sẽ có ngày tan tành hết đi đấy. Cậu biết tớ đang nói gì mà phải không Vũ Phong?
Vũ Phong bất giác giật mình:
- Cậu đã nghe cuộc trò chuyện hôm qua?
- Xin lỗi, chỉ là vô ý thôi. Tớ không định nghe đâu nhưng mà...
Thấy hai người bọn họ cứ nói chuyện gì đó mờ ám. An Kỳ thiếu kiên nhẫn mà chen vào:
- Này này, bộ tớ bị tối cổ à?
- Cậu không cô đơn đâu em trai. - Thế Khải đáp.
Gia Hưng và Vũ Phong nhìn nhau phì cười. Sau đó khi mọi chuyện đã được kể ra, hai anh em họ nhà họ Lâm kia bất ngờ như thể mới gặp phải chuyện gì đó sốc lắm vậy.
- Tớ đang nghe drama trên truyền hình à? - An Kỳ thở dài - Rồi bây giờ tính sao đây? Nguyên An thích cậu, cậu thích Hạ Anh. Nguyên An với Hạ Anh lại chơi có vẻ khá thân với nhau nữa. Chưa kể nếu chuyện này mà Uyển Ân với Nhã Thanh biết, hai cậu ấy sẽ khó xử lắm đấy! Tại không biết nên đứng về phía ai...
Vũ Phong nghe vậy liền đáp:
- Vấn đề là tớ chưa bao giờ biết Nguyên An thích mình, ok? Trước đây Nguyên An cũng từng bảo sẽ chỉ là bạn thân. Bây giờ cậu ấy lại bất thình lình nói như vậy, sao mà đỡ được?
- Mà đó giờ cậu thật sự chưa từng để ý đến Nguyên An sao? Người ta xinh đẹp học giỏi đến như vậy mà? Hai người còn thân thiết nữa. - Thế Khải hỏi.
- Chưa. Chưa từng. Nói thật đấy. Các cậu biết gì không? Nhiều khi tớ nghĩ Nguyên An là con gái ruột của mẹ Trang ấy, vì tính cách của hai người họ rất giống nhau. Các cậu biết mẹ tớ như thế nào mà, nên làm sao tớ có thể xem Nguyên An theo kiểu khác được.
- Mà Hạ Anh chỉ mới biết chuyện cậu thích cậu ấy thôi à? Vẫn chưa biết chuyện giữa Nguyên An và cậu?
- Ừ.
- Phức tạp thật đấy. Vậy cậu tính sao?
- Tính gì? Tớ chỉ muốn có được người mình thương thôi.
- Nhưng Hạ Anh bảo cậu cho cậu ấy thời gian suy nghĩ à? Vậy là cậu ấy đã tạm thời từ chối cậu rồi còn gì?
Gia Hưng nghe An Kỳ nói vậy liền bật cười:
- Vũ Phong, cậu đang bị "quả báo" đấy! Cậu đã từng từ chối nhiều người rồi mà. Bây giờ lại bị y hệt vậy!
Vũ Phong lườm Gia Hưng một cái:
- Cậu coi chừng cái miệng cậu đó.
Im lặng một chút, Thế Khải lên tiếng:
- Bây giờ chuyện này khoan hãy nói với Nhã Thanh và Uyển Ân. Không kéo các cậu ấy lại khó xử với nhau nữa. Còn tụi mình, nên đứng về phía ai đây? Nếu ủng hộ chuyện của Vũ Phong thì bọn này cũng thấy có lỗi với Nguyên An quá.
Gia Hưng ngắt lời:
- Tất nhiên là phải về phe của Shin rồi.
- Cậu có lộ liễu quá không vậy, con trai của đại gia Gia Hoàng? - An Kỳ mỉa mai.
- Ừ. Là thế đấy. Quyết định vậy nhá. Tớ thích couple "Phong - Anh" lắm!
- Ê Gia Hưng, thật như vậy luôn à? Đừng nói với tớ là cậu... - Vũ Phong lộ vẻ nghi ngờ.
- Mấy cậu nghĩ sao thì nó là vậy đấy.
Đúng là "ruột để ngoài da". Tất nhiên, ngay từ thời khắc đó, ai cũng đã bắt đầu biết lí do tại sao mà lớp trưởng họ Hoàng lại đứng về phía bạn Đàm. Chuyện rõ ràng như vậy, không nhận ra thì đúng là đồ đại ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.