Chương 14: Khảo giáo
Cầm Luật
30/08/2013
Trong viện lão thái thái mấy ngày nay rất náo nhiệt, cả nhà nhị lão gia khi không có việc gì đều đến hầu lão thái thái nói chuyện phiếm, đánh bài, mỗi lần đều làm cho lão thái thái thắng được một hai lượng bạc, dỗ lão thái thái cười toe toét, hôm nay còn chưa vào tới trong viện đã nghe thấy tiếng Diệp Tiêu Vân học bài, cũng nghe thấy tiếng Diệp Trọng Thiên kiểm tra việc học của hắn.
“Tử viết: « Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu hữu đạo nhi chính yên, khả vị hiếu học dã dĩ »(1) nghĩa là, Quân tử ăn không cầu no, chỗ ở không cầu an toàn quá mức, làm việc minh mẫn mà lời nói thận trọng, là kẻ có đạo chính đáng, thế mới có thể gọi là người hiếu học.” Diệp Tiêu Vân giọng nói lanh lảnh, nói chuyện trung khí mười phần, cặp mắt sáng lộ ra trí tuệ cùng sự tự tin vô cùng.
Diệp Vân Thủy đứng ở một bên hành lễ với lão thái thái, lão thái thái xua tay ý bảo nàng không cần câu lệ, Diệp Vân Thủy liền im lặng đứng ở phía sau Diệp Trương thị.
Diệp Trọng Thiên đối với câu trả lời của Diệp Tiêu Vân rất là vừa lòng, gật gật đầu:
“Không sai, không sai, Diệp gia cho các con cuộc sống ăn học đầy đủ, lại vẫn biết không được sống xa hoa an nhàn, đây mới là gốc rễ an cư lập nghiệp, Tiêu Phi, con cũng trả lời thử xem, ‘Tử viết: Tri chi giả bất như hảo chi giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả.’ (2) ý là gì?”
“Khổng tử nói: Người biết học tập người không bằng người thích học tập, người thích học tập không bằng người lấy học tập làm vui sướng.”
Diệp Tiêu Phi so với Diệp Tiêu Vân nhỏ hơn hai tuổi, Luận ngữ cũng đã đọc, nhưng không chú tâm vào khoa cử, từ nhỏ đã đi theo Diệp Trọng Thiên học y, chuẩn bị tiếp chưởng gia nghiệp.
“Ừ, đúng rồi.” Diệp Trọng Thiên trên mặt đương nhiên biểu hiện hài lòng, nhưng ngoài miệng cũng không muốn tự khen con mình, “Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’, ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ.’(3), nghĩa là gì ?”
Diệp Trọng Thiên vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Tiêu Phi, ông ta khảo giáo Diệp Tiêu Vân vốn là tính để cho con mình có thể nổi bật lên, ông ta dù sao cũng là trưởng tử đại phòng, cũng là gia chủ Diệp gia, nếu dạy dỗ con không bằng chi thứ hai, chẳng phải là đã đánh mất mặt mũi?
Nhưng Diệp Tiêu Phi cũng không cho phụ thân được một phân mặt mũi, lúc này lại lắp bắp đáp, “Khổng Tử nói, người phía nam nếu không có tâm, không thể làm thầy thuốc, không thể, không thể..”
Diệp Trọng Thiên sắc mặt có chút âm trầm, nhị lão gia không có biểu hiện gì nhìn Diệp Tiêu Phi, Diệp Khương thị khóe miệng nhếch ra một tia mỉm cười, Diệp Trương thị ở bên cạnh vội vã giục con, “Tiêu Phi, mau nói đi!”
“Tiêu Phi mới mười ba tuổi, không biết cũng không sao, trở về chịu khó học bài, người Diệp gia nhà chúng ta sao lại có thể không biết cái gì gọi là y đức?” Lão thái thái ngồi ở vị trí chủ vị chậm rãi nói xong, ra vẻ là đỡ lời thay Diệp Tiêu Phi, kỳ thật lời này lại là một cái gai vô hình, hung hăng đâm vào trong lòng mọi người đại phòng!
“Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘ Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’ ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. ‘Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ’ nghĩa là: Khổng tử nói: Người phương nam có câu ‘Người không có hằng tâm (bền lòng, kiên trì) thì không thể làm thầy cúng hay thầy thuốc được’. Câu này rất hay! Kinh Dịch lại có câu ‘Người không có đức hạnh bền vững thì thế nào cũng có lúc chuốc lấy sự hổ thẹn’. Khổng tử nói tiếp: Người như thế thì làm thầy bói cũng chả được, nói cách khác người làm nghề đối thần, đối người đều phải có tấm lòng kiên trì, bền bỉ.”
(1) 子曰:“君子食无求饱,居无求安,敏於事而慎於言,就有道而正焉,可谓好学也已”
(2) 知之者不如好之者,好之者不如乐之者
(3) 子曰:“南人有言曰:‘人而无恒,不可以作巫医’。善夫!”。不恒 其德,或承之羞”。子曰:不占而已矣”。
Ba câu này đều được lấy trong Luận ngữ của Khổng Tử, nguồn: giangnamlangtu.wordpress.com và tự dịch ^^.
Tiếng nói phát ra là từ Diệp Vân Thủy vẫn đứng ở phía sau Diệp Trương thị, thanh âm giống như tiếng suối chảy róc rách, dịu dàng nhu hòa, làm cho người nghe cảm thấy ấm áp.
Người một nhà tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy hành lễ phúc phúc, “Nữ nhi lắm miệng .”
“Vu y nhất hướng thị quái, lực, loạn, thần, (4) là như thế nào?” Ánh mắt Diệp Trọng Thiên lóe lên vài tia hy vọng, vội vàng đặt tiếp một câu hỏi, nhưng lại sợ Diệp Vân Thủy không trả lời được, liền bổ sung thêm một câu, “Vấn đề này xưa nay vẫn là đề tài tranh luận không dứt của các văn nhân, chỉ cần nói quan điểm của bản thân con thôi.”
(4) vu y là pháp sư (thầy cúng, thầy bói) và thầy thuốc
“Quái, lực, loạn, thần” - 怪, 力, 乱, 神 tức là “kỳ quái, bạo lực, hỗn loạn, quỷ thần”
Ở đây có lẽ Diệp Trọng Thiên muốn hỏi, y thuật và vu thuật có phải cũng liên quan tới chuyện “quái, lực, loạn, thần” hay không? Chỗ này Pam cũng không chắc chắn lắm, câu hỏi của ông ý khó hiểu quá ^^ nên mình để nguyên Hán – Việt.
“Dạ thưa, người bên ngoài tranh luận thế nào nữ nhi không biết, nhưng theo nữ nhi lý giải, Khổng Tử ở đây không cho rằng vu y là quái, lực, loạn, thần, mà muốn biểu thị sự tôn trọng của bản thân ông đối với sức khỏe cùng sinh mệnh, trong câu nói có đề cập tới chữ “Hằng”, đó mới chân chính là căn bản của y đức mà thánh nhân muốn nói.” Diệp Vân Thủy trả lời rất đơn giản, “Nữ nhi nói bừa rồi.”
“Đại tiểu thư thật khiêm tốn.” Nhị lão gia chủ động đứng ra nói chuyện, ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Diệp Vân Thủy, “Tuy rằng những lời này trong đám văn nhân luôn gây ra tranh luận, nhưng đại tiểu thư lại nói ra căn bản của y đức, chính là lòng kiên trì, kiên trì cứu chữa, kiên trì học hỏi không nhừng nghỉ! Đại ca, đại tẩu dạy dỗ nữ nhi thật tốt, nhị đệ chúc mừng!”
Diệp Trọng Thiên vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên đối với biểu hiện của Diệp Vân Thủy rất là vừa lòng, “Quá khen nó rồi, chẳng qua là Vân Thủy thuở nhỏ thích đọc sách, ta liền cho phép nó tự làm một thư phòng nhỏ, ta vốn tưởng rằng con bé nhất thời hưng trí, không ngờ rằng thật đúng là học được chút ít.”
Diệp Vân Thủy chỉ cười không nói lời nào, Diệp Tiêu Vân có chút đăm chiêu nhìn nàng, mà Diệp Tiêu Phi ánh mắt lại phức tạp, những đứa nhỏ khác thật ra cũng không có nhiều tâm tư để ý, nhưng Diệp Vân Thủy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Diệp Thiến Như, Diệp Vân Thủy quay đầu liếc mắt một cái nhìn lại cô ta, Diệp Thiến Như nghĩ Diệp Vân Thủy cố ý khiêu khích, tức giận bùng nổ nói mỉa mai, “Đúng vậy, đại tỷ tài tình rất đáng khen, mỗi ngày đều bị Cung ma ma phạt chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ]!”
Diệp Trọng Thiên lạnh mặt, nhị lão gia một nhà đều không hé răng, Diệp Trương thị quay đầu liếc mắt trừng Diệp Thiến Như một cái, nhưng thái độ cũng không hoà nhã với Diệp Vân Thủy, “Lại bị Cung ma ma phạt? Con rốt cuộc là học hành như thế nào? Ta bất chấp thể diện về tận nhà mẹ đẻ thỉnh Cung ma ma đến dạy con, là vì cái gì? Con lại không nghe lời, muốn đùa cợt lão thái thái, đùa cợt cha mẹ? Đây mà là hiếu thuận sao? Con thân là đích trưởng nữ Diệp phủ, càng phải biết rằng ngôn hành cử chỉ của con sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho các em, sao có thể tùy hứng muốn làm gì thì làm như thế?” Diệp Trương thị hiển nhiên là cảm thấy Diệp Vân Thủy đoạt mất nổi bật của con mình mà khó chịu, cũng không hề tức giận Diệp Tiêu Phi học hành không tử tế.
Diệp Vân Thủy trên mặt vẫn mỉm cười,“Mẫu thân giáo huấn phải lắm.”
Diệp Trương thị tất nhiên là loại người có cơ hội thì nhất định không buông tha, “Có năng lực thì học cho tốt nữ hồng và việc quản gia, bớt đọc sách vô dụng đi một chút, đọc sách có thể làm ra cơm ăn sao? Nữ tử không tài đó là đức, chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ] trăm lần cũng không hiểu được đạo lý này hay sao?”
“Dạ.” Diệp Vân Thủy vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Diệp Trương thị lại định nói tiếp đã bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Trọng Thiên làm cho nghẹn trở về, “Đọc sách thì làm sao? Nữ nhi Diệp gia sao có thể là kẻ dốt đặc cán mai? Cái gì mà nữ tử không tài đó là đức, không có tài sao có thể có đức? Lời này từ nay về sau cấm được nói ra.”
Diệp Trương thị ngẩn ra, chết lặng nhìn Diệp Trọng Thiên không dám nói lại một lời, bà ta mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám tỏ vẻ chống đối Diệp Trọng Thiên ra mặt, làm Diệp Trọng Thiên mất mặt thì bà ta cũng chẳng được tốt đẹp gì.
“Về sau muốn đọc sách gì thì cứ tới thư phòng của ta mà lấy, muốn quyển sách nào cứ giữ lại, nhớ gìn giữ cẩn thận.” trầm mặc một lúc xong Diệp Trọng Thiên nói với Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy lập tức cảm tạ, Diệp Trương thị sắc mặt càng thêm lạnh, lúc này lão thái thái mới lên tiếng, “Cái gì có tài hay không có tài, tài đức vẹn toàn mới đúng là tiểu thư Diệp gia nhà chúng ta, tốt lắm, sai người dọn cơm đi, đều quá giờ cơm rồi, đừng để bọn nhỏ đói bụng.”
Diệp Vân Thủy nhìn lão thái thái, trong lòng cười thầm, vừa đến thời khắc mấu chốt bà liền lấy lý do đến bữa cơm dời đi sự chú ý của mọi người, kỳ thật lão thái thái mới là người khôn khéo nhất ở đây, hơn nữa hai câu lão thái thái vừa nói kia hiển nhiên là nhằm vào Diệp Trương thị.
“Đúng vậy, sau khi ăn xong con còn muốn nói chuyện với đại ca về giá cả thị trường dược liệu sắp tới.” Nhị lão gia ở một bên phụ họa .
“Việc này chính chú làm chủ là được rồi, không cần mọi chuyện đều tới hỏi ta, mấy năm nay chú đều làm tốt lắm.” Diệp Trọng Thiên tất nhiên là dáng vẻ huynh trưởng sảng khoái.
Nhị lão gia vội vàng cự tuyệt, “Ta chỉ thích hợp làm chân chạy việc, những chuyện đưa ra quyết sách này phải để đại ca.” nghe vậy Diệp Khương thị sắc mặt liền không vui.
Diệp Trọng Thiên không từ chối nữa, gật đầu đáp ứng.
Mọi người lại ăn một bữa cơm không mặn không nhạt, Diệp Trương thị cố ý gây khó dễ sai Diệp Vân Thủy phải hầu hạ lão thái thái dùng cơm, lão thái thái lại không cho bà ta mặt mũi, để cho Diệp Vân Thủy ngồi ở bên cạnh mình ăn cơm, Diệp Trương thị tức nghẹn nhưng cũng không thể làm gì được.
Diệp Trương thị khó chịu không nuốt nổi cơm, trong lòng bà ta thật sự không rõ làm sao Diệp Vân Thủy lại được Diệp Trọng Thiên khen? Diệp Vân Thủy trước kia cũng không mấy khi nói chuyện cùng Diệp Trọng Thiên, nếu có mở miệng thì cũng chỉ là chống đối, giờ thì sao? Ranh con này từ khi bị phạt ở miếu trở về mọi việc đều làm theo quy củ, cho dù là cố ý gây chuyện cho tới bây giờ cũng không phiền không giận, giống như thay đổi thành một con người khác, Diệp Trương thị nhất thời có chút đắn đo, lại cho là Diệp Vân Thủy cố tình, chỉ hận không có cơ hội thích hợp để giáo huấn nàng một phen.
Ăn cơm xong, Diệp Trương thị mang theo người trở về Hà Uyển, nhất thời không nhìn thấy chuyện gì xấu, Diệp Vân Thủy mang theo cảm giác thỏa mãn trở về Tĩnh Tư Cư, việc thể hiện trước mọi người ngày hôm nay là nàng cố ý.
Nhớ tới Diệp Trương thị vẻ mặt bị đè nén, Diệp Trọng Thiên tán thưởng, nhị lão gia ánh mắt thăm dò, các huynh đệ kinh ngạc, Diệp Thiến Như ghen ghét, lão thái thái sắc mặt vui mừng, Diệp Vân Thủy hơi mỉm cười.
Mục đích của Diệp Vân Thủy rất đơn giản, nàng muốn làm dịu đi quan hệ giữa cha và con gái vốn đang căng thẳng với Diệp Trọng Thiên, không cần biết nàng đang sống trong phủ hay là đã bị gả đi, Diệp Trọng Thiên cũng vẫn là chỗ dựa của nàng, cho dù Diệp Vân Thủy không muốn cũng không thể mất đi chỗ dựa quan trọng của một nữ nhi từ nhà mẹ đẻ, cho nên đây là chuyện nàng phải làm, hơn nữa mấy ngày nay chuyện trong phủ nàng cũng đã dần hiểu được, vô luận nhị lão gia cùng Diệp Khương thị tranh thủ tình cảm như thế nào, vô luận lão thái thái bất công làm sao, người có thể quyết định mọi chuyện ở Diệp gia vẫn chỉ có thể là Diệp Trọng Thiên, ngay cả Diệp Trương thị cũng không dám trái ý Diệp Trọng Thiên.
Có gia tộc năm đời làm quan, ba mươi mấy tuổi liền đứng đầu thái y viện, chức quan tứ phẩm tuyệt đối không thể là người đơn giản, cho nên Diệp Vân Thủy sớm coi trọng bản lĩnh của Diệp Trọng Thiên, hơn nữa trong phủ này cũng chỉ có Diệp Trọng Thiên là người có quan hệ huyết thống gần nhất với nàng, mặc kệ Diệp Vân Thủy đối với ông ta không hài lòng một số chuyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lấy lòng Diệp Trọng Thiên đối với nàng chỉ mang lại chuyện tốt.
Hôm nay đã là mười sáu tháng chạp, cách ngày nàng xuất giá còn chưa đầy một tháng, trừ phi Diệp Trương thị nắm được cơ hội thỏa đáng, nếu không bà ta cho dù có oán khí cũng không dám tại thời điểm này gây sự, Diệp Vân Thủy đã một lần tự vẫn cũng không phải vô ích, Diệp Trương thị tuy rằng không tốt nhưng cũng không muốn mang tiếng ác bức tử con chồng.
Diệp Vân Thủy buổi tối nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nàng rốt cục có thể dài thở phào nhẹ nhõm thì thào nói với chính mình, “Bước đầu tiên đã đi được một nửa, mọi thứ cũng đã dần tốt lên!"
“Tử viết: « Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu hữu đạo nhi chính yên, khả vị hiếu học dã dĩ »(1) nghĩa là, Quân tử ăn không cầu no, chỗ ở không cầu an toàn quá mức, làm việc minh mẫn mà lời nói thận trọng, là kẻ có đạo chính đáng, thế mới có thể gọi là người hiếu học.” Diệp Tiêu Vân giọng nói lanh lảnh, nói chuyện trung khí mười phần, cặp mắt sáng lộ ra trí tuệ cùng sự tự tin vô cùng.
Diệp Vân Thủy đứng ở một bên hành lễ với lão thái thái, lão thái thái xua tay ý bảo nàng không cần câu lệ, Diệp Vân Thủy liền im lặng đứng ở phía sau Diệp Trương thị.
Diệp Trọng Thiên đối với câu trả lời của Diệp Tiêu Vân rất là vừa lòng, gật gật đầu:
“Không sai, không sai, Diệp gia cho các con cuộc sống ăn học đầy đủ, lại vẫn biết không được sống xa hoa an nhàn, đây mới là gốc rễ an cư lập nghiệp, Tiêu Phi, con cũng trả lời thử xem, ‘Tử viết: Tri chi giả bất như hảo chi giả, hảo chi giả bất như nhạc chi giả.’ (2) ý là gì?”
“Khổng tử nói: Người biết học tập người không bằng người thích học tập, người thích học tập không bằng người lấy học tập làm vui sướng.”
Diệp Tiêu Phi so với Diệp Tiêu Vân nhỏ hơn hai tuổi, Luận ngữ cũng đã đọc, nhưng không chú tâm vào khoa cử, từ nhỏ đã đi theo Diệp Trọng Thiên học y, chuẩn bị tiếp chưởng gia nghiệp.
“Ừ, đúng rồi.” Diệp Trọng Thiên trên mặt đương nhiên biểu hiện hài lòng, nhưng ngoài miệng cũng không muốn tự khen con mình, “Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’, ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ.’(3), nghĩa là gì ?”
Diệp Trọng Thiên vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Tiêu Phi, ông ta khảo giáo Diệp Tiêu Vân vốn là tính để cho con mình có thể nổi bật lên, ông ta dù sao cũng là trưởng tử đại phòng, cũng là gia chủ Diệp gia, nếu dạy dỗ con không bằng chi thứ hai, chẳng phải là đã đánh mất mặt mũi?
Nhưng Diệp Tiêu Phi cũng không cho phụ thân được một phân mặt mũi, lúc này lại lắp bắp đáp, “Khổng Tử nói, người phía nam nếu không có tâm, không thể làm thầy thuốc, không thể, không thể..”
Diệp Trọng Thiên sắc mặt có chút âm trầm, nhị lão gia không có biểu hiện gì nhìn Diệp Tiêu Phi, Diệp Khương thị khóe miệng nhếch ra một tia mỉm cười, Diệp Trương thị ở bên cạnh vội vã giục con, “Tiêu Phi, mau nói đi!”
“Tiêu Phi mới mười ba tuổi, không biết cũng không sao, trở về chịu khó học bài, người Diệp gia nhà chúng ta sao lại có thể không biết cái gì gọi là y đức?” Lão thái thái ngồi ở vị trí chủ vị chậm rãi nói xong, ra vẻ là đỡ lời thay Diệp Tiêu Phi, kỳ thật lời này lại là một cái gai vô hình, hung hăng đâm vào trong lòng mọi người đại phòng!
“Tử viết: Nam nhân hữu ngôn viết ‘ Nhân nhi vô hằng, bất khả dĩ tác vu y’. Thiện phu !’ ‘Bất hằng kỳ đức, hoặc thừa chi tu’. ‘Tử viết: Bất chiêm nhi dĩ hĩ’ nghĩa là: Khổng tử nói: Người phương nam có câu ‘Người không có hằng tâm (bền lòng, kiên trì) thì không thể làm thầy cúng hay thầy thuốc được’. Câu này rất hay! Kinh Dịch lại có câu ‘Người không có đức hạnh bền vững thì thế nào cũng có lúc chuốc lấy sự hổ thẹn’. Khổng tử nói tiếp: Người như thế thì làm thầy bói cũng chả được, nói cách khác người làm nghề đối thần, đối người đều phải có tấm lòng kiên trì, bền bỉ.”
(1) 子曰:“君子食无求饱,居无求安,敏於事而慎於言,就有道而正焉,可谓好学也已”
(2) 知之者不如好之者,好之者不如乐之者
(3) 子曰:“南人有言曰:‘人而无恒,不可以作巫医’。善夫!”。不恒 其德,或承之羞”。子曰:不占而已矣”。
Ba câu này đều được lấy trong Luận ngữ của Khổng Tử, nguồn: giangnamlangtu.wordpress.com và tự dịch ^^.
Tiếng nói phát ra là từ Diệp Vân Thủy vẫn đứng ở phía sau Diệp Trương thị, thanh âm giống như tiếng suối chảy róc rách, dịu dàng nhu hòa, làm cho người nghe cảm thấy ấm áp.
Người một nhà tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy hành lễ phúc phúc, “Nữ nhi lắm miệng .”
“Vu y nhất hướng thị quái, lực, loạn, thần, (4) là như thế nào?” Ánh mắt Diệp Trọng Thiên lóe lên vài tia hy vọng, vội vàng đặt tiếp một câu hỏi, nhưng lại sợ Diệp Vân Thủy không trả lời được, liền bổ sung thêm một câu, “Vấn đề này xưa nay vẫn là đề tài tranh luận không dứt của các văn nhân, chỉ cần nói quan điểm của bản thân con thôi.”
(4) vu y là pháp sư (thầy cúng, thầy bói) và thầy thuốc
“Quái, lực, loạn, thần” - 怪, 力, 乱, 神 tức là “kỳ quái, bạo lực, hỗn loạn, quỷ thần”
Ở đây có lẽ Diệp Trọng Thiên muốn hỏi, y thuật và vu thuật có phải cũng liên quan tới chuyện “quái, lực, loạn, thần” hay không? Chỗ này Pam cũng không chắc chắn lắm, câu hỏi của ông ý khó hiểu quá ^^ nên mình để nguyên Hán – Việt.
“Dạ thưa, người bên ngoài tranh luận thế nào nữ nhi không biết, nhưng theo nữ nhi lý giải, Khổng Tử ở đây không cho rằng vu y là quái, lực, loạn, thần, mà muốn biểu thị sự tôn trọng của bản thân ông đối với sức khỏe cùng sinh mệnh, trong câu nói có đề cập tới chữ “Hằng”, đó mới chân chính là căn bản của y đức mà thánh nhân muốn nói.” Diệp Vân Thủy trả lời rất đơn giản, “Nữ nhi nói bừa rồi.”
“Đại tiểu thư thật khiêm tốn.” Nhị lão gia chủ động đứng ra nói chuyện, ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Diệp Vân Thủy, “Tuy rằng những lời này trong đám văn nhân luôn gây ra tranh luận, nhưng đại tiểu thư lại nói ra căn bản của y đức, chính là lòng kiên trì, kiên trì cứu chữa, kiên trì học hỏi không nhừng nghỉ! Đại ca, đại tẩu dạy dỗ nữ nhi thật tốt, nhị đệ chúc mừng!”
Diệp Trọng Thiên vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên đối với biểu hiện của Diệp Vân Thủy rất là vừa lòng, “Quá khen nó rồi, chẳng qua là Vân Thủy thuở nhỏ thích đọc sách, ta liền cho phép nó tự làm một thư phòng nhỏ, ta vốn tưởng rằng con bé nhất thời hưng trí, không ngờ rằng thật đúng là học được chút ít.”
Diệp Vân Thủy chỉ cười không nói lời nào, Diệp Tiêu Vân có chút đăm chiêu nhìn nàng, mà Diệp Tiêu Phi ánh mắt lại phức tạp, những đứa nhỏ khác thật ra cũng không có nhiều tâm tư để ý, nhưng Diệp Vân Thủy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Diệp Thiến Như, Diệp Vân Thủy quay đầu liếc mắt một cái nhìn lại cô ta, Diệp Thiến Như nghĩ Diệp Vân Thủy cố ý khiêu khích, tức giận bùng nổ nói mỉa mai, “Đúng vậy, đại tỷ tài tình rất đáng khen, mỗi ngày đều bị Cung ma ma phạt chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ]!”
Diệp Trọng Thiên lạnh mặt, nhị lão gia một nhà đều không hé răng, Diệp Trương thị quay đầu liếc mắt trừng Diệp Thiến Như một cái, nhưng thái độ cũng không hoà nhã với Diệp Vân Thủy, “Lại bị Cung ma ma phạt? Con rốt cuộc là học hành như thế nào? Ta bất chấp thể diện về tận nhà mẹ đẻ thỉnh Cung ma ma đến dạy con, là vì cái gì? Con lại không nghe lời, muốn đùa cợt lão thái thái, đùa cợt cha mẹ? Đây mà là hiếu thuận sao? Con thân là đích trưởng nữ Diệp phủ, càng phải biết rằng ngôn hành cử chỉ của con sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho các em, sao có thể tùy hứng muốn làm gì thì làm như thế?” Diệp Trương thị hiển nhiên là cảm thấy Diệp Vân Thủy đoạt mất nổi bật của con mình mà khó chịu, cũng không hề tức giận Diệp Tiêu Phi học hành không tử tế.
Diệp Vân Thủy trên mặt vẫn mỉm cười,“Mẫu thân giáo huấn phải lắm.”
Diệp Trương thị tất nhiên là loại người có cơ hội thì nhất định không buông tha, “Có năng lực thì học cho tốt nữ hồng và việc quản gia, bớt đọc sách vô dụng đi một chút, đọc sách có thể làm ra cơm ăn sao? Nữ tử không tài đó là đức, chép [ Nữ huấn ], [ Nữ giới ] trăm lần cũng không hiểu được đạo lý này hay sao?”
“Dạ.” Diệp Vân Thủy vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Diệp Trương thị lại định nói tiếp đã bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Trọng Thiên làm cho nghẹn trở về, “Đọc sách thì làm sao? Nữ nhi Diệp gia sao có thể là kẻ dốt đặc cán mai? Cái gì mà nữ tử không tài đó là đức, không có tài sao có thể có đức? Lời này từ nay về sau cấm được nói ra.”
Diệp Trương thị ngẩn ra, chết lặng nhìn Diệp Trọng Thiên không dám nói lại một lời, bà ta mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám tỏ vẻ chống đối Diệp Trọng Thiên ra mặt, làm Diệp Trọng Thiên mất mặt thì bà ta cũng chẳng được tốt đẹp gì.
“Về sau muốn đọc sách gì thì cứ tới thư phòng của ta mà lấy, muốn quyển sách nào cứ giữ lại, nhớ gìn giữ cẩn thận.” trầm mặc một lúc xong Diệp Trọng Thiên nói với Diệp Vân Thủy, Diệp Vân Thủy lập tức cảm tạ, Diệp Trương thị sắc mặt càng thêm lạnh, lúc này lão thái thái mới lên tiếng, “Cái gì có tài hay không có tài, tài đức vẹn toàn mới đúng là tiểu thư Diệp gia nhà chúng ta, tốt lắm, sai người dọn cơm đi, đều quá giờ cơm rồi, đừng để bọn nhỏ đói bụng.”
Diệp Vân Thủy nhìn lão thái thái, trong lòng cười thầm, vừa đến thời khắc mấu chốt bà liền lấy lý do đến bữa cơm dời đi sự chú ý của mọi người, kỳ thật lão thái thái mới là người khôn khéo nhất ở đây, hơn nữa hai câu lão thái thái vừa nói kia hiển nhiên là nhằm vào Diệp Trương thị.
“Đúng vậy, sau khi ăn xong con còn muốn nói chuyện với đại ca về giá cả thị trường dược liệu sắp tới.” Nhị lão gia ở một bên phụ họa .
“Việc này chính chú làm chủ là được rồi, không cần mọi chuyện đều tới hỏi ta, mấy năm nay chú đều làm tốt lắm.” Diệp Trọng Thiên tất nhiên là dáng vẻ huynh trưởng sảng khoái.
Nhị lão gia vội vàng cự tuyệt, “Ta chỉ thích hợp làm chân chạy việc, những chuyện đưa ra quyết sách này phải để đại ca.” nghe vậy Diệp Khương thị sắc mặt liền không vui.
Diệp Trọng Thiên không từ chối nữa, gật đầu đáp ứng.
Mọi người lại ăn một bữa cơm không mặn không nhạt, Diệp Trương thị cố ý gây khó dễ sai Diệp Vân Thủy phải hầu hạ lão thái thái dùng cơm, lão thái thái lại không cho bà ta mặt mũi, để cho Diệp Vân Thủy ngồi ở bên cạnh mình ăn cơm, Diệp Trương thị tức nghẹn nhưng cũng không thể làm gì được.
Diệp Trương thị khó chịu không nuốt nổi cơm, trong lòng bà ta thật sự không rõ làm sao Diệp Vân Thủy lại được Diệp Trọng Thiên khen? Diệp Vân Thủy trước kia cũng không mấy khi nói chuyện cùng Diệp Trọng Thiên, nếu có mở miệng thì cũng chỉ là chống đối, giờ thì sao? Ranh con này từ khi bị phạt ở miếu trở về mọi việc đều làm theo quy củ, cho dù là cố ý gây chuyện cho tới bây giờ cũng không phiền không giận, giống như thay đổi thành một con người khác, Diệp Trương thị nhất thời có chút đắn đo, lại cho là Diệp Vân Thủy cố tình, chỉ hận không có cơ hội thích hợp để giáo huấn nàng một phen.
Ăn cơm xong, Diệp Trương thị mang theo người trở về Hà Uyển, nhất thời không nhìn thấy chuyện gì xấu, Diệp Vân Thủy mang theo cảm giác thỏa mãn trở về Tĩnh Tư Cư, việc thể hiện trước mọi người ngày hôm nay là nàng cố ý.
Nhớ tới Diệp Trương thị vẻ mặt bị đè nén, Diệp Trọng Thiên tán thưởng, nhị lão gia ánh mắt thăm dò, các huynh đệ kinh ngạc, Diệp Thiến Như ghen ghét, lão thái thái sắc mặt vui mừng, Diệp Vân Thủy hơi mỉm cười.
Mục đích của Diệp Vân Thủy rất đơn giản, nàng muốn làm dịu đi quan hệ giữa cha và con gái vốn đang căng thẳng với Diệp Trọng Thiên, không cần biết nàng đang sống trong phủ hay là đã bị gả đi, Diệp Trọng Thiên cũng vẫn là chỗ dựa của nàng, cho dù Diệp Vân Thủy không muốn cũng không thể mất đi chỗ dựa quan trọng của một nữ nhi từ nhà mẹ đẻ, cho nên đây là chuyện nàng phải làm, hơn nữa mấy ngày nay chuyện trong phủ nàng cũng đã dần hiểu được, vô luận nhị lão gia cùng Diệp Khương thị tranh thủ tình cảm như thế nào, vô luận lão thái thái bất công làm sao, người có thể quyết định mọi chuyện ở Diệp gia vẫn chỉ có thể là Diệp Trọng Thiên, ngay cả Diệp Trương thị cũng không dám trái ý Diệp Trọng Thiên.
Có gia tộc năm đời làm quan, ba mươi mấy tuổi liền đứng đầu thái y viện, chức quan tứ phẩm tuyệt đối không thể là người đơn giản, cho nên Diệp Vân Thủy sớm coi trọng bản lĩnh của Diệp Trọng Thiên, hơn nữa trong phủ này cũng chỉ có Diệp Trọng Thiên là người có quan hệ huyết thống gần nhất với nàng, mặc kệ Diệp Vân Thủy đối với ông ta không hài lòng một số chuyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lấy lòng Diệp Trọng Thiên đối với nàng chỉ mang lại chuyện tốt.
Hôm nay đã là mười sáu tháng chạp, cách ngày nàng xuất giá còn chưa đầy một tháng, trừ phi Diệp Trương thị nắm được cơ hội thỏa đáng, nếu không bà ta cho dù có oán khí cũng không dám tại thời điểm này gây sự, Diệp Vân Thủy đã một lần tự vẫn cũng không phải vô ích, Diệp Trương thị tuy rằng không tốt nhưng cũng không muốn mang tiếng ác bức tử con chồng.
Diệp Vân Thủy buổi tối nằm ở trên giường nhìn trần nhà, nàng rốt cục có thể dài thở phào nhẹ nhõm thì thào nói với chính mình, “Bước đầu tiên đã đi được một nửa, mọi thứ cũng đã dần tốt lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.