Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 33: Học Cách Buông Tay 3
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
Lan Lan từ trước đến nay chưa từng trải qua một ngày làm việc, đôi bàn tay trắng nõn ngọc ngà này đột nhiên phải lao ra đồng, có thể chịu nổi sao?
Nhưng lo lắng vẫn là lo lắng, Hoàng Quế Hương nén nỗi lo trong lòng, không phản đối việc Tống Vi Lan học cách tự lập, thứ nhất là bà bị lời nói của con gái đánh thức, thứ hai là Hoàng Quế Hương muốn xem sau cùng Lan Lan sẽ ra sao, nếu họ buông tay thì Lan Lan có tự mình sống tốt được không?
Suy cho cùng, một ngày nào đó cả bà và ông Tống đều sẽ già đi, lúc đó ai sẽ chăm sóc Lan Lan?
Sau khi hiểu ra điều này, Hoàng Quế Hương thỏa hiệp và buông tay, dù bà vẫn không đành lòng để con gái mình phải chịu khổ.
Tống Vi Lan trìu mến xoa xoa cánh tay bà Tống: "Mẹ, cảm ơn mẹ!"
Bà Tống mẫu vuốt ve đầu cô: "Khách khí với mẹ làm gì? Đối với mẹ, Lan Lan luôn là người tốt nhất." Dù không phải là người giỏi nhất nhưng con gái là niềm tự hào của bà.
Tống Vi Lan mỉm cười, cảm thấy mình xuyên đến đây cũng không phải chuyện xấu, ở đây cô có bố mẹ, anh trai và chị dâu thật lòng yêu thương cô, có người nhà như vậy, cô hạnh phúc hơn nhiều so với việc phải sống một mình ở thế kỷ 22.
“Nếu con muốn đi làm việc thì cùng mẹ ra ruộng nhé.”
Bà Tống mới vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của con gái.
Tống Vi Lan nắm lấy cánh tay bà Tống, lau đi giọt nước mắt hạnh phúc, lạnh lùng nói: "Mẹ chờ một chút, trước khi đi làm, con muốn đến nhà bác cả trước. Tống Trân Trân những năm qua ở đây đã lấy đi rất nhiều đồ vật và tiền bạc, mỗi lần đều nói là mượn, thực ra chẳng khác nào lấy không.
Con đã ghi lại tất cả những thứ chị ấy lấy của con vào sổ, riêng tổng số tiền đã hơn ba mươi tệ, chưa kể còn rất nhiều hóa đơn, con sẽ không để chị ấy chiếm tiện nghi nữa."
Nghe tới ba chữ Tống Trân Trân, trong lòng Hoàng Quế Hương bỗng hừng hực lửa giận, mấy năm nay Tống Trân Trân đã chiếm đoạt biết bao nhiêu tiền bạc và đồ quý của con gái bà. Nghĩ đến đây, Hoàng Quế Hương tức đến mức đầu bốc khói.
Trong mắt bà tràn đầy ý chí chiến đấu, bà xắn tay áo, dẫn Tống Vi Lan đi về phía sân chính nhà họ Tống.
"Đi thôi con gái, mẹ sẽ dẫn con đi đòi công lý ngay bây giờ!"
Bà vẫn chưa quên nguyên nhân khiến con gái bà rơi xuống nước là chính là do Tống Trân Trân và Lý Hồng Hoa đẩy xuống, Lý Hồng Hoa đã xử lý xong, còn lại Tống Trân Trân cũng đừng hòng chạy trốn.
“Mẹ, đợi một chút! Con về nhà lấy cuốn sổ, phòng trường hợp Tống Trân Trân mặt dày quỵt nợ, chúng ta sẽ dựa vào cuốn sổ mà đối chất.” Không thể để Tống Trân Trân thoát được.
Nhưng lo lắng vẫn là lo lắng, Hoàng Quế Hương nén nỗi lo trong lòng, không phản đối việc Tống Vi Lan học cách tự lập, thứ nhất là bà bị lời nói của con gái đánh thức, thứ hai là Hoàng Quế Hương muốn xem sau cùng Lan Lan sẽ ra sao, nếu họ buông tay thì Lan Lan có tự mình sống tốt được không?
Suy cho cùng, một ngày nào đó cả bà và ông Tống đều sẽ già đi, lúc đó ai sẽ chăm sóc Lan Lan?
Sau khi hiểu ra điều này, Hoàng Quế Hương thỏa hiệp và buông tay, dù bà vẫn không đành lòng để con gái mình phải chịu khổ.
Tống Vi Lan trìu mến xoa xoa cánh tay bà Tống: "Mẹ, cảm ơn mẹ!"
Bà Tống mẫu vuốt ve đầu cô: "Khách khí với mẹ làm gì? Đối với mẹ, Lan Lan luôn là người tốt nhất." Dù không phải là người giỏi nhất nhưng con gái là niềm tự hào của bà.
Tống Vi Lan mỉm cười, cảm thấy mình xuyên đến đây cũng không phải chuyện xấu, ở đây cô có bố mẹ, anh trai và chị dâu thật lòng yêu thương cô, có người nhà như vậy, cô hạnh phúc hơn nhiều so với việc phải sống một mình ở thế kỷ 22.
“Nếu con muốn đi làm việc thì cùng mẹ ra ruộng nhé.”
Bà Tống mới vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của con gái.
Tống Vi Lan nắm lấy cánh tay bà Tống, lau đi giọt nước mắt hạnh phúc, lạnh lùng nói: "Mẹ chờ một chút, trước khi đi làm, con muốn đến nhà bác cả trước. Tống Trân Trân những năm qua ở đây đã lấy đi rất nhiều đồ vật và tiền bạc, mỗi lần đều nói là mượn, thực ra chẳng khác nào lấy không.
Con đã ghi lại tất cả những thứ chị ấy lấy của con vào sổ, riêng tổng số tiền đã hơn ba mươi tệ, chưa kể còn rất nhiều hóa đơn, con sẽ không để chị ấy chiếm tiện nghi nữa."
Nghe tới ba chữ Tống Trân Trân, trong lòng Hoàng Quế Hương bỗng hừng hực lửa giận, mấy năm nay Tống Trân Trân đã chiếm đoạt biết bao nhiêu tiền bạc và đồ quý của con gái bà. Nghĩ đến đây, Hoàng Quế Hương tức đến mức đầu bốc khói.
Trong mắt bà tràn đầy ý chí chiến đấu, bà xắn tay áo, dẫn Tống Vi Lan đi về phía sân chính nhà họ Tống.
"Đi thôi con gái, mẹ sẽ dẫn con đi đòi công lý ngay bây giờ!"
Bà vẫn chưa quên nguyên nhân khiến con gái bà rơi xuống nước là chính là do Tống Trân Trân và Lý Hồng Hoa đẩy xuống, Lý Hồng Hoa đã xử lý xong, còn lại Tống Trân Trân cũng đừng hòng chạy trốn.
“Mẹ, đợi một chút! Con về nhà lấy cuốn sổ, phòng trường hợp Tống Trân Trân mặt dày quỵt nợ, chúng ta sẽ dựa vào cuốn sổ mà đối chất.” Không thể để Tống Trân Trân thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.