Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 42: Dùng Thủ Đoạn Tàn Nhẫn Để Cướp Đi Mạng Sống Của Ông Bà Tống! 2
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
“Chú hai......” Lão cả Tống gọi Tống Nguyên Thắng, thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn lúc trước.
Tống Nguyên Thắng nhìn ông ta, thái độ cực kỳ kiên định nói: "Anh trai, anh có gọi tôi cũng vô ích thôi. Nếu anh và chị dâu không cho chúng tôi một lời giải thích thì tôi nhất định sẽ đưa Tống Trân Trân lên đồn cảnh sát. Mấy năm nay nó đã cướp bao nhiêu thứ từ Lan Lan. Trước đây Lan Lan tính tình mềm yếu, dễ bắt nạt, nó đã dọa nạt Lan Lan không được phàn nàn với ba mẹ, nếu không sẽ lôi con gái tôi lên núi cho chết.
Đường đường là chị họ mà lại ác độc như vậy, hết lần này đến lần khác muốn giết em họ, hôm qua còn đẩy con bé xuống sông suýt chết đuối, tôi phải nói rằng tính cách độc ác của Tống Trân Trân chẳng khác nào ba mẹ ruột của nó.”
Trương Đại Anh nghe xong lời này, bất mãn mà lẩm bẩm một câu: “Tiểu Lan không phải vẫn còn sống sao? Con bé đã chết đuối đâu, mấy người không thể cứ bỏ qua chuyện này à?
“Con trai, ngay bây giờ hai anh em đạp xe vào thị trấn báo án và đưa cảnh sát đến đội sản xuất của chúng ta bắt hung thủ.”
“Không, đừng đi!”
“Đi hay không cũng không phải quyền của chị!”
Gia đình em trai thật tàn nhẫn, làm lão cả nhà Tống lập tức luống cuống, vội vàng ra bài thân tình, muốn xoa dịu bọn họ để bỏ qua chuyện: “Chú hai, chú không thể tàn nhẫn như vậy, Trân Trân chính là cháu gái ruột của chú đấy, mấy người thật sự phải nhìn thấy con bé bị giam thì mới vui vẻ sao? Làm người không thể không có lương tâm!”
“Chúng tôi không có lương tâm sao? Bác cả, bác phải nói câu đấy với con gái bác mới đúng, nếu ngày hôm qua không nhờ có người thanh niên đi đến bờ sông giặt quần áo thì giờ này tôi đã không có ở đây rồi, thế mà bây giờ bác còn có mặt mũi mắng ba mẹ tôi tàn nhẫn ư? Nói mà không biết tự xấu hổ!” Tống Vi Lan đáp trả.
Cô thẳng thắn nói gay gắt: “Đối với một kẻ sát nhân đã nhiều lần muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng để chị ta thoát tội được! Hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt mà bác còn muốn chiếu lệ, vậy thì đừng trách tôi. Không có chuyện nể mặt quan hệ gia đình nào hết, cứ ngồi chờ bị giam đi! Về phần lương tâm, so với bác, gia đình chúng tôi tử tế hơn nhiều.”
“Đúng rồi, quên nói cho các người, nếu nhà có người bị bắt đến cục cảnh sát, sẽ không chỉ khiến người lao động trong nhà mất việc, mà còn ảnh hưởng đến con cháu ba đời. Sau này dù làm việc trong thành phố hay quân đội thì họ cũng không có phần”
Tống Nguyên Thắng nhìn ông ta, thái độ cực kỳ kiên định nói: "Anh trai, anh có gọi tôi cũng vô ích thôi. Nếu anh và chị dâu không cho chúng tôi một lời giải thích thì tôi nhất định sẽ đưa Tống Trân Trân lên đồn cảnh sát. Mấy năm nay nó đã cướp bao nhiêu thứ từ Lan Lan. Trước đây Lan Lan tính tình mềm yếu, dễ bắt nạt, nó đã dọa nạt Lan Lan không được phàn nàn với ba mẹ, nếu không sẽ lôi con gái tôi lên núi cho chết.
Đường đường là chị họ mà lại ác độc như vậy, hết lần này đến lần khác muốn giết em họ, hôm qua còn đẩy con bé xuống sông suýt chết đuối, tôi phải nói rằng tính cách độc ác của Tống Trân Trân chẳng khác nào ba mẹ ruột của nó.”
Trương Đại Anh nghe xong lời này, bất mãn mà lẩm bẩm một câu: “Tiểu Lan không phải vẫn còn sống sao? Con bé đã chết đuối đâu, mấy người không thể cứ bỏ qua chuyện này à?
“Con trai, ngay bây giờ hai anh em đạp xe vào thị trấn báo án và đưa cảnh sát đến đội sản xuất của chúng ta bắt hung thủ.”
“Không, đừng đi!”
“Đi hay không cũng không phải quyền của chị!”
Gia đình em trai thật tàn nhẫn, làm lão cả nhà Tống lập tức luống cuống, vội vàng ra bài thân tình, muốn xoa dịu bọn họ để bỏ qua chuyện: “Chú hai, chú không thể tàn nhẫn như vậy, Trân Trân chính là cháu gái ruột của chú đấy, mấy người thật sự phải nhìn thấy con bé bị giam thì mới vui vẻ sao? Làm người không thể không có lương tâm!”
“Chúng tôi không có lương tâm sao? Bác cả, bác phải nói câu đấy với con gái bác mới đúng, nếu ngày hôm qua không nhờ có người thanh niên đi đến bờ sông giặt quần áo thì giờ này tôi đã không có ở đây rồi, thế mà bây giờ bác còn có mặt mũi mắng ba mẹ tôi tàn nhẫn ư? Nói mà không biết tự xấu hổ!” Tống Vi Lan đáp trả.
Cô thẳng thắn nói gay gắt: “Đối với một kẻ sát nhân đã nhiều lần muốn giết tôi, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng để chị ta thoát tội được! Hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt mà bác còn muốn chiếu lệ, vậy thì đừng trách tôi. Không có chuyện nể mặt quan hệ gia đình nào hết, cứ ngồi chờ bị giam đi! Về phần lương tâm, so với bác, gia đình chúng tôi tử tế hơn nhiều.”
“Đúng rồi, quên nói cho các người, nếu nhà có người bị bắt đến cục cảnh sát, sẽ không chỉ khiến người lao động trong nhà mất việc, mà còn ảnh hưởng đến con cháu ba đời. Sau này dù làm việc trong thành phố hay quân đội thì họ cũng không có phần”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.