Chương 119: Du xuân
Hi Hành
27/11/2017
Edit: nnttrang
Bất quá, theo lí mà nói hẳn là cựu chủ nhân bị bán mất cửa hàng là hắn đây mới là người phải tức giận mới phải.
Thẩm An Lâm không khỏi quay đầu lại, xem ra vú già hầu hạ đã khoác thêm áo choàng cho thiếu nữ, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc mắt lại đây một lần nào.
Cố Thập Bát Nương, xuất thân Kiến Khang đời thứ năm Cố thị, nghe nói chính là đệ tử của đại dược sư Lưu Công ở Cẩm Châu.
Thiên kim gia tộc trí thức, đồ đệ thợ thủ công, tuổi vừa vào độ xuân tươi đẹp.
Thực là một người thú vị, Thẩm An Lâm lại nhớ đến ánh mắt vừa rồi, cô nương kì lạ này dường như đối với hắn có chút…địch ý?
Lúc ngước lên thì thấy Cố Thập Bát Nương đã đi theo sau cùng với hai phụ nhân và một thiếu niên.
Hắn đứng im tại chỗ một lúc, rồi thu hồi ánh mắt sải bước đi nhanh.
Một đạo ánh mắt hướng bên này cũng theo bóng dáng hắn đi xa thu hồi lại.
“Cô nương kia có lai lịch gì?” Bên môi Thẩm tam phu nhân ẩn hiện nụ cười, cất bước mà đi, một phụ nhân mặt tròn vội vã đi theo sau lưng bà.
“Có thể khiến cho Liễu Nhiên đại sư đích thân gửi thiếp mời, xem ra không phải người bình thường.” Bà chậm rãi nói.
“Hình như nàng đi cùng Tam nãi nãi của Cố gia, hẳn là người Cố gia?” Phụ nhân phía sau đoán.
“Cố gia có cô nương như vậy?” Thẩm tam phu nhân có chút ngoài ý muốn, bà bước chậm lại, cau mày suy tư, một mặt phân phó cho phụ nhân, “Đi điều tra thêm.” Nói xong lại cười thành tiếng, “Không ngờ Cố gia lại giấu một cô nương như vậy, xem ra việc này, cũng nên nói với lão nhân gia..”
“Vâng” Phụ nhân đáp lời, cũng không dám nói tiếp.
Khóa kinh đã tản từ sớm, Cố Thập Bát Nương dừng bên ngoài Thuận Hòa Đường xuống xe, thấy bên trong có rất nhiều người, họ đều đang đốt giấy để tang, rất là nào nhiệt.
“Có việc gì?” Nàng nhấc chân tiến đến, một bên hỏi Linh Bảo đang vô cùng lo lắng.
Không lẽ là bệnh nhân đến gây chuyện.
Linh Bảo đang khiễng chân nhìn vào bên trong, nghe thấy tiếng hỏi mới phát hiện ra Cố Thập Bát Nương tới.
“Tiểu thư.” Linh Bảo mang khẩn trương nắm lấy cánh tay nàng, “Bành đại thúc muốn chữa trị cho người chết…’
Cố Thập Bát Nương hơi nhíu mày, chợt bật cười.
“Nếu nói có thể trị, vậy là vẫn chưa chết, sao có thể gọi là người chết đây?” Nàng vỗ tay Linh Bảo nói.
“Thật mà” Linh Bảo vội vàng giải thích.
Nguyên lai là Bành Nhất Châm xuất ngoại khám chữa bệnh trở về, đi ngang qua nhà nọ, nhìn thấy người ta đang nâng một lão phụ vào cửa, trong nhà đều đã bắt đầu mặc tang phục, y quán nói rằng đã hết thuốc chữa, hắn nhịn không được lại đến xem, trong lòng có chút nôn nóng muốn thử, không biết ăn nói thế nào, có thể khiến cho nhóm hiếu tử nhà họ đem lão phụ nhân trở về.
“Nếu là trị không khỏi, thì biết làm sao đây?”Linh Bảo lo lắng nói.
“Sinh tử do mệnh, việc thế nào thì chúng ta xử lí theo thế ấy.” Cố Thập Bát Nương đáp.
Linh Bảo quay đầu nhìn nàng.
“Nhìn ta làm gì?” Cố Thập Bát Nương cười nói.
Vị tiểu thư này thực chỉ có mười bốn tuổi thôi sao? Trên thân thể nàng thời thời khắc khắc tỏa ra một loại tĩnh khí, tựa hồ như núi băng biển cạn ở trước mắt cũng không thể khiến nàng động dung.
“Tiểu thư học tập Phật hiệu.” Linh Bảo cười hì hì nói.
Tâm tư tiểu cô nương thế nào giấu diếm được nàng? Cố Thập Bát Nương mỉm cười không nói.
Bên này đột nhiên vang lên tiếng “khụ”.
“Được rồi” Tiếng của Bành Nhất Châm vang lên, phụ họa với âm thanh này, tiếng ho khan vang lên kịch liệt không ngừng, mọi người xôn xao đứng lên, nhìn xem lão phụ một thân áo liệm ho khụ đều ngồi bật cả xuống.
“Thần y, thần y” Nhóm hiếu tử lấy lại tinh thần nhao nhao quỳ xuống cảm tạ.
Bành Nhất Châm một tay vịn lão phụ, một mặt bảo bọn họ đứng dậy, hướng Linh Bảo kêu: “Lấy tử kim đan đến đây..”
Vẻ mặt Linh Bảo khó xử, nhìn Bành Nhất Châm cười khổ: “Đại thúc, chúng ta đâu có thuốc..”
Thuốc do Thuận Hòa Đường bào chế ra, chưa kịp mang lên kệ hàng đã bị cướp sạch.
Bành Nhất Châm cũng nghĩ đến, vỗ đầu cười, “Như vậy các ngươi nhanh đi mua thuốc đến..”
Nhóm hiếu tử ngươi nhìn ta ta nhìn người, rốt cục có một kẻ to gan nói: “Đại phu, nghe nói nơi này của ông bán thuốc cực kì tốt, không bằng liền cho chúng ta dùng..”
Hắn còn chưa dứt lời, lại có người thấp giọng ngăn cản. “Nghe nói thuốc ở đây phải dùng vàng để mua, chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy…”
Cố Thập Bát Nương đứng sau mọi người cất tiếng cười, “Được thôi, chờ một lát, ta đi làm ngay.”
Tầm mắt mọi người bị hấp dẫn qua bên này, quay đầu nhìn xem, chỉ nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ tiến vào nội đường.
Tử kim đan của Cố Thập Bát Nương cũng không lấy quá nhiều bạc của bọn hắn, bán bằng với giá thị trường, người nhà bệnh nhân thấp thỏm bất an mới thấy yên tâm, cởi bỏ tang phục áo liệm, vui mừng ra về.
Bành Nhất Châm đứng trước cửa cảm khái: “Lúc nào cũng có thể sử dụng thuốc của Cố nương tử, thì ở địa phương bình thường nào cũng có thể làm thần y.”
“Nói như vậy không đúng rồi” Cố Thập Bát nương cười nói, “Ngươi vốn là thần y, có dùng thuốc của ta hay không đều như vậy.”
Sau khi đến Kiến Khang, tuy rằng con đường hành y so với ở nông thôn thuận lợi hơn nhiều, nói đến danh tiếng cũng là bình thường, nhưng tiểu nương tử này lại phi thường chắc chắn hắn chính là thần y, Bành Nhất Châm có chút dở khóc dở cười
“Đúng nha, ngươi có thể đem người chết cứu sống, không phải là thần y sao” Linh Bảo nói chen vào, vẻ mặt sùng bái.
“Làm sao là người chết,bất quá chỉ là do đờm nhưng bọn họ lại quá lo lắng, chỉ có thể trách bọ lại gặp phải tên lăng băm xem không ra, kì thật nếu tùy ý đổi đến nhà khác, thì cũng cứu được giống vậy thôi..” Bành Nhất Châm cười nói.
“Bành đại thúc thật khiêm tốn.” Linh Bảo cười theo.
Đang nói chuyện, Lưu Công chấp tay sau lưng đánh đánh đá đá tiến vào, mọi người vội cung kính thi lễ.
Lưu Công khoát tay tự mình đi vào, Cố Thập Bát Nương đi nhanh theo.
“Đem dược liệu này đi bào chế” Hắn ném một bao tải xuống, Cố Thập Bát Nương dạ một tiếng, không dám hỏi nhiều vội tiếp lấy, đây chính là khảo sát kết quả học tập cũng chính là gián tiếp truyền thụ cho nàng.
Nhiều ngày vượt qua trung đoạn của việc bào chế, đến lúc Lưu Công không còn lấy cây gỗ khẽ vào tay nàng, mới tuyên bố toàn bộ dược liệu bào chế đều đồng nhất với nhau.
“Lão bá..” lúc này Cố Thập Bát Nương nhanh chóng đem những nghi vấn trong sách ra hỏi hắn.
Lưu Công kiên nhẫn giải đáp, lại còn tự mình làm mẫu những chỗ khó hiểu cho nàng.
“Ngươi cưỡng bức thấu hiểu sách, nên mới quên đi nội dung của sách, chúng ta làm một chuyến này, mấu chốt chính là thực hành…” hắn nói xong, quay đầu ho khan vài tiếng.
Cố Thập Bát Nương ngại ngùng cười cười, lẽ nào đây chính là duyên cớ hắn không cho gọi là sư phụ? Nhưng trong lòng lại cảm thấy không phải như vậy…
Lão đầu từng bán giả dược này đột nhiên biến hóa nhanh chóng thành đại dược sư bào chế, ảnh hưởng sâu sắc đến nàng, nàng cũng từng đoán lão giả này cùng Lưu Công có quan hệ, nhưng tuyệt không ngờ rằng lại đúng là hắn.
Ngày đó đi ra từ Bảo Hòa Đường, nàng đầy bụng nghi vấn, nhưng Lưu Công lại thản nhiên xua tay, cái gì cũng không nói, thậm chí nàng thử kêu một tiếng sư phụ thì cũng không nể mặt cho phép
“Ta chưa từng nói thu ngươi làm đồ đệ…” Hắn hừ một tiếng nói.
“Ngươi đã từng nói..” Cố Thập Bát Nương cố tình nhắc.
“Ngươi không đáp ứng, chuyện đã qua không tính nữa.” Lưu Công trừng mắt nói.
Nhớ đến hắn thấy mình lại bày ra bộ dáng bị lừa, Cố Thập Bát Nương không dám nhắc đến nữa, không có người muốn thu lại tự nhận mình là đồ đệ người ta, nàng tự giễu cười, một nữ nhân gia cũng không phải là tuyệt đỉnh thông minh.
Nhưng hắn lại giúp đỡ mình, mình nên báo đáp như thế nào đây? Việc hắn làm chỉ xem như nhấc tay, nhưng đối với mình là ân trọng như núi.
Vừa xoa cái cổ ê ẩm vừa bước ra cửa, chợt nghe thấy thanh âm lảnh lót của Linh Bảo truyền đến.
“Ca ca, ca mua cho ta?”
Trong đại đường vẻ mặt Linh Bảo tươi cười giơ lên một chiếc diều hồ điệp xinh đẹp, Linh Nguyên đứng một bên, trong tay còn đang cầm một chiếc diều hình mỹ nhân.
Gió xuân lùa vào ô cửa sổ, mang theo hương vị mùa xuân đến.
“Mấy ngày nay cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời gió này..” Linh Bảo cười nói.
“Đúng là dịp tốt để chơi diều, ta ra bên ngoài thành, thấy rất là náo nhiệt,” Bành Nhất Châm cũng cười, một mặt chỉ vào con diều trong tay Linh Nguyên, “Cái này không rẻ.”
“Đúng vậy đó, ca ca, nó trông thật rất quý.” Linh Bảo nhận thấy, quay đầu hỏi Linh Nguyên.
Bọn họ làm công ở đây, Cố Thập Bát Nương hậu đãi lương bổng, tiền đều ở trong tay Linh Bảo, dựa theo Linh Bảo an bài, bọn họ còn phải mua nhà ở, sau đó còn phải để cho ca ca cưới vợ, cái này cần số tiền rất lớn nha.
Tuy rằng Cố Thập Bát Nương sẽ hào phóng cho bọn họ số tiền đó, nhưng Linh Bảo và Linh Nguyên cảm thấy, không thể làm phiền tiểu thư như vậy, nên bọn họ sống cũng rất tiết kiệm.
“Tiền này ca lấy đâu ra?” Linh Bảo hoài nghi hỏi.
“Không đáng giá bao nhiêu..”Linh Nguyên tránh né không đáp, quay đầu nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang đứng trước cửa, cúi đầu nhỏ giọng thưa tiểu thư.
Linh Bảo bỏ qua nghi ngờ, giơ diều cho nàng xem.
“Diều đẹp lắm!” Cố Thập Bát Nương cười nói, nàng hướng tầm mắt của mình ra cửa.
Tháng ba, đây là thời điểm, nhóm nữ nhi của mỗi nhà đều đi du xuân thả diều, một đời kia nàng cũng đã từng đi, chẳng qua lúc thì làm người hầu hạ cho các tiểu thư Cố Nhạc Sơn gia, lúc sau làm dâu nhà họ Thẩm thì lại phải hầu hạ cho các tiểu thư Thẩm gia..
Nàng chưa từng được tự mình thả diều bao giờ, chỉ bị sai sử đến nỗi rối tung cả đầu óc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy cánh diều đủ màu sắc, giống như các thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì mơn mởn, không trải qua trong cuộc đời nàng.
“Linh Bảo, ngươi cùng ca ca đi chơi diều đi, cho các ngươi nghỉ một ngày” Nàng nhìn Linh Bảo, trên khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ chói chang như mặt trời ban ngày.
“Thật sao?” Tâm tính Linh Bảo dù sao cũng là của một tiểu cô nương, nhất thời cao hứng cười rộ lên.
“Này có gì phải gạt ngươi” Cố Thập Bát Nương tươi cười nói.
Linh Bảo vui vẻ giơ diều xoay vòng vòng.
“Đây là tặng tiểu thư.” Vẫn im lặng nãy giờ, Linh Nguyên đột nhiên lên tiếng, cầm chiếc diều hình mỹ nhân đưa qua.
“Ta cũng có?” Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ, nhìn hắn hỏi lại.
Linh Nguyên gật đầu.
“Vậy cảm ơn!” Cố Thập Bát Nương cười nói, thân thủ tiếp nhận lấy, tỉ mỉ nhìn một lượt, trên mặt tràn đầy ý cười, “Thật đẹp mắt..”
“Tiểu thư, chúng ta cùng đi đi.” Linh Bảo vội vàng nói, trong mắt có chút rầu rĩ.
Lại nói tiếp tiểu thư bất quá cũng chỉ là nữ hài tử mười mấy tuổi thôi, cả ngày lao động vất vả.
“Đây là lần đầu tiên có người tặng diều cho ta” Cố Thập Bát Nương nhìn diều trong tay có chút cảm động.
Bên ngoài cửa vang lên một tiếng ha
“Là ai đoạt vinh quang của ca ca ta đây?” Tiếng cười của Cố Hải vang lên bên ngoài, hắn cất bước tiến vào, cầm trong tay một chiếc diều chim én.
“Thiếu gia” Linh Bảo vui vẻ chào đón, nhìn diều trong tay hắn cười không ngừng.
“Vậy muội muội muốn của ai đây?” Cố Hải cười nói mang theo mấy phần bỡn cợt, quơ quơ diều trong tay.
Linh Nguyên một bên có chút mất tự nhiên.
“Thiếu gia nói đùa..” Thanh âm của hắn trầm thấp.
Lời nói còn chưa dứt đã bị Cố Thập Bát Nương ngắt ngang.
Cố Thập Bát Nương giành lấy con diều trong tay Cố Hải, hai tay cầm hai cái diều quơ quơ, cười nói “ Ai nói chỉ có thể muốn một chiếc diều? Chẳng lẽ còn có người chê nhiều sao?”
Tấm lòng chân thành của mọi người, làm sao có thể ngại nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Linh Bảo không nhịn được nhảy nhót, đề nghị “Thiếu gia cũng tới, chọn ngày không bằng đụng trúng, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
“Như vậy liệu có chậm trễ việc đọc sách của ca ca không?” Cố Thập Bát Nương nhìn về phía Cố Hải.
Cố Hải lắc đầu, “Phong cảnh vừa vặn, ta cũng đang muốn ra ngoài một chút.”
“Vậy đi thôi” Cố Thập Bát Nương tuyên bố.
Bên ngoài thành Kim Xuyên liễu rũ trải dọc hai bên bờ sông, cỏ non bé nhỏ nhuộm vàng, địa thế rộng rãi, đúng là nơi thích hợp để chơi diều.
Thời điểm bốn người Cố Thập Bát Nương đến, đoàn đoàn xe ngựa lớn đang đứng cạnh bờ sông, lớp lớp công tử thiếu niên cưỡi ngựa, mang theo các tiểu tư đội mũ sa lụa mỏng, tụm ba tụm năm, cùng nói chuyện phiếm và ngắm cảnh.
Bầu trời đã có vô số cánh diều đủ kiểu dáng và màu sắc đang bay lượn.
“Là Cố Giải Nguyên!”
Nhiều công tử thiếu niên nhận biết được Cố Hải, lập tức chạy đến đây chào hỏi.
Như vậy nguyên bản là một kẻ vô danh, đột nhiên ngóc đầu trở thành học sinh trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ bằng thân phận Giải Nguyên này, đã xác định chắc chắn ở kì thi trung khó mà trượt.
Người như vậy, đã biết lại còn muốn tiến đến bước giao hảo, không biết tự nhiên muốn đến kết giao, vì thế dẫn đến náo loạn một trận, du xuân trở thành du ngoạn học sinh.
Cố Thập Bát Nương hướng Cố Hải làm dấu hiệu, ý bảo các nàng đi du ngoạn trước, Cố Hải gật gật đầu làm vẻ mặt ý nói ta sẽ đến sau, rồi ra đi.
“Tiểu thư, chúng ta qua bên kia đi.” Linh Bảo như chú chim nhỏ sổ lồng, giơ diều vui vẻ chạy đi.
Muốn tìm được một khoảng trống để chơi diều thật không dễ dàng, bọn họ phải đi qua bên kia sông, mới tìm được một chỗ thích hợp.
“Tiểu thư, cô có chơi không?” Diều của Linh Nguyên sắp bay lên không trung, nàng chạy qua chạy lại, giựt giựt sợi dây trong tay, một mặt nhìn Cố Thập Bát Nương đang ngồi dưới đất xem.
Cố Thập Bát Nương lắc đầu, hai con diều để yên bên người.
“Dễ lắm, cô tới thử xem.” Linh Bảo cười khuyên nàng.
Nhìn bốn phía các nữ tử vui đùa, lại nhìn những cánh diều tự do bay lượn trên bầu trời, Cố Thập Bát Nương có chút động tâm.
Rốt cục nàng cũng đứng lên, Linh Nguyên liền giúp nàng cầm diều, cẩn thận chỉ cho nàng, sau đó bắt chước động tác của Linh Bảo chậm rãi di chuyển.
Linh Nguyên ở bên kia buông diều ra, diều lay động theo chiều gió dần bay lên, trên mặt Cố Thập Bát Nương nở nụ cười tươi tắn, diều kia đột nhiên chao đảo, nàng hốt hoảng liên tục gọi Linh Nguyên.
Linh Nguyên đi nhanh đến bên cạnh, thân thủ giúp nàng kéo dây cước, cùng nàng chạy nhanh lên vài bước.
“Bay, bay nào.” Cố Thập Bát Nương nhìn chiếc diều mỹ nhân đong đưa chậm rãi bay lên, không khỏi cười to.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm, làm cho khuôn mặt sáng bừng lên, Linh Nguyên cũng không nhịn được mỉm cười, cùng nàng dùng tay cùng nàng kéo dây diều.
Gió thổi khiến tóc nàng bay bay, vướng vào cằm mũi Linh Nguyên.
Một trận nhột nhạt ngứa ngáy khiến hắn phải quay đầu nhảy mũi.
Cố Thập Bát Nương quay sang nhìn hắn, lớn tiếng cười to.
“Ta buông tay.”Sắc mặt Linh Nguyên ửng đỏ, nói.
Nhìn chiếc diều dần dần bay lên, Cố Thập Bát Nương luôn miệng ngăn cản, “Vạn nhất nó rơi xuống thì thật đáng tiếc.”
“Làm sao có thể?” Linh Nguyên nở nụ cười, nhưng cũng không có buông tay, mà cùng Cố Thập Bát Nương đổi vị trí tay, làm cho nàng quen dần động tác.
Linh Bảo cách đó không xa nhìn hai người ý cười vui sướng, vừa muốn cười lại vừa như than thở.
Mà năm sáu cô gái vui đùa du xuân bên kia, trong đó có Cố Tịch Nhi, nàng ngẩng đầu cười, chợt nhìn thấy Cố Thập Bát Nương, liền đứng ngay dậy.
“Cố Thập Bát Nương.” Hai hàm răng nghiến kẽo kẹt vào nhau.
Nghe thấy lời của nàng, các thiếu nữ đang ngồi đều đứng lên.
“Cố Thập Bát Nương?” Một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi trong, khoác kiện áo choàng hồng vô cùng xinh đẹp nhướng mày lớn tiếng hỏi, nhìn về phía Cố Tịch Nhi “Tịch Nhi, nàng chính là con chó khiến cho thiếu Tín gia bên đường nhục nhã ngươi sao?”
Bất quá, theo lí mà nói hẳn là cựu chủ nhân bị bán mất cửa hàng là hắn đây mới là người phải tức giận mới phải.
Thẩm An Lâm không khỏi quay đầu lại, xem ra vú già hầu hạ đã khoác thêm áo choàng cho thiếu nữ, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc mắt lại đây một lần nào.
Cố Thập Bát Nương, xuất thân Kiến Khang đời thứ năm Cố thị, nghe nói chính là đệ tử của đại dược sư Lưu Công ở Cẩm Châu.
Thiên kim gia tộc trí thức, đồ đệ thợ thủ công, tuổi vừa vào độ xuân tươi đẹp.
Thực là một người thú vị, Thẩm An Lâm lại nhớ đến ánh mắt vừa rồi, cô nương kì lạ này dường như đối với hắn có chút…địch ý?
Lúc ngước lên thì thấy Cố Thập Bát Nương đã đi theo sau cùng với hai phụ nhân và một thiếu niên.
Hắn đứng im tại chỗ một lúc, rồi thu hồi ánh mắt sải bước đi nhanh.
Một đạo ánh mắt hướng bên này cũng theo bóng dáng hắn đi xa thu hồi lại.
“Cô nương kia có lai lịch gì?” Bên môi Thẩm tam phu nhân ẩn hiện nụ cười, cất bước mà đi, một phụ nhân mặt tròn vội vã đi theo sau lưng bà.
“Có thể khiến cho Liễu Nhiên đại sư đích thân gửi thiếp mời, xem ra không phải người bình thường.” Bà chậm rãi nói.
“Hình như nàng đi cùng Tam nãi nãi của Cố gia, hẳn là người Cố gia?” Phụ nhân phía sau đoán.
“Cố gia có cô nương như vậy?” Thẩm tam phu nhân có chút ngoài ý muốn, bà bước chậm lại, cau mày suy tư, một mặt phân phó cho phụ nhân, “Đi điều tra thêm.” Nói xong lại cười thành tiếng, “Không ngờ Cố gia lại giấu một cô nương như vậy, xem ra việc này, cũng nên nói với lão nhân gia..”
“Vâng” Phụ nhân đáp lời, cũng không dám nói tiếp.
Khóa kinh đã tản từ sớm, Cố Thập Bát Nương dừng bên ngoài Thuận Hòa Đường xuống xe, thấy bên trong có rất nhiều người, họ đều đang đốt giấy để tang, rất là nào nhiệt.
“Có việc gì?” Nàng nhấc chân tiến đến, một bên hỏi Linh Bảo đang vô cùng lo lắng.
Không lẽ là bệnh nhân đến gây chuyện.
Linh Bảo đang khiễng chân nhìn vào bên trong, nghe thấy tiếng hỏi mới phát hiện ra Cố Thập Bát Nương tới.
“Tiểu thư.” Linh Bảo mang khẩn trương nắm lấy cánh tay nàng, “Bành đại thúc muốn chữa trị cho người chết…’
Cố Thập Bát Nương hơi nhíu mày, chợt bật cười.
“Nếu nói có thể trị, vậy là vẫn chưa chết, sao có thể gọi là người chết đây?” Nàng vỗ tay Linh Bảo nói.
“Thật mà” Linh Bảo vội vàng giải thích.
Nguyên lai là Bành Nhất Châm xuất ngoại khám chữa bệnh trở về, đi ngang qua nhà nọ, nhìn thấy người ta đang nâng một lão phụ vào cửa, trong nhà đều đã bắt đầu mặc tang phục, y quán nói rằng đã hết thuốc chữa, hắn nhịn không được lại đến xem, trong lòng có chút nôn nóng muốn thử, không biết ăn nói thế nào, có thể khiến cho nhóm hiếu tử nhà họ đem lão phụ nhân trở về.
“Nếu là trị không khỏi, thì biết làm sao đây?”Linh Bảo lo lắng nói.
“Sinh tử do mệnh, việc thế nào thì chúng ta xử lí theo thế ấy.” Cố Thập Bát Nương đáp.
Linh Bảo quay đầu nhìn nàng.
“Nhìn ta làm gì?” Cố Thập Bát Nương cười nói.
Vị tiểu thư này thực chỉ có mười bốn tuổi thôi sao? Trên thân thể nàng thời thời khắc khắc tỏa ra một loại tĩnh khí, tựa hồ như núi băng biển cạn ở trước mắt cũng không thể khiến nàng động dung.
“Tiểu thư học tập Phật hiệu.” Linh Bảo cười hì hì nói.
Tâm tư tiểu cô nương thế nào giấu diếm được nàng? Cố Thập Bát Nương mỉm cười không nói.
Bên này đột nhiên vang lên tiếng “khụ”.
“Được rồi” Tiếng của Bành Nhất Châm vang lên, phụ họa với âm thanh này, tiếng ho khan vang lên kịch liệt không ngừng, mọi người xôn xao đứng lên, nhìn xem lão phụ một thân áo liệm ho khụ đều ngồi bật cả xuống.
“Thần y, thần y” Nhóm hiếu tử lấy lại tinh thần nhao nhao quỳ xuống cảm tạ.
Bành Nhất Châm một tay vịn lão phụ, một mặt bảo bọn họ đứng dậy, hướng Linh Bảo kêu: “Lấy tử kim đan đến đây..”
Vẻ mặt Linh Bảo khó xử, nhìn Bành Nhất Châm cười khổ: “Đại thúc, chúng ta đâu có thuốc..”
Thuốc do Thuận Hòa Đường bào chế ra, chưa kịp mang lên kệ hàng đã bị cướp sạch.
Bành Nhất Châm cũng nghĩ đến, vỗ đầu cười, “Như vậy các ngươi nhanh đi mua thuốc đến..”
Nhóm hiếu tử ngươi nhìn ta ta nhìn người, rốt cục có một kẻ to gan nói: “Đại phu, nghe nói nơi này của ông bán thuốc cực kì tốt, không bằng liền cho chúng ta dùng..”
Hắn còn chưa dứt lời, lại có người thấp giọng ngăn cản. “Nghe nói thuốc ở đây phải dùng vàng để mua, chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy…”
Cố Thập Bát Nương đứng sau mọi người cất tiếng cười, “Được thôi, chờ một lát, ta đi làm ngay.”
Tầm mắt mọi người bị hấp dẫn qua bên này, quay đầu nhìn xem, chỉ nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ tiến vào nội đường.
Tử kim đan của Cố Thập Bát Nương cũng không lấy quá nhiều bạc của bọn hắn, bán bằng với giá thị trường, người nhà bệnh nhân thấp thỏm bất an mới thấy yên tâm, cởi bỏ tang phục áo liệm, vui mừng ra về.
Bành Nhất Châm đứng trước cửa cảm khái: “Lúc nào cũng có thể sử dụng thuốc của Cố nương tử, thì ở địa phương bình thường nào cũng có thể làm thần y.”
“Nói như vậy không đúng rồi” Cố Thập Bát nương cười nói, “Ngươi vốn là thần y, có dùng thuốc của ta hay không đều như vậy.”
Sau khi đến Kiến Khang, tuy rằng con đường hành y so với ở nông thôn thuận lợi hơn nhiều, nói đến danh tiếng cũng là bình thường, nhưng tiểu nương tử này lại phi thường chắc chắn hắn chính là thần y, Bành Nhất Châm có chút dở khóc dở cười
“Đúng nha, ngươi có thể đem người chết cứu sống, không phải là thần y sao” Linh Bảo nói chen vào, vẻ mặt sùng bái.
“Làm sao là người chết,bất quá chỉ là do đờm nhưng bọn họ lại quá lo lắng, chỉ có thể trách bọ lại gặp phải tên lăng băm xem không ra, kì thật nếu tùy ý đổi đến nhà khác, thì cũng cứu được giống vậy thôi..” Bành Nhất Châm cười nói.
“Bành đại thúc thật khiêm tốn.” Linh Bảo cười theo.
Đang nói chuyện, Lưu Công chấp tay sau lưng đánh đánh đá đá tiến vào, mọi người vội cung kính thi lễ.
Lưu Công khoát tay tự mình đi vào, Cố Thập Bát Nương đi nhanh theo.
“Đem dược liệu này đi bào chế” Hắn ném một bao tải xuống, Cố Thập Bát Nương dạ một tiếng, không dám hỏi nhiều vội tiếp lấy, đây chính là khảo sát kết quả học tập cũng chính là gián tiếp truyền thụ cho nàng.
Nhiều ngày vượt qua trung đoạn của việc bào chế, đến lúc Lưu Công không còn lấy cây gỗ khẽ vào tay nàng, mới tuyên bố toàn bộ dược liệu bào chế đều đồng nhất với nhau.
“Lão bá..” lúc này Cố Thập Bát Nương nhanh chóng đem những nghi vấn trong sách ra hỏi hắn.
Lưu Công kiên nhẫn giải đáp, lại còn tự mình làm mẫu những chỗ khó hiểu cho nàng.
“Ngươi cưỡng bức thấu hiểu sách, nên mới quên đi nội dung của sách, chúng ta làm một chuyến này, mấu chốt chính là thực hành…” hắn nói xong, quay đầu ho khan vài tiếng.
Cố Thập Bát Nương ngại ngùng cười cười, lẽ nào đây chính là duyên cớ hắn không cho gọi là sư phụ? Nhưng trong lòng lại cảm thấy không phải như vậy…
Lão đầu từng bán giả dược này đột nhiên biến hóa nhanh chóng thành đại dược sư bào chế, ảnh hưởng sâu sắc đến nàng, nàng cũng từng đoán lão giả này cùng Lưu Công có quan hệ, nhưng tuyệt không ngờ rằng lại đúng là hắn.
Ngày đó đi ra từ Bảo Hòa Đường, nàng đầy bụng nghi vấn, nhưng Lưu Công lại thản nhiên xua tay, cái gì cũng không nói, thậm chí nàng thử kêu một tiếng sư phụ thì cũng không nể mặt cho phép
“Ta chưa từng nói thu ngươi làm đồ đệ…” Hắn hừ một tiếng nói.
“Ngươi đã từng nói..” Cố Thập Bát Nương cố tình nhắc.
“Ngươi không đáp ứng, chuyện đã qua không tính nữa.” Lưu Công trừng mắt nói.
Nhớ đến hắn thấy mình lại bày ra bộ dáng bị lừa, Cố Thập Bát Nương không dám nhắc đến nữa, không có người muốn thu lại tự nhận mình là đồ đệ người ta, nàng tự giễu cười, một nữ nhân gia cũng không phải là tuyệt đỉnh thông minh.
Nhưng hắn lại giúp đỡ mình, mình nên báo đáp như thế nào đây? Việc hắn làm chỉ xem như nhấc tay, nhưng đối với mình là ân trọng như núi.
Vừa xoa cái cổ ê ẩm vừa bước ra cửa, chợt nghe thấy thanh âm lảnh lót của Linh Bảo truyền đến.
“Ca ca, ca mua cho ta?”
Trong đại đường vẻ mặt Linh Bảo tươi cười giơ lên một chiếc diều hồ điệp xinh đẹp, Linh Nguyên đứng một bên, trong tay còn đang cầm một chiếc diều hình mỹ nhân.
Gió xuân lùa vào ô cửa sổ, mang theo hương vị mùa xuân đến.
“Mấy ngày nay cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời gió này..” Linh Bảo cười nói.
“Đúng là dịp tốt để chơi diều, ta ra bên ngoài thành, thấy rất là náo nhiệt,” Bành Nhất Châm cũng cười, một mặt chỉ vào con diều trong tay Linh Nguyên, “Cái này không rẻ.”
“Đúng vậy đó, ca ca, nó trông thật rất quý.” Linh Bảo nhận thấy, quay đầu hỏi Linh Nguyên.
Bọn họ làm công ở đây, Cố Thập Bát Nương hậu đãi lương bổng, tiền đều ở trong tay Linh Bảo, dựa theo Linh Bảo an bài, bọn họ còn phải mua nhà ở, sau đó còn phải để cho ca ca cưới vợ, cái này cần số tiền rất lớn nha.
Tuy rằng Cố Thập Bát Nương sẽ hào phóng cho bọn họ số tiền đó, nhưng Linh Bảo và Linh Nguyên cảm thấy, không thể làm phiền tiểu thư như vậy, nên bọn họ sống cũng rất tiết kiệm.
“Tiền này ca lấy đâu ra?” Linh Bảo hoài nghi hỏi.
“Không đáng giá bao nhiêu..”Linh Nguyên tránh né không đáp, quay đầu nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang đứng trước cửa, cúi đầu nhỏ giọng thưa tiểu thư.
Linh Bảo bỏ qua nghi ngờ, giơ diều cho nàng xem.
“Diều đẹp lắm!” Cố Thập Bát Nương cười nói, nàng hướng tầm mắt của mình ra cửa.
Tháng ba, đây là thời điểm, nhóm nữ nhi của mỗi nhà đều đi du xuân thả diều, một đời kia nàng cũng đã từng đi, chẳng qua lúc thì làm người hầu hạ cho các tiểu thư Cố Nhạc Sơn gia, lúc sau làm dâu nhà họ Thẩm thì lại phải hầu hạ cho các tiểu thư Thẩm gia..
Nàng chưa từng được tự mình thả diều bao giờ, chỉ bị sai sử đến nỗi rối tung cả đầu óc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy cánh diều đủ màu sắc, giống như các thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì mơn mởn, không trải qua trong cuộc đời nàng.
“Linh Bảo, ngươi cùng ca ca đi chơi diều đi, cho các ngươi nghỉ một ngày” Nàng nhìn Linh Bảo, trên khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ chói chang như mặt trời ban ngày.
“Thật sao?” Tâm tính Linh Bảo dù sao cũng là của một tiểu cô nương, nhất thời cao hứng cười rộ lên.
“Này có gì phải gạt ngươi” Cố Thập Bát Nương tươi cười nói.
Linh Bảo vui vẻ giơ diều xoay vòng vòng.
“Đây là tặng tiểu thư.” Vẫn im lặng nãy giờ, Linh Nguyên đột nhiên lên tiếng, cầm chiếc diều hình mỹ nhân đưa qua.
“Ta cũng có?” Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ, nhìn hắn hỏi lại.
Linh Nguyên gật đầu.
“Vậy cảm ơn!” Cố Thập Bát Nương cười nói, thân thủ tiếp nhận lấy, tỉ mỉ nhìn một lượt, trên mặt tràn đầy ý cười, “Thật đẹp mắt..”
“Tiểu thư, chúng ta cùng đi đi.” Linh Bảo vội vàng nói, trong mắt có chút rầu rĩ.
Lại nói tiếp tiểu thư bất quá cũng chỉ là nữ hài tử mười mấy tuổi thôi, cả ngày lao động vất vả.
“Đây là lần đầu tiên có người tặng diều cho ta” Cố Thập Bát Nương nhìn diều trong tay có chút cảm động.
Bên ngoài cửa vang lên một tiếng ha
“Là ai đoạt vinh quang của ca ca ta đây?” Tiếng cười của Cố Hải vang lên bên ngoài, hắn cất bước tiến vào, cầm trong tay một chiếc diều chim én.
“Thiếu gia” Linh Bảo vui vẻ chào đón, nhìn diều trong tay hắn cười không ngừng.
“Vậy muội muội muốn của ai đây?” Cố Hải cười nói mang theo mấy phần bỡn cợt, quơ quơ diều trong tay.
Linh Nguyên một bên có chút mất tự nhiên.
“Thiếu gia nói đùa..” Thanh âm của hắn trầm thấp.
Lời nói còn chưa dứt đã bị Cố Thập Bát Nương ngắt ngang.
Cố Thập Bát Nương giành lấy con diều trong tay Cố Hải, hai tay cầm hai cái diều quơ quơ, cười nói “ Ai nói chỉ có thể muốn một chiếc diều? Chẳng lẽ còn có người chê nhiều sao?”
Tấm lòng chân thành của mọi người, làm sao có thể ngại nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Linh Bảo không nhịn được nhảy nhót, đề nghị “Thiếu gia cũng tới, chọn ngày không bằng đụng trúng, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
“Như vậy liệu có chậm trễ việc đọc sách của ca ca không?” Cố Thập Bát Nương nhìn về phía Cố Hải.
Cố Hải lắc đầu, “Phong cảnh vừa vặn, ta cũng đang muốn ra ngoài một chút.”
“Vậy đi thôi” Cố Thập Bát Nương tuyên bố.
Bên ngoài thành Kim Xuyên liễu rũ trải dọc hai bên bờ sông, cỏ non bé nhỏ nhuộm vàng, địa thế rộng rãi, đúng là nơi thích hợp để chơi diều.
Thời điểm bốn người Cố Thập Bát Nương đến, đoàn đoàn xe ngựa lớn đang đứng cạnh bờ sông, lớp lớp công tử thiếu niên cưỡi ngựa, mang theo các tiểu tư đội mũ sa lụa mỏng, tụm ba tụm năm, cùng nói chuyện phiếm và ngắm cảnh.
Bầu trời đã có vô số cánh diều đủ kiểu dáng và màu sắc đang bay lượn.
“Là Cố Giải Nguyên!”
Nhiều công tử thiếu niên nhận biết được Cố Hải, lập tức chạy đến đây chào hỏi.
Như vậy nguyên bản là một kẻ vô danh, đột nhiên ngóc đầu trở thành học sinh trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ bằng thân phận Giải Nguyên này, đã xác định chắc chắn ở kì thi trung khó mà trượt.
Người như vậy, đã biết lại còn muốn tiến đến bước giao hảo, không biết tự nhiên muốn đến kết giao, vì thế dẫn đến náo loạn một trận, du xuân trở thành du ngoạn học sinh.
Cố Thập Bát Nương hướng Cố Hải làm dấu hiệu, ý bảo các nàng đi du ngoạn trước, Cố Hải gật gật đầu làm vẻ mặt ý nói ta sẽ đến sau, rồi ra đi.
“Tiểu thư, chúng ta qua bên kia đi.” Linh Bảo như chú chim nhỏ sổ lồng, giơ diều vui vẻ chạy đi.
Muốn tìm được một khoảng trống để chơi diều thật không dễ dàng, bọn họ phải đi qua bên kia sông, mới tìm được một chỗ thích hợp.
“Tiểu thư, cô có chơi không?” Diều của Linh Nguyên sắp bay lên không trung, nàng chạy qua chạy lại, giựt giựt sợi dây trong tay, một mặt nhìn Cố Thập Bát Nương đang ngồi dưới đất xem.
Cố Thập Bát Nương lắc đầu, hai con diều để yên bên người.
“Dễ lắm, cô tới thử xem.” Linh Bảo cười khuyên nàng.
Nhìn bốn phía các nữ tử vui đùa, lại nhìn những cánh diều tự do bay lượn trên bầu trời, Cố Thập Bát Nương có chút động tâm.
Rốt cục nàng cũng đứng lên, Linh Nguyên liền giúp nàng cầm diều, cẩn thận chỉ cho nàng, sau đó bắt chước động tác của Linh Bảo chậm rãi di chuyển.
Linh Nguyên ở bên kia buông diều ra, diều lay động theo chiều gió dần bay lên, trên mặt Cố Thập Bát Nương nở nụ cười tươi tắn, diều kia đột nhiên chao đảo, nàng hốt hoảng liên tục gọi Linh Nguyên.
Linh Nguyên đi nhanh đến bên cạnh, thân thủ giúp nàng kéo dây cước, cùng nàng chạy nhanh lên vài bước.
“Bay, bay nào.” Cố Thập Bát Nương nhìn chiếc diều mỹ nhân đong đưa chậm rãi bay lên, không khỏi cười to.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm, làm cho khuôn mặt sáng bừng lên, Linh Nguyên cũng không nhịn được mỉm cười, cùng nàng dùng tay cùng nàng kéo dây diều.
Gió thổi khiến tóc nàng bay bay, vướng vào cằm mũi Linh Nguyên.
Một trận nhột nhạt ngứa ngáy khiến hắn phải quay đầu nhảy mũi.
Cố Thập Bát Nương quay sang nhìn hắn, lớn tiếng cười to.
“Ta buông tay.”Sắc mặt Linh Nguyên ửng đỏ, nói.
Nhìn chiếc diều dần dần bay lên, Cố Thập Bát Nương luôn miệng ngăn cản, “Vạn nhất nó rơi xuống thì thật đáng tiếc.”
“Làm sao có thể?” Linh Nguyên nở nụ cười, nhưng cũng không có buông tay, mà cùng Cố Thập Bát Nương đổi vị trí tay, làm cho nàng quen dần động tác.
Linh Bảo cách đó không xa nhìn hai người ý cười vui sướng, vừa muốn cười lại vừa như than thở.
Mà năm sáu cô gái vui đùa du xuân bên kia, trong đó có Cố Tịch Nhi, nàng ngẩng đầu cười, chợt nhìn thấy Cố Thập Bát Nương, liền đứng ngay dậy.
“Cố Thập Bát Nương.” Hai hàm răng nghiến kẽo kẹt vào nhau.
Nghe thấy lời của nàng, các thiếu nữ đang ngồi đều đứng lên.
“Cố Thập Bát Nương?” Một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi trong, khoác kiện áo choàng hồng vô cùng xinh đẹp nhướng mày lớn tiếng hỏi, nhìn về phía Cố Tịch Nhi “Tịch Nhi, nàng chính là con chó khiến cho thiếu Tín gia bên đường nhục nhã ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.