Chương 11: Di nương tới chơi
Cầm Luật
30/08/2013
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vân Thủy chỉnh trang một phen liền đi đến phòng lão thái thái thỉnh an, còn chưa vào đến sân đã nghe thấy trong viện lão thái thái truyền ra từng trận tiếng cười huyên náo, nàng sai người đi qua hỏi mới biết được, là nhị lão gia tự diễn kịch chiếu ảnh cho lão thái thái xem, khiến lão thái thái điểm tâm cũng quên dùng chỉ vỗ tay khen hay. Diệp Vân Thủy thầm nghĩ: Nhà nhị lão gia vì muốn làm lão thái thái cười không tiếc tự mình diễn vai hề, thật đúng là tốn không ít công sức, không biết việc này liệu có vài phần thực lòng hiếu tâm.
Diệp Vân Thủy cố ý đi chậm lại, đợi tiếng cười trong phòng lắng xuống mới bảo người kéo mành đi vào, “Con thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân mạnh khỏe, nhị thúc, nhị thẩm mạnh khỏe.”
“Vân Thủy hôm nay tới chậm, không gặp vừa rồi nhị thúc của cháu diễn hề kịch chiếu ảnh, rất là khôi hài.” Lão thái thái cười sai nha hoàn chuyển ghế dựa cho nàng ngồi, xem ra sáng hôm nay lão thái thái thật sự vui vẻ.
Diệp Vân Thủy cười ngồi xuống không lên tiếng, nàng vì tránh nhìn thấy nhị thúc đóng vai hề mới cố ý ở ngoại viện chờ, nên lời này của lão thái thái nàng càng không thể đáp lời, còn có thể nói cái gì? Nói nhị thúc diễn thật hay, làm lão thái thái vui vẻ, thế thì nhị thúc cùng đại đường đệ trong lòng phỏng chừng lại sẽ nghĩ nàng ngầm mỉa mai bọn họ, còn Diệp Trương thị lại nghĩ nàng có tâm tư hướng về nhà nhị thúc, tốt nhất là không nói cái gì cả.
“Nhị thúc nhiều năm ở bên ngoài biết được nhiều thú vui dân gian, không giống đại ca chú cứ luôn luôn nghiêm nghị.” Diệp Trương thị thấy Diệp Vân Thủy không hé răng, âm dương quái khí nói ra một câu.
“Đại tẩu khen nhầm rồi.” Nhị lão gia chắp tay cảm tạ, Diệp Vân Thủy thực bội phục khả năng coi mọi lời người khác nói ra đều là lời hay của nhị thúc.
“Thôi được rồi, ta biết các con đều là vì muốn bà lão này vui vẻ, mau thu đi, lớn như vậy còn cùng cái đứa nhỏ diễn hài, cũng không sợ bọn nhỏ chê cười con “già mà không kính”, vợ con theo con cũng bị chê cười” Họa Mi thấy lão thái thái hơi không vui, vừa mới rồi cười quá mức, lúc này cũng ho khan vài tiếng.
“Có thể làm lão thái thái cười, mặt mũi con thế nào chẳng được ạ.” Diệp Khương thị che miệng nhẹ cười, trong mắt cũng lấp lánh ý cười, giống như hai nửa vầng trăng, thật là xinh đẹp khả ái.
Diệp Vân Thủy thấy Diệp Tiêu Vân phía sau Diệp Khương thị khóe miệng cũng khẽ cười, nha hoàn Thúy Lục hầu hạ bên cạnh lão thái thái vẫn dùng ánh mắt vụng trộm ngắm hắn.
“Lão đại hôm nay không ở nhà sao?” Lão thái thái nhìn khắp phòng một vòng, không thấy Diệp Trọng Thiên.
“Thưa lão thái thái, trời còn chưa sáng lão gia đã bị triệu vào trong cung, nói là có vị quý nhân bị bệnh.” Diệp Trương thị mắt lạnh quét Diệp Khương thị liếc mắt một cái, xong tiếp tục nói,“Trong cung các quý nhân đều nể trọng lão gia, nên truyền triệu cũng không phân sớm muộn gì, nói đi là đi, cho dù là hưu mộc (1) cũng có chiếu tuyên.”
(1) thời xưa cứ 10 ngày thì quan lại được nghỉ một ngày, gọi là ngày hưu mộc
“Đại ca mấy năm nay đã vất vả .” Nhị lão gia nói, Diệp Khương thị lại không có biểu hiện gì, lão thái thái thở dài một tiếng, “Đúng vậy, lão đại mấy năm nay vì trong nhà cũng chịu không ít ủy khuất, trong cung quý nhân đều là muốn tốt hay sao? Thôi thôi, cũng muộn rồi, các ngươi quay về viện thì điểm tâm cũng lạnh rồi, hôm nay ở lại chỗ ta dùng bữa đi.”
Có lời công đạo của lão thái thái, Diệp Trương thị sắc mặt không còn khó coi như trước đỡ lão thái thái đi về hướng nhà ăn, quay đầu thấy Diệp Vân Thủy đi theo ở phía sau, liền dặn, “Buổi sáng ta phái người sang nhà mẹ đẻ ta nhờ mời ma ma trong cung dạy cháu gái ngoại ta đến, Cung ma ma là ma ma giáo tập nhà mẹ đẻ ta, am hiểu nhất dạy quy củ, ở Niết Lương rất nhiều nhà giàu đều từng mời nàng đến dạy, về sau con chỉ cần đến thỉnh an lão thái thái ở đây, không phải đến chỗ ta nữa, đi theo ma ma ngoan ngoãn học quy củ, cũng sắp tới ngày gả đi, áo cưới cũng phải nhanh thêu cho xong.”
Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Diệp Trương thị hành động lại nhanh như vậy, chỉ cần ở trong viện không phải ra ngoài nàng lại càng mừng, “Hết thảy đều nghe theo mẫu thân, còn nhị muội muội.?”
Diệp Trương thị đã quên chuyện cũng muốn Diệp Thiến Như học quy củ, giờ không làm về sau còn phải vì Diệp Thiến Như đi mời người dạy, cũng mất hai phần tiền, bây giờ cho hai tỷ muội cùng nhau học còn có thể tiết kiệm chút hồng bao, ma ma trong cung cũng rất khó mời, cân nhắc một chút, Diệp Trương thị liền quyết định: “Đi về ta sẽ bảo nàng đến viện của con.”
Diệp Vân Thủy gật đầu đáp lời, mục đích đã đạt được nàng cũng sẽ không nói nhiều, chuyện học quy củ nàng nếu không tiếp thu tốt chắc chắn bị làm khó dễ, có thể có Diệp Thiến Như cùng mình chịu tội nàng thật ra rất vui, Diệp Vân Thủy cũng biết Diệp Trương thị không phải có hảo tâm, chẳng qua là sợ nàng gả đi không hiểu quy củ lại mang tiếng, thứ hai cũng là hướng chi thứ hai khoe khoang một chút thực lực nhà mẹ đẻ của bà ta mà thôi.
Bữa điểm tâm bởi vì có thêm nhà nhị lão gia so với bình thường lâu hơn nửa canh giờ, đến khi quản sự trong viện tìm Diệp Trương thị về việc thu chi trong phủ tháng này, lão thái thái mới bảo mọi người giải tán.
Diệp Vân Thủy trở về Tĩnh Tư cư, sai Xuân Nguyệt gọi Trương bà tử đến, Trương bà tử trước kia là tú nương, mà Diệp Vân Thủy đối với việc tự tay thêu gả y (2) thực không có hứng thú, định đem việc thêu thùa này giao cho Trương bà tử, vì gả cho người không mong muốn, nàng cũng không có tâm tình làm, huống chi nàng không biết thêu thùa, lúc còn ở trong miếu nàng thấy Xuân Nguyệt thêu hà bao cũng thử khoa tay múa chân một thời gian, đáng tiếc việc này thật sự là cần tính nhẫn nại cực lớn, mà nàng thật sự là không có.
(2) áo cưới cô dâu, màu đỏ thêu rất nhiều họa tiết
Vừa đem việc giao đi xuống, trong sân liền có người đến, là một tiểu nha hoàn Diệp Vân Thủy chưa từng gặp đến thưa Trần di nương ở Tây viện muốn đến bái kiến đại tiểu thư, muốn hỏi đại tiểu thư có thời gian hay không. Diệp Vân Thủy trong lòng hơi phiền, trong trí nhớ nàng đối với ba di nương trong phủ kia không có một chút ấn tượng nào, mà Trần di nương này lại chưa nghe người ta nhắc tới bao giờ, hôm nay làm sao đột nhiên lại đến tìm mình?
Diệp Vân Thủy lòng có nghi vấn nhưng từ chối cũng không tốt, liền bảo Xuân Nguyệt đi theo qua Tây viện, mời Trần di nương lại đây nói chuyện.
“Má Tô, Trần di nương này là người như thế nào? Sao trước kia con không thấy nói tới bao giờ?” Diệp Vân Thủy trước mắt chỉ có thể hỏi nhũ mẫu lai lịch Trần di nương, miễn cho đến lúc người ta đến hỏi nàng cái gì cũng không biết, nói ra cái gì không ổn lại đắc tội người khác.
Má Tô ngẩn ra, rồi lại lập tức thoải mái, “Đại tiểu thư không nhớ rõ nàng cũng là bình thường, nàng mấy năm nay thường không đi ra ngoài, nàng là nha hoàn hồi môn của mẹ tiểu thư, sau được chải tóc nâng di nương, từng hoài thai một lần, nhưng thời gian mẹ người bị bệnh mất, nàng hầu hạ bên cạnh rồi sinh non, nghe nói đứa nhỏ đã mất là bé trai, sau lão gia tái giá cưới phu nhân hiện tại, nàng liền ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác .”
Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Trần di nương cùng chính mình còn có chút liên quan này, liền bảo má Tô giúp chải tóc một lần nữa, vấn một kiểu tóc thực thanh nhã, má Tô mở ra gương tráp lấy trâm cài đầu mang giúp nàng, Diệp Vân Thủy thấy khối huyết ngọc bội kỳ lân, là của người lúc trước nàng cứu để lại, Diệp Vân Thủy bỗng nhiên nhớ tới một đôi con ngươi sâu thẳm, trong lòng đều run lên. Nàng bảo má Tô đem ngọc bội kia cất đi, tuy rằng không biết thân phận người nọ, nhưng vật này không phải là thứ tầm thường, không nên để người ngoài nhìn thấy.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Trần di nương đã vào đến sân, Diệp Vân Thủy tự mình ra cửa đón bà ta tiến vào, đó là một phụ nữ khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, nhìn ra được khi còn trẻ dung mạo cũng xinh đẹp, có điều y phục bên ngoài bây giờ có chút ảm đạm, trên mặt trên đầu cũng không cố ý tân trang, sắc mặt lại hơi tái nhợt.
“Đại tiểu thư mạnh khỏe.” Trần di nương thanh âm thật là nhu hòa, mang theo chút âm ngọt ngào như đường, bà ta là người duy nhất trong các di nương từng hoài thai con của lão gia nói vậy khi còn trẻ cũng được sủng ái .
“Trần di nương mạnh khỏe, mau vào phòng nói chuyện, nên sớm mời Trần di nương đến chơi, cũng là ta chậm trễ.” Diệp Vân Thủy đưa Trần di nương vào nhà, lại bảo Xuân Nguyệt dâng trà ngon mời bà.
Trần di nương nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm liền mềm nhẹ buông, động tác bình thản vô tranh, “Ta thường sai người âm thầm để ý đại tiểu thư, mấy năm nay cũng không dám tùy ý đi lại, thân phận của ta thật xấu hổ, sợ liên lụy đến đại tiểu thư.”
“Người nói gì thế, người nếu là nha hoàn theo mẹ đẻ ta về đây lại nâng di nương, chính là trưởng bối của ta, vốn là nên để ta qua thăm người mới phải, lại làm người nhớ thương đến xem ta trước.” Diệp Vân Thủy lời nói lộ ra chút thân cận, nhưng trong lòng vẫn thầm đánh giá vị Trần di nương này.
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì đặc biệt, hôm kia nghe nói đại tiểu thư chuẩn bị xuất giá, ta liền cho người thu thập chút đồ đưa đại tiểu thư thêm vào đồ cưới, tất nhiên là không thể so với đồ trong phủ chuẩn bị, nhưng cũng là tâm ý của ta, cũng vừa vặn tìm cái cớ tự mình đi một chuyến đến nhìn đại tiểu thư một lần, từ nay về sau cũng yên tâm.” Trần di nương nói xong lời cuối cùng giọng nói có chút nghẹn ngào, dùng khăn tay lau khóe mắt, “Xem ta này, đây là gì chứ,” Trần di nương chỉ nha hoàn hầu hạ bên cạnh, “Mau đem đồ cho đại tiểu thư nhìn xem.”
Là một hòm đồ rất nặng, trên cùng là một cái hộp nữ trang, tầng tầng mở ra là một đám ngăn nhỏ, từng ô vuông đều chứa tràn đầy trang sức, châu sai, ngọc thạch, phỉ thúy, thủy tinh, hồng ngọc bích, còn có hai bộ đồ trang sức bằng vàng ròng, tầng dưới cùng là một bộ ngũ căn kim ngư.
Diệp Vân Thủy trong lòng giật mình, lại nhìn phía dưới đáy hòm là một bộ gả y đỏ thẫm thêu kim tuyến bằng vàng, khi mở ra thấy kim quang sáng lòe lòe, làm Diệp Vân Thủy chói cả mắt!
“Trần di nương, người đây là” Diệp Vân Thủy trong lòng có chút giận, di nương không phải không biết nàng gả đi chỉ là tiểu thiếp, sao lại còn đưa cho nàng một bộ gả y đỏ thẫm thêu tơ vàng? Đây chẳng phải là muốn làm khó nàng sao!
Trần di nương vội vàng giải thích, “Đại tiểu thư đừng hiểu lầm, ta tuyệt không có ý tứ khác, bộ gả y này là mẹ đẻ người năm xưa để lại, còn có trang sức này cũng đều là nàng năm đó thưởng cho ta, ta hôm nay cũng là mượn hoa hiến phật, đem những vật này về nguyên chủ mà thôi.”
Diệp Vân Thủy buông đồ vật trong tay, trong lòng ngũ vị phức tạp, vị Trần di nương này mười mấy năm chưa từng đăng môn gặp qua mình, vừa bước vào cửa đã lại tặng di vật của mẹ nàng, còn có bộ gả y đỏ thẫm tơ vàng mẹ từng mặc kia, bà ta không trực tiếp động tay cũng là động tay! Đây còn không phải muốn nói cho Diệp Vân Thủy, nhà ngoại tổ của nàng xuất thân danh môn giàu có, tuy không thể so với hoàng thân quốc thích nhưng người bình thường cũng không sánh được, mẹ nàng tuyệt không muốn nhìn thấy nữ nhi làm thiếp người ta chưa nói là gả cho kẻ không ra gì như vậy hay sao.
Diệp Vân Thủy cảm giác mấy thứ này phỏng tay, trong lòng không khỏi dâng lên phiền chán.
Không khí trong phòng chợt giảm xuống, Trần di nương thấy Diệp Vân Thủy trầm mặc không nói, gương mặt căng thẳng cũng biết nàng là hiểu được tâm ý của mình, “Đồ đã đưa tới, ta cũng nên về rồi, tới lúc đại tiểu thư xuất giá, ta lại đến đưa gả.”
“Má Tô, thay ta tiễn Trần di nương.” Diệp Vân Thủy sai má Tô, là vì muốn cho hai người có cơ hội nói với nhau vài câu, đều từng là người hầu của mẹ đẻ nàng trước kia, so với người bên ngoài cũng gần gũi hơn vài phần.
Trần di nương đi rồi, lại để lại một vấn đề khó khăn cho Diệp Vân Thủy, chẳng lẽ nàng không muốn mặc gả y tơ vàng đỏ thẫm, gả cho phu quân trong lòng nàng sao? Kiếp trước Diệp Vân Thủy mất đi, vẫn còn vô lo vô nghĩ, tuy rằng nàng là linh hồn người hiện đại thế chỗ, nhưng nàng cũng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ sống trong nhà cao cửa rộng thì có năng lực gì? Muốn tự bảo vệ mình cũng khó khăn, lấy cái gì cùng Diệp Trương thị đấu? Dựa vào cái gì cùng Diệp Trương thị đấu? Lấy cái danh phận Diệp phủ đích trưởng nữ này hay sao? Diệp Vân Thủy cười khổ lắc lắc đầu, cùng lúc này má Tô cũng đã trở lại.
Diệp Vân Thủy cố ý đi chậm lại, đợi tiếng cười trong phòng lắng xuống mới bảo người kéo mành đi vào, “Con thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân mạnh khỏe, nhị thúc, nhị thẩm mạnh khỏe.”
“Vân Thủy hôm nay tới chậm, không gặp vừa rồi nhị thúc của cháu diễn hề kịch chiếu ảnh, rất là khôi hài.” Lão thái thái cười sai nha hoàn chuyển ghế dựa cho nàng ngồi, xem ra sáng hôm nay lão thái thái thật sự vui vẻ.
Diệp Vân Thủy cười ngồi xuống không lên tiếng, nàng vì tránh nhìn thấy nhị thúc đóng vai hề mới cố ý ở ngoại viện chờ, nên lời này của lão thái thái nàng càng không thể đáp lời, còn có thể nói cái gì? Nói nhị thúc diễn thật hay, làm lão thái thái vui vẻ, thế thì nhị thúc cùng đại đường đệ trong lòng phỏng chừng lại sẽ nghĩ nàng ngầm mỉa mai bọn họ, còn Diệp Trương thị lại nghĩ nàng có tâm tư hướng về nhà nhị thúc, tốt nhất là không nói cái gì cả.
“Nhị thúc nhiều năm ở bên ngoài biết được nhiều thú vui dân gian, không giống đại ca chú cứ luôn luôn nghiêm nghị.” Diệp Trương thị thấy Diệp Vân Thủy không hé răng, âm dương quái khí nói ra một câu.
“Đại tẩu khen nhầm rồi.” Nhị lão gia chắp tay cảm tạ, Diệp Vân Thủy thực bội phục khả năng coi mọi lời người khác nói ra đều là lời hay của nhị thúc.
“Thôi được rồi, ta biết các con đều là vì muốn bà lão này vui vẻ, mau thu đi, lớn như vậy còn cùng cái đứa nhỏ diễn hài, cũng không sợ bọn nhỏ chê cười con “già mà không kính”, vợ con theo con cũng bị chê cười” Họa Mi thấy lão thái thái hơi không vui, vừa mới rồi cười quá mức, lúc này cũng ho khan vài tiếng.
“Có thể làm lão thái thái cười, mặt mũi con thế nào chẳng được ạ.” Diệp Khương thị che miệng nhẹ cười, trong mắt cũng lấp lánh ý cười, giống như hai nửa vầng trăng, thật là xinh đẹp khả ái.
Diệp Vân Thủy thấy Diệp Tiêu Vân phía sau Diệp Khương thị khóe miệng cũng khẽ cười, nha hoàn Thúy Lục hầu hạ bên cạnh lão thái thái vẫn dùng ánh mắt vụng trộm ngắm hắn.
“Lão đại hôm nay không ở nhà sao?” Lão thái thái nhìn khắp phòng một vòng, không thấy Diệp Trọng Thiên.
“Thưa lão thái thái, trời còn chưa sáng lão gia đã bị triệu vào trong cung, nói là có vị quý nhân bị bệnh.” Diệp Trương thị mắt lạnh quét Diệp Khương thị liếc mắt một cái, xong tiếp tục nói,“Trong cung các quý nhân đều nể trọng lão gia, nên truyền triệu cũng không phân sớm muộn gì, nói đi là đi, cho dù là hưu mộc (1) cũng có chiếu tuyên.”
(1) thời xưa cứ 10 ngày thì quan lại được nghỉ một ngày, gọi là ngày hưu mộc
“Đại ca mấy năm nay đã vất vả .” Nhị lão gia nói, Diệp Khương thị lại không có biểu hiện gì, lão thái thái thở dài một tiếng, “Đúng vậy, lão đại mấy năm nay vì trong nhà cũng chịu không ít ủy khuất, trong cung quý nhân đều là muốn tốt hay sao? Thôi thôi, cũng muộn rồi, các ngươi quay về viện thì điểm tâm cũng lạnh rồi, hôm nay ở lại chỗ ta dùng bữa đi.”
Có lời công đạo của lão thái thái, Diệp Trương thị sắc mặt không còn khó coi như trước đỡ lão thái thái đi về hướng nhà ăn, quay đầu thấy Diệp Vân Thủy đi theo ở phía sau, liền dặn, “Buổi sáng ta phái người sang nhà mẹ đẻ ta nhờ mời ma ma trong cung dạy cháu gái ngoại ta đến, Cung ma ma là ma ma giáo tập nhà mẹ đẻ ta, am hiểu nhất dạy quy củ, ở Niết Lương rất nhiều nhà giàu đều từng mời nàng đến dạy, về sau con chỉ cần đến thỉnh an lão thái thái ở đây, không phải đến chỗ ta nữa, đi theo ma ma ngoan ngoãn học quy củ, cũng sắp tới ngày gả đi, áo cưới cũng phải nhanh thêu cho xong.”
Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Diệp Trương thị hành động lại nhanh như vậy, chỉ cần ở trong viện không phải ra ngoài nàng lại càng mừng, “Hết thảy đều nghe theo mẫu thân, còn nhị muội muội.?”
Diệp Trương thị đã quên chuyện cũng muốn Diệp Thiến Như học quy củ, giờ không làm về sau còn phải vì Diệp Thiến Như đi mời người dạy, cũng mất hai phần tiền, bây giờ cho hai tỷ muội cùng nhau học còn có thể tiết kiệm chút hồng bao, ma ma trong cung cũng rất khó mời, cân nhắc một chút, Diệp Trương thị liền quyết định: “Đi về ta sẽ bảo nàng đến viện của con.”
Diệp Vân Thủy gật đầu đáp lời, mục đích đã đạt được nàng cũng sẽ không nói nhiều, chuyện học quy củ nàng nếu không tiếp thu tốt chắc chắn bị làm khó dễ, có thể có Diệp Thiến Như cùng mình chịu tội nàng thật ra rất vui, Diệp Vân Thủy cũng biết Diệp Trương thị không phải có hảo tâm, chẳng qua là sợ nàng gả đi không hiểu quy củ lại mang tiếng, thứ hai cũng là hướng chi thứ hai khoe khoang một chút thực lực nhà mẹ đẻ của bà ta mà thôi.
Bữa điểm tâm bởi vì có thêm nhà nhị lão gia so với bình thường lâu hơn nửa canh giờ, đến khi quản sự trong viện tìm Diệp Trương thị về việc thu chi trong phủ tháng này, lão thái thái mới bảo mọi người giải tán.
Diệp Vân Thủy trở về Tĩnh Tư cư, sai Xuân Nguyệt gọi Trương bà tử đến, Trương bà tử trước kia là tú nương, mà Diệp Vân Thủy đối với việc tự tay thêu gả y (2) thực không có hứng thú, định đem việc thêu thùa này giao cho Trương bà tử, vì gả cho người không mong muốn, nàng cũng không có tâm tình làm, huống chi nàng không biết thêu thùa, lúc còn ở trong miếu nàng thấy Xuân Nguyệt thêu hà bao cũng thử khoa tay múa chân một thời gian, đáng tiếc việc này thật sự là cần tính nhẫn nại cực lớn, mà nàng thật sự là không có.
(2) áo cưới cô dâu, màu đỏ thêu rất nhiều họa tiết
Vừa đem việc giao đi xuống, trong sân liền có người đến, là một tiểu nha hoàn Diệp Vân Thủy chưa từng gặp đến thưa Trần di nương ở Tây viện muốn đến bái kiến đại tiểu thư, muốn hỏi đại tiểu thư có thời gian hay không. Diệp Vân Thủy trong lòng hơi phiền, trong trí nhớ nàng đối với ba di nương trong phủ kia không có một chút ấn tượng nào, mà Trần di nương này lại chưa nghe người ta nhắc tới bao giờ, hôm nay làm sao đột nhiên lại đến tìm mình?
Diệp Vân Thủy lòng có nghi vấn nhưng từ chối cũng không tốt, liền bảo Xuân Nguyệt đi theo qua Tây viện, mời Trần di nương lại đây nói chuyện.
“Má Tô, Trần di nương này là người như thế nào? Sao trước kia con không thấy nói tới bao giờ?” Diệp Vân Thủy trước mắt chỉ có thể hỏi nhũ mẫu lai lịch Trần di nương, miễn cho đến lúc người ta đến hỏi nàng cái gì cũng không biết, nói ra cái gì không ổn lại đắc tội người khác.
Má Tô ngẩn ra, rồi lại lập tức thoải mái, “Đại tiểu thư không nhớ rõ nàng cũng là bình thường, nàng mấy năm nay thường không đi ra ngoài, nàng là nha hoàn hồi môn của mẹ tiểu thư, sau được chải tóc nâng di nương, từng hoài thai một lần, nhưng thời gian mẹ người bị bệnh mất, nàng hầu hạ bên cạnh rồi sinh non, nghe nói đứa nhỏ đã mất là bé trai, sau lão gia tái giá cưới phu nhân hiện tại, nàng liền ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác .”
Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Trần di nương cùng chính mình còn có chút liên quan này, liền bảo má Tô giúp chải tóc một lần nữa, vấn một kiểu tóc thực thanh nhã, má Tô mở ra gương tráp lấy trâm cài đầu mang giúp nàng, Diệp Vân Thủy thấy khối huyết ngọc bội kỳ lân, là của người lúc trước nàng cứu để lại, Diệp Vân Thủy bỗng nhiên nhớ tới một đôi con ngươi sâu thẳm, trong lòng đều run lên. Nàng bảo má Tô đem ngọc bội kia cất đi, tuy rằng không biết thân phận người nọ, nhưng vật này không phải là thứ tầm thường, không nên để người ngoài nhìn thấy.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Trần di nương đã vào đến sân, Diệp Vân Thủy tự mình ra cửa đón bà ta tiến vào, đó là một phụ nữ khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, nhìn ra được khi còn trẻ dung mạo cũng xinh đẹp, có điều y phục bên ngoài bây giờ có chút ảm đạm, trên mặt trên đầu cũng không cố ý tân trang, sắc mặt lại hơi tái nhợt.
“Đại tiểu thư mạnh khỏe.” Trần di nương thanh âm thật là nhu hòa, mang theo chút âm ngọt ngào như đường, bà ta là người duy nhất trong các di nương từng hoài thai con của lão gia nói vậy khi còn trẻ cũng được sủng ái .
“Trần di nương mạnh khỏe, mau vào phòng nói chuyện, nên sớm mời Trần di nương đến chơi, cũng là ta chậm trễ.” Diệp Vân Thủy đưa Trần di nương vào nhà, lại bảo Xuân Nguyệt dâng trà ngon mời bà.
Trần di nương nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm liền mềm nhẹ buông, động tác bình thản vô tranh, “Ta thường sai người âm thầm để ý đại tiểu thư, mấy năm nay cũng không dám tùy ý đi lại, thân phận của ta thật xấu hổ, sợ liên lụy đến đại tiểu thư.”
“Người nói gì thế, người nếu là nha hoàn theo mẹ đẻ ta về đây lại nâng di nương, chính là trưởng bối của ta, vốn là nên để ta qua thăm người mới phải, lại làm người nhớ thương đến xem ta trước.” Diệp Vân Thủy lời nói lộ ra chút thân cận, nhưng trong lòng vẫn thầm đánh giá vị Trần di nương này.
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì đặc biệt, hôm kia nghe nói đại tiểu thư chuẩn bị xuất giá, ta liền cho người thu thập chút đồ đưa đại tiểu thư thêm vào đồ cưới, tất nhiên là không thể so với đồ trong phủ chuẩn bị, nhưng cũng là tâm ý của ta, cũng vừa vặn tìm cái cớ tự mình đi một chuyến đến nhìn đại tiểu thư một lần, từ nay về sau cũng yên tâm.” Trần di nương nói xong lời cuối cùng giọng nói có chút nghẹn ngào, dùng khăn tay lau khóe mắt, “Xem ta này, đây là gì chứ,” Trần di nương chỉ nha hoàn hầu hạ bên cạnh, “Mau đem đồ cho đại tiểu thư nhìn xem.”
Là một hòm đồ rất nặng, trên cùng là một cái hộp nữ trang, tầng tầng mở ra là một đám ngăn nhỏ, từng ô vuông đều chứa tràn đầy trang sức, châu sai, ngọc thạch, phỉ thúy, thủy tinh, hồng ngọc bích, còn có hai bộ đồ trang sức bằng vàng ròng, tầng dưới cùng là một bộ ngũ căn kim ngư.
Diệp Vân Thủy trong lòng giật mình, lại nhìn phía dưới đáy hòm là một bộ gả y đỏ thẫm thêu kim tuyến bằng vàng, khi mở ra thấy kim quang sáng lòe lòe, làm Diệp Vân Thủy chói cả mắt!
“Trần di nương, người đây là” Diệp Vân Thủy trong lòng có chút giận, di nương không phải không biết nàng gả đi chỉ là tiểu thiếp, sao lại còn đưa cho nàng một bộ gả y đỏ thẫm thêu tơ vàng? Đây chẳng phải là muốn làm khó nàng sao!
Trần di nương vội vàng giải thích, “Đại tiểu thư đừng hiểu lầm, ta tuyệt không có ý tứ khác, bộ gả y này là mẹ đẻ người năm xưa để lại, còn có trang sức này cũng đều là nàng năm đó thưởng cho ta, ta hôm nay cũng là mượn hoa hiến phật, đem những vật này về nguyên chủ mà thôi.”
Diệp Vân Thủy buông đồ vật trong tay, trong lòng ngũ vị phức tạp, vị Trần di nương này mười mấy năm chưa từng đăng môn gặp qua mình, vừa bước vào cửa đã lại tặng di vật của mẹ nàng, còn có bộ gả y đỏ thẫm tơ vàng mẹ từng mặc kia, bà ta không trực tiếp động tay cũng là động tay! Đây còn không phải muốn nói cho Diệp Vân Thủy, nhà ngoại tổ của nàng xuất thân danh môn giàu có, tuy không thể so với hoàng thân quốc thích nhưng người bình thường cũng không sánh được, mẹ nàng tuyệt không muốn nhìn thấy nữ nhi làm thiếp người ta chưa nói là gả cho kẻ không ra gì như vậy hay sao.
Diệp Vân Thủy cảm giác mấy thứ này phỏng tay, trong lòng không khỏi dâng lên phiền chán.
Không khí trong phòng chợt giảm xuống, Trần di nương thấy Diệp Vân Thủy trầm mặc không nói, gương mặt căng thẳng cũng biết nàng là hiểu được tâm ý của mình, “Đồ đã đưa tới, ta cũng nên về rồi, tới lúc đại tiểu thư xuất giá, ta lại đến đưa gả.”
“Má Tô, thay ta tiễn Trần di nương.” Diệp Vân Thủy sai má Tô, là vì muốn cho hai người có cơ hội nói với nhau vài câu, đều từng là người hầu của mẹ đẻ nàng trước kia, so với người bên ngoài cũng gần gũi hơn vài phần.
Trần di nương đi rồi, lại để lại một vấn đề khó khăn cho Diệp Vân Thủy, chẳng lẽ nàng không muốn mặc gả y tơ vàng đỏ thẫm, gả cho phu quân trong lòng nàng sao? Kiếp trước Diệp Vân Thủy mất đi, vẫn còn vô lo vô nghĩ, tuy rằng nàng là linh hồn người hiện đại thế chỗ, nhưng nàng cũng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ sống trong nhà cao cửa rộng thì có năng lực gì? Muốn tự bảo vệ mình cũng khó khăn, lấy cái gì cùng Diệp Trương thị đấu? Dựa vào cái gì cùng Diệp Trương thị đấu? Lấy cái danh phận Diệp phủ đích trưởng nữ này hay sao? Diệp Vân Thủy cười khổ lắc lắc đầu, cùng lúc này má Tô cũng đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.