Dược Hương Trùng Sinh

Chương 241: Giam giữ

Hi Hành

02/07/2018

Edit: QR2

"Cho nên ta có thể được phong vị, là bởi vì ta thích hợp, bởi vì toàn bộ gia tộc Bình Dương Hầu chúng ta đều rất nghe lời, đây là thứ chúng ta nên có được." Quận chúa Bạch Ngọc khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói.

"Đúng vậy." Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài: "Các ngươi sống cũng không dễ dàng." Nói xong nàng lại ngẩng đầu lên: "Nhưng mà ta sống cũng không dễ dàng, tất cả mọi người sống đều không dễ dàng…”

"Ngươi cái gì cũng không có, cho nên cái gì cũng không đáng, lần này ngươi thua mới có thể thua luôn cả tính mạng…" Quận chúa Bạch Ngọc đi đến, gần như dán sát mặt vào gương mặt Cố Thập Bát Nương, dùng âm thanh chỉ hai người họ mới có thể nghe rõ, lạnh lùng nói: "Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu ngươi không nên đấu với ta!"[QR2][diendanlequydon]

"Ta không phải là ngươi hiểu được nhiều điều…" Cố Thập Bát Nương cũng nói nhỏ, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười lạnh như vậy: "Nhưng mà, chuyện ta hơn ngươi chính là… Vận may…”

Ánh mắt quận chúa Bạch Ngọc sáng lên, mỉm cười giễu cợt.

"Vận may?" Nàng nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn về hướng cung điện:"Quên nói cho ngươi biết, lúc nãy thái hậu đã phái người thông báo cho thái tử điện hạ quyết định xử phạt ngươi rồi… Thái tử điện hạ nói…"

Khóe miệng của nàng mỉm cười, bên tai Cố Thập Bát Nương nói từng chữ từng chữ: "Tất cả đều do nương nương định đoạt."

Cố Thập Bát Nương cười, lắc đầu.

"Ta nói vận may cũng không phải cái này…" Nàng vừa nói vừa nhấc chân đi qua người quận chúa Bạch Ngọc: "Chuyện này, về sau ngươi mới có thể hiểu…" Nói xong nàng dừng lại một chút rồi cong khóe miệng mỉm cười: "Quận chúa, ta hiểu rõ, lần này ta sẽ phải bỏ ra một cái giá vô cùng cao, chịu sự khốn đốn, một năm, hai năm, hoặc là…"

Nàng vừa nói chuyện vừa giơ ngón tay lên đếm, trong miệng đếm từng năm vô cùng quỷ dị.

Quận chúa Bạch Ngọc cau mày.

"Hoặc là năm năm…" Cố Thập Bát Nương nói tiếp, nghiêng đầu nhìn nàng: "Nhưng mà, ngươi vô cùng có khả năng bỏ ra cả đời để trả giá, ta dùng thời gian nhất thời đổi một đời với ngươi, ngươi nói xem, người nào đáng giá, người nào không đáng giá?"

"Thật là chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!" Quận chúa Bạch Ngọc cười lạnh.

Cố Thập Bát Nương mỉm cười, nhìn nàng một lần nữa, cũng không cần nội thị dẫn đường, tự động bước nhanh ra ngoài.

Hoàng nội thị nhận trà nóng từ trong tay cung nữ, khoát tay, các cung nữ hiểu ý, cúi đầu im lặng lui ra ngoài.

Chỗ này là một tiểu cung điện, do Hoàng đế thương xót thái tử xử lý chính sự khổ cực, cố ý để cho ngài dùng làm nơi nghỉ ngơi hằng ngày, chính sảnh của nơi này ở hướng nam, hàng ngày ở trong thư phòng cũng có trà cụ.

Lúc này Văn Quận Vương đang ngồi trước bàn, thân thể khẽ ngửa ra sau, dựa vào ghế, hai mắt hơi nhắm để dưỡng thần.

Hoàng nội thị không dám quấy nhiễu, hắn biết, ở trên triều đình này ngồi lên nửa ngày cũng không phải là cuộc sống thoải mái, những quan văn và võ tướng kia, người người đều có học thức, có mưu kế, có thủ đoạn, nói chuyện với những người này, hay là nghe bọn hắn nói chuyện, ngay cả ngươi là thiên tử, nắm giữ quyền thế tối cao trong thiên hạ, nói một không hai, không cẩn thận cũng sẽ bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, để quyền thế trong tay ngươi tùy ý cho họ sử dụng.

Hoàng nội thị cẩn thận đứng ở bên cạnh, nhớ tới chuyện lúc nãy đột nhiên thấy cô nương kia, trong lòng không nhịn được tức giận, Điện hạ đã quá mệt mỏi, nữ nhân này còn cố tình gây chuyện! Quá không hiểu chuyện! Quả nhiên biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nhưng mà như vậy cũng tốt, bằng không nếu tương lai thật sự vào cung, còn không biết gây ra bao nhiêu phiền toái, chỉ là đã phụ một mảnh tâm ý của điện hạ…

Trong lòng hắn suy nghĩ lung tung, không biết đã qua bao lâu, thấy thân hình thái tử hơi động, cầm ly trà lên.

"Điện hạ, trà đã lạnh, lão nô đi đổi một ly khác…" Hoàng nội thị vội vàng nói.

"Không cần…" Văn Quận Vương cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Chỉ chớp mắt, thời tiết đã ấm áp, tính ra thì cách lần trước không được bao lâu…"

Hoàng nội thị theo bản năng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mặc dù đã đến mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lẽo, lần trước? Lần trước nào?

Ánh mắt Văn Quận Vương cũng nhìn bên ngoài cửa sổ, hơi thất thần.

"Ngươi đến Hình bộ…” Văn Quận Vương chợt nói.

Hoàng nội thị lấy lại tinh thần, nhất thời không kịp phản ứng.

"Tìm một cái viện đơn độc, có thể giám thị có thể nghe lén…" Văn Quận Vương nói tiếp: "Nhưng mà, một là không cho phép dụng hình, hai là không cho phép nhục nhã, ba là không cho…"

Hắn nói tới đây hình như cảm thấy chính mình nói hơi dài dòng, khóe miệng hơi cong một chút, mỉm cười yếu ớt.

Nụ cười này chợt thoáng qua.

Hoàng nội thị chớp mắt mấy cái, mặc dù trong nội tâm hiểu rõ những gì hắn nói, nhưng nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi một câu: "Điện hạ đang nói đến Cố nương tử?"

Văn Quận Vương nhìn hắn.

"Hãy nói cho bọn hắn biết, là cô* phân phó." Hắn ngắn gọn nói.

*Cô: Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

Hoàng nội thị cảm thấy veaf trong dự liệu cũng ngoài dự liệu, vẻ mặt biến đổi một lúc.

"Điện hạ… Không tức giận?" Hắn không nhịn được hỏi lại.

Kể từ lần trước gặp cô nương đó, sắc mặt ngài vẫn luôn không tốt, hôm nay lại xảy ra chuyện như thế… Đợi chút… Lần trước…

Trong đầu Hoàng nội thị linh quang chợt hiện ra, khi đó là tháng giêng, thời tiết vẫn còn rét lạnh…



Chao ôi! Này! Hoàng nội thị không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình.

"Tại sao lại tức giận? Tức giận chuyện gì?" Văn Quận Vương nhìn hắn, cau mày hỏi.

Hoàng nội thị cười hắc hắc, lại đưa tay nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình.

"Lão nô lắm mồm!" Hắn cười nói: "Lão nô phải đi ngay… An bài thỏa đáng."

Nói xong từ từ lui ra ngoài.

Văn Quận Vương nhìn bóng dáng của hắn biến mất, khẽ sững sờ rồi lấy lại thần, đặt ly trà trong tay xuống, cầm một cuốn sách bên cạnh lên xem.

Ngày hôm sau, sau khi các nha dịch hung thần ác sát của Hình Bộ đến thăm, những người thỉnh thoảng ngó dáo dác để dò thăm tin tức phát hiện trước cửa Cố gia bị dán giấy niêm phong, chuyện này đồng nghĩa với việc Cố Gia ở kinh thành bị kết tội có dính líu đến những kẻ khả nghi, bị Hình bộ niêm phong, tin tức này nhanh chóng truyền ra.

"Nguy rồi nguy rồi…" Tam công tử Bảo Định Hầu nóng nảy bước vào cửa phòng, bất chấp cởi trên người áo choàng xuống, phất tay đuổi nha hoàn ra ngoài.

Cố Lạc Nhi nghe tiếng, từ trong nhà đi ra.

"Thế nào?" Nàng hỏi.

"Hải ca nhi bị tống giam rồi…" Tam công tử Bảo Định Hầu nhỏ giọng nói.

Đột nhiên vẻ mặt Cố Lạc Nhi thay đổi.

"Vậy Cố Thập Bát Nương thì sao?" Nàng run run hỏi: "Cũng bị giam vào đại lao à?"

Tam công tử Bảo Định Hầu lắc đầu, quan tâm đưa tay dìu nàng ngồi xuống: "Nàng đừng vội…"

"Nói mau đi!" Cố Lạc Nhi chợt đứng lên, bắt lấy cánh tay của hắn, nếu như không phải là y phục dày, móng tay cũng muốn bấm sâu vào trong thịt của hắn.

"Bởi vì là nữ quyến, cho nên không có giam chung một chỗ…" Tam công tử Bảo Định Hầu nhíu mày, cảm thấy đau đớn nhưng cũng không nói lời nào. Dù sao chuyện như vậy đối với toàn bộ Cố thị mà nói chính là chuyện vô cùng to lớn, nếu xử lý không tốt toàn bộ sẽ bị dính líu, Cố Lạc Nhi có phản ứng này cũng là chuyện rất bình thường.

Hắn tự mình cầm tay Cố Lạc Nhi, nhẹ nhàng vỗ về làm dịu cảm xúc của nàng.

"Nữ quyến thì thế nào? Nữ quyến nên…” Cố Lạc Nhi hất tay phu quân ra, giận dữ nói, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Không cần phải nói, nhất định là do người khác cố ý sắp xếp… Nữ nhân đáng chết này! Đến lúc này rồi mà vẫn có người đối xử như thế!

Cố Lạc Nhi dùng sức nắm chặt hai bàn tay.

"Thật ra thì, cũng không nhất định là sẽ có chuyện…” Tam công tử Bảo Định Hầu lại nhỏ giọng an ủi thê tử.[QR2][diendanlequydon]

Bỗng nhiên Cố Lạc Nhi ngẩng đầu, dữ tợn nhìn hắn.

Tam công tử Bảo Định Hầu hơi sửng sốt, nói chuyện hơi lắp bắp.

"... Đợi thẩm tra rõ ràng.... Hải ca nhi người thế nào chúng ta rõ ràng, mọi người cũng đều rõ ràng… Hắn là người quân tử, quân tử không tư lợi chỉ vì đại nghĩa, hắn chỉ cầu mong luật pháp đưa ra phán xét, chứ cũng không phải là người thay trời hành đạo…" Tam công tử Bảo Định Hầu nhẹ nhàng nói: "Cho nên, bây giờ bị giam vào đại lao cũng chỉ là tình thế bắt buộc… Đến lúc đó điều tra rõ ràng là được… Nàng đừng lo lắng…"

Thiếp không lo lắng! Thiếp không lo lắng! Trong lòng Cố Lạc Nhi hung hăng lặp đi lặp lại những lời này.

"Về phần Thập Bát Nương muội muội...."

Lời nói của phu quân truyền vào trong tai, ánh mắt Cố Lạc Nhi lạnh giá, mấp máy môi cũng không nói gì.

"... Dù sao muội ấy cũng có dính líu đến muội muội của tặc phỉ… Ý triều đình muốn dùng nàng dẫn dụ muội muội của tặc phỉ xuất hiện rồi mới tiếp tục định đoạt…" Tam công tử Bảo Định Hầu nói nhỏ: "Cho nên bị nhốt một mình…”

"Bắt giam bao lâu?" Cố Lạc Nhi vội vàng hỏi.

"Chuyện này…" Vẻ mặt Tam công tử Bảo Định Hầu tối sầm lại, khẽ thở dài.

Một năm, hai năm, hoặc là cả đời… Ai có thể nói trước được.

"Mấy ngày nay chắc là chúng ta sẽ bị triệu tập để tra hỏi, đến lúc đó nàng đừng sợ, biết cái gì thì nói cái đó…” Tam công tử Bảo Định Hầu nói nhỏ.

"Vâng, thiếp đã hiểu rõ." Cố Lạc Nhi mím chặt đôi môi, ánh mắt sáng lấp lánh có sự kích động khó che giấu.

Thiếp nhất định nói thật tốt, có sao nói vậy, tuyệt đối không giấu giếm!

Những vụ án tương tự như vậy ở kinh thành cũng không có gì xa lạ, các loại trình tự và các bước để phá án cũng được Hình Bộ nắm rõ, nhưng đối với mỗi vụ án liên quan đến gia đình hay gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ đều là những tiếng sấm to làm mọi người hoảng sợ, Cố Gia Kiến Khang mới trở lại bình thường không lâu, lập tức lại trở nên u ám ảm đạm.

Nhìn Cố Lạc Nhi vén mành đi vào, mấy cô nương trong phòng vẻ mặt hoảng sợ, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau đều dừng lại.

"Đường tỷ… " Mọi người cùng lên tiếng chào hỏi.

Mấy năm không thấy, tỷ muội đã từng cùng nhau chơi đùa cũng đã đổi sang trang phục phụ nhân, gả làm thê tử người khác nhưng cũng không chỉ đơn giản là tát nước ra ngoài như vậy, nhà mẹ đẻ lợi hại có quan hệ trực tiếp đến số mạng của họ ở phu gia.



"…Hôm đó chúng ta đều tiếp xúc qua với tên tặc phỉ kia…" Cố Lạc Nhi nhìn chung quanh, mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, giống như đang đảo ngược thời gian, trên mặt mấy cô nương hiện lên sự buồn bã, ngày đó là lần đầu tiên họ đối mặt trực tiếp với Cố thập Bát Nương, nhận được sự rung động đến tận lúc này vẫn chưa kết thúc, hơn nữa có thể kéo dài cả đời.

Sự sung sướng như vậy biểu đạt sự tức giận có lẽ so với việc dùng sự vui sướng biểu đạt vui sướng càng khó hơn, cũng càng làm cho người ta vui vẻ hơn.

"… Đúng vậy, ai ngờ được nàng ta cũng có một ngày như thế..." Cố Tịch Nhi mở miệng nói: "Sớm biết như vậy, lúc ấy nên đánh chết nàng ta!"

Nàng gả cho lão thương nhân đó, dù thế nào đi nữa trên mặt đều có mấy phần tục khí, không còn vẻ đẹp tự nhiên như lúc còn là cô nương.

Cố Lạc Nhi hơi chán ghét nhìn nàng, cũng không đáp lại lời nàng nói.

“… Những chuyện đã qua thì không nên nhắc lại…” Cố Lạc Nhi nói tiếp, nhìn lướt qua các vị tỷ muội, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay: "Quan phủ sẽ tới tra hỏi, đến lúc đó, mọi người cần phải nói thật…"

"Nói gì, chúng ta có biết cái gì đâu?"

"Đúng vậy, chỉ gặp hắn một lần, ngay cả hắn trông như thế nào muội cũng không thấy rõ đấy…"

Mấy tỷ muội rối rít nói nhỏ.

"Nói gì? Khi đó có thể thấy thật rõ ràng, tên tặc phỉ này và Cố Thập Bát Nương có quan hệ không tầm thường…" Cố Lạc Nhi chậm rãi nói: "Ai ai cũng có thể thấy được, bọn họ chính là tình chàng ý thiếp…"

Lời này vừa nói xong, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn sang.

"Đường tỷ... Tỷ nói cái gì?" Có người chần chờ rồi hỏi.

Ánh mắt Cố Lạc Nhi sắc bén nhìn về phía người nói chuyện: "Tỷ nói không đúng sao? Chẳng lẽ các muội không thấy lúc ấy tiểu tử kia che chở Cố Thập Bát Nương thế nào sao? Chúng ta chỉ nói nàng một câu, tiểu tử kia đã muốn động thủ đánh chúng ta… Trước kia chúng ta là những cô nương chưa lấy chồng, không tiện suy đoán những việc này, nhưng bây giờ, các muội vẫn chưa rõ sao."

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

"Hai năm qua Cố Gia chúng ta tai họa không ngừng…" Cố Lạc Nhi nói chậm lại, chậm rãi nói: "Chịu không nổi giày vò nữa… Cho nên đây là thời điểm tráng sĩ chặt tay, con thằn lằn đứt đuôi rồi… Một nhà họ làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, nên để họ tự chịu trách nhiệm… Tuyệt đối không thể kéo toàn tộc Cố Gia chúng ta vào vực sâu!"

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, mọi người hoặc nhìn nhau, hoặc cúi đầu, rõ ràng là trong lòng đang cân nhắc.

"Đường tỷ, tỷ nói vậy là không đúng…” Cố Tịch Nhi chợt nói.

Ánh mắt Cố Lạc Nhi lóe lên, rốt cuộc dời tầm mắt qua: "A, tại sao tỷ nói không đúng rồi hả?"

“Muội cảm thấy mặc kệ lúc trước có chuyên như tỷ nói hay không, cho dù thật sự có, lúc này chúng ta cũng tuyệt đối không thể nói như vậy." Cố Tịch Nhi vừa nói, vừa kéo ống tay áo hơi nhăn.

"Muội thì biết cái gì?" Sắc mặt Cố Lạc Nhi không vui, cau mày lườm nàng.

"Muội đương nhiên không biết nhiều lắm, nhưng mà muội hiểu họ hàng luôn có những chuyện ẩn giấu, trước không nói là ẩn hay không ẩn, nhưng đoạn tuyệt không có nghĩa là thêm dầu vào lửa, hoạ vô đơn chí như tỷ vừa nói!" Cố Tịch Nhi nhìn Cố Lạc Nhi nói: "Đường tỷ, một nhà Thập Bát Nương xui xẻo, đối với chúng ta có ích lợi gì?"

"Muội cũng biết nàng xui xẻo đối với chúng ta không có chỗ tốt…" Cố Lạc Nhi dựng thẳng lông mày nói: "Muội có biết bọn họ phạm phải tội gì hay không? Ám sát quan viên nhất phẩm! Che giấu tặc phỉ! Chính là đồng đảng! Đó là tử tội! Chẳng lẽ cũng bởi vì một nhà bọn họ kết bạn sai người, toàn gia tộc chúng ta sẽ phải chôn theo sao?"

Cố Tịch Nhi bị nàng quát run lên, thưa dạ mấy tiếng rồi cúi đầu.

"Mặc kệ chúng ta làm chứng hay không làm chứng, nhà nàng đều khó thoát được tội đấy! Chuyện triều đình các muội không hiểu, tỷ chỉ nói cho các muội biết, tất nhiên nếu như chuyện này càng náo càng lớn, càng tra liên lụy càng nhiều…" Cố Lạc Nhi lạnh giọng nói, ánh mắt lần lượt lướt qua những cô nương này, phẩy tay áo, ngồi xuống: "Các muội… Suy nghĩ thật kỹ đi!"

Bên trong phòng lần nữa chìm vào yên tĩnh.

"Đường tỷ…" Có người lên tiếng, nàng mím môi, giọng nói hơi run rẩy, nhưng cũng không chần chờ: "Muội không hiểu những chuyện này… Nhưng mà… Muội vẫn cảm thấy… Không thể cũng không nêm làm như vậy…"

Sắc mặt Cố Lạc Nhi lập tức cứng đờ, dựng thẳng lông mày nhìn về phía nàng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã lại có người lên tiếng.

"Đúng vậy… Đường tỷ, muội cũng cảm thấy không nên làm như vậy..."

"Đúng, người nọ chính là người làm Cố Thập Bát Nương thu nhận… Cũng không phải hạ nhân…”

"Đúng vậy, còn cầm tiền thuốc của Thập Bát Nương đi đánh bạc đấy…"

Các cô nương đều lần lượt lên tiếng nói chuyện, sắc mặt Cố Lạc Nhi càng ngày càng khó coi.

"Các ngươi!" Cố Lạc Nhi bực tức đứng dậy, cắn môi nhìn những cô nương này.

"Đường tỷ…" Mấy cô nương cũng đều nhìn về phía Cố Lạc Nhi, ánh mắt lấp lánh: "Đây chính là sự thật, tỷ cũng không nên nhớ nhầm, đến lúc đó hại mọi người đối với tỷ cũng không có chỗ nào tốt…"

Cố Lạc Nhi giận tím mặt, bàn tay đặt phía trước khẽ phát run.

"Tốt lắm…" Tầm mắt của nàng lướt qua mọi người, cười lạnh châm chọc: "Cố Lạc Nhi ta không giống trước kia, lời nói của ta cũng không được coi là gì…”

Đây chính là những người trước kia mình nói đông tuyệt đối không người nào dám nói tây, nói thơm không ai dám nói thối, đây chính là những người trước kia hao tổn tâm trí phía sau tiếp cận, phía trước nịnh bợ mình, sau khi phụ thân mình rơi đài, người đi trà lạnh, hướng gió đại chuyển…

"Vậy tùy các ngươi! Chỉ mong tương lai đừng khóc lóc đến cầu xin ta!" Cố Lạc Nhi cười lạnh, phẩy tay áo bỏ đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Hương Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook