Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 39: Hai Mẹ Con Cùng Nhau Ra Trận! 1
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
Chỉ trong phút chốc, lão cả Tống và Tống Trân Trân đều bối rối, đứng như người mất hồn, Tống Trân Trân hoảng sợ đến nỗi quên cả phản kháng.
Cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Tống Vi Lan trước mặt, không hiểu nổi ngày hôm qua con ngốc này còn cho phép cô và Lý Hồng Hoa đánh mắng, vậy mà đột nhiên lại thay đổi. Cô ăn nói sắc sảo hùng hồn, hoàn toàn khác với tính cách yếu đuối hay bị bắt nạt trước đây. Ngay lúc này cô ta cảm giác mình chỉ như một con gà nhỏ trước mặt Tống Vi Lan.
"Chị họ, sao chị lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy? Tôi có nói sai gì không? Đừng nghĩ đến việc hắt nước bẩn vào người tôi, cũng đừng nghĩ đến việc vu khống tôi nữa. Trước đây tôi chỉ nghĩ đến tình chị em nên mới không làm gì. Nhưng nhờ có cú đẩy của chị và Lý Hồng Hoa ngày hôm qua mà tôi đã tỉnh táo ra rồi."
“Tôi vốn nghĩ chị là họ hàng nên mỗi lần chị hỏi mượn cái gì, tiền gì, tôi đều cho chị mượn mà không ý kiến. Nghĩ rằng chị là chị gái nên dù có mượn bao nhiêu thì tôi cũng sẽ đáp ứng, rồi chị sẽ trả lại. Kết quả là khoản vay này kéo dài sáu bảy năm, đến giờ tôi vẫn chưa thấy nửa xu. Tống Trân Trân, đã đến lúc trả lại mấy chục đô la mà chị nợ tôi rồi chứ nhỉ? Ồ, nhân tiện, những thứ như mũ đội đầu hay gì đó tương tự, chỉ cần đổi nó thành tiền mặt và trả lại cho tôi thôi.”
“Bởi vì bị chị dùng qua rồi, tôi ngại bẩn!”
“Cô!”
Tống Vi Lan lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không cho Tống Trân Trân cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Đừng cố phủ nhận, cũng đừng cố ngụy biện. Hôm nay chị không thể trốn thoát đâu! Nếu không trả lại số tiền chị nợ tôi, tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát tố cáo, chỉ cần chị không sợ ngồi xổm ở đồn cảnh sát thì có thể tiếp tục gây chiến ở đây, hoặc tiếp tục đổ hất nước bẩn vào người tôi. Điều đó phụ thuộc vào việc ai trong chúng ta có thể kiên trì đến cùng..."
Trò chuyện xong, cô ta bị tát thêm vài cái tát nữa.
Tống Vi Lan đánh Tống Trân Trân mạnh đến mức hai bên mặt đỏ au, khóe miệng rỉ máu, đôi mắt đỏ ngầu.
Dù sao cô cũng đã nói mọi chuyện trước mặt nhà họ Tống, từ nay về sau cô sẽ không còn yếu đuối để người khác ức hiếp mình nữa, nên bây giờ cô đang thu nợ theo phong cách của mình, có thể coi là cô đang trả thù cho nguyên chủ, dù sao thì từ khi xuyên tới đây, cô chính là Tống Vi Lan của thời đại này.
Cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Tống Vi Lan trước mặt, không hiểu nổi ngày hôm qua con ngốc này còn cho phép cô và Lý Hồng Hoa đánh mắng, vậy mà đột nhiên lại thay đổi. Cô ăn nói sắc sảo hùng hồn, hoàn toàn khác với tính cách yếu đuối hay bị bắt nạt trước đây. Ngay lúc này cô ta cảm giác mình chỉ như một con gà nhỏ trước mặt Tống Vi Lan.
"Chị họ, sao chị lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy? Tôi có nói sai gì không? Đừng nghĩ đến việc hắt nước bẩn vào người tôi, cũng đừng nghĩ đến việc vu khống tôi nữa. Trước đây tôi chỉ nghĩ đến tình chị em nên mới không làm gì. Nhưng nhờ có cú đẩy của chị và Lý Hồng Hoa ngày hôm qua mà tôi đã tỉnh táo ra rồi."
“Tôi vốn nghĩ chị là họ hàng nên mỗi lần chị hỏi mượn cái gì, tiền gì, tôi đều cho chị mượn mà không ý kiến. Nghĩ rằng chị là chị gái nên dù có mượn bao nhiêu thì tôi cũng sẽ đáp ứng, rồi chị sẽ trả lại. Kết quả là khoản vay này kéo dài sáu bảy năm, đến giờ tôi vẫn chưa thấy nửa xu. Tống Trân Trân, đã đến lúc trả lại mấy chục đô la mà chị nợ tôi rồi chứ nhỉ? Ồ, nhân tiện, những thứ như mũ đội đầu hay gì đó tương tự, chỉ cần đổi nó thành tiền mặt và trả lại cho tôi thôi.”
“Bởi vì bị chị dùng qua rồi, tôi ngại bẩn!”
“Cô!”
Tống Vi Lan lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không cho Tống Trân Trân cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Đừng cố phủ nhận, cũng đừng cố ngụy biện. Hôm nay chị không thể trốn thoát đâu! Nếu không trả lại số tiền chị nợ tôi, tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát tố cáo, chỉ cần chị không sợ ngồi xổm ở đồn cảnh sát thì có thể tiếp tục gây chiến ở đây, hoặc tiếp tục đổ hất nước bẩn vào người tôi. Điều đó phụ thuộc vào việc ai trong chúng ta có thể kiên trì đến cùng..."
Trò chuyện xong, cô ta bị tát thêm vài cái tát nữa.
Tống Vi Lan đánh Tống Trân Trân mạnh đến mức hai bên mặt đỏ au, khóe miệng rỉ máu, đôi mắt đỏ ngầu.
Dù sao cô cũng đã nói mọi chuyện trước mặt nhà họ Tống, từ nay về sau cô sẽ không còn yếu đuối để người khác ức hiếp mình nữa, nên bây giờ cô đang thu nợ theo phong cách của mình, có thể coi là cô đang trả thù cho nguyên chủ, dù sao thì từ khi xuyên tới đây, cô chính là Tống Vi Lan của thời đại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.