Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 46: Đây Là Cô Nợ Tôi! 3
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
Ông bà Tống nghe vậy, đều nhìn cô.
“Đừng hòng nghĩ đến chuyện tha thứ! Chẳng qua ba tôi và bác cả là thân huynh đệ, nếu tôi nhất quyết không buông, ba tôi sẽ rất đau lòng, ông ấy từ trước đến nay trọng tình trọng nghĩa, mấy năm trước nhà mấy người khi dễ ông ấy đã không truy cứu, nhưng!” Tống Vi Lan nói đến đây, lạnh lùng liếc nhìn Tống Trân Trân, nói tiếp: “Chị phải nhận sai với tôi trước mặt mọi người, và phải viết một bản tường trình thú tội, hai bác đều phải ký tên làm chứng, nếu không tôi coi như không có hiệu lực!”
Trương Đại Anh nghe lời này, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng giật nảy: “Con không phải nói không truy cứu sao? Sao còn muốn con bé viết giấy nhận tội chứ?” Bà phát hiện con bé ngu xuẩn này bây giờ tâm địa như rắn như rết.
“Đây là Tống Trân Trân nợ tôi! Chỉ có giấy này, tôi mới có bảo đảm, tuy chị họ nói biết sai rồi, không nên đẩy người xuống sông, nhưng nếu ngày nào đó chị ta lại nổi lòng dạ xấu xa thì sao? Như vậy chẳng phải tôi chịu thiệt thòi à?” Tống Vi Lan nghiêm túc nhìn bà ta.
Tống Trân Trân nghe vậy, thiếu chút nữa nhảy lên mắng Tống Vi Lan, cô nén lại khuôn mặt nóng rát đau đớn, cắn chặt răng, sau đó dùng ánh mắt chân thành ăn năn nhìn về phía Tống Vi Lan: “Sẽ không đâu Lan Lan, chị thật sự biết sai rồi, chị cam đoan với em sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện hồ đồ này, cho nên giấy nhận tội cũng không cần thiết.”
“Em tin chị một lần nữa được không?”
Vừa nghe đến ba chữ giấy nhận tội, Tống Trân Trân theo bản năng kiên quyết không chịu viết, đây chính là tai hoạ ngầm, nếu ngày nào đó Tống Vi Lan không vui mà chạy đến đồn cảnh sát báo án, cô sẽ gặp rắc rối.
Cho nên, thứ này dù nói gì cũng không thể viết, cho dù mất mặt trước tất cả mọi người, thà là xấu hổ còn hơn bị người khác nắm điểm yếu, loại quản chế này cảm giác không dễ chịu, không phải muốn làm gì cũng được, từng giây từng khắc đều phải nhìn sắc mặt Tống Vi Lan mà hành động.
Tống Nguyên Đức cũng vội nói: “Tiểu Lan à, con xem chị họ con là thật sự biết sai rồi, con cho con bé một cơ hội để hối cải được không? Bác bảo đảm, bác và bác gái về sau nhất định sẽ quản giáo con gái cho tốt, nếu nó còn dám làm ra chuyện hại người nữa thì bác sẽ là người đầu tiên không tha.”
“Tôi đối với gia đình mấy người không có nửa phần tín nhiệm, vốn muốn vì họ hàng mà ban cho Tống Trân Trân một ân tình, nhưng mấy người lại không chịu nhận, vậy không có gì để nói nữa.”
“Đừng hòng nghĩ đến chuyện tha thứ! Chẳng qua ba tôi và bác cả là thân huynh đệ, nếu tôi nhất quyết không buông, ba tôi sẽ rất đau lòng, ông ấy từ trước đến nay trọng tình trọng nghĩa, mấy năm trước nhà mấy người khi dễ ông ấy đã không truy cứu, nhưng!” Tống Vi Lan nói đến đây, lạnh lùng liếc nhìn Tống Trân Trân, nói tiếp: “Chị phải nhận sai với tôi trước mặt mọi người, và phải viết một bản tường trình thú tội, hai bác đều phải ký tên làm chứng, nếu không tôi coi như không có hiệu lực!”
Trương Đại Anh nghe lời này, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng giật nảy: “Con không phải nói không truy cứu sao? Sao còn muốn con bé viết giấy nhận tội chứ?” Bà phát hiện con bé ngu xuẩn này bây giờ tâm địa như rắn như rết.
“Đây là Tống Trân Trân nợ tôi! Chỉ có giấy này, tôi mới có bảo đảm, tuy chị họ nói biết sai rồi, không nên đẩy người xuống sông, nhưng nếu ngày nào đó chị ta lại nổi lòng dạ xấu xa thì sao? Như vậy chẳng phải tôi chịu thiệt thòi à?” Tống Vi Lan nghiêm túc nhìn bà ta.
Tống Trân Trân nghe vậy, thiếu chút nữa nhảy lên mắng Tống Vi Lan, cô nén lại khuôn mặt nóng rát đau đớn, cắn chặt răng, sau đó dùng ánh mắt chân thành ăn năn nhìn về phía Tống Vi Lan: “Sẽ không đâu Lan Lan, chị thật sự biết sai rồi, chị cam đoan với em sau này sẽ không bao giờ làm loại chuyện hồ đồ này, cho nên giấy nhận tội cũng không cần thiết.”
“Em tin chị một lần nữa được không?”
Vừa nghe đến ba chữ giấy nhận tội, Tống Trân Trân theo bản năng kiên quyết không chịu viết, đây chính là tai hoạ ngầm, nếu ngày nào đó Tống Vi Lan không vui mà chạy đến đồn cảnh sát báo án, cô sẽ gặp rắc rối.
Cho nên, thứ này dù nói gì cũng không thể viết, cho dù mất mặt trước tất cả mọi người, thà là xấu hổ còn hơn bị người khác nắm điểm yếu, loại quản chế này cảm giác không dễ chịu, không phải muốn làm gì cũng được, từng giây từng khắc đều phải nhìn sắc mặt Tống Vi Lan mà hành động.
Tống Nguyên Đức cũng vội nói: “Tiểu Lan à, con xem chị họ con là thật sự biết sai rồi, con cho con bé một cơ hội để hối cải được không? Bác bảo đảm, bác và bác gái về sau nhất định sẽ quản giáo con gái cho tốt, nếu nó còn dám làm ra chuyện hại người nữa thì bác sẽ là người đầu tiên không tha.”
“Tôi đối với gia đình mấy người không có nửa phần tín nhiệm, vốn muốn vì họ hàng mà ban cho Tống Trân Trân một ân tình, nhưng mấy người lại không chịu nhận, vậy không có gì để nói nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.