Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Chương 30: Thái Độ Của Tống Vi Lan 2
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/03/2024
Ông Tống, ba con trai và hai con dâu cũng đứng dậy, đang định đi làm việc thì bị Tống Vi Lan ngăn lại.
"Chờ một chút, mẹ có quên gì không? Mỗi người đều có việc phải làm, còn con thì sao? Con phải làm gì đây?" Cô chỉ vào mình, không phải cô phải làm việc sao?
Bà Tống sao có thể để cho con gái đi làm, nên vừa nghe cô nói, bà đã lập tức nắm tay cô thuyết phục: “Con gái, con đang bệnh, hôm nay trời lạnh lắm, hôm qua con còn bị ngã xuống sông, mãi mới được người ta đi ngang qua cứu. Đừng nên ra ngoài hứng gió vào lúc này. Con vào nhà nghỉ ngơi đi. Gia đình mình có nhiều người, con không cần phải làm gì cả."
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền của Tống Vi Lan khi được cứu ngày hôm qua cũng khiến bà Tống đau lòng.
Bà nhìn Tống Vi Lan, mắt như muốn khóc: "Lan Lan, con ngoan, ở nhà chăm sóc thân thể thật tốt, sau đó sẽ kết hôn thật hoàn mỹ. Như vậy cả nước đều sẽ biết Lan Lan nhà chúng ta là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Nghe mẹ Tống nói xong, Tống Vi Lan vừa cảm động vừa bất lực, cô đưa tay lên trán, cảm thấy nói thế nào cũng không có tác dụng, cô phải thay đổi sự cưng chiều này của nhà Tống đối với cô. Họ yêu quý cô đến mức tính tình của Tống Vi Lan thành ra còn mỏng manh hơn cả vỏ bánh bao..
Cô nhìn bà Tống, nói với thái độ rất kiên quyết: “Mẹ, nếu mẹ không để con giúp mẹ làm việc thì con sẽ không quan tâm việc chăm sóc bản thân nữa. Con sẽ đi ra ngoài hứng gió lạnh cho đến khi mẹ cho phép thì thôi.”
Còn nữa, từ nay trở đi, ở nhà dù có món ngon gì thì cũng phải chia sẻ cho cả nhà, mọi người không thể chỉ để dành cho một người ăn được, nếu cả nhà còn như vậy, con sẽ không ăn nữa!”
Nói xong, cô nhìn mọi người trong phòng, nói thêm: “Nếu mọi người không nghe, bữa tối nay con cũng không ăn, sẽ chết đói.”
Hoàng Quế Hương nghe con gái nói muốn chết đói, bà giậm chân xuống đất, nói với cô: "Con gái ngốc này, con đang nói vớ vẩn gì thế? Mẹ nói vậy tất cả là vì con. Con muốn đến chỗ làm việc sao? Được rồi, được rồi, mẹ sẽ đưa con đến đó ngay bây giờ."
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Tống Vi Lan, con gái nói như vậy, Hoàng Quế Hương sao còn dám ngăn cản, vội vàng thỏa hiệp.
"Con nói rồi đó. Từ nay trở đi, chúng ta không được phép chuẩn bị đồ ăn riêng trong nhà, phải nấu cùng một nồi, con muốn ăn gì thì ăn. Nếu không, con sẽ nhịn đói.
Việc nhà, việc đồng áng cũng vậy, anh chị làm gì con cũng phải làm, chúng ta là một gia đình, không được đối xử với con đặc biệt. "
"Chờ một chút, mẹ có quên gì không? Mỗi người đều có việc phải làm, còn con thì sao? Con phải làm gì đây?" Cô chỉ vào mình, không phải cô phải làm việc sao?
Bà Tống sao có thể để cho con gái đi làm, nên vừa nghe cô nói, bà đã lập tức nắm tay cô thuyết phục: “Con gái, con đang bệnh, hôm nay trời lạnh lắm, hôm qua con còn bị ngã xuống sông, mãi mới được người ta đi ngang qua cứu. Đừng nên ra ngoài hứng gió vào lúc này. Con vào nhà nghỉ ngơi đi. Gia đình mình có nhiều người, con không cần phải làm gì cả."
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền của Tống Vi Lan khi được cứu ngày hôm qua cũng khiến bà Tống đau lòng.
Bà nhìn Tống Vi Lan, mắt như muốn khóc: "Lan Lan, con ngoan, ở nhà chăm sóc thân thể thật tốt, sau đó sẽ kết hôn thật hoàn mỹ. Như vậy cả nước đều sẽ biết Lan Lan nhà chúng ta là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Nghe mẹ Tống nói xong, Tống Vi Lan vừa cảm động vừa bất lực, cô đưa tay lên trán, cảm thấy nói thế nào cũng không có tác dụng, cô phải thay đổi sự cưng chiều này của nhà Tống đối với cô. Họ yêu quý cô đến mức tính tình của Tống Vi Lan thành ra còn mỏng manh hơn cả vỏ bánh bao..
Cô nhìn bà Tống, nói với thái độ rất kiên quyết: “Mẹ, nếu mẹ không để con giúp mẹ làm việc thì con sẽ không quan tâm việc chăm sóc bản thân nữa. Con sẽ đi ra ngoài hứng gió lạnh cho đến khi mẹ cho phép thì thôi.”
Còn nữa, từ nay trở đi, ở nhà dù có món ngon gì thì cũng phải chia sẻ cho cả nhà, mọi người không thể chỉ để dành cho một người ăn được, nếu cả nhà còn như vậy, con sẽ không ăn nữa!”
Nói xong, cô nhìn mọi người trong phòng, nói thêm: “Nếu mọi người không nghe, bữa tối nay con cũng không ăn, sẽ chết đói.”
Hoàng Quế Hương nghe con gái nói muốn chết đói, bà giậm chân xuống đất, nói với cô: "Con gái ngốc này, con đang nói vớ vẩn gì thế? Mẹ nói vậy tất cả là vì con. Con muốn đến chỗ làm việc sao? Được rồi, được rồi, mẹ sẽ đưa con đến đó ngay bây giờ."
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Tống Vi Lan, con gái nói như vậy, Hoàng Quế Hương sao còn dám ngăn cản, vội vàng thỏa hiệp.
"Con nói rồi đó. Từ nay trở đi, chúng ta không được phép chuẩn bị đồ ăn riêng trong nhà, phải nấu cùng một nồi, con muốn ăn gì thì ăn. Nếu không, con sẽ nhịn đói.
Việc nhà, việc đồng áng cũng vậy, anh chị làm gì con cũng phải làm, chúng ta là một gia đình, không được đối xử với con đặc biệt. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.