Chương 237: Chiêng trống
Hi Hành
27/06/2018
Trong đại sảnh xa hoa nhưng vẫn khiêm tốn của phủ Bình Dương Hầu, không khí có chút nặng nề.
Sắc mặt Bình Dương Hầu nặng nề ngồi ở vị trí cao nhất trong đại sảnh, âm thanh tiếng bước chân và tiếng gậy gõ vào đất vang lên, cắt đứt sự trầm tư của Bình Dương Hầu, hắn vội vàng đứng lên, lão phu nhân đã được Chung phu nhân đỡ tới.
"Con thấy thế chuyện này thế nào?" Lão phu nhân hỏi thẳng.
Bình Dương Hầu đợi lão phu nhân ngồi xuống, đứng ở phía dưới, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đã quá coi thường nàng…"
Tuổi còn nhỏ, dáng vẻ không xuất chúng, gia thế thấp hèn. Loại tình huống này, cho dù là ai cũng sẽ xem nhẹ nàng, quan trọng hơn là căn cứ vào miêu tả của quận chúa Bạch Ngọc sau mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, nàng là người khiêm tốn nhún nhường, không có sự liều lĩnh muốn nhảy lên cành cao, nhưng mà không ngờ, nàng lại đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa vừa ra tay đã hung hăng cho bọn họ một bạt tai vang dội.
"Quả nhiên là gian xảo…" Chung phu nhân nhịn không được lẩm bẩm: "Lần này quá sơ suất rồi…”
Trong mắt lão phu nhân hiện lên sự âm lãnh.
"Loại người như thế, nếu như lần này để Yến Yến ở trước mặt nàng thấp hơn một cái đầu, vậy đời này đừng mơ tưởng có thể áp chế nàng, trên khí thế vĩnh viễn luôn thấp hơn nàng một cái đầu, dù là tương lai có đăng vị hoàng hậu…” Chung phu nhân nhẹ nhàng nói: "Chắc hẳn cô nương này cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới…"
"Con nghĩ như thế nào?" Lão phu nhân lại hỏi Bình Dương Hầu.
"Để Yến Yến đến xin lỗi nàng đó là chuyện tuyệt đối không thể nào… " Bình Dương Hầu lạnh nhạt nói, trên mặt cũng không biểu lộ sự tức giận và kích động giống như mấy ngày trước, ngược lại nhìn hắn vô cùng bình tĩnh.
"Đó là đương nhiên." Lão phu nhân gật đầu: "Chuyện này là chuyện không thể nghi ngờ…"
"Bây giờ con muốn…" Ánh mắt Bình Dương Hầu lóe lên, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Xem nàng lấy từ đâu ra tự tin lớn như thế…?”
Trong phòng khẽ trầm mặc, sắc mặt lão phu nhân càng thêm nặng nề.
"Ý con là…" Bà nói nhỏ: "Có người ở sau lưng chỉ điểm nàng làm như vậy…?"
Bình Dương Hầu khẽ gật đầu: "Bằng không, thật sự con không nghĩ ra rốt cuộc nàng lấy đâu ra lá gan dù chết cũng phải chơi đến cùng như thế…?”
"Tổ mẫu…" Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, quận chúa Bạch Ngọc vừa khóc vừa từ ngoài cửa xông vào, thấy phụ thân ở đây, nhịn kích động muốn nhào vào trong lòng lão phu nhân, quy củ thi lễ: “Phụ thân…”
Nàng mặc chính trang, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt ẩm ướt suy sụp, không biết có phải vì kích động hay là vì đi quá nhanh, trên trán và trên chóp mũi hình như có một tầng mồ hôi mỏng.
"Ai cho ngươi ra ngoài?" Bình Dương Hầu nghiêm mặt quát lên: "Còn ngại không đủ phiền toái à?"
Quận chúa Bạch Ngọc bị quát lớn, nước mắt cũng không nhịn được nữa, nàng che mặt kêu lên, nhưng vì nghẹn ngào nên nghe mơ hồ không rõ.
"Cái gì?" Giọng nói của Bình Dương Hầu không tốt, tức giận hỏi.
"Con la cái gì? Lần này rõ ràng Yến Yến của chúng ta bị trúng bẫy của người ta rồi… Yến Yến là một người thẳng tính… " Lão phu nhân trừng mắt nhìn nhi tử, yêu thương vẫy quận chúa Bạch Ngọc: "Tới đây với tổ mẫu…"
Quận chúa Bạch Ngọc nhào qua, rúc vào trong ngực bà khóc lớn.
"Chuyện gì?" Lão phu nhân vuốt đầu của nàng vừa hỏi vừa trấn an: "Con yên tâm, không cần để ý đến tiện tỳ này, châu chấu dù có nhảy cao hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ được một thu mà thôi…"
"Tổ mẫu, tiện tỳ, tiện tỳ này… Có lẽ sẽ được phong làm Lương Đễ!" Quận chúa Bạch Ngọc ngẩng đầu lên, cắn răng nói.
Trong phòng ba người đều vô cùng sửng sốt.
"Con nói cái gì?" Lão phu nhân hỏi.
"Con…Lúc nãy con muốn đi ra ngoài…" Quận chúa Bạch Ngọc nức nở nói: "… Con muốn đi gặp hoàng hậu và thái hậu nương nương… Con còn chưa gặp… Thì gặp Ngô phu nhân…"
Ngô phu nhân là một trong những người đắc lực bên cạnh thái hậu nương nương, có quan hệ tốt nhất với nhà bọn họ.
"Bà ta nói gì?" Lão phu nhân nhịn không được khẩn trương hỏi.
"Bà nói, Thái hậu muốn phong cái con tiện tỳ đó làm Lương Đễ…" Quận chúa Bạch Ngọc cắn đôi môi anh đào đến mức chảy máu, nói từng chữ từng chữ một.
"Cái gì?" Tin tức này nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ba người trong nhà, nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Lương Đễ, đó cũng không phải là thị thiếp…
Vẻ mặt ba người biến ảo, có thể nói là trong lòng hoảng sợ không dứt. Vào đúng lúc này, thời điểm mọi chuyện đang náo loạn mà vẫn phong thưởng cho nữ nhân kia như thế…
"Ta tiến cung một chuyến…" Lão phu nhân đứng dậy.
"Vậy làm phiền mẫu thân…" Bình Dương Hầu gật đầu nói: "Nhi tử cũng đi gặp thái tử…"
Chỉ một lát sau, trong phòng chỉ còn một mình quận chúa Bạch Ngọc, nàng hơi đờ đẫn, nhìn đại sảnh trống trải, không nhịn được rùng mình một cái.
Hình như mọi chuyện đã trở nên có chút bất đồng…
"Mặc dù sống chết của các ngươi và ta cũng không có quan hệ gì…" Cố Ngư nhìn Cố Thập Bát Nương mới từ phòng điều chế dược đi ra, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng mà coi như chúng ta cũng có quen biết, ta muốn báo cho ngươi một câu…”
"Đa tạ ca ca..." Cố Thập Bát Nương vừa kéo tay áo xuống vừa cười nói.
"Ca ca ngươi đang ở bên ngoài…" Cố Ngư đưa tay chỉ ra ngoài, khoát tay: "Có phải ngươi nghĩ rằng có người kia tương hộ thì không cần sợ mọi chuyện, nếu thật vậy thì đó là suy nghĩ sai lầm rồi…"
Hắn nói người kia, tất nhiên là chỉ thái tử, Cố Thập Bát Nương hiểu, chỉ cười không nói tiếng nào.
"… Phủ Bình Dương Hầu, là một tổ ong vò vẽ, có thể nhẹ nhàng đụng chạm hù dọa bọn họ giật mình, nhưng nếu ngươi thật sự tính toán muốn chọc vào…" Cố Ngư nói tiếp: "Kết quả đã có thể…"
Ong vò vẽ sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đối phó kẻ địch có ý định uy hiếp nó, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình, một khi thật sự quyết tâm, dù không mất mạng nhưng làm cho ngươi thân bại danh liệt không phải là vấn đề, lúc đó cho dù thái tử có lòng che chở, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười, gói kỹ một cái hộp đưa cho hắn.
"Đây là toàn bộ số thuốc mà huynh muốn…” Nàng nói.
Cố Ngư nhận lấy, cầm trong tay, nhìn nàng, ánh mắt ngưng lại: "Ngươi không phải… Là không muốn vào cung đấy chứ?"
Cố Thập Bát Nương cười, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà chậm rãi nói: "Muội biết rõ bọn họ không phải là người mà muội có thể trêu chọc… Nhưng mà trên đời này có một số việc muội nhất định phải làm… Tổ ong vò vẽ cũng được, núi đao biển lửa cũng được…"
"Thật là ngu xuẩn, quả nhiên giống ca ca ngươi…” Cố Ngư hừ một tiếng: "Trên đời này, bảo vệ mình vĩnh viễn quan trọng hơn việc tiêu diệt kẻ địch…Luôn ra vẻ cao quý, không cần tiền đồ, nhất định muốn lấy chính bản thân ra nuôi hổ…”
"Chính vì muốn bảo vệ mình, cho nên muội mới phải chọc cái tổ ong vò vẽ này…" Cố Thập Bát Nương khẽ mỉm cười, đứng dậy: "Nếu không thể đi vòng qua tổ ong vò vẽ này, thay vì nhẫn nhịn lùi bước muội tình nguyện chủ động xuất kích đánh bọn họ trước…"
Cố Ngư bật cười, cũng không nói gì thêm, nhìn trên mặt thanh tú của cô nương này thoáng qua sự hung dữ, trong lòng chợt cảm thấy ai là tổ ong vò vẽ còn chưa chắc chắn đâu.
Khi màn đêm buông xuống, trong đại sảnh phủ Bình Dương Hầu hai mẫu tử lại ngồi với nhau.
"Thì ra là như vậy…" Bình Dương Hầu chầm chậm nói, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bàn tay siết chặt ly trà đã tiết lộ trong lòng hắn cũng không bình tĩnh: "Có ân với thái tử…"
"Như vậy, đừng nói là Lương Đễ mà ngay cả Đông cung đời này nàng cũng đừng mơ tưởng có thể vào." Lão phu nhân lắc đầu, thản nhiên nói: "Đối với những nữ nhân trong cung này, thái tử có thể vì yêu nhan sắc, có thể vì yêu mới lạ, có thể vì để lung lạc thần tử… Nhưng tuyệt đối không thể vì nhớ ân…"
Tình cảm yêu thích của quân vương vô cùng mỏng manh, sủng ái trong lúc nhất thời, cung đình bằng sắt, mỹ nhân như nước chảy, đối với chính phi cao cao tại thượng mà nói cũng có thể không quan tâm, nhưng chỉ có loại tình cảm chân thật này mới thật sự là uy hiếp, nhất là tình cảm của thái tử bắt nguồn từ thời niên thiếu cũng sẽ không phai nhạt theo thời gian mà ngược lại sẽ càng ngày càng sâu đậm.
Đối với cái loại tình cảm này, ẩn sâu bên trong là sự nguy hiểm, nhất định phải hủy diệt lúc nó chưa thành hình, nếu không tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp, sự tin tưởng này do bọn họ được dạy dỗ từ nhỏ, lặp đi lặp lại nhiều lần mà nhớ kỹ.
"Vốn là ta còn tính sẽ nể mặt thái tử, cho nàng chút thể diện…" Lão phu nhân trầm giọng nói: "Nhưng bây giờ…"
"Hắn cũng chỉ là thái tử, mặt mũi có lớn hơn nữa thì lớn nhất cũng là hoàng thượng… " Bình Dương Hầu nói chen vào, giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo.
"Ta thấy thái hậu có ý muốn hòa giải…" Lão phu nhân có phần thất vọng, khe khẽ thở dài.
"Con nghĩ nha đầu kia lấy kiên cường ở đâu ra, thì ra là có vị này đứng sau làm chỗ dựa…" Bình Dương hầu chậm rãi nói, trong giọng nói có phần giễu cợt: "Bây giờ vẫn còn chưa…"
Lão phu nhân nặng nề ho khan cắt đứt lời Bình Dương Hầu muốn nói, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
"… Sẽ từ bỏ…” Cuối cùng Bình Dương Hầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong tràn đầy ảo não.
"Xem ra tình cảm của thái tử đối với nữ nhân kia cũng không cạn đâu, chỉ sợ nàng bị uất ức, đây là cố ý bảo bọc, làm Yến Yến của chúng ta ngã ngựa một lần…" Lão phu nhân sâu kín nói.
Bình Dương Hầu hừ lạnh: "Trong triều Đại Chu này, có thể làm nhà chúng ta ngã ngựa, trừ hoàng thượng, thật sự không có người khác!"
Vẻ mặt lão phu nhân buồn bực, khe khẽ thở dài: "Tại sao hắn muốn làm như vậy? Vì nữ nhân kia có đáng giá không? Nhớ tình nghĩa của nữ nhân kia, chẳng lẽ đã quên nhà chúng ta đối với hắn…"
"Con thấy nhất định hắn nhớ nhà chúng ta có quá nhiều tình nghĩa!" Bình Dương Hầu nghiêm mặt nói.
Bên trong phòng trầm mặc một lúc.
"Vậy con nói nên làm thế nào? Nếu là ý tứ của hắn…” Lão phu nhân chậm rãi hỏi: "Hay là…”
"Đừng mơ tưởng!" Bình Dương Hầu lạnh giọng nói: "Nếu như Yến Yến cúi đầu nhận lỗi với tiện tỳ kia, vậy chính là phủ Bình Dương Hầu chúng ta cúi đầu nhận lỗi! Phủ Bình Dương Hầu vẫn chưa tới đến mức có thể để mặc cho người khác ức hiếp như vậy, không chỉ có Yến Yến không thể nhận lỗi, hơn nữa con còn muốn tiện tỳ này chịu không nổi! Để cho bọn họ tự bê đá đập vào chân của mình!"
"Con muốn làm gì?" Lão phu nhân hỏi.
Bình Dương Hầu bình phục hơi thở, sắc mặt và giọng nói cũng dịu xuống, lạnh nhạt mà nói ra: "Làm gì? Nên làm như thế nào thì làm như thế đó, Đại Chu này chỉ thuộc về một người, chỉ có một người mới có thể một lời quết định sống chết vinh nhục của người khác, người này bây giờ vẫn chưa phải là hắn…"
Nói xong hắn đứng chắp tay, gọi người bên ngoài.
"Hầu Gia…" Lập tức có một gia đinh đi vào, đứng chắp tay.
"Đồ đã chuẩn bị đến đâu rồi?" Bình Dương hầu hỏi.
"Hầu Gia yên tâm, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa có vài người ngay cả khẩu cung cũng đã viết xong, đều ký tên đồng ý rồi…” Gã gia đinh lập tức đáp.
"Rất tốt." Bình Dương Hầu gật đầu, khóe miệng mỉm cười giễu cợt: "Nếu đã ăn gan báo muốn chơi lớn với phủ Bình Dương Hầu chúng ta, vậy thì bồi ngươi vui đùa một chút, rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, đường lớn dương quan ngươi đã không muốn đi, vậy thì ta tiễn đưa ngươi xuống Địa ngục.”
Sắc mặt Bình Dương Hầu nặng nề ngồi ở vị trí cao nhất trong đại sảnh, âm thanh tiếng bước chân và tiếng gậy gõ vào đất vang lên, cắt đứt sự trầm tư của Bình Dương Hầu, hắn vội vàng đứng lên, lão phu nhân đã được Chung phu nhân đỡ tới.
"Con thấy thế chuyện này thế nào?" Lão phu nhân hỏi thẳng.
Bình Dương Hầu đợi lão phu nhân ngồi xuống, đứng ở phía dưới, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đã quá coi thường nàng…"
Tuổi còn nhỏ, dáng vẻ không xuất chúng, gia thế thấp hèn. Loại tình huống này, cho dù là ai cũng sẽ xem nhẹ nàng, quan trọng hơn là căn cứ vào miêu tả của quận chúa Bạch Ngọc sau mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, nàng là người khiêm tốn nhún nhường, không có sự liều lĩnh muốn nhảy lên cành cao, nhưng mà không ngờ, nàng lại đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa vừa ra tay đã hung hăng cho bọn họ một bạt tai vang dội.
"Quả nhiên là gian xảo…" Chung phu nhân nhịn không được lẩm bẩm: "Lần này quá sơ suất rồi…”
Trong mắt lão phu nhân hiện lên sự âm lãnh.
"Loại người như thế, nếu như lần này để Yến Yến ở trước mặt nàng thấp hơn một cái đầu, vậy đời này đừng mơ tưởng có thể áp chế nàng, trên khí thế vĩnh viễn luôn thấp hơn nàng một cái đầu, dù là tương lai có đăng vị hoàng hậu…” Chung phu nhân nhẹ nhàng nói: "Chắc hẳn cô nương này cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới…"
"Con nghĩ như thế nào?" Lão phu nhân lại hỏi Bình Dương Hầu.
"Để Yến Yến đến xin lỗi nàng đó là chuyện tuyệt đối không thể nào… " Bình Dương Hầu lạnh nhạt nói, trên mặt cũng không biểu lộ sự tức giận và kích động giống như mấy ngày trước, ngược lại nhìn hắn vô cùng bình tĩnh.
"Đó là đương nhiên." Lão phu nhân gật đầu: "Chuyện này là chuyện không thể nghi ngờ…"
"Bây giờ con muốn…" Ánh mắt Bình Dương Hầu lóe lên, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Xem nàng lấy từ đâu ra tự tin lớn như thế…?”
Trong phòng khẽ trầm mặc, sắc mặt lão phu nhân càng thêm nặng nề.
"Ý con là…" Bà nói nhỏ: "Có người ở sau lưng chỉ điểm nàng làm như vậy…?"
Bình Dương Hầu khẽ gật đầu: "Bằng không, thật sự con không nghĩ ra rốt cuộc nàng lấy đâu ra lá gan dù chết cũng phải chơi đến cùng như thế…?”
"Tổ mẫu…" Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, quận chúa Bạch Ngọc vừa khóc vừa từ ngoài cửa xông vào, thấy phụ thân ở đây, nhịn kích động muốn nhào vào trong lòng lão phu nhân, quy củ thi lễ: “Phụ thân…”
Nàng mặc chính trang, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt ẩm ướt suy sụp, không biết có phải vì kích động hay là vì đi quá nhanh, trên trán và trên chóp mũi hình như có một tầng mồ hôi mỏng.
"Ai cho ngươi ra ngoài?" Bình Dương Hầu nghiêm mặt quát lên: "Còn ngại không đủ phiền toái à?"
Quận chúa Bạch Ngọc bị quát lớn, nước mắt cũng không nhịn được nữa, nàng che mặt kêu lên, nhưng vì nghẹn ngào nên nghe mơ hồ không rõ.
"Cái gì?" Giọng nói của Bình Dương Hầu không tốt, tức giận hỏi.
"Con la cái gì? Lần này rõ ràng Yến Yến của chúng ta bị trúng bẫy của người ta rồi… Yến Yến là một người thẳng tính… " Lão phu nhân trừng mắt nhìn nhi tử, yêu thương vẫy quận chúa Bạch Ngọc: "Tới đây với tổ mẫu…"
Quận chúa Bạch Ngọc nhào qua, rúc vào trong ngực bà khóc lớn.
"Chuyện gì?" Lão phu nhân vuốt đầu của nàng vừa hỏi vừa trấn an: "Con yên tâm, không cần để ý đến tiện tỳ này, châu chấu dù có nhảy cao hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ được một thu mà thôi…"
"Tổ mẫu, tiện tỳ, tiện tỳ này… Có lẽ sẽ được phong làm Lương Đễ!" Quận chúa Bạch Ngọc ngẩng đầu lên, cắn răng nói.
Trong phòng ba người đều vô cùng sửng sốt.
"Con nói cái gì?" Lão phu nhân hỏi.
"Con…Lúc nãy con muốn đi ra ngoài…" Quận chúa Bạch Ngọc nức nở nói: "… Con muốn đi gặp hoàng hậu và thái hậu nương nương… Con còn chưa gặp… Thì gặp Ngô phu nhân…"
Ngô phu nhân là một trong những người đắc lực bên cạnh thái hậu nương nương, có quan hệ tốt nhất với nhà bọn họ.
"Bà ta nói gì?" Lão phu nhân nhịn không được khẩn trương hỏi.
"Bà nói, Thái hậu muốn phong cái con tiện tỳ đó làm Lương Đễ…" Quận chúa Bạch Ngọc cắn đôi môi anh đào đến mức chảy máu, nói từng chữ từng chữ một.
"Cái gì?" Tin tức này nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ba người trong nhà, nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Lương Đễ, đó cũng không phải là thị thiếp…
Vẻ mặt ba người biến ảo, có thể nói là trong lòng hoảng sợ không dứt. Vào đúng lúc này, thời điểm mọi chuyện đang náo loạn mà vẫn phong thưởng cho nữ nhân kia như thế…
"Ta tiến cung một chuyến…" Lão phu nhân đứng dậy.
"Vậy làm phiền mẫu thân…" Bình Dương Hầu gật đầu nói: "Nhi tử cũng đi gặp thái tử…"
Chỉ một lát sau, trong phòng chỉ còn một mình quận chúa Bạch Ngọc, nàng hơi đờ đẫn, nhìn đại sảnh trống trải, không nhịn được rùng mình một cái.
Hình như mọi chuyện đã trở nên có chút bất đồng…
"Mặc dù sống chết của các ngươi và ta cũng không có quan hệ gì…" Cố Ngư nhìn Cố Thập Bát Nương mới từ phòng điều chế dược đi ra, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng mà coi như chúng ta cũng có quen biết, ta muốn báo cho ngươi một câu…”
"Đa tạ ca ca..." Cố Thập Bát Nương vừa kéo tay áo xuống vừa cười nói.
"Ca ca ngươi đang ở bên ngoài…" Cố Ngư đưa tay chỉ ra ngoài, khoát tay: "Có phải ngươi nghĩ rằng có người kia tương hộ thì không cần sợ mọi chuyện, nếu thật vậy thì đó là suy nghĩ sai lầm rồi…"
Hắn nói người kia, tất nhiên là chỉ thái tử, Cố Thập Bát Nương hiểu, chỉ cười không nói tiếng nào.
"… Phủ Bình Dương Hầu, là một tổ ong vò vẽ, có thể nhẹ nhàng đụng chạm hù dọa bọn họ giật mình, nhưng nếu ngươi thật sự tính toán muốn chọc vào…" Cố Ngư nói tiếp: "Kết quả đã có thể…"
Ong vò vẽ sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đối phó kẻ địch có ý định uy hiếp nó, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình, một khi thật sự quyết tâm, dù không mất mạng nhưng làm cho ngươi thân bại danh liệt không phải là vấn đề, lúc đó cho dù thái tử có lòng che chở, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười, gói kỹ một cái hộp đưa cho hắn.
"Đây là toàn bộ số thuốc mà huynh muốn…” Nàng nói.
Cố Ngư nhận lấy, cầm trong tay, nhìn nàng, ánh mắt ngưng lại: "Ngươi không phải… Là không muốn vào cung đấy chứ?"
Cố Thập Bát Nương cười, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà chậm rãi nói: "Muội biết rõ bọn họ không phải là người mà muội có thể trêu chọc… Nhưng mà trên đời này có một số việc muội nhất định phải làm… Tổ ong vò vẽ cũng được, núi đao biển lửa cũng được…"
"Thật là ngu xuẩn, quả nhiên giống ca ca ngươi…” Cố Ngư hừ một tiếng: "Trên đời này, bảo vệ mình vĩnh viễn quan trọng hơn việc tiêu diệt kẻ địch…Luôn ra vẻ cao quý, không cần tiền đồ, nhất định muốn lấy chính bản thân ra nuôi hổ…”
"Chính vì muốn bảo vệ mình, cho nên muội mới phải chọc cái tổ ong vò vẽ này…" Cố Thập Bát Nương khẽ mỉm cười, đứng dậy: "Nếu không thể đi vòng qua tổ ong vò vẽ này, thay vì nhẫn nhịn lùi bước muội tình nguyện chủ động xuất kích đánh bọn họ trước…"
Cố Ngư bật cười, cũng không nói gì thêm, nhìn trên mặt thanh tú của cô nương này thoáng qua sự hung dữ, trong lòng chợt cảm thấy ai là tổ ong vò vẽ còn chưa chắc chắn đâu.
Khi màn đêm buông xuống, trong đại sảnh phủ Bình Dương Hầu hai mẫu tử lại ngồi với nhau.
"Thì ra là như vậy…" Bình Dương Hầu chầm chậm nói, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bàn tay siết chặt ly trà đã tiết lộ trong lòng hắn cũng không bình tĩnh: "Có ân với thái tử…"
"Như vậy, đừng nói là Lương Đễ mà ngay cả Đông cung đời này nàng cũng đừng mơ tưởng có thể vào." Lão phu nhân lắc đầu, thản nhiên nói: "Đối với những nữ nhân trong cung này, thái tử có thể vì yêu nhan sắc, có thể vì yêu mới lạ, có thể vì để lung lạc thần tử… Nhưng tuyệt đối không thể vì nhớ ân…"
Tình cảm yêu thích của quân vương vô cùng mỏng manh, sủng ái trong lúc nhất thời, cung đình bằng sắt, mỹ nhân như nước chảy, đối với chính phi cao cao tại thượng mà nói cũng có thể không quan tâm, nhưng chỉ có loại tình cảm chân thật này mới thật sự là uy hiếp, nhất là tình cảm của thái tử bắt nguồn từ thời niên thiếu cũng sẽ không phai nhạt theo thời gian mà ngược lại sẽ càng ngày càng sâu đậm.
Đối với cái loại tình cảm này, ẩn sâu bên trong là sự nguy hiểm, nhất định phải hủy diệt lúc nó chưa thành hình, nếu không tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp, sự tin tưởng này do bọn họ được dạy dỗ từ nhỏ, lặp đi lặp lại nhiều lần mà nhớ kỹ.
"Vốn là ta còn tính sẽ nể mặt thái tử, cho nàng chút thể diện…" Lão phu nhân trầm giọng nói: "Nhưng bây giờ…"
"Hắn cũng chỉ là thái tử, mặt mũi có lớn hơn nữa thì lớn nhất cũng là hoàng thượng… " Bình Dương Hầu nói chen vào, giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo.
"Ta thấy thái hậu có ý muốn hòa giải…" Lão phu nhân có phần thất vọng, khe khẽ thở dài.
"Con nghĩ nha đầu kia lấy kiên cường ở đâu ra, thì ra là có vị này đứng sau làm chỗ dựa…" Bình Dương hầu chậm rãi nói, trong giọng nói có phần giễu cợt: "Bây giờ vẫn còn chưa…"
Lão phu nhân nặng nề ho khan cắt đứt lời Bình Dương Hầu muốn nói, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
"… Sẽ từ bỏ…” Cuối cùng Bình Dương Hầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong tràn đầy ảo não.
"Xem ra tình cảm của thái tử đối với nữ nhân kia cũng không cạn đâu, chỉ sợ nàng bị uất ức, đây là cố ý bảo bọc, làm Yến Yến của chúng ta ngã ngựa một lần…" Lão phu nhân sâu kín nói.
Bình Dương Hầu hừ lạnh: "Trong triều Đại Chu này, có thể làm nhà chúng ta ngã ngựa, trừ hoàng thượng, thật sự không có người khác!"
Vẻ mặt lão phu nhân buồn bực, khe khẽ thở dài: "Tại sao hắn muốn làm như vậy? Vì nữ nhân kia có đáng giá không? Nhớ tình nghĩa của nữ nhân kia, chẳng lẽ đã quên nhà chúng ta đối với hắn…"
"Con thấy nhất định hắn nhớ nhà chúng ta có quá nhiều tình nghĩa!" Bình Dương Hầu nghiêm mặt nói.
Bên trong phòng trầm mặc một lúc.
"Vậy con nói nên làm thế nào? Nếu là ý tứ của hắn…” Lão phu nhân chậm rãi hỏi: "Hay là…”
"Đừng mơ tưởng!" Bình Dương Hầu lạnh giọng nói: "Nếu như Yến Yến cúi đầu nhận lỗi với tiện tỳ kia, vậy chính là phủ Bình Dương Hầu chúng ta cúi đầu nhận lỗi! Phủ Bình Dương Hầu vẫn chưa tới đến mức có thể để mặc cho người khác ức hiếp như vậy, không chỉ có Yến Yến không thể nhận lỗi, hơn nữa con còn muốn tiện tỳ này chịu không nổi! Để cho bọn họ tự bê đá đập vào chân của mình!"
"Con muốn làm gì?" Lão phu nhân hỏi.
Bình Dương Hầu bình phục hơi thở, sắc mặt và giọng nói cũng dịu xuống, lạnh nhạt mà nói ra: "Làm gì? Nên làm như thế nào thì làm như thế đó, Đại Chu này chỉ thuộc về một người, chỉ có một người mới có thể một lời quết định sống chết vinh nhục của người khác, người này bây giờ vẫn chưa phải là hắn…"
Nói xong hắn đứng chắp tay, gọi người bên ngoài.
"Hầu Gia…" Lập tức có một gia đinh đi vào, đứng chắp tay.
"Đồ đã chuẩn bị đến đâu rồi?" Bình Dương hầu hỏi.
"Hầu Gia yên tâm, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa có vài người ngay cả khẩu cung cũng đã viết xong, đều ký tên đồng ý rồi…” Gã gia đinh lập tức đáp.
"Rất tốt." Bình Dương Hầu gật đầu, khóe miệng mỉm cười giễu cợt: "Nếu đã ăn gan báo muốn chơi lớn với phủ Bình Dương Hầu chúng ta, vậy thì bồi ngươi vui đùa một chút, rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, đường lớn dương quan ngươi đã không muốn đi, vậy thì ta tiễn đưa ngươi xuống Địa ngục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.