Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 12: Tượng phật bạch tuyến

Nữ Vương Bất Tại Gia

18/01/2023

(*)Tượng Phật được khắc bằng sợi chỉ trắng.

Lúc này người đàn ông gầy gò đã thu dọn xong bao hành lý của mình, thở dài chán nản chuẩn bị rời đi.

Sơ Vãn cực kỳ phấn khởi, nhưng cũng không dám quá khích, bởi cô không biết lòng dạ người kia như thế nào. Một khi cô để lộ ra vẻ hứng thú thì đối phương có khả năng sẽ bán với giá cao.

Tình huống này diễn ra thường xuyên trên thị trường đồ cổ. Các thương nhân đều thử lòng lẫn nhau, một khi bên kia nhận ra bạn có hứng thú, họ sẽ bắt đầu lùi bước vì cảm thấy món đồ này có giá trị và bắt đầu đẩy giá, họ sợ nó sẽ bị hạ giá.

Nói một cách bí ẩn hơn, đồ cổ là vô giá, giá cả thực chất nằm trong suy nghĩ của người bán và người mua. Đó là cả một quá trình cân nhắc và tâm lý chịu đựng của mỗi người. Khi việc mua bán hoàn tất, giá trị thực sự của đồ vật mới được chốt.

Cô bèn giữ bình tĩnh, bước tới nói: "Tôi thấy trong túi của anh có một tảng đá lớn. Ba tôi bảo tôi đi tìm vài hòn đá về để trong sân. Anh bán bao nhiêu?"

Người đàn ông gầy gò nghe thấy mấy lời này, lập tức trừng to mắt: "Đây không phải tảng đá lớn, nó là đồ tốt đấy!"

Sơ Vãn không vui nói: "Đồ tốt thì là đồ tốt, không phải cũng bán đi sao? Một lát nữa dẹp chợ, mọi người đều về hết rồi còn mỗi tảng đá lớn như vậy, làm cách nào anh khiêng nguyên vẹn trở về!"

Cô nhìn lướt qua rồi bình tĩnh nói: "Có lẽ sẽ còn bị Cục Di tích Văn hóa tóm được, cuối cùng anh cũng bị tịch thu thôi!"

Chắc như đinh đóng cột, lời nói của cô ngay lập tức đánh mạnh vào người đàn ông gầy gò.

Anh ta buồn rầu như mang theo gánh nặng rồi liếc nhìn Sơ Vãn: "Đây là một bức tượng Phật, nó đáng giá rất nhiều tiền!"

Sơ Vãn giả vờ nâng cổ tay nhìn chiếc đồng hồ hoàn toàn không tồn tại, sau đó mới mở miệng nói: "Tượng Phật à? Còn một ít thời gian, anh mở ra cho tôi xem thử đi, tượng Phật như nào tôi không quan tâm lắm." Ngụ ý là, tôi chỉ muốn mua một viên đá nhìn như có văn hóa, tốt nhất là có thêm chữ viết, để khi đặt trong sân nhà tôi là người ta phải thấy nó đầu tiên!

Người đàn ông gầy gò thực sự không muốn dây dưa với Sơ Vãn, nhưng anh ta cũng không biết nên làm thế nào. Bức tượng quá nặng còn anh ta lại từ vùng ngoại ô xa xôi lặn lội vào đây, bây giờ anh ta còn phải cõng nó về một lần nữa. Anh ta đã ở chợ cả một buổi sáng nhưng cũng chỉ có một vài người ghé xem và hỏi giá.

Chán nản vô cùng, anh ta lại đặt túi xuống, mở ra: "Cô nhìn cho kỹ đi, đây là một pho tượng Phật, là một pho tượng cổ nghiêm trang."

Sơ Vãn không dám nhìn quá nghiêm túc, chỉ tùy ý liếc nhìn.

Nhưng với một vài cái nhìn là quá đủ.

Đây là một phiến đá hình bầu dục, thoạt nhìn giống như một trụ đá, nhưng có năm mặt ở mỗi bên trụ. Năm mặt đều là mặt Phật được chạm khắc theo từng đường nét sắc sảo. Tượng Phật mài nhẵn nhụi, trang nghiêm, tinh xảo và độc nhất. Tuy có phần bị mưa gió bào mòn, nhưng động lực phi thường của từng đường khắc dường như chưa từng bị chôn vùi.

Trong nháy mắt, vẻ huy hoàng ngàn năm trước ùa tới, xa hoa mỹ lệ khiến người ta kinh ngạc.

Sơ Vãn lại thản nhiên nhìn sang chỗ khác, cô biết năm mặt đều khắc Ngũ Phật của cõi Kim Cương, cái gọi là bến đá này hẳn là đến từ tháp Tử của các nhà sư thời Đường. Tháp Viên Tịch thời Đường thường có phần đế bằng đá xanh và (*) bệ Tu Di ở phía dưới, thân tháp ở trên, đây cũng là một trong những tầng của thân tháp.

(*)Bệ Tu Di - Tu Di Tọa có nguồn gốc từ Ấn Độ và là bệ đặt tượng Phật, Bồ Tát. (Nguồn: Baidu)

Những món như này trên thị trường đồ cổ hiện nay không đáng bao nhiêu, chất liệu không tốt, thường làm bằng đá và rất nặng.

Cho dù đường chỉ khắc trên đó có đẹp đến đâu, liệu nó có thể được dùng làm đồ trang trí hay làm ghế đẩu để ngồi không?

Mặc dù có ý nghĩa văn hóa, nhưng bây giờ không phải ai cũng quan tâm đến nó. Ăn còn không đủ thì ai lại đi quan tâm đến ý nghĩa văn hóa, còn về giá trị khảo cổ học, ở mấy chợ đồ cổ nhỏ lẻ này cũng chẳng ai để ý.

Ví dụ, những chiếc bát và lọ bằng đá trong xã hội nguyên thủy có giá trị lớn trong nghiên cứu khảo cổ học, nhưng khi đến Phan Gia Ngoan, người ta ước tính rằng chúng quá nặng để trở thành nguyên vật liệu phụ.

Bởi vì giá trị của đồ cổ là do sở thích của con người quyết định, càng nhiều người mua thì giá trị sẽ càng tăng lên. Hiện nay đồ cổ còn tốt cũng không có nhiều người dám bán chứ đừng nói đến đồ cổ chạm khắc bằng chỉ.

Sơ Vãn suy nghĩ một chút: "Ba tệ, tôi sẽ gọi người đưa về."

Nghe vậy, người đàn ông gầy gò mở to mắt, không tin được chỉ vào bức tượng Phật trên đó: "Đây là thứ tốt đấy, là từ thời Đường, chẳng lẽ chỉ đáng giá ba tệ à?"

Sơ Vãn: "Thì sao, cũng chỉ là một viên đá, chẳng lẽ anh muốn ba mươi tệ?"

Lập tức, cô làm bộ rời đi: "Vậy thì thôi, thôi đi, anh khiêng về đi, may ra tôi còn có thể tiết kiệm tiền thuê người!"

Người đàn ông nghe vậy vội nói: "Hay là cô thêm chút tiền đi!"



Đi chuyến này, anh ta đã mệt đờ người với chiếc xe bò và những chuyến cuốc bộ. Anh ta chỉ mong bán thật nhanh để có tiền mua phân bón, nếu không về đến nhà sẽ lại bị mắng chết. Anh ta đã ở đây hai buổi sáng rồi, không có người mua và không còn cách nào khác.

Anh ta không nỡ vứt đi nhưng vác về thực sự rất mệt, mấu chốt là vợ anh ta thấy không có tiền chắc chắn sẽ mắng anh ta! Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của người đàn ông, Sơ Văn không đành lòng để anh ta quá hụt hẫng, đương nhiên cô cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Cô đã có quá nhiều kinh nghiệm và bài học trong lĩnh vực này. Khi giao dịch với loại người chỉ hiểu biết có một nửa này, nếu mạo hiểm ra giá thì giao dịch chắc chắn sẽ thất bại.

Bởi vì những người này có thể sẽ có một mặt đáng thương, nhưng trong xương cũng có thể sẽ có máu xảo quyệt bẩm sinh. Nếu họ cảm thấy bạn có ý muốn mua, họ sẽ miễn cưỡng bán đi và khiến bạn cho rằng đó là hàng hiếm.

Cô lập tức nói: "Tôi sẵn sàng trả bốn tệ, nếu anh vẫn không muốn bán thì cứ để đó. Tôi chỉ muốn mua một phiến đá. Hình vẽ trên đây trông cũng đẹp, nhưng để em gái tôi khoa tay múa chân cũng không tệ. Anh đừng có mà đòi hỏi quá nhiều tiền, nếu không coi chừng bị ăn mắng!"

Người đàn ông gầy gò đành hỏi: "Mười tệ?"

Sơ Vãn: "Mười tệ? Quên đi!"

Mười nhân dân tệ còn mua được cho cô một mặt dây chuyền ngọc bích đẹp!

Lúc này đã là tám giờ, Sơ Vãn nhìn người đàn ông vẫn còn kì kèo rên rỉ, trong lòng có chút sốt ruột.

Sau khi mua xong, cô muốn đến Học viện Mỹ thuật bán cho những giáo sư mỹ thuật đó, bởi bọn họ am hiểu. Cô còn muốn kiếm thêm chút giá chênh lệch tốt, nhưng thứ này quá nặng, quá phiền phức, cô còn rất nhiều giao dịch khác, vậy tại sao cô phải làm điều này?

Cô bèn nhanh chóng đơn giản nói: "Hay là thôi đi, tôi không mua nữa, chốc nữa lại bị bắt thì càng khổ." Ngụ ý là, tôi sẽ rời đi sau khi nói xong, lần này tôi thực sự đi đấy nhé.

Người đàn ông nhìn về phía tây, thấy có người chạy về phía tây, anh ta nhất thời lo lắng, gân xanh trên trán nổi lên: "Bốn tệ, bốn tệ, mau đưa tiền cho tôi! Tượng Phật này là của cô!"

Sơ Vãn: "Tôi không mua."

Người đàn ông gầy gò không còn kiên nhẫn: "Ba tệ!"

Sơ Vãn: "... Được thôi."

Ngay lập tức cô móc ra ba tệ, người đàn ông chộp lấy ba tệ như ăn cướp, nhanh chóng bỏ vào túi rồi bỏ chạy.

Lúc Sơ Vãn ngẩng đầu lên, cô đã thấy những người từ Cục Di tích Văn hóa đằng kia đang đến đây.

Cô có hơi lo lắng, nếu cô bị bắt và bị coi như một người bán hàng lậu thì đó là một vấn đề lớn!

Đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cô kéo gánh nặng này sang một bên, rồi ngồi lên bến đá của nó! Cục Di tích Văn hóa đã sớm đến, họ tìm kiếm khắp nơi, cả khu chợ buổi sáng lập tức trở nên hỗn loạn.

Một trong những đồng chí nam đến gặp Sơ Vãn và hỏi. Hôm nay Sơ Vãn mặc chiếc áo khoác đệm cũ màu xanh lục bảo, nghe thấy câu hỏi liền rụt rè nói: "Em đợi ông nội ạ, ông nội vào đánh cờ với bạn, để em đợi ở đây."

Cô tuy rằng đã mười chín, dáng người cũng không thấp, nhưng lại gầy nhỏ. Trên người mặc một cái áo khoác độn bông, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to cỡ lòng bàn tay, đôi mắt ướt át khiến người ta nhìn đến đáng thương...

Đồng chí chỉ nghĩ đó là một cô gái nhỏ không biết gì nên cảnh báo vài câu, nói rằng không nên đến đây, rồi rời đi.

Thấy họ rời đi, Sơ Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Cục đá dưới mông được mua với giá ba tệ, để mất thế này thì thật đáng tiếc. Chỉ là nó quá nặng, cô di chuyển thực sự rất khó khăn, chỉ đành cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đến Học viện Mỹ thuật Nghệ thuật.

Khi đến trước cổng Học viện Mỹ thuật, cô cũng không vội, tìm một chỗ có nhiều người qua lại, đem bức tượng Phật khắc bằng chỉ ra rồi bình tĩnh ngồi đợi.

Lúc này hơi đói nên cô bèn mua thêm hai cái bánh ở gần đó về ăn.

Vì là Học viện Mỹ thuật nên có rất nhiều người ở đây biết nhận biết mặt hàng, cả học sinh lẫn giáo viên đều lần lượt đến xem. Quả nhiên tác phẩm điêu khắc mang đậm đường nét thời Đường đủ đẹp, có người hỏi giá nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Sơ Vãn thực sự có chút bất đắc dĩ, cô biết rằng tác phẩm điêu khắc bằng sợi chỉ này có thể được bán lấy tiền bởi các giáo sư của Học viện Mỹ thuật rất biết nhìn hàng. Nhưng cô phải đợi nhân vật định mệnh đến, nếu không thì cô đành phải tìm một chuyến xe chở về nhà Hồ Tuệ Vân.

Sau đó có lẽ, bến đá này sẽ được dùng làm thớt.



Đi tong ba tệ của cô!

Cô thở dài, quấn chặt chiếc áo khoác đệm, tự nhủ lần sau không được ham rẻ như vậy, nhất định phải tìm thứ gì đơn giản dễ mang, nếu không thân hình nhỏ bé này không kham nổi.

May mắn thay, tầm xế chiều, có hai người trẻ tuổi đi cùng một ông lão. Ông lão ước chừng sáu mươi tuổi, hai bên thái dương xám xịt, mặc âu phục sang trọng. Ông nhìn qua bến đá cảm thấy rất đặc biệt, rất hứng thú, thăm dò hỏi giá bán.

Sơ Vãn liếc nhìn ông và cũng nhận ra ông.

Đây là một người Trung Quốc sống ở Hoa Kỳ, sư phụ Hạ, người đã từng theo Nam Hoài Cẩn học Phật pháp. Vào những năm 1990, ông đã trở về cội nguồn và thành lập một học viện thư pháp và hội họa để quảng bá nghệ thuật vẽ tranh Phật giáo. Nghệ thuật vẽ tranh của ông rất nổi tiếng trong giới Phật giáo và các lễ hội nghệ thuật, ông đã vẽ một bộ "Bộ sưu tập tượng Phật", được gọi là "Đại Tạng Kinh phiên bản chân dung".

Nhìn thấy một màn này, cô lập tức cảm thấy mình thật may mắn. Rò rỉ thì là gì chứ, đây mới được gọi là rò rỉ chân chính.

Trên thực tế, cô mua một bến đá như vậy chỉ mong muốn kiếm được mười hoặc tám nhân dân tệ khó kiếm.

Nhưng hóa ra, cô vẫn còn một chút may mắn.

Cùng một tác phẩm điêu khắc Phật nhưng lại có giá trị khác nhau trong tay của những người khác nhau.

Cô lập tức thả lỏng người, vững vàng như ngồi trên Điếu Ngư Đài, chờ người cắn câu.

Lần này sư phụ Hạ đến Trung Quốc hiển nhiên vẫn chưa ổn định chỗ ở. Còn ông cũng vừa đi du lịch trở về, nhân tiện ghé thăm Học viện Mỹ thuật nên mới có một giáo viên từ Học viện đi cùng tiếp đón.

Sư phụ Hạ cẩn thận nhìn tượng Phật năm mặt, hiển nhiên rất có hứng thú, mang ý định hỏi giá.

Sơ Vãn trực tiếp yêu cầu một mức giá cao là hai trăm nhân dân tệ, và nói rõ cô sẽ không hạ giá dù chỉ một xu.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh nghe vậy mà cả kinh: "Đây không phải là cắt cổ giết người sao? Cô cho rằng đây là cái gì?"

Sơ Vãn lắng nghe, thấp giọng nói: "Tôi cần hai trăm tệ và vị này cần một bức tượng Phật. Mọi người đều nhận được những gì họ muốn nhận được."

Người thanh niên hiển nhiên sợ sư phụ Hạ chịu thiệt thòi, cũng cảm thấy sư phụ Hạ bị chém ở đây sẽ rất mất mặt, cho nên cố ý coi thường bến đá này.

Sơ Vãn cười nói: "Vị này, tôi thấy ông lão đây rất có hứng thú với tượng Phật của tôi. Tôi tin nếu ở trong tay ngài, bức tượng Phật này nhất định sẽ phát huy giá trị sử dụng đến mức tối đa. Giá trị nghệ thuật được tạo ra sẽ vượt xa hơn gấp mười, gấp trăm lần hai trăm nhân dân tệ của tôi. Nếu anh coi thường giá trị của bức tượng Phật này, thì chính là coi thường tầm nhìn và tài năng của ông lão này rồi."

Dừng lại một chút rồi cô chậm rãi nói: "Thứ anh nhìn thấy chỉ là một viên đá, nhưng thứ mà vị này nhìn thấy là cả một kho tàng nghệ thuật thời Đường."

Chàng thanh niên cười lạnh một tiếng: "Vậy cô thì nhìn thấy cái gì chứ?"

Sơ Vãn đáp lại như một lẽ đương nhiên: "Tất nhiên những gì tôi thấy là hai trăm tệ."

Hai người trẻ tuổi và những người có mặt đều bật cười, những người vây xem bên ngoài cũng cười xì xào bàn tán. Có người nói cô gái nhỏ này ham tiền, bán một viên đá tận hai trăm tệ, nghĩ đến cũng thật hay!

Nhưng sư phụ Hạ không cười, ông ấy nghiêm túc nhìn Sơ Vãn: "Cô bé, lời cháu nói rất có lý. Bức tượng Phật này giá trị như thế nào là do mỗi người định đoạt. Cháu muốn bán nó với giá hai trăm tệ, tôi nghĩ nó cũng đáng giá. Tôi sẵn sàng trả tiền."

Những người xung quanh nghe thấy lời này đều kinh ngạc, không ngờ lại có người nguyện ý bỏ hai trăm tệ cho một viên đá như vậy. Hai thanh niên đi cùng cũng kinh ngạc tột độ, thậm chí có chút đỏ mặt.

Vừa rồi họ coi thường bức tượng Phật như vậy, nhưng sư phụ Hạ lại nói đáng giá, làm họ bỗng rơi vào tình huống xấu hổ.

Hiện tại sư phụ Hạ muốn trực tiếp nhận hàng, nhưng ông không có nhiều nhân dân tệ như vậy, Sơ Vãn bèn nói chứng chỉ ngoại hối cũng có thể chấp nhận. Vì vậy, cuối cùng ông ấy đã đưa một trăm năm mươi nhân dân tệ được quy đổi theo chứng chỉ ngoại hối và năm mươi nhân dân tệ tiền mặt.

Sau khi nhận được tiền, Sơ Vãn cũng không dám ở lại quá lâu mà muốn bỏ đi.

Sư phụ Hạ gọi cô dừng lại một chút, chân thành trịnh trọng nói: "Cô gái nhỏ, hôm nay tôi nên cảm ơn cháu vì đã cho tôi làm quen với nghề điêu khắc bằng chỉ đời Đường này. Cháu có thể để lại tên cho tôi không?"

Sơ Vãn cười khẽ đáp: "Ông đừng khách sáo ạ, cháu mới là người nên cảm ơn ông. Hai trăm tệ này đối với cháu sẽ rất có ích. Về phần tên tuổi thì thôi đi ạ. Cháu chỉ là một cô gái nhà quê, e là sẽ xúc phạm đôi tai của ông với một cái tên rẻ tiền."

Nói xong, cô vội vàng chạy đi.

Một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể sẽ còn gặp lại vị sư phụ Hạ này, nhưng hẳn sẽ là một khoảng thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook