Chương 24:
Hoa Trang
01/08/2024
Lúc Chử Sở bị Dữu Hựu Chi ôm lên chiếc giường được trải drap trắng trong phòng y tế, cô còn hơi mơ hồ.
Dữu Hựu Chi vén tóc cô qua một bên để bác sĩ tiện kiểm tra cổ cho cô, tay thì dùng tốc độ cực nhanh biến mái tóc sài thánh bím tóc, lại lại lấy hai cái dây chun trên tay cô để cột lại.
Chử Sở thấy anh từ đầu đến cuối đều lạnh mặt, lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc của bác sĩ ở bên cạnh sau khi thấy toàn bộ quá trình, cô cảm thấy da đầu tê dại.
"Vấn đề không lớn, có quần áo che bớt rồi, chỉ có một vết thương nhỏ thôi, băng bó rồi tiêm ngừa uốn ván là được."
Bác sĩ vững tay, rất nhanh đã băng bó xong cho Chử Sở, anh liếc mắt nhìn sắc mặt của Chử Sở, mở miệng nói: "Em gái, mấy ngày tới vết thương không được dính nước đâu."
Chử Sở hiền lành gật đầu, thấy Dữu Hựu Chi ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài, dường như còn muốn nói gì đó nữa.
Sau khi phòng yên tĩnh trở lại, Chử Sở mới có thời gian suy nghĩ rốt cuộc ban nãy cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Bọn họ đến thăm căn cứ khu biểu diễn xong, cởi xuống bộ quần áo bảo hộ duy nhất ở cách cửa không xa. Chử Sở đứng sau cùng, nhàm chán mà đợi.
Dữu Hựu Chi và thư ký Chu đứng gần đó nói chuyện, thư ký Chu thấy sinh viên đi ra, nhận ra người đi cuối cùng là Chử Sở nên cười với cô.
Chử Sở thấy anh ấy cũng không ngạc nhiên, biết bọn họ tới đây thăm, xem ra cũng là Dữu Hựu Chi bảo anh ấy đi làm. Cô cẩn thận giơ tay lên tỏ vẻ chào hỏi, ánh mắt thu lại từ trên mặt Dữu Hựu Chi.
Dữu Hựu Chi vẫn ra vẻ không quen biết cô. Chử Sở yên lặng làm mặt ngáo với anh, quay đầu đi nhìn tốc độ tiến triển xung quanh.
Chuyện đến lúc ấy vẫn còn rất bình thường, nhưng chưa tới hai phút sau, cô thấy một người thoạt nhìn là công nhân sửa chữa gần đó lái xe ngang qua. Lúc người đó kéo một cái thang thật dài quẹo vào khúc cua, vô tình đụng phải cột đèn đường, bên trên như là có thứ gì đó, cột đèn không hề hấn gì, nhưng đồ ở trên thân nó từ từ tuột xuống.
Là một mảnh sứ vỡ, có lẽ là lần trước bảo vệ để ở đó mà quên lấy xuống. Cây cột đèn có một chỗ trống, để cái gì vào, quả thực không thấy được.
Chử Sở ngây người, thứ kia rơi xuống hình như... Sẽ đập trúng bố đường bồ tát của mình. Cô vô thức muốn anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía Dữu Hựu Chi, chạy thật nhanh.
Nhưng cô lại quên mất Dữu Hựu Chi là bộ đội giải ngũ, phản ứng nhanh hơn cô nhiều. Bọn họ cách nhau cũng không xa, lúc cô chạy đến thì Dữu Hựu Chi và thư ký Chu đều đã tránh đi rồi. Ngay sau đó, cô bi thảm ý thức được, có lẽ kết thúc chỉ là một mình cô chịu đau.
Cô đang nghĩ, Dữu Hựu Chi kéo cô vào lòng. Trong quá trình rơi xuống, miếng sứ vỡ tản ra, rơi bộp bộp sau lưng cô, có mấy miếng dính lên người cô.
Chử Sở nghe thấy âm thanh thì dùng sức rúc vào lòng Dữu Hựu Chi, sau khi ngửi được mùi hương trên người lại, lại vô thức cọ một cái.
Dữu Hựu Chi không lên tiếng, cũng không cười cô không có tiền đồ, mà đỡ cái đầu ngo ngoe của cô, đưa tay ra cởi áo bảo hộ của cô ra.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Chử Sở chợt phát hiện cổ mình hơi đau. Cô trừng mắt nhìn, muốn sờ gáy, nhưng bị Dữu Hựu Chi ấn tay lại.
Anh dùng một tay bấm điện thoại, mắt nhìn cô, giọng hơi lạnh lẽo: "Nghe lời, đừng có đụng vào." Sau đó anh nói với đầu bên kia điện thoại mấy câu.
Chử Sở không chú ý nghe Dữu Hựu Chi nói gì vào điện thoại, nhưng cô nhận ra các bạn học xung quanh đã chú ý tới động tĩnh bên này. Cô Lý vội vàng kiểm tra quần áo bảo hộ cũng chạy tới, nhìn thấy vết cắt trên cổ cô thì đổi sắc mặt.
Chử Sở ngốc tại chỗ, khi cô chơi trò I Wanna, khoảnh khắc bị đâm trúng, nhân vật bị điều khiển tách rời đầu và thân, cô thầm nghĩ mình đúng là làm trò cười cho mọi người.
"..."
Dữu Hựu Chi vén tóc cô qua một bên để bác sĩ tiện kiểm tra cổ cho cô, tay thì dùng tốc độ cực nhanh biến mái tóc sài thánh bím tóc, lại lại lấy hai cái dây chun trên tay cô để cột lại.
Chử Sở thấy anh từ đầu đến cuối đều lạnh mặt, lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc của bác sĩ ở bên cạnh sau khi thấy toàn bộ quá trình, cô cảm thấy da đầu tê dại.
"Vấn đề không lớn, có quần áo che bớt rồi, chỉ có một vết thương nhỏ thôi, băng bó rồi tiêm ngừa uốn ván là được."
Bác sĩ vững tay, rất nhanh đã băng bó xong cho Chử Sở, anh liếc mắt nhìn sắc mặt của Chử Sở, mở miệng nói: "Em gái, mấy ngày tới vết thương không được dính nước đâu."
Chử Sở hiền lành gật đầu, thấy Dữu Hựu Chi ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài, dường như còn muốn nói gì đó nữa.
Sau khi phòng yên tĩnh trở lại, Chử Sở mới có thời gian suy nghĩ rốt cuộc ban nãy cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Bọn họ đến thăm căn cứ khu biểu diễn xong, cởi xuống bộ quần áo bảo hộ duy nhất ở cách cửa không xa. Chử Sở đứng sau cùng, nhàm chán mà đợi.
Dữu Hựu Chi và thư ký Chu đứng gần đó nói chuyện, thư ký Chu thấy sinh viên đi ra, nhận ra người đi cuối cùng là Chử Sở nên cười với cô.
Chử Sở thấy anh ấy cũng không ngạc nhiên, biết bọn họ tới đây thăm, xem ra cũng là Dữu Hựu Chi bảo anh ấy đi làm. Cô cẩn thận giơ tay lên tỏ vẻ chào hỏi, ánh mắt thu lại từ trên mặt Dữu Hựu Chi.
Dữu Hựu Chi vẫn ra vẻ không quen biết cô. Chử Sở yên lặng làm mặt ngáo với anh, quay đầu đi nhìn tốc độ tiến triển xung quanh.
Chuyện đến lúc ấy vẫn còn rất bình thường, nhưng chưa tới hai phút sau, cô thấy một người thoạt nhìn là công nhân sửa chữa gần đó lái xe ngang qua. Lúc người đó kéo một cái thang thật dài quẹo vào khúc cua, vô tình đụng phải cột đèn đường, bên trên như là có thứ gì đó, cột đèn không hề hấn gì, nhưng đồ ở trên thân nó từ từ tuột xuống.
Là một mảnh sứ vỡ, có lẽ là lần trước bảo vệ để ở đó mà quên lấy xuống. Cây cột đèn có một chỗ trống, để cái gì vào, quả thực không thấy được.
Chử Sở ngây người, thứ kia rơi xuống hình như... Sẽ đập trúng bố đường bồ tát của mình. Cô vô thức muốn anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía Dữu Hựu Chi, chạy thật nhanh.
Nhưng cô lại quên mất Dữu Hựu Chi là bộ đội giải ngũ, phản ứng nhanh hơn cô nhiều. Bọn họ cách nhau cũng không xa, lúc cô chạy đến thì Dữu Hựu Chi và thư ký Chu đều đã tránh đi rồi. Ngay sau đó, cô bi thảm ý thức được, có lẽ kết thúc chỉ là một mình cô chịu đau.
Cô đang nghĩ, Dữu Hựu Chi kéo cô vào lòng. Trong quá trình rơi xuống, miếng sứ vỡ tản ra, rơi bộp bộp sau lưng cô, có mấy miếng dính lên người cô.
Chử Sở nghe thấy âm thanh thì dùng sức rúc vào lòng Dữu Hựu Chi, sau khi ngửi được mùi hương trên người lại, lại vô thức cọ một cái.
Dữu Hựu Chi không lên tiếng, cũng không cười cô không có tiền đồ, mà đỡ cái đầu ngo ngoe của cô, đưa tay ra cởi áo bảo hộ của cô ra.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Chử Sở chợt phát hiện cổ mình hơi đau. Cô trừng mắt nhìn, muốn sờ gáy, nhưng bị Dữu Hựu Chi ấn tay lại.
Anh dùng một tay bấm điện thoại, mắt nhìn cô, giọng hơi lạnh lẽo: "Nghe lời, đừng có đụng vào." Sau đó anh nói với đầu bên kia điện thoại mấy câu.
Chử Sở không chú ý nghe Dữu Hựu Chi nói gì vào điện thoại, nhưng cô nhận ra các bạn học xung quanh đã chú ý tới động tĩnh bên này. Cô Lý vội vàng kiểm tra quần áo bảo hộ cũng chạy tới, nhìn thấy vết cắt trên cổ cô thì đổi sắc mặt.
Chử Sở ngốc tại chỗ, khi cô chơi trò I Wanna, khoảnh khắc bị đâm trúng, nhân vật bị điều khiển tách rời đầu và thân, cô thầm nghĩ mình đúng là làm trò cười cho mọi người.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.