Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 44: Đây Là Cô Nợ Tôi! 1
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
Đặc biệt cô còn nhìn thấy đối tượng của mình, Từ Tử Bình trong đám đông, cô càng không biết giấu mặt vào đâu.
“Mẹ, sao mẹ có thể vì người ngoài mà đánh con?” Cho đến giờ phút này, Tống Trân Trân vẫn muốn tìm cách bào chữa.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu chị đã muốn bị giam trong đồn cảnh sát đến thế thì tôi chiều. Anh hai, anh mang bản tường trình của Lý Hồng Hoa viết tới thẳng đồn cảnh sát. Tôi không cần mấy người trả chục đồng tiền kia nữa, cũng không cần hai bác bồi thường phí tổn hại tinh thần, tôi chỉ muốn Tống Trân Trân ngồi tù mà thôi!”
“Chờ một chút!”
Tống Nguyên Đức nghe được lời này, sợ tới mức cả tim gan phèo phổi đều đang run rẩy, vội vàng lên tiếng gọi Tống Ái Khánh và Tống Ái Hoa: “Ái Khánh, Ái Hoa, đừng đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, tốt xấu gì cũng là người một nhà, Trân Trân cũng là em các con, nếu con bé thật sự bị giam, cả đời coi như hỏng.
Anh họ và chị dâu cả cũng không liên quan gì đến chuyện của Trân Trân, các con làm như vậy, liên lụy đến đường làm ăn của chúng nó là không công bằng.”
Trương Đại Anh lập tức phụ họa nói: “Người làm sai là Trân Trân, không phải anh chị dâu họ của con. Tiểu Lan, nếu con làm vậy con sẽ vui vẻ được sao? Nói cho bác biết con muốn trừng phạt Trân Trân như thế nào, bất kể điều kiện gì nhà bác cũng tuân theo." Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của con trai và con dâu, cho dù có bao nhiêu yêu cầu, bà cũng sẽ chấp nhận.
"Nhưng tôi thấy chị họ tôi đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt nhăn nhó, có vẻ như không muốn nói chuyện tử tế thì phải." Tống Vi Lan cười như không cười, nhìn Tống Trân Trân, vô ý mở miệng.
Tống Nguyên Đức nghe vậy, xoay người nhìn con gái, thấy mặt Tống Trân Trân hung dữ như muốn ăn thịt ai, ông nhìn nhìn bốn góc, rồi đi đến vách tường lấy cây gậy, hướng về phía Tống Trân Trân: “Đồ hỗn xược! Làm sai mà dám trừng mắt nhìn người khác. Mau xin lỗi em họ và cầu xin tha thứ đi. Nếu con cứ nhất quyết tỏ vẻ bất mãn như thế, ba sẽ ném con ra khỏi cửa nhà Tống, sau này sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta."
“A! ~”
Bất ngờ ăn hai đòn gậy, mặt Tống Trân Trân biến dạng, ngay sau đó lại bị đánh thêm hai gậy nữa vào chân, cô ta đau đớn quỳ xuống, nằm trên mặt đất nhìn Trương Đại Anh, khóc lớn: Đau quá! Mẹ ơi, mau giúp con với, ba đánh con chết mất!..."
Trương Đại Anh trừng mắt nhìn: “Nếu con còn dám không chịu nhận lỗi, khiến anh trai và chị dâu mất việc, ba sẽ đánh chết con, ngay cả mẹ cũng sẽ đánh chết con, ném con xuống sông cho chết đuối.”
“Con......Á!”
“Mẹ, sao mẹ có thể vì người ngoài mà đánh con?” Cho đến giờ phút này, Tống Trân Trân vẫn muốn tìm cách bào chữa.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu chị đã muốn bị giam trong đồn cảnh sát đến thế thì tôi chiều. Anh hai, anh mang bản tường trình của Lý Hồng Hoa viết tới thẳng đồn cảnh sát. Tôi không cần mấy người trả chục đồng tiền kia nữa, cũng không cần hai bác bồi thường phí tổn hại tinh thần, tôi chỉ muốn Tống Trân Trân ngồi tù mà thôi!”
“Chờ một chút!”
Tống Nguyên Đức nghe được lời này, sợ tới mức cả tim gan phèo phổi đều đang run rẩy, vội vàng lên tiếng gọi Tống Ái Khánh và Tống Ái Hoa: “Ái Khánh, Ái Hoa, đừng đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, tốt xấu gì cũng là người một nhà, Trân Trân cũng là em các con, nếu con bé thật sự bị giam, cả đời coi như hỏng.
Anh họ và chị dâu cả cũng không liên quan gì đến chuyện của Trân Trân, các con làm như vậy, liên lụy đến đường làm ăn của chúng nó là không công bằng.”
Trương Đại Anh lập tức phụ họa nói: “Người làm sai là Trân Trân, không phải anh chị dâu họ của con. Tiểu Lan, nếu con làm vậy con sẽ vui vẻ được sao? Nói cho bác biết con muốn trừng phạt Trân Trân như thế nào, bất kể điều kiện gì nhà bác cũng tuân theo." Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của con trai và con dâu, cho dù có bao nhiêu yêu cầu, bà cũng sẽ chấp nhận.
"Nhưng tôi thấy chị họ tôi đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt nhăn nhó, có vẻ như không muốn nói chuyện tử tế thì phải." Tống Vi Lan cười như không cười, nhìn Tống Trân Trân, vô ý mở miệng.
Tống Nguyên Đức nghe vậy, xoay người nhìn con gái, thấy mặt Tống Trân Trân hung dữ như muốn ăn thịt ai, ông nhìn nhìn bốn góc, rồi đi đến vách tường lấy cây gậy, hướng về phía Tống Trân Trân: “Đồ hỗn xược! Làm sai mà dám trừng mắt nhìn người khác. Mau xin lỗi em họ và cầu xin tha thứ đi. Nếu con cứ nhất quyết tỏ vẻ bất mãn như thế, ba sẽ ném con ra khỏi cửa nhà Tống, sau này sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta."
“A! ~”
Bất ngờ ăn hai đòn gậy, mặt Tống Trân Trân biến dạng, ngay sau đó lại bị đánh thêm hai gậy nữa vào chân, cô ta đau đớn quỳ xuống, nằm trên mặt đất nhìn Trương Đại Anh, khóc lớn: Đau quá! Mẹ ơi, mau giúp con với, ba đánh con chết mất!..."
Trương Đại Anh trừng mắt nhìn: “Nếu con còn dám không chịu nhận lỗi, khiến anh trai và chị dâu mất việc, ba sẽ đánh chết con, ngay cả mẹ cũng sẽ đánh chết con, ném con xuống sông cho chết đuối.”
“Con......Á!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.