Chương 230: Khơi mào
Hi Hành
04/06/2018
“Lui xuống đi..” Nghe A Tứ nói xong, Cố Thập Bát Nương bất động một hồi lâu, không nói thêm lời nào nữa.
Sáng sớm, khi tiểu nha hoàn đẩy cửa tiến vào dọn dẹp, chợt kinh hoảng.
“Tiểu thư..sớm vậy mà…người…người đã dậy rồi sao..” Tiểu nha hoàn lắp bắp hỏi, nhưng hỏi xong nàng mới thấy mình có chút sai lầm, nhìn bộ dáng tiểu thư giống như đã ngồi vậy suốt một đêm.
“Trời đã sáng rồi sao?” Cố Thập Bát Nương chợt hỏi, đứng lên, nhưng không có cất bước đi.
Tiểu nha hoàn chần chừ một chút, do dự có nên tiến lên đỡ nàng hay không.
Cố Thập Bát Nương di chuyển có chút cứng nhắc, từ từ bước ra khỏi phòng, đi đến hậu viện, tiểu nha đầu đi theo nàng, đến lúc nhìn thấy tiểu thư bước vào phòng bào chế thuốc.
Phòng bào chế thuốc không phải là nơi bọn họ tiến vào, tiểu nha đầu dừng chân, đứng dưới mái hiên đợi,
Cố Thập Bát Nương vào phòng bào chế, cũng không đụng vào những dụng cụ đang nằm ngay ngắn tren bàn, mà đi qua kho dược liệu, bên sau kho dược liệu treo một tấm màng mỏng, Cố Thập Bát Nương xốc màng lên, trong đây có một mật thất nho nhỏ, được chong đèn vàng mơ màng chiếu xuống một cái bàn có nến cùng tế phẩm.
Cố Thập Bát Nương quỳ xuống dập đầu, xong cũng không có đứng dậy, mà đặt xuống một tấm bài vị, trên mặt trống trơn, nàng quỳ trên mặt đất, dùng tay làm bút vạch lên trên, ngón tay dùng lực mài trên mặt tấm bài vị, đến nỗi móng tay trắng bệch, trong mật thất an tinh không nghe nổi một tiếng động.
Không biết lặp đi lặp lại như vậy bao lâu Cố Thập Bát Nương mới đứng dậy, đem bài vị đặt lên chỗ trống có ghi Cố Sư vị Lưu Bất Tài.
Bình Dương hầu phủ, bên trong phòng Bạch Ngọc Quận Chúa, nàng một thân y phục hoa mỹ nằm trên đệm, chuyên tâm thêu một bức Kim Phượng, khóe miệng còn vương lên nụ cười nhẹ, mềm mại ngọt ngào, khiến bầu không khí rất ấm áp.
Chợt bên ngoài cửa có một kẻ xông vào, kèm theo một luồng hơi lạnh lan tỏa vào bên trong.
Bạch Ngọc Quận Chúa khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn thấy là Trần mama, sắc mặt mới có chút dịu lại.
“Sao quay lại rồi?” Nàng hỏi, “Chung phu nhân đâu..”
“Chung phu nhân đi gặp lão phu nhân rồi..” Trần mama cười nói, “Quận chúa, có tin tốt..”
Nghe bà ta kể lại, Bạch Ngọc Quận Chúa cũng không mấy ngạc nhiên.
“Việc này thì sao..” Nàng hỏi, tay vẫn tiếp tục thêu Kim Phượng, “Ngươi nói, một đứa nha đầu, cũng không phải chủ tớ, không có chứng cứ nàng ta có quan hệ tới vụ ám sát này,các ngươi tự tiện đoán cũng được, chẳng lẽ người của Chu gia không biết sao, còn đến lượt các ngươi trở về bẩm báo sao?”
“Quận chúa, đương nhiên chúng ta biết.” Trần mama cười nói, một mặt tiến lên phía trước, “Bất quá đây quả thật là cơ hội tốt để bắt nha đầu kia…”
“A..’ Bạch Ngọc Quận Chuấ không chút để ý, thuận miệng đáp, “Bắt như thế nào..?”
“Nô tỳ khẳng định, Linh Bảo nha đầu kia, Cố Tương nhất định biết…” Trần mama nhỏ giọng nói.
“Thì sao? Bệ hạ che chở ca ca nàng, thái tử điện hạ che chở nàng, các ngươi muốn ta đi mạo phạm thánh ý.” Bạch Ngọc Quận Chúa chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn Trần mama, “Ta nói các ngươi ở nhà tiện tì kia mấy ngày liền trở nên hồ đồ rồi?”
Trần mama bị nàng nói ngược lại sắc mặt có chút ngượng.
“Đương nhiên không phải, tục ngữ nói có tật giật mình, trong lòng nô tỳ biết, các nàng cũng biết, bây giờ đều dựa vào thánh quyến mới có thể tránh khỏi thẩm tra..” Trần mama cười nói, “Cho nên..”
Sáng sớm, khi tiểu nha hoàn đẩy cửa tiến vào dọn dẹp, chợt kinh hoảng.
“Tiểu thư..sớm vậy mà…người…người đã dậy rồi sao..” Tiểu nha hoàn lắp bắp hỏi, nhưng hỏi xong nàng mới thấy mình có chút sai lầm, nhìn bộ dáng tiểu thư giống như đã ngồi vậy suốt một đêm.
“Trời đã sáng rồi sao?” Cố Thập Bát Nương chợt hỏi, đứng lên, nhưng không có cất bước đi.
Tiểu nha hoàn chần chừ một chút, do dự có nên tiến lên đỡ nàng hay không.
Cố Thập Bát Nương di chuyển có chút cứng nhắc, từ từ bước ra khỏi phòng, đi đến hậu viện, tiểu nha đầu đi theo nàng, đến lúc nhìn thấy tiểu thư bước vào phòng bào chế thuốc.
Phòng bào chế thuốc không phải là nơi bọn họ tiến vào, tiểu nha đầu dừng chân, đứng dưới mái hiên đợi,
Cố Thập Bát Nương vào phòng bào chế, cũng không đụng vào những dụng cụ đang nằm ngay ngắn tren bàn, mà đi qua kho dược liệu, bên sau kho dược liệu treo một tấm màng mỏng, Cố Thập Bát Nương xốc màng lên, trong đây có một mật thất nho nhỏ, được chong đèn vàng mơ màng chiếu xuống một cái bàn có nến cùng tế phẩm.
Cố Thập Bát Nương quỳ xuống dập đầu, xong cũng không có đứng dậy, mà đặt xuống một tấm bài vị, trên mặt trống trơn, nàng quỳ trên mặt đất, dùng tay làm bút vạch lên trên, ngón tay dùng lực mài trên mặt tấm bài vị, đến nỗi móng tay trắng bệch, trong mật thất an tinh không nghe nổi một tiếng động.
Không biết lặp đi lặp lại như vậy bao lâu Cố Thập Bát Nương mới đứng dậy, đem bài vị đặt lên chỗ trống có ghi Cố Sư vị Lưu Bất Tài.
Bình Dương hầu phủ, bên trong phòng Bạch Ngọc Quận Chúa, nàng một thân y phục hoa mỹ nằm trên đệm, chuyên tâm thêu một bức Kim Phượng, khóe miệng còn vương lên nụ cười nhẹ, mềm mại ngọt ngào, khiến bầu không khí rất ấm áp.
Chợt bên ngoài cửa có một kẻ xông vào, kèm theo một luồng hơi lạnh lan tỏa vào bên trong.
Bạch Ngọc Quận Chúa khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn thấy là Trần mama, sắc mặt mới có chút dịu lại.
“Sao quay lại rồi?” Nàng hỏi, “Chung phu nhân đâu..”
“Chung phu nhân đi gặp lão phu nhân rồi..” Trần mama cười nói, “Quận chúa, có tin tốt..”
Nghe bà ta kể lại, Bạch Ngọc Quận Chúa cũng không mấy ngạc nhiên.
“Việc này thì sao..” Nàng hỏi, tay vẫn tiếp tục thêu Kim Phượng, “Ngươi nói, một đứa nha đầu, cũng không phải chủ tớ, không có chứng cứ nàng ta có quan hệ tới vụ ám sát này,các ngươi tự tiện đoán cũng được, chẳng lẽ người của Chu gia không biết sao, còn đến lượt các ngươi trở về bẩm báo sao?”
“Quận chúa, đương nhiên chúng ta biết.” Trần mama cười nói, một mặt tiến lên phía trước, “Bất quá đây quả thật là cơ hội tốt để bắt nha đầu kia…”
“A..’ Bạch Ngọc Quận Chuấ không chút để ý, thuận miệng đáp, “Bắt như thế nào..?”
“Nô tỳ khẳng định, Linh Bảo nha đầu kia, Cố Tương nhất định biết…” Trần mama nhỏ giọng nói.
“Thì sao? Bệ hạ che chở ca ca nàng, thái tử điện hạ che chở nàng, các ngươi muốn ta đi mạo phạm thánh ý.” Bạch Ngọc Quận Chúa chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn Trần mama, “Ta nói các ngươi ở nhà tiện tì kia mấy ngày liền trở nên hồ đồ rồi?”
Trần mama bị nàng nói ngược lại sắc mặt có chút ngượng.
“Đương nhiên không phải, tục ngữ nói có tật giật mình, trong lòng nô tỳ biết, các nàng cũng biết, bây giờ đều dựa vào thánh quyến mới có thể tránh khỏi thẩm tra..” Trần mama cười nói, “Cho nên..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.