Chương 114: Xuân đến
Hi Hành
04/07/2016
Sự tình Lưu Công xuất hiện qua đi, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, tựa hồ sự tình một ngày kia chưa từng xảy ra, nhưng bầu không khí của toàn bộ dược hành ở Kiến Khang thành đều trở nên hưng phấn dị thường, tin tức Lưu Công xuất hiện cũng truyền khắp Đại Chu.
Lưu Công biến mất đã mười năm đột nhiên tái hiện nhân gian, này xác thực là sự kiện lớn.
Thời gian một tháng bất tri bất giác qua đi, mùa đông thối lui, nhượng lại cho mùa xuân mang theo một trận mưa phùn chậm rãi mà đến, bên trong Kiến Khang thành được bao phủ bởi một mảnh tươi mát.
"Xin lỗi ngày hôm nay đã hết dược của Cố nương tử."
Trong đại sảnh, Linh Bảo vẻ mặt hàm chứa ý cười, lặp đi lặp lại câu nói này, trên kệ trống rỗng.
"Lại không còn?", bảy tám người một mặt ảo não, "Ngày mai nhất định phải đến sớm..."
Đám người tản đi, Linh Bảo cầm một tấm biển "Thuốc đã bán hết" đi ra ngoài cửa nhón chân muốn treo lên.
Một đôi bàn tay đưa đến, thay nàng treo lên.
Linh Bao ngoái cổ lại nhìn, bóng người màu xanh đậm đã cất bước tiến vào nội đường.
"Thiếu gia, người sao lại đến đây rồi?" Linh Bảo cười hì hì đi vào theo, đưa tay tiếp nhận áo choàng Cố Hải cới xuống, mặt trên đã bị nước mưa phùn phủ kín, vội tung ra hong cho khô.
"Cùng mấy người đồng học đội mưa, vừa vặn đi ngang qua." Cố Hải nở nụ cười, hắn quét mắt nhìn bên trong một cái, bất quá trên mặt nhưng là ý cười không dứt, "Bành đại thúc lại ra ngoài chuẩn bệnh?"
Linh Bảo bưng ly trà đưa cho hắn, gật đầu.
Từ sau khi Lưu Công trở lại, Cố Thập Bát Nương càng thêm bận rộn, hầu như là ngày đêm ở đây liên tục bào chế dược liệu, nói là nguyên tắc của sư phó bào chế, người ngoài chưa qua cho phép, không thể vào hậu đường, bởi vậy nên Cố Hải chỉ ngồi ở tiền đường, nói chuyện với Linh Bảo.
Cà lộc cà lộc
Tiếng vó cùng tiếng kẽo kẹt của xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa, một trận thanh âm lanh lảnh bùng nổ, một cái bóng người xanh um vọt vào, một *tiểu nha đầu ở phía sau cầm ô đuổi theo, trong đại sảnh có cỗ mùi thơm thoang thoảng tản ra.
*Tiểu nha đầu ở đây >không phải là nha hoàn
"Ồ, sao mà lại trống vắng như vậy, người đâu? Mọi người chạy đi đâu hết rồi?' Tiếng hờn dỗi của thiếu nữ vang lên.
Linh Bảo cùng Cố Hải ngừng nói chuyện, nhìn về phía người vừa tới.
Đây là một nữ tử trẻ khoảng tầm mười mấy tuổi, càng thật bất ngờ, còn là một người nhìn rất quen mắt, Cố Hải hơi nhíu mày lại, hắn cũng không có đứng dậy mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
"Vị tiểu thư này là tới bốc thuốc hay chuẩn bệnh..." Linh Bảo vộ đến đón, mỉn cười bắt chuyện
Nàng nói còn chưa dứt lời thì bị nữ hài tử kia trừng mắt một cái.
"Người là ở đâu chui ra? Sao lại đưa một tiểu nha đầu đến trông coi cửa hàng thế này?" Nử tử trẻ tuổi cau mày nói, ánh mắt rơi xuống Cố Hải đang ngồi ở một bên, sững sờ ngay đó, hai con mắt lập lòe, "Hình như ta đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi thì phải..."
Nàng hơi nghiêng đầu nhíu lại mày liễu, nhìn qua đặt biệt kiều mị.
"Thuốc đã bán hết, đại phu cũng không có ở đây, thỉnh tiểu thư ngày mai hẳn đến" Cố Hải đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói
"Ngươi là ai nha?" Nữ tử trẻ tuổi ngoác miệng ra, quét mắt nhìn qua quầy hàng, quả nhiên trống rỗng, không khói kinh ngạc.
"Chuyện này...chuyện này..." Nàng bước qua vài bước muốn xác thực, mày liễu không khỏi dựng thẳng, "Ngô chưởng quỷ đâu? Chuyện gì thế này?"
Vẻ mặt Linh Bảo vô cùng ngờ vực, "Tiểu thư, nơi này của chúng ta cũng không có chưởng quỹ họ Ngô, ngài có phải là đi nhầm rồi không?"
Nữ tử trẻ tuổi hừ một tiếng, quay đầu trừng Linh Bảo, "Ta đi nhầm? Hiệu thuốc nhà ta há có thể đi nhầm?"
"Nhà ngươi?" Cố Hải nhàn nhạt hỏi, nhướng mắt nhìn sang, "Xin hỏi quý danh của tiếu thư?"
Nữ tử trẻ tuổi bị hắn nhìn thì sững sờ trong chốc lát, thiếu niên trước mắt này dáng người thon dài, khí chất hào hiệp, khiêm tốn, bất quá ánh mắt này sao mà...
"Ồ, ta nghĩ ra rồi" nàng bừng tỉnh, tiến đến vài bước, đánh giá Cố Hải, "Ngươi không phái là cái thứ *đăng đồ tử kia sao..."
--- ------ ------ ------ ------ ------
*đăng đồ tử là gì?
Truyện kể lại rằng, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, lại rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung.
Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?
Tống Ngọc trình bày “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân”.
Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ.
Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. “Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ.
Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
--- ------ ------ ---------
Dứt lời, mắt hạnh trợn tròn, này đăng đồ tử đến hiệu thuốc nhà mình làm cái gì? Chẳng lẽ là dò hỏi hành tung của mình mà cố ý đến? Cái ý niệm này lóe lên, mặt nàng liền đỏ bừng trông thấy.
"Ngươi đến cửa hàng nhà ta làm cái gì? Ngươi...ngươi là kẻ nào?"Khí thế nàng thoáng yếu đi chút, hỏi.
Cố Hải nở nụ cười,nhìn cô gái này.
Tiểu thư là họ Trầm?" Hắn chậm rãi phun ra cái chữ này, chỉ cảm thấy hàm răng lạnh buốt, một nữ tử ngang ngược ngông cuồng như vậy, chính là nữ nhi Trầm gia, nữ nhi *nội trạch còn nuôi thanh như vậy, có thể thấy được là người của Trầm gia thì sẽ như thế nào, hoàn cảnh của muội muội một đời kia hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
*nội trạch: trong nhà, trong nơi ở
"Ngươi...đăng đồ tử nhà ngươi..." Sắc mặt Trầm tiểu thư nhất thời càng đỏ, quả tim không biết vì sao mà đập thình thịch.
"Đi ra ngoài" Cố Hải vẻ mặt lạnh đi, thấp giọng quát.
Trầm tiểu thư cùng với nha đầu đều sửng sốt.
"Ngươi nói cái gì?" Tiếu nha đầu lấy lại tinh thần, lập tức chống nạnh quát lên, "Người quát ai thế hả? Ngươi nói cái gì chứ? Ngươi mới phải là người cút khỏi nhà ta..."
"Nhà ngươi?" Cố Hải nở nụ cười, chỉ tay ra bên ngoài, "Ra ngoài xem xem, nhìn rõ ràng rồi muốn nói gì thì nói."
Vẻ mặt hắn thờ ơ, nhìn dáng dấp không giống như là đang nói giỡn, Trầm tiểu thư tuy tính tình có chút ương ngạnh, nhưng cũng không phải không có óc, động não mọt chút, đã mơ hồ đoán được khả năng là có biến cố.
Tiểu thư nội trạch đối với chuyện trong nhà không biết, đặt biệt là chuyện những sản nghiệp biến động, nàng mơ hồ nhớ tới từng nghe mẫu thân nói qua, có mấy cái cửa hàng làm ăn không được tốt lắm, giữ lại chỉ tổ lãng phí tiền bạc, không bằng bán đi...
Sẽ không khéo như vậy đi, hôm nay nàng mời người cùng đi du ngoạn, hứa tặng cho người ta một lọ *tinh tửu hoàn, vì lẽ đó nên mới cố ý đến đây một chuyến...
*tinh tửu hoàn: thuốc giải rựu
"Tiểu thư..." Tiểu nha đầu giật nhẹ góc áo nàng.
Trầm tiểu thư cắn môi nhìn thiếu niên nọ một cái, xoay người đi ra ngoài, cũng không có mở dù, khoác tay hướng về phía trên nhìn.
"Hừ, này không phải Thuận Hòa Đường..." Nàng tức giận nói, "Ồ? Sao lại...?"
Đang nói bỗng im bặt đi.
Tiếp theo lại là một trận thanh âm bùng nổ, chân nhỏ bước lên xe mà đi, con ngựa xoạt xoạt vài tiếng, ngoài cửa khôi phục lại sự yên tĩnh
Linh Bảo chạy đến bên cửa nhìn một chút, quay người trở lại, thấy Cố Hải đã ở nơi đó ngồi ngay ngắn như trước, chỉ là vẻ mặt có chút hơi nghiêm túc.
"Thiếu gia," nàng hiếu kỳ hỏi, "người kia là Trầm tiểu thư sao?"
Cố Hải lấy lại tinh thần, còn chưa kịp trả lời, liền nghe bên trong vang lên tiếng của Cố Thập Bát Nương: "Ai?"
Hai người cùng lúc quay đầu, thấy Cố Thập Bát Nương đi ra, trong tay cầm một cái rổ nhỏ.
Linh Bảo vội bước tới tiếp nhận.
"Ca ca sao lại đến rồi?" Cố Thập Bát Nương cười nói.
Cố Hải đưa tay lau đi vết tro bếp dính trên mặt nàng, rồi cười nói: "Sao hả? Hiệu thuốc của ngươi ca ca không thể đến?"
Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, "Ca ca nói giỡn"
"Lưu Công lão nhân gia người có ở đây không? Ta đi bái kiến hắn." Cố Hải hỏi, một mặt chỉnh đốn lại quần áo.
"Không có ở đây, hắn lại đi ra ngoài rồi, cách năm ba ngày mới trở về." Cố Thập Bát Nương đáp, một mặt nhìn Linh Bảo sắp xếp các vị thuốc, bỗng nhớ tới cái gì hỏi, "Các ngươi vừa mới nói ai? Tiểu thư Trầm gia?"
Linh Bảo muốn nói, Cố Hải đã giành trước đáp.
"Chúng ta nói chính là tiểu thư Thùy gia..." Cố Hải cười nói, tay đưa ra sau lưng hướng Linh Bảo đứng ở quầy hàng quẩy lắc.
Linh bảo trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu cười.
"Nhàn rỗi không chuyện gì, nói tới tiểu thư nhà người ta làm cái gì?" Cố Thập Bát Nương mang theo vài phần trêu tức nhìn Cố Hải, hé miệng gật đầu, "Nga, mấy ngày nay, nhà chúng ta có rất nhiều thái thái phu nhân ghé đến, nhắc đến cũng đều là tiểu thư nhà mình nha..."
Cố Hải cười, không có trả lời.
Từ khi kỳ Thi Hương qua đi, Cố Hải giành giải Nguyên đầu bảng đã trở thành chủ đề tranh luận ở Kiến Khang thành, người đến nhà làm mai cũng bắt đầu tăng lên.
Cố Hải năm nay mười sáu tuổi, cũng đến tuổi kết hôn rồi, quá khứ nhà bọn họ nhạt nhẽo không người hỏi tới, rất khiến cho bọn họ đau đầu, mà bây giờ khách nhân đột nhiên đến nhà ồ ạt, cũng làm cho nàng đau đầu, nghe mấy phu nhân kia nhắc tới tiểu thư nhà mình, đều cảm thấy không biết nên chọn thế nào.
Hỏi Cố Hải, Cố Hải chỉ nói chờ Đại Khảo qua đi lại nói.
"Thiếu gia tính cưới vợ?" Linh Bảo cười híp mắt hỏi, "Vậy có phải Tết đến là Linh Bảo có thể uống rựu mừng của thiếu gia?"
Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, Cố Hải khặc một tiếng, nói tiếng tiếng ta đi trước, nắm lấy áo choàng nhanh chân rời đi.
"Thiếu gia thẹn thùng." Linh bảo cười ha ha.
Cố Thập Bát Nương thoáng liếc nhìn nàng một cái, "Linh Bảo năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Sắp mười ba tuổi..." Linh Bảo thuận miệng đáp, lời vừa chui ra khỏi miệng, nhận ra được cái gì, mặt nhất thời đỏ, e thẹn giậm chân một cái, "Tiểu thư bắt nạt người ta."
Cố Thập Bát Nương cười nói, "Này có cái gì bắt nạt người, nói đến Linh Nguyên cũng không nhỏ..., Linh Bảo, ngươi nói nên tìm nhà nào tốt một chút đây hả?"
Lưu Công biến mất đã mười năm đột nhiên tái hiện nhân gian, này xác thực là sự kiện lớn.
Thời gian một tháng bất tri bất giác qua đi, mùa đông thối lui, nhượng lại cho mùa xuân mang theo một trận mưa phùn chậm rãi mà đến, bên trong Kiến Khang thành được bao phủ bởi một mảnh tươi mát.
"Xin lỗi ngày hôm nay đã hết dược của Cố nương tử."
Trong đại sảnh, Linh Bảo vẻ mặt hàm chứa ý cười, lặp đi lặp lại câu nói này, trên kệ trống rỗng.
"Lại không còn?", bảy tám người một mặt ảo não, "Ngày mai nhất định phải đến sớm..."
Đám người tản đi, Linh Bảo cầm một tấm biển "Thuốc đã bán hết" đi ra ngoài cửa nhón chân muốn treo lên.
Một đôi bàn tay đưa đến, thay nàng treo lên.
Linh Bao ngoái cổ lại nhìn, bóng người màu xanh đậm đã cất bước tiến vào nội đường.
"Thiếu gia, người sao lại đến đây rồi?" Linh Bảo cười hì hì đi vào theo, đưa tay tiếp nhận áo choàng Cố Hải cới xuống, mặt trên đã bị nước mưa phùn phủ kín, vội tung ra hong cho khô.
"Cùng mấy người đồng học đội mưa, vừa vặn đi ngang qua." Cố Hải nở nụ cười, hắn quét mắt nhìn bên trong một cái, bất quá trên mặt nhưng là ý cười không dứt, "Bành đại thúc lại ra ngoài chuẩn bệnh?"
Linh Bảo bưng ly trà đưa cho hắn, gật đầu.
Từ sau khi Lưu Công trở lại, Cố Thập Bát Nương càng thêm bận rộn, hầu như là ngày đêm ở đây liên tục bào chế dược liệu, nói là nguyên tắc của sư phó bào chế, người ngoài chưa qua cho phép, không thể vào hậu đường, bởi vậy nên Cố Hải chỉ ngồi ở tiền đường, nói chuyện với Linh Bảo.
Cà lộc cà lộc
Tiếng vó cùng tiếng kẽo kẹt của xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa, một trận thanh âm lanh lảnh bùng nổ, một cái bóng người xanh um vọt vào, một *tiểu nha đầu ở phía sau cầm ô đuổi theo, trong đại sảnh có cỗ mùi thơm thoang thoảng tản ra.
*Tiểu nha đầu ở đây >không phải là nha hoàn
"Ồ, sao mà lại trống vắng như vậy, người đâu? Mọi người chạy đi đâu hết rồi?' Tiếng hờn dỗi của thiếu nữ vang lên.
Linh Bảo cùng Cố Hải ngừng nói chuyện, nhìn về phía người vừa tới.
Đây là một nữ tử trẻ khoảng tầm mười mấy tuổi, càng thật bất ngờ, còn là một người nhìn rất quen mắt, Cố Hải hơi nhíu mày lại, hắn cũng không có đứng dậy mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
"Vị tiểu thư này là tới bốc thuốc hay chuẩn bệnh..." Linh Bảo vộ đến đón, mỉn cười bắt chuyện
Nàng nói còn chưa dứt lời thì bị nữ hài tử kia trừng mắt một cái.
"Người là ở đâu chui ra? Sao lại đưa một tiểu nha đầu đến trông coi cửa hàng thế này?" Nử tử trẻ tuổi cau mày nói, ánh mắt rơi xuống Cố Hải đang ngồi ở một bên, sững sờ ngay đó, hai con mắt lập lòe, "Hình như ta đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi thì phải..."
Nàng hơi nghiêng đầu nhíu lại mày liễu, nhìn qua đặt biệt kiều mị.
"Thuốc đã bán hết, đại phu cũng không có ở đây, thỉnh tiểu thư ngày mai hẳn đến" Cố Hải đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói
"Ngươi là ai nha?" Nữ tử trẻ tuổi ngoác miệng ra, quét mắt nhìn qua quầy hàng, quả nhiên trống rỗng, không khói kinh ngạc.
"Chuyện này...chuyện này..." Nàng bước qua vài bước muốn xác thực, mày liễu không khỏi dựng thẳng, "Ngô chưởng quỷ đâu? Chuyện gì thế này?"
Vẻ mặt Linh Bảo vô cùng ngờ vực, "Tiểu thư, nơi này của chúng ta cũng không có chưởng quỹ họ Ngô, ngài có phải là đi nhầm rồi không?"
Nữ tử trẻ tuổi hừ một tiếng, quay đầu trừng Linh Bảo, "Ta đi nhầm? Hiệu thuốc nhà ta há có thể đi nhầm?"
"Nhà ngươi?" Cố Hải nhàn nhạt hỏi, nhướng mắt nhìn sang, "Xin hỏi quý danh của tiếu thư?"
Nữ tử trẻ tuổi bị hắn nhìn thì sững sờ trong chốc lát, thiếu niên trước mắt này dáng người thon dài, khí chất hào hiệp, khiêm tốn, bất quá ánh mắt này sao mà...
"Ồ, ta nghĩ ra rồi" nàng bừng tỉnh, tiến đến vài bước, đánh giá Cố Hải, "Ngươi không phái là cái thứ *đăng đồ tử kia sao..."
--- ------ ------ ------ ------ ------
*đăng đồ tử là gì?
Truyện kể lại rằng, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, lại rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung.
Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?
Tống Ngọc trình bày “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân”.
Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ.
Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. “Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ.
Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
--- ------ ------ ---------
Dứt lời, mắt hạnh trợn tròn, này đăng đồ tử đến hiệu thuốc nhà mình làm cái gì? Chẳng lẽ là dò hỏi hành tung của mình mà cố ý đến? Cái ý niệm này lóe lên, mặt nàng liền đỏ bừng trông thấy.
"Ngươi đến cửa hàng nhà ta làm cái gì? Ngươi...ngươi là kẻ nào?"Khí thế nàng thoáng yếu đi chút, hỏi.
Cố Hải nở nụ cười,nhìn cô gái này.
Tiểu thư là họ Trầm?" Hắn chậm rãi phun ra cái chữ này, chỉ cảm thấy hàm răng lạnh buốt, một nữ tử ngang ngược ngông cuồng như vậy, chính là nữ nhi Trầm gia, nữ nhi *nội trạch còn nuôi thanh như vậy, có thể thấy được là người của Trầm gia thì sẽ như thế nào, hoàn cảnh của muội muội một đời kia hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
*nội trạch: trong nhà, trong nơi ở
"Ngươi...đăng đồ tử nhà ngươi..." Sắc mặt Trầm tiểu thư nhất thời càng đỏ, quả tim không biết vì sao mà đập thình thịch.
"Đi ra ngoài" Cố Hải vẻ mặt lạnh đi, thấp giọng quát.
Trầm tiểu thư cùng với nha đầu đều sửng sốt.
"Ngươi nói cái gì?" Tiếu nha đầu lấy lại tinh thần, lập tức chống nạnh quát lên, "Người quát ai thế hả? Ngươi nói cái gì chứ? Ngươi mới phải là người cút khỏi nhà ta..."
"Nhà ngươi?" Cố Hải nở nụ cười, chỉ tay ra bên ngoài, "Ra ngoài xem xem, nhìn rõ ràng rồi muốn nói gì thì nói."
Vẻ mặt hắn thờ ơ, nhìn dáng dấp không giống như là đang nói giỡn, Trầm tiểu thư tuy tính tình có chút ương ngạnh, nhưng cũng không phải không có óc, động não mọt chút, đã mơ hồ đoán được khả năng là có biến cố.
Tiểu thư nội trạch đối với chuyện trong nhà không biết, đặt biệt là chuyện những sản nghiệp biến động, nàng mơ hồ nhớ tới từng nghe mẫu thân nói qua, có mấy cái cửa hàng làm ăn không được tốt lắm, giữ lại chỉ tổ lãng phí tiền bạc, không bằng bán đi...
Sẽ không khéo như vậy đi, hôm nay nàng mời người cùng đi du ngoạn, hứa tặng cho người ta một lọ *tinh tửu hoàn, vì lẽ đó nên mới cố ý đến đây một chuyến...
*tinh tửu hoàn: thuốc giải rựu
"Tiểu thư..." Tiểu nha đầu giật nhẹ góc áo nàng.
Trầm tiểu thư cắn môi nhìn thiếu niên nọ một cái, xoay người đi ra ngoài, cũng không có mở dù, khoác tay hướng về phía trên nhìn.
"Hừ, này không phải Thuận Hòa Đường..." Nàng tức giận nói, "Ồ? Sao lại...?"
Đang nói bỗng im bặt đi.
Tiếp theo lại là một trận thanh âm bùng nổ, chân nhỏ bước lên xe mà đi, con ngựa xoạt xoạt vài tiếng, ngoài cửa khôi phục lại sự yên tĩnh
Linh Bảo chạy đến bên cửa nhìn một chút, quay người trở lại, thấy Cố Hải đã ở nơi đó ngồi ngay ngắn như trước, chỉ là vẻ mặt có chút hơi nghiêm túc.
"Thiếu gia," nàng hiếu kỳ hỏi, "người kia là Trầm tiểu thư sao?"
Cố Hải lấy lại tinh thần, còn chưa kịp trả lời, liền nghe bên trong vang lên tiếng của Cố Thập Bát Nương: "Ai?"
Hai người cùng lúc quay đầu, thấy Cố Thập Bát Nương đi ra, trong tay cầm một cái rổ nhỏ.
Linh Bảo vội bước tới tiếp nhận.
"Ca ca sao lại đến rồi?" Cố Thập Bát Nương cười nói.
Cố Hải đưa tay lau đi vết tro bếp dính trên mặt nàng, rồi cười nói: "Sao hả? Hiệu thuốc của ngươi ca ca không thể đến?"
Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, "Ca ca nói giỡn"
"Lưu Công lão nhân gia người có ở đây không? Ta đi bái kiến hắn." Cố Hải hỏi, một mặt chỉnh đốn lại quần áo.
"Không có ở đây, hắn lại đi ra ngoài rồi, cách năm ba ngày mới trở về." Cố Thập Bát Nương đáp, một mặt nhìn Linh Bảo sắp xếp các vị thuốc, bỗng nhớ tới cái gì hỏi, "Các ngươi vừa mới nói ai? Tiểu thư Trầm gia?"
Linh Bảo muốn nói, Cố Hải đã giành trước đáp.
"Chúng ta nói chính là tiểu thư Thùy gia..." Cố Hải cười nói, tay đưa ra sau lưng hướng Linh Bảo đứng ở quầy hàng quẩy lắc.
Linh bảo trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu cười.
"Nhàn rỗi không chuyện gì, nói tới tiểu thư nhà người ta làm cái gì?" Cố Thập Bát Nương mang theo vài phần trêu tức nhìn Cố Hải, hé miệng gật đầu, "Nga, mấy ngày nay, nhà chúng ta có rất nhiều thái thái phu nhân ghé đến, nhắc đến cũng đều là tiểu thư nhà mình nha..."
Cố Hải cười, không có trả lời.
Từ khi kỳ Thi Hương qua đi, Cố Hải giành giải Nguyên đầu bảng đã trở thành chủ đề tranh luận ở Kiến Khang thành, người đến nhà làm mai cũng bắt đầu tăng lên.
Cố Hải năm nay mười sáu tuổi, cũng đến tuổi kết hôn rồi, quá khứ nhà bọn họ nhạt nhẽo không người hỏi tới, rất khiến cho bọn họ đau đầu, mà bây giờ khách nhân đột nhiên đến nhà ồ ạt, cũng làm cho nàng đau đầu, nghe mấy phu nhân kia nhắc tới tiểu thư nhà mình, đều cảm thấy không biết nên chọn thế nào.
Hỏi Cố Hải, Cố Hải chỉ nói chờ Đại Khảo qua đi lại nói.
"Thiếu gia tính cưới vợ?" Linh Bảo cười híp mắt hỏi, "Vậy có phải Tết đến là Linh Bảo có thể uống rựu mừng của thiếu gia?"
Cố Thập Bát Nương hé miệng cười, Cố Hải khặc một tiếng, nói tiếng tiếng ta đi trước, nắm lấy áo choàng nhanh chân rời đi.
"Thiếu gia thẹn thùng." Linh bảo cười ha ha.
Cố Thập Bát Nương thoáng liếc nhìn nàng một cái, "Linh Bảo năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Sắp mười ba tuổi..." Linh Bảo thuận miệng đáp, lời vừa chui ra khỏi miệng, nhận ra được cái gì, mặt nhất thời đỏ, e thẹn giậm chân một cái, "Tiểu thư bắt nạt người ta."
Cố Thập Bát Nương cười nói, "Này có cái gì bắt nạt người, nói đến Linh Nguyên cũng không nhỏ..., Linh Bảo, ngươi nói nên tìm nhà nào tốt một chút đây hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.