Chương 13:
Hoa Trang
01/08/2024
Còn mấy ngày nữa là đến tết, Dữu Hựu Chi tính ngày, chuẩn bị trước khi đến tết sẽ đưa cô ra ngoài đón tết.
Anh nói với Chử Sở - vốn định "thông báo" thôi, không ngờ lại thành "cầu xin" - còn cô thì nói không rảnh.
Đầu bên kia điện thoại, Dữu Hựu Chi nghe vậy thì cau mày, thầm nghĩ bố đường như mình sống càng ngày càng ngột ngạt. Anh liếc mắt ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, đợi đến khi cửa đóng lại mới mở miệng nói: "Sao lại không rảnh? Tuần trước đã không ra ngoài rồi, cứ nói là phải ở trường... Có bạn trai hẹn em à?"
Chử Sở đeo tai nghe lên, vùi đầu vào bản ghi chép tổng kết, đáp: "Chú, tôi sắp phải thi cuối kỳ rồi, qua tết là thi."
Dữu Hựu Chi ồ một tiếng, nhíu chặt mày suy nghĩ rồi nói: "Vậy em làm bài tập... Tôi làm em?"
"... Không phải là bài tập, là tài liệu học tập."
"Được, tài liệu học tập." Dữu Hựu Chi vốn đang nghĩ đến biểu cảm oán trách của Chử Sở, cảm thấy buồn cười, lại thấy gương mặt mơ hồ của mình trên màn hình máy tính.
Gương mặt trên màn hình đang cười, tràn đầy tình yêu, kiểu tươi cười ấy, Dữu Hựu Chi chỉ thấy trên mặt người bạn khổng tước hoa Cố Kính của mình. Nghĩ tới đây, Dữu Hựu Chi run sợ, nhất thời không nói được gì.
Đột nhiên anh thu lại nụ cười, mở máy tính ra tiện tay mở một trang web, nhìn nhãn hiệu quảng cáo tự động trên web, lạnh nhạt nói: "... Đức hạnh."
Chử Sở cho là anh đang nói chuyện với mình, mới vừa định trả lời, lại nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Cô quay đầu lại, nhìn thấy bạn cùng phòng Thẩm Tùng Tùng mang bịch đồ mua trên mạng về, nên cô nhỏ giọng nói: "Tớ lên sân thượng nói chuyện với bạn trai."
Thẩm Tùng Tùng gật đầu đồng ý. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói của người đàn ông, cùng với giọng bình thường hỏi cô đã viết xong báo cáo hay chưa: "... Bạn trai nha."
Chử Sở lập tức đỏ mắt, cảm thấy lòng bàn tay cầm điện thoại của mình đang rịn mồ hôi ra. Tay cô khua loạn, không ngừng đánh thức màn hình khóa, nhập mật khẩu, đóng màn hình, rồi lại đánh tức, lẩm bẩm gì đó trong miệng, rồi dứt khoát lảng sang chuyện khác: "Khi nào? Đi đâu?"
Rõ ràng đã đeo tai nghe rồi, nhưng cô vẫn ấn sát điện thoại đến bên má theo bản năng. Cô không thấy mặt Dữu Hựu Chi, không nghe lúc anh nghe cô nói mình gọi điện thoại với bạn trai sẽ có biểu cảm gì.
Chử Sở ngừng thở , nghe thấy ngữ điệu đầu bên kia bình thường, như thể không để ý chuyện mình vừa nói. Anh nói: "Ngày ba mốt, đến núi Chu."
...
Núi Chu mới xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng, do Dữu Hựu Chi và Cổ Kính đầu tư. Sắp đến tết, nơi đó sẽ có tuyết, nên anh dẫn Chử Sở đi.
Tất nhiên anh sẽ giải tỏa hết những mệt mỏi thường ngày, nhưng Chử Sở lại khổ đau nằm trên bàn chỉnh sửa lại những trọng điểm mà thầy giáo đã cho cần học thuộc lòng. Cô học từ trưa tới tối mới tạm ổn.
Dữu Hựu Chi nói muốn thưởng cho cô, cho phép cô uống chút rượu - đương nhiên là rượu trái cây, độ cồn rất nhẹ. Chử Sở mượn men rượu ngồi dựa vào Dữu Hựu Chi mà cọ anh. Có mấy lần quy đầu cách quần lót đã gần như khảm vào miệng huyệt, cô bị Dữu Hựu Chi kéo lên đánh mông mấy lần.
Để mặc Chử Sở ầm ĩ đến rạng sáng, anh mới đè cánh tay làm loạn của cô lại, ôm cổ ngủ.
Khách sạn có bố trí đặc biệt, giường ngay cạnh cửa sổ. Ngủ tới nửa đêm, dù rất ấm nhưng Chử Sở vẫn cảm thấy có chút lạnh khác thường, cô mơ màng tỉnh lại. Quay đầu nhìn, cô phát hiện bên ngoài sương mù mờ mịt, con đường nhỏ lúc họ tới đã bị tuyết lấp mất, không thấy được nữa.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài tối đen, chỉ có ánh đèn hành lang bên ngoài cửa sổ là sáng rực, chiếu hình ảnh bông tuyết rơi xuống rất rõ ràng, như là bọt bị người ta bóp vỡ tung tóe.
Chử Sở thán phục mà ngồi dậy, tìm được thảm ở cuối giường đắp lên người, rồi ngồi ở mép giường ngắm tuyết.
Bởi vì trong vòng tay không còn người, không bao lâu sau, Dữu Hựu Chi tỉnh lại. Anh ngồi dậy kéo Chử Sở vào lòng, vùi đầu vào bầu ngực mềm mại của cô, khản giọng nói: "Mới có mấy giờ, ngủ đi chứ làm gì?"
Chử Sở thử vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì cả, cô đành thôi. Cô nhỏ giọng nói: "Tuyết rơi rồi, ngắm tuyết."
Dữu Hựu Chi khẽ cười, nhắm mắt nói: "Tuyết chỗ này có gì mà ngắm chứ? Lần sau mang em đến chỗ trước kia tôi đóng quân, chỗ đó bông tuyết rất lớn, rơi lên đầu mãi không tan, trông như..."
Giọng anh nhỏ dần, anh đã sáp ngủ: "Giống như gàu trên đầu đàn ông."
Chử Sở bị anh chọc cười thành tiếng, cô lấy chân đá vào bụng anh: "Chú nói xui xẻo quá."
Dữu Hựu Chi lại cười khẽ, cơn buồn ngủ bị cú đá của cô làm cho tan biến. Anh ngồi dậy bắt lấy chân cô, cách lớp áo, cắn đầu vú cọ xát mấy cái, tay thì nắm cổ chân cô nhấc lên, bóp mông cô.
Anh nói: "Có muốn mỗi ngày mang em đi xem không?"
Chử Sở bị kỹ xảo gặm cắn của anh làm cho mềm nhũn cả người, cô nhỏ giọng thở hổn hển, không để ý đến anh.
Tuyết rơi dày hơn, gần như cô có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Trong âm thanh đó, người đàn ông bên cạnh lại hưng phấn, bỏ dương vật ra, dán bên chân cô mà quấn quýt.
Chử Sở oán trách: "Cảnh đẹp như vậy, chú làm gì đấy... Mặt người dạ thú!"
Vốn dĩ Dữu Hựu Chi không quá hứng thú với tuyết, nhưng nghe cô nói vậy thì dứt khoát lật cô lại, để cô đưa lưng về phía anh, mặt hướng về phía tuyết."
"Em xem tuyết, tôi chơi em... Đánh thức tôi còn không chịu trách nhiệm, còn cãi lý nữa."
Chử Sở còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Dữu Hựu Chi ở sau lưng đã từ từ đụng chạm. Dương vật cắm rút trong kẽ chân, tư thế giống như quan hệ tình dục. Dữu Hựu Chi vuốt ve mái tóc dài của Chử Sở, cúi xuống hôn xương sống của cô, từ vai đến thắt lưng, để lại một vệt nước quanh co.
Chử Sở run rẩy, cố gắng tập trung phân biệt dấu vết tuyết rơi bên ngoài, nhưng tiểu huyệt lại không tự chủ được mà bủn rủn vì cử chỉ của người đàn ông sau lưng, phun ra dâm thủy tham lam.
Cô uốn éo mông như là làm nũng, nhỏ giọng nói: "Dữu Hựu Chi, liếm tôi đi mà"
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên anh lúc ở trên giường. Dữu Hựu Chi mất một lúc mới hiểu ra cảm giác ấy, lập tức tát một cái lên mông thiếu nữ.
Chử Sở hét lên một tiếng, mông vểnh lên. Cú tát đó không hề đau, nhưng vì thịt mông co rút nhanh mà liên lụy đến miệng huyệt, cũng khiến thiếu nữ thoải mái híp mắt lại.
Giọng cô mềm muống: "Tôi còn muốn..."
Dữu Hựu Chi cười: "Gọi tôi là gì?"
Chử Sở quay đầu lại nhìn anh, trong mắt mang theo yêu thích được che giấu cẩn thận: "Dữu Hựu Chi..."
" Gọi tôi là gì? Không có chút quan niệm lớn bé nào cả, gọi lại." Dữu Hựu Chi lại đánh một cái, Chử Sở nức nở kẹp chặt chân nâng mông lên, dùng hết khả năng để miệng huyệt chảy nước lộ ra trước mặt người đàn ông, quyến rũ anh phải cúi xuống ăn nó.
"Ăn tôi đi... Chú..."
Bị ánh mắt đó của cô làm cho cả người nóng lên. Dữu Hựu Chi cảm thấy giống như hôm nay mình huyên náo hơi quá đáng, nhưng lúc này kết thúc thì khó tránh chuyện nửa vời, có thể cô bé sẽ giận anh. Suy nghĩ một chút, anh giơ tay lên, vỗ một cái vào miệng huyệt ướt át mơn mởn.
"Bướm nhỏ chảy nhiều nước như vậy.... Đến lúc ăn sáng sẽ có người đến đổi chăn nệm, nhìn thấy em ướt như vậy, em có xấu hổ không?"
Bàn tay chợt đánh vào tiểu huyệt, cảm giác ấy sung sướng khiến Chử Sở khóc thành tiếng, mông cố gắng ưỡn về sau, muốn đụng vào dương vật nóng bỏng của anh. Lời anh nói rất buông thả, bình thường cô vì còn nhỏ mà sẽ chú ý chọn lời, nhưng lúc này anh lại một lòng đùa bỡn cô, cô làm gì quan tâm được tiêu chuẩn tán tỉnh nữa chứ.
Chử Sở cảm thấy mình không nên như vậy, nhưng cô nghe anh nói như vậy...
Cô chỉ muốn anh đâm dương vật vào thật sâu trong tiểu huyệt.
Anh nói với Chử Sở - vốn định "thông báo" thôi, không ngờ lại thành "cầu xin" - còn cô thì nói không rảnh.
Đầu bên kia điện thoại, Dữu Hựu Chi nghe vậy thì cau mày, thầm nghĩ bố đường như mình sống càng ngày càng ngột ngạt. Anh liếc mắt ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, đợi đến khi cửa đóng lại mới mở miệng nói: "Sao lại không rảnh? Tuần trước đã không ra ngoài rồi, cứ nói là phải ở trường... Có bạn trai hẹn em à?"
Chử Sở đeo tai nghe lên, vùi đầu vào bản ghi chép tổng kết, đáp: "Chú, tôi sắp phải thi cuối kỳ rồi, qua tết là thi."
Dữu Hựu Chi ồ một tiếng, nhíu chặt mày suy nghĩ rồi nói: "Vậy em làm bài tập... Tôi làm em?"
"... Không phải là bài tập, là tài liệu học tập."
"Được, tài liệu học tập." Dữu Hựu Chi vốn đang nghĩ đến biểu cảm oán trách của Chử Sở, cảm thấy buồn cười, lại thấy gương mặt mơ hồ của mình trên màn hình máy tính.
Gương mặt trên màn hình đang cười, tràn đầy tình yêu, kiểu tươi cười ấy, Dữu Hựu Chi chỉ thấy trên mặt người bạn khổng tước hoa Cố Kính của mình. Nghĩ tới đây, Dữu Hựu Chi run sợ, nhất thời không nói được gì.
Đột nhiên anh thu lại nụ cười, mở máy tính ra tiện tay mở một trang web, nhìn nhãn hiệu quảng cáo tự động trên web, lạnh nhạt nói: "... Đức hạnh."
Chử Sở cho là anh đang nói chuyện với mình, mới vừa định trả lời, lại nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Cô quay đầu lại, nhìn thấy bạn cùng phòng Thẩm Tùng Tùng mang bịch đồ mua trên mạng về, nên cô nhỏ giọng nói: "Tớ lên sân thượng nói chuyện với bạn trai."
Thẩm Tùng Tùng gật đầu đồng ý. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói của người đàn ông, cùng với giọng bình thường hỏi cô đã viết xong báo cáo hay chưa: "... Bạn trai nha."
Chử Sở lập tức đỏ mắt, cảm thấy lòng bàn tay cầm điện thoại của mình đang rịn mồ hôi ra. Tay cô khua loạn, không ngừng đánh thức màn hình khóa, nhập mật khẩu, đóng màn hình, rồi lại đánh tức, lẩm bẩm gì đó trong miệng, rồi dứt khoát lảng sang chuyện khác: "Khi nào? Đi đâu?"
Rõ ràng đã đeo tai nghe rồi, nhưng cô vẫn ấn sát điện thoại đến bên má theo bản năng. Cô không thấy mặt Dữu Hựu Chi, không nghe lúc anh nghe cô nói mình gọi điện thoại với bạn trai sẽ có biểu cảm gì.
Chử Sở ngừng thở , nghe thấy ngữ điệu đầu bên kia bình thường, như thể không để ý chuyện mình vừa nói. Anh nói: "Ngày ba mốt, đến núi Chu."
...
Núi Chu mới xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng, do Dữu Hựu Chi và Cổ Kính đầu tư. Sắp đến tết, nơi đó sẽ có tuyết, nên anh dẫn Chử Sở đi.
Tất nhiên anh sẽ giải tỏa hết những mệt mỏi thường ngày, nhưng Chử Sở lại khổ đau nằm trên bàn chỉnh sửa lại những trọng điểm mà thầy giáo đã cho cần học thuộc lòng. Cô học từ trưa tới tối mới tạm ổn.
Dữu Hựu Chi nói muốn thưởng cho cô, cho phép cô uống chút rượu - đương nhiên là rượu trái cây, độ cồn rất nhẹ. Chử Sở mượn men rượu ngồi dựa vào Dữu Hựu Chi mà cọ anh. Có mấy lần quy đầu cách quần lót đã gần như khảm vào miệng huyệt, cô bị Dữu Hựu Chi kéo lên đánh mông mấy lần.
Để mặc Chử Sở ầm ĩ đến rạng sáng, anh mới đè cánh tay làm loạn của cô lại, ôm cổ ngủ.
Khách sạn có bố trí đặc biệt, giường ngay cạnh cửa sổ. Ngủ tới nửa đêm, dù rất ấm nhưng Chử Sở vẫn cảm thấy có chút lạnh khác thường, cô mơ màng tỉnh lại. Quay đầu nhìn, cô phát hiện bên ngoài sương mù mờ mịt, con đường nhỏ lúc họ tới đã bị tuyết lấp mất, không thấy được nữa.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài tối đen, chỉ có ánh đèn hành lang bên ngoài cửa sổ là sáng rực, chiếu hình ảnh bông tuyết rơi xuống rất rõ ràng, như là bọt bị người ta bóp vỡ tung tóe.
Chử Sở thán phục mà ngồi dậy, tìm được thảm ở cuối giường đắp lên người, rồi ngồi ở mép giường ngắm tuyết.
Bởi vì trong vòng tay không còn người, không bao lâu sau, Dữu Hựu Chi tỉnh lại. Anh ngồi dậy kéo Chử Sở vào lòng, vùi đầu vào bầu ngực mềm mại của cô, khản giọng nói: "Mới có mấy giờ, ngủ đi chứ làm gì?"
Chử Sở thử vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì cả, cô đành thôi. Cô nhỏ giọng nói: "Tuyết rơi rồi, ngắm tuyết."
Dữu Hựu Chi khẽ cười, nhắm mắt nói: "Tuyết chỗ này có gì mà ngắm chứ? Lần sau mang em đến chỗ trước kia tôi đóng quân, chỗ đó bông tuyết rất lớn, rơi lên đầu mãi không tan, trông như..."
Giọng anh nhỏ dần, anh đã sáp ngủ: "Giống như gàu trên đầu đàn ông."
Chử Sở bị anh chọc cười thành tiếng, cô lấy chân đá vào bụng anh: "Chú nói xui xẻo quá."
Dữu Hựu Chi lại cười khẽ, cơn buồn ngủ bị cú đá của cô làm cho tan biến. Anh ngồi dậy bắt lấy chân cô, cách lớp áo, cắn đầu vú cọ xát mấy cái, tay thì nắm cổ chân cô nhấc lên, bóp mông cô.
Anh nói: "Có muốn mỗi ngày mang em đi xem không?"
Chử Sở bị kỹ xảo gặm cắn của anh làm cho mềm nhũn cả người, cô nhỏ giọng thở hổn hển, không để ý đến anh.
Tuyết rơi dày hơn, gần như cô có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Trong âm thanh đó, người đàn ông bên cạnh lại hưng phấn, bỏ dương vật ra, dán bên chân cô mà quấn quýt.
Chử Sở oán trách: "Cảnh đẹp như vậy, chú làm gì đấy... Mặt người dạ thú!"
Vốn dĩ Dữu Hựu Chi không quá hứng thú với tuyết, nhưng nghe cô nói vậy thì dứt khoát lật cô lại, để cô đưa lưng về phía anh, mặt hướng về phía tuyết."
"Em xem tuyết, tôi chơi em... Đánh thức tôi còn không chịu trách nhiệm, còn cãi lý nữa."
Chử Sở còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Dữu Hựu Chi ở sau lưng đã từ từ đụng chạm. Dương vật cắm rút trong kẽ chân, tư thế giống như quan hệ tình dục. Dữu Hựu Chi vuốt ve mái tóc dài của Chử Sở, cúi xuống hôn xương sống của cô, từ vai đến thắt lưng, để lại một vệt nước quanh co.
Chử Sở run rẩy, cố gắng tập trung phân biệt dấu vết tuyết rơi bên ngoài, nhưng tiểu huyệt lại không tự chủ được mà bủn rủn vì cử chỉ của người đàn ông sau lưng, phun ra dâm thủy tham lam.
Cô uốn éo mông như là làm nũng, nhỏ giọng nói: "Dữu Hựu Chi, liếm tôi đi mà"
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên anh lúc ở trên giường. Dữu Hựu Chi mất một lúc mới hiểu ra cảm giác ấy, lập tức tát một cái lên mông thiếu nữ.
Chử Sở hét lên một tiếng, mông vểnh lên. Cú tát đó không hề đau, nhưng vì thịt mông co rút nhanh mà liên lụy đến miệng huyệt, cũng khiến thiếu nữ thoải mái híp mắt lại.
Giọng cô mềm muống: "Tôi còn muốn..."
Dữu Hựu Chi cười: "Gọi tôi là gì?"
Chử Sở quay đầu lại nhìn anh, trong mắt mang theo yêu thích được che giấu cẩn thận: "Dữu Hựu Chi..."
" Gọi tôi là gì? Không có chút quan niệm lớn bé nào cả, gọi lại." Dữu Hựu Chi lại đánh một cái, Chử Sở nức nở kẹp chặt chân nâng mông lên, dùng hết khả năng để miệng huyệt chảy nước lộ ra trước mặt người đàn ông, quyến rũ anh phải cúi xuống ăn nó.
"Ăn tôi đi... Chú..."
Bị ánh mắt đó của cô làm cho cả người nóng lên. Dữu Hựu Chi cảm thấy giống như hôm nay mình huyên náo hơi quá đáng, nhưng lúc này kết thúc thì khó tránh chuyện nửa vời, có thể cô bé sẽ giận anh. Suy nghĩ một chút, anh giơ tay lên, vỗ một cái vào miệng huyệt ướt át mơn mởn.
"Bướm nhỏ chảy nhiều nước như vậy.... Đến lúc ăn sáng sẽ có người đến đổi chăn nệm, nhìn thấy em ướt như vậy, em có xấu hổ không?"
Bàn tay chợt đánh vào tiểu huyệt, cảm giác ấy sung sướng khiến Chử Sở khóc thành tiếng, mông cố gắng ưỡn về sau, muốn đụng vào dương vật nóng bỏng của anh. Lời anh nói rất buông thả, bình thường cô vì còn nhỏ mà sẽ chú ý chọn lời, nhưng lúc này anh lại một lòng đùa bỡn cô, cô làm gì quan tâm được tiêu chuẩn tán tỉnh nữa chứ.
Chử Sở cảm thấy mình không nên như vậy, nhưng cô nghe anh nói như vậy...
Cô chỉ muốn anh đâm dương vật vào thật sâu trong tiểu huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.