Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ
Chương 8: Gặp gỡ chú bảy
Nữ Vương Bất Tại Gia
18/01/2023
Sau khi hỏi chuyện, Sơ Vãn mới biết Nhị Hổ Tử trong làng sẽ lái máy kéo
vào thành phố để vận chuyển phân bón hóa học. Bởi vì hiện tại, lượng
phân bón hóa học ở các hợp tác xã mua bán của thị trấn hoàn toàn cạn
kiệt, tất cả đều được bán hết. Ngoài ra còn có các công ty sản xuất tư
liệu của huyện cũng đang gặp tình trạng thiếu hụt phân bón. Để giải
quyết vấn đề này, cô nghe nói Nhị Hổ Tử sẽ hỗ trợ cung cấp sau khi tìm
được đường vào thành phố.
Cô đi qua hỏi thăm mới biết là vào khoảng năm sáu ngày sau, liền hẹn Nhị Hổ Tử khi nào xuất phát thì cho cô đi nhờ vào thành phố.
Những ngày tới đây, cô chỉ vùi mình ở nhà với đống sách giáo khoa cấp ba. Cô học theo ban khoa học xã hội, nên trên thực tế, những môn thiên về lý thuyết đối với cô cũng dễ thở, cô chỉ cần cố gắng học thuộc lòng là được. Mỗi ngày đọc thuộc vài bài, nếu có thể tiết kiệm được một ít tiền, cô còn muốn đăng ký tham gia một lớp phụ đạo cho kỳ thi tuyển sinh đại học do Tổng Công đoàn Bắc Kinh tổ chức. Thêm một người chỉ bảo và chấm điểm, ít nhiều gì cô cũng sẽ ước chừng được năng lực của bản thân.
Đối với môn ngữ văn, Sơ Vãn nghĩ bản thân cô chắc sẽ không khó khăn gì. Dù sao trước kia cô đã đọc rất nhiều sách, vốn văn chương của cô có lẽ khá ổn. Cô cũng không lo lắng lắm về môn tiếng Anh, kiếp trước khi đã trưởng thành, cô thường xuyên xuất ngoại đến các quốc gia khác nhau, giao tiếp với người nước ngoài khá nhiều nên nói tiếng Anh cũng rất tốt. Mặc dù phần ngữ pháp có thể hơi mơ hồ, nhưng khẩu ngữ vẫn còn đó, chỉ cần ôn tập chút ngữ pháp là được.
Vì thế, khó nhất ở đây chắc chắn là môn toán.
Sơ Vãn chính xác là một người không dành đầu óc cho các môn toán lý hóa. Toán học thực sự hơi khó khăn đối với cô, nhưng may mắn thay, thầy Ninh dạy môn toán.
Bây giờ cô đã hạ quyết tâm, bắt đầu với môn toán học. Bộ sách giáo khoa toán cấp ba gồm có ba cuốn như "Đại số", "Hình học mặt phẳng và hình học không gian", còn có cuốn "Giải tích cơ bản".
Nhìn những thứ này, cô cảm thấy có chút chóng mặt. Cô rút cuốn đầu tiên là "Đại số" ra nghiên cứu, bên trong là các công thức của các hàm số, bao gồm hàm số mũ và logarit, tiếp theo là các hàm số lượng giác.
Cô nhìn lướt qua, chỉ thấy vô cùng chói mắt, thậm chí còn chưa kịp đọc kỹ, cô đã bắt đầu buồn ngủ.
Cô đột nhiên không hiểu, cô muốn học ngành khảo cổ học thiên hướng lịch sử, vì cớ gì lại phải thi loại phạm trù này? Giám định di tích văn hóa thì cần thiết phải dùng hàm số mũ ư, đạo lý ở đâu!
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cô muốn ra đời với một chuyên ngành trong tay, cô muốn đi trên một con đường rộng rãi hơn, cô vẫn phải học.
Trần Lôi thực ra cũng không thông minh hơn cô là bao, nếu Trần Lôi làm được thì cô cũng phải làm được.
Cô lập tức quyết tâm lần nữa, bắt đầu học thuộc các hàm. Nhưng học một hồi lâu cũng không tìm ra được phương pháp ổn thỏa, chứng đau đầu còn ngày càng nghiêm trọng hơn, cô đành chạy đến hỏi thầy Ninh. Thầy Ninh kiểm tra qua một chút, cuối cùng uyển chuyển đề nghị: "Nếu không thì con bổ sung kiến thức sơ trung(*) trước đã, thầy sẽ giúp con tô đậm những trọng điểm và những bài con cần học."
(*)Trung học Cơ sở.
Sơ Vãn: "..."
Cô hít một hơi thật sâu: "Vâng ạ."
Không còn cách nào khác, Sơ Vãn chỉ có thể lùi xuống học lại kiến thức trung học cơ sở. May mắn thay, có lẽ cô không tính là quá ngốc, hoặc nền tảng cơ bản của cô không quá tệ, dưới sự hướng dẫn của thầy Ninh, mỗi ngày cô đều cố gắng bổ sung kiến thức toán sơ trung, cuối cùng cũng cảm thấy cô nhanh chóng tiến bộ đến không tệ.
Nhược điểm duy nhất của cô chính là luôn buồn ngủ, giống như cả ngày đều ngủ không đủ giấc. Lúc học cũng ngủ gật, cô gần như chỉ muốn gõ mình bằng một cái dùi cui cho tỉnh.
Nhưng rốt cục cô cũng không nhẫn tâm đến vậy. Lực bất tòng tâm, cô chỉ đành đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn để mua một ít dầu gió, lâu lâu lại bôi lên thái dương. Cuối cùng lại xộc thẳng lên mũi khiến cô khó chịu, nước mũi lúc nào cũng chảy dài.
Ông nội thực sự không thể chịu nổi nữa, lắc đầu nói: "Vãn Vãn, sao con lại phải khổ thân như thế này! Con học mấy thứ này thì có mở mang được tầm nhìn sao?"
Sơ Vãn cũng cảm thấy bất lực, lại nghĩ đến ông nội luôn luôn suy nghĩ một cách đơn giản, trực tiếp gả vào nhà họ Lục là được. Nhưng trên đời này, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Cô lập tức nói: "Ông nội, cháu gái của người muốn tiến bộ, người không thể cứ như vậy mà cản con!"
Ông nội rít một hơi tẩu thuốc, chậm rãi nói: "Nếu như những thứ này hữu dụng thì bây giờ, các giáo sư trong trường đại học đều đã phát tài rồi!"
Sơ Vãn: "..."
Cô thở dài, cảm thấy ông cô cũng có lý. Nhưng cô vẫn sẽ học.
Liên tục bốn năm ngày qua, cô ở nhà học bài đến buồn chán. Tô Nham Thúc cũng có hai lần tới tìm cô, giống như là thăm dò, nhưng cô không thèm để ý.
Dù sao người không có thịt ăn cũng không phải cô, mà là anh ta, cho nên cô càng không phải vội.
Còn tin tức cô và Tô Nham Thúc "chia tay" đã được lan truyền rộng rãi trong làng. Thỉnh thoảng mỗi khi ra ngoài lại có người hỏi thăm cô một chút, ngay cả Trần Lôi cũng mò đến đây.
Cô cũng thẳng thắn thừa nhận với Trần Lôi, đúng, kết thúc rồi.
Hỏi lý do chia tay ư, cô nói hiện tại cô quyết định học lên đại học, không có thời gian nên cô chỉ tập trung cho việc học.
Trần Lôi khó hiểu: "Chỉ dựa vào chị? Thời gian học trung học chị ngày học ngày nghỉ, đầu óc của chị cũng không đủ tốt. Tôi còn chưa vượt qua kỳ thi, vậy mà chị vẫn muốn học đại học?"
Sơ Vãn cũng biết Trần Lôi đang nói sự thật, vì vậy cô liền đáp: "Tôi đúng là không có nền tảng văn hóa tốt, vậy nên tôi mới học tập chăm chỉ. Cũng vì thế mà lúc này tôi cũng không muốn qua lại với một ai đấy thôi."
Trần Lôi cho rằng cô ta đã đoán đúng, liền quăng cho Sơ vãn một ánh nhìn thương cảm: "Chị không thể lúc nào cũng bắt chước tôi ở mọi nơi. Tôi vào đại học vì tôi biết mình có năng lực. Còn chị, trước đây chị đã bỏ lỡ quá nhiều kiến thức, ngay cả kỳ thi tuyển sinh đại học cũng cạnh tranh rất khốc liệt. Chị không có cơ hội đâu, đừng cố gắng làm gì cho phí sức!"
Sơ Vãn không nói lời nào, yên lặng thở dài một hơi.
Trần Lôi có vẻ khá tự mãn: "Quên đi, chị đừng nghĩ nhiều. Có ý chí ắt sẽ tìm được đường đi. Chị nên cố gắng lên."
Nói xong cô ta liền bỏ đi.
Sơ Vãn nhìn những bước chân vui vẻ của Trần Lôi, thầm biết rằng cô ta chắc chắn đang nóng lòng tìm đến Tô Nham Thúc.
Cứ để cô ta đi, cô ta thích điều này mà nhỉ.
Về phần Sơ Vãn, cô vừa nói chuyện với ông nội, vừa thu dọn ít đồ đạc, không quên nhét chín tệ sáu vào túi rồi leo lên máy kéo của Nhị Hổ Tử vào thành phố.
Từ làng Vĩnh Lăng xuất phát cũng phải mất hơn 40 dặm(*) để đến Đức Thắng Môn(**), Bắc Kinh. Máy kéo ì ạch lăn bánh, xóc nảy đến mức khiến người ta chóng mặt, say xe. Ngay cả Sơ Vãn cũng chịu không nổi.
(*)Theo quy đổi, 1 dặm Trung Quốc bằng 0,5 km. (Nguồn: Google)
(*)Đức Thắng Môn là một cửa ngõ quan trọng về phía Nam của thủ đô Bắc Kinh. Ngoài cái tên Đức Thắng Môn, nơi này còn có nhiều tên gọi khác nữa như Đắc Thắng Môn hay Phong Thủy. Theo quan niệm tương truyền, đây là cửa trị an dẹp loạn và có thần thú trông coi, giúp thu hút tài lộc về cho thủ đô. Mỗi lần quốc gia có việc gì quan trọng, các lãnh đạo thường đi ra theo lối cổng này với một niềm tin vững chắc sẽ thành công. (Nguồn: Google)
Thậm chí chiếc máy kéo này còn không có chỗ che mưa gió, nó chỉ ù ù cạc cạc kêu lạch cạch. Tiết trời mùa xuân se lạnh, gió rét còn chui lọt vào trong chiếc áo khoác bông của cô. Chiếc áo khoác này được lót đệm bằng vải bông cũ, không thực sự cản được gió. Cô vừa gầy vừa không có nhiều thịt, bây giờ toàn thân đều run lên vì lạnh.
Sơ Vãn thở dài, thầm nghĩ sau khi kiếm được tiền rồi, việc đầu tiên phải làm là mua cho bản thân một chiếc áo khoác lông vũ. Là cái loại vừa to vừa mềm, nhưng lại không biết dạo này đã xuất hiện áo khoác lông vũ chưa? Nếu không có thì cô có thể mặc bộ đồ trượt tuyết hoặc áo khỉ bằng bông. Dù sao cũng là vì ấm áp, không thể chịu khổ sở như vậy nữa.
Đột nhiên một chiếc xe Jeep màu xanh lục của quân đội xuất hiện trong tầm mắt của Sơ Vãn, dần dần đuổi kịp cô. Cô không khỏi mong ước mình cũng được ngồi trên một chiếc Jeep.
Xe Jeep chắc chắn ấm áp lắm.
Nghĩ đến đây, cô siết chặt chiếc áo khoác bông cũ kỹ đang để khí lạnh luồn vào, quấn chặt chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ, sau đó khom người luồn tay vào ống tay áo cho ấm hơn một chút.
Ngay khi máy kéo chạy được nửa đường, chiếc xe Jeep đã chạy đến bên cạnh máy kéo rồi giảm tốc độ.
Sơ Vãn cảm thấy có gì không đúng lắm, nhìn sang thì thấy một người ngồi trên ghế phụ của xe Jeep, đang cau mày nhìn cô.
Cô vô cùng kinh ngạc, đột ngột phát hiện ra đây thực sự là Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm là người chú thứ bảy của Lục Kiến Thời. Kiếp trước cô đã nhờ Lục Thủ Nghiễm đứng ra quyết định và chống lưng cho việc ly hôn của mình. Lục Thủ Nghiễm đã yêu cầu Lục Kiến Thời nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, nhưng sau đó vì một cuộc họp khẩn cấp vô cùng quan trọng nên anh chỉ đành vội vàng rời đi.
Kết quả, Lục Kiến Thời không chỉ không rời đi mà còn mặt dày lôi kéo cô, sau đó còn có người vợ cũ đã ly hôn vài năm của Lục Thủ Nghiễm tìm đến cô. Cuối cùng tất cả những chuyện này đều phá hỏng mọi cục diện mà cô khó khăn xây dựng.
Sự phẫn uất từ việc chiếc chén ngọc Cửu Long bị vỡ đã thành công khiến cô oán giận tất cả mọi người, kể cả Lục Thủ Nghiễm. Tóm lại, cô muốn trút giận lên bất cứ ai nếu có thể.
Vì vậy, bây giờ, cô rất không thích Lục Thủ Nghiễm.
Thấy cô ngẩng đầu lên, Lục Thủ Nghiễm dường như cuối cùng cũng xác định được đó là cô, liền ngập ngừng gọi: "Vãn Vãn?"
Khi Sơ Vãn nghe thấy anh gọi tên cô, cô cũng không thể giả vờ như không biết anh.
Cô khẽ run lên vì lạnh, miễn cưỡng thò tay ra khỏi ống tay áo ấm áp. Cô chỉ đành gật đầu coi như đã nghe thấy, rồi tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh.
Cô muốn giả vờ không biết anh.
Khi còn nhỏ, ông cụ họ Lục thường đưa cô về nhà chính sống khoảng một tháng. Nhưng sau này cô lớn lên, cô thường ra ngoài chạy loanh quanh xúc đất nên dần ít ghé đến hơn. Còn Lục Thủ Nghiễm, anh đã nhập ngũ mười một năm trước, rất hiếm khi thấy anh trở về. Một năm chỉ được vài ba lần, những năm gần đây thậm chí còn ít hơn, cho nên bây giờ cô không nhận ra anh là điều bình thường.
Thấy cô gật đầu, Lục Thủ Nghiễm liền ra hiệu cho Nhị Hổ Tử đang lái máy kéo: "Bác trai, xin dừng lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với Vãn Vãn."
Nhìn thấy Lục Thủ Nghiễm gọi tên Sơ Vãn, Nhị Hổ Tử hiển nhiên cho rằng anh là người quen, liền dừng máy kéo ở ven đường. Xe Jeep cũng dừng lại, Lục Thủ Nghiễm xuống xe, sau đó cau mày nhìn Sơ Vãn: "Cháu muốn lên thành phố sao?"
Sơ Vãn đột nhiên rơi vào quá khứ.
Lục Thủ Nghiễm trong ấn tượng của cô đã ngoài bốn mươi, là một người có địa vị cao lẫn quyền lực, trông rất trang nghiêm và uy vũ. Nhưng hiện tại người trước mặt cô lại cao lớn đứng thẳng tắp như cây tùng, mặt mày sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Sơ Vãn lập tức muốn giả ngu: "Ngài, ngài là..."
Vốn dĩ cô muốn giả vờ đờ đẫn như một nàng thôn nữ miền núi không hiểu sự đời, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện cô không cần giả vờ nữa đâu. Bởi vì bây giờ môi cô đã cứng đờ vì lạnh, nói năng cũng không lưu loát.
Lục Thủ Nghiễm khẽ cau mày: "Vãn Vãn, tôi là chú Bảy Lục đây. Cháu không nhận ra tôi sao?"
Anh lại vội vàng nói thêm: "Không phải trước đây cháu thường xuyên tới nhà tôi chơi sao? Mấy năm nay tôi ít về nhà, cháu cũng không thường xuyên ghé đến, nên ta cũng ít gặp nhau hơn."
Sơ Vãn lại giả vờ kinh ngạc: "Thì ra là chủ Bảy ạ..."
Lục Thủ Nghiễm: "Sao lại lạnh như vậy? Mau lên xe đi."
Giọng điệu của anh giống như không cho phép nghi ngờ, tựa hồ đó là điều đương nhiên.
Sơ Vãn ngơ ngác nhìn Nhị Hổ Tử, Nhị Hổ Tử liền xua tay: "Hôm nay trời lạnh lắm, ngồi máy kéo rất phiền phức quá. Con lên xe Jeep đi, ngồi cho thoải mái!"
Sơ Vãn thực sự không muốn ở cạnh Lục Thủ Nghiễm, nhưng cô không thể cưỡng được sự cám dỗ của chiếc xe Jeep này, lại không có lý do gì để từ chối. Vì thế, cô chỉ còn cách cảm ơn Nhị Hổ Tử rồi đồng ý lên xe.
Sau khi lên xe, Lục Thủ Nghiễm trực tiếp ngồi bên cạnh cô, cầm lấy một chiếc áo khoác quân đội đặt cạnh cô, không tự chủ được mà giơ tay khoác lên người cô: "Mặc cái này vào cho ấm."
Sơ Vãn ngoan ngoãn nhận lấy rồi quấn chặt.
Cô cảm thấy mình không thể đồng nhất ý kiến với bản thân, nhưng thực sự là quá lạnh.
Lục Thủ Nghiễm lại đưa bình nước quân dụng đến: "Cháu uống không? Đây là rượu trắng có nồng độ cồn thấp, chỉ uống để làm ấm cơ thể. Lạnh như vậy, tôi lo cháu sẽ chết cóng."
Sơ Vãn do dự một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy rồi uống hai ngụm.
Uống xong liền thấy dòng máu trong người chậm rãi lưu thông, cô lại siết chặt thêm áo khoác quân trang, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Thủ Nghiễm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi thấy da dẻ của cô trở nên hồng hào hơn.
Sơ Vãn khoác trên mình một chiếc áo khoác quân đội dày cộm và một chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, cẩn thận hỏi: "Chú Bảy, sao chú lại ở đây vậy ạ?"
Lục Thủ Nghiễm: "Năm nay tôi xuất ngũ để chuyển công tác, gần đây đang chờ lệnh điều động. Dạo này khá rảnh rỗi, lại tình cờ có một chiến hữu cũ của tôi đang đóng quân ở Nam Khẩu, vì vậy tôi đến giúp đỡ một chút."
Sơ Vãn sửng sốt: "Ồ..."
Địa hình dãy núi Minh Lăng trắc trở, vốn là bức bình phong ngăn cách giữa đồng bằng Hoa Bắc và thảo nguyên Mông Cổ. Ngoài ra còn có cửa nam Trường Bình cũng mang địa hình khó nhằn, chỉ có dãy núi trải dài bốn mươi dặm là con đường duy nhất đến thảo nguyên. Nội Mông đương nhiên cũng là một thị trấn đóng quân quan trọng ở phía tây bắc của Bắc Kinh.
Thậm chí ngày nay, vẫn còn hàng chục đơn vị quân đội đóng quân ở Nam Khẩu, các doanh trại quân đội thì nằm rải rác khắp nơi.
Lối vào phía nam cách làng Vĩnh Lăng của cô không xa, khoảng chừng bảy tám km.
Lục Thủ Nghiễm: "Tôi cũng vừa mới đến nhà ga Nam Khẩu vài ngày trước, công việc có chút bận rộn nên tôi hơi lơ đãng. Cuối cùng hôm nay tôi cũng dành được ít thời gian để đi thăm ông nội Sơ và trò chuyện với ông một lúc."
Cô đi qua hỏi thăm mới biết là vào khoảng năm sáu ngày sau, liền hẹn Nhị Hổ Tử khi nào xuất phát thì cho cô đi nhờ vào thành phố.
Những ngày tới đây, cô chỉ vùi mình ở nhà với đống sách giáo khoa cấp ba. Cô học theo ban khoa học xã hội, nên trên thực tế, những môn thiên về lý thuyết đối với cô cũng dễ thở, cô chỉ cần cố gắng học thuộc lòng là được. Mỗi ngày đọc thuộc vài bài, nếu có thể tiết kiệm được một ít tiền, cô còn muốn đăng ký tham gia một lớp phụ đạo cho kỳ thi tuyển sinh đại học do Tổng Công đoàn Bắc Kinh tổ chức. Thêm một người chỉ bảo và chấm điểm, ít nhiều gì cô cũng sẽ ước chừng được năng lực của bản thân.
Đối với môn ngữ văn, Sơ Vãn nghĩ bản thân cô chắc sẽ không khó khăn gì. Dù sao trước kia cô đã đọc rất nhiều sách, vốn văn chương của cô có lẽ khá ổn. Cô cũng không lo lắng lắm về môn tiếng Anh, kiếp trước khi đã trưởng thành, cô thường xuyên xuất ngoại đến các quốc gia khác nhau, giao tiếp với người nước ngoài khá nhiều nên nói tiếng Anh cũng rất tốt. Mặc dù phần ngữ pháp có thể hơi mơ hồ, nhưng khẩu ngữ vẫn còn đó, chỉ cần ôn tập chút ngữ pháp là được.
Vì thế, khó nhất ở đây chắc chắn là môn toán.
Sơ Vãn chính xác là một người không dành đầu óc cho các môn toán lý hóa. Toán học thực sự hơi khó khăn đối với cô, nhưng may mắn thay, thầy Ninh dạy môn toán.
Bây giờ cô đã hạ quyết tâm, bắt đầu với môn toán học. Bộ sách giáo khoa toán cấp ba gồm có ba cuốn như "Đại số", "Hình học mặt phẳng và hình học không gian", còn có cuốn "Giải tích cơ bản".
Nhìn những thứ này, cô cảm thấy có chút chóng mặt. Cô rút cuốn đầu tiên là "Đại số" ra nghiên cứu, bên trong là các công thức của các hàm số, bao gồm hàm số mũ và logarit, tiếp theo là các hàm số lượng giác.
Cô nhìn lướt qua, chỉ thấy vô cùng chói mắt, thậm chí còn chưa kịp đọc kỹ, cô đã bắt đầu buồn ngủ.
Cô đột nhiên không hiểu, cô muốn học ngành khảo cổ học thiên hướng lịch sử, vì cớ gì lại phải thi loại phạm trù này? Giám định di tích văn hóa thì cần thiết phải dùng hàm số mũ ư, đạo lý ở đâu!
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cô muốn ra đời với một chuyên ngành trong tay, cô muốn đi trên một con đường rộng rãi hơn, cô vẫn phải học.
Trần Lôi thực ra cũng không thông minh hơn cô là bao, nếu Trần Lôi làm được thì cô cũng phải làm được.
Cô lập tức quyết tâm lần nữa, bắt đầu học thuộc các hàm. Nhưng học một hồi lâu cũng không tìm ra được phương pháp ổn thỏa, chứng đau đầu còn ngày càng nghiêm trọng hơn, cô đành chạy đến hỏi thầy Ninh. Thầy Ninh kiểm tra qua một chút, cuối cùng uyển chuyển đề nghị: "Nếu không thì con bổ sung kiến thức sơ trung(*) trước đã, thầy sẽ giúp con tô đậm những trọng điểm và những bài con cần học."
(*)Trung học Cơ sở.
Sơ Vãn: "..."
Cô hít một hơi thật sâu: "Vâng ạ."
Không còn cách nào khác, Sơ Vãn chỉ có thể lùi xuống học lại kiến thức trung học cơ sở. May mắn thay, có lẽ cô không tính là quá ngốc, hoặc nền tảng cơ bản của cô không quá tệ, dưới sự hướng dẫn của thầy Ninh, mỗi ngày cô đều cố gắng bổ sung kiến thức toán sơ trung, cuối cùng cũng cảm thấy cô nhanh chóng tiến bộ đến không tệ.
Nhược điểm duy nhất của cô chính là luôn buồn ngủ, giống như cả ngày đều ngủ không đủ giấc. Lúc học cũng ngủ gật, cô gần như chỉ muốn gõ mình bằng một cái dùi cui cho tỉnh.
Nhưng rốt cục cô cũng không nhẫn tâm đến vậy. Lực bất tòng tâm, cô chỉ đành đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn để mua một ít dầu gió, lâu lâu lại bôi lên thái dương. Cuối cùng lại xộc thẳng lên mũi khiến cô khó chịu, nước mũi lúc nào cũng chảy dài.
Ông nội thực sự không thể chịu nổi nữa, lắc đầu nói: "Vãn Vãn, sao con lại phải khổ thân như thế này! Con học mấy thứ này thì có mở mang được tầm nhìn sao?"
Sơ Vãn cũng cảm thấy bất lực, lại nghĩ đến ông nội luôn luôn suy nghĩ một cách đơn giản, trực tiếp gả vào nhà họ Lục là được. Nhưng trên đời này, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Cô lập tức nói: "Ông nội, cháu gái của người muốn tiến bộ, người không thể cứ như vậy mà cản con!"
Ông nội rít một hơi tẩu thuốc, chậm rãi nói: "Nếu như những thứ này hữu dụng thì bây giờ, các giáo sư trong trường đại học đều đã phát tài rồi!"
Sơ Vãn: "..."
Cô thở dài, cảm thấy ông cô cũng có lý. Nhưng cô vẫn sẽ học.
Liên tục bốn năm ngày qua, cô ở nhà học bài đến buồn chán. Tô Nham Thúc cũng có hai lần tới tìm cô, giống như là thăm dò, nhưng cô không thèm để ý.
Dù sao người không có thịt ăn cũng không phải cô, mà là anh ta, cho nên cô càng không phải vội.
Còn tin tức cô và Tô Nham Thúc "chia tay" đã được lan truyền rộng rãi trong làng. Thỉnh thoảng mỗi khi ra ngoài lại có người hỏi thăm cô một chút, ngay cả Trần Lôi cũng mò đến đây.
Cô cũng thẳng thắn thừa nhận với Trần Lôi, đúng, kết thúc rồi.
Hỏi lý do chia tay ư, cô nói hiện tại cô quyết định học lên đại học, không có thời gian nên cô chỉ tập trung cho việc học.
Trần Lôi khó hiểu: "Chỉ dựa vào chị? Thời gian học trung học chị ngày học ngày nghỉ, đầu óc của chị cũng không đủ tốt. Tôi còn chưa vượt qua kỳ thi, vậy mà chị vẫn muốn học đại học?"
Sơ Vãn cũng biết Trần Lôi đang nói sự thật, vì vậy cô liền đáp: "Tôi đúng là không có nền tảng văn hóa tốt, vậy nên tôi mới học tập chăm chỉ. Cũng vì thế mà lúc này tôi cũng không muốn qua lại với một ai đấy thôi."
Trần Lôi cho rằng cô ta đã đoán đúng, liền quăng cho Sơ vãn một ánh nhìn thương cảm: "Chị không thể lúc nào cũng bắt chước tôi ở mọi nơi. Tôi vào đại học vì tôi biết mình có năng lực. Còn chị, trước đây chị đã bỏ lỡ quá nhiều kiến thức, ngay cả kỳ thi tuyển sinh đại học cũng cạnh tranh rất khốc liệt. Chị không có cơ hội đâu, đừng cố gắng làm gì cho phí sức!"
Sơ Vãn không nói lời nào, yên lặng thở dài một hơi.
Trần Lôi có vẻ khá tự mãn: "Quên đi, chị đừng nghĩ nhiều. Có ý chí ắt sẽ tìm được đường đi. Chị nên cố gắng lên."
Nói xong cô ta liền bỏ đi.
Sơ Vãn nhìn những bước chân vui vẻ của Trần Lôi, thầm biết rằng cô ta chắc chắn đang nóng lòng tìm đến Tô Nham Thúc.
Cứ để cô ta đi, cô ta thích điều này mà nhỉ.
Về phần Sơ Vãn, cô vừa nói chuyện với ông nội, vừa thu dọn ít đồ đạc, không quên nhét chín tệ sáu vào túi rồi leo lên máy kéo của Nhị Hổ Tử vào thành phố.
Từ làng Vĩnh Lăng xuất phát cũng phải mất hơn 40 dặm(*) để đến Đức Thắng Môn(**), Bắc Kinh. Máy kéo ì ạch lăn bánh, xóc nảy đến mức khiến người ta chóng mặt, say xe. Ngay cả Sơ Vãn cũng chịu không nổi.
(*)Theo quy đổi, 1 dặm Trung Quốc bằng 0,5 km. (Nguồn: Google)
(*)Đức Thắng Môn là một cửa ngõ quan trọng về phía Nam của thủ đô Bắc Kinh. Ngoài cái tên Đức Thắng Môn, nơi này còn có nhiều tên gọi khác nữa như Đắc Thắng Môn hay Phong Thủy. Theo quan niệm tương truyền, đây là cửa trị an dẹp loạn và có thần thú trông coi, giúp thu hút tài lộc về cho thủ đô. Mỗi lần quốc gia có việc gì quan trọng, các lãnh đạo thường đi ra theo lối cổng này với một niềm tin vững chắc sẽ thành công. (Nguồn: Google)
Thậm chí chiếc máy kéo này còn không có chỗ che mưa gió, nó chỉ ù ù cạc cạc kêu lạch cạch. Tiết trời mùa xuân se lạnh, gió rét còn chui lọt vào trong chiếc áo khoác bông của cô. Chiếc áo khoác này được lót đệm bằng vải bông cũ, không thực sự cản được gió. Cô vừa gầy vừa không có nhiều thịt, bây giờ toàn thân đều run lên vì lạnh.
Sơ Vãn thở dài, thầm nghĩ sau khi kiếm được tiền rồi, việc đầu tiên phải làm là mua cho bản thân một chiếc áo khoác lông vũ. Là cái loại vừa to vừa mềm, nhưng lại không biết dạo này đã xuất hiện áo khoác lông vũ chưa? Nếu không có thì cô có thể mặc bộ đồ trượt tuyết hoặc áo khỉ bằng bông. Dù sao cũng là vì ấm áp, không thể chịu khổ sở như vậy nữa.
Đột nhiên một chiếc xe Jeep màu xanh lục của quân đội xuất hiện trong tầm mắt của Sơ Vãn, dần dần đuổi kịp cô. Cô không khỏi mong ước mình cũng được ngồi trên một chiếc Jeep.
Xe Jeep chắc chắn ấm áp lắm.
Nghĩ đến đây, cô siết chặt chiếc áo khoác bông cũ kỹ đang để khí lạnh luồn vào, quấn chặt chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ, sau đó khom người luồn tay vào ống tay áo cho ấm hơn một chút.
Ngay khi máy kéo chạy được nửa đường, chiếc xe Jeep đã chạy đến bên cạnh máy kéo rồi giảm tốc độ.
Sơ Vãn cảm thấy có gì không đúng lắm, nhìn sang thì thấy một người ngồi trên ghế phụ của xe Jeep, đang cau mày nhìn cô.
Cô vô cùng kinh ngạc, đột ngột phát hiện ra đây thực sự là Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm là người chú thứ bảy của Lục Kiến Thời. Kiếp trước cô đã nhờ Lục Thủ Nghiễm đứng ra quyết định và chống lưng cho việc ly hôn của mình. Lục Thủ Nghiễm đã yêu cầu Lục Kiến Thời nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, nhưng sau đó vì một cuộc họp khẩn cấp vô cùng quan trọng nên anh chỉ đành vội vàng rời đi.
Kết quả, Lục Kiến Thời không chỉ không rời đi mà còn mặt dày lôi kéo cô, sau đó còn có người vợ cũ đã ly hôn vài năm của Lục Thủ Nghiễm tìm đến cô. Cuối cùng tất cả những chuyện này đều phá hỏng mọi cục diện mà cô khó khăn xây dựng.
Sự phẫn uất từ việc chiếc chén ngọc Cửu Long bị vỡ đã thành công khiến cô oán giận tất cả mọi người, kể cả Lục Thủ Nghiễm. Tóm lại, cô muốn trút giận lên bất cứ ai nếu có thể.
Vì vậy, bây giờ, cô rất không thích Lục Thủ Nghiễm.
Thấy cô ngẩng đầu lên, Lục Thủ Nghiễm dường như cuối cùng cũng xác định được đó là cô, liền ngập ngừng gọi: "Vãn Vãn?"
Khi Sơ Vãn nghe thấy anh gọi tên cô, cô cũng không thể giả vờ như không biết anh.
Cô khẽ run lên vì lạnh, miễn cưỡng thò tay ra khỏi ống tay áo ấm áp. Cô chỉ đành gật đầu coi như đã nghe thấy, rồi tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh.
Cô muốn giả vờ không biết anh.
Khi còn nhỏ, ông cụ họ Lục thường đưa cô về nhà chính sống khoảng một tháng. Nhưng sau này cô lớn lên, cô thường ra ngoài chạy loanh quanh xúc đất nên dần ít ghé đến hơn. Còn Lục Thủ Nghiễm, anh đã nhập ngũ mười một năm trước, rất hiếm khi thấy anh trở về. Một năm chỉ được vài ba lần, những năm gần đây thậm chí còn ít hơn, cho nên bây giờ cô không nhận ra anh là điều bình thường.
Thấy cô gật đầu, Lục Thủ Nghiễm liền ra hiệu cho Nhị Hổ Tử đang lái máy kéo: "Bác trai, xin dừng lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với Vãn Vãn."
Nhìn thấy Lục Thủ Nghiễm gọi tên Sơ Vãn, Nhị Hổ Tử hiển nhiên cho rằng anh là người quen, liền dừng máy kéo ở ven đường. Xe Jeep cũng dừng lại, Lục Thủ Nghiễm xuống xe, sau đó cau mày nhìn Sơ Vãn: "Cháu muốn lên thành phố sao?"
Sơ Vãn đột nhiên rơi vào quá khứ.
Lục Thủ Nghiễm trong ấn tượng của cô đã ngoài bốn mươi, là một người có địa vị cao lẫn quyền lực, trông rất trang nghiêm và uy vũ. Nhưng hiện tại người trước mặt cô lại cao lớn đứng thẳng tắp như cây tùng, mặt mày sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Sơ Vãn lập tức muốn giả ngu: "Ngài, ngài là..."
Vốn dĩ cô muốn giả vờ đờ đẫn như một nàng thôn nữ miền núi không hiểu sự đời, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện cô không cần giả vờ nữa đâu. Bởi vì bây giờ môi cô đã cứng đờ vì lạnh, nói năng cũng không lưu loát.
Lục Thủ Nghiễm khẽ cau mày: "Vãn Vãn, tôi là chú Bảy Lục đây. Cháu không nhận ra tôi sao?"
Anh lại vội vàng nói thêm: "Không phải trước đây cháu thường xuyên tới nhà tôi chơi sao? Mấy năm nay tôi ít về nhà, cháu cũng không thường xuyên ghé đến, nên ta cũng ít gặp nhau hơn."
Sơ Vãn lại giả vờ kinh ngạc: "Thì ra là chủ Bảy ạ..."
Lục Thủ Nghiễm: "Sao lại lạnh như vậy? Mau lên xe đi."
Giọng điệu của anh giống như không cho phép nghi ngờ, tựa hồ đó là điều đương nhiên.
Sơ Vãn ngơ ngác nhìn Nhị Hổ Tử, Nhị Hổ Tử liền xua tay: "Hôm nay trời lạnh lắm, ngồi máy kéo rất phiền phức quá. Con lên xe Jeep đi, ngồi cho thoải mái!"
Sơ Vãn thực sự không muốn ở cạnh Lục Thủ Nghiễm, nhưng cô không thể cưỡng được sự cám dỗ của chiếc xe Jeep này, lại không có lý do gì để từ chối. Vì thế, cô chỉ còn cách cảm ơn Nhị Hổ Tử rồi đồng ý lên xe.
Sau khi lên xe, Lục Thủ Nghiễm trực tiếp ngồi bên cạnh cô, cầm lấy một chiếc áo khoác quân đội đặt cạnh cô, không tự chủ được mà giơ tay khoác lên người cô: "Mặc cái này vào cho ấm."
Sơ Vãn ngoan ngoãn nhận lấy rồi quấn chặt.
Cô cảm thấy mình không thể đồng nhất ý kiến với bản thân, nhưng thực sự là quá lạnh.
Lục Thủ Nghiễm lại đưa bình nước quân dụng đến: "Cháu uống không? Đây là rượu trắng có nồng độ cồn thấp, chỉ uống để làm ấm cơ thể. Lạnh như vậy, tôi lo cháu sẽ chết cóng."
Sơ Vãn do dự một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy rồi uống hai ngụm.
Uống xong liền thấy dòng máu trong người chậm rãi lưu thông, cô lại siết chặt thêm áo khoác quân trang, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Thủ Nghiễm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi thấy da dẻ của cô trở nên hồng hào hơn.
Sơ Vãn khoác trên mình một chiếc áo khoác quân đội dày cộm và một chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, cẩn thận hỏi: "Chú Bảy, sao chú lại ở đây vậy ạ?"
Lục Thủ Nghiễm: "Năm nay tôi xuất ngũ để chuyển công tác, gần đây đang chờ lệnh điều động. Dạo này khá rảnh rỗi, lại tình cờ có một chiến hữu cũ của tôi đang đóng quân ở Nam Khẩu, vì vậy tôi đến giúp đỡ một chút."
Sơ Vãn sửng sốt: "Ồ..."
Địa hình dãy núi Minh Lăng trắc trở, vốn là bức bình phong ngăn cách giữa đồng bằng Hoa Bắc và thảo nguyên Mông Cổ. Ngoài ra còn có cửa nam Trường Bình cũng mang địa hình khó nhằn, chỉ có dãy núi trải dài bốn mươi dặm là con đường duy nhất đến thảo nguyên. Nội Mông đương nhiên cũng là một thị trấn đóng quân quan trọng ở phía tây bắc của Bắc Kinh.
Thậm chí ngày nay, vẫn còn hàng chục đơn vị quân đội đóng quân ở Nam Khẩu, các doanh trại quân đội thì nằm rải rác khắp nơi.
Lối vào phía nam cách làng Vĩnh Lăng của cô không xa, khoảng chừng bảy tám km.
Lục Thủ Nghiễm: "Tôi cũng vừa mới đến nhà ga Nam Khẩu vài ngày trước, công việc có chút bận rộn nên tôi hơi lơ đãng. Cuối cùng hôm nay tôi cũng dành được ít thời gian để đi thăm ông nội Sơ và trò chuyện với ông một lúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.